Mấy ngày sau đó thời tiết
rất đẹp, con chó mực suốt ngày nằm dưới ánh mặt trời ngủ gà ngủ gật
ở trước cửa nhà, làn sương mù trong núi tan dần, một vài cành cây đã trổ ra
những chiếc mầm non xanh biếc, con đường lớn dẫn xuống núi đã hoàn toàn mở lại
bình thường, người dân trong bản Miêu Đông nườm nượp đeo những chiếc gùi lên và
đi ra khỏi nhà, tất cả cảnh tượng này đều báo hiệu rằng bước chân của mùa xuân
đang đến gần.
Nhưng không phải tất cả
mọi người đều bị lôi cuốn bởi sự ấm áp của mùa xuân. Trải qua những ngày ở nhà
anh chị Cổn mà mỗi một ngày dài như một năm, Trì Trinh và Tuần Tuần đều đã
thích nghi với cuộc sống gia đình của nhà anh chị Cổn, mặc dù không ai muốn
nghĩ nhiều rằng sự thay đổi đó có nghĩa là gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy
buồn bã.
Khi Tuần Tuần lần đầu
nhắc với Trì Trinh rằng, các chuyến xe xuống núi đã khôi phục bình thường thì
cái chân bị thương của Trì Trinh bất ngờ có dấu hiệu tái phát, cái chân đã có
thể bước đi khi tự chống nạng bỗng nhiên trở cơn đau dữ dội khiến Trì Trinh
không thể xuống khỏi giường, chỉ cần hơi cử động một chút là đau tới mức phải
nhăn mặt. Lúc đầu anh chị Cổn nghĩ đủ mọi cách mà vẫn không giải quyết được,
trong lúc cuống quýt lại định đi mời thầy thuốc ở trạm y tế đến, nhưng Tuần Tuần
đã ngăn họ lại.
Tối hôm qua, bóng đèn
trong phòng bị cháy cô đã không làm gì, thế mà sáng sớm hôm sau đã thấy được
thay bằng một cái mới. Anh chị Cổn đều không biết về chuyện này, thế thì chỉ
còn lại cái người cứ ra vẻ như chạm xuống đất là sẽ chết ấy.
Tuy vậy, trước mặt Trì
Trinh, Tuần Tuần không nói gì. Có lẽ cô đang thử tự thuyết phục mình, bóng đèn
cũng có chức năng tự phục hồi. Trì Trinh vẫn cứ trùm chăn ngủ say trên giường,
chuyện gì cũng phải chờ Tuần Tuần chăm sóc, anh chị Cổn cười khà khà giả như
không biết gì, mọi người đều ngầm giao ước với nhau không nhắc gì đến chuyện
đường đã thông.
Chỉ đáng tiếc là cho dù
dối mình và dối người như thế nào, thì chuyện gì đến cũng sẽ đến. Buổi trưa hôm
ấy, Tuần Tuần vừa mang cơm đến trước giường cho Trì Trinh thì chị Cổn từ ngoài
cửa cuống quýt vẩy tay với cô. Tuần Tuần bước ra khỏi nhà, nhìn thấy anh Cổn
dẫn hai người lạ mặt bước vào với vẻ mặt rất phức tạp. Không chờ cô hỏi thì đối
phương đã tự giới thiệu, người có vẻ lớn tuổi hơn là cán bộ bản, còn người ăn
mặc có vẻ là người thành phố thì là người của công ty cử đến đón Trì Trinh.
Trì Trinh không còn cảm
thấy muốn ăn cơm nữa. Anh cảm thấy hối hận vì khi cha mẹ anh gọi điện đến hỏi
về tình hình của mình, anh đã nói cho ông biết chuyện anh gặp sự cố và bị kẹt
tại Cốc Dương Sơn. Cha anh cũng biết rõ, di cốt của người vợ cũ hiện đang được
đặt tại Huyền Chân Các trên Cốc Dương Sơn, nghĩ đến cảnh trong những ngày Tết
con trai một mình lên thăm mộ mẹ và bị thương ở chân, tình phụ tử và sự ân hận
trong lòng ông trỗi dậy, ông đã liên lạc với bộ phận cũ ở đây, và chỉ chờ khi
đường vành đai quanh núi được giải tỏa, lập tức sai người của công ty đi tìm
Trì Trinh, đồng thời yêu cầu, dù thế nào cũng phải đưa được Trì Trinh bình an
trở về.
