Tế Điên Hòa Thượng

Chương 7



Thấy giai nhân, chàng ngốc nổi lòng tà

Tưởng người đẹp, nào ngờ yêu nữ hiện

Thơ phù dung:

Phù dung nở, bến sông hồng

Mặt thiếp xinh hay phù dung rõ xinh!

Hôm qua đê dấu thiếp in

Cớ sao thiên hạ quên nhìn phù dung?

Chí Khôi đang ngồi tơ tưởng đến Nguyệt Ngạ Trống đổ canh hai, bỗng tấm rèm
lay động, một người con gái thiên kiều bách mị, phẩm mạo đẹp xinh, phong thư diễm lệ đi vào. Chí Khôi nhìn quả là Vương Nguyệt Nga, vội vàng
nói:

– Hiền muội ơi, có phải em đến đó không? Anh đang tơ tưởng
đến em như nắng hạn mong mưa. Em đến được, thiệt là anh thỏa dạ mơ ước
bình sanh vô ngần.

Thực ra người đến không phải là Nguyệt Nga
thiệt, mà chính là con hồ ly có hơn ba ngàn năm tu luyện ở núi Thiên
Thai, mỗi ngày nó đến núi Thành Hoàng nghe kinh, trên đường đi ngang
thấy Chí Khôi cứ ngày đêm tơ tưởng Nguyệt Nga gần như điên, bèn biến
thành Nguyệt Nga với lòng tốt khuyên giải. Đã gặp Nguyệt Nga một lần,
nên vùng biến ra Nguyệt Nga giống hệt không sai một nét, đến phòng Chí
Khôi nói:

– Này Châu đại ca, ngày nào anh cũng đứng trên lan can
gọi tên em chi vậy, có phải là bại hoại danh tiết của em không? Nếu anh
thật lòng thương em thì cậy mối mai đến hỏi, cha mẹ em chắc cũng không
thể từ chối. Chừng đó danh chánh ngôn thuận, lại hợp với tâm nguyện của
đôi ta nữa.

Chí Khôi nghe rồi nói:

– Hiền muội ơi, em đừng đi nữa nhé. Từ ngày anh gặp em tới nay, không phút giây nào anh không
nghĩ tới em. Anh hận vì tường vách cách ngăn không được cùng nhau thành
vợ thành chồng tức khắc. Hôm nay em tới đây rồi, anh đâu thể thả em về
được.

Nói rồi ôm Nguyệt Nga chặt cứng.

Yêu tinh ban đầu
lập tâm định khuyên giải, thấy Chí Khôi ôm cứng không chịu rời, lại thấy Châu công tử cũng đẹp trai mới tự nghĩ: “Sao không dịp này trộm lấy
chơn dương của hắn để luyện bổ nội âm cho rồi”. Nghĩ rồi bèn nói:

– Anh đã có lòng thương tưởng đến, em há chẳng mong được nâng khăn sửa
túi anh sao? Hai ta âu cũng là nhân duyên tiền định, chỉ e mẹ cha anh
biết được có điều bất tiện cho chăng!

Chí Khôi lúc đó tâm hồn mê
mệt, tất cả đều thành bất kể, coi trời bằng vung, cùng con yêu dắt tay
cụng chén cùng vào trướng loan. Đến khi trống điểm canh tư, yêu quái
nói:

– Em đi về nhé, ở trễ sợ người ta biết được.

Chí Khôi hỏi: Chừng nào em trở lại?

Yêu quái nói: Ngày mai em trở lại.

Từ đó trở đi, đêm nào đến đầu canh một, hai người cũng uống rượu chuyện
trò, truy loan hưởng lạc, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường. Ngày nào cũng
thế làm sao tinh thần không suy bại cho được. Tội nghiệp Chí Khôi, ba
thứ quý báu của người ta là tinh khí thần bị hao tổn quá mức nên ăn uống không được, mặt như tờ giấy trắng. Viên ngoại không rõ nguyên do, cho
là tại con mình dụng công học tập, lao thần quá độ, chớ biết đâu con ông đã đem sức lực phung phí thâu đêm mà ra. Nay bị một bạt tay của Hòa
thượng, yêu khí tan mất, Chí Khôn lập tức đứt hơi luôn. Châu viên ngoại
lòng đau như cắt lật đật nâng con dậy. Tô Bắc Sơn cũng có ý ăn năn,
thiệt là tiến cử thầy bói dễ bằng mười thầy thuốc bây giờ biết phải làm
sao. Đúng lúc mọi người lo lắng bỗng thấy Chí Khôi lấy hơi thở nhè nhẹ.

