Xuyên qua thông đạo dài cả năm, sáu trượng đã tới ngõ ra địa lao, có một hàng thang đá, trên cùng là một cánh cửa mở tung ra ngoài, bây giờ nhằm lúc trời sáng, nên hai người đã nhìn thấy bên ngoài là một vườn hoa.
Ngô Hoằng Văn thò đầu ra cửa quan sát giây lát, sau đó vẫy tay một cái, cả hai người lần lượt ra khỏi cửa địa lao, phóng mắt nhìn tới trước, thấy xung quanh trồng đủ loại bông hoa, nhưng không thấy một bóng người nào hết chỉ có một cặp hoàng oanh đang kêu cành cây cổ phách.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất giác cùng lúc chạy sang hướng một bức tường có khai một cửa động hình bán nguyệt.
Bên kia cửa là một kiến trúc gồm ba dãy nhà, vẫn tịch lặng như tờ. Ngô Hoằng Văn xem xét tình hình trong giây lát, sau đó hạ giọng nói:
– Nhi ca vượt qua nóc nhà bên kia là đến tường rào rồi. Thình lình ngay lúc này…
Có một tràng những bước chân đi thật nhẹ nhàng phá không vang tới, hai người lập tức nhảy tới phía sau một trái núi giả và ẩn thân tại đó.
Thì ra đó là hai thiếu nữ áo xanh đang đi về hướng bên đây. Một trong hai thiếu nữ lên tiếng nói:
– Theo nhận xét của ta, hai võ sĩ thanh niên đó rất chính phái, chẳng giống hạng người bất chính chút nào…
Thiếu nữ kia lại nói:
– Người chính phái thì sao, có lẽ bây giờ họ đã đến trình diện Diêm La Vương rồi. Thiếu nữ lên tiếng trước kêu ồ một tiếng nói:
– Nguyệt Mi tỷ tỷ cũng lạ thật, tại sao lại nghe lời biểu thiếu gia dám phạm gia quy đến địa lao giết người như thế? Nếu chủ mẫu trở về truy cứu thì y lãnh đủ cho mà coi.
Thiếu nữ kia bĩu môi nói:
– Hứ, lời nói của biểu thiếu gia thối hơn cả cứt, ta trông thấy gã này là muốn phát mửa ngay, chẳng trách gì tiểu thư không thích gã, thực ra gã không phải là con người.
Thiếu nữ lên tiếng trước nói:
– Câm mồm lại đi, coi chừng họa tùng khẩu xuất đấy, mình chỉ là họa nhân mà thôi! Hai thiếu nữ vừa nói vừa đi xuyên qua cánh cửa động hình bán nguyệt.
Ngô Hoằng Văn nói:
– Té ra chính tiểu tử Chúc Long xúi Nguyệt Mi giết chúng ta. Trần Gia Lân căm phẫn nói:
– Sau này gặp lại gã, bảo gã cạp đất mới được, chúng ta đi chứ?
o0o
Không khí buổi sáng ngoài hoang dã thật trong sạch, hai người cùng hít thở một hơi dài, Trần Gia Lân đưa mắt nhìn tường rào Lương phủ một cái, cười nhạt nói:
– Việc đêm qua nguy hiểm hết sức, suýt nữa đã bỏ xác trong địa lao rồi! Ngô Hoằng Văn vẫn chưa hết sợ, nói giọng run run:
– Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây nhanh lên, kẻo trong đó phát giác bây giờ. Y vừa nói tới đây, mặt mày bỗng biến sắc hớt hãi nói:
– Nhị ca, có ai đến kìa!
Trần Gia Lân run bắn người lên, đảo mắt nhìn tới trước, chỉ thấy một lão nhân lưng gù râu tóc xồm xoàm, vác trên vai một cỗ quan tài nho nhỏ, thoăn thoắt chạy về hướng cửa lầu, hắn bất giác buột miệng nói:
– Ồ! Là Thu Thi Khách, tại sao sáng sớm lão lại xuất hiện tại đây ư? Ngô Hoằng Văn nói:
– Chẳng biết lão có phải cùng phe với đối phương chăng? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
– Điều này khó nói lắm, chúng ta tạm thời ẩn mình vào đằng trước xem sao.