Trì Trinh lộ vẻ mặt lạnh
lùng và tối sầm còn hơn cả mấy hôm trước, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng
không thể kiếm cớ kéo dài thêm được nữa. Tuần Tuần nhanh chóng hiểu rõ sự việc
và bắt tay vào thu dọn đồ đạc, trong đó có một chiếc áo bị chân của Trì Trinh
đè lên, cô ra hiệu cho Trì Trinh nhích người để cô tiện lấy nó ra, không ngờ
Trì Trinh vô cớ nổi nóng, bật ra một câu: “Lui cái gì mà lui, không nhìn
thấy chân tôi bị thương à?”.
Tuần Tuần đành phải nhắc
cho Trì Trinh biết, cái chân bị thương của Trì Trinh là chân khác, nhưng vẻ mặt
của Trì Trinh vẫn tỏ ra không vừa lòng, Tuần Tuần đành nói: “Cứ nằm mãi
trên giường như thế mà không biết chán à? Không lẽ anh định suốt đời không
xuống núi nữa?”.
Trì Trinh nói bằng giọng
mũi nặng: “Xuống núi thì có gì hay, cô vội xuống núi để sống cuộc sống của
dân thành thị đến thế à?”
Tuần Tuần vẫn không giận,
tiếp tục thu dọn đồ đạc, “Dân thành thị thì sao? Tôi chỉ biết rằng nếu cứ
ở trên núi thì chúng ta chẳng làm được gì cả. Nếu không có anh chị Cổn thì
chúng ta cũng không thể tồn tại được. Cho dù anh chị ấy có tốt đến mấy đi chăng
nữa thì chúng ta cũng không thể tiếp tục làm phiền anh chị ấy”.
Nói rồi, Tuần Tuần dùng
sức lôi chiếc áo dưới chân Trì Trinh, Trì Trinh hừ một tiếng rồi cũng ngồi lên
với vẻ không vui.
Biết tin hai người sẽ đi,
vợ chồng anh chị Cổn tỏ vẻ rất lưu luyến, tuy miệng không nói ra nhưng lặng lẽ
đem cả nửa số thịt hun khói nhà tự làm nhét vào túi cho họ. Khi chào từ biệt,
Trì Trinh để toàn bộ số tiền có trong ví lại dưới gối. Anh từ chối sự giúp đỡ
của người lái xe, chống chiếc gậy anh Cổn mới làm cho, tập tễnh rời khỏi nơi họ
sống hơn nửa tháng trời.
Trước khi xuống núi, Trì
Trinh bảo lái xe đưa xe tới Huyền Chân Các, anh muốn tới thăm mẹ, thắp cho mẹ
một nén nhang. Trì Trinh vẫn cứ kiên quyết tự đi, Tuần Tuần cũng không nài, cô
ngồi lại trong xe cùng người lái xe.
Vì thời tiết tốt lên nên
những người đến thắp nhang ở Huyền Chân Các đông đúc trở lại, trước cổng ra vào
vẫn có những hàng đoán chữ, xem bói. Tuần Tuần tưởng tượng ra cảnh, đã từng có
lúc đứng trước bàn bói kia là người cha bất lực của cô, ông đứng đó và chờ đợi
những người khờ khạo tự nguyện nộp mạng, giống như chờ sung rụng, rồi một lát
sau, một phụ nữ khuôn mặt vàng vọt héo hon và tuyệt vọng đi về phía ông. Ông đã
thấy mừng thầm trong bụng vì có thể sắp có được một vụ làm ăn. Ông cũng không
ngờ rằng, sau đó không lâu, người phụ nữ giống như ngọn đèn sắp hết dầu ấy, đã
đem một món tiền lớn đến trước mặt ông chỉ vì một lý do không thể ngốc nghếch
hơn được nữa, và càng không thể ngờ được rằng ông sẽ mất mạng vì chuyện đó, để
rồi số phận của con gái ông và con trai của người phụ nữ ấy cũng vì thế mà thay
đổi.
Trong lúc chờ đợi, Tăng
Dục gọi điện đến. Trong dịp Tết, Tăng Dục một mình đi du lịch ở Tam Á, vừa trở
về thì được tin mẹ con Tuần Tuần xảy ra chuyện.
