Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 117: Ôn ngọc giải nguy



Chúc Long vì biểu muội Tử Y Tiên Tử Lương Tiểu Ngọc bỏ gã yêu Ngô Hoằng Văn, nên gã căm thù Ngô Hoằng Văn hết sức, luôn luôn nuôi mộng quyết tâm diệt trừ y, đương nhiên gã không bao giờ chịu bỏ qua cơ hội này. Gã thoạt trông thấy Ngô Hoằng Văn rút kiếm, lập tức bỏ qua Trần Gia Lân, xốc kiếm đưa ngang ngực quay sang hướng Ngô Hoằng Văn liền.

Đây là khởi thủ tuyệt chiêu của Chúc Long, Trần Gia Lân biết Ngô Hoằng Văn không thể tiếp nổi chiêu này, nếu để Chúc Long xuất thủ trước, dù Ngô Hoằng Văn không chết cũng ắt phải bị trọng thương. Thế rồi hắn không kể gì nữa, kêu hừ một tiếng vung kiếm mực đánh ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục nhanh như chớp, nhưng hắn đã nương tay, vì nếu đả thương gã trong tình huống này, hậu quả sẽ trở nên nghiêm trọng không sai.

Kêu keng một tiếng!

Chúc Long lùi ra sau ba bước liền, do vì Trần Gia Lân bị nội thương khá nặng, khi hắn vừa vận dụng chân lực liền động đến thương thế, tức thì đầu óc lại choáng váng lần nữa.

Đương nhiên Chúc Long đã trông thấy Trần Gia Lân chỉ gắng gượng xuất thủ, nên gã gầm hét một tiếng, lập tức nhảy tới tấn công tiếp.

Lại kêu keng một tiếng điếc tai, Chúc Long bị đẩy lùi ra sau lần nữa, nhưng Trần Gia Lân cũng loạng choạng lùi ra sau vài bước, suýt nữa đã té ngã ra đất.

Chúc Long hất kiếm tấn công lần thứ ba.

Lần này hai mắt Trần Gia Lân cứ nảy đom đóm lửa, bóng người đã biến thành đôi.

Ngô Hoằng Văn gầm hét một tiếng nhảy tới tiếp chiêu với Chúc Long, xuất thủ tấn công như điên cuồng, tức thì đẩy lùi Chúc Long ra sau vài bước liền, nhưng chỉ trong chốc lát Chúc Long đã bắt đầu phản kích, thế rồi hai bên diễn ra một trận quyết đấu vô cùng khốc liệt.

Hai bên đụng với nhau khoảng ba mươi hiệp vẫn chưa phân tháng bại.

Thình lình, Chúc Long nhảy lùi ra sau, hai tay xốc kiếm đưa ngang trước ngực, gã lại diễn ra thế kiếm khởi thủy quỷ quyệt nọ.

Trần Gia Lân gầm hét một tiếng:

– Hãy dừng tay lại nào!

Ngô Hoằng Văn định tấn công tiếp, thoạt nghe thấy tiếng hét bất giác dừng bước lại ngay.

Chúc Long cười ha há một tiếng rất lạnh lùng nói:

– Họ Ngô kia, ta sẽ băm nhừ xác ngươi ra cho sói ăn, như vậy tiết kiệm được một cỗ quan tài.

Trần Gia Lân nghiến răng nói:

– Chúc Long, nếu ngươi dám động tới sợi lông chân của y, Lương Tiểu Ngọc không băm xác ngươi ra mới thực là chuyện lạ.

Chúc Long mặt hơi biến sắc, sau đó lại cất bước tiến tới, trông tình hình gã quyết phải giết Ngô Hoằng Văn cho bằng được.

Tử Y La Sát bỗng khoát tay nói:

– Hãy khoan động thủ đã!

Chúc Long giả đò chẳng nghe thấy gì hết, vẫn nhảy tới vung kiếm tấn công nhanh như cắt.

