Ngưu Bôn nói, hết men rượu rồi Thương Ngô tỉnh dậy sẽ không sao, thế nhưng
đến tận tối ngày hôm sau hắn vẫn ngủ li bì. Tuy nhiên, sắc mặt hắn không còn
đáng sợ như ban đầu nữa.
Tôi về nhà thay giặt quần áo và lấy ít đồ dùng cần thiết để đi làm. Lúc ra
khỏi cửa, tôi thấy tấm thiệp mời đang được đặt trên bàn uống nước, tiếp đó liếc
thấy đôi mắt gấu trúc to đùng và mái tóc rối bù của mình trong gương.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn biến mình như con trai. Thế nhưng, chỉ vì Lâm Lỗi vô
tình nói là thích con gái để tóc dài nên trong năm năm yêu đương, tôi chưa từng
cắt tóc. Mãi đến tận sau khi chia tay, tôi mới cắt một nhát làm hai đoạn mái tóc
dài đã quá hông.
Thất tình lần trước có thể cắt ngắn tóc, lần này thì sao?
Có thể vì không nghỉ ngơi đủ trong hai ngày nên tôi loạng choạng lên chiếc xe
buýt ngược hướng, sau đó lại lờ đờ đi dọc con đường đến trước một khu nhà.
Trời đã nhá nhem tối nhưng chỗ nào cũng rực ánh đèn khiến mọi thứ trở nên rõ
ràng.
Tôi ngồi xổm như một con khỉ bên lề đường trong mười phút, sau đó nhìn thấy
một chiếc taxi dừng ngay trước cửa khu nhà, hai người từ trong xe bước ra, một
nam, một nữ, một quen, một lạ. Người con trai cao lớn, trông nho nhã, còn vẻ đẹp
của người con gái có chút xanh xao, yếu ớt, từ ngoại hình đến khí chất, cả hai
đều xứng đôi.
Trước đây, khi xem phim, tôi luôn tỏ vẻ giễu cợt đối với những tình tiết mang
tính tình cờ. Thế giới này rộng lớn như vậy, sao có thể chạm mặt nhau được cơ
chứ? Nếu quả thực là may mắn như thế thì mua xổ số còn hơn, không chừng lại có
thể trúng được vài trăm nghìn tệ.
Nhưng giờ đây, tôi đã thực sự thừa nhận sự nông cạn, hẹp hòi của mình, tôi
thấy hối hận.
Nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống, cuộc sống luôn đầy ắp sự tàn khốc.
Tôi chỉ muốn đến chỗ Trương Thần ở thôi, thật không ngờ còn có thể nhìn thấy
anh, càng không ngờ còn “thấy một tặng một”, kèm theo một người nữa.
Thấy chân hơi tê, tôi bám vào cột điện đứng dậy, chờ mạch máu lưu thông.
Phía bên kia đường, Trương Thần dìu người con gái bên cạnh đi về phía cổng
khu nhà, ánh mắt thật dịu dàng, cử chỉ thật quan tâm.
Khi đến chỗ rẽ trong cổng, họ bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó, Trương Thần chầm
chậm quay đầu, nhìn về phía tôi đang đứng.
Sự tê liệt nhanh chóng lan từ thần kinh chân tới trung tâm đại não, tôi dường
như hoàn toàn mất đi khả năng miêu tả cảnh tượng lúc đó.
Tóm lại, tất cả đều vô cùng kịch hóa.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua, chắc chắn tôi sẽ không
hề do dự tỏ vẻ xem thường sâu sắc đối với những trò khuôn sáo ác ý này.
Trong không khí tựa như kịch trường, nhân vật nam đội trên đầu vòng ánh sáng
là Trương Thần nói vài câu gì đó với nhân vật nữ cũng đội vòng ánh sáng, rồi sau
đó một mình đi về phía tôi, từng bước từng bước, đến trước mặt tôi.
Trong phút chốc, những tia sáng từ vòng sáng kia lấp lánh làm chói mắt
tôi.
Chân tôi vẫn tê, càng lúc càng tê. May mà bên cạnh có cột điện nên tôi vẫn có
thể ưỡn ngực thẳng lưng như một cây bút chì. Cảm ơn Đảng, cảm ơn nhân dân, cảm
ơn cột điện!
– Tiểu Đậu…
– Có phải anh muốn hỏi, sao em lại đến đây? Trời đất nhân từ, chỉ tình cờ
ngang qua thôi.
Trương Thần đẩy gọng kính theo thói quen, giọng nói trầm ấm, nụ cười nhàn
nhạt:
– Anh vốn định lát nữa sẽ tới gặp em.
Tôi cũng gượng cười:
– Đúng rồi. Anh đã hứa, sẽ lập tức đi tìm em, một giây cũng không chậm trễ.
Còn may, giờ vẫn chưa muộn, em vẫn chưa ngủ như một chú heo.
Nụ cười của anh dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.
Điều này khiến tôi bỗng cảm thấy hơi mệt, không phải, là rất mệt.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi vào thẳng vấn đề:
– Bạn của anh họ Hạ, tên An Khiết, đúng không?
Anh hơi sững người, nhắm mắt vào rồi lại mở ra. Dưới những tia sáng phản
chiếu của ánh đèn xung quanh, đôi mắt sau cặp kính của anh càng đen hơn, sáng
hơn.
Không đợi để anh phản ứng, tôi nói tiếp:
– Anh đi gặp em là muốn chia tay với em, có phải không?
Anh nhìn tôi, cặp mày nhíu lại nhưng ánh mắt không hề lảng tránh. Giọng anh
nhẹ nhàng nhưng kiên định:
– Đúng vậy.
– Vì anh và cô ta quay lại với nhau sao?
– Không. Anh và cô ấy mãi mãi không thể bên nhau được. Chỉ là, anh không thể
không quan tâm đến cô ấy.
Mấy phút sau, tôi đã hiểu ra một vài chuyện.
Thực ra rất đơn giản, một đôi yêu nhau trong mười năm, sắp kết hôn rồi nhưng
vào đêm trước hôm cưới, người con gái bị một ông chủ lớn ở đâu xuất hiện theo
đuổi mãnh liệt. Cuối cùng, cô ta lựa chọn tiền bạc và địa vị, vứt bỏ tình yêu và
lời hứa. Tiếc thay, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, ông chủ kia lại thích
một người khác. Cô gái vốn kiêu ngạo không có cách nào đối diện với hiện thực
tàn khốc nên đã mắc phải chứng phiền muộn nghiêm trọng, bắt đầu nghĩ cách kết
thúc cuộc đời.
Vào giây phút cuối cùng, cô ta nhớ đến người con trai đã cùng mình đi hết
tuổi thanh xuân nên gửi một email, nói lời xin lỗi.
May thay, cô ta được bệnh viện cấp cứu kịp thời, càng may hơn là người con
trai lại quay về bên cô ta. Chỉ có điều, lý do không phải vì tình yêu.
Tôi đã nói rồi, Trương Thần là người rất lương thiện, trong lúc kể lại quá
khứ đã từng mang đến cho mình niềm đau khổ vô tận và thậm chí cả sự sỉ nhục,
giọng anh vẫn điềm nhiên, không hề có chút căm hận, đến ngay cả oán giận hay quở
trách cũng đều không có.
