Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 60: Thiên thuợng nhân gian



Khi mặt trời lặn, trong Lẫm vương phủ một mảnh yên
tĩnh, người người mặc tố y vải thô, xung quanh đều là màu trắng, giống như
tuyết rơi, nhìn kỹ mới biết là tang bố lễ (vải trang trí màu trắng trong đám tang).

Bên trong thư phòng phía nam, Lăng Dạ Tầm một thân
bạch sắc thục cẩm (gấm Tứ Xuyên), bên
ngoài khoác áo choàng mỏng như tuyết. Hai mắt nhắm chặt, tay đè ở thái dương,
khuỷu tay trụ ở ghế vàng, khẽ nhíu mày, sắc mặt âm lãnh.

Hàn Thác gõ một tiếng mở cửa ra, thấy Lăng Dạ Tầm từ
từ nâng đôi mắt sâu hõm lên, mới cung kính cúi đầu bẩm báo: “Người của phủ
Thượng Thư nói, thư đã giao đến tay Đường phi nương nương.”

Hai mắt Lăng Dạ Tầm giật giật, có chút cứng ngắc gật
đầu một cái.

Hàn Thác thấy Lăng Dạ Tầm không dặn dò điều gì khác,
suy nghĩ một chút, hỏi: “Vương gia muốn uống trà không?”

Lăng Dạ Tầm khoát tay áo, “Không cần.”

“Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước.”

Lăng Dạ Tầm không lên tiếng, nhìn ngọc bội trong tay
đến ngẩn người.

Hàn Thác vừa mới quay người, liền đụng phải Thượng
Quan Linh đang mang theo nụ cười nhạt. Hắn lướt qua Hàn Thác liếc nhìn Lăng Dạ
Tầm, khẽ thở dài, ý bảo Hàn Thác đi xuống đi.

Đợi người đi rồi, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Chuyện buôn bán muối ở Giang châu đã làm xong, mọi người đang đợi mệnh
lệnh tiếp theo của ngươi.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên gần cửa,
là Thượng Quan Linh. Lăng Dạ Tầm cũng không ngẩng đầu, vẫn dùng ngón cái vuốt
ve thân ngọc, tự nói một loại nỉ non: “Nàng nói, nàng chịu đủ rồi.”

Thượng Quan Linh mím môi, tỉnh táo nói: “Nàng
hiện tại không thích hợp trở lại.” Cũng bởi vì thế, ban đầu hắn mới biết
rõ Đường Thải Nhi không phải là hung thủ, nhưng vẫn cho nàng một chưởng, vì để
nàng tạm thời rời đi. Nếu không làm vậy, lại càng khó khăn hơn.

Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu lên, cười khổ mà nói một câu:
“Cưới nàng, là vì muốn để nàng hạnh phúc, không phải theo ta chịu khổ. Khi
vừa mới bắt đầu, ta đã không cho nàng cuộc sống nàng mong muốn. Nàng muốn cuộc
sống điền viên, muốn vô câu vô thúc*. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn
thì quay về, nhàn rỗi thì tản bộ bên dòng suối, cười nhìn mặt trời lặn, từ đó
không hỏi chuyện giang hồ.”

(*Vô
câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.)

Thượng Quan Linh lẳng lặng nghe, đợi Lăng Dạ Tầm nói
xong, hắn mới cười khổ nói: “Sao ta lại không muốn, chẳng qua là, ta và
ngươi đều đang lúc tranh đấu, lún sâu vào vũng bùn, không thể thoát thân.”

Lăng Dạ Tầm cười nhạt, nụ cười kia làm Thượng Quan
Linh thất thần.

Vang lên bên tai giọng nói trầm thấp của nam tử trước
mắt kia, giống như một loại ma âm, đem tất cả thần trí của Thượng Quan Linh
khóa lại.

“Hoa rơi nước chảy xuân đi vậy. Thiên Thượng Nhân
Gian. . . . . .”

– – – – – — – – – – – – – – –

“Chàng thật nhàn nhã muốn chăm chút ấm tử sa
này.”

