Tử Cấm Thành.
Đôi lời giới thiệu về nơi Khang Hi hoàng đế thường hay nghị chánh cùng toán quần thần.
Điện Thái Hòa là một trong ba ngôi điện lớn nhất và có kiến trúc
tráng lệ nhất Cố Cung. Đấy là nơi Khang Hi và thái hoàng thái hậu
chính thức thượng triều hoặc tổ chức các nghi lễ long trọng.
Điện Thái Hòa tọa lạc tại quảng trường hướng nam, với diện tích ba mươi
ngàn mét vuông và được xây trên bục đá màu trắng cao tám thước. Các vật liệu trang trí trong điện đều sử dụng nhiều hình tượng long lân triều
phụng vì rồng và phượng là loài vật tiêu biểu cho sự quyền quy.
Nhà vua được xem là “chân long thiên tử” thành thử từng cây cột,
hương án lẫn ngai vàng tất cả khắc họa hình dáng của rồng. Tổng cộng trong điện điêu khắc tới gần mười ba nghìn hình tượng thiên long.
Điện Thái Hòa là ngôi điện quan trọng nhất Tử Cấm Thành nên vị trí đặt ở trung tâm. Chẳng những vậy, về hình thể thì điện này cũng đứng hàng
đầu trong các quần thể kiến trúc. Nơi chốn cung đình, không một ngôi
điện hoặc cung cấm nào uy nghi hơn.
Điện có mười một gian, cao khoảng ba mươi thước nếu tính từ mặt đất lên
nóc điện. Toàn bộ mái ngói lợp bằng loại ngói lưu ly màu vàng. Khi mặt trời đứng bóng, mái điện liền phản chiếu hàng ngàn ánh hào quang.
Tường gạch đỏ nổi bật trên bục đá màu trắng trông thật rực rỡ sáng mắt. Nóc điện có gắn hai đầu rồng cao ba thước. Các cánh cửa ra vào và cửa
sổ đều điêu khắc những mảng hoa văn.
Bên trong đại điện xây sáu cây cột sừng sững sơn son thếp vàng. Thân
cột kẽ những hình ảnh tiên long mạ vàng lượn khúc. Đỉnh cột thiết kế
như một cái giếng, tạo dáng vuông rồi dần dà thu hẹp thành hình bát
giác. Xung quanh giếng có vẽ hình rồng uốn lượn với đôi mắt uy nghiêm
nhìn xuống trần gian.
Nếu điện Thái Hòa là trung tâm của Tử Cấm Thành thì bệ rồng đương nhiên
phải nằm ở trung tâm đại điện. Ngai vàng bề thế ấy được đặt trên bục gỗ cạnh cây cột vàng. Đằng sau ngai vàng có chắn một tấm bình phong bảy
cánh. Phía trước bình phong bày biện đủ loại nhang án và đỉnh đồng lư
hương.
Trở lại câu chuyện. Chưa bước chân lên bục đá dẫn vào điện Thái Hòa,
Dương Tiêu Phong đã nghe tiếng nghị luận sôi nổi. Trên các bậc thềm lúc này còn có thêm quần thần cung kính chờ Khang Hi hoàng đế gọi vào dâng
sớ tấu chương. Nhác thấy trung thần tin cậy của thái hoàng thái hậu
Hiếu Trang, tất cả đồng loạt khom mình hành lễ. Dương Tiêu Phong đi
ngang qua, lịch thiệp gật đầu đáp trả rồi tiến thẳng vào đại điện.
Phủ Viễn tướng quân vận bộ quan phục màu trùng dương mà đám gia công
chuyên nghiệp của thượng cung trang phục tỉ mẩn từ kỹ năng se chỉ, quắn
sợi đến lối thêu cổ. Đặt trưng của bộ quan phục đó là dùng kim sa mạ
vàng rồng để thêu áo. Hình ảnh ngũ long rất cầu kỳ với dụng ý khác
nhau. Một con rồng màu vàng nhạt ở giữa ngực, trong miệng ngậm viên
trân châu. Chung quanh đầu long có khắc bốn chữ “thiên mệnh anh hùng.” Áo xanh nước biển sánh đôi giày đen và vành nón đỏ gắn đuôi công màu
lục. Hai con rồng thêu dưới vạt áo cộng thêm hai con thêu trên vai.