– Tiểu Đậu, anh không thể bỏ mặc cô ấy. Dù gì, anh và cô ấy đã có bấy nhiêu
năm tình cảm, đã có bao nhiêu năm bên nhau. Đối với anh, cô ấy là một người
thân, anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự hủy diệt mình, anh thật sự không làm
được…
Khi nói những lời này, trong giọng nói của anh như có cơn sóng lớn, không còn
ấm áp, rõ ràng nữa mà khàn khàn, ram ráp như thể bị dao cứa vào tim:
– Bác sĩ nói, bệnh của cô ấy phục hồi rất chậm, cần nhiều thời gian, cần
nhiều sự nhẫn nại. Từ bé, cô ấy đã mất mẹ, sau khi tốt nghiệp, cũng gần như cắt
đứt mọi quan hệ với gia đình. Giờ đây trên thế giới này, cô ấy chỉ có mình
anh.
Nói thẳng là tình huống lúc này nằm ngoài suy đoán của tôi, nó không giống
với hàng trăm khả năng mà tôi nghĩ đến trong những lúc thẫn thờ. Đặc biệt lại
không đủ nhẫn tâm, không đủ ác ý nên khiến tôi không kịp phản ứng. Ngẩn người
mãi tôi mới sực nhớ ra, hỏi:
– Phải mất bao lâu mới hoàn toàn hồi phục?
– Anh không biết… – Trương Thần khẽ nhếch môi, nói tiếp: – … nhưng điều
đó không quan trọng. Dù là bao lâu anh cũng không thể để em cùng anh gánh chịu
tất cả. Bởi vì, như thế không công bằng với em. Và vì đây là chuyện riêng của
anh và cô ấy. Tiểu Đậu, em có thể hiểu không?
Tôi nghĩ, mình có thể hiểu.
Hai người ở bên nhau đã quá lâu, dù sau này không còn yêu nhau thắm thiết,
thậm chí là làm tổn thương nhau, nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ hình ảnh của đối
phương trong cuộc đời mình.
Có thể vì thói quen, có thể vì trách nhiệm, cũng có thể vì tình bạn, và cũng
có thể vì tình thân, nhưng không liên quan gì đến tình yêu.
Lấy ví dụ đơn giản, nếu Lâm Lỗi có xảy ra chuyện gì, tôi cũng vậy, không thể
bỏ mặc anh ta.
“Không thể bỏ mặc”, bốn chữ này, tôi hiểu.
Theo mô tuýp phát triển trong phim, Trương Thần có lẽ sẽ vì muốn tôi quên
anh, hận anh nên giả vờ quay lại với cô Thiên thần mùa hạ, sau đó bị tôi chửi
rủa rồi tát, cuối cùng trái tim anh tan nát nhìn theo bóng tôi khuất xa dần.
Hoặc là sau khi biết sự thật, tôi sẽ ngân ngấn nước mắt kiên quyết cùng anh
chăm sóc cô Thiên thần mùa hạ kia. Cuối cùng, sau khi trải qua hàng loạt những
đả kích lẫn hiểu lầm, ánh sáng của Thánh mẫu tôi cuối cùng cũng cảm hóa được
trời đất, tình bạn của ba người và tình yêu của hai người cùng tồn tại và chúng
tôi sẽ cùng sống trong những ngày vui vẻ, hạnh phúc…
Thế nhưng, dù cuộc sống có đầy những tình huống cẩu huyết thì cũng không phải
là đang trên kịch trường.
Trương Thần lựa chọn sự thẳng thắn, thành thật, tôi lựa chọn rời xa anh. Hai
chúng tôi, mỗi người một lựa chọn, bình tĩnh mà quyết đoán.
Không có nước mắt, không có sự đau khổ xé gan xé ruột, không hỏi trời, hỏi
đất, hỏi biển, tất cả đều theo lẽ tự nhiên.
Tôi giậm giậm chân, hình như không còn tê nữa.
Buông tay khỏi cây cột điện, tôi cười hì hì nói:
– May mà người trong văn phòng đều không biết chuyện của hai chúng ta, đỡ
phải tốn công giải thích.
Trương Thần gật đầu, cuối cùng trên khóe môi anh cũng lộ ra một đường cong
nho nhỏ:
– Ừ, cũng may.
– May là chúng ta chưa nói tới kế hoạch hay lời hứa gì.
– Ừ, may.
– May mà em vẫn chưa rất rất rất thích anh, thích đến nỗi khắc cốt ghi
tâm.
– Ừ, may.
– May mà, anh cũng đối với em như vậy.
Lần này Trương Thần lại không nói gì.
Để không khí bớt tẻ ngắt, tôi đành phải nói tiếp:
– Tình yêu của chúng ta thật “chớp nhoáng”. Từ lúc xác định quan hệ yêu đương
đến khi kết thúc, trước sau gộp lại hình như nhiều nhất chỉ mười ngày.
Trương Thần giơ tay ra xem đồng hồ, nói:
– Chín ngày hai mươi hai giờ bốn mươi ba phút, từ lúc anh nói với em “Phải”
đến câu nói ban nãy “Đúng vậy”.
– Có phải anh thích em không?
– Anh muốn chia tay em có đúng không?
– Đúng vậy.
Tôi hít mạnh mũi, chớp mắt thật mạnh, hét to:
– Anh đừng như thế này. Nếu anh như thế này thì em sẽ cảm thấy anh thích em
nhiều hơn em thích anh.
Trương Thần bật cười, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng, chín chắn:
– Tiểu Đậu, anh thực sự muốn luôn ở bên em, muốn quý trọng em, không muốn em
phải buồn, không muốn em phải khóc. Anh những tưởng rằng, mình có thể làm
được…
Anh nắm chắc vai tôi, xoay tôi nửa vòng tròn, sau đó khẽ đẩy tôi về phía
trước, giọng anh vang lên sau lưng tôi:
– Trước đây, đều là em nhìn anh rời đi. Lần này đổi lại, anh sẽ nhìn theo
bóng em.
– Phải.
– Được.
Tôi sải những bước lớn, không quay đầu lại.
Tôi thất tình rồi, tôi rất buồn.
Dù cuộc tình này từ đầu chí cuối tổng cộng không đến mười ngày, nhưng tôi vẫn
rất buồn.
Vốn định lấy đồ, rồi đi đến chỗ Ngưu Bôn nhưng do trong lòng buồn bã nên tôi
muốn quay về nhà ở một mình.
Có câu nói: “Không có cách nào giải sầu ngoài việc giả vờ vui…”.
Tôi mua cổ vịt Thanh Võ loại cay nhất, pha ly cà phê đen đặc hơn cả tương rồi
nhìn hai thứ này bần thần hồi lâu, cuối cùng lại không nhét vào miệng.
Tôi như con nhặng không đầu lượn quanh phòng mười bảy, mười tám vòng, chóng
mặt, hoa mắt, chán nản, cuối cùng chỉ có thể mở máy tính, rồi lại tiện tay đăng
nhập QQ.
Vào giờ ăn tối của ngày Chủ nhật, số người Online chỉ đếm trên đầu ngón tay,
do đó avatar nào sáng càng trở nên rõ ràng hơn.
Trong đó có một avatar, hình như lúc nào cũng sáng, rỏ lẽ anh ta nghiện game
trên QQ nên Online hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày.
Có một thời gian dài, tôi đều chọn sự phớt lờ đối với người này. Nhưng lần
này như bị trúng tà, tay run run, tôi ấn vào avatar đó rồi gửi một biểu tượng
mặt cười.
Vừa gửi xong, tôi liền muốn chặt phăng cái đầu mình đi, đang định thoát ra,
con chuột dừng lại nút “X” trên đỉnh góc bên phải, tôi lại không nhấn vào.
Cát bụi (******) 18:45:34
A Phúc, em tìm anh ?
