Hoàng ngũ nữ Tiêu Doanh, tự Vân Thường công chúa.
Tuyên Tông năm thứ ba mươi lăm, Mẫu ý Lận phi Tạ thị. Tuyên Tông năm thứ bốn
mươi tám, mùng bốn tháng chạp, công chúa qua đời, bệnh nặng, chết yểu. Hưởng
thọ mười tám. Sau đổi thành Tương Dung Công chúa.
Hoàng Thái tử Thiên Mịch, tự Mậu Đức thái tử. Tuyên
Tông năm thứ hai mươi ba. Mẫu thuận Kỳ phi Khuất thị. Tuyên Tông năm thứ bốn
mươi tám, mùng tám tháng chạp, Thái tử qua đời, bệnh nặng, chết yểu. Hưởng thọ
hai mươi lăm tuổi. Sau đổi thành Minh Tuyên thái tử.
Tuyên Tông bốn mươi tám năm, đã định trước không có
năm thái bình. Giang Nam thì lũ lụt, Giang Tây thì ôn dịch lan tràn, bắc có
ngoại địch xâm lấn, trong có tang lễ trùng trùng.
Thái tử chết đi, Tuyên Tông hoàng chỉ sau một đêm mà
tóc đã bạc trắng, lửa giận thiêu đốt tâm phế, nằm trên giường ba ngày không dậy
nổi.
Có
mười lăm Hoàng tử, hai mươi Hoàng nữ, tranh nhau đến xem, trông nom xung quanh.
Tại biên cương nơi xa Hoàng tử thứ hai là Hiền vương, Lăng Dịch Kiêu cũng chạy
suốt đêm trở về, canh giữ ở trước giường.
Cùng thời gian đó, Dạ Chiêu quốc treo thưởng ba vạn
lượng hoàng kim, ruộng tốt trăm mẫu để truy nã Giang Thị Vân Nhi, nguyên nhân
không rõ, chỉ biết là phạm vào tội lớn không thể tha thứ.
Sáng sớm ngày hôm đó, sắc trời vẫn lờ mờ, bên trong
lăng mộ của Thái tử, một nữ tử quỳ gối trước quan tài thạch anh, sắc mặt âm
trầm, hai mắt rơi lệ.
Nàng cắn chặt môi dưới, hai bàn tay đặt lên đùi, nắm
lại thật chặt.
“Mịch, là ta hại chàng.” Giọng Giang Vân Nhi
run rẩy, trong không khí giá rét càng lạnh cực điểm, “Chàng muốn thiên hạ,
ta cuối cùng không thể cho chàng, lại đẩy chàng xuống hoàng tuyền. . . . .
.” Cổ họng nghẹn lại, cơ thể Giang Vân Nhi đổ nghiêng, miễn cưỡng chống
trên đất không để người ngã xuống. Một ngụm máu xanh đen từ trong miệng phun
ra.
Nàng cười thảm: “Hay cho Đường Thải Nhi ngươi, ta
thật sự đã xem nhẹ ngươi. . . . . .”
“Ngươi cũng đã xem nhẹ Lăng Dạ Tầm.”
Một giọng nói dịu dàngận như ngọc vang lên từ phía
sau, Giang Vân Nhi ngay lập tức nhìn sang. Trước mắt thoáng qua một bộ bạch y,
cẩn thận nhìn kĩ, đúng là Ưng Thiên Ngô với mái tóc bạc trắng.
Giang Vân Nhi ngồi thẳng lên, lau vết máu ở khóe
miệng: “Làm sao huynh vào được đây.”
“Muốn đến, tự nhiên sẽ có thể.”
“Đường Thải Nhi cho huynh lợi ích gì? Lại khiến
huynh giúp nàng ta chứ? !” Hai mắt Giang Vân Nhi đỏ lên, độc trảo lập tức
vươn ra, đánh úp về phía Ưng Thiên Ngô.
Ưng Thiên Ngô khẽ thở dài, giơ tay lên hơi đẩy ra,
liền khiến Giang Vân Nhi trở lại bên cạnh quan tài thạch anh. Hắn nói:
“Đừng tiếp tục dùng nội lực, cẩn thận lấy mạng của ngươi.”
“Đây chẳng phải là dụng ý của huynh sao? Sư!
Huynh!” Từng câu từng chữ, Giang Vân Nhi hung tợn nhìn nam nhân trước mắt.
