Phủ tướng quân.
Hiện tại là chính ngọ. Mặt trời một khối đỏ ối như nham thạch treo lơ
lửng trên cao. Hàng vạn tia nắng gắt gao cứ không ngừng chiếu xuống,
bao phủ toàn bộ vùng tuyết sương. Người qua kẻ lại nhộn nhịp trên lộ
trình dẫn đến tòa dinh thự.
Đường sá rộng rãi lúc này chật kín thường dân. Khách bộ hành tấp nập
cộng thêm tiệm hàng xây san sát thành thử ai nấy chen vai nhau mà đi.
Lời rao tiếng gọi rôm rả vang lên từ những gánh hàng rong làm hấp dẫn
lòng nhân khách.
Kỳ thực, tiết trời đã vào cuối đông rồi mà hãy còn lạnh thấu xương. Hòa bầu không khí rét da rét thịt là mùi đậu rang, khoai lang nướng và bánh bột nếp chiên. Một khung cảnh náo nhiệt không bút nào tả xiết.
Xa xa, từ phía Vạn Xuân lầu bỗng xuất hiện một cỗ xe lọc cọc lăn bánh.
Xe ngựa chạy đến đâu, mọi người đều tự giác dạt sang hai bên nhường
đường, bởi vậy mà tuy đông đúc nhưng xe vẫn đi được khá nhanh.
Bên trong cỗ xe tĩnh ngọa một nữ nhân nhắm nghiền hai mắt dưỡng thần.
Phu xe là một trung niên da mặt lấm tấm tàn nhang. Tay trái nắm hờ dây
cương, y cho bạch mã thong thả chạy mãi, cuối cùng đỗ trước cánh cổng
nguy nga của căn phủ đệ.
Ngựa vừa hí vang là Lôi Kiến Minh và một a hoàn mặt còn măng sữa, ước
chừng chỉ mới mười hai mười ba nhảy phóc ra đón. Những tên lính gác
cổng gật đầu chào phu xe. Y gật đầu đáp trả xong quay lại mời chủ nhân
của cỗ xe bước xuống.
A hoàn nọ rạp mình làm bệ trong khi Lôi Kiến Minh trò chuyện với phu xe. Chủ nhân của cỗ xe nhẹ vén bức rèm, quan sát dáng người nhỏ thó đang
quỳ gối, thấy a hoàn bé bỏng thì không nỡ lòng giẫm lên cái lưng ấy bèn
bảo:
– A Phúc, ông hãy dìu ta.
Phu xe vâng
dạ, phóng xuống đất rồi kính cẩn đưa tay cho chủ nhân. Có điểm tựa, chủ nhân của cỗ xe nắm lấy bàn tay thô ráp, từ từ leo xuống.
—oo0oo—
Lôi Kiến Minh đi đầu, theo sao là một nữ nhân áo trắng, chân đeo hài
cong màu mỡ gà. Phu xe và a hoàn đã dắt cỗ xe vòng ra phía sau hậu
viên.
Tiểu Tuyền cùng đám nô tì đang chơi đá cầu trong sân đột ngột dừng lại
hết. Tất cả ngẩn ngơ một lúc, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt ái mộ ngắm bạch y nữ tử. Phát hiện cả chục con ngươi đứng tròng, bạch y
nữ tử thẹn thùng cúi mặt, môi nở nụ cười thánh thiện.
Tiểu Tuyền tò mò ngó bạch y nữ tử một lượt từ trên xuống dưới, đợi giai nhân mỹ lệ đi vào đại sảnh xong bật lời khen:
– Tiểu thư đó là ai thế? Còn đẹp hơn Điêu Thuyền trong tranh!
Một a hoàn đứng cạnh cười đáp:
– Hà tiểu thư là một kỹ nữ trứ danh Vạn Xuân lầu. Tuy rằng sống nơi kỹ
viện mà tấm thân trong trắng như đóa sen. Lại nữa, hằng ngày đều có đám đại ca long đầu địa phương vây quanh xin cưới cơ mà một mực từ chối.