Tốc độ đánh chữ của Lâm Lỗi vẫn nhanh như trước đây, công lao này thuộc về
mối tình mỗi người một nơi của chúng tôi.
Khi ấy rất nghèo, cước gọi điện thoại đường dài rất đắt, tôi và anh ta liền
tận dụng tất cả cơ hội để có thể lên mạng nói chuyện. Ký túc xá, quán net, phòng
máy, đều là những nơi chúng tôi từng chiến đấu.
Số QQ của hai chúng tôi là cùng đăng ký một lúc, sáu năm rồi, chưa từng
thay.
Trên thực tế, có rất nhiều thứ vẫn không hề thay đổi sau khi chúng tôi chia
tay. Ví dụ như số điện thoại di dộng, số tài khoản MSN, địa chỉ email, biệt danh
trên mạng, cách gọi thân mật trong đời thực, thậm chí đến ngay cả mật mã thẻ
ngân hàng cũng không đổi. Đó chính là ngày sinh nhật của anh ta.
Có duy nhất một thứ thay đổi là tình cảm những tưởng sẽ bền lâu như trời
đất.
Trời đất! Xem ra tôi đang thật sự rất buồn. Tôi nhíu mắt, cau mày vẻ đau
đớn.
A Tu La (******) 18:47:51
Gửi nhầm.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại vô thưởng vô phạt này nhưng
lại một lần nữa đang định thoát thì phải dừng lại.
Cát bụi (******) 18:48:34
A Phúc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Tôi có thể nói một cách không hề phô trương rằng, từ cửa sổ chat, trong font
chữ “Lệ”, cỡ chữ năm, màu chữ xanh da trời, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ
của anh ta lúc này.
Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay đặt trên bàn phím, khẽ mím chặt
môi, thoáng chút lo lắng. Ồ đúng rồi, bên cạnh còn có nửa bao thuốc lá, một
chiếc gạt tàn, một cái bật lửa.
Nếu như, những thói quen này của anh ta cũng không hề thay đổi.
Tôi thừa nhận, có những lúc tôi là người rất không quyết đoán. Vậy nên, lúc
này tôi do dự, chần chừ, không dứt khoát ấn vào nút “X”.
A Tu La (******) 18:52:43
Nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ làm gì?
Trong vài phút tôi do dự, Lâm Lỗi vẫn lặng lẽ chờ đợi. Sau khi dòng chữ vừa
rồi được gửi đi, anh ta không lập tức trả lời mà lặng lẽ mất khoảng một phút
rưỡi.
Cát bụi (******) 18:54:22
Anh sẽ ở bên em, nếu em muốn. Chỉ cần em đồng ý.
A Tu La (******) 18:54:55
Tại sao? Chẳng phải giữa hai chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi sao?
Cát bụi (******) 18:56:32
A Phúc ngốc, cho dù là lúc nào, cho dù là tình huống gì, anh cũng không thể
bỏ mặc em. Dù chúng ta không còn là người yêu thì vẫn là bạn bè. Dù em không coi
anh là bạn thì ít ra em và anh cũng vẫn là đồng hương lớn lên cùng nhau.
Tôi không trả lời mà nhấn thẳng vào nút “X” rồi tắt máy tính.
Vì tôi khóc, dù không có sự trợ lực của vị cay, vị đắng nhưng nước mắt tôi
vẫn tuôn như trút.
Con người, loài sinh vật này không cần biết đau buồn hay tuyệt vọng đến đâu,
chỉ cần tìm thấy một chỗ phát tiết được là liền có thể gào khóc thoải mái một
trận, cơ bản sẽ chăng cảm thấy vấn đề to tát nữa. Những khả năng còn lại như
nhảy lầu, đâm vào tường hay gì gì đó là rất hiếm.
Giống như tôi trước đây, tức nghẹn ở trong ngực, khó chịu đến nỗi hận không
thể lấy dao cứa một nhát vào bụng.
Sau khi khóc đã một trận, liền lập tức suy xét một cách thực tế rằng, nếu như
cứa một vết dài ở trên bụng thì sẽ đau đớn đến thế nào…
Nghĩ tới vết cứa rỉ máu, tôi sực nhớ đến vết thương trên lưng của Thương Ngô,
do vậy sức tập trung liền bị phân tán phần nào, tốc độ lăn của nước mắt theo đó
cũng giảm đi đôi chút.
Đương nhiên, còn có thể vì dù sao đây cũng không phải là lần thất tình đầu
tiên, thất tình, thất tình thành quen rồi.
Nếu dùng phương pháp khoa học quy đổi số lượng thì lần trước yêu nhau trong
năm năm, tôi khóc mất năm tháng, lần này yêu nhau trong mười ngày, do đó, có lẽ
tôi sẽ chỉ khóc… thôi rồi, học dốt môn toán, giờ không tính ra nổi…
Tóm lại, dưới tác dụng của những suy nghĩ vớ vẩn, tôi đã ngừng khóc.
Tôi vào phòng tắm rửa mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa. Ngó ra thì trông
thấy một hổ, một trâu vai sánh vai đứng trước cửa thay giày.
Nghe thấy động tĩnh, Thương Ngô ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh đèn tường màu
vàng cam 50W, hình ảnh hắn có chút không rõ ràng.
– Tiểu Tường, quả nhiên em có ở nhà.
Giọng hắn vừa nhẹ vừa khàn, nghe có vẻ kỳ lạ, khiến tim tôi nhói lên, sống
mũi cay cay, sau đó phát hiện dáng vẻ hắn càng mờ nhạt hơn.
Hóa ra, hiệu quả thị giác như thế không phải vì ánh đèn, mà là trong giây
phút nhìn thấy hắn, mắt tôi bỗng trào ra thứ chất lỏng mằn mặn.
– Sao anh lại về?
– Tỉnh rồi thì về thôi.
Thương Ngô lẳng lặng đáp lời, sau đó tiến lại, nghiêng đầu nhìn tôi, cười mà
như không cười hỏi:
– Em thuộc tộc Hổ chúng ta, làm gì phải học loài thỏ?
Tôi đưa cặp mắt thỏ nhìn hắn: – Anh mới là thỏ, là con thỏ đực.
Ngưu Bôn dựa người vào cửa nhìn chúng tôi, khẽ cười, nói:
– Nếu anh ấy là thỏ thật thì chị dâu tính sao?
Tôi nghiến răng, đáp:
– Thì xé xác anh ta ra luôn.
Ngưu Bôn cứng họng.
Thương Ngô lại rất điềm tĩnh, giơ tay ra vuốt tóc tôi, nói:
– Yên tâm. Có em ở đây, ta không sao đâu.
Không hiểu có phải do mới từ bên ngoài vào nhà hay không mà tay hắn rất lạnh,
không ấm áp như bình thường.
Lẽ nào, hắn thật sự chịu ảnh hưởng của thời tiết bên ngoài sao? Vậy nên, thực
ra hắn cũng cảm thấy lạnh…
Điều này khiên tôi bỗng nhớ đến cái chăn lông vũ mới tinh bỏ quên bên đường
nên không tránh khỏi tiếc nuối.
Lại nghĩ tối hôm đó chỉ cách hiện tại không quá hai trăm bốn mươi giờ, cảnh
vật vẫn nguyên vẹn nhưng người đã không còn… Tôi không chỉ tiếc nuối mà còn
xấu hổ, không chỉ xấu hổ mà còn đau đớn. Cứ đau đớn là chức năng tuyến lệ của
tôi lại khởi động.
