Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 916: Giết nàng
Bốp…
Tiếng bàn tay trong trẻo vang lên trong phòng.
Tạ Tri Phi cả kinh, vọt vào trong phòng.
Bàn tay run rẩy của người phụ nữ cứng đờ giữa không trung, dường như chính nàng cũng không ngờ tới, một tát này là do nàng vung ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, tay nàng nắm lấy vạt áo nam nhân mà lay.
“Trịnh Hoán Đường, ngươi bắt nạt người khác, các ngươi đều bắt nạt ra.”
Sự điên cuồng trong mắt nàng lập tức dâng lên: “Đó là con trai ta, ta sinh, ta nuôi, dựa vào cái gì mà nói ta không thể quấy rầy nó?”
Trên mặt Trịnh Hoán Đường, ngoại trừ năm dấu tay ra thì không có biểu cảm gì.
“Tám năm trước, các ngươi cướp đi con gái của ta, lúc này lại muốn cướp cả con trai ra… Nằm mơ đi, đừng ai nghĩ đến chuyện đó, ta không đồng ý, con trai là của ta, là của ta, là của ta!”
Trịnh Hoán Đường đờ đẫn đứng tại chỗ, đờ đẫn nhìn nữ nhân giống như kẻ điên trước mắt, môi mấp máy vài cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.
Hắn cười như tự giễu, sau đó vung tay nữ nhân ra, sải bước ra khỏi sương phòng.
Hai tay nữ nhân không có chống đỡ, chán nản ngã ngồi trên giường trúc, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Tạ Tri Phi từ từ ngồi xổm xuống, một tay đặt lên đầu gối nàng, một tay lau nước mắt nơi khóe mắt nàng.
Biết rõ nàng không cảm nhận được, hắn vẫn lau rất nghiêm túc.
Tạ Tri Phi đột nhiên nghĩ đến nếu Lục Thời và Đường Chi Vị chưa làm phu thê, nếu bọn họ cũng thu nhận đứa con của tiên Thái tử, nếu bọn họ cũng bị nhốt ở Viện Hải Đường…
Bọn họ có phải cũng sống thế này không?
Có phải cuối cùng họ cũng sẽ sụp đổ từng bước không?
Tạ Tri Phi cảm thấy khổ sở trong lòng.
Cho nên, nước mắt của hắn cũng chảy xuống.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn vẫn treo trên cây.
Ánh trăng không biết đúng sai, lạnh lùng chiều vào nam nhân cô độc trong đình viện, cũng chiếu vào hai nương con đang lẳng lặng rơi lệ trong sương phòng.
Cũng không biết qua bao lâu, Triệu Khánh Vân giống như bị nước sôi làm bỏng, ngồi bật dậy, cởi áo ngoài, cởi giày tất, xõa tóc ra, bày ra một tư thế động lòng người nhất nằm thẳng trên giường.
Nàng ngủ một hồi, đầu nhìn qua cạnh cửa vài lần.
Ngủ thêm một lát, nhìn thêm vài lần.
Giống như trong nháy mắt tiếp theo, nam nhân sẽ vào cửa, nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng, nhẹ giọng mềm mại tâm sự với nàng.
Mỗi lần cãi nhau đều là như vậy.
Đáng tiếc, nàng đợi đến giờ tý, cũng không đợi được bóng dáng của nam nhân.
Triệu thị bỗng nhiên ngồi dậy, ngực phập phồng, nghiến răng khanh khách.
Một lát sau, tiếng “khanh khách” im bặt.
Nàng đứng dậy, đi tới cạnh cửa, mở cửa ra đi về phía sân sau.
Nàng không mang giày, bàn chân trắng nõn giẫm lên gạch đá xanh, Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy da đầu của mình căng ra.
“Nương, nương, nương muốn làm gì thế?”
Hắn vội đuổi theo, đưa tay ngăn trước mặt Triệu thị.
Triệu thị xuyên qua người hắn, lúc đẩy cửa ra thì đi về phía phòng Hoài Hữu.
Tạ Tri Phi hồn phi phách tán.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Triệu thị từ từ đi tới, kéo màn lên.
Trên giường, Hoài Hữu ngoan ngoãn nằm thẳng, bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực, lòng bàn tay phải còn nắm một chiếc khăn màu xám.
Chiếc khăn là của Hoài Tả, mặt trên có hình vẽ Triệu thị thêu.
Trong nháy mắt Triệu thị nhìn thấy chiếc khăn, ánh mắt chợt trở nên oán độc.
Vì sao?
Vì sao khăn mà nàng thêu ra, lại đem đi dỗ nha đầu này ngủ?
“Đều là bởi vì ngươi… Nếu như không phải ngươi… Minh Nguyệt của ta sẽ không đi làm ni cô, ta sẽ đường đường chính chính là ngũ phu nhân của Trịnh gia, phu thê chúng ta sẽ không ly tâm…
Chúng ta một nhà bốn người không biết sẽ hạnh phúc bao nhiêu, vui vẻ bao nhiêu… Người khác không biết sẽ hâm mộ ta thế nào… ngươi đi chết cho ta… Ta muốn ngươi chết… Muốn ngươi không được… chết tử tế!”