Trong phủ Thái tử, Lăng Thiên Mịch đang ngồi trong
đình, dùng trà Long Tĩnh lau ấm tử sa. Giọng Giang Vân Nhi truyền đến từ đỉnh
đầu, Lăng Thiên Mịch ngẩng đầu nhìn lên, thấy nàng từ trên đình nhảy xuống,
nhanh nhẹn tiếp đất.

Khóe miệng Lăng Thiên Mịch cong lên, cười cười:
“Tâm tình tốt, tự nhiên nhàn rỗi tiện tay.”

“Hôm nay chôn cất Hoàng muội của chàng, chàng làm
ca ca không ngờ lại không thèm nhìn một chút, thật đúng là bạc tình.”
Giang Vân Nhi cười híp mắt, hướng về phía nam nhân trước mắt.

Lăng Thiên Mịch liếc mắt nhìn nàng, cười nói:
“Vân Nhi thật hăng hái, chẳng lẽ tới xem người mình giết có chết sạch sẽ
hay không?”

Giang Vân Nhi cúi đầu, cầm chén trà lên uống một hớp
trà nóng, một hớp xuống bụng, mới buồn bã nói: “Rất sạch sẽ.”

“Lúc này Lăng Dạ Tầm, chắc chắn sẽ như con hổ
không nanh, không hề có ý chí chiến đấu.”

Giang Vân Nhi cười, nghiêng người về phía trước, ôm cổ
của Lăng Thiên Mịch: “Đúng vậy nha, làm sao có thể so với con báo mạnh
mẽ trước mắt này?”

Lăng Thiên Mịch ngửa đầu cười lớn, tâm tình cực tốt
muốn tới hôn Giang Vân Nhi, Cơ thể Giang Vân Nhi hơi cứng lại, hẳn là theo bản
năng né tránh.

Lăng Thiên Mịch nhướng mày, giơ tay lên nắm được cằm
Giang Vân Nhi: “Sao vậy?”

Giang Vân Nhi cười duyên hai cái, nói: “Hơi đói
bụng.”

“A?” Lăng Thiên Mịch thả ấm trà trong tay
ra, hai tay dùng sức, liền đem cả người Giang Vân Nhi kéo vào trong ngực, đúng
như dự đoán nghe đối phương kinh hoảng a một tiếng.

Cũng tại giây tiếp theo đã khắc chế kinh hoảng của
mình, thần sắc trở lại quyến rũ.

Lăng Thiên Mịch ghé sát vào cổ Giang Vân Nhi, ngửi
thấy hương thơm trên người nàng, khàn khàn nói: “Ngươi có biết, trên người
Vân Nhi là Đàn Vân hương, cần phải ở rất gần mới có thể ngửi được không?”

Sống lưng Giang Vân Nhi trong nháy mắt cứng ngắc, sau
khi ý thức được, muốn tránh thoát, lại bị đối phương gắt gao giữ lại.

“Nếu Thái tử đã phát hiện, cần gì tiếp tục diễn
nữa? !” Đường Thải Nhi có chút nổi giận, thế nhưng bàn tay Lăng Thiên Mịch
giữ hai cánh tay của mình vẫn chắc như vậy. Hai tay bị khóa lại không thích
hợp, không cho mình có bất kỳ cơ hội nào phóng độc.

Lăng Thiên Mịch cười, môi mỏng lướt xuống cổ Đường
Thải Nhi: “Vì sao không diễn? Nữ nhân của Tam đệ. . . . . . Nếm thử một
chút cũng không tồi. . . . . .”

“Buông ta ra!” Đường Thải Nhi giận dữ, gắng
sức đẩy hắn ra. Ánh mắt Lăng Thiên Mịch trong nháy mắt lạnh lẽo, chợt đẩy nàng
ngã trên bàn đá, ấm tử sa theo đó mà vỡ tan tành, cảm giác như ngọc vỡ, thanh
thúy vui tai. Chẳng qua là lúc này, không ai thưởng thức, cũng không ai đau
lòng.

“Tam đệ để ngươi đến? Chậc chậc, rất hiển nhiên,
ngươi diễn trò, không diễn tốt bằng Vân Nhi.”

Đường Thải Nhi giận quá hóa cười: “Phải
không?”

