Bữa tối hôm đó không có
món nào ngon nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên Trì Trinh ngồi ăn cơm ở bàn, vì
thế mà nó trở nên khác biệt. Anh Cổn đã rót cho mọi người một chén đầy rượu do
nhà ngâm, và đặc biệt ép Trì Trinh uống thêm mấy chén nữa, anh nói loại rượu
này rất tốt cho vết thương của Trì Trinh.
Trì Trinh không quen uống
rượu thuốc, cảm thấy có vị rất lạ, nhưng trước sự nhiệt tình của chủ nhà khó
lòng từ chối nên đành liều uống mấy chén. Một lát sau, hơi rượu bốc lên, cảm
giác lạnh và đau của vết thương bỗng nhiên đỡ hơn hẳn, Trì Trinh cũng thấy vui
hơn.
Sau khi ăn cơm tối xong,
Tuần Tuần vào bếp giúp chị Cổn thu dọn bát đũa, Trì Trinh và anh Cổn vẫn tiếp
tục anh một chén, chú một chén chuyện trò rất rôm rả. Một lúc sau, hai người
đàn ông đã chuếnh choáng vì hơi men, khoác vai nhau nhận anh nhận em, cảm giác
xa cách, sự khác nhau về thới giới quan, nhân sinh quan… tất cả đều tan biến
như mây khói, chủ đề câu chuyện từ những chuyện vui của thời du học ở nước
ngoài, cho đến những vụ móc nối, đấu đá nhau ở chốn thương trường, đến những
điều cần biết trong phòng chống cháy rừng, rồi lại đến làm thế nào để bắt được
báo trong mùa xuân, chuyện gì cũng đáng để thêm một chén. Đến khi Tuần Tuần rửa
bát xong chuẩn bị đi ngủ, thì thấy hai người đàn ông chụm đầu bên chiếc bàn
nhỏ, dưới ánh đèn vàng vọt, không biết đang bàn tính chuyện gì, thì ra nhân lúc
có men rượu, Trì Trinh đang làm giúp anh Cổn một bản phân tích đầu tư sản xuất
đối với việc nhận thầu trồng rừng.
Sau cùng, anh Cổn gục
xuống bàn ngáy khò khò, còn Tuần Tuần thì phải vừa dọa vừa dỗ mới kéo được Trì
Trình vẫn đang trong trạng thái lơ mơ về phòng. Trước khi ngủ, Tuần Tuần lấy
nước nóng lau người cho Trì Trinh, anh ta bắt đầu giở trò, khiến cho nước bắn
ra tung toé. Tuần Tuần đỏ bừng mặt, ném chiếc khăn mặt lại, không thèm lau cho
Trì Trinh nữa.
Trì Trinh chỉ còn một
chân bị thương là chưa lành, hôm nay thầy thuốc của trạm y tế đến thay thuốc,
nói tình hình hồi phục của anh rất tốt. Mặc dù nẹp gỗ chưa thể tháo được, nhưng
anh đã có thể trở mình nhẹ nhàng trên giường. Trì Trinh vòng tay ôm Tuần Tuần
từ phía sau, rồi tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, Tuần Tuần không nén được
vừa giằng ra vừa nói: “Vừa mới đỡ được một chút mà anh đã lập tức lộ nguyên
hình, không sợ chân bị gãy lại à?”.
Trì Trinh khẽ cọ má lên
gáy Tuần Tuần, nói với giọng liều lĩnh: “Đây không phải là lỗi tại tôi. Cô
không biết rượu của anh Cổn ngâm bằng gì đâu! Không phải là đuôi hươu thì cũng
là đuôi hổ, đều là những thứ bổ cả, không lẽ cô nhẫn tâm nhìn tôi thất khiếu28 chảy máu sao?”.
Tuần Tuần dở khóc dở
cười, nhấc tay này của Trì Trinh xuống, thì tay kia của anh lại bám riết lên
người cô, không cần quay đầu lại cô cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc
trong hơi thở của anh.
“Lẽ ra lúc trước anh phải
ngã cho thất khiếu chảy máu mới phải! Anh mà còn dám động đậy nữa thì cứ chờ
đấy, phiền anh giữ chút văn hoá uống rượu được không?”
Trì Trinh cười: “Cô mà
nói tới văn hoá uống rượu với tôi à, khi cô uống say thì văn hoá của cô còn
không bằng tôi đâu”.
“Chỉ nói linh tinh!”