Một a hoàn khác tiếp lời:
– Hà tiểu thư còn nổi tiếng là kỹ nữ cao quý, bấy nhiêu năm nguyện bán
tài chứ không hề bán thân. Chỉ tội là trời không có mắt, buộc một người tài ba và hiền hậu như thế phải cả đời luẩn quẩn trong đống bạc đếm
hoài không xong.
Tiểu Tuyền trông theo dáng dấp trang nhã như hoa như ngọc, buột miệng hỏi:
– Thế tiểu thư đến đây làm gì?
Lần này, không chỉ một mà cả đám a hoàn bưng miệng cười khúc khích:
– Làm gì hả? Thì… Hà tiểu thư vốn có giao tình thâm hậu với đại nhân.
Phía trước mặt, bạch y nữ tử biệt hiệu Hà tiểu thư tha thướt cất bước
hệt một mảnh hồng mao. Nàng diện trang phục màu trắng phiêu phiêu, tóc
đen bay lượn trong gió, trên gương mặt diễm tuyệt giống như có tinh
nguyệt lưu chuyển trên bầu trời vào đêm huyền nguyệt. Đôi môi anh đào
hơi dẩu lên, khóe miệng trái tim xinh đến nỗi làm mê người chí cực.
Nàng đẹp hơn bức phong cảnh thiên ngoại trích tiên, khiến cho người ta
không muốn rời tầm mắt.
Lôi Kiến Minh mời nàng vào đại sảnh. Nữ nhân điệu đàng vén tóc qua vai, an tọa trên ghế rồi nhẹ giọng hỏi:
– Đại nhân sắp sửa về chưa?
Lôi Kiến Minh hai tay nhấc bình trà ngọc thạch, rót chất nước màu xanh đang bốc khói vào chung sứ trắng phao phao, gật đầu:
– Thưa Hà tiểu thư, đại nhân chắc cũng sắp về rồi.
Hà tiểu thư không uống mà bưng chung trà lên ngửi, đột nhiên chép miệng:
– Lần này hồi phủ, ta nghe nói đại nhân có đưa một nữ nhân về cùng.
Lôi Kiến Minh đánh mắt về phía sau hậu viên, gật đầu lần thứ hai:
– Đúng vậy! Sau bấy nhiêu ngày, cuối cùng thì đại nhân cũng tìm gặp Nữ
Thần Y và đưa nàng về kinh đô, không phụ lòng kỳ vọng của thái hoàng
thái hậu và hoàng thượng.
Hà tiểu thư cũng gật đầu. Nàng từ tốn đặt chung trà lên mặt bàn, tay
chống cằm, mắt nhìn xa xăm. Lôi Kiến Minh nghe nàng khen ngợi:
– Đại nhân quả thật là một vị quan trung thành cẩn mật bên cạnh Khang Hi ấu chúa, đáng được người ta nể phục.
Tiểu Tuyền
cùng toán a hoàn tiếp tục trò chơi dang dở. Tiểu nha đầu tâng lần này
là đến lượt thứ bốn mươi hai, vốn là mức cao nhất hiện tại. Và vì muốn
phá kỷ lục nên dù trông thấy Lôi Kiến Minh hấp háy mắt, nàng vẫn tảng lờ để đá tiếp.
Toán a hoàn phát giác chủ tử tiến vào cổng chính, khẽ đánh tiếng với
Tiểu Tuyền cơ mà tiểu mỹ nhân ham chơi thành thử không nghe họ nói gì.
Bí lối, mọi người đành đứng ngây ra đó nhìn cô nàng đá cầu, lượt năm
mươi ba, năm mươi bốn, rồi dần đến sáu mươi lăm.
Cuối cùng, không chịu đựng nỗi bầu không khí im ái đến kỳ dị, Tiểu Tuyền đành tự dừng lại. Phát hiện chiếc bóng to lớn in lên sân từ phía sau
lưng, nàng vội vàng quay phắt hòng bái chào. Tới phút này, bọn bộc phụ a hoàn đứng trong sân mới răm rắp khom mình thi lễ theo.