Đang suy nghĩ, tôi bỗng cảm thấy bàn tay vốn đặt trên mái tóc tôi khẽ dừng
lại, sau đó di chuyển xuống trán rồi che kín cặp mắt của tôi.
Lòng bàn tay rất lạnh nhưng tôi lại cảm thấy rất nóng, sau này tôi mới hiểu
sức nóng đó có được từ những giọt nước mắt đang tuôn ra như trút của tôi.
Lần này, tôi không gào khóc như trước đây, chỉ tiến lên nửa bước rồi vùi mặt
vào lồng ngực hắn.
Tôi không hiểu sao mình lại như thế này, vì cứ coi như trước mặt bố mẹ, đã
rất nhiều năm rồi tôi chưa từng khóc, cứ coi như là người bạn thân nhất, cứ coi
như là Trương Thần, là Lâm Lỗi, thì nhiều lắm tôi cũng chỉ vừa khóc, vừa cười
rồi hét vài tiếng cho xong.
Nhưng giờ đây, tôi lại giống như một đứa trẻ chẳng hiểu biết gì, không có áp
lực, cũng chẳng phải che giấu, như thế nào thì cứ là vậy.
Khóc thoải mái rồi, tôi còn ra sức quệt nước mắt, nước mũi vào áo của Thương
Ngô, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, Ngưu Bôn vẫn đứng yên tại vị trí cũ, nhìn tôi, vẫy tay nói:
– Xem ra, chỗ này không có việc gì cho tôi rồi. Chị dâu à, anh ấy có số điện
thoại của tôi đó. Nếu có việc gì thì cứ gọi thẳng cho tôi.
Anh chàng vừa nói vừa mở cửa, trong lúc kéo cửa ra, liền bị một vật thể không
rõ danh tính từ bên ngoài tông thẳng vào ngực. Ngưu Bôn loạng choạng một lúc mới
đứng yên được, chưa kịp phản ứng lại, đã lập tức bị hàng loạt câu hỏi làm choáng
váng:
– Này, anh là ai? Sao lại ở đây? Anh có quan hệ gì với Đậu phụ già? Đậu phụ
già đâu? Anh đã làm gì nó rồi…
Tôi rất thông cảm nhìn đồng chí Tứ Ngưu đang vô cùng hoảng hốt, than vãn:
– Trứng muối, mắt mày chỉ để trưng bày thôi sao?
Vật thể lạ này chính là đồng chí Trứng muối, người trước đây đã đập gạch vào
Lâm Lỗi khiến anh ta phải nằm viện, cô nàng cạ cứng của tôi.
Nghe thấy tiếng tôi, Trứng muối lập tức buông cổ áo Ngưu Bôn ra rồi nhảy về
phía tôi như một con bọ chó, hết nhìn tôi lại nhìn Thương Ngô:
– Không ngờ còn có một anh chàng nữa. Đậu phụ già, mày được lắm! Đang chơi
trò “yêu tập thể” à?
– Yêu tập thể cái đầu mày ấy!
Có so sánh mới thấy sự khác biệt. Tại sao tôi lại xác định một cách kiên định
không đổi và khẳng định bản thân mình là một phụ nữ truyền thống Trung Hoa với
đầy đủ các phẩm chất như dịu dàng, lương thiện, lịch thiệp, tiết kiệm và nhường
nhịn? Vì chỉ cần có sự tồn tại của Trứng muối thì đến ngay cả Hồng Hưng thập tam
muội1 cũng có thể coi là cô gái ngoan hiền, e thẹn, dụt dè, con nhà lành…
1 Hồng Hưng thập tam muội: Nhân vật chính trong bộ phim Hồng Hưng thập tam
muội, là em gái thứ mười ba của bang Hồng Hưng. Trong thế giới ngầm thống trị
bởi đàn ông, nhân vật này đã kiên cường vượt qua những thử thách và những cơ cực
để vươn lên trở thành bang chủ khu phố Portland.
Tôi đang đau lòng hồi tưởng lại một vài chiến tích huy hoàng của Trứng muối
thì trong nháy mắt, cô nàng đã nhảy thẳng vào phòng khách. Trông thấy vết máu
Thương Ngô để lại trên ghế sofa mà tôi chưa lau sạch, cô nàng bỗng thốt lên lời
than kinh thiên động địa:
– Đậu phụ già, cuối cùng chỗ đó cũng rách rồi sao? Trời đất, đúng là châm một
nhát kim thấy máu!
Châm một nhát kim thấy máu…
Nhát kim…
Kim…
Mắt tôi hết nhìn nửa người dưới của Thương Ngô rồi lại nhìn nửa người dưới
của Ngưu Bôn. Trước câu nói mang tính kích thích của Trứng muối, ý nghĩ dâm
đãng, dung tục ẩn giấu trong đầu tôi bỗng ào ào bật ra không sao thu lại
được.
Luôn có nhiều người cho rằng tôi thuộc loại “nho nhã cặn bã”. Tôi thấy điều
này không đáng để mình phải quan tâm và tôi cũng chẳng hiểu.
Vì những người đó chưa từng gặp Trứng muối, nếu họ gặp rồi thì chắc chắn họ
sẽ bỏ đi hai chữ “nho nhã” cho tôi.
Trứng muối bằng tuổi tôi nhưng vì có khuôn mặt trẻ con nên trông có vẻ giống
như một cô nàng Lolita nhỏ bé, luôn tươi trẻ với mái tóc dài ngang vai, kẹp tóc
mai gọn gàng, cặp lông mày cong cong, đôi mắt to tròn. Khi cô nàng không nói,
không cười, không cử động, trông hệt như mẫu người đầu gỗ vô cảm xúc, khi đó cô
nàng là cô bé đáng yêu, nội tâm, nho nhã đến tội nghiệp.
Không thể không thừa nhận rằng khí chất nho nhã của Trứng muối toát ra từ tâm
hồn. Có câu nói là “Phúc hữu thi, thư khí tự hoa”1, trong bụng cô nàng chắc
chẳng nhiều nhặn thơ từ thi ca gì nhưng lại cô đọng một lượng tư liệu tinh túy
tương đối khả quan.
1 Bụng có chứa thơ, khí hào hoa.
Trứng muối là người có học vấn thực sự, việc học hành của cô nàng thuận lợi
như cá gặp nước tại một trường có tiếng trong nước, học hết cao học lại đến tiến
sĩ chuyên ngành Vật lý hạt nhân.
Theo sự suy xét của tôi, rất có khả năng vì giữ thái độ nghiêm chỉnh cao độ
trong học thuật nên cô nàng đã gây ra vô số những chấn động trong cuộc sống. Nếu
chỉ dùng hai từ để tổng kết hiện tượng của cô nàng thì đó là “Biến thái”, nếu
dùng bốn từ thì là “Hoàn toàn biến thái”…
Theo lời của cô nàng, do lần này phải đi đến một nơi hẻo lánh làm đề tài
trong nửa năm nên vội tranh thủ chạy nhảy khắp các thành phố lớn một lượt.
Trạm dừng chân lần trước là Bắc Kinh, cũng là nơi Lâm Lỗi đang sinh sống.
Chúng tôi một hàng bốn người, trong đó có hai vị thần tiên, một vị thần tiên
dự bị và một con người hùng hổ phi thẳng xuống quán lẩu dưới tầng một để tiếp
đãi Trứng muối.
Sau khi đã gọi món và đang đợi mang đồ ăn lên, Trứng muối buột miệng nói một
câu:
– Đậu phụ già, tao nghi là tên rẻ mạt đó đã chết rồi.