Dứt lời, cả hai người song song lượn mình ẩn vào trong bụi rậm đối diện với cửa lầu. Thu Thi Khách tới trước cửa lầu, đặt cỗ quan tài bằng đồng xuống, sau đó ngồi lên nắp quan, la lớn tiếng nói:
– Thu xác chết a!
Tiếng la hét này rất lớn, thừa sức vang dội ba dặm đường, cho dù người trong trang ngủ thật say mê cũng phải nghe thấy, Trần Gia Lân lấy khuỷu tay thúc Ngô Hoằng Văn một cái nói:
– Lão này đến đây ắt phải có mục đích, chúng ta chờ xem tuồng hát hay nào.
– Thu xác chết a!
Tiếng la hét này lớn hơn lúc nãy nhiều. Ngô Hoằng Văn khẽ cười một tiếng nói:
– Thú vị thật!
Cánh cửa đen như mực kêu xoẹt một cái mở tung ra luôn, người hiện thân ra là một lão nhân tóc bạc, lão vươn vai ngáp dài một cái, la lớn tiếng nói:
– Trời còn sáng sớm thế này, kẻ nào đến đây kêu réo cái quái gì vậy, muốn tìm cái chết cũng chớ…
Khi lão trông thấy biến dạng quái gở của Thu Thi Khách, tức thì chẹn họng không nói tiếp được, hai mắt tròn xoe, một hồi thật lâu mới lên tiếng nói tiếp:
– Các hạ đến đây làm gì vậy?
Thu Thi Khách cười quái gở một tiếng nói:
– Đến đây để thu xác chết đấy!
Lão nhân tóc bạc nghe nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, một hồi thật lâu mới nói:
– Thu xác chết ư? Ở đây chúng tôi không có ai chết cả… Thu Thi Khách nói:
– Sẽ có người chết ngay bây giờ, bảo chủ nhân các ngươi ra đây, tiểu lão nhi lãnh vụ làm ăn nóng hổi này mới được.
Lão nhân tóc bạc nói giọng hớt hãi:
– Các hạ là nhân vật phương trời nào vậy? Thu Thi Khách cất giọng sang sảng nói:
– Thu Thi Khách!
Hình như lão muốn nói cho người trong trang nghe thấy. Lão nhân tóc bạc mặt hơi biến sắc nói:
– Các hạ có biết đây là chỗ nào không? Thu Thi Khách thản nhiên nói:
– Đây là đâu ư? Chẳng lẽ có dạ xoa la sat gì ở trong đó…
Cũng ngay lúc này, có vài con chim quạ kêu inh ỏi lượn không qua lại, Thu Thi Khách cười hà hà một tiếng nói tiếp:
– Nghe thấy chưa, chim quạ báo tang đấy!
Quái nhân, quái ngữ, tràn đầy mùi vị chết chóc.
Lão nhân tóc bạc mặt mày biến sắc, cuối cùng quay người bỏ chạy vào trong. Trần Gia Lân hạ thấp giọng nói:
– Có lẽ quái nhân này đến đây sinh sự thì phải. Ngô Hoằng Văn nói:
– Chúng ta đi hay là ở lại xem đây? Trần Gia Lân nói:
– Ở lại xem, nếu cần thiết giúp lão một tay.
Bà lão tóc bạc xuất hiện bên cửa trang, có hai tỳ nữ đi theo sau lưng, và có cả quản gia họ Khâu nữa, nhưng không thấy Tử Y La Sát và Chúc Long hiện thân.
Bà lão tóc bạc được họ kêu bằng tiếng bà bà là thân phận gì ở trong trang viện này đây?
