Trịnh An Đồng rõ ràng là rất ngạc nhiên, nhưng cũng chi ngẩn một lúc rồi gật
đầu nói vói cô: “Tân Cam cũng đến rồi à!” Tân Cam im lặng, không biết đang nghĩ
gì, Trịnh Phiên Nhiên nắm chặt tay cô, cô cũng nắm chặt ngón tay anh, đứng cạnh
nhau.
Nó thực sự giống một cuộc đối đầu vì tình yêu. Nhưng Tân Cam biết là không
phải, Trịnh Phiên Nhiên không thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô, hơn nữa lại là đối
diện với hai người, không phải là cha mẹ anh, mà chính là cha đẻ của cô. Đối mặt
với biết bao điều vô lý.
“Xin lỗi, việc tôi hứa với ông, tôi không thê’ làm được.” Trong sự im lặng
của ba người, Tân Cam nói. Trịnh An Đổng ôn hòa cười, gật đầu: “Ta sớm đã biết
rồi.” Ông đưa mắt nhìn về phía Trịnh Phiên Nhiên đang đứng cạnh cô: “Có điều,
việc này ta quản không nổi.” Tân Cam ngẩng đầu lên. Trịnh Phiên Nhiên im lặng
trong cuộc trò chuyện của hai người, chờ đợi cho đến khi Trịnh An Đồng nói ra
câu này, anh ôm hôn Tân Cam, nói: “Chúng ta đi xuống ăn chút gì đi.”
Tân Cam từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trịnh An Đổng, lúc này
khóe miệng cô cong lên, mim cười: “Được.” Ba người bước ra ngoài, bước chân chậm
rãi của hai người phía sau như có tâm sự, Trịnh An Đồng bám tay vào thành lan
can bước xuống cầu thang, Tân Cam quay người lại, Trinh An Đổng đang ở ngay sau
cô. “Có thời gian thì đên thăm ông Tống, ông ấy gần đây thường nhắc đến
con.”
Trịnh An Đồng mim cười nói với cô. Dưới ánh đèn dịu êm của hành lang, hai cha
con cùng quan hệ huyết thống đi bên nhau, một người đón lấy ánh sáng, một người
đi sau cái bóng tối ấy như khoảng cách giữa trời và đất.
“Lời con nói lần trước với ta trong bệnh viện, ta đồng ý… Không nên để
Trịnh Phiên Nhiên phải khó xử, lần này, đến lượt con rồi, Tiểu Tân.” Lúc ông ta
cười, vết nhăn nơi khóe môi hằn lên, Tân Cam thỉnh thoảng cười trong gương cũng
thấy vết hằn y như vậy.
Vì không cùng chung huyết thông, tướng mạo của Trịnh An Đồng và Trịnh Phiên
Nhiên không có chút gì giống nhau, nhưng Trịnh Phiên Nhiên là do ông ta nuôi dạy
khôn lớn, khí chất và tính cách ít nhiều bị ảnh hưởng bởi ông ta. Điệu cười lạnh
nhạt cao ngạo của Trịnh An Đổng, Tân Cam vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm thây
lạnh thấu xương.
Cô nãy giờ vẫn luôn im lặng, không có lời nào để nói với ông ta, hôm nay cô
nhất định muốn đến, nhưng lại không có lời nào muốn nói với người này.
Trịnh Phiên Nhiên đi được một đoạn, không nhìn thấy Tân Cam đâu, liền quay
lại, anh vừa xuất hiện phía xa xa, Tân Cam đã vội chạy về phía anh, lúc đi qua
còn mỉm cười với anh, Trinh Phiên Nhiên nhìn cô xuống đại sảnh rồi mới đi đến
chỗ Trịnh An Đổng, nói: “Chú, cháu có chuyện muôn bàn với chú.”
“Nếu như về Tân Cam thì không cần nữa/’
“Không,” Trịnh Phiên Nhiên nhìn ông ta, ánh mắt cương quyết: “Là liên quan
đến chú và cháu.”
Trịnh An Đổng hơi bất ngờ, nói tiếp: “Để lúc khác hãy nói, gần đây chú bận
quá. ”
” Vâng.”