Đúng lúc Tiểu Tuyền làm động tác khụy một chân hành lễ thì bất cẩn đạp
trúng mớ tuyết nằm vương vãi dưới đất. Loạng choạng rồi ngã chúi đầu về phía trước, Tiểu Tuyền thầm than cao xanh xúi quẩy thì một bàn tay rắn
rỏi đưa ra đỡ lấy.
Biết rõ cứu nhân là ai, Tiểu Tuyền ngượng ngùng bước thối lui.
Dương Tiêu Phong phất tay cho đám người đang thị hầu đứng thẳng lên, đoạn bước lại trước mặt a hoàn mê chơi đá cầu.
Một áp lực vô hình ập tới khiến Tiểu Tuyền gần như nín cả thở. Nàng cúi gằm mặt nhìn đôi hài màu đen, tim đập thình thình, lòng bấn loạn trăm
tơ nghìn mối mà chẳng biết đang nghĩ điều chi. Phải chăng là chờ lời
quở trách?
Dương Tiêu Phong đứng im, cứ thế hồi lâu mới cất giọng:
– Ngẩng đầu lên!
Tiểu Tuyền bụng giật thon thót, nhưng không dám cưỡng đành ngoan ngoãn
ngẩng đầu lên. Chậm thật chậm, nàng đưa mắt lướt từ cổ, cằm, miệng,
mũi, và cuối cùng là tới đôi nhãn quan sáng như lưỡi kiếm.
Đôi mắt của người đối diện cứ như mặt nước hồ sâu, trong veo mà không
cách nào soi thấy đáy. Tiểu Tuyền bỗng nghe đầu ong ong, rất muốn
chuyển tầm nhìn sang hướng khác cớ sao không quay đi được, đành đứng
trân trân nhìn chàng.
Cả hai lặng lẽ chiêm ngưỡng dung mạo đối phương. Sắc diện trầm tĩnh pha lẫn dò xét, Dương Tiêu Phong cau mày, tựa hồ muốn tìm tòi thứ tình cảm
gì đó từ nét mặt thơ ngây. Rồi chẳng biết lâu hay chóng, có lẽ là mươi
giây dưng cũng có lẽ là một phút, khóe miệng anh hào từ từ nở nụ cười.
Tiếu dung dần chảy lan khắp mặt, chung cuộc ngập đầy cả đôi mắt.
Và nhanh như chớp giật, Dương Tiêu Phong huơ tay phủi cọng lông ngỗng bé tẹo dính trên hàng mi mao kẽ hình bán nguyệt. Tiểu Tuyền lại ngỡ đệ
nhất nhân ra tay động thủ. Sợ bị ám khí tập kích thình lình, nàng bất
giác ôm ngực giật lui mấy bước nữa.
Chứng kiến hình ảnh a hoàn xinh xẻo lúng túng trước mặt mình, Dương Tiêu Phong phá lên cười, vừa cười vừa ung dung chắp tay sau lưng bỏ đi.
Chốn hậu phương, Tiểu Tuyền thầm nghĩ “thì ra tiếng cười của chàng rung
cảm đến thế này. Hệt như ly rượu nữ nhi hồng khiến trí óc người ta tê
dại.”
Từ ngữ lịch sự bỗng chốc bay tứ tán, Tiểu Tuyền không thốt được nửa lời
tạ ơn, chỉ đành ngẩn ra mà nhìn bộ quan phục oai vệ khuất dần sao thân
cột.
Dương Tiêu Phong nhấc chân bước lên bậc tam cấp, tới cánh cổng bám đầy dây leo để xuôi vào hậu viên, chàng ngoái đầu lại bảo:
– Lần sau có chơi đá cầu thì tìm nơi khô ráo mà chơi.
Dương Tiêu Phong không đến đại sảnh gặp Hà tiểu thư mà đi vòng ra phía hậu viên để tới thư phòng.
Hai a hoàn mở cửa nâng rèm, mời Phủ Viễn đại nhân vào trong.
– Nàng…!
