Tế Điên Hòa Thượng

Chương 6



Châu viên ngoại thuật kỹ việc gặp yêu

Lưu Thái Chơn bắt yêu bị Yêu bắt

Có thơ rằng đời người như giấc chiêm bao đất trời quán trọ nơi nào quê cha đó đây lưu lạc ta bà, Nơi nào dừng bước, mai hoa thưởng nhàn.

Lão đạo sĩ đốt ba đạo linh phù xong thì một trận cuồng phong nổi dậy, ầm ầm có tiếng bước chân đi đến. Đạo sĩ đinh ninh con yêu này mặt xanh tóc đỏ lông lá đầy mình trông dễ sợ lắm. Nào ngờ hé mắt nhìn ra là một cô gái
mặt trắng môi son, tóc liễu lưng eo, thiên kiều bách mị, chưa từng thấy
bao giờ. Có lời khen rằng:

Gió đưa hương lạ ngọt ngào

Dáng đi thiên kiều bách mi.

Đan thanh tay phàm khó ta?

Vóc người lồ lộ ưa nhìn

Y phục càng tôn nét đẹp

Trâm vàng cài lỏng tóc mai

Môi hồng hé nở nụ cười.

Cô gái đó đi về phía lão sĩ, nói:

Hay cho lão tặc Thái Chơn, mi dám tính bắt bà cô mi hử?

Châu Phước mới nói với mọi người:

– Té ra có ai xa lạ đâu, bà con với ông đạo đó mà.

Lão đạo sĩ sợ đến hồn phi phách tán, nói:

– Xin tiên cô chớ giận, để nghe tiểu đạo nói đây. tiểu đạo dù có gan trời cũng nào dám bắt tiên cô được. Chỉ nhơn vì nhà họ Châu mời tiểu đạo đến trị bệnh cho công tử, mới phiền thỉnh tiên cô đến đó thôi. Xin tiên cô
hãy nghe tiểu đạo lời này. Hà hà, tiên cô chắc đang tu luyện ở thâm sơn
cùng cốc nào đó, đạo cao đức trọng, sá chi chút bụi hồng trần này. Tiểu
đạo dám khuyên tiên cô nên trở về tiếp tục tu luyện kim thân muôn đời
bất hủ. Như vậy có dược chăng?

Yêu tinh nghe nói thế, cả giận hét:

– Đồ khỉ, lâu nay ta chưa ăn thịt người, sẵn mi đây, hôm nay ta chén một
bữa cho sướng miệng! Nói rồi chạy xô đến, miệng phun ra một luồng khói
đen. Đạo sĩ la ối một tiếng, té lăn xuống đất, bảo kiếm cũng tuột khỏi
taỵ Bọn Châu Phước sợ đến hồn vía lên mây, lủi xuống sàn chui trốn.
Chiếc giường nhỏ quá mà người lại đông, không thể nào đựng chứa hết.
Châu Lộc mới kéo Châu Phước nói: Anh xê qua cho tôi chui vào tí. Châu
Phước sợ quá mê đi, nên trông gà hóa cuốc, nói:

– Xin cô đừng kéo chân con tội nghiệp. Trong lúc mọi người đang giành nhau chui trốn, thì bên ngoài vang lên tiếng như trời long đất lở. Có kẻ lớn mật lén nhìn
ra, thấy bên ngoài có một vầng hào quang đỏ rực, có một vị Kim giáp
thiên thần đứng chắn ở cửa. Đó chính là tượng Vi Đà hiển thinh. Mọi
người sợ quá chẳng dám ra, rúc dưới gầm giường cho đến trời sáng bạch.
Bên ngoài, lão viên ngoại thức suốt đêm chờ đợi, sáng ra cùng với những
người lớn gan ra huê viên xem đạo sĩ bắt yêu như thế nào.

Vào đến trong nhà xem lại thấy đạo sĩ té nằm trên đất, mặt mũi xanh dờn, bảo
kiếm tuột khỏi tay nằm kế đó. Sờ tay xem thì thấy cả người ông ta đều
lạnh. Đến thư phòng xem thì thấy cả người đang chui trốn dưới giường,
người chui dưới bàn cũng có. Kéo chân ra, mọi người nói:

– Xin cô cô nào ở đây, bay chưa chịu chui ra còn làm gì trong đó?

