Ngô Hoằng Văn trợn to hai mắt, chẳng biết tại sao thiếu ni này lại đề cập tới Ngư Lang?
Liễu Trần nói giọng u oán:
– Thí chủ có biết tình hình gần đây của hắn không? Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
– Nghe nói hắn đã mất tích, tiểu sư thái tìm hắn có việc chi chăng? Liễu Trần cau mày nói:
– Mất tích ư? Xảy ra sự biến gì ư? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
– Vậy thì chẳng biết, nhưng tại hạ đây và vị Ngô đại hiệp này cũng đang tìm kiếm tung tích của hắn.
Liễu Trần trầm tư giây lát nói:
– Bần ni có một thỉnh cầu, nếu như hai vị có gặp hắn, xin chuyển cáo với hắn rằng bần ni có một việc cực kỳ quan trọng cần gặp hắn, bần ni sẽ ở lại vùng Nam Xương chờ đợi trong vòng một tháng.
Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn Trần Gia Lân, có nghĩa muốn hỏi hắn nên hiện chân diện mục hay không?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, tạm thời quyết định không lộ mặt trước, Liễu Trần đã bảo rằng cô ta sẽ ở lại Nam Xương chờ đợi trong vòng một tháng, thì mình cũng không cần hấp tấp làm gì, huống hồ phen này mình đến đây là để tìm Tử Y La Sát giải thích sự hiểu lầm, một khi biểu lộ chân diện mục biết đâu lại chẳng xảy ra sự biến, thế rồi hắn gật đầu nói:
– Tại hạ nhất định chuyển đạt lời nói này đến hắn, nếu không gặp hắn thì đành chịu. Hắn nói tới đây, không chịu nổi lại lên tiếng hỏi:
– Chẳng biết tiểu sư tìm hắn có việc gì rất quan trọng ư?
– Đây là việc tư, bần ni không thể phụng cáo.
Việc tư ư? Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, chẳng biết giữa mình và cô ta có việc tư gì vậy?
Quả thực hắn muốn hiển lộ chân mục ra ngay, để giải nghi luôn vấn đề bây giờ, nhưng cuối cùng hắn cố nhẫn nại, đổi giọng nói:
– Xin hỏi Lương Phủ ở hướng nào vậy? Liễu Trần thất kinh hỏi:
– Lương Phủ ư?
– Đúng thế!
– Chẳng lẽ thí chủ có liên hệ gì với Lương Phủ chăng? Trần Gia Lân nói:
– Không có quan hệ gì hết, đến đó chỉ để giải thích một sự hiểu lầm mà thôi!
Liễu Trần nói:
– Có ước hẹn trước chăng? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
– Không, tại hạ tự động tìm đến thế thôi. Liễu Trần trầm tư giây lát nói:
– Lương Phủ ở cách xa bìa rừng này chừng nửa dặm đường, hai người xuyên qua cánh rừng này sẽ trông thấy ngay, thế nhưng nếu không đến đó thì hay nhất, vì nơi đó luôn nghiêm cấm người lạ mặt vào, có thể nói rằng nơi đó là cấm địa.
Trần Gia Lân nói:
– Tại hạ đã biết điều này, nhưng không chẳng thể đi. Liễu Trần khẽ gật đầu nói:
– Vậy thì hai vị thí chủ cẩn thận tối đa.
o0o
Một tường rào có đường kính rộng khoảng bảy tám trượng cao khoảng năm thước. Bên trong là một tòa lầu cao, hai cánh cửa sơn màu đen đóng kín, nổi bật nhất là cặp lồng đèn màu đỏ treo trên cửa lầu, đỏ đến đỗi chói mắt khiến người trông thấy bất giác đã liên tưởng tới máu.
Một chiếc lồng đèn bên trái đề hai chữ dừng bước, còn chiếc lồng đèn bên phải thì viết hai chữ cấm vào.
Thường thì lồng đèn treo tại trước cửa, phần nhiều người ta đề tên hoặc môn đệ, tình hình như môn đệ thì chưa từng thấy bao giờ.
Người không biết thoáng gặp bốn chữ này, đương nhiên phải dừng bước, còn những ai đã biết thì thoái lui ngay.
Có hai bóng người xuất hiện trước cửa lầu, hai người này chính là Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn, họ đứng ngẩn người tại chỗ. Không biết nên làm sao bây giờ, chớ nói phạm cấm kỵ làm gì. Đêm khuya canh vắng thượng môn cầu kiến cũng đã là điều không hợp lẽ, thế nhưng cũng không thể tháo lui, bây giờ chỉ mong rằng mình đến trước Chúc Long, nếu chẳng may để Chúc Long về đây trước, việc giải thích sẽ gặp khó khăn cho mà coi.