Chính vì kiểu tư tưởng và hành vi “hoàn toàn biến thái” của Trứng muối, nên
đến tận hôm nay vẫn chưa hề có bất kỳ người khác giới nào phúc lớn được thưởng
thức mỹ sắc của cô nàng. Nhưng cô nàng lại không hề quan tâm đến điều ấy, bởi
trong mắt cô nàng, ngay cả anh chàng trước mặt có đẹp trai đến mức quốc sắc
thiên hương, cũng không sánh nổi với một cái đinh của những bộ máy tẻ ngắt trong
phòng thí nghiệm…
Vì thế, người khiến cô nàng gọi là “tên rẻ mạt”, trước mắt chỉ có Lâm Lỗi,
người đã làm chuyện có lỗi với bạn thân của cô nàng là tôi, có được vinh phúc
này.
– Vớ vẩn, tao vừa mới nói chuyện Online với anh ta, chẳng lẽ là hiện tượng
siêu nhiên trên mạng à?
– Vừa mới? Mày chắc chắn chứ?
Trứng muối trợn tròn mắt, há to miệng như thể tôi vừa gặp phải chuyện kinh
khủng gì.
Do gần đây tôi được tận mắt chứng kiến sự tồn tại của thần tiên, phá tan tư
tưởng duy vật mà tôi được tiếp thu từ nhỏ. Vậy nên, sự ngạc nhiên của con bạn
khiến tôi bỗng thấy run run:
– Này, mày đừng có dọa tao. Nếu anh ta làm ma thật, chắc sẽ tha cho tao nhỉ?
Là anh ta đá tao, chứ có phải tao đá anh ta đâu…
– Tao vừa nói thế mà mày đã kích động đến nhường này. – Trứng muối lập tức
thay đổi thái độ, tỏ vẻ xem thường sự yếu đuối, nhát gan của tôi: – Hai ngày
trước, trong lúc ăn cơm với bọn Tiểu Đao, bọn nó có nhắc đến tên rẻ mạt đó.
Mọi người đều nói, sau khi ăn Tết xong quay lại đây, không liên lạc lại với
hắn được nữa, điện thoại không nghe, email không hồi âm, gửi tin nhắn offline ở
QQ và MSN thì không bao giờ thấy trả lời. Còn nữa, chỗ hắn ở cũng không có ai.
Tao vốn nghĩ rằng ông trời cuối cùng cũng mở mắt làm sét đánh chết hắn rồi, giờ
xem ra đáng tiếc, đáng tiếc quá.
Cô nàng lắc lắc cái đầu than vãn, tôi lại thấy sững sờ.
Trong ấn tượng của tôi, QQ của Lâm Lỗi thực sự luôn ở trạng thái sáng đèn.
Trước đó, chúng tôi có nói chuyện và anh ta luôn trả lời ngay. Chẳng lẽ, anh ta
chỉ để sáng đèn với riêng tôi?
Tiểu Đao là một trong những người bạn nối khố chơi với nhau từ nhỏ của chúng
tôi. Anh ta học trên tôi và Trứng muối hai lớp, là bạn học của Lâm Lỗi. Sau khi
đi làm lại ở cùng một thành phố với Lâm Lỗi, có thể nói quan hệ giữa hai người
càng trở nên thân thiết hơn. Dù anh ta rất không tán đồng việc Lâm Lỗi chia tay
tôi nhưng suy cho cùng, người ngoài khó mà can thiệp vào chuyện tình cảm được,
vậy nên quan hệ của hai người vẫn rất tốt, tình bạn vẫn không hề thay đổi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến Lâm Lỗi hoàn toàn cắt đứt quan hệ anh em
mười mấy năm trời này?
Tôi đang suy nghĩ mông lung, bỗng có thứ gì âm ấm áp vào mặt.
– Tỉnh ngủ đi.
– Ngủ gì mà ngủ? Mới mấy giờ mà bảo người ta buồn ngủ?
Tôi kéo chiếc khăn ướt xuống, ánh mắt tức tối nhìn kẻ đầu sỏ.
Thương Ngô ngồi bên trái tôi vẫn không động tĩnh gì, chỉ lau tay một cách
lịch thiệp, rồi lại rót nước trà vào bát và đũa của chúng tôi để sát trùng, sau
đó lại xếp ngay ngắn, thể hiện đầy đủ kỹ năng cần có của một vị thần thường
xuyên có mặt trong ngành ăn uống của loài người.
Ngưu Bôn ngồi đối diện với tôi, hai tay chống lên má, chớp chớp cặp mi dài,
nở một nụ cười vừa dịu dàng, vừa ngây ngô. Cặp lông mày, đôi mắt đẹp và vẻ yếu
ớt của anh chàng khiến người ta chỉ muốn hãm hại…
Ngồi bên phải tôi là Trứng muối, cô nàng bỗng nhiên dùng khuỷu tay huých mạnh
vào tôi, nói:
– Này, tao đã thấy cả rồi. Anh chàng đó đang ghen đấy, anh ta mới là bạn trai
chính thức của mày có đúng không?
Trời đất, đồ bạn bè xấu xa.
Tôi không trả lời câu hỏi của Trứng muối, ôm lấy chỗ đau, miệng sùi bọt mép,
gục mặt xuống bàn hy sinh.
Nhưng tôi không đáp lời cũng chẳng sao, đã có người khác trả lời thay.
– Đúng, tôi là bạn trai chính thức hiện tại của cô ấy. Hơn thế sau này cô ấy
cũng sẽ chỉ có một người đàn ông duy nhất là tôi.
– Ôi mẹ ơi, nói rất hay, nói rất tuyệt, nói rất đỉnh. Vì câu nói này của anh,
hai chúng ta sẽ uống hết két này.
Trứng muối đập bàn một cách đầy khí phách khiến tôi suýt bị chấn thương não.
Câu nói vô cùng hào hùng trên lập tức khiến tôi nhảy bổ lên như điện giật.
Tôi rất rõ tửu lượng của Trứng muối. Cô nàng là người duy nhất bại dưới tay
bố tôi mà vẫn có thể đi được về nhà, hơn nữa còn đứng thẳng người, sờ tay vào
tận cửa rồi mới ngã. Tửu lượng của Lâm Lỗi chỉ kém cô nàng một chút, về cơ bản
vẫn có thể tìm thấy đường xuống gầm bàn…
Đừng nói bây giờ Thương Ngô đang là con hổ ốm, cứ cho là trên người hắn không
có vết thương và hắn là một con hổ dũng mãnh thì có lẽ cũng chẳng thể nuốt nổi
két bia mà Trứng muối gọi lên. Tôi không muốn lại phải một lần nữa trông thấy
máu chảy thành giọt như hiện trường giết người nữa, giặt miếng đệm ghế sofa rất
tốn xà phòng…
Tôi chộp lấy chai bia tên Thương Ngô không biết sống chết là gì vừa đón lấy
và đang định cho vào miệng uống rồi nhìn Trứng muối nói:
– Anh ta không uống được bia rượu, hai chúng ta chiến!
– Sao lại thế hả, Đậu phụ già? Sao mày lại yêu người không biết uống rượu cơ
chứ? Không sợ bố mày xử lý mày à?
– Thôi đi. Không thấy khuôn mặt méo mó đau ốm của anh ta sao? Hơn nữa, anh ta
đã sớm qua được cửa ải của bố tao rồi… – Thốt ra xong câu đó, tôi vội cắn vào
lưỡi mình và không thèm để ý đến vẻ đắc ý trên khuôn mặt Thương Ngô.
– Không nói linh tinh nữa. Rốt cuộc mày có uống không hả?