Bọn Châu Phước nhìn ra thấy viên ngoai., nói:

– Viên ngoai. Ơi, chúng con sợ bắt chết đi được!

Viên ngoại hỏi sự việc như thế nào, bọn Châu Phước đem sự tình hôm qua đạo
sĩ bắt yêu ra sao thuật lai. một lượt. Viên ngoại đằng hắng một tiếng
rồi nói:

– Thiệt là phước bất trùng lai, họa vô đơn chí! Yêu quái đã không bắt được mà vị đạo sĩ còn nằm chết ở đây nữa. Phải đi báo quan khám nghiệm mới xong.

Phàm người có tiền rất sợ dây dưa đến cửa
quan. Viên ngoại bảo gia nhân trước hết phải quét dọn cho nhanh chóng,
rồi ra nhà trước thầm nghĩ: “Tượng Vi Đà của vị Hoà thượng này hay quá,
đang đứng ở nhà trước sao lại chạy ra nhà sau hiển thánh? Đợi khi lão
Hòa thượng đến lấy mình không cho, hỏi ông cần bao nhiêu tiền, mình mua
lại để trấn nhà thì hợp cách quá”. Còn đang tính nhẩm như thế, xảy nghe
có tiếng người đập cửa và tiếng của Hòa thượng vọng vào bảo mở lấy tượng Vi Đà:

– Tượng Vi Đà của tôi đã có chủ mua rồi, dù cho sáu trăm muôn lượng bạc cũng không bán.

Viên ngoại nghe nói, vội chạy ra trước xem. Bên ngoài không phải là Hòa
thượng mà là một người mình cao tám thước, đầu đội khăn viên ngoại, mình mặc áo đoạn màu lam, mặt mũi phương phi hiền từ, râu ba chòm phất phơ
trước ngực, sau lưng có một đứa tiểu đồng độ 14,15 tuổi. Viên ngoại nhìn kỹ chính là Tô Bắc Sơn, em kết nghĩa của mình. Châu viên ngoại hỏi:

– Phải hiền đệ kêu cửa không? Tô Bắc Sơn nói:

– Phải đó, hôm nay tôi đến giới thiệu với anh một người, đó là Phật sống
Tế Điên ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ mà tôi thường nói với anh đó. Tối hôm
qua ông đến nhà tôi nhắc tôi việc vác tượng Vi Đà đi hóa duyên.

– Ông nói trong nhà yêu tinh quấy phá, đến đây để bắt yêu bị anh đuổi ra, còn bỏ tượng Vi Đà lại. Hôm qua ông ở đằng nhà tôi. Tôi nghĩ rằng chắc
tại anh chưa biết, nếu biết là Tế Công, chắc anh đâu có xử tệ như vậy.
Hôm nay tôi đưa ông đến, một là để bắt yêu, hai là để đem tượng Vi Đà
về.

Châu viên ngoại nói:

– Này hiền đệ, có như vậy sao?
Hiện tại LưuThái Chơn ở Tam Thanh quán đến bắt yêu không xong lại bị yêu phun độc khí đến giờ vẫn còn bị hôn mê bất tỉnh. Tôi đang cho người một mặt báo tin cho đằng miếu của lão đạo hay, một mặt báo quan đến khám
nghiệm, kế bên ngoài nghe Hòa thượng gọi cửa đó. Này hiền đệ mời giùm
đại sư đó đến đây đi.

Tô Bắc Sơn quay lại thấy Hòa thượng đang ngồi chồm hổm bên tường, nói:

– Xin mời sư phụ đến đây cho viên ngoại ra mắt. Châu viên ngoại lật đật
ra rước vào đại sảnh, gia nhân dâng trà. Châu viên ngoại nói:


Bạch Thánh Tăng, việc hôm qua bọn tôi không hề biết kể như không mắc
tội, xin Thánh Tăng hỷ xả cho, để bảo dọn rượu tạ tội với Hoà thượng.

Tế Điên nói:

– Bữa nay ta không uống rượu. Đi bắt yêu an trạch trước rồi uống rượu sau. Ông dẫn ta ra hậu viên nhé.

Châu viên ngoại nói:

– Phải đó!

Rồi lập tức dẫn đường. Ra đến hậu viên thấy đạo sĩ vẫn còn nằm ngay trên đất. Hòa thượng nói:

– Hôm qua đạo sĩ gặp bà con đây!