Nguyên bộ quan phục tạo nên hình tượng vô cùng khí phái.
Ngón cái đeo nhẫn phỉ thúy, Dương Tiêu Phong chắp tay sau lưng thẳng
bước một đường. Vị quan nhất phẩm lãnh đạm tiến vào giữa điện. Đôi mắt thanh liêm phát hiện bá quan văn võ xếp thành hai dãy dài, hàng trăm
cặp mắt hướng tới ngai vị uy nga bề thế.
Dẫn đầu đám quần thần trung liệt đứng phía bên phải của ngai vị là một
trung niên diện mạo hiền lương, thân vận quan phục màu nâu, cổ cũng có
đeo chuỗi ngọc phỉ thúy. Hạt nào hạt nấy to hơn trái nhãn, chói lòa và
trong suốt như sương. Đôi mắt người đó tinh anh, mày rậm mũi thanh, vai rộng hai trượng.
Từ xa xưa đã có truyền thuyết rằng ngọc phỉ thúy chứa đựng sức mạnh siêu nhiên. Thực tế trải qua nhiều thời kỳ lịch sử thăng trầm, nhân sinh
vẫn đánh giá cao loại ngọc này vì nó luôn mang đến sự may mắn, phú quý
và cát tường. Ngoài vẻ đẹp lung linh với đa dạng sắc màu, ngọc phỉ thúy còn là loại khoáng vật ích lợi cho sức khỏe. Chủ nhân của viên ngọc
thường có một tinh thần sảng khoái, mình mẩy tràn trề sinh lực, và luôn
sở hữu những hoài bão về sự sống cũng như tình yêu.
Bởi vậy mà từ ngàn xưa, các bậc đế vương hay gia tộc quyền quy thường
cất công tìm kiếm cho mình những viên phỉ thúy chỉ để tôn vinh đẳng cấp
và sự quý phái của bản thân. “Ngọc bất trác bất thành khí,” câu nói này
tiềm ẩn trong mỗi tác phẩm điêu khắc tinh xảo của muôn loại trang sức,
và là giá trị văn hoá lịch sử cùng nghệ thuật.
Lại nói về sự kiện diễn biến bên trong ngôi điện Thái Hòa. Thấy Phủ
Viễn tướng quân thắng trận khải hoàn, vị trung niên nọ rời vị trí lãnh
đạo, tất tả bước lại chào. Y chính là Khang thân vương, cánh tay trái
của thái hoàng thái hậu Hiếu Trang.
– Tham kiến cung thân vương – Dương Tiêu Phong vội vòng tay kính cẩn.
Khang thân vương trong tư thế thư thái, ưu nhã mở miệng:
– Tướng quân không cần đa lễ.
Cả hai vị
đầu đảng tay bắt mặt mừng, huyên thuyên bàn tán chuyện giang hồ đại đạo
lẫn nghị sự quốc gia. Đứng một hàng thẳng tắp hướng bên kia, bè phái
của Ngạo Bái im lìm lắng tai nghe “chính sự.”
Cũng xin nhắc lại rằng triều đình hiện tại được chia thành hai phe. Hai thế lực hùng mạnh đó chính là Phủ Viễn tướng quân và Ngạo đại thần.
Dưới trướng của Dương Tiêu Phong hội tụ mãnh tướng như vân tập, đặc biệt là Tô Khất và Khẩu Tâm, hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm. Dương Tiêu
Phong được hai nhân vật trung thành này trợ giúp, thanh thế vì vậy mà
càng lớn mạnh hơn xưa. Ngoài ra, Dương Tiêu Phong lại còn thu phục thêm một đạo nghĩa quân thiết giáp mà đích thân chàng đã từng thống lãnh để
tiêu trừ bang phái Đại Minh Triều.