Dương Tiêu Phong thốt một tiếng kinh ngạc xong tắt tị khi thấy cố nhân dung mạo khuynh quốc ngồi cạnh bàn trà chờ sẵn.
Hà tiểu thư đứng dậy nhún chân thi lễ, bụng cố đoán xem có phải chàng
đang phật ý hay chăng nhưng đoán mãi chẳng được, đành thôi. Giai nhân
mỉm cười hỏi thẳng:
– Tử Lăng mạo muội xuất hiện nơi này, hy vọng không khiến đại nhân phiền lòng?
Dương Tiêu Phong làm thinh đi tới góc phòng, chỗ đặt vài chậu kiểng và
cây treo y phục. Trong chậu có trồng dăm bụi kim ngân quế. Gió nhẹ từ
ngoài sân dâng mùi thơm thoang thoảng, đẩy đưa chút hương thầm như có
như không.
Phủ Viễn đại nhân tháo mũ quan mắc lên cây treo y phục, tiếp theo cởi áo choàng đã được toán thượng cung trang phục dệt từ bộ lông của loại chồn đen. Hà tiểu thư, nay là Hà Tử Lăng, lặng trầm quan sát tướng tá hùng
cường, bờ vai rộng và rắn chắc càng làm nổi bật khuôn mặt phong trần
cùng thần thái trác việt.
– Ta còn tưởng nàng đang ở trong sảnh – Dương Tiêu Phong dùng giọng thờ ờ chuyện trò, tỉnh bơ cởi áo choàng rồi tiếp tục cởi… quan phục.
Hà Tử Lăng quay mình nhẹ bước lại gần chiếc tủ được đóng bằng gỗ đàn
hương, mở tủ lấy bộ áo quần màu trắng. Và hệt tiểu miu, đôi chân nhỏ bé di chuyển êm ả lạ lùng, điệu bộ không hề phát ra tiếng động.
Nàng trao bộ đồ cho đấng trượng phu, miệng khoe những chiếc răng trắng
và đều tăm tắp. Dương Tiêu Phong thản nhiên đón nhận, gật đầu cảm tạ
rồi mặc vào, lưng thắt đai xanh đính ngọc bội đồng màu.
Hà Tử Lăng tựa vai vào chậu kiểng, nghiêng đầu tán thưởng thân hình dũng mãnh phi thường. Hơn nữa, chàng lại là một mỹ nam. Tuy thiên hạ đồn
đãi là kẻ băng hàn và khó với hơn sao trên trời cao dưng nàng cảm tưởng
dường như không phải vậy.
Trong lòng nàng xưa nay chàng lúc nào cũng là bậc quân tử khoan hòa, đối nhân xử thế rất mực nhã nhặn và lịch thiệp, thêm vào giọng nói điềm đạm ôn nhu.
Thế mà lúc này cái người tử tế nồng hậu thay đồ đâu vào đó, vuốt y phục
chỉnh tề rồi bỏ mặc nàng kỹ nữ trứ danh Vạn Xuân lầu đứng lẻ loi một
mình, lãnh đạm đi rót tách trà nhân sâm. Hà Tử Lăng tròn mắt:
– Đại nhân cố ý tránh mặt tiểu nữ đó à?
Dương Tiêu Phong chậm rãi uống cạn tách trà, nhướng mắt hỏi lại:
– Sao nàng nói vậy?
Hà Tử Lăng buồn bã xoe lọn tóc, đáp:
– Bấy lâu không thấy đại nhân đến Vạn Xuân lầu tìm tiểu nữ hàn huyên.
– Ta vừa mới về tới kinh đô – Dương Tiêu Phong nói nhanh, tay rót thêm
tách trà nhân sâm nữa – Nếu nàng không tin thì cứ dò hỏi Lôi nhị thúc.
Hà Tử Lăng cười hiền:
– Không cần tra hỏi ông ấy. Tiểu nữ dĩ nhiên tin.
Rồi nheo mắt tỏ vẻ thần bí, Hà Tử Lăng ngọt ngào bảo:
– Tiểu nữ có món quà tặng ngài.