Bà lão tóc bạc đưa mắt quan sát Thu Thi Khách giây lát, sau đó lạnh lùng nói:
– Rốt cuộc ngươi là ai vậy?
Thu Thi Khách vẫn ngồi yên bất động, cười hí hí một tiếng nói:
– Lạ thay, chẳng lẽ ngươi không biết tiểu lão nhi là ai thật sao? Chắc ngươi chưa đến nỗi già cả hoa mắt chứ?
Bà lão tóc bạc lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
– Chớ giả khùng giả điên nữa, Thu Thi Khách xuất đạo cách đây cả trăm năm về trước. Y đã tuyệt tích giang hồ hơn sáu chục năm trời, bộ xương của y cũng biến thành tro từ lâu, ngươi tưởng vác được cỗ quan tài là mạo được chiêu bài của y rồi sao?
Thu Thi Khách nói:
– Sự việc trên thế gian hư hư thật thật, tin hay không tùy ngươi, lúc tiểu lão nhi dừng tay nghỉ việc, ngươi mới có khoảng ba mươi tuổi đồng thời cũng có chút tiếng tăm, nếu tiểu lão nhi không nhớ lầm, ngươi chính là Phỉ Y, con gái của Tinh Túc Hải Phỉ lão nhi, danh hiệu năm xưa của người kêu là Đại Mạc Sa Nữ, có phải vậy không?
Hai mắt bà lão tóc bạc lộ ra thần sắc kinh hãi, song bà ta vẫn bình tĩnh tiếp lời:
– Quả thật ngươi có phải, thế nhưng điều người cũng không thể chứng minh rằng ngươi chính là Thu Thi Khách được cả, phàm những người võ lâm trên bảy mươi tuổi chẳng ai mà không biết lão thân, điều này cũng chẳng có gì là lạ lùng cả.
Ngô Hoằng Văn chìa ngón tay trái ra, hạ giọng nói:
– Nhị ca, Đại Mạc Sa Nữ Phỉ Y là một nhân vật rất tài ba… Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
– Ta cũng từng nghe nói tới nhân vật này, thế nhưng mọi người đều cho rằng bà ta đã không còn tại thế.
Thu Thi Khách cười há há nói:
– Tiểu lão nhi không cần chứng minh gì hết, thật thì không thể nào là giả, còn giả thì chẳng thể là thật, ai là chủ nhân chốn này vậy?
Bà lão tóc bạc hỏi:
– Ngươi hỏi điều này để làm gì thế? Thu Thi Khách nói:
– Nếu như ngươi có thể làm chủ mọi việc thì tiểu lão nhi mới nói! Bà lão tóc bạc nói:
– Ngươi cứ việc nói đi!
Thu Thi Khách trầm giọng nói:
– Đây là một việc rất đơn giản, hãy thả hai tiểu tử ấy ra đây. Bà lão tóc bạc cười quái gở một tiếng nói:
– Cha chả! Nói vòng vo cả nửa ngày trời, té ra ngươi là một phe với hai tiểu tử ấy, chỉ cậy vào ngươi mạo danh người lại định đến đây đòi người, muốn chết cũng chớ dại gì tìm đến đây chứ?
Thu Thi Khách từ từ ngồi dậy nói:
– Nếu không thả người ra, tiểu lão nhi đành thu xác chết thôi.
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn nhau một cái, không ngờ Thu Thi Khách vì họ mà tìm đến đây.
Bà lão tóc bạc bỗng lướt tới trước một trượng đứng ngay phía trước Thu Thi Khách, nói giọng lạnh như tiền:
– Hãy nghe đây, các người bắt cóc ngoại tôn điệt nữ (cháu gái) ta với mục đích gì vậy? Thu Thi Khách nói:
– Ngươi nói gì mà tiểu lão nhi chẳng hiểu chút nào cả, bây giờ ta chỉ cần ngươi thả người mà thôi.