Phía đối lập, Ngạo Bái mưu lược kinh người, trên thông thiên văn, dưới
rành địa lý, chuyện của năm trăm năm trước hoặc năm trăm năm sau đều rõ
như lòng bàn tay.
Ngạo Bái nắm phần lớn quân đội Bát Kỳ Mãn Châu. Còn riêng Dương Tiêu
Phong có Chính Bạch Kỳ, ngự lâm quân cùng toàn thể binh lực của toán
quân thiết giáp.
Những năm gần đây, bởi bận bịu nắm giữ chức cao quyền trọng trong triều
đình nhà Thanh nên Ngạo Bái rất ít khi giao thủ với ai. Vì thế mà quyển binh khí phổ không liệt hạng y vào danh sách các kỳ tài võ thuật gia
danh trấn thiên hạ.
Sau khi
chuyện trò rôm rả với Khang thân vương, Dương Tiêu Phong lia mắt nhìn
toán quan thần trong điện, phát hiện gương mặt mới lạ liền cau mày.
Khang thân vương lý giải:
– Y tên họ Mộc Đình Quý, là quan tam phẩm và cũng là người phe mình. Tuy chức vị của y không cao cả dưng lòng thanh cao, chẳng bao giờ chịu bó
thân trong cảnh vinh hoa phú quý. Với tài trí ấy, nếu muốn lợi danh ắt
hẳn đã có lợi danh lập tức. Nhưng hai lần Ngạo Bái mang ngân lượng ra
mua chuộc, y vẫn một mực chối từ.
Và nhìn Dương Tiêu Phong, vương gia tiếp lời:
– Hôm trước, Ngạo Bái mê danh tài của y liền bảo quản gia vời y về dùng
tiệc ở Ngạo tông phủ. Tướng quân biết y trả lời thế nào không?
Phủ Viễn tướng quân lắc đầu. Khang thân vương đặt tay lên vai Dương Tiêu Phong, cười ha hả nói:
– Y mời quản gia ngồi xuống, dùng tách trà và kể câu chuyện cho nghe, rồi nhờ hạ nhân tiễn ra khỏi cửa.
Nhân vật bí hiểm đó càng lúc càng khiến Phủ Viễn tướng quân tò mò.
Dương Tiêu Phong nhướng mắt định hỏi đấy là mẩu chuyện gì thì Khang thân vương mau mắn đáp:
– Câu chuyện kể về Trang Tử câu cá trên sông Bộc. Lúc bấy giờ, Sở Vương
sai hai quan Đại Phu đem lễ vật mời họ Trang lâm triều làm quan. Trang
Tử cầm cần câu không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn hai vị khách quý
mà điềm tĩnh nói “ta nghe vua Sở có con thần Qui, chết đã ba nghìn năm.
Vua Sở quý nó lắm nên cất trong miếu đường. Con Qui ấy thà chịu chết để lưu lại bộ xương cho người sau quý trọng còn hơn được sống mà kéo lê
cái đuôi của mình dưới vũng bùn…”
Nghe đến đoạn này, Dương Tiêu Phong nhịn không được đành bật cười theo,
lòng thầm tán thưởng chí khí của vị quan tam phẩm nọ. Khang thân vương
cao hứng nói tiếp:
– Thế tướng quân có biết quản gia phản ứng ra sao không?
Dương Tiêu Phong bó đôi tay, tính đoán thử thì vị quan tam phẩm có lá gan bằng trời tiến lại gần, cúi đầu chào và cười cười nói:
– Bấy lâu nghe đại danh tài hùng xuất chúng của Phủ Viễn tướng quân, là
một người đức cao trọng vọng, cho nên hoàng thân quốc thích ai nấy tranh đua nịnh bợ. Nay được gặp quả là niềm vinh dự của hạ quan.
Tai nghe lời tâng bốc, Dương Tiêu Phong tự nhủ lòng “tên này miệng mồm thật quá lợi
hại, không biết có phải là tay sai của Ngạo Bái hay chăng?”