Trần Gia Lân quay sang nói với Ngô Hoằng Văn:
– Bây giờ làm thế nào đây? Ngô Hoằng Văn nói:
– Lên tiếng cầu kiến, được không? Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
– Trông tình hình đành phải thế thôi. Thình lình ngay lúc này…
Hai cánh cửa lớn bỗng nhiên mở tung ra, cả hai người song song giật bắn người lên.
Chỉ thấy bốn đại hán có thân hình vạm vỡ khiêng hai cỗ quan tài trắng từ từ bước ra cửa trang.
Rốt cuộc nhân vật nào đã chết trong trang, tại sao đêm khuya thanh vắng lại hấp tấp mang đi mai táng như thế?
Bốn hán tử nọ bước tới chỗ cánh cửa lầu còn khoảng một trượng liền đặt hai áo quan xuống đó và mở nắp quan ra luôn, thì ra là hai cỗ quan tài trống không.
Bốn đại hán chẳng thèm dòm ngó tới Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn, hình như vốn thì hai người không hề có mặt nơi đây, sau đó lại quay người bước vào trong.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn hai áo quan gỗ trắng, trầm giọng nói:
– Ta trông tình hình không ổn rồi? Ngô Hoằng Văn hồi hộp nói:
– Có lẽ Chúc Long đã đến trước chúng ta, chẳng biết đối phương đang chơi trò huyền ảo gì đây…
Y nói chưa hết lời, vài bóng người thấp thoáng từ trong trang hiện ra. Người ra trước là một phụ nhân trung niên mặc áo tím, có gương mặt khá đẹp. Người đi kế là một bà lão tóc bạc mảnh khảnh, tay cầm một quải trượng vừa thô vừa to, nếu là bằng sắt thép, e rằng ít nhất phải nặng cả trăm ký, người đi sau cùng chính là Hoa Thái Tuế Chúc Long biểu huynh của Lương Tiểu Ngọc.
Hai người thoạt trông thấy Chúc Long, bất giác giật mình kêu thầm một tiếng, hỏng rồi! Họ đi tới chỗ cách hai áo quan còn khảng ba thước và dừng lại tại chỗ. Chúc Long đưa cặp mắt lạnh lùng ngắm nhìn hai người, mặt lộ vẻ cười rất xảo quyệt. Bà lão tóc bạc chống gậy đứng thẳng người, nhắm chặt hai mắt hình như đang dưỡng thần thì phải.
Phụ nhân mặc áo tím đưa cặp mắt sáng như điện lạnh quét nhìn hai người một cái, dùng giọng nói kêu hừ một tiếng, không cần phải nói cũng biết bà ta chính là Tử Y La Sát mẫu thân của Lương Tiểu Ngọc rồi.
Chúc Long lạnh lùng nói:
– Thưa cô mẫu, chính là hai gã này đây.
Tử Y La Sát khẽ gật đầu không nói gì hết.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn nhau một cái, cả hai người song song chắp tay xá một xá, Trần Gia Lân lên tiếng trước nói:
– Hai huynh đệ tại hạ mạo muội đến đây bái kiến tôn giá, nhằm mục đích muốn giải thích một sự việc liên can tới lệnh thiên kim…
Tử Y La Sát cười khẩy một tiếng, ngắt lời của Trần Gia Lân nói:
– Ta biết rồi, chớ nói nữa, quả thật hai vị lớn gan bằng trời, bây giờ tự mình chui vào quan tài nằm đi!
Âm thanh êm dịu mát tai, suýt nữa người ta tưởng rằng bà ta đang nói đùa thế thôi.
Cả hai người bất giác rùng mình rợn tóc gáy, Ngô Hoằng Văn ngập ngừng nói:
– Tiền bối cho phép vãn bối nói vài lời được chăng? Tử Y La Sát gật đầu nói:
– Ngươi cứ việc nói!
Giọng nói vẫn ôn tồn mát tai.
Trần Gia Lân nhủ thầm: “Ai bảo rằng bà ta ngang ngạnh làm theo ý mình đâu, trông bà ta có vẻ là một người rất thông hiểu tình lý kia mà”.
Thế rồi Ngô Hoằng Văn mang mọi việc từ đầu chí cuối đã xảy ra trong lữ điếm thuật lại một cách tỉ mỉ cho bà ta nghe một phen.