Đầu tiên như thể sợ rằng
mọi chuyện chưa đủ loạn, Tăng Dục mắng Tuần Tuần một hồi về chuyện Tuần Tuần
cùng với Trì Trinh, coi đó như là chuyện tình cảm nhăng nhít, dường như chỉ
muốn chính miệng Tuần Tuần thừa nhận chuyện cô và Trì Trinh vì không tìm ra
giải pháp nên định cùng nhau nhảy xuống vực. Tiếp đó, Tăng Dục lại hỏi cô xem
có đúng là đã từ chối lời đề nghị của Tạ Bằng Ninh không, rồi cô nói, bản thân
sự lựa chọn của Tuần Tuần đã là một mệnh đề đầy mâu thuẫn.
“Thật ra điều mà cô sợ
nhất không phải là Trì Trinh không yêu cô, mà là vì anh ta không mang lại cho
cô cảm giác an toàn, nhưng nếu lựa chọn một người đàn ông chỉ vì để có một cuộc
sống bình lặng trong đời người, thì chi bằng hãy trở về bên Tạ Bằng Ninh. Tôi
nói cho cô biết, con người ta sống là vì giành giật, vì sao khi lớn tuổi người
ta lại muốn tìm một chỗ dựa. Vì con người đã vật lộn với chính mình đủ rồi, cần
có một người khác để cùng vật lộn với họ.”
Tuần Tuần không muốn nghĩ
và phán đoán xem những lời của Tăng Dục có đúng hay không, bởi vì trong giờ
phút này, điều mà cô không muốn suy nghĩ tới chính là vấn đề đó. Mùi hương trầm
từ trong Huyền Chân Các lan ra mơ màng, dường như nó được ngăn cách với cuộc
sống đời thường với toàn những tương cà mắm muối bằng một tấm bình phong vô
hình.
Tuần Tuần né tránh vấn đề
chính hỏi: “Vì sao bỗng nhiên chị lại có giác ngộ sâu sắc như vậy?”.
Tăng Dục đáp: “Vì
tôi phát hiện ra mình đã đến cái tuổi cảm thấy mệt mỏi vì những chuyến hành
trình một mình rồi. Có lúc tôi đã nghĩ, nếu bên cạnh có một người đàn ông cùng
mình vật lộn với cuộc đời cũng là một việc rất tuyệt”.
Trong lòng Tuần Tuần
biết, bây giờ cha mẹ của Tăng Dục đều đã mất, anh và chị lại ở xa, những năm
trước mỗi khi Tết đến cô còn có thể cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với Giáo sư
Tăng và mẹ Tuần Tuần, nhưng bây giờ, đến cả điều đó cũng đã trở thành quá khứ.
Muốn đi du lịch thì lập tức xách túi và xuất phát là giấc mơ của rất nhiều
người, nhưng không có cương ghìm lại cũng có nghĩa là không có người khác để mà
lo lắng cho, ngẫm nghĩ thì thấy Tăng Dục đúng là rất cô đơn.
“Giữa chị và Liên
Tuyền thế nào rồi? Chắc là anh ấy về rồi chứ? Đừng bướng bỉnh với chính mình
như vậy nữa, nếu không quên được thì hãy đi tìm anh ấy đi”, Tuần Tuần nói
đúng vào những suy nghĩ trong lòng của Tăng Dục.
Tăng Dục do dự, “Tôi
sợ anh ấy nói là chưa muốn ổn định. Cô nói rất đúng, tình cảm mãnh liệt quá thì
rất dễ say, tôi rất không muốn là người bị say và ngã đầu tiên”.
“Bây giờ nghĩ lại
thì thấy những điều em nói trước đây có thể đã sai. Chị sợ uống say, cứ tưởng
rằng đã chọn được cốc rượu nồng độ thấp rồi uống từng ngụm nhỏ, nó không làm
chị đổ gục mà cứ lơ mơ trong trạng thái đó, thế còn không bằng say một trận cho
thật đã.” Tuần Tuần nhìn người lái xe đang đi về phía Trì Trinh phía ngoài
cửa xe, khẽ đáp: “Không say được thì cũng không tỉnh lại được”.