Bà lão tóc bạc hất cây gậy to lớn trong tay một cái nói:
– Khá lắm, ngươi không nói cũng chẳng sao, đợi lão thân ta đánh bẹp chiếc lưng gù của ngươi, lúc đó người sẽ ngoan ngoãn cho mà xem.
Dứt lời khẽ hất cây gậy ra phía trước một cái.
Thu Thi Khách cúi người vác cỗ quan tài bằng đồng lên, nói:
– Nếu như ngươi đánh chẳng bẹp chiếc lưng gù của tiểu lão nhi, thì người phải thả người nhé.
Bà lão tóc bạc căm phẫn kêu hừ lên một tiếng vung gậy tấn công một thức Thái Sơn Áp Đỉnh bổ vào đầu Thu Thi Khách nhanh như chớp, một kích này ít nhất phải nặng hơn ngàn cân, Trần Gia Lân từng đích thân lãnh giáo, nên hắn đã lo sợ cho Thu Thi Khách, bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi.
Thu Thi Khách đưa cỗ quan tài tới trước, kêu đùng một tiếng điếc tai, quải trượng của bà lão tóc bạc đã bị dội ngược ra sau, chẳng biết cỗ quan tài này làm bằng thứ vật liệu gì mà lại rắn chắc đến thế.
Bà lão tóc bạc la hét một tiếng:
– Khá đấy.
Dứt lời, lão lại quét ra gậy thứ hai tiếp.
Nhìn qua thế xuất thủ của bà ta, đã trông thấy rằng bà ta vận hết toàn lực tấn công một gậy này, cho dù là một tảng đá núi cũng quyết phải bị dập nát bét không sai, chỉ cần lực chấn động của một gậy này cũng thừa sức gây tử thương cho một cao thủ rồi.
Quản gia họ Khâu nọ nắm chặt hai nắm tay, hình như đang gắng sức cho bà lão, cả hai tỳ nữ áo xanh cũng mặt mày tái mét, có lẽ đây là lần đầu tiên họ được mở mắt trông thấy Bà Bà sử dụng toàn lực để đối phó địch.
Lòng Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn cũng săn lại luôn.
Lại kêu đùng một tiếng long trời lở đất, quải trượng bà lão bị chấn động dội ngược ra sau lần nữa.
Gương mặt già của bà ta đã biến sắc, bất giác lùi ra phía sau một bước, hớt hãi nói:
– Chẳng lẽ quả thật ngươi là… Thu Thi Khách ung dung nói:
– Tiểu lão nhi từng nói rằng, là thật thì không thể là giả, bây giờ ngươi thả người được rồi chứ?
Bà lão tóc bạc nói:
– Nếu cháu gái ta được bình yên trở về, ta mới chịu tha cho họ. Thu Thi Khách nói:
– Chớ nói lời hung ác như thế, cháu gái của người mất tích không thể tùy tiện đổ tội cho người ta…
Bà lão tóc bạc nói:
– Khi cháu gái lão thân mất tích và tỳ nữ cận thân bị dâm sát, có người mục kích hai tiểu tử ấy có mặt tại hiện trường.
Thu Thi Khách nói:
– Chỉ căn cứ họ có mặt tại hiện trường không thể khẳng định là họ đã gây nên việc đó, nếu quả thật hai chúng nó gây nên sự việc thất đức bại phong này, tiểu lão nhi sẽ chính tay đập chết hai chúng nó, chứ không cần các ngươi xuất thủ đâu.
Bà lão tóc bạc nói:
– Hiện bây giờ bọn tôi đang điều tra vụ án, đợi đến khi nào làm sáng tỏ sự việc mới thôi.
Thu Thi Khách nói:
– Nói vậy ngươi không chịu thả người rồi? Bà lão tóc bạc nói giọng cương quyết:
– Không thả!