Vị quan tam phẩm, nay là Mộc Đình Quý, không để ý thái độ hờ hững của trung thần ái quốc, cứ mải miết tung lời ca tụng:
– Thiên hạ đều biết Phủ Viễn tướng quân cơ trí hơn người, quyết đoán thủ
đoạn, từ lúc chưa trở mặt với nhóm tứ mệnh đại thần thì đã phụ trợ tiên
hoàng Thuận Trị bình thương châu chi loạn, lại còn khắc phục được lũ lụt nơi chốn duyên giang. Thành ra dưới con mắt của hạ quan và bá tánh
trong lẫn ngoại thành, ngài là một người khôn khéo sắc bén.
Mặc cho gã thanh niên họ Mộc rót mật vào tai, Dương Tiêu Phong tuyệt đối tịnh, đứng làm thinh, nét mặt câm nín cô hồn. Phủ Viễn tướng quân
không chấp nhận cũng không phủ nhận lời ca ngợi. Sau hồi lặng thầm quan sát Mộc Đình Quý, Dương Tiêu Phong quay sang Khang thân vương, kể những gì đã xảy ra với gã tú tài họ Từ và hồng y nữ tử.
Tường thuật xong, Dương Tiêu Phong hạ giọng kết luận:
– Tặc tính của đoàn binh áo đỏ quá sâu nặng, ác tật nan cải. Chúng là
quân đội mà Ngạo Bái đích thân giáo huấn và tuyển dụng để dùng cho việc
tranh đoạt thiên hạ với hoàng thượng đương kim.
Khang thân
vương là một trọng thần, hơn nữa, bao năm nổi tiếng là người chính trực
thành thử không có gì phải e ngại. Vương gia thẳng ngực thản nhiên mở
miệng chỉ trích Ngạo Bái, chẳng hề kiêng nể hay dè chừng.
– Thời buổi đang loạn lạc – Khang thân vương phán – Ai cũng muốn phòng
thân, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, hóa thành đối tượng làm người
khác e ngại thì mới có thể bảo vệ tương lai. Ngạo đại thần có lẽ cố
tình sai binh lính phô trương lực lượng để cho thiên hạ không kẻ nào dám lấn lên trên đầu ông ấy!
Dương Tiêu Phong gật gù tán thành. Và khẽ liếc vị quan tam phẩm, Phủ Viễn tướng quân muốn thử lòng bèn xuất câu:
– Bởi vậy cho nên có rất nhiều quan binh triều đình khiếp sợ rồi cuối cùng quy thuận phe y.
Mộc Đình Quý lắc đầu nói:
– Không hẳn! Nhân sinh là do ngẫu hợp, tất cả đều bắt đầu bằng một chữ
duyên. Tuy gia quyến và bằng hữu ai cũng khuyên hạ quan làm rùa dưới bùn để tránh sự truy sát của Ngạo đại thần nhưng hạ quan cương quyết làm
rùa trong miếu.
Mộc Đình Quý đáp câu này trúng ý Khang thân vương.
– Đúng! Đúng! – Khang thân vương sốt sắng gật đầu cảm khái, bật cười
sảng khoái – Hay cho cái câu làm linh Quy trong miếu sơn thần, vì suốt
ngày bám gót giày người khác thì sống trên cõi trần còn hứng thú gì nữa
chứ?
Rồi hăng hái bá vai Mộc Đình Quý, Khang thân vương nhiệt tình hỏi thăm
gia quyến cùng chốn xuất thân. Mộc Đình Quý câu trước câu sau đầy rẫy
khách sáo. Y sử dụng ngôn từ vô cùng lễ phép, tuyệt nhiên vâng dạ luôn
miệng.
Riêng về phần Dương Tiêu Phong thì hẳn nhiên chưa tin tưởng con người lạ mặt này. Tuy vậy, Phủ Viễn tướng quân vẫn nhếch môi cười chào, cơ mà
bụng dạ đa nghi Tào Tháo.
—oo0oo—
Đột nhiên có tiếng bước chân thình thịch vang lên. Nguyên đại điện
không người nào dám lên tiếng hay là thở mạnh. Trừ Dương Tiêu Phong và
Khang thân vương, quần thần cả thảy sởn tóc gáy.