Dọc đường xuống núi, tâm
trạng Trì Trinh rất không tốt và lại càng ít nói hơn. Có lẽ trong lòng anh quá
rõ, khi trở về với thế giới quen thuộc, rất nhiều vấn đề được che dấu không để
lại dấu vết sẽ đều bộc lộ ra. Khi trong núi, Trì Trinh và Tuần Tuần nói rất
nhiều về trước đây, nhưng không hề nói gì tới hai chữ tương lai. Những chuyện
cũ có yêu, có hận, có được, có mất, có những lý do không muốn quên, nhưng khi
tất cả trở về trạng thái không nợ nần, vướng bận thì giữa hai người sẽ còn lại
những gì?
Vì bịn rịn khi chia tay
với anh chị Cổn và vì Trì Trinh phải lên thăm mộ mẹ, nên mất không ít thời
gian, khi xe ra khỏi khu danh thắng thì bắt đầu tối dần. Từ chân núi về đến nội
thành chỉ cần đi xe trên dưới hai tiếng đồng hồ, người lái xe định về ngay
trong đêm nhưng Trì Trinh lại nói thấy đói và cứ nhất định đòi tìm một nơi nào
đó ở thị trấn để ăn cơm.
Trì Trinh nói thế nào là
làm thế ấy, hai người còn lại cũng không tiện phản đối. Đến thị trấn, ba người
tìm đến một nhà hàng nhỏ có các món đặc sản và ăn cơm ở đó. Sau khi ngồi xuống
và gọi món xong, Trì Trinh bảo người lái xe uống một vài ly rượu nhưng anh ta
từ chối, nói rằng mình còn phải lái xe. Trì Trinh liền nói, không cần phải về
ngay trong đêm và bảo anh ta cứ việc uống cho thoải mái, buổi tối tìm một khách
sạn nào đó ngủ qua đêm là được.
Tuần Tuần không biết rốt
cuộc trong lòng Trì Trinh nghĩ gì, dường như anh không muốn rời xa, nhưng lại
cứ bướng bỉnh không chịu nói ra. Tuần Tuần cũng không xác định rõ tương lai hệt
như vậy, cũng cảm thấy rất bất an đối với những điều đã biết rõ, nhưng lại rất
mong có một lời cam kết hoặc một sự níu kéo có sức mạnh có thể làm cho đầu óc
cô trở nên mê muội trước khi tỉnh lại hoàn toàn, thế nhưng rất tiếc là chẳng có
gì cả.
Cô đi ra ngoài gọi điện
cho mẹ, nói rằng mình có thể về muộn hơn một ngày. Mẹ cô cứ vặn hỏi lý do vì
sao, Tuần Tuần thấy trong lòng rất rối ren, định đáp “con cũng không
biết”, nhưng cuối cùng đã tìm được một lý do không rõ ràng trả lời cho
xong. Vừa ngồi trở lại bàn chưa được bao lâu, ăn chưa được mấy miếng thì lại có
điện thoại, lần này là của Tạ Bằng Ninh.
Mẹ Tuần Tuần là người đã
trải qua mấy chục năm trong tình trường, lúc thường thì bà không lấy gì làm
thông, nhưng về phương diện đó thì bà có kinh nghiệm hơn con gái nhiều. Bà lập
tức phán đoán ngay ra lý do mà con gái bà đưa ra có liên quan đến Trì Trinh,
nhưng sau khi trải qua mấy biến cố, từ chỗ là người kiên định ủng hộ cho Trì
Trinh, bà bỗng thấy nghi ngờ trước dụng ý của anh ta. Rồi nói với con bằng vốn
sống trong cuộc đời một cách thẳng thắn rằng: “Cho dù một người đàn ông
nói yêu con đến thế nào và quấn quýt con ra sao, nhưng nếu người ấy không muốn
lấy con thì tất cả cũng chỉ là vô ích”. Bà sợ Tuần Tuần định rời đi nhưng
rồi lại ở lại, trong giây phút hồ đồ sẽ không túm được Trì Trinh, đồng thời
cũng bỏ lỡ mất Tạ Bằng Ninh mà giá trị “quý hơn vàng”, cuối cùng thì
xôi hỏng bỏng không, phần đời còn lại của bà vì vậy cũng không có nơi nương
tựa, thế là bà quyết định gọi cho con rể cũ, nài nỉ anh tìm cách mang con gái
mình về.
Tạ Bằng Ninh bảo Tuần
Tuần đợi ở thị trấn khoảng hai tiếng, anh sẽ lập tức đến đón cô.
Tuần Tuần định nói, hôm
ấy cô đã nói rất rõ ràng rồi.