Lăng Thiên Mịch thấy nàng cười đến tuyệt sắc, trong
mắt dâng lên dục niệm, khàn khàn cổ họng, trầm giọng nói: “Đã có chỗ nghi
vấn, vậy không bằng chúng ta tiếp tục.”

Khóe miệng Đường Thải Nhi dần dần nhếch lên nụ cười
thị huyết, ánh mắt kinh hoảng kia cũng chầm chậm trở nên tỉnh táo. Cuối cùng,
dùng loại ánh mắt nhìn xác chết mà nhìn Lăng Thiên Mịch đang nằm trên người
mình.

Lăng Thiên Mịch cau mày, nắm hai tay nàng bắt đầu dùng
sức, nảy sinh độc ác hỏi: “Ngươi cười cái gì? !”

Đường Thải Nhi nhẹ giọng, vẫn cười: “Ta cảm thấy,
ta diễn không tồi.”

“Cái gì?”

“Giang Vân Nhi diễn ta, giết công chúa; mà ta
diễn nàng. . . . . .” Đường Thải Nhi dừng một chút, sau đó nheo mắt lại,
lạnh lùng nói, “Giết. . . . . . Ngươi. . . . . .”

Lăng Thiên Mịch kinh hãi, buông hai tay nàng ra, lui
về phía sau mấy bước, vận công kiểm tra, vừa mới dùng sức, cổ họng liền căng
thẳng, phun ra một ngụm máu đen.

“Ngươi. . . . . .”

Đường Thải Nhi cười, thưởng thức vẻ mặt thống khổ của
Lăng Thiên Mịch: “Nàng ta giết công chúa, ta không cứu được; ta giết
ngươi, nàng ta cũng không cứu được.” Nói xong, nàng cười càng phát ra kiều
mị xinh đẹp, “Đương nhiên, độc này, sợ rằng ngay cả Giang Vô Nhai bị ngươi
giam trong ngục cũng không giải được.”

Hai mắt Lăng Thiên Mịch bắt đầu đỏ lên, khóe mắt bắt
đầu rỉ ra máu tươi. Hắn loạng choạng, muốn bắt Đường Thải Nhi, người sau lại dễ
dàng né tránh, giống như kiểu mèo vờn chuột.

“Ta không tin. . . . . .”

Hai mắt Đường Thải Nhi lạnh lẽo, khóe miệng che giấu
nụ cười: “Vào đời ba năm, ta chưa bao giờ tự chế độc giết người, bởi vì
không cần thiết. Nhưng không làm, không có nghĩa là sẽ không làm.” Dứt
lời, trong ống tay áo, một thanh chủy thủ bằng bạc, nhanh như chớp phóng về
phía Lăng Thiên Mịch.

Khi trở lại bình thường, người trước mắt đã thất khổng
chảy máu, hầu kết đã sớm bị đâm thủng, nhưng không dừng tại đó, mà cắm trên cột
gỗ phía sau hắn. Ngân đao nhuốm đầy máu đen.

“Đại ca! !”

Tiếng rống giận vang bên tai, Đường Thải Nhi nghiêng
đầu nhìn, Tứ hoàng tử Lăng Phong Minh đang phi thân tới đây.

Nàng
hướng về phía Lăng Phong Minh thản nhiên cười, sau đó tung người, nhanh chóng
thoát đi.

Lăng Phong Minh tới bên cạnh Lăng Thiên Mịch. Thứ hắn
thấy chính là thi thể vô cùng thê thảm. Máu theo mắt chảy hết ra ngoài, hé ra
khuôn mặt xanh xám của xác chết, thất khổng chảy máu.

Cả người Lăng Phong Minh run rẩy, không dám tin. Đêm
hôm trước ,đại ca vẫn cùng mình đánh cờ không ngờ lúc này đã rời xa nhân thế,
chết thảm trước mắt. Trên trán hắn nổi gân xanh, cả người tức đến đỏ thẫm, ngửa
mặt lên trời rống: “Giang Vân Nhi, Lăng Phong Minh ta nhất định sẽ đem
ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Rừng cây ngoại thành phía tây, Đường Thải Nhi liều
mạng chạy trốn, bước chân sau khi chạy vào rừng cây càng loạn.