Kêu keng một tiếng điếc tai! Chúc Long té lùi ra sau tám thước liền, chính bà lão tóc bạc ra tay ngăn cản, động tác thần tốc kinh người gớm, Chúc Long ấp úng nói:

– Tại sao bà bà lại ngăn cản ư? Bà lão tóc bạc nói:

– Chẳng lẽ ngươi không có lỗ tai, chẳng nghe thấy cô cô ngươi nói gì sao?

Chúc Long im lặng không dám ho he gì cả, nhưng sắc mặt của gã trở nên khó xem vô cùng.

Tử Y La Sát đưa mắt nhìn Trần Gia Lân nói:

– Lúc nãy ngươi vừa nói gì thế?

Trần Gia Lân nghe bà ta hỏi như vậy tức thì nảy ra một ý, la lớn tiếng nói:

– Ngô Hoằng Văn là ý trung nhân của lệnh thiên kim Lương cô nương vậy! Chúc Long la hét nói:

– Nói láo!

Tử Y La Sát ngoái cổ quét nhìn Chúc Long một cái, nói:

– Cấm ngươi lên tiếng!

Dứt lời bà ta quay sang hướng Trần Gia Lân nói tiếp:

– Có thật như thế không? Trần Gia Lân gật đầu nói:

– Đương nhiên là thật rồi, nếu như chẳng được lệnh thiên kim phụng cáo địa chỉ quý phủ, làm sao chúng tôi biết tìm đến đây chứ?

Tử Y La Sát nói:

– Vậy thì y đâu rồi?

Trần Gia Lân nghiêm sắc mặt lại nói:

– Lúc nãy Ngô Hoằng Văn đã tường thuật tất cả mọi sự thật rồi kia mà. Chúc Long lạnh lùng nói:

– Hoàn toàn là lời hư dối, chính mắt ta mục kích hai người ở trong phòng, hơn nữa có điếm gia và quan binh địa phương làm chứng, có lẽ biểu muội ta đã bị hai ngươi hủy diệt cả rồi, nếu ta đến chậm một bước thì cả thi hài của Nguyệt Quế cũng bị mang đi luôn, thế là trở thành chết không đối chứng, tiếc là trời không dung thứ đã để cho ta phát hiện…

Trần Gia Lân tức đến mồm mũi phun ra khói lửa, la hét nói:

– Câm mồm lại, cho dù những điều ngươi vừa bịa đặt là có thật, thử hỏi bọn này làm như vậy có lợi ích gì chăng?

Chúc Long nói:

– Kiến sắc khởi niệm, đến khi phát giác gây nên tai họa, đành làm liều thôi, bằng không ắt phải có mưu đồ gì đây?

Trần Gia Lân hỏi:

– Mưu đồ thế nào ư?…

Hắn vốn muốn nói với đức tính của Lương Tiểu Ngọc, dù người cả đời chưa gặp đàn bà cũng quyết không khởi niệm, nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại nếu trả lời như vậy thì kém lễ độ, hơn nữa sẽ chọc giận Tử Y La Sát nên hắn im bặt không nói nữa.

Chúc Long nói:

– Vậy thì phải hỏi các ngươi rồi, rõ ràng các ngươi biết lai lịch của biểu muội ta. Thách hai người cũng không dám đối địch với cô mẫu của ta đâu, có lẽ đã nghe sự sai sử của nhóm thất phu Thiên Ngoại Tam Ông thì phải.

Ngô Hoằng Văn tiếp lời nói:

– Chúc Long, ngươi chớ ăn nói hồ đồ như thế, mục đích xuống núi của chư vị tiền bối là để đối phó với Thiên Hương môn, phải nói rằng hoàn toàn không can hệ gì đến sự việc này cả, ngươi càng nói càng vô lý hết sức.

Chúc Long kêu hừ một tiếng, nói:

– Bất kể thế nào đi nữa, biểu muội ta mất tích ngày nào thì các ngươi phải có trách nhiệm ngày đó.