Nhưng Tạ Bằng Ninh đã nói
ngay trước khi Tuần Tuần mở miệng rằng, cho dù cô không muốn tái hợp thì dù sao
hai người cũng từng là vợ chồng, anh có giúp cô một chút ít thì cũng là điều
nên làm. Tạ Bằng Ninh còn nói về hoàn cảnh của mẹ cô, sau khi Chu Thụy Sinh ôm
tiền bỏ đi, con gái lại xảy ra chuyện, chỉ trong một thời gian ngắn mà bà gần
như trở thành một bà cụ, chẳng thiết gì đến trang điểm, tóc trên đầu đã bạc đi
khá nhiều, bây giờ điều mà bà mong muốn nhất là nhìn thấy con gái trở về nhà.
Tuần Tuần do dự, rồi bất
giác đưa mắt nhìn về phía Trì Trinh. Anh vừa mân mê cốc rượu nhỏ trong tay, vừa
lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ, lời nói của Tuần Tuần với vẻ chế nhạo. Kể từ lúc
quyết định xuống núi, Trì Trinh luôn ở trong trạng thái vui buồn thất thường,
lúc nào cũng như mang theo bên mình một quả mìn chỉ chờ khi cô bất cẩn giẫm
chân lên đó. Trong lòng Tuần Tuần bỗng nhiên thấy nổi giận, dựa vào đâu mà anh
ta cho mình cái quyền được sắp đặt mọi việc? Dựa vào đâu mà việc gì anh ta cũng
đòi đưa ra quyết định? Anh ta luôn thay đổi thất thường, chỉ biết nói ra mồm
rằng yêu, nhưng lại không chịu mang đến cho người con gái mà mình nói yêu thứ
mà cô ấy khao khát nhất. Nếu anh ta chỉ luyến tiếc cái phần xác của người ấy,
thì anh ta có tư cách gì mà đòi hỏi người khác phải yêu tâm hồn của mình?
Tuần Tuần nhận lời sẽ chờ
Tạ Bằng Ninh ở thị trấn. Đây là cơ hội cuối cùng cô dành cho mình. Trì Trinh đã
hỏi cô ở sa mạc sẽ lựa chọn như thế nào, dù chỉ vì một giọt nước còn lại cũng
là tất cả lý do để cô ở lại trong lâu đài ảo tưởng, và trước khi uống hết giọt
nước ấy, nếu lâu đài ảo tưởng của cô biến thành mây khói, thì cô sẽ bằng lòng
tiếp tục đi về trước.
Tuần Tuần tắt điện thoại,
tiếp tục cúi đầu ăn cơm, bên cạnh cô yên ắng đến lạ thường. Một lát sau, người
lái xe thấy không thể ngồi thêm được nữa liền đề nghị ra ngoài chờ họ.
Tuần Tuần cũng nhanh
chóng ăn nốt những hạt cơm cuối cùng trong bát, rồi đặt đũa xuống.
“Cô định sẽ đi
đâu?”, Trì Trinh lên tiếng hỏi, “Ý tôi là sau khi trở về”.
Tuần Tuần đáp: “Trở
về bên mẹ tôi, trước hết tìm cách giải quyết khoản tiền nợ của bà”.
Trì Trinh nói: “Có
thể tôi cũng trở về thăm cha tôi một chuyến”.
“Ừ.”
“Mọi người đều có
chỗ để đi như thế chẳng phải là rất tốt sao?”
Tuy miệng Trì Trinh nói
như vậy, nhưng vẻ mặt của anh thì chẳng thấy “tốt” ở đâu cả. Tuần
Tuần gật đầu phụ họa, thế là Trì Trinh lại nổi đóa lên, “Tôi mà rời khỏi
văn phòng thì cô cũng không thể tiếp tục ở lại đó. Trở về bên cạnh Tạ Bằng Ninh
để làm một bà chủ gia đình, nhân cơ hội gương vỡ lại lành giải quyết xong việc
của mẹ cô, như thế tốt quá còn gì. Đúng là phong cách giải quyết mọi việc nhất
quán của cô. Mấy năm sau, lại tích cóp được ‘quỹ không còn chút gì’, đến lúc đó
dù cho Tạ Bằng Ninh có không nghĩ ra mà tiếp tục bỏ rơi cô thì cũng chẳng có gì
to tát, chưa biết chừng lại được chia một căn nhà khác. Nói tóm lại đều là tốt
hơn hẳn việc đem tất cả quân bài đánh cược với một người luôn ở trong trạng
thái không biết lúc nào trắng tay”.