“Nếu tôi nói sai lời nào
thì lần sau bị ngã sẽ trở thành thái giám. Có đúng là cô quên hết rồi hay
không, cô không biết còn tôi thì nhớ rất rõ ràng.”
Mặc dù Tuần Tuần biết Trì
Trinh vốn là người lắm mưu nhiều kế, để đạt được mục đích thì không có gì là
không làm, nhưng nhớ tới cái đêm ba năm trước, cô không khỏi giật mình. Cô vừa
thấy sợ, những cũng vừa mong muốn được gỡ tấm màn bao phủ trong ký ức, vì thế
quay người lại hỏi: “Sau đó anh đưa tôi đến toà nhà đó đập chén hay là vì buổi
tối hôm đó chúng ta ở dưới nhà hàng ở tầng dưới?”.
Trì Trinh vùi đầu vào
ngực cô, gật đầu liên tiếp, “Thấy chưa, không phải cô không nhớ chút nào đâu
nhé”.
“Những điều tôi nhớ thì
đều là khi tỉnh dậy và rời khỏi đó… Tối hôm ấy chắc là tôi đã say tới mức mê
man không biết gì, chắc chẳng khác gì một cây chuối đổ đâu nhỉ?”, Tuần Tuần nói
với hy vọng có được sự buông tha.
Nhưng Trì Trinh đã lập
tức làm tan biến ảo tưởng ấy của cô không chút nể nang.
“Cái gì mà như cây chuối
đổ? Có cây chuối đổ nào lại chủ động như cô không? Cô muốn nói là mình không
biết gì và đổ mọi lỗi lầm sang cho tôi hả, đừng có mơ!” Trì Trinh cố ý nói to,
“Cô không biết lúc đó cô buồn cười thế nào đâu. Tôi thì rất trong sáng, một
lòng một dạ đưa cô về phòng mà cậu họ đã chỉ định để nghỉ ngơi một đêm, cô cứ
luôn mồm nói luyên thuyên tôi cũng chịu, rồi cô nói một thôi một hồi về triết
lý sống lạ lùng của cô, tôi cũng chịu. Nhưng khi tôi vừa dìu cô lên giường, vẫn
chưa kịp đứng dậy, thì đã bị cô đè xuống giường như núi Thái Sơn rồi”.
Tuần Tuần nghĩ, chắc là
không phải thế, không lẽ cảm giác mình sẽ trả tiền trong tiềm thức đã khiến cô
phóng túng và bừa bãi như vậy? Trì Trinh tiếp tục khơi ra những điều mà cô
không muốn nghe nhất, “Điều buồn cười nhất là, tôi vẫn còn đang định tỏ ra mình
là người không lợi dụng lúc người khác nguy khốn mà làm bậy, khó khăn lắm mới
thoát ra được và lấy hết can đảm để nói với cô mấy điều tâm sự trong lòng. Tôi
đã nói rất thật lòng, rất đúng với tình cảm của mình, trái tim trong sáng của
tôi còn đập loạn xạ cả lên, nhưng không ngờ khi quay lại thì đã thấy cô cởi hết
quần áo trên người…”.
“Làm sao có chuyện đó
được!”, Tuần Tuần mặt đỏ đến tận mang tai, chỉ còn biết phủ nhận lời của Trì
Trinh.
“Lúc đó tôi cũng đã nghĩ
rằng chắc là mình bị ảo giác. Nhưng cô cứ cười một cách ngốc nghếch, nói những
câu nào là ‘quân tử cởi mở, tiểu nhân giấu nhẹm’, và nhất định lột quần áo để
tôi thành quân tử… Lúc đó tôi có hiểu gì đâu? Tất cả là do cô dạy tôi làm những
điều xấu!”
Tuần Tuần thấy hối hận vì
đã hỏi Trì Trinh về những chuyện này, cô chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi.
“Quân tử cởi mở, tiểu nhân giấu nhẹm…” là câu danh ngôn của Tăng Dục trong một
thời gian nào đó, không hiểu sao nó lại được lưu vào trong bộ nhớ của cô một
cách vô thức như vậy. Ảnh hưởng của tấm gương xấu quả nhiên thể hiện rất rõ.
“Thôi, anh uống nhiều
rồi, đừng có nói nữa”, Tuần Tuần vội ngắt lời.
Trì Trinh vẫn cười, Tuần
Tuần cảm thấy cả nhịp rung lồng ngực anh.