Nghe kể xong Tử Y La Sát gật đầu nói:
– Ồ thế sao? Còn gì nữa chăng? Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
– Hết rồi, sự việc chỉ xảy ra thế thôi.
Tử Y La Sát nói:
– Nếu không còn gì để nói nữa, mời hai vị chui vào quan tài nằm đi!
Cả hai người bất giác ngẩn người ra tại chỗ, thì ra bà ta chẳng tin lời giải thích này chút nào.
Trần Gia Lân miễn cưỡng trấn tĩnh tinh thần lại, nói:
– Tôn giá nói thế có nghĩa là sao? Tử Y La Sát thản nhiên nói:
– Chẳng có sao hết, thiếu nợ trả tiền, nợ máu trả máu, hai người tranh nhau đến trước, chết sớm siêu sinh sớm, ta đòi nợ này thay cho tỳ nữ Nguyệt Quế, còn vấn đề con gái ta bị bắt cóc, ta sẽ tìm mấy lão bất tử nọ tính sau.
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
– Tôn giá chẳng nghe chúng tôi giải thích chút nào sao? Tử Y La Sát cười khẩy một tiếng nói:
– Giải thích chỉ bằng thừa, bây giờ ta bắt đầu giết người, giết đến khi nào các ngươi giao con gái ta ra mới thôi.
Trần Gia Lân kháng cự nói:
– Tôn giá không nghĩ rằng đây là một âm mưu mượn dao giết người của Mẫu Đơn lệnh chủ đó ư?
Tử Y La Sát nói:
– Ta biết hai ngươi sẽ nói như thế, chớ nói lôi thôi làm gì nữa, hãy nhập quan đi!
Ý ngữ tàn bạo bướng bỉnh, song âm thanh lại dịu dàng mát tai, vốn thì câu nói tràn đầy sát khí, nhưng thốt từ miệng bà ta thì chẳng có gì lạ lùng cả, quả thật đáng sợ gớm.
Trần Gia Lân cố đè nén cơn lửa giận nói:
– Hai huynh đệ tại hạ thề chết quyết phải tìm cho ra lệnh thiên kim mới được, xin tôn giá cho kỳ hạn một tháng, nếu mãn hạn kỳ không giao người, lúc đó mặc tôn giá muốn sử quyết thế nào cũng được, như vậy được chứ?
Tử Y La Sát nói:
– Ta chỉ có bấy nhiêu lời thôi, hãy chui vào quan tài đi, hầm hố cũng đã đào sẵn cả rồi. Ngô Hoằng Văn hớt hải nói:
– Chôn sống chăng? Chúc Long tiếp lời nói:
– Tiểu tử ngươi nói chẳng sai chút nào, như vậy có thể chết toàn thây, chẳng lẽ ngươi không chịu sao?
Hai mắt Trần Gia Lân bắt đầu đỏ dần, trầm giọng nói:
– Chúc Long ngươi chớ đắc ý vội, nếu mai sau chứng thực chính tiểu tử ngươi thông đồng với bọn Thiên Hương môn gây nên vụ án này, ngươi sẽ trả một giá rất đắt cho mà coi.
Chúc Long cười nham hiểm nói:
– Tiếc rằng ngươi không có mai sau nữa, vì thọ mạng của ngươi chỉ sống đến đêm nay thôi.
Tử Y La Sát khoát tay nói:
– Phí lời vô ích, hãy thượng lộ nhanh lên nào!
Hai mắt Trần Gia Lân đỏ ngầu, chẳng thua kém gì màu đỏ hồng của hai chiếc lồng đèn treo trên cửa lầu, chăm chăm nhìn vào mặt Tử Y La Sát nói:
– Nếu tại hạ bảo rằng không thì sao? Tử Y La Sát nói:
– Biết điều thì chớ nói chữ không, bình sinh ta không quen nghe nói chữ này bao giờ! Trần Gia Lân quay sang nói với Ngô Hoằng Văn:
– Chúng ta đi nào!
Tử Y La Sát ngoái cổ nhìn ra sau nói:
– Bà bà, phải làm phiền lão nhân gia người vậy!
Bà lão tóc bạc trợn to hai mắt tia ra hai đạo điện lạnh, từ từ bước tới chỗ cách trước mặt Trần Gia Lân khoảng tám thước rồi dừng lại, lạnh lùng nói:
– Này ranh con, ngươi có chịu chui vào quan tài không thì nói?
