Kim Thiểu Dương càng nghĩ càng tức giận. Cậu ta bay qua núi, vượt qua biển, vượt qua đủ loại khó khăn, cuối cùng vượt qua kiểm tra trong sát hạch của đội vây cá mập. Ai ngờ cuối cùng lại thông báo không qua, không qua gì chứ? Sát hạch tư tưởng không qua.
Lý do Liên Hạo Đông từ chối Kim Thiểu Dương là: Quá làm theo cảm tính, không hợp với đội vây cá mập. Mười chữ to đơn giản này chính là sỉ nhục với Kim Thiểu Dương. Cái gì gọi là làm theo cảm tính? Chỗ này cũng thật là ác độc quá đi.
Lúc cậu ta tìm Liên Hạo Đông thì anh đang chờ Trần Hiểu Sắt về ăn cơm tối ở căn tin nhỏ. Tất nhiên anh rất thong dong rảnh rỗi, không áy náy chút nào vì việc làm trái với lương tâm. Kim Thiểu Dương đẩy mạnh cửa ra, nhìn Liên Hạo Đông đầy hung tợn. Anh đã biết cậu ta quay về từ lâu, mặc đồ thường, giả vờ như ngạc nhiên nói: “A, Thiểu Dương, sao rồi? Trở về thu dọn đồ à?”
Kim Thiểu Dương tức tới mức tay cũng phát run, dùng đôi mắt tuấn mỹ của cậu ta nhìn anh, hỏi: “Lý do đuổi tôi đi quá khiêm tốn nhỉ?”
Anh đứng dậy, lấy một bộ bát đũa, nói: “Dùng tốt là được! Tối nay hai anh em ta uống chút, anh tiễn cậu.”
Kim Thiểu Dương không chịu nổi, có đôi khi không thể thực hiện lễ nghi quân tử thì dùng nắm đấm là tốt nhất. Kim Thiểu Dương quát: “Có dũng khí đánh với tôi một trận, nếu tôi thua thì tự nguyện buông tay.’
Liên Hạo Đông đứng lên, nói: “Tôi không đánh với cậu. Tôi già rồi, dễ chịu thiệt.” Anh không thể trúng kế Kim Thiểu Dương.
Nhưng Kim Thiểu Dương đã không kiềm được nắm đấm của mình, vung một đấm về phía dưới cằm anh. Anh vội vàng tránh, xem như tránh thoát một đấm này. Đấm này tránh được nhưng đấm tiếp theo thì sao? Một đấm ngay giữa má trái. Anh cũng không trách Kim Thiểu Dương phạm thượng mà là xoa nhẹ miệng mình, bắt đầu đối đầu với cậu ta.
Khá lắm! Cho tới bây giờ Liên Hạo Đông không phải ngồi không. Bây giờ anh đang độ tuổi khỏe mạnh, Kim Thiểu Dương vẫn thiếu chút châm lửa so với anh. Mấy lần phản kích lại một cách đẹp mắt, kéo Kim Thiểu Dương tới bên cạnh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thiểu Dương, hôm nay cậu quá xúc động, tôi không trách cậu. Về dọn dẹp đồ đạc cho tốt, về chỗ cậu nên ở. Có lẽ tôi có thể dùng quan hệ đưa cậu tới giữ chức hậu cần hoặc dạy trong trường quân đội.”
Mẹ nó, vũ nhục người khác trắng trợn!
Kim Thiểu Dương nói: “Nếu tôi đã tới đây thì sẽ không đi. Tôi chết cũng phải chết ở đội vây cá mập.”
Cậu ta không nhắc tới chết còn tốt, vừa nói tới chết lập tức chọc giận Liên Hạo Đông. Đây chính là một d.đ.l.q.đ con lừa cứng đầu, chết chơi vui vậy hả? Khuyên cậu ta vài câu vẫn không dùng được như cũ, vậy cũng đừng trách ông mày ra tay độc ác. Mấy chiêu cầm nã nhỏ vô cùng lão luyện và tuyệt vời, Kim Thiểu Dương bị ép không còn đường lui rất nhanh.