Dương Tiêu Phong khựng lại, đặt tách trà đang uống dang dở xuống, ngoảnh mặt ra ngoài cửa phòng:
– Ta cũng có đồ tặng nàng.
Đoạn, chàng lớn tiếng gọi:
– Người đâu!
Tiểu Tuyền hớt hải bước vào trình:
– Dạ có nô tì.
Dương Tiêu Phong nói:
– Nhờ Lôi nhị thúc mang quà tới đây.
Lúc bấy giờ, Hà Tử Lăng tiến đến tiếp giáp, lúi húi giúp Dương Tiêu
Phong xắn tay áo. Tiểu Tuyền nhìn cảnh tượng này, thầm nhủ “cô nam quả
nữ, lại không màng thay đổi y phục trước mặt người ta, chắc cả hai có
quan hệ không tầm thường…” Do bận suy đoán chuyện đâu đâu, Tiểu Tuyền
cứ lặng im đứng nhìn.
Đợi Hà Tử Lăng xắn tay áo xong, Dương Tiêu Phong ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Tuyền đăm đăm quan sát bèn trố mắt hỏi:
– Còn thừ người ra đó làm gì? Không phải ta bảo đi tìm Lôi nhị thúc hay sao?
Phải mất một phút, Tiểu Tuyền mới ý thức được thái độ thất thố. Đôi má
bầu bĩnh bất thời nóng bừng, a hoàn mắc cỡ quay mình chạy đi.
Dương Tiêu Phong trông theo chiếc bóng thon nhỏ lao vùn vụt trên hành
lang, thở dài một tiếng, nhấc chung trà lên mới biết rằng đã uống cạn
đành đặt xuống bàn trở lại. Hà Tử Lăng định châm thêm nhưng nhận được
cái xua tay. Nàng kỹ nữ hụt hẫng lùi ra.
Bầu không khí càng lúc càng dị thường. Hà Tử Lăng nước mắt lưng tròng, cất giọng khô khan:
– Lần này trở về kinh đô, đại nhân hình như đã hoàn toàn thay đổi, không còn giống như lúc trước nữa!
Tai nghe mồn một lời trách cứ cơ mà không biện bạch, Dương Tiêu Phong
đưa cặp mắt lãnh đạm nhìn ra sân. Phía bên kia khoảnh sân là khuôn viên êm ái thanh bình với thông xanh xen kẽ hai hàng liễu rủ, nơi dành
riêng cho khách nhân trú ngụ.
Đương mơ mơ màng màng, đột có tiếng thút thít trổi lên, Dương Tiêu Phong quay nhìn gương mặt thảm sầu của nữ nhi mà dân chúng kinh thành ngỡ
rằng chàng đang thầm thương trộm nhớ.
– Nàng theo ta ra ngoài này.
Lòng áy náy, Phủ Viễn đại nhân buông thõng câu gãy gọn trước khi quay lưng bước ra khỏi thư phòng.
Hà Tử Lăng vội vàng gạt nước mắt, khua chân rất nhanh mới có thể sánh
đôi bên cạnh, chốc chốc lại len lén nhìn tình lang. Tâm nàng cảm thấy
bản thân thật kém cỏi. Những tưởng sau ba năm đấu đá ở Vạn Xuân lầu,
cộng thêm mười năm tôi rèn nghiêm khắc với sư phụ thì nàng đã già dặn
ranh ma lắm. Ngờ đâu gặp phải nhân vật có phong thái lạnh lùng và trái
tim lạnh máu này thì thật sự ngần ấy kinh nghiệm cứng cáp của nàng cũng
đổ bể tuôn sông.
Cả hai thả bộ đằng sau hòn giả sơn, được chốc lát thì dừng chân bên tảng đá tương đối bằng phẳng. Hà Tử Lăng trải chiếc khăn dệt bằng hạng lụa
thượng đẳng, kéo tay Dương Tiêu Phong để cùng ngồi xuống.
