Tế Điên Hòa Thượng

Chương 96



Vâng lệnh thầy, Mã Gia Hồ đưa thư

Trại chuyên chư được thư phòng trộm cướp

Thấy Mã Tuấn giở thư ra xem, mặt mày biến sắc, Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng hỏi:

– Hiền đệ, chuyện gì thế?

– Không xong rồi! Huynh trưởng hãy đọc 8 câu thơ này sẽ rõ.

Trịnh Hùng tiếp lá thư, thấy trên đó có đề 8 câu thơ:

Cứu người nghĩa hiệp động lòng thương

Ân oán thị phi lỡ phải vương

Bọn giặc vầy đoàn đông như hội

Ỷ mình thế mạnh nhập quan đường

Trước tiên phá ngục thả tù phạm

Sau đó phiên ngươi rõ nhược cường

Mã Tuấn nếu không phòng bị trước

Cả nhà lớn nhỏ phải tai ương.

Trịnh Hùng xem thư xong rồi nói:

– Tế Công lão nhân gia là bậc bốc tiên tri đấy! Hiền đệ bây giờ trù tính thế nào?

– Việc này không nên coi thường đa!

Trịnh Hùng hỏi Dương Minh:

– Dương huynh trưởng, bình thường ba vị sống về nghề gì?

– Bọn tôi bên ngoài sống bằng nghề bảo phiêu. Tôi chưa được hân hạnh lãnh giáo quý danh tôn giá?

Mã Tuấn vội nói:

– Chết nỗi, tôi quên mất. Đây là ông anh kết nghĩa của tôi họ Trịnh tên Hùng, ngoại hiệu là Thiết diện thiên vương.

Dương Minh nói:

– Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ từ lâu!

Mã Tuấn nói:

– Thưa Dương huynh trưởng, ba vị đã làm nghề bảo phiêu, hôm nay tôi xin yêu cầu một việc.

– Việc gì thế?

– Anh đọc thư của Tế Công thì rõ, ngày trước tôi có đắc tội với bọn cướp
trong giới lục lâm, hôm nay chúng tôi đang ở tình trạng người ít thế cô, muốn yêu cầu ba vị rút dao tương trợ. Không biết tôn ý như thế nào?

Dương Minh tiếp lá thư xem qua đã rõ ràng sự việc, suy nghĩ một hồi lâu rồi nói:

– Thưa Mã đại quan nhân, về việc này tôi không dám tuân mạng đâu! Tôi
không biết bọn giặc này thuộc về lộ nào? Nếu là người của huyện Ngọc
Sơn, tôi chỉ cần ra mặt thì có thể dàn xếp được; thảng như bọn giặc ở lộ Tây Xuyên, chẳng những tôi không can thiệp nổi mà bọn chúng biết mặt
tôi càng dây thêm thù oán nữa.

– Tôi từ lâu nge tiếng Dương huynh trưởng coi vàng như đất, trọng nghĩa khinh tài, ra ngoài hành hiệp tác
nghĩa, trừ ác an dân, cho nên hôm nay mới dám yêu cầu tha thiết như thế. Nếu không, buổi đầu gặp gỡ, đâu dám làm bận tâm huynh trưởng.


Tại hạ cũng không dám xưng mình hiệp nghĩa, chỉ thường hay gánh vác công việc của người thôi. Chúng ta mới gặp đã thành quen, nếu Mã đại quan
nhân không hiềm kỵ, bọn tôi cũng có thể tuân mạng, nhưng có điều là tối
nay xin cho người chuẩn bị lọ nghe. sẵn sàng, bọn tôi phải đổi mặt thật
lại, nhỡ có gặp người quen động thủ khỏi phải phiền hà.

– Được thế thì tốt lắm. Chúng ta cùng nhau thương lượng, mà dự bị như thế nào?

– Trong nhà đại quan nhân có tất cả bao nhiêu người?