Nhưng vào lúc này, tham mưu trưởng Trương đẩy cửa bước vào. Thấy hai vị tướng yêu quý nhếch nhác thì hạ quan uy: “Tôi có thể nói hai câu không?”
Liên Hạo Đông và Kim Thiểu Dương vội vàng đứng thẳng, hành quân lễ.
Tham mưu trưởng Trương nói: “Ân ân oán oán giữa các cậu tôi cũng biết. Thiểu Dương à, cậu cũng đừng trách huấn luyện viên Liên các cậy. Thật ra xuất phát điểm của cậu ta là tốt. Cậu ta trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho cha mẹ cậu, cậu nên cảm ơn cậu ta mới đúng. Phần tình nghĩa này không kém anh ruột của cậu là mấy đâu.”
Trái tim Kim Thiểu Dương tự nhiên nóng lên. Thật ra thì cậu ta biết Liên Hạo Đông có lòng, chẳng phải là anh cũng dốc hết sức đó sao? Cho nên cậu đã hiểu sai lòng tốt của anh.
Tham mưu trưởng Trương nói tiếp: “Hạo Đông này, Thiểu Dương người ta là thanh niên tốt, người ta muốn cống hiến cho quốc gia, người ta có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ cậu mong cậu ta ở nhà cả ngày thêu hoa là được rồi à? Người ấy à, phải sống có giá trị, cậu đấy, nên thu hồi tấm lòng Bồ Tát của mình đi. Người ta thích làm gì, con chim ưng già như cậu có thể ngăn cản chim non bay à? Không thể được! Cho nên cậu thành toàn cậu ta đi.”
Liên Hạo Đông thầm oán: “Con hồ ly già này, làm rối loạn hết tất cả kế hoạch của tôi.” Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng không thể nói. Vì vậy cười khẽ, nói: “Tham mưu trưởng à, những lời ông nói khá hợp lý, nhưng mà?”
Tham mưu trưởng Trương nóng nảy: “Sao? Lời của tôi vẫn chưa rõ à?”
Liên Hạo Đông cười, nói: “Tôi thông minh như vậy đương nhiên là biết. Nhưng tôi đã nhận lời mẹ Thiểu Dương…”
Tham mưu trưởng Trương nói: “Đừng nói nữa. Trẻ lớn không do mẹ. Nếu tất cả làm theo yêu cầu lqđ của mẹ thì bây giờ tôi còn đang nhảy ballet đấy.”
Liên Hạo Đông còn muốn tranh thủ, miệng chưa mở thì đã bị tham mưu trưởng Trương chặn lại. Ông nói: “Sao? Lời tôi nói không dùng được à? Nếu không thì hai ta đánh một trận?”
Liên Hạo Đông: “…”
Kim Thiểu Dương cứ được giữ lại như vậy. Liên Hạo Đông đành phải rời đi. Sau khi rời khỏi đó thì anh nới cổ áo, xoa xoa khóe miệng bị đánh, thở mạnh ra một hơi, nói thầm: “Hồ ly già!”
Trần Hiểu Sắt an ủi Hạ Thành Ấm suốt dọc đường, nói: “Tiểu Phương à, tối nay em định thế nào? Trời đã tối rồi, có lẽ không có xe về thị trấn đâu.”
Hạ Thành Ấm không trả lời cô ma lại nói ra vấn đề trong lòng: “Chị Tiểu Mã, có phải Kim Thiểu Dương yêu anh Liên không?”