Mặt trời hệt bếp lửa đỏ rực đang gác núi. Tảng đá vẫn còn âm ấm. Một
làn gió thanh thoảng lướt qua mặt, mang đến hơi hướm mát lành.
Dương Tiêu Phong ngửa đầu ngắm vòm không. Màn chiều chưa buông. Sắc
xanh da trời bắt đầu xám dần nhưng vài cụm mây trắng toát hãy còn rõ
nét, trông chúng rất gần, tưởng chừng cứ giơ tay là với được ngay.
Ngắm mây bay qua lại đến chán chường, Dương Tiêu Phong khẽ nhìn Hà Tử
Lăng, thẫn thờ phát hiện nàng đẹp tựa tấm bình phong mỹ nhân, dầu tuyệt
hảo mà không sinh động. Giai lệ huyền ảo hệt lọ hoa dùng để trang trí
căn phòng cho tráng lệ thêm hơn. Và chàng lẳng lặng lắc đầu, chẳng hiểu tại làm sao lại phát xuất lối suy nghĩ kỳ quái đến thế.
Nghĩ chán nghĩ chê, cuối cùng chàng thở dài, giơ tay vén lọn tóc bên tai Hà Tử Lăng. Lọn tóc mai bị gió thổi bay phấp phới tựa như những áng
mây tự do thoải mái chao lượn trên bầu trời.
Lôi Kiến Minh và Tiểu Tuyền bước lại đứng cạnh ghế đá. Tiểu Tuyền đặt trên ghế một bó tử vi.
Bên trong bó hoa là hộp gấm đỏ.
Hà Tử Lăng ngạc nhiên nhìn Dương Tiêu Phong, bắt gặp cái gật đầu liền mở ra xem. Ở giữa trung tâm hộp gấm chứa một viên trân châu đen, to và
trong suốt.
Hắc trân châu này là loại hiếm thấy, hơn nữa quý báu khôn lường, dù phú
hộ có tiền như nước cũng không mua được. Huống hồ viên trân châu đã
được gia công khéo léo mài thành một chiếc nhẫn cực kỳ xinh đẹp hầu tặng nàng làm quà sau bao ngày cách ngăn.
Hà Tử Lăng hớn hở đeo nhẫn trân châu vào ngón tay. Tức thì hắc bạch
phân minh, làn da nõn nà càng thêm óng ánh. Ngón tay nhẵn nhụi càng trở nên mềm mại mà trân châu thì trong văn vắt.
Rộn ràng lòng cô gái đôi mươi, thắm trên môi nụ cười, nàng kỹ nữ cảm
động ngước mặt lên không trung, vô tình bắt gặp mâu quang dò xét của
Tiểu Tuyền. Hai người thiếu nữ lặng lẽ nhìn nhau.
Rốt cuộc, a hoàn Tiểu Tuyền không gồng mình được nữa bèn cúi đầu thầm
nghĩ “bạch y nữ tử quả nhiên lợi hại, không hổ là người trưởng thành từ
cuộc đấu tranh trong chốn phong trần, trước đây ta nhìn chằm chằm vào nữ nhân nào là người đó chỉ có nước ngoảnh đi chỗ khác mà thôi!”
Chờ Lôi Kiến Minh và a hoàn cáo lui, Hà Tử Lăng gối đầu lên vai Dương Tiêu Phong, cười nói:
– Trời đã quá trưa, đại nhân chắc hẳn đói lắm, hay là để tiểu nữ vào bếp nấu vài món ăn đem đến thư phòng?
Dương Tiêu Phong giật nẩy mình, xong vội trấn tĩnh và gật gù lấy lệ. Hà Tử Lăng đoán chàng thả hồn vu vơ nhưng vẫn dịu dàng lặp lại câu nói.
– Tùy nàng!
Sau khi đáp hai âm cụt ngủn, Phủ Viễn đại nhân bật dậy bỏ đi. Ly khai
khoảng chừng chục bước, nhân vật lãnh tĩnh tự dưng quay mình lại hỏi:
– Thế nàng có biết cách làm bánh bao?