Trần Gia Lân biết nói gì thêm nữa cũng bằng thừa, bây giờ chỉ có liều mạng. Nếu muốn rút lui e rằng không phải chuyện dễ, có lẽ mình vẫn có thể toàn thân rút lui được nhưng còn Ngô Hoằng Văn thì khó nói lắm. Đây là lần đầu bị người ta chửi mình là ranh con, lửa giận đã át cả sợ hãi trong lòng, hắn ta lớn tiếng nói:
– Lão nhân gia người có tuổi như thế, không nên mở miệng mắng người, mặc dù tại hạ là giang hồ vô danh tiểu tốt, nhưng cũng chưa tệ đến nỗi mặc người chủ quản sự sống chết của tại hạ đâu.
Lão bà bà tóc bạc kêu hừ một tiếng nói:
– Chao ôi! Nghe khẩu khí hình như ngươi muốn phản kháng thì phải? Trần Gia Lân ưỡn ngực, lạnh lùng nói:
– Đúng thế, thân làm võ sĩ há có thể đánh mất bổn phận, việc sinh tử là một vấn đề khác.
Bà lão tóc bạc buông một tiếng cười thật quái gỡ một hơi dài, nói:
– Khá lắm, này tiểu tử, trông ngươi có lá gan như thế, lão bà bà ta rộng lượng một phen, nếu như ngươi tiếp trọn lão bà bà này một gậy mà giữ được sinh mạng, xem như đêm nay ngươi tạm thời được sống, hãy rút kiếm ra đi!
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn cây gậy đen thui to lớn ấy, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, nhưng hắn sực nghĩ tới bản lãnh của mình, tiếp một gậy có lẽ không thành vấn đề, đây là một cơ hội ngàn vàng để thoát thân, thế rồi hắn lập tức hỏi tới nói:
– Lão nhân gia người bảo rằng chỉ một gậy ư?
Bà lão tóc bạc nghiến hàm răng vừa thưa vừa vàng khè một cái nói:
– Đúng thế chỉ một gậy thôi. Bà bà đã có tuổi chừng này chẳng lẽ lại nuốt lời một tiểu tử miệng còn hôi sữa được sao? Thế nhưng đánh một gậy này khó nhặt xác lắm, vì tiểu tử ngươi sẽ biến thành một đống thịt vụn.
Nghe nói thế bất giác hắn khẽ rùng mình rợn tóc gáy.
Mặt mày Ngô Hoằng Văn tái mét không còn chút sắc máu. Y không thể tưởng tượng kết cục đêm nay là thế nào cả.
Trần Gia Lân từ từ rút thanh kiếm mực ra, nghiêng nghiêng đưa về phía trước, vận khởi mười hai thành công lực.
Tức thì bầu không khí tại hiện trường trở nên khẩn trương hết sức.
Bà lão tóc bạc từ từ giơ gậy lên, không ai tưởng tượng được một khi cây gậy to lớn đen thui này nện xuống sẽ mạnh đến cỡ nào.
Tử Y La Sát mỉm cười, hình như ở trong bất cứ tình huống nào bà ta cũng chẳng hồi hộp.
Kêu vù một tiếng, bóng gậy đen thui bổ xuống như một khoảnh núi.
Ngoại trừ Tử Y La Sát, ngoài ra tất cả mọi người trong hiện trường thảy đều nín thở hết, cả khí huyết cũng ngưng vận hành luôn.
Trần Gia Lân nghiến răng gom hết công lực bình sinh vung kiếm quét ra ngay.
Đây là một lối đấu cứng đụng cứng không thể nào trông vào may mắn được hết, nếu như đánh nhau bình thường thì Trần Gia Lân có thể tránh né phản kích, đồng thời có thể sử dụng cú tuyệt chiêu kiếm pháp thừa dịp tấn công trước, thế thì tình hình hoàn toàn thay đổi hết.
Mặt mày Ngô Hoằng Văn thay đổi liên tục.
Kiếm trượng va đụng vào nhau phát ra một tiếng kêu điếc tai.
Trần Gia Lân lùi ra sau hơn ba bước liền, kiếm mực hạ xuống đất, há mồm phun ra một bụm máu tươi, hắn không té xuống cũng chẳng rên kêu tiếng nào, sắc mặt không hề thay đổi vì hắn có đeo mặt nạ da người.
Tất cả mọi người đã ngạc nhiên hết sức, họ không ngờ người mặt lạnh này đã tiếp trọn một gậy kinh thế động tục mà không chết.