Nam tử thanh nhã cỡ nào, sạch sẽ cỡ nào, không ăn khói
lửa nhân gian cỡ nào.
Chính bởi vì như vậy, Giang Vân Nhi cảm thấy rất
chướng mắt, mới cảm thấy rất đáng hận.
Người như vậy, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, tồn
tại trong bọn họ luôn là phép tắc của quân tử. Bọn họ nhốt chặt mình, cũng dùng
những thứ ấy để đánh giá ngươi. Cho dù ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm,
bọn họ vẫn muốn yêu cầu ngươi không thể vì nghèo mà khuất phục quyền thế. Nếu
không bọn họ sẽ lắc đầu với ngươi, cười rồi mắng ngươi là thâm độc? Bọn họ vĩnh
viễn không thấy được là do ngươi bất đắc dĩ, sẽ không thấy được vì sao ngươi
lại như thế. Thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là ngươi đã sa đọa, ngươi bị khuất phục.
Ưng Thiên Ngô ngồi xuống, mi sắc thong dong, nâng tay
bắt mạch cho Giang Vân Nhi. Giang Vân Nhi hất tay ra, cười nói: “Sư huynh
tự mình hạ độc, hôm nay cần gì phải tới giả mù sa mưa mà hỏi thăm. Là sợ ta
không chết sao?”
“Ta chưa bao giờ phóng độc với ngươi, chẳng qua
là làm ngươi nội tiêu công tán mà thôi.” Giọng của Ưng Thiên Ngô êm ái,
giống như đang nói chuyện phong nhã.
“Cái này so với giết ta có gì khác nhau? Các
ngươi giết nam nhân ta yêu nhất, hôm nay lại muốn phá hủy tất cả của ta!”
Ưng
Thiên Ngô cau mày, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng phá hủy mọi thứ của người
khác, giết người họ yêu nhất.”
“Đáng đời bọn họ.”
Ưng Thiên Ngô cười, đôi môi khẽ chạm vào nhau, giọng
nói ác độc vô cùng: “Ngươi cũng vậy.”
Lồng ngực Giang Vân Nhi bị kiềm hãm, giận đến mức trào
một ngụm máu xanh đen.
Ưng Thiên Ngô lắc đầu một cái, đứng dậy, phủi phủi
quần áo của mình, giơ tay lên hất mấy sợi tóc trắng rũ xuống trước ngực ra phía
sau, hắn không muốn nhìn thấy. Tiếp theo rũ mắt nhẹ giọng nói: “Thứ gì nên
trả cuối cùng cũng phải trả. Ta bao che cho ngươi lần thứ nhất, nhưng không bảo
vệ được ngươi lần thứ hai, tự giải quyết cho tốt đi.”
Dứt lời, Ưng Thiên Ngô xoay người đi. Bạch y như
sương, tóc trắng như tuyết, mang theo một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại
không làm mất phần dịu dàngận kia.
Giang Vân Nhi rũ xuống nắm chặt quả đấm, rồi từ từ
buông ra, tựa vào trước quan tài thạch anh, lẩm bẩm: “Các ngươi cảm thấy
chẳng đáng, mà ta lại không oán không hối.”
Nói xong, nàng ta lại cười, cố gắng đứng dậy, nằm dọc
theo quan tài, nhìn Lăng Thiên Mịch hai mắt đã nhắm chặt trong quan tài. Mặc dù
gương mặt đó đáng sợ như vậy, nhưng trong mắt nàng, vẫn như lần đầu tiên nàng
gặp, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, cảm thấy tuấn mỹ.
“Trời lạnh thế này, sao ngươi lại ngồi trong
tuyết, không lạnh sao?”
“Ta cho ngươi cơm ăn, nhưng ngươi phải đồng ý về
phủ với ta? Làm người của ta?”
Năm ấy, nàng bốn tuổi, hắn bảy tuổi.
Nàng trở thành nha hoàn của hắn, trở thành bí mật của
hắn.
Ưng Thiên Ngô từ Hoàng lăng trở ra, tránh khỏi quan
binh canh giữ, cước bộ không chậm không nhanh đi về hướng rừng núi phía trước.
“Nếu sư huynh không ghét bỏ, có nguyện đền đáp
minh quân? Ta tin, sau này Dạ Nhi làm Hoàng đế, nhất định sẽ là một Hoàng đế cần chính ái quốc, là một vị
vua tốt.”