Mặt Trần Hiểu Sắt trắng bệch, rối rắm lợi hại. Cô cũng không biết nữa. Đầu năm nay đàn ông vốn đều là cảo cơ (chỉ đàn ông đồng tính) còn lừa cưới. Nhưng co vẫn thể hiện mình là chị cả, nói: “Chị trên cùng một thuyền với em, đợi lát nữa chị sẽ gọi Kim Thiểu Dương ra cho em. Nếu cậu ta thích phụ nữ thì thôi, nếu thích đàn ông thì bà chị làm cậu ta thay em.” Cô không cho phép đàn ông đồng tính trong thực tế. Phụ nữ thích phụ nữ thì có thể, đàn ông thích đàn ông thì không thể. Bá đạo như vậy đấy.
Hạ Thành Ấm bỏ cái túi lớn của mình xuống, sửa sang lại quần áo, hất hất tóc, hỏi: “Chị Tiểu Mã, có phải em tẩy trang thì có vẻ số tuổi nhỏ không?”
Trần Hiểu Sắt nhìn cô bé, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da mịn màng, ánh mắt ngây thơ, thể hiện rõ ràng là học sinh trong học, liền khẳng định: “Đủ lolita.”
Hạ Thành Ấm cúi đầu, thở dài một hơi thật nặng, nói: “Một người trong sáng như em sao quyến rũ được một người khẩu vị nặng như anh ấy?”
Trần Hiểu Sắt: “…”
Cô định sắp xếp cho Hạ Thành Ấm ở trong trụ sở, hỏi thăm vị trí nhà khách. Hai người tới nhà khách trụ sở báo cáo nhưng nhà khách của đội vây cá mập chỉ dành cho người trong nhà, không dành cho người ngoài. Không có quân nhân dẫn tới thì không thể đăng ký. Trần Hiểu Sắt đành phải dẫn cô bé đi tìm Liên Hạo Đông.
Phòng đơn độc thân của Liên Hạo Đông cũng không tiện để Hạ Thành Ấm tới, đành phải gọi điện cho anh. Không biết hai người hư hỏng Liên Hạo Đông và Kim Thiểu Dương đã tấn công nhau xong chưa.
Sau khi Liên Hạo Đông ra cửa thì quay đầu lại, lẩm bẩm một câu trong lòng. Người ra ngoài hẳn phải là bọn họ, ông mày chưa ăn miếng nào đâu. Lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi cho Trần Hiểu Sắt đã thấy số máy cô hiện lên, thật khéo, tâm ý tương thông. Anh nhếch nhếch khóe môi đau đớn, nói: “Về chưa?”
Cô nhăn nhó, nói: “Về thì về rồi nhưng có chút rắc rối.”
Liên Hạo Đông vội vàng hỏi: “Rắc rối gì vậy? Em bắt nạt người khác?” Anh biết có Phi Hồ đi theo thì cô sẽ không làm ra chuyện rắc rối gì.
Cô thở dài, nói: “Một lời khó nói! Em gặp chút chuyện cần anh giúp đỡ.”
Liên Hạo Đông tạm thời quên béng phiền não, trả lời một cách xấu xa: “Được, cầu xin anh!”
Trần Hiểu Sắt đỏ mặt, mẹ nó, cách điện thoại mà lại còn tán tỉnh cô. Coi chừng không giữ được cái mặt già của cô trước mặt lolita này, liền khẽ véo nhẹ cổ, nói: “Có phải Kim Thiểu Dương là lính của anh không? Em tìm cậu ta có chuyện. Anh có thể bắt cậu ta mang ra cho em không? Xin nhanh lên! Nếu anh làm tốt thì em sẽ không giận anh nữa.”
“Được! Cẩn tuân lời vợ đại nhân.” Liên Hạo Đông vui tươi hớn hở tắt điện thoại. Nếu tất cả đã kết thúc thì anh cũng không miễn cưỡng.
Kim Thiểu Dương à Kim Thiểu Dương, tất cả đều la tự cậu chọn, mong cậu không phải hối hận. Không có cách nào, đành phải quay lại tìm người ta.