Hòa thượng nói: Càng thấy ngươi, ta càng nổi giận.

Nói rồi đưa tay đánh luôn nữa, may có Tô Bắc Sơn tay cản kịp. Châu viên
ngoại thấy con tỉnh mới tạm yên lòng. Chí Khôi lúc đó tinh thần mới định tĩnh lại, đòi nước uống đường, yêu khí cũng tan biến.

Hòa thượng bây giờ mới nói:

– Chúng ta đi bắt yêu nhé.

Rồi bảo Châu Phước, Châu Lộc hai đứa khiêng tượng Vi Đà ra đây. Hai đứa đi
ra, nhấc mãi không lên. Châu Phước nghĩ thầm: “Ngó Vi Đà này không nặng
gì lắm, mà sao hai đứa rinh không nổi vậy kìa?”.

Hòa thượng nói:

– Ta vốn biết tụi bây giở không nổi.

Nói rồi đi đến đưa tay nhấc tượng Vi Đà lên. Một luồng khói đen bay vụt
lên, té ra con yêu quái ấy chun nép dưới đáy tượng Vi Đà. Luồng khói ấy
mỗi lúc to rộng ra, con yêu quái thấy Hòa thượng tướng mạo tầm thường,
muốn đem yêu khí chụp lấy Hòa thượng.

Tế Điên hà hà cười, nói lớn:

– Đồ nghiệt súc, ngươi không biết ta là ai sao?

Nói rồi lấy tay vỗ lên thiên linh cái, thấu ra ba đạo hào quang: Phật
quang, kim quang, linh quang. Người thường thì thấy Hòa thượng vẫn là
thân xác phàm trần như cũ, còn yêu quái ngó thấy hồn bay ngàn dặm, Hòa
thượng rành rành là một vị mình cao một trượng sáu, đầu to ba đấu, mặt
sắt đen sì, mình mang giáp sắt, chính là Tri Giác La Hán. Yêu quái chạm
phải kim quang này tiêu đi năm trăm năm đạo hạnh. Hòa thượng lột mũ
xuống, hào quang muôn đạo, tử khí ngàn tia, rọi về phía yêu quái. Sau
một cuồn phong nổi dậy, mọi người nhìn lại thấy một con hồ ly lớn đang
quỳ dưới đất, cúi xin Hòa thượng dung tha tính mạng:

– Bạch sư
phụ, xin người chớ giận, đệ tử vốn có ý khuyên thôi, nào ngờ công tử cứ
níu chặt không chịu buông. Đệ tử nếu không nghe theo y cũng đòi chết. Sư phụ Ơi, xin người mở lượng từ bi tha cho đệ tử một lần thề không tái
phạm nữa.

Tế Điên đội mũ lên đầu, nói:

– Hay cho mi dữ a! Lần này tha tính mạng cho ngươi, lần sau còn tái phạm, ta sẽ dùng chưởng tâm lôi đánh chết đấy nhé!

Yêu quái cúi đầu lạy tạ, hóa gió bay mất. Châu viên ngoại thấy con đã lành
bệnh, bèn mời Hòa thượng lên thơ phòng thết rượu, sẵn mời cả Tô Bắc Sơn
cùng ngồi. Uống được vài chén, Châu viên ngoại kéo Tô Bắc Sơn ra ngoài
nói:

– Này hiền đệ, như hiền đệ thấy đó, Chí Khôi đã khỏi bệnh,
yêu quái đã trừ xong, ta chỉ nhờ hiền đệ nói giúp cho ta một tiếng, ta ở trước mặt Hòa thượng bày tỏ chút lòng thành. Hiền đệ nói thế nào cũng
được, ta không thay đổi đâu.

Tô Bắc Sơn nói:

– Này huynh
trưởng, ý anh muốn đền ơn Tế Công bằng tiền phải không? Cái đó không
được đâu! Thánh tăng tánh tình cổ quái lắm, nhất là không ưa tiền. Lần
trước trị bệnh cho gia đình tôi và gia đình của Triệu Văn Hội, chúng tôi đền ơn bằng tiền mà Ngài một đồng cũng không lấy. Theo ý tôi thì nên
làm theo như vầy. Anh đến cửa hàng cho thuê kiệu trang sức thật lộng lẫy rồi rước tượng Vi Đà đưa về chùa Linh Ẩn. Làm như vậy chắc Thánh tăng
sẽ vừa lòng. Đừng nói chuyện tiền bạc làm chi, người ta có biết bao đệ
tử thí chủ phú hộ.