“Làm thế nào bây giờ? Vừa
mới nói đến chỗ thú vị nhất. Tôi bị cô dỗ lên giường mà vẫn cứ không biết là vì
sao, nhưng vừa mới động đậy một cái, thì cô đã đẩy tôi, rồi thương lượng rằng,
cô là trinh nữ, làm như vậy liệu có bị thiệt thòi không…”
“Tôi ngủ rồi”, Tuần Tuần
nói với giọng tuyệt vọng.
Trì Trinh xoay cô lại,
cười nói: “Tôi cũng đã trả lời cô rất thật rằng, đó cũng là lần đầu tiên của
tôi, như thế là chúng ta hoà”.
Tuần Tuần đẩy Trì Trinh
một cái, bỗng thấy bàn tay mình chạm vào làn da nóng rực.
“Anh sao thế…” Có thể cởi
bỏ áo quần một cách nhanh chóng như vậy trong tình trạng bị thương, không biết
như vậy có coi là “thân tàn nhưng chí vẫn kiên cường” hay không?
Trì Trinh trả lời một
cách mơ hồ: “Hãy cho tôi được làm ‘quân tử’ một lần đi”.
Chân của Trì Trinh vẫn cử
động khó khăn như cũ, sự giằng co của Tuần Tuần chỉ có tính chất tượng trưng,
hoặc có lẽ cô vốn không thật quyết tâm từ chối. Lý do của Trì Trinh là vì loại
rượu thuốc rất bổ cất giữ lâu năm của anh Cổn, còn trong lòng Tuần Tuần thì chỉ
có bát nước giếng có bọt màu trắng và cả hồi ức không biết là thực hay giả. Cô
tạm thời quên mất bài học lần trước, quên hết mọi chuyện đáng ghét mà Trì Trinh
đã làm, khi ở bên anh dường như cô trở thành một con người khác hẳn, hồn phách
bay tận đẩu đâu.
Trong lúc mơ hồ, Tuần
Tuần cũng không biết phải làm thế nào để một người cử động khó khăn như Trì
Trinh thực hiện được việc ấy. Vì vết thương ở chân nên động tác của Trì Trinh
rất gượng, khi chuyển động không còn nhuệ khí hường hực như lần ở trong căn
phòng trên vách núi. Có lúc, thậm chí Tuần Tuần phải phối hợp theo Trì Trinh,
cảm thấy đôi tay ghì trên cơ thể mình của Trì Trinh, cả hơi thở gấp gáp và
những giọt mồ hôi của anh nữa. Anh không phải là một giấc mơ kỳ diệu giữa đêm
khuya, cũng không phải là một thứ vũ khí lợi hại chinh phục cô giữa đám mây đen
cuồn cuộn, mà chỉ là một cơ thể bình thường và chân thực. Trong cơ thể ấy có
một trái tim, khao khát có được và cũng sợ hãi bị mất đi.
Chiếc giát giường lâu năm
cuối cũng cũng đã thôi cọt kẹt, Trì Trinh vẫn giữ nguyên tư thế ôm Tuần Tuần từ
phía sau. Cơn hưng phấn dần dần lắng xuống, Tuần Tuần cảm thấy mình giống như
bãi cát dài vô tận, không biết là vừa được một cơn sóng trào lên xoá bằng hay
bị treo lơ lửng trên không.
Giọng của Trì Trinh giống
như lời trong mơ của cả hai người. Anh nói: “Hôm nay sau khi cô đi rồi, tôi
thấy lo lắng trong lòng, tôi sợ cô sẽ để tôi lại đây một mình và không quay trở
về nữa.”
Tuần Tuần hỏi: “Vì thế
cho nên khi nhìn thấy tôi về anh mới cười vui như vậy, đúng không?”.
“Cũng không hẳn như vậy.”
Trì Trinh khẽ cử động, “Tôi đã ngồi ở đó rất lâu, anh Cổn nói anh ấy hơi đói.
Nhiều người phụ nữ đi chợ về cũng đều đi trên con đường ấy, anh Cổn nhìn thấy
hai người từ xa, liền nói, có người nấu cơm rồi. Cô đi sau chị Cổn một chút,
khuôn mặt đỏ ửng, mắt sáng long lanh, cười với tôi từ xa, bỗng nhiên tôi cảm
thấy, tôi không còn chỉ có một mình nữa, tôi đã có người cần đến rồi”.
Tuần Tuần đổi sang tư thế
nằm thẳng, nhìn lên chiếc màn rủ xuống trên đầu, khẽ nói: “Làm sao anh lại
không có người cần cơ chứ? Anh còn trẻ, lại có một người cha giàu có, con gái
trên đời này rất nhiều, chỉ sợ anh không cần đến họ thôi”.