Thu Thi Khách nói:
– Vậy thì chúng ta đành đánh nhau nữa? Thình lình ngay lúc này…
Có một phụ nhân trung niên mặt mày hốt hãi vội vã chạy ra ngoài, đến gần bên cạnh bà lão ghé tai lão thì thầm vài câu, mặt mày bà lão bỗng biến sắc, buột miệng nói:
– Có việc như thế xảy ra thật sao?
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn đưa mắt nhìn nhau, cả hai song song gật đầu một cái. Thu Thi Khách lớn tiếng nói:
– Rốt cuộc ngươi có thả hai chúng nó ra hay không thì nói? Bà lão tóc bạc nghiến răng nói:
– Lão tiểu tử, ngươi ở đây giả đò la ó om sòm, song lại âm thầm sai bảo người khác giải cứu hai tiểu tử ấy đi mất…
Thu Thi Khách nói:
– Nói sao? Ngươi bảo rằng họ đi mất rồi ư? Bà lão tóc bạc nổi giận đùng đùng nói:
– Ngươi chớ giả khùng giả điên nữa, người phải am hiểu hơn ai hết. Thu Thi Khách trầm ngâm giây lát nói:
– Cả đời tiểu lão nhi làm việc luôn luôn đi một mình về một mình, chứ chưa hề có đồng bọn bao giờ, chẳng hay hai chúng nó đi mất thật hay là giả đây?
Bà lão tóc bạc khẽ động cây gậy trong tay một cái, lẩm bẩm nói:
– Lạ lùng thật, nếu hai tiểu tử ấy không có cao nhân tiếp ứng, làm sao tự giải cấm chế được ư?
Thu Thi Khách giơ cao áo quan đặt trên vai, lẩm bẩm nói một mình:
– Nếu qua thật hai chúng nó đi mất, tiểu lão nhi đành phải rời khỏi đây thôi! Nói xong quay người bỏ đi ngay.
Bà lão tóc bạc trơ mắt nhìn Thu Thi Khách rời khỏi hiện trường không ho he tiếng nào hết, đồng thời cũng chẳng ngăn cản lão, sự thật bà ta cũng không phải có bản lãnh ngăn cản Thu Thi Khách, bà ta tự biết mình không phải địch thủ của lão.
o0o
Mặt trời đã mọc lên thật cao, soi khắp người thật là ấm áp. Trần Gia Lân lên tiếng nói:
– Lạ thật, sao Thu Thi Khách lại đến đây đòi người… Ngô Hoằng Văn vươn vai một cái, nói:
– Chẳng thấy Chúc Long và Tử Y La Sát hiện thân, có lẽ họ đã xuất giang hồ tìm người thì phải.
Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:
– Chúng ta nên đi rồi chứ!
Bỗng có một âm thanh tiếp lời nói:
– Đúng thế, hai ngươi nên đi ngay, chẳng lẽ ở lại chờ chết sao?
Nghe nói thế, cả hai người song song giật bắn người lên, ngoái cổ nhìn ra sau, mới hay Thu Thi Khách ngồi dưới gốc cây cách chỗ họ không xa lắm.
Chẳng lẽ lão đã đi mất rồi ư?
Tại sao lại quay trở lại đây nữa?
Cả hai người vội chạy tới trước, cùng lúc cúi người hành lễ, Trần Gia Lân cung kính nói:
– Làm thế nào lão tiền bối lại biết hai huynh đệ vãn bối bị nhốt tại đây vậy? Thu Thi Khách đưa mắt nhìn Trần Gia Lân không nói gì hết.
Một hồi thật lâu, Thu Thi Khách mới lên tiếng nói:
– Chắc hai người hết muốn sống thì phải, đã thoát thân rồi mà còn dám ẩn núp lại đây để xem hát, may mà mụ la sát ấy không có mặt ở đây, bằng không hai ngươi sẽ khổ thân cho mà coi, tiểu lão nhi bỏ cả việc quan trọng không thèm làm, đặc biệt đuổi đến đây, cứ tưởng là phải lãnh xác hai tiểu tử ngươi thật chứ, hai ngươi thoát thân bằng cách nào vậy?
