Tuy không cần chuẩn bị thi đại học, Triển Thành Chu cũng không được rảnh rỗi. Hắn vẫn phải thi cử, còn phải ngẫm xem sau này mình muốn làm gì.
Mà đây cũng không phải lý do để từ chối đề nghị tham gia đội bóng rổ từ lớp phó Thể dục.
Lam Thiên nằm trường ra bàn, nắm khuỷu tay đồng phục của Triển Thành Chu vò ra mấy nếp nhăn, nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: “Đằng ấy, sao không vào đội bóng rổ?”
Triển Thành Chu do dự một lúc, nói: “Không biết chơi.”
“Tôi dạy cậu. Lớp chúng ta còn thiếu một người dự bị.”
Triển Thành Chu siết bàn tay trái, trong tay rịn ra chút mồ hôi.
Hắn vẫn không vượt qua được ranh giới này.
“Không muốn học.”
“Tôi dạy cũng không học?”
Triển Thành Chu lắc đầu.
Lam Thiên mím môi: “Mất khí thế quá.”
Cậu thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi.”
Lớp phó Thể dục lại tìm đến Triển Thành Chu, nói hắn cao ráo, vóc người đẹp, ra sân sẽ khuấy động không khí cả trường.
Triển Thành Chu không chịu, mặc cho cậu ta nói gãy lưỡi.
Lớp phó nháy mắt liên hồi với Lam Thiên, Lam Thiên cũng làm như không thấy, cuối cùng nghe lải nhải đến đau đầu, nói: “Đừng làm khó cậu ấy, người ta không muốn chơi.”
Triển Thành Chu về nhà, nhìn quả bóng Spalding mẹ mua cho, lại bần thần nhìn ngón tay của mình.
Hắn biết chơi, còn chơi không tệ.
Anh họ của Triển Thành Chu là Hội trưởng Hiệp hội Bóng rổ trong trường đại học, quãng thời gian hắn chán nản anh đã dạy hắn chơi bóng, còn đưa một cầu thủ đội bóng đến chơi cùng. Một thanh niên hai mươi tuổi cùng Triển Thành Chu mười mấy tuổi gặp nhau chỉ chơi bóng và hướng dẫn kỹ thuật, không nói chuyện gì khác.
Triển Thành Chu biết anh ta biết chuyện ngón tay của mình, cũng biết anh họ đã dặn dò không đề cập đến, ai cũng làm như không biết.
Bầu không khí vờ vịt kia vẫn được duy trì rất vui vẻ.
Hắn nhìn quả bóng rổ chằm chằm, mắt xót, lòng cũng xót, oán hận và tức giận trào dâng, không có chỗ trút ra.
Hắn muốn mổ xẻ vấn đề, nhưng đầu óc ngập trong cảm xúc.
Rốt cuộc Triển Thành Chu ôm bóng lẳng lặng ra khỏi nhà, đi đến sân bóng vắng người.
Thời điểm cuối xuân đầu hạ, không khí buổi tối ngấm mùi thơm của hoa cỏ. Đèn pha ở sân bóng sáng đến chói mắt, thiêu thân cũng chẳng thèm bu vào.
Triển Thành Chu lắc cổ tay, dẫn bóng chạy hai ba bước liền ném bóng vào rổ.
Nắm ném rất chuẩn xác, bóng không chạm vành mà lọt thẳng xuống lưới, nghe “xoạt” một tiếng. Khí thế hừng hực, như thể hắn không gì không làm được.
Lam Thiên nằm mơ cũng không thấy cảnh mình sẽ gặp được Triển Thành Chu ở sân bóng vào đêm hôm thế này.
Cậu dụi mắt, bóng hình quen thuộc hiện rõ dần.
Cậu đương nhiên không nhận lầm người trong lòng, nhưng vẫn chưa quên ai kia hồi ban sáng sống chết không biết chơi cũng không muốn học. Hiển nhiên thực tế không phải vậy. Triển Thành Chu chơi rất giỏi, cần gì Lam Thiên chỉ dạy.
Lam Thiên mặc trang phục chơi bóng, ôm bóng đứng xa xa mà nhìn. Gió đêm mát mẻ, chẳng mấy chốc đã thổi cho cậu rùng mình hắt hơi một cái.
Triển Thành Chu quay đầu lại.
Song phương lúng túng, trầm mặc nhìn nhau từ xa.
Lam Thiên là người phá vỡ sự im lặng trước, ôm trái bóng bước vài bước đến gần Triển Thành Chu, giả vờ vui vẻ nói: “Trùng hợp vậy, cậu cũng chơi ở đây à.”
Triển Thành Chu bất giác lùi một bước, sau khi đứng vững liền chắp tay sau lưng.
Ngược lại làm cho Lam Thiên khó xử, không biết nên dừng lại hay đi tiếp. Cuối cùng cậu quyết định duy trì khoảng cách, đứng ở vạch giữa sân, chờ Triển Thành Chu đứng ở vạch ném phạt lên tiếng.
Triển Thành Chu nói: “Xin lỗi. Tôi sẽ tham gia.”
Hắn không biết nói gì nữa. Hắn nói dối Lam Thiên, nhưng không dám giải thích ngọn nguồn câu chuyện.
Lam Thiên vội nói: “Không sao. Không muốn chơi thì không cần chơi, không thành vấn đề.”
“Nhưng sao phải nói dối?” Cậu nhíu mày, “Nói thẳng là được mà. Tôi nhất định sẽ theo phe cậu.”
Vừa nói hắt hơi cái nữa.
Triển Thành Chu cầm áo khoác bên sân khoác lên vai Lam Thiên.
Hắn muốn nói gì đó, nói cái gì cũng được, nhưng cuối cùng hắn vẫn im lặng cầm bóng rời đi thật nhanh.
Ngày cuối cùng của tháng Tư, giữa Triển Thành Chu và Lam Thiên âm thầm nổ ra một cuộc chiến tranh lạnh.