“Cô đã đánh giá tôi cao
quá rồi.” Trì Trinh cũng nằm như Tuần Tuần, hai người nằm kề vai bên nhau, “Tôi
không được như trong suy nghĩ của cô đâu. Những đồng tiền mà cô nhìn thấy đều
không thuộc về tôi. Ba năm trước, tôi đã mang nỗi uất ức trở về bên cha tôi,
lúc đó tôi mới biết được rằng tiền quan trọng như thế nào, không có tiền tôi
chẳng là gì cả. Cha tôi sợ tôi và cũng cảm thấy có lỗi với tôi, hễ những vấn đề
gì có thể dùng tiền giải quyết được, ông đều cố gắng bù đắp cho tôi, chỉ cần
tôi không phá vỡ gia đình mới của ông. Nhưng Nghiêu Khai không phải hoàn toàn
là của ông, vị trí của tôi thực sự rất gượng ép. Người đàn bà ấy tuy mồm không
nói ra nhưng trong lòng làm sao có thể chấp nhận tôi được? Cứ cho là cha tôi
luôn nắm giữ công ty đi, nhưng sẽ đến lúc ông ấy già, hai đứa em trai và em gái
là con chung của cha tôi với người đàn bà kia cũng sẽ lớn lên, đó mới là ruột
thịt của họ, đến lúc ấy tôi sẽ là gì? Công ty liệu còn chỗ đứng cho tôi
không?”.
“Vậy anh có dự định như
thế nào?”
“Văn phòng đại diện cũng
chỉ là chỗ tạm thời, sớm muộn gì tôi cũng phải tự lập sự nghiệp cho mình. Cô có
biết Cửu An Đường không? Tư Đồ Quyết, con gái của Tư Đồ Cửu An có thể coi là sư
tỷ của tôi, chúng tôi đã từng nói chuyện với nhau mấy lần và rất hợp chuyện.
Sức khoẻ của Tư Đồ Cửu An không được tốt như trước nữa, sau khi
người quản lý là Diêu Khởi Vân xảy ra chuyện thì Cửu An Đường gần như không còn
người cốt cán. Tư Đồ Quyết là người có cá tính rất mạnh và không có khả năng
làm kinh tế, bản thân cô ấy cũng biết rõ điều này. Mặc dù gia đình nhà họ Phó
tạm thời tiếp nhận cơ ngơi rách nát này nhưng Phó Kính Thù làm gì đủ hơi sức để
tâm đến mọi mặt, hơn nữa, gia tộc đó vốn cũng hoạt động trong lĩnh vực có liên
quan đến thuốc men, nếu Tư Đồ Quyết vẫn bước bỉnh không chịu hợp nhất thì mọi
người đều thấy rất khó khăn. Đây có thể là một cơ hội tốt đối với tôi, tôi và
Tư Đồ Quyết không nhất thiết phải trở thành đối thủ, tin rằng hai
bên sẽ ngang bằng, và cô ấy sẽ mong muốn hợp tác với tôi. Điều mà tôi chờ đợi,
đó là một cơ hội, bây giờ điều quan trọng nhất là phải đứng cho thật vững.”
“Nhưng Nghiêu Khai suy
cho cùng vẫn là tâm huyết của cha anh.”
“Năm xưa, cha mẹ tôi đã
cùng nhau lăn lộn, khi mọi việc thuận buồm xuôi gió thì vợ chồng ân ái, hạnh
phúc, nhưng vì một quyết định sai lầm của cha tôi đã dẫn tới thất bại trong làm
ăn, thế là ông ấy quay mặt đi tìm người đàn bà khác có nhiều tiền hơn, để lại
cho mẹ tôi cơ nghiệp rách nát, thế mà còn nói ra với bên ngoài không biết xấu
hổ rằng, đã tìm thấy tình yêu đích thực. Tôi nghe mà thấy xấu hổ thay cho ông
ấy. Được thôi, cứ để cho ông ấy phủ nhận mọi tình cảm với mẹ tôi, không yêu thì
không yêu, có gì to tát đâu. Nhưng nguyện vọng cuối cùng của mẹ tôi chỉ là nhìn
thấy mặt ông ấy một lần trước khi chết, yêu cầu đó chẳng có gì là quá đáng. Dù
là một bộ quần áo cũ, trước khi ném đi cũng còn phải nhìn lại một lần cuối,
huống hồ là người vợ đã cùng ông kết tóc xe tơ, cùng vượt qua gian khổ hơn hai
mươi năm trời.”