Trứng muối ngước mặt lên cười lớn, tình thế này có vẻ khiến cô nàng hận không
thể phanh áo ra, nhảy lên bàn hét uống, uống:
– Đậu phụ già, quả không hổ danh là Đậu phụ già. Được lắm. Phục vụ đâu, mang
tiếp hai két bia đến đây.
Tôi rất bình thản nhưng chân hơi nhũn.
Thương Ngô cũng rất bình thản nhưng sắc mặt có phần tái hơn.
Ngưu Bôn là người tương đối yếu đuối, hai cánh tay chống vào má bỗng khuỵu
xuống khiến chiếc cằm thon thon đập thẳng vào cái đĩa trước mặt…
Tiếp theo đó, tôi và Trứng muối uống tay đôi, mi một chai ta một chai trước
ánh mắt vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ của hai vị thần tiên, thoáng cái trên bàn
đã toàn là vỏ chai.
Không biết có phải vì mấy ngày vừa qua không nghỉ ngơi đủ hay vì chưa ăn cơm,
chỉ bụng rỗng uống bia hay không mà rất nhanh sau đó, tôi bỗng cảm thấy chóng
mặt hoa mắt và không còn chút sức lực nào. Trứng muối thì vẫn nhảy nhót như chưa
hề uống giọt bia nào. Điều này khiến người luôn tự ca ngợi mình “Nghìn ly không
say” là tôi cảm thấy xấu hổ.
Đang định cởi khuy tay áo xắn lên chuẩn bị chiến đấu đến cùng, thì trong tay
trống không, nửa chai còn lại bị Thương Ngô giật lấy, nói:
– Em không được uống nữa.
– Đưa đây.
Thương Ngô lắc đầu, kiên quyết:
– Em không hiểu ta đang nói gì sao? Em không được uống nữa.
Tôi sững người, tức tối:
– Anh coi mình là ai thế? Liên can gì đến anh? Nào, đưa đây.
Thương Ngô đứng lên nhìn tôi, hắn không hề tức giận, lại tỏ ra vô cùng bình
tĩnh, nói:
– Tâm trạng không tốt, uống bia rượu có hại cho sức khỏe.
Bốn chữ đầu tiên khiến tôi nhảy chồm lên:
– Tâm trạng ai không tốt hả? Tâm trạng của anh, của cả nhà anh mới không tốt.
Đừng nói vớ vẩn nữa. Mau đưa đây. Uống cùng bạn bè tôi rất vui, hại sức khỏe
cũng chẳng là cái quái gì, có chết cũng cam lòng.
– Vậy ta uống giúp em.
– Chút tửu lượng của anh thì làm được gì?
– Tóm lại, hôm nay em chỉ được uống đến đây.
– Về mà cấm ông bác nhà anh ấy.
– Bố ta là con một nên ta không có ông bác nào.
– …
Tôi và Thương Ngô đấu khẩu, Trứng muối và Ngưu Bôn ngồi bên cạnh nhìn,
Sau cuộc cãi cọ, Trứng muối liền tổng kết ngắn gọn:
– Thôi được rồi. Tao đã rõ cả rồi. Đậu phụ già này, bạn trai của mày bị cảm,
bị sốt đúng không? Anh ta muốn tối nay cùng mày vận động để toàn thân đổ mổ hôi,
tiết kiệm được chút tiền thuốc men. Đã thế này rồi thì tao đành phải nể mặt
thôi.
Thương Ngô nhếch khóe miệng nói:
– Cảm ơn vì đã cảm thông.
Tôi câm lặng, không biết nên bào chữa thế nào.
Ngưu Bôn lại một lần nữa dùng cằm hôn chiếc đĩa.
Trứng muối rất không hài lòng vì chưa được vui hết mình trên bàn nhậu, âm
thanh mà Ngưu Bôn vừa tạo ra đã cuốn hút cô nàng. Cô nàng nhìn sang, hỏi:
– Anh không ốm đau gì chứ?
Ngưu Bôn hoàn toàn chưa phản ứng kịp, lắc đầu một cách ngốc nghếch.
– Vậy tối nay chắc anh cũng không cần vận động cho vã mồ hôi chứ?
Anh chàng tội nghiệp Ngưu Bôn tiếp tục không kịp phản ứng, do vậy lại lắc đầu
một cách ngốc nghếch.
Trứng muối tỏ ra vô cùng hài lòng. Cô nàng liền đá hai két rưỡi bia dưới chân
về phía Ngưu Bôn, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
– Lần đầu gặp gỡ, lần đầu cùng uống, chai này tôi cạn trước để tỏ lòng kính
trọng.
Hai mắt Ngưu Bôn trợn tròn nhìn cô nàng ngửa cổ lên, thoáng chốc đít chai đã
hướng lên trời, vẻ ngốc tự nhiên của anh chàng được biểu hiện rõ ràng triệt
để.
Tiếp đó, nhân vật chính của cục diện lúc này là Trứng muối và Ngưu Bôn. Tôi
và Thương Ngô ngồi bên cạnh quan sát.
– Tửu lượng của Tứ Ngưu thế nào?
– Theo như ta được biết, vì lý do phải tự trị nghiêm ngặt nên tộc trưởng của
mười hai tộc phần lớn đều không thạo việc này.
– Tức là sao?
– Tức là, cậu ta cũng chưa bao giờ uống rượu.
– …
Thương Ngô tỏ vẻ vừa xin lỗi vừa cảm động dìu Ngưu Bôn không biết là lần thứ
bao nhiêu từ trong nhà vệ sinh xiêu vẹo bước ra, nước mắt hắn nhạt nhòa, nói
trong tiếng nấc:
– Người anh em tốt, khổ cho cậu rồi.
Ngưu Bôn vỗ vai hắn cười ha hả, giọng nói hào hùng bốc trời lấy chút phong
cách của Trứng muối:
– Khổ cái quái gì? Anh em chính là dùng để đâm… anh một đao, tôi một đao…
là từ “đao” trong Tiểu lý phi đao…
Thương Ngô che mặt.
Còn tôi lại giơ ngón tay cái lên biểu thị ngưỡng mộ đối với sự biến chuyển từ
yếu đuối sang mạnh mẽ của Tứ Ngưu.
Đêm đó, thần tiên lại một lần nữa dùng hành động thực tế chứng minh sự tốn
cơm tốn củi, vô dụng toàn tập của mình…
Sau khi đã biến ba két bia thành ba mươi sáu chiếc vỏ chai, Trứng muối chân
bước có phần loạng choạng kéo anh chàng Ngưu Bôn đang nghiêm túc chỉ tay vào
vạch đường đếm trăng sao lên taxi, đầu không ngoảnh lại.
Tôi lẩm bẩm một mình:
– Hai người này sẽ không sao chứ?
Thương Ngô trấn an:
– Ngưu Bôn có say nữa cũng không giở trò linh tinh đâu.
– Tôi sợ Trứng muối giở trò với anh ta.
– … Dù gì cũng là thần tiên. Sao có thể bị loài người giở trò được…
Trên đường về, gió lạnh táp vào mặt, hơi men xâm chiếm đại não của tôi không
những tước đi quyền chủ động mà còn khiến tôi chìm đắm hoàn toàn, choáng váng,
quay cuồng. Đồng thời, bụng cũng bắt đầu thấy khó chịu.
Tôi giơ tay lên tính ngày, quả nhiên đến ngày kinh nguyệt ghé thăm rồi, đúng
là “Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”, đã thất tình rồi lại gặp phải bà cô
già…
Càng nghĩ tôi càng thấy mình đen đủi, đen đủi như gặp phải ông bán than vậy.