Kim Thiểu Dương còn đang phải nhận lời dạy bảo ân cần của tham mưu trưởng Trương, đứng thẳng, mắt nhìn thẳng. Mặt tham mưu trưởng Trương cũng vui như nở hoa. Nếu không phải kỹ thuật của ông cao hơn một bậc thì bảo bối ngàn vàng như thế này đã bị Liên Hạo Đông làm chạy mất rồi. Liên Hạo Đông bước vào thì khẽ ho một tiếng. Tham mưu trưởng Trương ngoảnh lại nhìn anh, hỏi: “Chẳng phải cậu về rồi à? Sao lại quay lại? Cậu còn chưa từ bỏ ý định à?” Từ giọng nói mà đoán thì là tràn đầy ghét bỏ Liên Hạo Đông.
Anh lấy tay đang khép miệng lại, nói: “Nào dám ạ! Tôi có cân đẩu vân cũng không đấu lại Ngũ Chỉ sơn của ngài. Tôi tới là nhắn có người tìm Tiểu Kim, tôi dẫn cậu ta ra ngoài mộ chút.”
Tiểu Kim…Cái tên này khiến Kim Thiểu Dương nghe mà nổi da gà. Thật là đã quen khuôn mặt thúi của anh, bỗng cho cậu mặt ngọt ngào, không quen.
Trên đường tới nhà khách, Liên Hạo Đông nói với Kim Thiểu Dương: “Thiểu Dương, cậu thật là bướng bỉnh hơn cả tôi và anh cậu. Có đôi khi bướng bỉnh là làm càn làm bậy, có đôi khi nó cũng là kiên quyết. Bất kể thế nào, cậu cũng là dùng năng lực của mình để vào đội vây cá mập. Tôi bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt.”
Kim Thiểu Dương qua sang liếc nhìn Liên Hạo Đông. Quân nhân cùng rong ruổi sa trường với anh trai cậu thật sự là có ánh sáng rực rỡ và xấu bụng.
Anh còn nói: “Tôi mong sau này cậu cố gắng thật tốt, tương lai đội vây cá mập nhờ cả vào cậu. Trước kia cách tôi đối xử với cậu có hơi quá mức nhưng cậu phải nhớ kỹ, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng có lý của nó. Cậu phải nghĩ rằng mẹ cậu…” Anh vỗ nhẹ nhẹ lên vai Kim Thiểu Dương.
Cậu ta đứng lại, khẽ gọi: “Anh Đông…”
Liên Hạo Đông lại vỗ vai, nói: “Được rồi, tôi biết mình phụ dì cho nên cậu thể hiện tốt là được rồi, đừng làm tổn thương trái tim cụ.”
Vì vậy hai anh em thân thân thiết thiết đi tới nhà khách.
Trần Hiểu Sắt và Hạ Thành Ấm đang ở nhà khách nhìn ra ngoài, thấy hai người này từ xa. HẠ Thành Ấm kích động ném cả túi đi, bắt lấy tay Trần Hiểu Sắt, hỏi liên tục: “Chị Tiểu Mã, chị xem tóc em có rối không? Có mất hồn không?”
Trần Hiểu Sắt bị cô lắc như lá cây run rẩy trong gió, trả lời: “Không rối, không rối, rất mất hồn,rất mất hồn.”
Kim Thiểu Dương và Liên Hạo Đông bước vào nhà khạc. Liên Hạo Đông đi tới, sờ sờ tóc cô, chỉ Hạ Thành Ấm phía sau cô, hỏi: “Cô nhóc, có chuyện gì vậy?”
Cô nói với Kim Thiểu Dương: “Cậu là Kim Thiểu Dương đúng không?”
Kim Thiểu Dương liếc Liên Hạo Đông, thấy mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng liền hô: “Là em! Chào chị dâu!”
Cô vươn tay bắt lấy Hạ Thành Ấm sau lưng, nói: “Cô bé lặn lội đường xa vạn dặm tới tìm cậu, cậu xem nên làm thế nào đi.”
Hạ Thành Ấm bị túm ra cười cười với Kim Thiểu Dương, hỏi: “Anh Thiểu Dương, anh còn nhớ em không?”