Cho dù Tuần Tuần đã hết
sức cẩn trọng tránh quả mìn nhưng Trì Trinh lại cứ khiến cho người khác không
được yên ổn, cuối cùng buộc phải giẫm chân lên kíp nổ, chỉ có điều so với không
khí kỳ quặc âm dương hỗn tạp do những trận mưa núi mang đến thì việc trái mìn
ấy nổ tung có lẽ còn dễ chịu hơn nhiều. Tăng Dục trước khi quyết đinh đi tìm
Liên Tuyền đã nói cho Tuần Tuần biết về cái gọi là “thống khoái”,
không có “thống”29 thì lấy
đâu ra “khoái”. Tuần Tuần ngồi ngay đơ, từ tốn nói: “Trì Trinh,
anh nghĩ gì thì cứ nói thẳng ra, nhưng không thể bỏ lý lẽ”.
Trì Trinh đẩy ly rượu
trong tay về phía trước, chiếc ly va vào đĩa thức ăn, rơi xuống sàn nhà làm đổ
hết rượu bên trong nhưng rất may ly không vỡ.
“Tôi không biết phải
nói lý lẽ như thế nào với cô.” Giọng của Trì Trinh không thật sự bình
tĩnh,”Đừng có nghĩ rằng tôi không biết cô định như thế nào. Chẳng phải cô
đang lấy Tạ Bằng Ninh ra để dồn tôi, buộc tôi phải tỏ thái độ hay sao? Tôi
không muốn xa cô , mẹ kiếp, ai mà chẳng biết điều đó. Mua một chiếc nhẫn là một
việc rất dễ dàng, nhưng dọc đường tôi cảm thấy rất sợ, người mà tôi muốn lấy
phải là người phụ nữ yêu tôi, giống như tôi đã yêu người ấy. Vấn đề là đến tận
bây giờ, tôi cũng không hiểu rằng ba năm trước người phụ nữ ấy hôn tôi vì rằng
làn môi của tôi ở rất gần cô ấy, ba năm sau cô ấy ở bên tôi, không biết có phải
vì tôi là bờ vai gần cô ấy nhất hay không? Cô muốn tìm một người đàn ông có thể
nương tựa, điều kiện phù hợp, thời cơ thích hợp, ai cũng có thể. Còn tôi, tôi
chịu không nổi!”.
Tuần Tuần nghe xong những
lời chỉ trích, cười chua chát: “Anh hãy sờ tay lên ngực tự hỏi xem, anh có
phải là người đàn ông khiến người khác yên tâm nương tựa hay không? Những khi
tôi ở bên anh không lẽ không phải trải qua những phút giây nơm nớp? Đúng thế,
điều mà tôi muốn là có một cuộc sống tốt, còn anh, người luôn giày vò làm cho
tôi sống dở chết dở bằng thứ mà anh gọi là tình yêu ấy, cũng thực sự khiến tôi
không thể chịu nổi”.
Tuần Tuần đứng dậy lạnh
lùng nói: “Nếu cả hai chúng ta đều cảm thấy không thể chịu đựng được, đã
không cùng chung một con đường thì chẳng cần phải mất thêm thời gian nữa. Coi
như tôi đã mù, chuyện quá khứ chấm dứt ở đây, chúng ta cùng hòa, từ nay về sau
đường ai nấy đi”.
Tuần Tuần quay đầu bỏ đi. Trì Trinh lập tức đứng dậy,
anh quên mất cái chân đang bị thương vẫn chưa lành, luống cuống bám lấy mép
bàn, kết quả là suýt nữa làm đổ cái bàn đầy những món ăn. Tuần Tuần nhìn thấy
dáng điệu thảm hại của Trì Trinh định quay đầu lại đỡ, nhưng rồi lại nghĩ, nếu
lần nào cô cũng làm như vậy thì mãi mãi cô không thể nào dứt ra khỏi và đi
được. Đó là điều khiến cô phiền lòng nhất, tất cả đều trở thành phi lý tính,
biết rõ là không nên nhưng muốn đoạn tuyệt lại không thể đoạn tuyệt.
Tuần Tuần quyết định bước thật nhanh và rời khỏi đó.