Châu phước nói:

– Phải đó, hôm qua chúng tôi nghe ông ta gọi là cô cô đấy.

Tế Điên nói:

– Trước hết ta hãy cứu trị cho lão đạo đã. Các ngươi đi lấy cho ta nửa
chén nước nóng, nửa chén nước mát, ta cho ông ấy uống chút thuốc hòa với chút nước âm dương sẽ tỉnh ngay chớ gì.

Gia nhân đem nước đến,
Hòa thượng lấy thuốc hòa vào đổ vô miệng đạo sĩ. Giây lát đạo sĩ mửa ra
một thôi một hồi rồi từ từ mở mắt, thì ra trước mặt là Hòa thượng đến
cùng với Châu, Tô hai vị viên ngoại. Lão đạo sĩ lật đật đứng dậy nói:

– Thiệt xấu hổ quá, xấu hổ quá!

Hòa thượng nói:

– Này viên ngoại, ông lấy cho lão đạo 50 lượng bạc để ông ấy về chuộc lại năm bộ đèn nhé.

Viên ngoại bảo gia nhân đem bạc đưa cho lão đạo. Lão đạo nhận bạc rồi tạ Ơn hỏi viên ngoại:

– Xin hỏi chùa của vị Hòa thượng này ở đâu?

Châu viên ngoại đáp:

– Đó chính là Phật sống Tế Công ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ đấy.

Lão đạo sĩ nghe nói lật đật sụp xuống đất dập đầu tạ lỗi:

– Thật tôi không biết Thánh tăng, hôm qua có nhiều điều xúc phạm.

Tế Điên nói:

– Đạo gia chớ lạy lục làm chị Từ nay có còn muốn bắt yêu giùm người nữa thôi?!

Lão đạo sĩ nói:

– Lần này suýt tiêu mạng tôi sợ quá rồi. Từ nay về sau không dám đi bắt yêu nữa.

Nói rồi đạo sĩ cáo từ về miếu. Về đến Tam Thanh quán, bảo đạo đồng đem bạc
chuộc đồ về. Gỡ bảng đề “Bắt yêu trấn trạch” treo phía trước bỏ đi và
dặn đạo đồng:

– Bất luận ai mời ta đi bắt yêu, mi cũng bảo ta vào núi hái thuốc rồi nhé.

Sau khi đạo sĩ đi rồi, Hòa thượng mới nói:

– Này viên ngoại, ta lui quỷ trị bệnh cho công tử rồi sau mới bắt yêu nhé!

Viên ngoại nói:

– Vâng, xin Thánh tăng đại phát từ bi xuống phước cho.

Nói rồi dẫn Tế Điên vào phòng Chí Khôi.

Trong phòng bàn ghế vẫn như trước. Công tử Châu Khôi đang nằm đầu day hướng
Đông, chân day hướng Tây, mặt mày vàng võ không có chút máu. Viên ngoại
thấy thế rất làm đau đớn, liên tiếp kêu mất tiếng Chí Khôi ơi, Chí Khôi
hỡi, nhưng công tử vẫn không một tiếng trả lời, nhướng nmắt nhìn viên
ngoại rồi lại nhắm mắt như cũ.

Tô viên ngoại nói:

– Thằng
bé này ngày thường vốn là nhân vật phong lưu, mấy hôm nay không gặp mà
biến đổi quá chừng. Mặt mũi nhợt nhạt quá nên tiều tụy.

Tế Điên nói:

– Không hề chi, ta cho cậu ấy uống tí thuốc là hết ngay.

Nguyên nhân Chí Khôi mắc bệnh hư nhược, ban ngày hôn hôn mê mê, tối lại suốt
đêm không ngủ, tinh thần hoảng hốt nhưng trong tâm vẫn còn nhận định rõ
ràng. Thấy lão viên ngoại, Tô viên ngoại và Hòa thượng đến kế bên mà mắt mở không ra. Thấy Hòa thượng đưa tay vào trong áo móc ra một viên
thuốc. Châu viên ngoại hỏi:

– Bạch Thánh tăng, đó là viên thuốc chi vậy?

Tế Điên đáp:

– Cái này kêu là Yếu mạng đơn. Con ông mạng sắp đứt rồi, nhờ viên thuốc của ta níu mạng lại.