Tử Y La Sát không nói gì hết, bỗng nhiên lướt mình tới trước, cách không phóng chỉ, vì Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn không ngờ bà ta lại chơi đòn này, nên hai người chẳng hề phòng bị mảy may chút nào, tức thì cả hai người trúng chỉ và chân khí thất tán ngay.

Tử Y La Sát vẫn với thần tình hòa dịu nói:

– Ta tạm thời chế công lực của hai người, và hãy ngoan ngoãn lưu lại đây, chờ ta điều tra cho rõ ràng, sau đó mới quyết định số mạng của hai người.

Dứt lời, quay sang nói với Chúc Long:

– Hãy mang họ nhốt trong địa huyệt!

Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn nhau cười cay đắng một tiếng, không làm gì hơn đành phải mặc họ an trí thôi.

Trong địa huyệt tối như mực, xòe tay chẳng thấy năm ngón, mùi hôi xông vào mũi khó ngửi vô cùng, vì lý do không có ánh sáng bên ngoài soi vào. Hơn nữa công lực bị chế, nên họ chẳng trông thấy gì hết, đồng thời cũng chẳng dám phán đoán được thời gian.

Ngô Hoằng Văn căm phẫn nói:

– Nhị ca, đệ cứ cho rằng đây là một âm mưu đáng sợ… Trần Gia Lân nói:

– Ta cũng nghĩ thế, nhưng không thể chứng minh mà thôi. Ngô Hoằng Văn nói:

– Chẳng biết Tử Y La Sát sẽ đối phó thế nào với chúng ta đây? Trần Gia Lân nói:

– Chỉ có trời mới biết điều này, bề ngoài bà ta tỏ ra rất phong độ, nhưng trong lòng thì đáng sợ gớm, theo ta có lẽ ngay lúc giết người, bà ta cũng sẽ tỏ ra mặt cười mà thôi. Lạ lùng thật, bà mẹ thì xinh đẹp như vậy, nhưng lại hạ sinh được cô con gái…

Ngô Hoằng Văn thở dài một tiếng nói:

– Nhị ca, lúc nãy ở ngoài trang ngươi nói rằng ta là ý trung nhân của Lương Tiểu Ngọc, nếu về sau cô ta làm thật thì sao?

Trần Gia Lân cười cay đắng nói:

– Đành chịu thôi, nếu chẳng nhờ câu nói đó, ta và ngươi thảy đều nằm trong quan tài từ lâu rồi. Này tam đệ, ngươi chẳng yêu cô ta chút nào thật sao?

Ngô Hoằng Văn ấp úng nói:

– Đệ không chê cô ta xấu xí, nhưng có điều là không chịu nổi tính tình của cô ta thế thôi, nhưng bây giờ cũng không cần thiết bàn vấn đề này nữa, Lương Tiểu Ngọc chết sống ra sao vẫn còn là vấn đề nan giải.

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, nói:

– Đúng ra không ai có bản lĩnh đụng với Lương Tiểu Ngọc được cả, vì võ công cô ta chẳng phải tầm thường, hơn nữa cô ta không phải là mỹ nhân, quyết không có ai kiến sắc khởi niệm cả, rất có thể đây là độc kế của Chúc Long. Gã quyết tâm muốn kết hợp với Võ Lâm Tiên Cơ, đã bất kể mọi thủ đoạn câu kết với Mẫu Đơn lệnh chủ tạo ác nghiệp, để mượn tay Tử Y La Sát diệt trừ cường địch, nếu là như thế, vậy thì Lương Tiểu Ngọc chưa chết, gã tuyệt đối không dám giết cô ta…

Ngô Hoằng Văn nói:

– Nếu như Lương Tiểu Ngọc còn sống, Chúc Long biết xử trí thế nào đây, liệu cô mẫu gã có tha thứ gã chăng? À! Phải rồi ta lấy được mảnh ngọc thạch từ trong tay Nguyệt Quế, chẳng biết đây là của ả hay là của Lương Tiểu Ngọc…

Trần Gia Lân nói:

– Chẳng lẽ của hung thủ? Vậy thì hung thủ là một nữ nhân rồi.