Lẻn ra ngoài bữa tiệc, Tân Cam nhấn ga hết cỡ, ánh đèn hai bên đường kết
thành dải sáng dài tăm tắp, mờ mờ thấp thoáng khuôn mặt cô trên cừa kính ô tô
cùng những vệt loang lổ màu cam của ánh đèn.
Lúc này vẫn chưa khuya lắm, trên đường vẫn còn xe chạy, mấy lần nhìn thấy đèn
pha sáng chói trước mắt, nhưng cuối cùng cô cũng bình an đến nơi.
Tiếng động cơ gầm rú xé toạc màn đêm tĩnh lặng, Trong chốc lát bốn phía Tống
gia đều sáng lên, Tân Cam xông thẳng vào cửa, đứng trước mặt Tống Nghiệp Hàng:
“Bố, con có chuyện muốn hỏi bố.” Bà Tống mặc bộ áo ngủ bằng lông đứng ngây ra,
Nhã Kỳ vội kéo bà lên lầu.
“Bô’, xưa nay không có cái gì gọi là hạng mục Tây Tạng đâu, Trịnh An Đồng đã
dùng hợp đồng đó để lừa bô’ vào bẫy của ông ta, bố có biết không?”
Tống Nghiệp Hàng vẫn hút thuốc, Tân Cam ngồi xuồng trước mặt ông, đỡ lấy đầu
gối ông. Trong đêm tối, đôi mắt sáng rực của cô nhìn chằm chằm vào ông: “Giờ chỉ
cần Trịnh An Đổng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cả nhà họ Tống khuynh
gia bại sản. Không chỉ như thế, bố còn phải ngồi tù nữa đâý.”
“Ta biết.” Tông Nghiệp Hàng nghẹn lời mở miệng: “Chính vì biết như thế nên ta
mới ký.”
“… Bà ta đến tìm bố đúng không? Bà ta ép bố ký đúng không?”
” Không… là bố tự ký. ”
Tân Cam bỗng cười thành tiếng, nước mắt tuôn rơi: “Cho nên bô’ can tâm tình
nguyện để cho Trịnh An Đồng lợi dụng, bô’ thà giẫm đạp lên tình cảm con dành cho
bô’ đê’ hại con ra nông nỗi này đúng không?!” Cô tức giận đứng dậy cầm lấy cái
gạt tàn ném đi, tâm kính trang trí trên tường phòng khách bị vỡ một mảng lớn,
tiếng loảng xoảng đáng sợ vang lên, tiếng bước chân từ cầu thang dồn dập vội vã,
Nhã Kỳ chạy xuống lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Cô ấy nắm tay Tân Cam: “Chị
làm gì bô’ thế? Đều là do tên họ Trịnh xấu xa!”
“Không phải.” Tân Cam lắc đầu, rút tay ra: “Trịnh An Đồng nói đúng, bao nhiêu
năm nay tôi luôn ép Trịnh Phiên Nhiên vào lựa chọn khó khăn giữa tôi và ông ta,
bây giờ, đến lượt tôi rồi, đúng là quả báo!”
Tống Nghiệp Hàng cúi xuống châm điếu thuốc, giọng khản đặc: “Tiểu Tân, con và
cậu ấy không thể ở bên nhau được. Nếu không muốn nhìn bố con ngồi tù thì hãy rời
bỏ nó đi.”
“Con không muôn nhìn thây bô’ ngồi tù.” Tân Cam vừa nói vừa khóc, cầm túi và
áo khoác, nhìn ông qua làn khói thuốc lơ lửng rồi quay người bỏ đi
Quay về đên nhà họ Trịnh, Trịnh Phiên Nhiên đang chờ cô, thấy cô đi vào không
nói một lời, anh để cô một mình, bỏ lên lầu. Tân Cam ngồi một mình trong bóng
tối, uống cạn ly rượu rồi buồn bã lên lầu.
Đi qua phòng Tân Thần, cô dừng lại gõ cửa rồi đi vào: “Chú Trần nói lúc tối
em tìm chị à?”
Tân Thần đang ngồi trước máy tính quay đầu lại, vẻ mặt giận dữ: “Tại sao chị
chạy đến nhà lão quỷ sứ đó làm gì, cả gia đình đó đều là kẻ biên thái, tránh
không được, chị còn chạy đến tìm bọn họ.”