– Trong nhà lớn bé từ người gác cửa, sai vặt đến sửa sang ruộng vườn, tất cả hơn 100.

– Được, Mã đại quan nhân cứ kêu họ đến đây, tôi có việc cần nói.

Lúc ấy Mã Tuấn bảo gia nhân kêu mọi người tề tựu. Dương Minh trừ những
người ốm nhỏ, bỏ những người già yếu ra, lựa được 60 người đều là sức
khỏe mạnh. Dương Minh nói với họ:

– Đại quan nhân các người có
hiềm khích với lục lâm, tối hôm nay họ kéo đến đốt đuốc cầm gậy tấn
công, các người có đồng lòng gắng sức hộ vệ chủ nhân các người không?

Mọi người đồng thanh nói:

– Bọn tôi nguyện cùng bọn giặc sống mái, một còn một mất.

Dương Minh nghe nói, biết Mã Tuấn lúc bình thường đối xử với gia nhân rất
khoan hậu nên mọi người mới đồng lòng như thế. Dương Minh nói:


Các người hãy thu dọn đồ ở nhà trong ra, phu nhân, lão thái thái, tiểu
thư hãy dọn sang phòng trống khác, và đừng có đốt đèn. Hậu viện có bao
nhiêu phòng?

Mã Tuấn nói:

– Hậu viện có 4 phòng.

Dương Minh dặn:

– Thế thì các người đều cầm binh khí núp ở phòng phía Nam, đốt đèn lên,
cửa vẫn để. Hễ nghe bên ngoài ta hô lên một tiếng, các người cầm binh
khí nhất tề kéo ra. Chẳng cần các người bắt giặc, chỉ nhờ các người trợ
Oai thôi.

Gia nhân đều gật đầu hưởng ứng. Dương Minh nói:

– Mã đại quan nhân, người cùng Trịnh gia ở tại phòng phía Bắc, chuẩn bị
sẵn sàng, khí giới cầm tay chờ đợi. Ba anh em tôi ở phòng chái phía
Đông, còn phòng chái phía Tây đóng chặt lại.

Mã Tuấn nghe Dương
Minh điều động có phương pháp, lòng càng bội phục, lập tức kêu gia nhân
thiết trí y lời dặn, một mặt kêu dọn tiệc rượu. Ai nấy ăn uống xong thì
trời cũng vừa tối. Mã Tuấn dẫn bọn Dương Minh đi vào nội viện. Gia nhân
đều ở phòng phía Nam, Mã Tuấn và Trịnh Hùng ở trong phòng phía Bắc sẵn
sàng chuẩn bị, khí giới cầm taỵ Dương Minh, Lôi Minh, Trần Lượng đều lấy lọ chảo thoa mặt, ngồi ở phòng Đông, cửa mở để dễ ra ngoài dò xét. Chờ
đến sau canh hai, bỗng thấy trên nóc nhà có người đáp xuống, trên đầu
mang thấu phong mã vĩ, mình mặc áo dạ hành, khắp người lố nhố những gút
dây, trước ngực gắn đôi bươm bướm, quần chẽn đen mang vớ thêu xanh, tay
cầm con dao, nhìn quanh quất từ Tây sang Đông. Người ấy thấy cửa phòng
Đông để ngỏ bèn lớn bước đi đến, sửa soạn bước lên thềm. Dương Minh phất tay một cái, mũi phiêu trúng ngay miệng tên giặc. Lôi Minh rút dao bồi
thêm một nhát chết tươi, họ không biết tên giặc là ai. Tên giặc vừa bị
giết thì nghe trên nóc nhà phía Bắc có tiếng nói:

– Không xong rồi, phe chữ Hợp chúng ta mất hết cái bầu rồi.

Một tên khác nói:

– Hay cho Mã Tuấn, mi dám đối đầu với bọn lục lâm chúng ta à? Hôm nay
chúng ông sẽ chém hết, giết hết cả nhà của mi không chừa một mống.