Tôi muốn ruồng bỏ, muốn tự đày ải mình nên tìm chỗ chân tường rồi ngồi đó như
chết.
Thương Ngô đương nhiên không biết những cơn sóng lòng diễn ra trong tôi, thấy
tôi bỗng nhiên ngồi thụp xuống như người không xương nên không tránh khỏi vẻ
ngạc nhiên. Hắn vội khom người xuống, lưng dựng thẳng, một đầu gối chạm đất, một
tay đặt trên đầu gối mình, tay kia sờ lên trán tôi…
Trời đất, sinh vật gì không biết, tư thế ngẫu nhiên thôi mà cũng đẹp lạ
lùng.
Lại trời đất nữa, lúc này tôi mới có thể quan sát một cách tỉ mi, rõ
ràng.
– Tiểu Tường, em sao thế? Say hay khó chịu ở đâu?
Trước ánh mắt lờ đờ say, đôi tai ong ong của tôi, dáng vẻ hắn càng lôi cuốn,
giọng nói càng dễ chịu hơn khiến trái tim tôi như lệch về phía gan, giọng tôi
nhỏ nhẹ đầy tủi hờn:
– Đến tháng.
Thương Ngô sững người trước câu nói không đầu không đuôi của tôi:
– Đến gì?
– Đến tháng.
– Tháng… tháng gì?
Tôi ôm bụng tựa vào tường, cuộn mình như một con tôm, lông mày xịu xuống, mặt
cau lại diễn vai một cô bé tội nghiệp muốn nói mà không thốt được thành lời.
Dù sao Thương Ngô cũng đã sống ở nhân gian nên tương đối hiểu biết đốỉ với
đặc trưng sinh lý của loài người. Vậy nên, sau phút bối rối ban đầu, hắn nhanh
chóng ý thức được, cộng thêm ngôn ngữ cơ thể vô cùng có tính biểu cảm của tôi
nên hắn đã hiểu ra.
– Em… ta… chúng ta mau về nhà thôi…
– Nhưng trong nhà không còn băng vệ sinh nữa.
– Vậy… phải làm sao?
– Không còn thì đương nhiên phải đi mua rồi.
– Ồ… ở đâu có? Ta dìu em đi.
– Tôi đau bụng, không đứng dậy được, không đi nổi.
Có lẽ Thương Ngô đã hiểu ra ý của tôi, bỗng nhiên thấy bối rối. Do dự, đắn đo
một hồi, cuối cùng cũng cắn răng, nói:
– Trong siêu thị gần đây chắc là có chứ? Ta sẽ đi mua ngay, em đợi ta ở
đây.
Tôi vội tóm lấy hắn, tiếp tục vẻ yếu đuối, cạn sức, diễn vẻ đáng thương đến
cùng:
– Trong siêu thị không có loại tôi cần, chỉ ở cửa hàng trước mặt mới có.
Tuy điều này rõ ràng là vớ vẩn, nhưng dùng nó để lừa vị thần chưa hề có chút
kinh nghiệm gì vẫn rất hiệu quả. Do đó Thương Ngô liền gật đầu cắn câu và tỏ vẻ
ngượng ngùng rõ ràng.
Cái gọi là cửa hàng, chính là tiệm tạp hóa tương đối truyền thống mà phương
thức kinh doanh hoàn toàn không giống với siêu thị tự chọn. Khách hàng phải hiểu
rõ, phải tự nói ra yêu cầu của mình, sau đó chủ cửa hàng sẽ dẫn đi lấy đồ và trả
tiền nhận hàng ngay trước mặt.
Tôi hoàn toàn phớt lờ vẻ ngượng ngùng của Thương Ngô dùng thái độ vô cùng
nghiêm túc nói với hắn:
– Tôi muốn một gói dùng ban đêm và một gói dùng ban ngày, loại dùng ban đêm
phải là loại dài ba mươi lăm centimet. Đã nhớ chưa?
Thương Ngô cúi đầu không nhìn tôi, một hồi sau mới nhẹ nói một tiếng.
– Ừm.
– Anh thử nhắc lại một lần cho tôi nghe.
Dưới sự thúc ép của tôi, hắn cuối cùng tỏ vẻ quyết tâm, đứng phắt dậy, còn
tiện tay gõ vào đầu tôi, giọng hờn trách:
– Em chờ đấy.
Tôi xoa đầu nhìn theo cái bóng vội vã của hắn, cười ngặt nghẽo. Bóng hắn dần
xa khuất.
Lớn bằng từng này rồi, hắn là người đàn ông đầu tiên mua băng vệ sinh cho
tôi.
Khoảng mười phút sau, Thương Ngô xách một túi nylon, lấm lét như trộm, quay
về.
– Em xem ta mua có đúng không?
Tôi cầm lấy túi, nhìn vào, nói:
– Đúng. Trí nhớ của anh không tồi mà. Này, hộp nhỏ này là gì vậy?
– Ông chủ nói, tốt nhất nên dùng kết hợp hai loại này.
Không biết Thương Ngô bị kích động gì trong cửa hàng của ông chú râu ria xồm
xoàm kia. Tuy sắc mặt không có biểu lộ gì đặc biệt nhưng cơ thịt xem ra không
kiềm chế được nên hơi co giật:
– Vì trong thời gian đến tháng của người con gái, người đàn ông sẽ tích lũy
không ít đồ. Đến khi đợi hết đèn đỏ chắc chắn sẽ không kiểm soát được mà phóng
ra. Lúc đó nếu không có sự chuẩn bị thì câu chuyện tuyệt đỉnh trên giường sẽ rất
dễ biến thành câu chuyện bi thảm trong khoa sản…
Ôi trời đất ơi, ông chú kỳ quặc kia thật quá dung tục.
Nhưng, như thế, ý nguyện của mẹ đã được thuận lợi đáp ứng. Trong nhà phải
thường xuyên dự phòng bao cao su Durex mà…
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Thương Ngô, chút lương thiện vốn chết từ lâu trong
tôi cuối cùng cũng phục hồi sức sống.
Tôi nhét hai thứ có chức năng giống nhau là cùng chống chất lỏng chảy lung
tung vào trong túi nylon rồi đứng lên. Đang lắc lắc phủi phủi định xuất phát,
thì Thương Ngô bỗng kéo tay tôi lại, nói:
– Em thấy khó chịu, vậy để ta cõng em.
Tôi nhìn hắn, lắc đầu, nói:
– Tôi không muốn chơi trò Trư Bát Giới cõng vợ.
– … Chúng ta đâu phải lợn… – Thương Ngô có phần phân vân về vấn đề chủng
tộc nhưng rất nhanh sau đó liền nở ngay một nụ cười: – Nhưng ta không ngại làm
Trư Bát Giới.
Đầu óc tăm tối của tôi phải phản ứng một lúc mới hơi Im-u, tôi đáp:
– Tôi không muốn làm tiểu thư của Cao Lão trang.
– Em chỉ cần làm nữ chủ nhân của Trúc Thanh các là được rồi. – Thương Ngô vừa
nói vừa cúi người xuống: – Mau lên đi.
– Trúc Thanh các là cái gì?
– Là nơi trước đây chúng ta ở.
– Ồ.
– Em nhanh lên một chút.
Tôi không thèm để ý đến lời giục của hắn mà tự mình tiến về phía trước:
– Không cần đâu.
– Tiểu Tường…
Tôi ngoái đầu lại theo phản xạ, đúng lúc nhìn thấy Thương Ngô khom người, hai
tay chống vào đầu gối, khuôn mặt hơi ngẩng lên, khẽ mỉm cười, nói:
– Vết thương của ta đã khỏi rồi.