Ưng Thiên Ngô nán lại cước bộ, nhìn lên trời, những
bông tuyết phiêu tán rơi xuống.
Hạt tuyết rơi trên mặt hắn, vừa xuống, đã tan ra. Hắn
giống như tinh linh tuyết, mang lạnh giá đơn thuần đẹp đẽ đứng ở trong rừng.
Hắn híp mắt, vẳng bên tai là lời của Đường Thải Nhi.
Hắn khẽ mỉm cười, lạnh nhạt tự nói: “Có lẽ, không tồi.”
Ngày mười lăm tháng chạp, Dạ Chiêu quốc đón trận tuyết
đầu năm, tuyết rơi nhiều đến mấy ngày, chỉ trong thời gian ngắn, đã trắng xóa
một mảng.
Lăng Dạ Tầm ngồi ở bên trong Tiêu Doanh hiên, từ trong
đình nhìn bên ngoài đã được bao một lớp trắng bạc. Ánh mắt lạnh như băng.
Ngọc bội trong tay lại bị hắn vô thức vuốt ve, lò sưởi
bên cạnh đã sớm không hề bay khói. Cơ thể hắn cũng đã đông cứng từ lâu, nhưng
hắn vẫn không nhận ra, chỉ an tĩnh nhìn ra xa, ánh mắt không có tiêu điểm.
Thượng Quan Linh đạp tuyết, đứng trong hành lang dài ở
đằng xa, nhìn người trong đình như không còn sinh khí, không khỏi chán nản.
Từ khi Lăng Tiêu Doanh rời đi, Đường Thải Nhi bị hưu,
lại chưa từng thấy Lăng Dạ Tầm có phản ứng hoặc động tác gì khác.
Mỗi
ngày đều ngồi ở trong đình, không cười, không giận, không nói lời nào. Giống
như vạn vật trong thế gian vạn đều không liên quan đến hắn, không vào cung,
không ra phủ. Có người tới hành thích, không tránh, không né; có người hạ độc,
không tránh, không cự tuyệt.
“Hoa rơi nước chảy xuân đi vậy. Thiên Thượng Nhân
Gian.”
Đúng vậy, hắn đang chờ chết, hắn sống mà không thể
yêu.
Nhưng người này, không nên là hắn.
Thượng Quan linh mím chặt khóe môi, quyết định chủ ý,
xoay người rời đi.
Giục ngựa đi tới phủ Thượng Thư, không để ý đứa bé giữ
cửa ngăn lại, cứ sải bước xông vào trong phủ, hắng giọng hô to: “Đường
Thải Nhi, ra đây cho ta!”
Lam Anh nghe huyên náo, đi tới tiền đường, nhìn thấy
vẻ mặt tức giận của Thượng Quan Linh. Hắn cười nhạt, hỏi: “Không biết
Thượng Quan công tử tìm Thải Nhi có chuyện gì?”
“Ta có việc tìm nàng nói chuyện, gọi nàng ra
ngoài gặp ta.”
Lam Anh sai nô bộc: “Đi, gọi Thải Nhi ra
đây.”
“Vâng, chủ tử.”
Thượng Quan Linh nhìn Lam Anh, sắc mặt không mấy thân
thiện. Lam Anh mời hắn vào nội đường, sai người thêm lò sưởi, châm trà nóng.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, chút ý dừng lại cũng không có. Lam Anh nhấp một
hớp trà nóng, quan tâm hỏi: “Lẫm Vương điện hạ hiện nay tốt không?”
“Không tốt.” Thượng Quan Linh chẳng kiêng
dè, trực tiếp trả lời, uống một hớp trà, liền quẳng chén trà ngã trên bàn,
“Đang chờ chết.”
Lam Anh ngẩn người, sau đó bật cười lắc đầu.
Nam tử kia, vất vả cả đời tranh đấu không ngớt, chỉ vì
để muội muội có cuộc sống bình yên. Nhưng hôm nay, người đã không còn, hắn,
chắc hẳn cũng mất đi lý do tranh đấu rồi. . . . . .
Đường Thải Nhi lộ ra vẻ ngái ngủ, đi tới, quần áo mùa
thu trên người đã sớm đổi thành áo gấm hồng nhạt viền lông măng, từng sợi tóc
rũ xuống, lại có vài phần hoạt bát dễ thương.