Tân Cam ngồi bên cạnh bàn, cốc vào đầu cô ấy. “Có việc gì thì nói đi, tối nay
chị mệt lắm rồi.”
“Có người van nài em đưa cái này cho chị.” Từ trong ngăn kéo, Tân Thần lôi ra
một chiếc hộp hình ngôi sao năm cánh, Tân Cam mở ra, bên trong đều là những viên
kẹo bé nhỏ hình ngôi sao, rắc bột đường lấp lánh đây màu sắc tuyệt đẹp. Cô nếm
thử, mỉm cười.
“Chị vẫn đang tìm lại khoảnh khắc thời thơ ấu được ăn kẹo à? Nhiều năm rồi
vẫn không tìm thấy nó sao?” Tân Thần cũng nếm thử một viên, hỏi.
“Có lẽ chị nhớ nhầm.” Tân Cam bóc kẹo trong hộp, đặt xuống, nói: “Những hồi
ức đã lâu lắm rồi, không còn nhớ cũng bình thường thôi.”
Tân Thần nhún vai, Tân Cam bất định nhìn vào ánh sáng màn hình máy tính, tiện
mồm hỏi: “Em định đi dã ngoại à?”
“À, một nhóm người đam mê nhiếp ảnh hẹn đi leo núi chụp ảnh mưa sao băng,
nhưng ngọn núi đó nổi tiếng hẻo lánh, khó trèo, em không dám đi.” Chính giữa tấm
thiệp mời đặt một bức ảnh mưa sao băng, cũng là bức chụp trên đinh núi, cách bầu
trời không xa, đẹp vô cùng, Tân Cam không thể kiềm chế được, cứ ngắm mãi.
Tân Thần thấy cô không muốn hỏi chủ nhân của hộp kẹo, đành chủ động
nhắc.”Thực ra Thôi Thuấn Thần rất hợp với chị, dẹp tên Trịnh Phiên Nhiên bỉ ổi,
tính khí lạnh lùng, u tối đáng sợ đó sang một bên đi, Thôi Thuấn Thần là ánh mặt
trời rực rỡ, hai người bên nhau mới xứng đôi…” Tân Thần không nói tiếp, vì
phát hiện Tân Cam hoàn toàn không lắng nghe. “Được rồi, chị nhanh đi ngủ di! Em
không nói nữa!” Cô đẩy Tân Cam ra khỏi phòng: “Chúc ngủ ngon!”
Tân Cam dụi mắt cười: “Chúc ngủ ngon!”
Hành lang chợt dài vô tận, ánh đèn mờ ảo, cô đi đến phòng ngủ của Trịnh Phiên
Nhiên, mỗi bước lại gần là một bước giày vò, nhưng mỗi bước lại gần, cũng là một
bước mang lại cảm giác yên tâm.
Thôi Thuấn Thần thật sự không phù hợp với cô, ngoài Trịnh Phiên Nhiên ra, làm
gì có người nào phù hợp với cô chứ.
Cô là hố đen vô hình vô tận trong vũ trụ bao la, ngoài Trinh Phiên Nhiên ra,
dù ấm áp như vầng thái dương cũng không thể chiếu sáng cô. Mà Trịnh Phiên Nhiên
là cái gì? Là cả vũ trụ bao la của cô, chi cần cô còn sống, còn ý thức, thì sẽ
không thể chạy trốn khỏi anh được.
Lão Ngưu là một trong những quản lý của forum nhiếp ảnh, có uy tín và kinh
nghiệm tổ chức hoạt động cho mọi người đã hơn mười năm nay, nhưng vị đứng trước
mặt này… bạn đồng hành đi một đôi giày búp bê da mềm màu nâu hết sức tinh tế,
đôi chân thẳng, thon thả trong chiếc quần bò ống côn, bên trong chiếc áo gió màu
vàng nhạt là áo nhung cổ chữ V màu đen, lưng đeo một chiếc ba lô lớn, để tóc
xoăn dài đây nữ tính, khuôn mặt mộc mạc nghiêng nước nghiêng thành, nhìn là biết
ngay người chuẩn bị đi dã ngoại.