Một người tướng mạo dềnh dàng, niên kỷ tầm ngoài năm mươi khệnh khạng
tiến vào điện. Dung mạo người đó ưu nhã tự đắc, cộng thêm y phục quý
phái làm cho người ta muốn nhìn lại không dám nhìn thẳng.
Đầu đội mũ đuôi công chói sáng giống tinh quang, trên vành mũ gắn nhiều
hạt minh châu giá trị liên thành. Ngoài chiếc mũ độc đáo là y phục chế
tác vô vàng tinh xảo. Bộ quan phục màu lam đính kim tuyến bạc ở vành
áo, chỉ vàng thêu hình ngũ long giống hệt năm con rồng trên trang phục
của Dương Tiêu Phong nhưng màu mè hoa soái hơn rất nhiều. Bộ đồ đó có
lẽ mai này sẽ biến thành một tác phẩm nghệ thuật bất hủ.
Con người cao quý ấy chẳng ai khác hơn Ngạo đại thần. Sắc mặt hung ác
nham hiểm, Ngạo Bái bấy lâu vẫn ung dung bình tĩnh lâm triều. Kể từ khi Dương Tiêu Phong dẫn đoàn binh Chính Bạch Kỳ xuất thành, Ngạo Bái mỗi
ngày đều thay thế hoàng thượng xử lý chính vụ, sau đó thì đi đến chỗ
thái hoàng thái hoàng hậu nương nương làm bộ vấn an.
Theo thường lệ, Ngạo Bái đi chung với ba người nữa, gọp lại thành nhóm
“tứ mệnh đại thần.” Trong số bốn vị đại thần phụ chính, Ngạo Bái là
người lập nhiều chiến công và được phong thưởng hậu hĩ nên tỏ ra ngang
tàng nhất, luôn luôn coi thường ấu chúa. Ba vị tam mệnh đại thần nọ là
Sách Ni, Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp.
Dương Tiêu Phong không bận tâm Sách Ni cho lắm vì lão tuổi già sức yếu
thành thử ngại việc, ít tham gia chính sự. Lại nữa, Sách Ni tính tình
mềm mỏng, sợ va chạm nên không muốn gây xung đột với ai. Dưng Tô Khắc
Táp Cáp và Át Tất Long thì khác. Họ tính tình ngang ngược vô lối, ưa
thích tranh luận với Khang Hi hoàng đế và thái hoàng thái hậu Hiếu
Trang.
Cơ mà sáng nay Át Tất Long lâm bệnh bất thình lình thành thử ở nhà tịnh
dưỡng. Còn lại người trung niên hình dung cổ quái. Y chính là Tô Khắc
Táp Cáp. Và cũng lòe loẹt không thua gì Ngạo Bái, ánh sáng của dạ minh
châu trên áo Tô Khắc Táp Cáp tỏa ra sắc màu mộng ảo, chiếu sáng giống
hệt cặp mắt lấp lóe như hai lưỡi gươm đáng hãi kia. Tô Khắc Táp Cáp là
cận thân của Ngạo đại thần. Vì quan hệ mật thiết này mà y như diều gặp
gió, dựa vào thế lực hùng hậu của toán quân áo đỏ nên tự cao tự đại, coi trời bằng vung. Tô Khắc Táp Cáp rất muốn thế chỗ của Phủ Viễn tướng
quân, rất muốn giành quyền kiểm soát hoàng cung và toán quân thiết giáp.
Tô Khắc Táp Cáp và Ngạo Bái không những có cựu giao mà quan hệ còn chẳng tầm thường. Vì vậy hai người thường xù xì những chuyện bí mật quân sự, không hề cố kị điều chi.
Hai đại nhân vật vừa bước vào điện vừa trò chuyện oang oang. Lúc bấy
giờ, số đông quần thần theo phe Ngạo Bái, chầu phía bên trái của ngai
vị. Phần còn lại phục hướng bên phải, chung một phe với Phủ Viễn đại
tướng quân.