Tôi bị hắn đoán trúng ý nên cũng không nể tình mà bóc mẽ hắn, tôi nói to:
– Anh lừa ai thế? Không thể nào.
– Dù coi như chưa khỏi hoàn toàn thì chút trọng lượng của em cũng chẳng thể
gây ảnh hưởng gì.
Tôi bĩu môi tỏ vẻ quyết không tin lời hắn.
Nụ cười của hắn càng rõ nét hơn:
– Em lo lắng cho ta phải không?
– Là tôi lo cho cái đệm ghế sofa của tôi.
– Tiểu Tường, tin ta đi. Vì em, ta sẽ không lấy mình ra đùa giỡn đâu.
Lời nói của hắn rất quả quyết, hơn nữa còn có tính xúi giục và mê hoặc, do
đó, tôi thấy dao động.
Tôi đến bên hắn, bấm đầu ngón tay vào lưng hắn, hỏi:
– Có đau không?
Thương Ngô bật cười, duỗi cánh tay đặt vào eo tôi đẩy ra sau lưng, nhân lúc
tôi loạng choạng, liền túm vào đùi tôi, khi đứng lên thì tôi đã ngồi chắc chắn
trên lưng hắn rồi.
Cách lớp áo mùa đông dày cộp, tôi vẫn cảm thấy vai và lưng hắn gầy gầy nhưng
rất rộng, khiến tôi có cảm giác cực kỳ chắc chắn.
Tôi ôm cổ hắn, bả vai hắn làm cằm tôi hơi đau.
Trong trí nhớ của mình, hình như chưa có ai từng cõng tôi. Ngày nhỏ, bố chỉ
đặt tôi lên cổ hoặc lên vai.
Thế nhưng cảm giác lúc này sao thân quen đến vậy, như thể đã từng diễn ra vô
số lẩn. Có một người cõng tôi, cứ đi, đi rất xa, đi rất lâu…
– Trước đây, anh có từng cõng tôi như thế này không?
– Có.
– Thường xuyên chứ?
– Ừ!
– Kể từ khi chúng ta ở bên nhau sao?
– Kể từ ngày đầu tiên ta quen em.
– Tôi nhớ, hình như anh từng nói vì tôi mà đã lấy chín trăm chín mươi chín
giọt sương mai. Nhưng nay tôi mới một nghìn tuổi. Vậy chẳng phải là khi tôi vừa
ra đời, anh đã cõng tôi chạy khắp nơi sao?
– Ừ.
– Anh còn nói, trước đây tôi không hề có bố mẹ, vậy ai nuôi tôi trưởng
thành?
Thương Ngô thở dài, ngoái đầu lại nhìn tôi, nói:
– Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn lớn.
Ồ…
Hóa ra, không phải là tôi nuôi chồng, mà tôi là bà vợ được hắn nuôi nấng.
Cơn kích động này khiến tôi không thốt nên lời trên suốt đường về. Thương Ngô
cũng không nói gì nữa, chỉ chầm chậm đi từng bước, từng bước.
Đêm mùa đông, gió rất mạnh nhưng có lẽ vì hai chúng tôi dựa sát vào nhau nên
không hề cảm thấy lạnh. Bàn tay hắn đang đỡ lấy tôi cũng không còn lạnh giá như
ban chiều nữa.
Sau khi trở về nhà tắm giặt xong, tôi vốn định mở máy tính ra xem Lâm Lỗi có
Online không để hỏi anh ta rốt cuộc vì sao không liên lạc với bạn bè. Nhưng vừa
mới đăng nhập, máy tính lập tức bị gấp lại.
Thương Ngô đứng sau lưng tôi, trên tay cầm một cốc sữa nóng, nói:
– Uống đi rồi ngủ.
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Có lẽ vì thái độ ngoan ngoãn của tôi quá khác so với lúc thường dẫn đến việc
hắn có chút cảnh giác, không yên tâm nên lại nhấn mạnh thêm một câu:
– Phải ngủ ngay đấy nhé. Không được đợi ta đi ra ngoài rồi lại lén bò dậy
chơi đâu.
– Anh không ngủ cùng tôi sao?
-… Hả?
Tôi chớp mắt lộ rõ vẻ ngây thơ nhất, lanh lợi nhất, nói:
– Ông bố hổ ơi, buổi tối người ta sợ ngủ một mình.
Thương Ngô giật giật khóe mắt:
– Bố… bố…
– Tôi luôn thích kiểu bố nuôi con gái gì gì đó, không ngờ tự mình giờ cũng có
thể được trải nghiệm. Hay quá!
Khóe miệng Thương Ngô rần rật, nói:
– Bố… con gái…
Tôi lao lên phía trưóc, ôm chặt eo hắn, giọng nũng nịu, nói:
– Người ta không thèm quan tâm, ngươi ta chỉ muôn bố ngủ cùng mà, người ta
muốn ôm bố cơ.
Giọng nói của Thương Ngô bắt đầu run rẩy:
– Ôm… ôm…
Tôi thấy trêu như vậy đã tương đối rồi, chọc thêm nữa có khả năng hắn sẽ phát
hỏa nên dừng lại, rổi lăn vào giường, vẫy vẫy tay vẻ cao sang, nói:
– Bản cung phải đi nghỉ rồi. Hổ công công lui ra đi.
– Công… công…
Có lẽ tim gan và đại não của Thương Ngô đều có phần tê liệt bởi màn biểu diễn
biến mặt sau khi trao giải Oscar của tôi. Khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, hai
mắt nhìn thẳng, đi ra ngoài.
Do đó, tôi chui vào chăn cười sặc sụa, một chút gió lạnh ùa đến, nằm bên cạnh
tôi lúc này là một anh chàng mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh.
Khuôn mặt hiền lành của anh chàng nhìn tôi, nói:
– Để chứng minh ta không phải là công công, tối nay, ta đặc biệt cho phép con
kiểm tra thoải mái. Ta thương con lắm đấy, có cảm động không?
– …
Được lắm, đồ con hổ biến thái! Ngươi thắng rồi!
Tôi đưa tay đẩy hắn ra, nói:
– Tôi đang đến tháng, đi ra đi.
Hắn nắm chặt tay tôi, không còn vẻ đùa cợt, trêu chọc lúc trước, giọng hắn
chậm rãi nhưng kiên định:
– Tiểu Tường, ta biết lúc này em rất buồn. Trước mặt ta, em không cần phải tỏ
ra mạnh mẽ, càng không cần phải giả vờ.
Tôi nhìn hắn, nói:
– Sao anh không hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì?
– Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng qua mau thôi, vì có ta luôn ở bên cạnh
em.
– Mãi mãi bên tôi sao?
– Mãi mãi.
Tôi chớp chớp mắt, vùi đầu vào lòng hắn, quệt nước mắt lên ngực hắn, nói:
– Thương Ngô, may mà có anh ở đây.
– Ta luôn ở đây.
– Thế nên, đàn ông không phải là thứ gì tốt đẹp, trên thế giới này chỉ có bố
là tốt thôi.
Tôi quá mệt nên ngủ rất ngon, lấy cánh tay của Thương Ngô làm gối, hít hà
hương rừng ban mai thoang thoảng mà hắn mang đến.
Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi rất thông tục và cũng là một câu hỏi không
lời đáp.
Nhưng tôi nghĩ, so với cuộc đời ngắn ngủi mấy mươi năm của loài người, một
nghìn năm không hề rời xa có thể được coi là mãi mãi rồi.