Lão Ngưu vuốt mũi, nhìn xung quanh, các đồng đội khác cũng đều chuẩn bị dụng
cụ leo núi giống mình. Lão Ngưu ra hiệu với Tân Cam: Cái đó… chúng tôi là nhóm
hoạt động nhiếp ảnh thiên văn, hay là cô nhìn nhầm thiệp mời rồi? Chúng tôi lên
đỉnh núi chụp ảnh mưa sao băng.”‘
“Không sai.” Tân Cam giơ tay lên, trong tay là chiếc máy ảnh lớn.
Lão Ngưu đeo chiếc máy ảnh to như cục gạch trên ngực, suýt chút nữa ngã cắm
đẩu về phía cô.
“Người đẹp, ngọn núi này rất khó leo, cô lại không mang theo bản đồ, lên trên
ấy cô còn phải chịu nhiều thứ nữa đây.” Có người thuyết phục: “Lộ trình đã gửi
đến hòm thư của cô trước khi khởi hành, cô chưa xem à? Chí ít cũng phải mang
theo cái túi ngủ, trên núi chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn.”
“Em chỉ đem theo cái này thôi.” Tân Cam co ro trong chiếc áo khoác gió: “Em
chỉ muốn ngắm mưa sao băng thôi, không quá nhiều rắc rối thế đâu. Xuất phát
thôi.
Mọi người nhìn nhau, vác ba lô và dụng cụ leo núi lên, cả nhóm xuất phát.
Cánh rừng này rất lớn, từ sáng tinh mơ đến lúc hoàng hôn mới chỉ leo đến lưng
chừng núi. Đêm xuống, cả nhóm nghỉ ngơi ở nhà người quen của lão Ngưu.
Đồ ăn trên núi rất ngon, mọi người đốt lửa trại trong sân, anh bạn đồng hương
nhiệt tình góp bốn con chim trĩ, bỏ ruột làm sạch sẽ, bọc trong đất sét vùi lửa
cháy ầm ỉ, dưới đống lửa nhét một ít hạt dẻ, trên kệ đặt một nồi lẩu, đổ nước
suối trên núi vào, thêm rau dại và nấm rừng, ngọn lửa liếm đáy nổi, chưa được
một lúc, bọn họ đã uống hết canh súp nóng hổi ngon tuyệt.
Cả nhóm ngồi quanh lửa trại nói chuyện vui đùa, có một số người trước kia đã
từng gặp mặt nhau, cũng có một sô’ là lẩn đầu tiên gia nhập, trong đó có Tân
Cam, người khiến bọn họ tò mò nhất. Cô cầm một bát súp, cười tít mắt: “Kỳ quặc
lắm à? Thấy công việc lẫn cuộc sống áp lực quá nên muốn leo núi thư giãn một
chút thôi.”
“Trông bạn không giống như đến thư giãn.” Một cặp vợ chồng trong đoàn, cô vợ
cười nói: “Không phải là cãi nhau với bạn trai đây chứ?”
Tân Cam đưa tay sờ lên mặt: “Rõ như vậy à?”
Tất cả bọn họ đều cười phá lên.
“Hai người bên nhau, đâu phải lúc nào cũng có thể vui vẻ, cãi nhau không phải
là rất bình thường sao? Cô đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đàn ông đều là heo cả!”
Cô vợ liếc nhìn ông chồng một cái, như ám chỉ điều gì đó.
Nghe xong, cả đám đàn ông cúi mặt uống hết canh còn dở trong bát.
Lão Ngưu cầm rượu rót vào bát mỗi người một chút để uống giữ ấm, đến lượt Tân
Cam, anh ta vui vẻ nói: “Mọi người đều nói tâm tư của đàn ông đơn giản hơn phụ
nữ. Thực tế tôi thấy, trong lòng cô gái này đang vướng bận thứ gọi là tình yêu.
Đàn ông thường có nhiều việc phải suy nghĩ, phụ nữ các cô luôn yêu cầu đàn ông
phải gánh vác nhiều hơn, nhưng khi gặp một người đàn ông phải gánh vác nhiều thứ
thì lại tỏ ra tức giận vì người ta không quan tâm đến mình… Cô nghĩ xem có
đúng không, đừng để bị hiểu lầm vì điểm này, cô gái ạ!
Tần Cam uống một ngụm canh nóng, cười nhạt.