Ngô Hoằng Văn tức cười nói:

– Không thể được, vì Nguyệt Quế bị dâm sát kia mà. Trần Gia Lân lắc đầu nói:

– Điều này khó nói lắm, có lẽ chẳng phải chỉ có mỗi một hung thủ. Ngô Hoằng Văn bỗng vỗ tay kêu cái bốp nói:

– Ta nghĩ ra rồi!

Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi nghĩ ra điều gì vậy? Ngô Hoằng Văn nói:

– Có lẽ chúng ta đi lầm mục tiêu, nhị ca còn nhớ tiểu tử tên là Đinh Khắc Triệu từng chọc ghẹo Lương Tiểu Ngọc tối hôm đó không?

– Đại thiện nhân họ Đinh phụ thân gã là một con rồng ẩn, đúng ra chúng ta nên đến Nam Xương tìm hai gã phụ tử, chứ không nên đến đây.

Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:

– Bây giờ nói điều này thì đã muộn màng rồi, thế nhưng chúng ta có thể cung cấp manh mối cho Tử Y La Sát!

Ngô Hoằng Văn phấn khởi nói:

– Có lý, nếu phán đoán này chính xác, thế thì hai ta ắt bình yên vô sự. Bỗng nhiên, Trần Gia Lân đứng phắt dậy nói:

– Tam đệ, hiện tượng lạ lại xảy ra lần nữa! Ngô Hoằng Văn ngạc nhiên hỏi:

– Hiện tượng lạ gì vậy? Trần Gia Lân xúc động nói:

– Nội công của ta đã khôi phục lại, cả nội thương cũng bình phục luôn. Ngô Hoằng Văn thất kinh nói:

– Quả thực đây là chuyện lạ, sao lại xảy ra hiện tượng như thế? Trần Gia Lân hạ thấp giọng nói:

– Tam đệ, hiện tượng này xảy ra nhiều lần rồi, mỗi một lần ta chết đi sống lại, thảy đều cậy vào lực lượng thần kỳ này, bất kể thương thế nặng đến cỡ nào, đều tự nhiên phục hồi cả, nhưng ta cũng chẳng hiểu nguyên nhân tại sao hết.

Ngô Hoằng Văn thắc mắc hỏi:

– Ngươi có uống loại linh dược dị thảo gì bao giờ không/ Trần Gia Lân lắc đầu nói:

– Không có!

– Có luyện môn công lực huyền diệu gì chăng?

– Cũng không có luôn.

– Vậy thì lạ thật, nhị ca phát giác hiện tượng này từ lúc nào thế?

– Ta còn nhớ lần đầu tiên là bị chưởng lực kỳ dị của Bất Bại Ông đả thương… À! Phải rồi, còn một việc kỳ lạ hơn nữa, mới đây chẳng bao lâu, Võ Lâm Tiên Cơ trúng Tán Nguyên chỉ của Mẫu Đơn lệnh chủ, mất hết công lực, ta cho rằng nàng phải chết, nhưng cuối cùng nàng đã bình phục. Nghe nàng nói rằng, lúc ta ôm nàng vào lòng, hình như trong lòng ta có luồng nhiệt lực kỳ lạ truyền vào cơ thể nàng, ngươi cho rằng như vậy có lạ không?

Ngô Hoằng Văn gãi đầu gãi cổ nói:

– Nhị ca, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại xem, trong mình ngươi có mang theo thứ gì không? Trần Gia Lân lẩm bẩm nói:

– A! Chẳng lẽ là…

Ngô Hoằng Văn hỏi tới:

– Là cái gì ư? Trần Gia Lân nói:

– Đúng là món đồ này không sai, thế mà ta chẳng nghĩ ra nó, đây là một mảnh ngọc thạch gọi là Ôn Ngọc Bình…

Ngô Hoằng Văn thất thanh nói:

– A! Ôn Ngọc Bình! Đệ từng nghe tiên sư đề cập rằng, có một giống thiên tài địa bảo kêu là vạn niên ôn ngọc, có khả năng trị thương giải huyệt, bảo vệ kinh mạch, là báu vật tất cả người võ lâm thảy đều mong cầu mà không được, nhị ca, ngươi lấy được trong trường hợp nào vậy?

