Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Chương 19: Lâu đài thủy tinh



“Ân Sinh”. Từng bước một, Trần Dũng đến gần tôi, khuôn mặt xồm xoàm râu ria chưa cạo, cười không được tự nhiên. “Em về rồi”.

“Dạ, đúng vậy”. Thấy anh cười, tôi cũng cười, hoàn toàn mở miệng theo bản năng, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.

“Di động gọi không được, chỉ có thể ngồi chờ em ở đây, ai ngờ ngủ
quên, còn nằm mơ thấy mình trúng số độc đắc, mua máy bay riêng đưa em đi du sơn ngoạn thủy”. Anh đã đến rất gần, gần đến nỗi tôi có thể ngửi
được mùi nước hoa “Bích sóng” hòa trộn với mùi khói thuốc và mùi mồ hôi
tạo thành mùi hương đặc trưng tên là Trần Dũng. “Chưa bay tới nơi anh đã tỉnh lại, vừa vặn thấy em đứng ngoài hiên, mặc quần áo trắng, thật
là… thật là xinh đẹp”.

Tôi ngạc nhiên, đây chẳng phải là… Thuốc an thần đưa đến bên miệng, có ý gì đây?

Bàn tay to xoa hai má tôi, trong khoảng cách gần trong gang tất nhưng giọng anh nói xa xôi tận chân trời. “Hai tháng không gặp, Ân Sinh, anh, anh muốn…”. Câu nói kế tiếp bị ngắt, Trần Dũng xoay người thật nhanh, nôn mửa kịch liệt.

“Anh Dũng, anh Dũng!”. Bị anh dọa, tôi vội vàng giang tay đỡ anh,
phát hiện thân thể chạm tới nóng như lửa đốt. “Anh làm sao vậy? Anh
Dũng, đừng làm em sợ, anh, anh làm sao?”.

Nghe tôi hoảng loạn, anh ngẩng đầu, gương mặt xanh xao nặn ra nụ cười miễn cưỡng, vỗ vỗ lưng tôi. “Không sao, chắc anh ăn phải đồ gì thiu, dạ dày hơi khó chịu”. Đứng thẳng dậy, bóng dáng cao lớn khống chế không
được, có điểm loạng choạng. “Ân Sinh, anh lên nhà ngồi được không?”.

Lời này nghe quen tai, tôi lại không rảnh nghĩ sâu xa, nắm lấy túi xách của anh, chống đỡ thân thể anh. “Chúng ta đi bệnh viện”.

“Không cần”. Anh bất động, ánh mắt nhìn tôi bướng bỉnh, bàn tay nóng
như bàn ủi bắt lấy tay tôi, giống như túm được cành cây nơi hẻm núi. “Ân Sinh, anh chỉ muốn lên nhà ngồi thôi”.

“Rồi rồi rồi, khám bệnh xong anh muốn diễn tuồng hát xướng gì trên đó cũng được, nhưng mà anh Dũng, bây giờ chúng ta phải đi bệnh viện”.

Tôi xổ một tràng đáp ứng, vừa nói vừa đỡ anh đi ra ngoài, không ngờ
anh đổi tính, vô cùng phối hợp. Vẫn cầm lấy tay tôi, Trần Dũng nhẹ nhàng nói. “Thật mà, cho anh vào phòng đi”.

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh muốn ở khách sạn?”.

Anh không trả lời, chỉ có cánh tay là nhũn xuống, thân thể tựa hoàn
toàn vào vai tôi, sức nặng lộ ra sự tin tưởng. Trong gió như có tiếng ai đó mơ hồ thở dài thỏa mãn. “Thật tốt quá…”.

Là ai nói? Tình huống hỗn loạn, tôi không biết.

Ba ngày sau, Trần Dũng lành bệnh, bệnh tình như ăn mòn mất một tầng
da thịt trên thân thể anh, nhìn gương mặt chồng vàng vọt mà vẫn vui vẻ
nằm trên giường, tôi đương nhiên đau lòng. Cảm thấy chính mình thật
không chút tiền đồ, đầy bụng tổn thương và ấm ức nhưng nhìn anh lại nói
không ra, ngược lại thấy người ta lên cơn nóng sốt thì lập tức như kiến
bò trên chảo nóng, điên điên chạy tới chạy lui không ngưng nghỉ. Đúng là kiếp trước tôi thiếu nợ anh! Tôi oán hận nghĩ, thề không bao giờ thèm
quan tâm anh nữa, nhưng vừa thề thốt xong, quay người lại thì nên làm
như thế nào lại làm như thế ấy. Chăm sóc người bệnh cũng nghiện sao?
Buồn bực!

Không tự mâu thuẫn như tôi, Trần Dũng có vẻ trầm mặc rất nhiều, uống
thuốc xong liền nằm yên trên giường, không nói lời nào, không than khổ,
chỉ im lặng, im lặng không hề giống anh. Tôi cho rằng do bệnh, thân thể
yếu đuối làm cho tâm hồn cũng yếu đuối theo, giống như Trần Dũng bây
giờ, rảnh rỗi luôn thích níu cánh tay tôi không chịu buông, hành động dị thường của anh, tất cả đều do rối loạn tiêu hóa mà ra. Nhất định là như thế.

“Em về rồi”. Mang theo đồ ăn, mở cửa, chào hỏi người bệnh trong nhà. “Hôm nay cảm giác sao rồi?”.