Hai người thương lượng xong cùng trở về phòng. Hòa thượng hãy còn đang uống rượu. Tô Bắc Sơn nói:

– Bạch sư phụ, tôi biết sư phụ không ưa tiền, nên đã cản việc đem tiền
đền ơn sư phụ rồi, tôi bảo thuê kiệu đưa tượng Vi Đà trở về chùa.

Hòa thượng nói:

– Đưa bạc hay không đưa bạc chẳng hề chị Chớ dây dưa vào việc của ta! Lát nữa lấy kiệu đưa ông Vi Đà về chùa, về sau ta có đi đâu ông ấy cứ theo
đòi đi làm vướng chân cẳng ta không chịu được. Chốc nữa ta vác ổng đi ra đường coi chỗ nào cứng cứng va đầu ông vô cho bể một miếng, lần sau ông ấy sợ không dám đi với ta nữa.

Viên ngoại nói:

– Thế thì tôi xin đưa sư phụ một ít tiền để thay đổi xiêm y.

– Viên ngoại muốn đưa tiền hãy kề tai ta nói như vầy… như vầy. Hãy ghi vào lòng, đừng nên nhầm lẫn nhé!

Ai nấy gật đầu lãnh ý, Hòa thượng cáo từ vác tượng Vi Đà đi ra. Đi được
một quãng, Tế Điên tịnh khai huệ nhãn, thấy trước mặt oán khí ngất trời
bèn gật gật đầu.

Thấy đường phía Bắc có quán rượu, Tế Điên đi về phía đó. Có người thấy hỏi:

– Hòa thượng đi hóa duyên hả?

– Phải đó.

– Hòa thượng vác tượng Vi Đà đi đâu cùng đường vậy?

– Ta đi bán đây.

– Này Hòa thượng, tượng Vi Đà này tại sao đem bán vậy? Mà bán bao nhiêu?

– Ta mua vốn là một trăm lượng, phải hai trăm mới bán. Ông Vi Đà của ta
đây thờ ở chùa nào thì chùa đó linh lắm, người ta đến thắp hương vô số.

Nói rồi kêu một bầu rượu để tượng Vi Đà kế bên. Uống được vài chén, Tế Điên kêu phổ ky bảo:

– Coi chừng giùm, ta đi ra ngoài một lát.

Tế Điên vừa đi ra, thì ngoài cửa có tám chín vị Hòa thượng từ ngoài đi vào nói:

– Ở đây rồi. Trong chùa chúng tôi có ông thầy khùng vác tượng Vi Đà, đi
đến đâu nhậu đến đó. Vâng lệnh lão Hòa thượng, chúng tôi đi tìm.

– Chưởng quỹ nói:

– Vâng, các vị cứ khiêng về đi, cái tượng đất này chúng tôi không dùng làm gì được.

Chưởng quỹ chỉ nói tắt một câu cho xong chớ không hỏi các Hòa thượng ấy ở chùa nào lại. Các Hòa thượng ráp nhau mỗi người một tay khiêng tượng Vi Đà
đi mất. Một lát sau, Tế Điên trở lại, vừa vào đến cửa liền la lên:

– A, món hàng của ta đâu mất rồi!?

Chưởng quỹ nói:

– Các ông thầy đằng chùa ông khiêng về rồi.

Tế Điên hỏi:

– Chùa ta là chùa nào?

Chưởng quỹ tắc tị không trả lời được. Tế Điên nói:

– Ông bị người ta gạt lấy rồi, ông phải đền cho ta hai trăm lượng, nếu không ta sẽ kéo ông lên quan mới được.

Các thực khách đều nói với chưởng quỹ:

– Đúng là lỗi tại ông, hồi nãy khi các Hòa thượng khiêng tượng Vi Đà đi sao ông không hỏi ở chùa nào?

Rồi họ day qua Tế Điên nói:

– Xin Hòa thượng nể mặt chúng tôi mà bỏ qua chọ Ông ta vốn nghèo lắm, mỗi tháng chỉ kiếm được mấy điếu tiền lương thôi, làm sao ông ấy đền nổi
hai trăm lượng. Đây, chúng tôi xin góp nhặt mấy điếu lại cho ông.

Tế Điên nói:

Góp mấy điếu hả? Ta chẳng cần đâu. Đã có các vị nói giúp, tiền ta chẳng cần. Thôi, ta đi đây.

Nói rồi bước ra khỏi quán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.