Nói rồi bỏ thuốc vào miệng nhai ngỏm ngoẻm, đoạn lấy tay vạch miệng Chí
Khôi nhổ toẹt vào. Châu Chí Khôi gớm quá, muốn nhổ mà nhổ chẳng ra, đành phải nuốt tuột xuống. Thuốc xuống tới bụng sôi lụp bụp tới đó. Thuốc
dẫn máu chạy, máu dẫn khí đi, ngũ tạng lục phủ rất là dể chịu, trên mình nhẹ nhõm như cất đi gánh nặng ngàn cân.

Hòa thượng hỏi:

– Chí Khôi, cha mẹ ngươi được mấy người con?

Chí Khôi thưa:

– Chỉ có một mình tôi thôi.

Hòa thượng nói:

– Đã biết như vậy ngươi há không biết câu: “Bất hiếu có ba tội, không con là lớn nhất” hay sao mà dám ở hoa viên khởi tà tâm chiêu lấy yêu tà mới gây ra cớ sự? Càng nói, Hòa thượng ta càng thêm nổi nóng.

Nói rồi xáng lên đầu Chí Khôi một cái bốp.

Nguyên Chí Khôi mắc bệnh đã lâu, trong người hư nhược lắm, bị cái tát đó té
nhào, thở chẳng ra hơi. Châu viên ngoại thất kinh. Tế Điên day qua nói:

– Viên ngoại đừng có lo! Thằng nhỏ này không chết đâu. Để oan khí không
tan chừng đó mới chết thiệt đấy. Nên đem tiền của cúng vào chùa ta để
tiếp xây ba gian nhà bị cháy nhé.

Viên ngoại lòng lo mạng sống cho con, lật đật đáp ứng ngay.

Nguyên nhân Chí Khôi mắc bệnh là như thế này.

Một bữa nọ, Chí Khôi đứng tựa lan can ở Diễm Dương lầu, nơi hoa viên xem
hoa, xảy nghe về phía Đông cách tường có tiếng con gái nói chuyện. Chí
Khôi nhìn lại, thì ra đó là hoa viên của Vương viên ngoại, tiểu thơ
Vương Nguyệt Nga đang kêu a hoàn hái hoa lài. Chí Khôi nhìn kỹ thấy
Vương Nguyệt Nga quả là trang quốc sắc, mới nghĩ thầm: “Mới mấy năm
trước đây, mình với Vương Nguyệt Nga cùng chơi đùa thấy cô ta cũng
thường, có chi lạ đâu! Chỉ mấy năm không gặp lại mà cô nàng trổ mã đẹp
quá chừng. Thiệt là gái mười tám có khác. Chí Khôi ta nếu cưới được
người như thế làm vợ không bỏ công kén chọn bấy lâu”. Lòng nghĩ như thế, hai mắt ngó chăm bẳm xuất thần. Bên kia Vương Nguyệt Nga đang kêu a
hoàn hái hoa, ngước lên ngó thấy bên lầu phía Tây có một văn sinh công
tử, tay mặt xách túi gấm thêu, tay trái cầm chiếc quạt nhỏ, đương giương mắt nhìn đăm đăm về phía bên này. Cô nương mắc cỡ mặt đỏ hồng, rồi hối a hoàn hái hoa mau xuống lầu. Chí Khôi nhìn theo cô nương xuống lầu hút
bóng thở dài than rằng: “Ôi phải chi mình mọc đôi cánh bay qua bên đó
cùng Nguyệt Nga hội hợp mới thỏa lòng này”.

Từ đó Chí Khôi như mê như dại, ở trong thư phòng nhắm suốt ngày. Tiểu đồng đưa trà đến, Chí
Khôi nói: “Em Nguyệt Nga đến đó phải không?”, làm tiểu đồng sợ chạy vắt
giò. Một tối nọ, Chí Khôi ngồi buồn, nhắm mắt lại, thấy phảng phất
Nguyệt Nga trước mặt, mở mắt lại không. Ngày ngày cứ ra hoa viên kêu:
“Nguyệt Nga em ơi, lại đây với anh”, làm cho tiểu đồng kinh sợ thêm.

Một tối kia, Chí Khôi ngồi buồn xo, nói: “Tính mạng của ta đã giao phó cho
Nguyệt Nga rồi”, và không thiết ăn uống gì nữa. Bỗng thấy bức rèm lay
động, rồi một người bước vào, chính là Vương Nguyệt Ngạ Chí Khôi như
người bắt được vàng, nhảy tới ôm chầm lấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.