“Rất tốt”. Anh chui từ phòng vệ sinh ra. “Ống nước bị rỉ, đây nè”.
Cầm kéo trong tay chỉ chỉ. “Thiếu lực, nhà có kìm không em?”. Sắc mặt
anh vẫn thực tiều tụy, bàn tay cầm kéo lộ rõ xương tay, ánh trời chiều
xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên làn da hệt như chiếu lên cây lởm chởm
cành.

Mới vài ngày mà đã gầy thành như thế! Trái tim tôi khống chế không
được đau nhói, nghĩ muốn thờ ơ lại không thể ngăn cản bước chân, tự động mở miệng, đoạt lấy cây kéo, hung hăng mắng anh. “Rỉ cũng mặc kệ, mau
quay về giường nằm đi!”.

Tôi không rõ lời này vì sao biến thành thuốc, cây héo hon lập tức
sống lại, khôi phục vẻ xanh tốt ban đầu, hệt như nước thần trong truyền
thuyết, chỉ cần một giọt lập tức biến bộ xương khô trở thành người sống.

Nắm chặt lấy tôi, anh cười rộ lên, ánh mắt đen láy lấp lánh ánh sao. “Bà xã, em thật tốt”.

Phê bình tương đương khen ngợi, người này có tật xấu đó!

Không nhìn tôi kháng cự, Trần Dũng cọ cằm lên đỉnh đầu tôi, anh nói
chuyện, từng chữ từng chữ động lòng người. “Đi xa mấy chục ngày, điện
thoại cũng vô ích, mỗi ngày nhìn ảnh cưới nhớ vợ, nếu không đến thăm,
anh sợ chính mình sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh thần kinh”.

Cánh tay gia tăng lực, ôm càng chặt, anh tiếp tục nỉ non bên tai tôi, tình chân thật, ý khẩn thiết. “Ân Sinh em biết không, em mà giận, khuôn mặt phồng, miệng cong lên trông y đúc bánh bao ở đây, nhỏ nhỏ tròn
tròn, thật sự là đáng yêu”.

Ngôn từ của anh quá mức hấp dẫn, tôi chống đỡ không được, trong
khoảng thời gian ngắn trố mắt, cả người dập dìu trong biển sâu khôn
cùng, sóng cuốn vỗ về bồng bềnh thoải mái. Nhưng mà… Bánh bao?!

Roẹt! Biển rộng khô cạn, trọng lực trở về, hai chữ “bánh bao” biến
thành đá ngầm đập vào hông tôi, cảnh trong giấc mơ lúc trước lại hiện ra rõ ràng, đúng rồi, sao tôi có thể quên mất bánh bao của Lâm Mi chứ! Ý
nồng tình thâm lập tức thành âm hiểm giả dối, không khí ấm áp tụt xuống
dưới 0 độ, tôi đẩy anh ra, cúi đầu đi, cắn môi không nói lời nào.

Nói thế nào đây? Chẳng lẽ hỏi anh : Anh Dũng, lúc này anh lại muốn
lấy thứ gì trong nhà cho ai nữa? Quên đi, cùng vi quý, anh là người
bệnh, tôi nhịn!

Thời gian kế tiếp buồn hơn, anh ngoan ngoãn quay về nằm trên giường,
tôi xắn tay áo nấu cơm, phong cảnh kiều diễm vừa rồi tan thành mây khói, chúng tôi tự lui về lâu đài thủy tinh của mình, ngẫu nhiên nói chuyện
phiếm như hai người ở cách nhau cả ngọn núi.

“Đói chưa?”.

“Chưa”.

“Hai món ăn đủ không, thiếu em lại đi mua thêm?”.

“Không cần không cần, ăn không hết đâu”.

Đối thoại thiếu muối ngắt quãng thẳng đến khi đồ ăn dọn ra bàn, nội dung nói chuyện có cải thiện cũng không hơn gì ban nãy.

“Ký túc xá này chỉ một mình em ở?”.

“Người ở cùng kết hôn, trước khi anh tới ba ngày đã chuyển ra ngoài”.

“À, là vậy sao”.

“Ngày mai cuối tuần, nếu cảm thấy khỏe hơn, em dẫn anh ra ngoài đi dạo, tận tình làm thổ địa”.

“Được, cảm ơn”.

Đồng thời dừng lại, đồng thời ngẩng đầu, dường như cả hai chúng tôi
đều cảm thấy cuộc đối thoại này quỷ dị thái quá. Anh nhìn tôi, trong ánh mắt không thể không nhận ra có gì đó rất lạ, một lúc sau cười rộ lên,
khóe miệng nhếch lên cao. “Thổ địa gì chứ, rõ ràng không đến một tháng
nữa sẽ trở về, em nha, chỉ là khách qua đường thôi”.

“Này…”.

Lời anh nói thật sự làm tôi nghĩ đến một chuyện, gác đũa, đằng hắng
giọng, nói vào việc chính. “Hôm nay tổng giám đốc Triệu ở công ty con
gọi em tới”.

“A, ông ấy nói gì, có phải cho em quay về tổng bộ trước hạn, chuẩn bị giao tiếp công tác?”.

“Ông ấy nói em làm rất tốt”.

Tay gắp rau ngừng lại, đôi đũa đang gắp miếng cà chua xào trứng tôi nấu run rẩy. “Còn gì nữa?”.

“Nếu em có thể ở lại, ông ấy sẽ thăng chức cho em, nên…”.

Cạch!

Chiếc đũa rơi trên mặt đất, Trần Dũng cúi xuống nhặt lên, nhưng lâu thật lâu không ngẩng đầu dậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.