Nghe nói thế, Trần Gia Lân mặt mày tươi tỉnh, nói giọng phấn khởi:

– Ồ! Câu chuyện này kể lại thì dài dòng lắm, ta nói tóm tắt cho ngươi nghe thôi. Đây là báu vật gia truyền của Chúc nhị viên ngoại, một danh nhân tại thành Nhiêu Châu, Mẫu Đơn lệnh chủ vì mưu đoạt báu vật này, đã làm cho Chúc nhị viên ngoại nhà tan cửa nát, cả Chúc nhị viên ngoại cũng nổi điên lên. Một hôm Chúc nhị viên ngoại bị một Hồng Hoa sứ giả giết chết ở vùng phụ cận Hoa Nguyệt Biệt Trang, tổng quản Chúc phủ Bảo Sĩ Đình cũng sắp thọ nạn, chính ta ngẫu nhiên ghé ngang ra tay nghĩa hiệp giải cứu Bảo tổng quản, lão bèn biếu lại vật này cho ta. Lúc đó, ta cũng chẳng biết đây là võ lâm chí bảo, cứ thuận tiện cất trong người mà thôi.

Ngô Hoằng Văn cảm khái nói:

– Nhị ca, có lẽ đây là ý trời vậy!

Trần Gia Lân thò tay vào túi áo lấy ra Ôn Ngọc Bình, đặt vào tay Ngô Hoằng Văn nói:

– Tam đệ, ngươi cứ thử xem, nếu có hiệu quả thật, chúng ta sẽ có hy vọng tìm cách thoát thân.

Ngô Hoằng Văn đặt viên ngọc sát vào lồng ngực, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Ngô Hoằng Văn cả mừng nói:

– Nhị ca, có hiệu quả rồi đấy. Thình lình ngay lúc này…

Có tiếng kêu sột soạt vang tới, phía trước mặt bỗng sáng hẳn, thì ra cửa huyệt được mở bung ra.

Trần Gia Lân lập tức ngồi xuống đất trở lại, hạ thấp giọng nói:

– Tam đệ, có người vào rồi, ngươi ngồi yên chớ động đậy gì hết, cứ cố gắng hành công, mọi việc để ta ứng phó cho.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh chiếc cửa song sắt, té ra là một thiếu nữ áo xanh trạc tuổi hai mươi ngoài, tay cầm một đuốc lửa.

Thiếu nữ áo xanh mở khóa bước vào trong địa huyệt, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên hết sức, trông cách ăn mặc của đối phương biết cô ta chỉ là một hạ nhân, cô ta vào đây làm gì thế?

Trần Gia Lân cố trấn tĩnh tinh thần, lẳng lặng chờ đợi động tịnh của đối phương. Thiếu nữ áo xanh mở miệng nói giọng lạnh lùng:

– Ta tên là Nguyệt Mi, cùng Nguyệt Quế tình thân như chân như tay, chắc hai ngươi biết ta đến đây để làm gì rồi chứ?

Trần Gia Lân nghe nói như thế bất giác run bắn người lên, hắn đã ý thức rằng đối phương đến đây với mục đích gì rồi, song vẫn giả đò hỏi:

– Té ra ngươi là Nguyệt Mi cô nương, có điều cho chỉ giáo chăng? Nguyệt Mi nghiến răng nói:

– Giết hai ngươi để trả thù cho Nguyệt Quế muội muội ta.

Trần Gia Lân đã khôi phục được công lực, đương nhiên chẳng hề sợ hãi chút nào, song giả đò thất thanh nói:

– Cô nương định giết người? Nguyệt Mi gật đầu đáp:

– Đúng thế!

– Giết bằng cách nào đây?

– Cắt đứt mạch máu của hai ngươi, để cho hai ngươi chết từ từ.