Tên chữ Hợp vừa nói xong thì trên nóc phòng Bắc, phòng Đông, phòng Nam đều
có người, nhất tề nhẩy xuống. Một tên giặc là Song đao vô địch Lý Thái
chạy đến phòng phía Đông. Dương Minh thấy vậy thét lớn:

– Hay cho bọn giặc! Chúng mày dám đến đây đốt đèn múa gậy chớ!

Nói rồi nhảy ra khỏi phòng. Ra bên ngoài nhìn lại, bốn phía dều có lố nhố
giặc. Lôi Minh, Trần Lượng cũng nhảy ra khỏi phòng, thấy Lý Thái đằng
kia đi lại, sử dụng song đao nhắm Dương Minh chém tới. Dương Minh né
mình tránh khỏi rồi sử dụng thức “Bát thảo tầm xà” (vạch cỏ kiếm rắn),
giết chết tên giặc ngaỵ Kế bên lại có một tên nhảy đến tên Đồng tý viên
Lý Tường. Tên giặc này rất nổi tiếng, thấy Lý Thái chết, liền rút dao
nhắm đầu Dương Minh sả xuống. Dương Minh quả là tay gấp mắt nhanh, sử
dụng thức “Hải để lạo nguyệt” (Đáy bể mò trăng), đưa ngược dao lên đón
đõ. Tên giặc vừa thu tay lại, Dương Minh xoay cổ tay nhắm ngay cổ địch
nhân chém xuống. Tên giặc nghiêng mình né tránh, bày cả người hứng trọn. Dương Minh tiến lên một bước đá vào lưng hắn. Tên giặc đổ xuống ngaỵ
Dương Minh mới sử dụng một đường đao đã kết thúc tánh mạng kẻ địch. Giết liên tiếp bốn tên giặc nữa, bỗng Dương Minh thấy trước mặt mình nhảy ra tên giặc cũng mặc áo dạ hành. Dương Minh xem ra, kẻ địch mặt đen nhem
nhẻm, chính là Dạ hành quỷ Quách Thuận. Dương Minh nghĩ: “Đã là Quách
Thuận, ta không nên động thủ làm chị Đã có chú ấy ở trong, ta nên dụ chú ấy ra ngoài rồi hỏi tại sao bọn giặc kéo nhau tới đây đánh hội như vậy. Nhơn cớ này mình gảng hòa là xong”.

Nghĩ rồi, Dương Minh chúm
miệng huýt sáo một tiếng. Đó là dấu hiệu của thôn Như Ý ở Phụng Hoàng
Lãnh. Quả nhiên tên giặc cũng chúm miệng huýt lên một tiếng. Dương Minh
quay đầu bỏ chạy, tên giặc cũng chạy theo. Ra đến ngoài thôn, Dương Minh nói:

– Có phải dạ hành quỷ Quách hiền đệ đó không? Có ngu huynh là Dương Minh đây.

Thực ra Dương Minh đã nhìn lầm. Tên giặc ấy không phải là Dạ hành quỷ Quách
Thuận mà là Bạch liên tú sĩ Uẩn Phị Vì hắn lấy lọ nghe. thoa mặt nên mặt mới đen như thế. Nghe Dương Minh kêu mình là Quách hiền đệ, Uẩn Phi
nghĩ thầm: ” Không xong rồi! Đây là Dương Minh, nếu mình động thủ, chắc
chắn không lại rồi. Nếu mình chạy đi thế nào cũng bị chém chết, chi bằng tiên hạ thủ vi cường là hơn!”. Nghĩ rồi thò tay vào đãy hốt bột mê hồn
hương ra, nhắm mặt Dương Minh tung ra. Dương Minh nghe có mùi hương lạ,
vội hét: – Uẩn Phi…

Nói chưa hết câu đã hôn mê té xuống. Tên giặc cười ha hả, nói:

– Dương Minh ơi, mi anh hùng như thế để ta hóa kiếp cho mi!