Thế rồi Trần Gia Lân bèn mang sự việc Ôn Ngọc Bình giải nguy thuật lại một cách tỉ mỉ cho Thu Thi Khách nghe một phen.
Nghe kể xong, Thu Thi Khách gật đầu lia lịa nói:
– Quả thật mạng sống hai người cũng lớn đấy, nhưng tại sao hai ngươi lại gây nên phiền phức này vậy?
Thế rồi Trần Gia Lân lại mang sự việc đã xảy ra trong khách điếm tiểu trấn thuật lại cho lão nghe một phen nữa.
Nghe kể xong, Thu Thi Khách trầm giọng nói:
– Hai ngươi hãy nghe ta nói đây, Tử Y La Sát phá lời thề xuất giang hồ, ôm ấp sát khí trong lòng, hai ngươi nhất định phải xa lánh bà ta, đương kim võ lâm chẳng có mấy ai là đối thủ của bà ta cả.
Trần Gia Lân tính tình thật thà, buộc miệng nói:
– Lão tiền bối thì sao?
Thu Thi Khách trầm mặc giây lát, sau đó nói:
– Miễn cưỡng, nhưng muốn thắng bà ta thì rất gian nan.
Trần Gia Lân bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, chẳng trách gì trong chốn giang hồ không ai dám đề cập đến danh hiệu của bà ta.
Thu Thi Khách lại nói tiếp:
– Nếu chẳng nhờ Trường Thiệt lão nhi lắm mồm thì ta cũng chưa biết sự việc hai người xông vào cấm địa…
Hai mắt Trần Gia Lân bỗng sáng ngời, nói:
– Trường Thiệt Thái Công ư?
Thu Thi Khách khẽ gật đầu một cái.
Trần Gia Lân sực liên tưởng tới ái nhi Ngọc Lân mất tích bấy lâu mà không hề nghe thấy tung tích gì hết, thì ra lão nhân họ Trúc nọ chính là Trường Thiệt Thái Công, theo sự bói toán của lão, nói rằng đến lúc nào đó phụ tử sẽ tương phùng, chẳng biết điều này có đáng tin hay không, hắn suy nghĩ đến đây buột miệng nói:
– Có thật lão năng bói toán biết được quá khứ vị lai chăng? Thu Thi Khách kêu hứ một tiếng nói:
– Biết con khỉ, chỉ đánh lừa ngươi mà thôi! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
– Thế nhưng… lời nói của lão rất chính xác, lão đã biết hết bí mật của mọi người… Thu Thi Khách cười khẩy một tiếng nói:
– Nói trắng ra thì chẳng đáng đồng xu nào. Đây chỉ là trò chơi giang hồ, cả chơi lão lắm mồm và thích can thiệp vào chuyện của người, sở trường của lão là chuyên môn dò thám tư ẩn của người, nhân vật hơi có chút tiếng tăm đều là đối tượng truy thám của y, rất nhiều sự việc do ngẫu nhiên biết được nhưng cũng có những sự việc cậy vào sự soi xét của tai mắt y…
Trần Gia Lân động tính hiếu kỳ nói:
– Tai mắt thế nào? Thu Thi Khách nói:
– Đồ đệ đồ tôn của y gồm cả trăm người, tối ngày ăn no xong chỉ chuyên môn thám thính sự việc và sưu tập tài liệu cho y, quan trọng nhất là lực lượng đệ tử Cái Bang, bọn này rải khắp nơi, việc gì mà chẳng biết.
Trần Gia Lân hỏi tới:
– Giới luật của Cái Bang rất nghiêm ngặt, ngươi không phạm ta, ta chẳng phạm ngươi, ít khi nào nhúng tay vào thị phi giang hồ, tại sao họ chịu giúp sức cho Trường Thiệt Thái Công như thế?