– Như vậy thì tàn nhẫn quá thế rồi còn gì nữa? Nguyệt Mi nghiến răng nói:

– Chẳng lẽ các ngươi dâm sát Nguyệt Quế lại bảo rằng là nhân từ chăng? Trần Gia Lân cau mày nói:

– Đó là sự hiểu lầm, thực ra chúng tôi không khi nào làm việc ấy.

Nguyệt Mi thò tay vào tay áo lấy ra một con dao găm óng ánh rất sắc bén nói:

– Hai người đến gặp Diêm La Vương giải thích hiểu lầm này đi! Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

– Có phải cô nương đã vâng lệnh giết người đó chăng? Nguyệt Mi mặt hơi biến sắc, gầm hét nói:

– Ngươi chớ thắc mắc làm gì? Trần Gia Lân nói:

– Đương nhiên ta không có quyền thắc mắc, thế nhưng… nếu đây là ý kiến của chính ngươi, e rằng gia chủ nhân nhà ngươi chẳng vui thì phải.

Sắc mặt Nguyệt Mi lại thay đổi lần nữa, gầm thét nói:

– Hãy đứng dậy nào!

Trần Gia Lân từ từ đứng dậy nói:

– Nguyệt Mi cô nương, ngươi sẽ hối hận cho mà coi. Nguyệt Mi giận dữ nói:

– Cô nương quyết không hối hận!

Nói xong, giơ tay chộp vào cổ tay Trần Gia Lân nhanh như chớp.

Trần Gia Lân hất tay phóng ra một chưởng nhanh như cắt, kêu keng một tiếng xen lẫn tiếng kêu thất thanh, tức thì dao găm trong tay của Nguyệt Mi bị đánh rơi xuống đất, đồng thời cổ tay cô ta bị vặn ngược ra sau luôn.

Quả thật Nguyệt Mi nằm chiêm bao cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như thế. Rõ ràng công lực của họ đã bị Tử Y La Sát khống chế, đây là thủ pháp độc môn, sao họ lại tự giải được ư?

– Ngươi… ngươi…

Sắc mặt cô ta thảm biến, toàn thân cứ run lẩy bẩy không ngừng, ấp úng nói chẳng nên lời.

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

– Tại hạ từng nói ngươi sẽ hối hận kia mà! Nguyệt Mi hớt hãi nói:

– Ngươi… dám làm gì ta nào?

Trần Gia Lân cười khẩy một tiếng nói:

– Chẳng làm gì cả, giết ngươi thì cũng tội nghiệp, cứ để ngươi ở lại canh chừng địa lao cũng được!

Nói xong, phóng chỉ điểm tới nhanh như cắt, Nguyệt Mi kêu ự một tiếng, té nằm trên đất ngay.

Trần Gia Lân vì sợ đối phương phát giác, nên phong tỏa phong lộ, lấy đuốc lửa xuống, dụi trên đất, tức thì địa lao trở nên tối mò, nhưng nhờ ánh sáng từ ngoài song sắt cửa lao soi vào, vẫn miễn cưỡng phân biệt được cảnh vật trong nhà lao.

Ngô Hoằng Văn đứng dậy nói:

– Nhị ca, đệ đã hoàn toàn bình phục!

Nói xong hoàn trả Ôn Ngọc Bình cho Trần Gia Lân luôn.

Trần Gia Lân cất kỹ Ôn Ngọc Bình vào trong túi áo, sau đó mới nói:

– Chúng ta rời khỏi ngay, đệ đi trước, để ta đoạn hậu, hãy nhớ cho kỹ, cố gắng tìm cách thoát thân, tuyệt đối chớ động thủ với đối phương, cực chẳng đã nếu hai chúng ta có một người thoát thân cũng được, hãy tìm mọi cách liên lạc với chư vị lão tiền bối, làm sáng tỏ vụ án này.

Ngô Hoằng Văn khẽ gật đầu nói:

– Được, đi thôi!

Cả hai người từ từ ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.