Triển Thành Chu chỉ chống đỡ được một ngày. Hắn biết mình có lỗi, càng quan tâm săn sóc Lam Thiên hơn. Hắn học theo Lam Thiên, mỗi ngày nhét kẹo vào hộp bút của cậu để thể hiện thành ý, đều là Ferrero Rocher với ba vị thay phiên nhau.
Nhưng hắn không được quang minh chính đại như Lam Thiên, chỉ dám lén lút làm khi cậu rời khỏi chỗ.
Hắn cũng phát hiện Lam Thiên ăn rất nhiệt tình, không có viên kẹo nào tồn tại quá ba tiết học.
Thế nhưng Lam Thiên ăn thì ăn, ăn rồi làm như chưa từng ăn, khiến Triển Thành Chu sầu muốn chết, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc mong ngóng trận thi đấu bóng rổ đến nhanh đi nhanh một chút.
Lớp phó Thể dục thường xuyên tìm Lam Thiên bàn luận chiến thuật. Triển Thành Chu lần nào cũng dỏng tai nghe, nghe đến chỗ bất hợp lý cũng không dám quơ tay múa chân, ra vẻ mình không hiểu gì về bóng rổ.
Vất vả cầm cự đến trước ngày thi đấu đầu tiên, lớp phó Thể dục vui vẻ nói với Triển Thành Chu: “Triển Thành Chu, phải đến xem thi đấu đó, đến cổ vũ cho anh Thiên.”
Triển Thành Chu một bên gật đầu, một bên liếc trộm Lam Thiên. Lam Thiên chẳng tỏ vẻ gì, đến khi lớp phó rời đi mới “Hứ” một tiếng, nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Ngày diễn ra trận đấu, nhiệt độ chạm mốc 30 độ.
Đám con gái mua một thùng đá, chuẩn bị sẵn khăn mặt và nước đường, luyện tập khẩu hiệu và nhiệt tình hô vang, khí thế ngất trời.
Trường không có đội bóng riêng, đám con trai thường chơi với nhau đều biết kỹ năng của nhau. Lam Thiên là một cầu thủ có độ chính xác cao, lớp phó có tốc độ và thiện giành bóng, ba thành viên còn lại không có kỹ thuật nổi bật nhưng phối hợp nhuần nhuyễn. Bọn họ là một tổ đội được kỳ vọng giành chức vô địch.
Nhưng từ vòng đầu tiên, bọn họ đã gặp phải đối thủ còn được đánh giá cao hơn, cũng có tay ném bóng cừ khôi, cân nặng lý tưởng, đứa cường tráng nhất còn to gấp rưỡi Lam Thiên.
Trên đài rút thăm, lớp phó chưa kịp hít sâu một hơi thì đối thủ to con kia đã mỉm cười tiến đến bắt tay cậu. Lớp phó giả vờ bình tĩnh, nói: “Hữu nghị làm trọng, thắng bại làm thứ.”
Lúc bước xuống bị Lam Thiên bộp một phát vào gáy: “Đánh cái gì hả!”
Mấy ngày nay cậu đã đổi sang dáng vẻ lạnh lùng, tức đến trợn trừng hai mắt.
Lớp phó oan uổng, vẻ mặt đưa đám: “Ai mà biết sẽ thành ra thế này.”
Thầy Ngô động viên: “Dư Kỷ nói đúng, quan trọng nhất là tình hữu nghị, sau mới tới thắng thua, thành bại ở chỗ biết lượng sức mình, ai cũng là người chiến thắng.”
Vậy là cả đội tập hợp, năm người mười tay đặt lên nhau, hô vang một tiếng: “Lớp 6 tất thắng!” Thanh âm lấn lướt cả tiếng ve.
Triển Thành Chu đứng dưới bóng cây, thấy Lam Thiên nghiêng đầu nhìn về phía này. Hai người chạm mắt, Triển Thành Chu hướng về phía cậu mỉm cười, miệng làm khẩu hình nói: “Cố lên.”
Lam Thiên đọc được, khóe miệng cong lên, cười đến tự tin.
Chiến tranh lạnh suốt một tuần cứ vậy mà đình chiến.
Trên sân bóng, Lam Thiên mang đến cảm giác khác hẳn, tuy nhỏ con nhưng thường xuyên cầm bóng lao vào khu vực ba giây không chút chần chừ, xứng với tiếng hò reo “Anh Thiên là nhất”, thế nhưng Triển Thành Chu cảm thấy có gì đó thật lạ lùng.
Lam Thiên trong ấn tượng của hắn mím môi nói: “Sẽ không mà”, hay thẹn thùng đến đỏ mặt đỏ tai, hay hành động ấu trĩ, hay lải nhải tố tội Triển Thành Chu, không hề giống với lúc này, thế tiến công mãnh liệt, bất chấp hung hiểm, tựa như dốc hết sức lực của mình.
Triển Thành Chu nhìn Lam Thiên lúc đi lúc chạy, nhìn cậu thực hiện cú móc như chớp giật, nhìn cậu nhẹ nhàng tung người chỗ vạch ba điểm, hất cổ tay, quả bóng bay về phía rổ theo một quỹ đạo uyển chuyển và chuẩn xác… Nhìn một lúc lâu, hắn mới nhớ ra, Lam Thiên từ đầu đã là “anh Thiên.”
Người có muôn mặt, anh Thiên chỉ lộ ra dáng vẻ vụng về, ngốc nghếch và dịu dàng cho một mình Triển Thành Chu.