Đêm tối trong núi sâu, ánh trăng sáng vằng vặc, cái sân nhỏ trong căn nhà
nông đơn sơ ngâm mình trong ánh trăng, lửa trại cùng trăng sáng đua nhau chiếu
lên mặt của nam thanh nữ tú chốn thành thị, nụ cười và niềm vui chi đơn giản như
vậy.
Ngôi sao trên bầu trời đêm nhìn lớn hon bình thường, tinh khôi sáng quắc,
những cơn gió mạnh xào xạc, vang dội quét qua rừng cây, một đôi mắt chợt sáng
lên, chỉ lên một điểm sáng giữa không trung: “Nhanh! Là máy bay trực thăng! Hai
chiếc! Ba chiếc! Còn…!”
Buổi đêm, trên ngọn núi phong cảnh tuyệt đẹp này, đâu đâu cũng hẻo lánh hoang
vu, lại có máy bay trực thăng bay lòng vòng bên trên, như đang tìm kiếm gì đó,
quả thực là hiếm có. Tất cả mọi người đều cầm ông kính của mình làm ống nhòm,
rôm rả thảo luận.
Tân Cam ngửa mặt lên nhìn, thầm nghĩ cánh rừng lớn thế này, vài chục chiếc
máy bay cũng không thể nhanh chóng tìm thấy cô được.
Sự chênh lệch nhiệt độ ờ vùng núi khủng khiếp hơn nhiều so với tưởng tượng,
sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Tân Cam vừa lẩm bẩm một tiếng đã ngã lăn xuống mặt
đất, cô gái nhỏ cùng giường vội đỡ cô dậy, sờ tay lên trán, thấy cô đã bắt đầu
phát sốt.
Lão Ngưu không đồng ý để cô một mình rời đội, cương quyết bảo hai thành viên
khác đưa cô quay về. Tân Cam suy nghĩ một lúc rồi nói. “Như thế này đi, tôi sẽ
lại ở nhà đồng hương của anh, khi nào mọi người từ đỉnh núi trở về thì cùng nhau
xuống núi.” Cô ôm chăn dựa vào tường, thần sắc
nhợt nhạt: “Tôi chi bị cảm thôi, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ không sao,
hơn nữa còn có đồng hương của anh ờ đây, mọi người yên tâm đi.”
Tất cà mọi người đều vội lên đỉnh núi chụp ảnh, thực sự chẳng ai muốn ở lại
chăm sóc người bệnh để bỏ lỡ một trận mưa sao băng hiếm có. Cô bảo đảm rõ ràng
mạch lạc là sẽ không sao, Lão Ngưu cũng căn đặn hết lần này đến lần khác, giao
trách nhiệm chăm sóc cô cho anh bạn đồng hương, sau đó dẫn cả đoàn đi.
Họ đi chưa đầy hai mươi phút, Tân Cam để lại chiếc ví trên bàn nhà anh bạn
đồng hương, một mình lặng lẽ bỏ đi từ cửa sau, không nói lời nào.
Đường núi hẹp, cô men dần đi, hoa đại dọc thẹo con đường đã bị màn đêm bao
phủ, trong buổi bình minh yếu ớt đung đưa theo những cơn gió sớm trong lành, như
tuổi ấu thơ hồn nhiên ngây dại.
Những âm thanh xung quanh mỗi lúc một gần hơn, đã thoáng nghe thấy giọng nói
quen thuộc. Cuối cùng cô cũng leo lên được một mỏm đá lớn nhô ra từ trên đỉnh
núi, dưới chân là vực thẳm, phía trước là mặt trời mọc, xung quanh cô là những
cơn gió rừng, Tân Cam dang rộng cánh tay, dễ chịu nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân bối rối dừng lại phía sau cô, chưa bao giờ nghe thấy giọng
nói hốt hoảng, run rẩy của Trịnh Phiên Nhiên như thế này: “Tân Cam… Đừng cừ
động, đứng yên đó, đừng cừ động được không?”
Cô mở mắt quay đầu lại, nói: “Anh đến rồi. Em biết anh sẽ tìm thấy em.. Anh
tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em.” Khuôn mặt cô đỏ ừng, hàng mi thấm ướt sương núi
rừng từng giọt, từng giọt chảy xuống mắt, cô như đứa trẻ bị lạc đường.