“Không lẽ anh định trả
thù ông ấy?”
“Khi tôi trở về với ông
ấy trong lòng tôi đã nghĩ như vậy, sớm muộn gì tôi cũng phải làm cho ông ấy day
dứt về những chuyện đã làm. Nhưng mấy năm gần đây, nhìn thấy mái đầu của ông
mỗi ngày một bạc đi, sức khoẻ cũng không được tốt, ý chí và khí
phách không còn như trước, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện giữ gìn gia nghiệp và
cuộc sống yên ổn với vợ con, nói thật lòng tôi không còn thấy hận ông ấy như
trước nữa. Ông ấy sống cũng chẳng dễ dằng gì. Con người ta trước hết phải nghĩ
đến bản thân cũng chẳng có gì là quá sai. Nếu có trách, thì trách mẹ tôi quá si
tình, quá coi trọng tình yêu, đến nỗi chẳng nghĩ gì cho bản thân mình. Dù sao
tôi cũng còn nói chuyện được với cha tôi, ít nhất ông cũng cảm thấy có lỗi
trong lòng, mỗi khi ở bên tôi ông đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Chính
là vì trong lòng ông ấy vẫn còn nhớ có tôi là con trai, cho nên càng muốn tôi
đi càng xa càng tốt.”
Dường như Trì Trinh nói
nhiều mệt, nên dừng lại, thở dài. Thời gian sẽ khiến người ta quên đi lý do yêu
một người, và cũng sẽ quên lý do thù hận, “mãi mãi không quên” chỉ là
một thứ xa xỉ, cần đến rất nhiều tâm huyết, dũng khí, sự kiên định, thậm chí là
phải liên tục ru ngủ mình. Tuần Tuần không nén được suy nghĩ, nếu đã như vậy
thì vì sao đã ba năm rồi mà Trì Trinh vẫn còn xuất hiện bên cô? Là vì tình yêu,
hay vì hận thù? Hay vì cả hai? Đối lại, nếu là cô ở hoàn cảnh ấy, thầm yêu một
người, rồi sau một đêm ân ái, người ấy để lại một món tiền rồi ra đi, cô cũng
sẽ cảm thấy bị sỉ nhục và đau lòng, thời gian trôi qua, chuyện ấy rồi cũng sẽ
đi vào quên lãng. Trì Trinh không quên, ngoài nguyên nhân là tính cách cứng
rắn, có lẽ phần nhiều là vì tình cảm mà anh có được và đáng ghi nhớ quá ít, anh
cần có một nơi để trút bỏ, dù là phải dùng đến cách thức rất quyết liệt và hơi
khác thường.
Trì Trinh gắng gượng dịch
người lại phía Tuần Tuần, sát bên cô, tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn lấy lại
những thứ vốn thuộc về mẹ tôi, còn như cha tôi, có lẽ tôi sẽ để ông ấy sống yên
ổn đến già bên người vợ điệu đà và mấy đứa con còn nhỏ của ông. Tất nhiên, cũng
có thể tôi không có bản lĩnh để chống lại ông ấy, tôi đã thua, vì thế sẽ chẳng
còn là gì cả”. Trì Trinh lặng lẽ vuốt ve bàn tay của Tuần Tuần, “Ba
năm trước cô đã nói với tôi trong lúc say mèm rằng, dũng cảm không phải là một
đức tính quý, người không biết gì mới tiến thẳng về trước, nếu biết rõ hậu quả
mà vẫn còn xông lên thì chắc hẳn đã có thứ gì đó che mất mắt của người ấy. Tôi
luôn mang tấm vải che mắt ấy, nhưng tôi vẫn thường xuyên cảm thấy lo sợ”.
Tuần Tuần không biết phải
trả lời anh như thế nào ngoài việc trao đổi với Trì Trinh qua bàn
tay, cô cũng không biết có phải một tấm vải khác cũng che mất mắt cô như vậy
không.
“Đời người là một
quá trình mò mẫm trên sa mạc. Tuần Tuần, tôi hỏi cô điều này, cô lựa chọn việc
chết trên con đường lặn lội với niềm tin rằng phía trước sẽ có điểm cuối, hay ở
lại trong căn nhà ảo tưởng, trước khi uống hết giọt nước cuối cùng cũng vẫn cứ
tin rằng tòa thành nơi đây thuộc về mình?”
“Vì sao lại hỏi tôi
điều này?”
“Vì đó là vấn đề mà
ba năm trước cô vất lại cho tôi.”