Trước mắt trở nên tối sầm, cả người rơi vào bóng tối,
không có phương hướng.

Chân bị vấp, thân thể liền thuận thế ngã xuống.

Nhưng lại không ngã trên mặt đất.

Lam Anh ôm Đường Thải Nhi, cau mày hỏi: “Thải
Nhi?”

Đường Thải Nhi vững cước bộ, hai mắt từ từ thấy được
ánh sáng, chậm rãi nhìn Lam Anh. Nàng thoải mái cười một tiếng: “Rốt cuộc
cũng trốn ra được.”

“Muội quá mạo hiểm.” Lam Anh thấp giọng quát
lớn, cũng không nhẫn tâm trách mắng.

Đường Thải Nhi lắc đầu một cái, giơ tay lên, “Roạt”
một tiếng, kéo mặt nạ da trên mặt xuống.

“Thái tử đã chết.”

Lam Anh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền
đón nhận sự thật này, bởi vì, hắn biết, nếu như độc y Đường Cảnh muốn giết ai,
người nọ, sống cũng không lâu.

Đường Thải Nhi đứng thẳng người, lại nói: “Giang
Vân Nhi, ta để cho ngươi cũng nếm thử tư vị oan uổng.”

Lam Anh cười cười, vuốt vuốt mái tóc vì chạy mà bị rối
của Đường Thải Nhi: “Muội thật là.”

“Trong vòng bảy ngày sẽ không động đến nàng ta,
đợi lúc nàng ta bị truy nã phải chạy trốn khắp nơi, ta sẽ xuất thủ, giải quyết
nốt nàng.”

Lam Anh không nói gì, nhìn Đường Thải Nhi đang thu mặt
nạ da người về, tiếp tục đi hướng phủ Thượng Thư. Hắn thật hi vọng, khiến nữ
nhân này cách xa phân tranh, cách xa giang hồ. Chẳng qua là, điều hắn hy vọng,
lại cũng không phải điều nàng muốn. Nàng muốn, đã không còn là nhàn vân dã hạc*
ban đầu.

(*
Nhàn vân dã hạc (闲云野鹤): mây thảnh thơi nhàn
rỗi, hạc hoang dã tự do.)

“Sau đó, muội có dự định gì?”

Lam Anh đuổi theo, đi bên cạnh nàng, mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Đường Thải Nhi có chút hoảng hốt, theo bản năng
bóp mạch môn ở tay phải của mình: “Đi một bước, tính một bước.”

“Không có ý định trở về?”

“Không trở về được.” Đường Thải Nhi hơi cúi
đầu, rũ mắt, bàn tay nắm mạch môn khẽ dùng sức. Sự đau đớn ở đó, khiến cho mình
thanh tỉnh hơn nhiều, “Mấy ngày nữa, ta tính về nhà, cùng cha mẹ đón giao
thừa.”

Hai mắt Lam Anh chuyển một cái, cúi đầu nhìn về gò má
Đường Thải Nhi, bộ dạng như là muốn nói lại thôi.

Cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Mười sáu
tháng giêng là sinh nhật của muội, đến lúc đó, ta muốn tặng muội một phần hậu
lễ.”

Đường Thải Nhi cười, ngẩng lên nghiêng đầu hỏi:
“Là gì vậy?”

Lam Anh lắc đầu, lại có chút thần bí: “Chưa đến
hạn ba năm, không thể nói.”

Đường Thải Nhi càng thêm mơ hồ, cười hỏi: “Sao
lại hạn ba năm?”

Lam Anh cười nhạt, không trả lời nữa, cất bước đi về
phía trước. Đường Thải Nhi bất đắc dĩ nhún vai một cái, đi theo.

Lam Anh suy nghĩ chốc lát, dường như trở lại ba năm
trước.

Có người cười nói: “Con bé đã muốn đi, chúng ta
không muốn con bé biết chuyện đã phát sinh, càng không muốn để nó hận
ngươi.”

Còn có người nói: “Nếu ngươi vẫn yêu con bé, hãy
đối tốt với nó, trở thành chỗ dựa của nó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.