Giầy của Trịnh Phiên Nhiên chỉ quen giẫm lên thảm, lên cỏ, lúc này đã nhếch
nhác lầy lội trong bùn, ống quần bò rách một đường, lúc trước còn vấp vào mấy
cái gai, mặt anh đầy vết trầy xước, thần sắc vừa mệt mỏi vừa lo lắng, ánh mắt
đăm đăm nhìn cô.
Mặt trời đã hé, ánh sáng đỏ rực từ trong rừng cây tỏa ra bao phủ cả khu rừng,
toàn thân cô mạ một lớp hào quang, trên trán những giọt mổ hôi không ngừng lăn
xuống.
Anh từ từ di chuyến đến bên cạnh cô, cánh tay đưa ra không thể chờ đợi được
nữa, kéo cô, ôm chặt vào lòng.
Mặt trời lúc này đã hoàn toàn lên cao, tất cả sương mù dưới ánh mặt trời đã
tan biến không dấu vết. Trên tảng đá lớn nhô ra khỏi vách núi, một đôi nam nữ
quấn quýt ôm lấy nhau.
Vòng tay anh như muốn bóp nghẹt lấy cô, trái tim đập thình thịch áp sát vào
lung cô. Trong tiếng trái tim đập mạnh, trong ánh hào quang chiếu rọi, Tân Cam
lại cảm thấy vô cùng yếu đuối và mù mịt.
Lúc Tân Cam thức dậy đã là nửa đêm, vẫn trong ngôi nhà của người đồng hương
đó, vẫn là gian phòng đêm qua cô ngủ tạm, ánh trăng tràn qua cửa sổ trên tường,
che phủ cơ thể hai người.
Tân Cam vừa nóng vừa lạnh, đau đớn rên rỉ, rúc mình vào trong lòng anh.
“Đừng cử động!” Anh kéo chăn lên cao, cả người cô quấn tầng tầng lớp lớp áo
quần. Trong nhà người bạn đồng hương, chăn gối chỉ đủ dùng, cô bị sốt nên liên
tục kêu lạnh, Trịnh Phiên Nhiên cởi hết quần áo của mình, quấn quanh người
cô.
Tân Cam nghe lời không động đậy, chớp mắt nhìn anh hồi lâu, giọng nói thô như
cưa gỗ: “Sao anh chi mặc một chiếc quần lót cũng đẹp trai vậy?”
Trịnh Phiên Nhiên không tỏ ra ngượng ngùng chút nào, anh cười lớn.
Cô cũng khúc khích cười.
Đêm khuya giữa núi rừng lạnh lẽo, căn nhà thấp hẹp quá ngột ngạt cánh tay đẫm
mổ hôi ôm chặt người sốt cao, nóng như cái bếp lò, chiếc giường hẹp ép chặt hai
người đến nỗi hít thở cũng khó khăn, đây là nơi tồi tệ nhất suốt ba mươi năm qua
Trịnh Phiên Nhiên từng nằm.
Nhưng anh lại cảm thấy hạnh phúc biết bao.
Anh đưa tay vuốt nhẹ bờ môi cô, rồi đè xuống cắn vào môi cô một cái.
“Đau…” Cô không dám động đậy, kêu lên thảm thiết.
Lúc này cô thực sự ngoan như chú mèo nhỏ. Trịnh Phiên Nhiên cúi đầu, cắn nhẹ
vào cái miệng đang lẩm bẩm của cô. Thật là… thỏa lòng vừa ý.
Ngày hôm sau, cô đã khá hơn đôi chút, Trịnh Phiên Nhiên cũng đã liên lạc với
bên ngoài cầu cứu sự trợ giúp, không lâu sau âm thanh ù ù của máy bay trực thăng
mỗi lúc một gần, Tân Cam nằm trên lưng anh, không còn chút sức lực.
Trịnh Phiên Nhiên nhìn lên bầu trời, thấy chiếc trực thăng đang lại gần, cô
lẩm bẩm khe khẽ bên tai anh, giọng yếu ớt, nhung anh vẫn nghe rất rõ trong tiếng
máy bay ù ù đang tới gần: “Anh đã không bỏ em, sao em có thế bỏ anh được, Trịnh
An Đổng bảo em là cô gái tốt nhất nên làm sao em có thể đưa anh cùng xuống địa
ngục chứ… Trinh Phiên Nhiên, anh có bò rơi em không?”