“Vậy, anh đã trả lời
thế nào?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ
ra.”
“Còn bây giờ thì
sao?”
“Vẫn không biết, có
lẽ tôi chỉ để ý xem người đi cùng đường với mình là ai.”
Một hồi lâu sau đó hai
người không nói gì, cùng nằm lặng lẽ, lắng nghe hơi thở và nhịp đập trái tim
của nhau, cả tiếng chó thi nhau sủa từ phía xa xa ngoài cửa sổ.
Trì Trinh nói: “Cô
ngủ rồi à? Nói cho cô biết nhé, tôi đã nghĩ rất nhiều đến cảnh cùng nằm bên cô
như thế này, và nói ra những lời chẳng đâu vào đâu giống như hai kẻ ngốc
nghếch, nhưng theo như tưởng tượng của tôi , dù thế nào thì cũng phải ở trong
một khung cảnh lãng mạn, ví dụ như dưới một bầu trời đầy sao bên bờ biển, nếu ở
trên núi thì xung quanh phải có hương hoa thơm. Thực sự không ngờ cuối cùng
cũng có một ngày như vậy, chỉ có điều, khi tôi nói xong thì chỉ thấy xung quanh
là một bức màn đen đúa”.
Tuần Tuần khẽ cười.
“Ngủ đi thôi.”
“Ừ.”
“Tuần Tuần, tôi còn
có điều cuối cùng này muốn nói với cô”.
“…” Tuần Tuần
nghĩ, có những lúc Trì Trinh thực sự giống một đứa trẻ.
Trì Trinh nói: “Cái
chết của cha cô có thể không chỉ là một tai nạn bất ngờ. Ba năm trước, khi tôi
tới bệnh viện phát hiện ra mẹ tôi bị lừa hết tiền, cô hộ lý nói người đàn ông
ấy vừa mới đi khỏi, thế là tôi lập tức đuổi theo sau. Ông ấy vừa nhìn thấy tôi
liền bỏ chạy thục mạng, tôi đã đuổi theo ông ấy từ đầu phố đến cuối phố, rồi
khi tới ngã tư thì đột nhiên biến mất. Ngày hôm sau tôi mới biết ở gần đấy xảy
ra một vụ tai nạn giao thông. Tôi đoán, nếu không vì sợ bị tôi tóm được thì ông
ấy đã không phải hốt hoảng chạy bừa và bị đâm chết như vậy”.
Một hồi lâu Tuần Tuần
không nói gì, bàn tay đang nắm tay cô của Trì Trinh bất giác càng siết chặt
hơn.
“Vì sao anh lại nói
với tôi chuyện này? Anh không nói, thì mãi mãi tôi cũng không biết được”,
cuối cùng Tuần Tuần cũng lên tiếng, nhưng giọng nói rất khó khăn.
“Vì đó là chuyện
cuối cùng mà tôi giấu cô, bây giờ nói ra rồi, tôi không còn cảm thấy bất an như
trước nữa.”
Một lần nữa Tuần Tuần lại
quay về phía Trì Trinh, “Tôi hỏi anh nhé, anh nói trong ba năm ấy anh luôn
hận tôi, lý do để anh hận như vậy là vì cha tôi đã lừa tiền của mẹ anh, hay là
vì cuối cùng tôi đã lấy chồng và rời xa?”.
Trì Trinh ngẫm nghĩ một
lát, rồi đáp thật thà: “Cái chính là vì cô rời xa”.
Tuần Tuần khẽ gật đầu.
Những cơn biển động của
Thái Bình Dương cũng không bằng việc tôi đánh mất đồ chơi mà mình yêu quý,
những quá khứ dù oanh liệt hơn nữa, dù trắc trở, ly kỳ hơn nữa, cũng chỉ là bối
cảnh điểm xuyết cho cuộc đời bình thường của con người, điều mà chúng ta chú ý
nhất thực ra chỉ là một chút được mất bên mình. Trì Trinh là vậy, còn Tuần Tuần
chẳng lẽ lại có thể khác?
Tuần Tuần nhắm mắt, cơn
buồn ngủ ập đến.
“Cảm ơn cô.”
“Tôi chưa làm gì
được cho anh”, Tuần Tuần nói trong trạng thái nửa thức nửa ngủ.
Trì Trinh áp mặt vào lưng
của Tuần Tuần, bàn tay của cô vẫn để yên trong tay của Trì Trinh với một tư thế
rất đặc biệt.
Như thế cũng là đủ.