Cùng lúc chữ “chết” vừa thốt ra, bàn này nàng đưa lên bóp chặt cái cổ mảnh khảnh kia, mái tóc đen như thác nước rơi lòa xòa xuống.
Trong lúc ngủ mơ, tiểu Hoài Hữu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thân thể giãy dụa mở to mắt ra.
“Người, ngươi…”
D*c vọng cầu sinh theo bản năng, khiến Hoài Hữu giãy dụa càng ngày càng mạnh, miệng gian nan phát ra tiếng kêu thê lương.
Triệu thị bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, buông tay rút khăn trong tay nàng ra.
Tóc đen xòa xuống, cả người Triệu thị đ è xuống, tay và khăn đồng thời đè lên miệng mũi Hoài Hữu.
Vạn tiễn xuyên tâm.
Tạ Tri Phi bước lên, liều mạng kéo Triệu thị ra, hét đến xé tim xé phổi: “Nương, buông tay, mau buông tay ra… ngươi không thể như vậy, nương buông tay… Buông tay ra, người mau buông tay cho con…”
Người và quỷ khác đường.
Ai có thể nghe tiếng hắn hét?
Tay Triệu thị càng đè càng chặt, biểu cảm dữ tợn trên mặt giống như bị ma nhập, đến tiếng đánh nhau truyền từ tiền viện đến cũng không nghe thấy.
Đúng lúc này, Tiểu Hoài Hữu đột nhiên ngừng giãy dụa.
Đôi mắt trong suốt của nàng dần mở to, lại mở to, sững sờ nhìn người bên trên.
Sao không cử động nữa?
Tiểu Hữu, sao ngươi không nhúc nhích?
Tiểu Hữu ngươi giãy dụa đi, ngươi nhúc nhích đi, ta van cầu ngươi nhúc nhích đi… Ngươi mau nhúc nhích đi!
Trương Thiên Hành sắp về rồi!
“Nhanh lên, như vậy mới có thể sống!”
Nhưng ai có thể nghe hắn nói?
Trịnh Hoài Hữu im lặng mở to mắt, đôi mắt đen như mực kia có chút mơ hồ, có chút giật mình, còn có chút khổ sở.
Tạ Tri Phi ở bên giường quơ quơ hai tay, giống như người điên.
“Trịnh Hoài Hữu, ngươi động đậy cho ta!”
Động đậy đi!
Ta xin muội hãy động đậy đi!
Hoài Hữu vẫn không nhúc nhích, một giọt nước từ khóe mắt nàng chảy xuống, cùng lúc đó, ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh dần dần tản đi… Cuối cùng hóa thành hư vô.
Hai chân Tạ Tri Phi quỳ rạp xuống giường, run rẩy vươn tay, bàn tay to lớn muốn nắm bàn tay nhỏ bé gầy gò kia.
Không nắm được.
Có làm thế nào cũng cầm không được.
Lúc này, một sợi tóc dài của Triệu thị chảy xuống từ trên mặt Hoài Hữu, đồng tử Tạ Tri Phi chợt co rụt lại.
“Ca, trên người ca có mùi gì, sao lại thơm như vậy?”
“Nương vừa mới ôm ta, dính chút dầu gội đầu của người.”
“Là mùi hoa quế, thơm quá!”
“Thơm cái rắm gì, ngạt chết ra.”
“Nói bừa, là thơm, là thơm.”
“Đúng, đúng, đúng, muội nói gì thì là cái đó.”
“Nương lúc nào mới có thể ôm ta như vậy… để trên người ta cũng có hương hoa quế.”
“Chuyện này có gì khó, lát nữa ta trộm dầu gội đầu của nương cho muội, để bôi lên người một chút.”
“Như thế thì khác.”
“Khác ư.”
“Đây là mùi chỉ nương mới có!”
Nước mắt Tạ Tri Phi rơi như mưa!
Bàn tay nhỏ bé vô lực buông xuống, cửa bị đẩy ra.
“Tiểu chủ tử!”
Trương Thiên Hành ném người hôn mê trên vai xuống đất, vọt như điên tới bên giường, hất mạnh Triệu thị sang bên cạnh.
Ngón tay hắn thăm dò hơi thở Hoài Hữu, cả kinh lui về phía sau nửa bước, lập tức bắt mạch cho nàng.
“Tiểu chủ tử…” Hắn mất hồn mất vía ôm nàng vào lòng, giống như ôm món trân bảo gì đó.
Hắn ôm một lát thì buông ra, quay mặt nhìn Triệu thị núp trong góc.
Triệu thị bị người đột nhiên xuất hiện này dọa đến choáng váng.
“Không phải ta giết, không phải ta… Không phải ta… Là nàng ép ta…”
Trương Thiên Hành giơ tay lên lại hạ xuống.
Cả người Triệu thị mềm nhũn, từ từ ngã xuống.
Trương Thiên Hành vội cõng tiểu chủ tử của hắn lên vai, lại đặt hai người hôn mê ở bên giường, bày ra tư thế ngủ say, sau đó đốt nến lên.
Lúc hắn vừa xoay ngươi, giá nến rơi xuống…