Máy bay trực thăng không ngừng lắc lư, Tân Cam mệt mỏi nằm trong vòng tay
anh. Cuối cùng máy bay đã hạ cánh, tất cả mọi người đều lặng lẽ giải tán, trong
khoang máy ngột ngạt chỉ có anh và cô.
Bầu trời lúc sáu tuổi toàn là màu máu, những vì sao sáng đều u ám thành màu
xám, rơi từ trên không trung xuống và biến mất trong hư vô, cô nhìn lên thấy bầu
trời trống rỗng, chỉ có một màu máu đơn độc, bức bối như muốn phát điên.
Giống như có bàn tay đang bóp cổ cô, khiến cô không thể hít thở.
Phiên Nhiên, cứu em!
Rõ ràng biết là giấc mơ, rõ ràng trong thời thơ ấu của cô, anh chưa từng đến,
nhưng Tân Cam vẫn cầu cho anh xuất hiện.
Các nhà quản lý trẻ tuổi, giàu có luôn là tâm điểm của truyền hình, nên Trịnh
Phiên Nhiên nghiễm nhiên là khách mời thường xuyên của các hãng truyền thông lớn
trong thành phố G. Đối với những phóng viên ở thành phố G, người thanh niên này
không khó để thu thập thông tin, nhưng ngoài việc Trịnh thị cho phép báo đài
đăng tải định kỳ ra thì thỉnh thoảng cũng chỉ có một hãng nào đó bạo gan chụp
vài kiểu ảnh về anh, cũng không bị phiền phức gì, sự lanh lùng của anh đối với
mọi người, đã đến mức coi thường rồi.
Tuy nhiên, con người trẻ tuổi lạnh lùng vô vị này gần đây đã mua đứt mười hai
tạp chí hàng đầu của thành phố G, chưa tuyên bố bất cứ một câu nào, nhưng đã
khiến phương tiện truyền thông của cả thành phố G không dám nhắc đến bất kỳ một
chữ nào về anh và vị hôn thê họ Cố nữa.
Cái tên Cố Trầm Trầm trong giới thượng lưu, trong các cuộc nói chuyện của các
quý bà, trên các đầu báo tin tức thành phố G, đều đã bị xóa sạch. Ngay cả bà Cố
cũng bị nhóm các quý bà giàu có, kết giao mười năm bỏ rơi.
Thời gian đầu phương tiện truyền thông hoảng loạn, những thông tin trước đây
đều đến từ bộ phận PR của Trịnh thị, nhưng giờ đây nơi đó đã bị xóa sổ, Giám đốc
PR mới nhậm chức khiêm tôn lễ phép nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến sự
phát triển của Trịnh Thị.”
Như thế còn ai dám bàn tán về đời sống riêng tư của Trịnh Phiên Nhiên
nữa?
Đương nhiên có thì vẫn có, ví dụ như một bệnh nhân nào đó nằm gần một tuần
trên giường bệnh, vẫn lật lật mấy tờ báo lá cải để đọc.
“Thật chẳng có gì hay ho.” Tân Cam che miệng ngáp: “Thật… chẳng… có…
gì… thú vị!”
Người con trai ngồi trên chiếc sofa đối diện nhìn lên: “Em đừng suy nghĩ
nữa.”
“Em chưa nói anh đã biết rồi sao?!” Tân Cam bật dậy khỏi giường, hất mái tóc
dài suôn mượt theo một vòng cung đầy quyến rũ, rủ xuồng lông mày. Trịnh Phiên
Nhiên không dừng được vuốt nhẹ mặt cô, khuôn mặt vẫn đầy vẻ suy tư như thế. “Em
còn tư tưởng đòi ra ngoài hả? Anh không để yên cho em đâu!”
Tân Cam cào cấu điên loạn, nhào đến cắn anh một cái. Sau khi anh đưa cô từ
trên núi về, cô chưa bước ra khỏi cửa, bí bách kìm nén sắp điên rồi. Một tay
Trịnh Phiên Nhiên ghìm nhẹ hai cổ tay cô, đặt cô xuổng dưới thân, tay kia từ từ
luồn xuống dưới.