Bà lão tóc bạc cũng ngẩn người ra tại chỗ, hình như bà ta cũng cho rằng đây không phải là sự thật, một hồi thật lâu, lão mới nói giọng hớt hải:
– Tiểu tử đêm nay ngươi được sống sót, người có thể tiếp trọn một gậy của lão bà bà ngoại trừ Càn Khôn Nhất Kiếm Trần Đình Lăng, coi như tiểu tử ngươi là người thứ hai…
Không, phải nói ngươi là người thứ nhất, vì công lực của lão bà bà thâm hậu hơn năm xưa nhiều, nếu như Trần Đình Lăng thay vào đây có lẽ y không tiếp nổi gậy này.
Hai mắt Trần Gia Lân cứ nảy đom đóm, nửa gân cốt toàn thân như đã bị đánh nát nhừ ra hết. Hắn tự biết nội tạng bị thương nặng, nhưng hắn cố giữ người không cho té ngã xuống, hơn nữa số mạng của minh đệ Ngô Hoằng Văn chưa biết ra sao, nhưng hắn thoạt nghe đối phương nhắc đến danh hiệu phụ thân tức thì tinh thần phấn chấn lên, như có một lực lượng vô hình đang chống đỡ lại hắn.
Bà lão tóc bạc lại nói tiếp:
– Cậy vào một kích này, đáng được lão bà bà ta hỏi thăm danh hiệu ngươi, ngươi kêu là gì vậy?
Không ai mà chẳng háo danh cả, háo thắng là bản tính của con người, nhưng cũng có thể nói rằng là một nhược điểm mà con người không thể khắc phục được. Hắn không thể háo danh hiệu Lãnh Diện Quái Khách nữa, hắn phải duy trì tiếng tăm năm xưa của phụ thân, thế rồi hắn buột miệng nói:
– Ngư Lang Trần Gia Lân là con của Trần Đình Lăng vậy!
Hắn vừa báo danh hiệu, tất cả mọi người đều giật nảy người lên hết.
Lão bà tóc bạc bất giác lùi ra sau một bước, hai mắt tia ra luồng sáng lạnh, la lớn tiếng nói:
– Ngươi là con của Trần Đình Lăng?
– Đúng thế!
Chúc Long lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
– Hắn không phải, hắn không phải là Ngư Lang, Ngư Lang sử dụng kiếm cùn, và trẻ tuổi hơn hắn nhiều.
Tử Y La Sát nói tiếp lời:
– Ngươi đã gặp Ngư Lang? Chúc Long lắc đầu nói:
– Chưa gặp bao giờ, nhưng tiểu điệt từng nghe người ta diễn tả, hắn tuyệt đối không phải là Ngư Lang.
Trần Gia Lân đưa tay gỡ mặt nạ xuống, tức thì lộ ra bản lai diện mục, bây giờ mới trông thấy sắc mặt hắn tái mét.
Tất cả mọi người thảy đều trợn to hai mắt chăm chăm nhìn vào hắn. Chúc Long ấp úng nói:
– Thanh kiếm cùn của ngươi đâu? Trần Gia Lân thở mạnh nói:
– Ngươi chớ thắc mắc làm gì, ta muốn sử dụng kiếm gì thì tùy ta. Sắc mặt Chúc Long thay đổi liên tục, nói:
– Thưa cô mẫu, chẳng lẽ bỏ qua sao? Tử Y La Sát nói:
– Bà bà đã hứa với hắn đêm nay miễn chết, chúng ta không thể nuốt lời.
Chúc Long đảo mắt quét nhìn Ngô Hoằng Văn nói:
– Thế thì tiểu tử họ Ngô thì sao?
Tử Y La Sát chớp nháy đôi mắt nói:
– Giao cho ngươi đấy!
Chúc Long nghe nói thế, lập tức rút kiếm nhảy tới ngay.
Trần Gia Lân run bắn người lên, hắn biết rằng Ngô Hoằng Văn không phải là đối thủ của Chúc Long, thế rồi bất kể thương thế bản thân hắn nghiến răng, hất kiếm mực ra phía trước, gầm hét nói:
– Hãy đứng lại nào.
Chúc Long dừng bước lại, lạnh lùng nói:
– Ngư Lang, bà bà hứa đêm nay tha tội chết cho ngươi, nhưng Chúc Long ta thì không có hứa với ngươi, nếu ngươi muốn chết thì dễ dàng thôi.
Ngô Hoằng Văn nghiến răng la lớn tiếng nói:
– Nhị ca, ngươi chớ ngăn cản làm gì, ngươi cứ việc đi tự nhiên, tiểu đệ chẳng sợ chết chút nào cả!
Nói xong rút kiếm tiến lên luôn.