Bỗng nghe phía sau có tiếng la:

– Chữ Hợp ơi, để tôi giết nó cho.

Uẩn Phi nói:

– Cần gì mi phải ra tay.

Nói rồi rút dao chém xuống, chỉ nghe tiếng hét “chao ôi”. Theo ánh dao, máu tươi phun ra có vòi. Ngay lúc ấy, trong rừng cây có tiếng người nói:

– Chà chà, mau dữ ha! Giết rồi à? A Di Đà Phật!

Người nói câu đó chính là Tế Điên. Tế Điên từ đâu đến thế! Lúc Tế Điên nhảy
xuống nước tắm mấy con rận và hẹn với hai vị Ban đầu gặp nhau ở huyện
Thường Sơn. Hai vị Ban đấu Sài, Đỗ vừa tức vừa giận mà không biết nói
sao, suốt đêm đó đi riết đến huyện Thường Sơn. Trời đã đứng bóng, hai vị Ban đầu đến một ngã tư, thấy ở cửa tiệm rượu phía Tây có một người
đứng. người này mình cao tám thước, da mặt đen sậm, đầu đội mũ lông két, mặc áo chẽn vải xanh, mang giày nhẹ màu xanh, thắt lưng da, hai bên có
hai người dìu đỡ. Sài đầu nói:

– Đỗ hiền đệ, chú xem bộ dạng của vị Ban đầu này đẹp chứa!

Vị Ban đầu ấy chính là Tiểu huyền đàn Châu Thoại. Mấy hôm trước đuổi theo
bắt Hoa Vân Long bị Dương Minh ném đá trúng, ngã xuống đổ máu tươi. La
Tiêu lật đật dìu Châu Thoại về nhà. Yến nam phi Châu Hùng thấy con bị
thương nặng như vậy, nói:

– Ta từng này tuổi chỉ có một đứa con là nó thôi. La Tiêu, người hãy đến nha môn xin phép cho nó nghỉ.

La Tiêu đến huyện nha xin phép, nào dè quan huyện không tin, nói:

– Địa phương ta vừa xảy ra vụ án lớn như vậy mà sao hắn lại xin nghỉ? Ta phải thấy tận mắt mới biết thật hay giả.

La Tiêu đành phải trở về nhà bảo gia nhân dìu Châu Thoại đến nha môn. Châu Thoại gặp quan huyện, cúi đầu thưa:

– Hạ dịch đuổi theo giặc bị tặc đảng ném trúng đá, hiện giờ đang thổ máu tươi từng búng lớn.

Quan huyện khám nghiệm, quả nhiên thấy bị thương. Châu Thoại lại thổ liên
tiếp mấy búng máu nữa. Quan huyện thưởng cho 20 lượng bạc và cho 10 ngày phép nghỉ để ở nhà điều trị. Gia nhân dìu đỡ châu Thoại ra khỏi nha
môn, ngang qua quán rượu ở ngã tư đường, Châu Thoại muốn nghỉ giây lát.
Đang ngồi nói chuyện với bạn bè, Châu Thoại bỗng thấy một người gương
mặt trắng trẻo, đầu đội khăn tráng sĩ 6 múi màu tím nhạt, mặc tiễn tụ
bào cùng màu, trong tay cầm một cái bao đồ, tuổi ước trên 30 mươi. Châu
Thoại thấy đúng là Hoa Vân Long, vội đứng dậy hô:

– Phổ ky, mau bắt nó, nó chính là Hoa Vân Long đó!

Người đó mỉm cười nói:

– Mi mà bắt được ai? Lo dưỡng bệnh đi là vừa!

Nói rồi đi về phía Bắc. Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh thấy quả đúng là Hoa
Vân Long, lật đật rút thước sắt ra chạy theo bắt lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.