Ngạo Bái tấn bước tới đứng song song Dương Tiêu Phong. Nheo mắt nhìn bệ rồng, y khinh khỉnh bảo Tô Khắc Táp Cáp:
– Tiểu hài tử đó lẽ ra phải tình nguyện nhường ngôi cho người có tài mới đúng!
Câu này lọt vào tai Khang thân vương. Tức thời gương mặt nóng rang,
vương gia hiểu ngay Ngạo Bái đang ám chỉ Khang Hi hoàng đế bất tài vô
dụng, định ngoác miệng trả đũa thì tức tốc bị Dương Tiêu Phong vỗ vai.
Khang thân vương bèn hít sâu một hơi hòng trấn tĩnh.
Ngạo Bái lại nói:
– Trong thiên hạ có nhiều loại người khác nhau, mục tiêu theo đuổi cũng
khác nhau. Nhưng tôi khôn phải biết chọn chúa mà thờ, bởi cái ngày ta
khởi sự tranh bá cũng chính là ngày tuyệt vong của những tên ngu xuẩn.
Ngạo Bái càng xuất ngôn càng khiến Khang thân vương nóng gáy. Lòng
vương gia tất hiểu nghịch thần có ý bảo rằng đám quan thần các ngươi ai
muốn thành đại nghiệp thì không nên nương tựa Dương Tiêu Phong.
May là không phải ai cũng nguyện làm rùa rút đầu. Một vị quan cùng phe
với Khang thân vương vốn đã có lòng bất mãn đám tứ mệnh đại thần, nghe
Ngạo Bái nói vậy thì đôi con ngươi phát lộ hào quang, cả gan bảo:
– Thật ra thì con đường công danh đối với hạ quan thành công hay thất bại đều không quan trọng, nhưng tuyệt vời nhất chính là quá trình phấn đấu
không ngừng để vươn tới no ấm cho vạn dân.
Ngạo Bái trợn mắt nhìn vị quan dám thốt lời ngông cuồng, hóa ra là Mộc
Đình Quý. Khang thân vương trái tim khoan khoái trăm bề, trầm ngâm một
hồi, rồi bất chợt ngửa mặt lên trần nhà cười rộ.
Đôi bên khẩu chiến chẳng bao lâu thì có giọng của Ung công công ẻo lả thông báo:
– Hoàng thượng và thái hoàng thái hậu thượng triều!
Quần thần tất tật phủi tay áo, kính cẩn quỳ mọp xuống sàn gạch hô hào:
– Chúng thần tham kiến hoàng thượng, thái hoàng thái hậu! Hoàng thượng vạn tuế, thái hoàng thái hậu vạn tuế!
Thái hoàng thái hậu Hiếu Trang xuất hiện đằng sau tấm rèm châu, dìu
Khang Hi từ từ bước lên bục gỗ, chờ ngài an tọa rồi mới khoan thai ngồi
trên chiếc ghế đặt kế bên hoàng đế đương kim.
Y phục của thái hoàng thái hậu đẹp lộng lẫy. Ống tay áo cùng vạt áo bay phất phơ một cách hòa nhã. Thân áo được phát họa bằng bức phượng hoàng ngậm một nhành phú quý mẫu đơn. Trong bách hoa thì mẫu đơn đứng đầu,
là vua của các loài hoa. Còn phượng hoàng là thần điểu, tức là thần vật có linh tính nhất. Hai thứ đó lúc này được thêu trên giá y đỏ thẫm,
trông thái hoàng thái hậu cứ như đóa mẫu đơn đế vương, cộng thêm hình
dáng phượng hoàng giương cánh. Mỗi bước đi đều mang theo sự ung dung
xinh đẹp lẫn như ý cát tường.
Chân đeo hài chậu hoa, gót cao bốn phân. Đầu đội mũ Phụng Quán rực rỡ. Điểm đặc trưng của chiếc mũ này là phần trên chóp mũ có gắn dạ minh
châu to bằng quả trứng gà. Viên quốc bảo
theo giá trị thời đó là hàng vạn lượng bạc trắng. Thái hoàng thái hậu
uyển chuyển bước vào đại điện liền mang theo ánh sáng kim quang.