“Nhiều nhất là hai tuần nữa, em muốn đi đâu cũng được… nghe lời đi.” Anh
hôn lên vành tai cô, dần dần trườn xuống chiếc cổ mảnh mai, hơi thở nóng hừng
hực, Tân Cam đang bị anh giữ thẳng đơ người ra, cơ thể bị hơi thở nóng âm ấy làm
cho mềm nhũn.
Cô dưỡng bệnh, anh không thể không dưỡng tính, cộng thêm gần nửa tháng không
chạm vào cô, động tác có vẻ nặng nề, Tân Cam run run trong vòng tay anh, anh lấy
tay xoa nhè nhẹ, sau đó cô bắt đầu cảm thấy hứng thú, không những không đau
lòng, ngược lại còn nhẹ nhàng uyển chuyển, cơ thể cô rướn lên dữ dội, đến mức
không chịu đựng được, nằm dưới cơ thể anh khóc thành tiếng.
“Anh… đừng làm nữa được không? Em không đi ra ngoài nữa, không đi nữa!”
Không thể để anh đi sâu vào cô nữa, Tân Cam quàng lấy cổ anh với vẻ cầu khẩn van
xin. Trịnh Phiên Nhiên nghiêng mặt sang một bên, ngạo mạn cắn má cô, lúc này
người anh tràn đầy sinh lực, anh lật người cô sang một bên, từ phía sau chậm rãi
len lỏi vào trong cô. Trong một thời gian dài ép mình, hôm nay anh lại hung hãn
như thế, Tân Cam cảm thấy tâm hồn mình cũng bị dồn ép, nay lại được thưởng thức
sự sung sướng trong hoan lạc.
“Phiên Nhiên… Phiên Nhiên…” Cô khóc gọi tên anh, cô uyển chuyển du dương
bên dưới cơ thể anh. Cô nhắm mắt khóc nức nở, thật ngoan hiền, Trịnh Phiên Nhiên
mãn nguyện trượt khỏi người cô, Tân Cam nhẹ nhàng rúc mình vào lòng anh.
Cả khóe mắt đuôi mày anh đều ánh lên cái nhìn ấm áp.
Lúc Tân Cam đến tòa cao ốc Tống thị để gặp Nhã Kỳ thì Trịnh Phiên Nhiên vẫn
còn đang trong giấc ngủ mơ màng.
“Nhận được rồi à?” J
“Này.” Nhã Kỳ đưa cho cô cái túi giầy, bên trong là giấy tờ bên bộ phận tài
vụ của Tống thị và những giấy tờ quan trọng của Tống Nghiệp Hàng, có hai thứ đó,
cộng thêm chữ ký của Tống Nghiệp Hàng thì sẽ được toàn quyền đại diện doanh
nghiệp Tống thị.
“Trịnh Phiên Nhiên chẳng phải không cho phép chị dính tay vào ư?” Nhã Kỳ lo
lắng hỏi.
“Em cảm giác bố đã ký vào cái hợp đồng biết rõ ràng là lừa đảo đó, liệu bây
giờ còn cứu vãn được tình thế không?”
“Nhưng Trịnh Phiên Nhiên nói là anh ấy có cách!”
“Trịnh Phiên Nhiên còn nói Phiên Hoài là người tốt, tại sao em còn muốn chia
tay anh ấy?”
“… Anh ta rõ ràng biết bố chỉ coi trọng Trịnh Phiên Nhiên, mà còn đến lừa
em!” Trên mặt Nhã Kỳ đã hiện rõ hai chữ “tổn thương”.
Lúc này điện thoại của Tân Cam nhận được tin nhắn của thư ký, cô lẩm bẩm may
quá đã đuổi kịp.
“Chị lên đây, em mau đi đi, đùng để người khác nhìn thấy. Cho dù chuyện có
như thế nào, có ai đến hỏi, em cũng đừng thừa nhận là mình liên quan đến việc
này.” Cô dặn dò Nhã Kỳ.
Nhã Kỳ gật đầu định đi, nhưng bị gọi lại: “Nhã Kỳ, em luôn cho rằng bố rất
yêu chị, như vậy tại sao lúc cần lựa chọn giữa Tống gia và Phiên Hoài, em không
chút do dự cùng chị diễn kịch lừa nó chứ? Bản năng huyết thống mà, tại sao em có
thể trách Phiên Hoài??