Nàng giương mắt nhìn Thượng Quan Linh, liền trực tiếp
đi tới bên cạnh lò sưởi, ngáp một cái hỏi: “Mới sáng sớm, tới đây làm
gì?”
Thượng Quan Linh dừng một chút, do dự hồi lâu mới nói:
“Ngươi định lúc nào thì về?”
Đường Thải Nhi có chút kinh ngạc, nàng không ngờ người
hận mình đến thấu xương như Thượng Quan Linh lại hỏi câu này. Nhưng chẳng qua
là kinh ngạc, sau đó nàng liền lắc đầu, kiên quyết nói: “Không về.”
“Không được.” Thượng Quan Linh phủ định hoàn
toàn.
Lam Anh tiếp tục làm người ngoài cuộc, sau khi kéo hai
bên bình phong, liền bắt đầu uống trà thưởng tuyết.
Đường Thải Nhi cười lạnh nhíu mày: “Ngươi nói
không được thì không được sao?”
Thượng Quan Linh thở dài, nâng chén trà lên, rồi lại
để xuống, buồn bã nói: “Ngươi có biết, hắn đang tìm cái chết.”
“Cái gì?”
Tim Đường Thải Nhi đập thình thịch, không rõ lý do:
“Cái gì tìm chết?”
“Sau hôm đó, hắn tự nhốt mình trong Tiêu Doanh
hiên, không những không nói gì, có người gây bất lợi cho hắn, hắn cũng chỉ chịu
đựng. Nếu không phải là Hàn Thác trông nom, hắn đã sớm chết đến ngàn vạn lần.
Mấy ngày nay, hắn lại hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào vào Tiêu Doanh hiên, như
thế, có người muốn giết hắn, hắn chỉ còn con đường chết.”
Đường Thải Nhi giận dữ, một cước đạp trúng lò sưởi,
loảng xoảng một tiếng, Nàng che giấu đau khổ ngồi trên đất.
Lam Anh vội vàng đặt chén trà xuống ngồi bên cạnh:
“Muội tự lấy mình ra tức giận cái gì? !”
Thượng Quan Linh toát mồ hôi: “Nàng rõ ràng là
trút giận lên lò sưởi mà.”
Đường Thải Nhi đau đến nhe răng, ngẩng đầu nhìn Thượng
Quan Linh: “Con người của hắn, ngươi tự quản đi, tìm ta làm cái gì?”
Thượng Quan Linh cúi người xuống, nhìn thẳng Đường
Thải Nhi, vẻ mặt hắn nghiêm túc, chữ chữ như ngọc: “Con người của hắn, nếu
ngay cả ngươi cũng không quan tâm, còn ai quản được nữa?”
Đường Thải Nhi hơi cúi đầu, đau đớn ở mũi chân dần mất
đi. Nàng cười khổ tự nhủ, nếu như, nếu như ta mệt mỏi thì sao? Lúc này trở về,
rồi lại rời đi, chẳng phải sẽ càng tổn thương hắn sao?
“Chí ít. . . . . .” Thượng Quan Linh nói, ít
nhiều cũng có chút khẩn cầu, “Chí ít, đi khuyên hắn một chút.”
Đường Thải Nhi hé miệng mỉm cười, ngẩng đầu lên nói:
“Được, ta theo ngươi trở về.”
Lam Anh trong lòng bị kiềm hãm, nắm chặt tay Đường
Thải Nhi, nhưng cuối cùng bắt đầu buông lỏng ra, cười nhạt: “Ta đi sai
người chuẩn bị xe.”
“Ừ.”
Đường
Thải Nhi mới ra đến tiền đường, đứng ở bên ngoài, bông tuyết lững lờ rơi trên
vai. Thế giới của Đường Thải Nhi trong nháy mắt yên tĩnh không một tiếng động,
chỉ có vô số bong tuyết chậm rãi rơi xuống. Nàng cười ngẩng đầu, nhìn lên bầu
trời bao la đầy tuyết.
Thượng Quan Linh gọi nàng ở phía sau, nàng cũng không
có phản ứng.
Cho đến khi cánh tay ngọc bị người ta đụng phải, nàng
mới quay đầu nhìn lại. Miệng Thượng Quan Linh đang hé ra rồi đóng lại nói cái
gì đó.
Tiếc là Đường Thải Nhi không nghe được, nàng hướng về
phía Thượng Quan Linh cười nhẹ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Thượng Quan Linh ngẩn người, gật đầu một cái, nói:
“Đi thôi.”