Hai tên trưởng lão của Hứa gia, Hãn gia cùng hai tên Hãn Thừa Chí và Hứa Mộc định xuống tay với đám người Nhu Thủy thì bỗng nhiên một tiếng sấm rung trời vang lên.
Theo sau đó là một luồng uy áp trậm trọng bắt đầu phủ xuống, một quang mang màu lam dần dần chiếu rọi cả khoảng rừng âm u trong đêm tối.
Khi mọi người nhìn lại thì thấy phía xa đang có lam lôi không ngừng trút xuống tàn phá khắp nơi.
Tên trưởng lão Hãn gia mặt mài biến sắc lên tiếng: “Chuyện gì thế này, tại sao đằng kia lại có lam lôi cường hãn đến thế”
Tên trưởng lão Hứa gia cũng không khác gì: “Uy áp này thật mạnh mẽ, ta đoán chừng phải có cao thủ ngũ phẩm ở gần đây”
Cùng lúc đó thì Vạn Lý và Xuân Lan cũng nhìn lại hướng ấy, hai người bọ họ biết đó là nơi của Kinh Thiên, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện dị tượng như thế, làm cho hai người không biết tình hình của Kinh Thiên ra sao rồi.
Không đợi đám người suy đoán, chỉ một lúc sau thì một tiếng ngựa hí vang lên, nó chấn động cả bốn phương xung quanh, lam lôi cũng bắt đầu thu liễm lại rồi biến mất.
Khi tiếng hí đó đã dứt thì đám người ở đây ai cũng hoảng hốt, không ngờ được đó là một đầu ngũ phẩm thiên thú. Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, nếu con thú đó mà xông tới đây thì đừng mong có ai sống sót.
Khi hai tên trưởng lão định lên tiếng rút lui thì đón tiếp bọn chúng là một tia lôi điện khủng bố bắn tới với tốc độ cực nhanh.
Hai tên trưởng lão bàng hoàng nhưng vẫn còn lí trí để ra tay ngăn cản chiêu thức đó lại.
Đùng!
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, hai tên trưởng lão văng ra xa, khi bọn chúng rơi xuống đất thì để lại một miệng hố rất to.
Đôi bàn tay của hai tên trưởng lão đó bị đánh cho cháy đen, khói bốc lên nghi ngút, một chốc sau thì tiếng rên la của hai tên đó liền vang lên.
Hai tên Hãn Thừa Chí và Hứa Mộc thấy cảnh này thì trán đầy mồ hôi, tay chân run rẩy mà đứng ở đó, bọn chúng muốn nói gì đấy nhưng không tài nào mở miệng được.
Bỗng nhiên từ trong khu rừng phóng ra một thân ảnh to lớn, thân ảnh này được bao bọc bởi lam lôi dày đặc, trên người nó còn có một bộ giáp sáng bóng.
Bôn Lôi Mã vừa xuất hiện thì thu hút mọi ánh mắt đổ dồn về, vì ở nhân tộc này chưa một ai thấy loại thiên thú nào như nó cả, nhưng cả đám đều cảm giác được đầu thiên thú này không bình thường tí nào.
Nhu Thủy giờ đây đang đứng im lặng quan sát, thiên lực của nàng gần như cạn kiệt, trọng thương lại không nhẹ nên nàng không dám vọng động, nếu không thì sẽ dẫn tới tai họa.
Nàng chuẩn bị ra hiệu cho mấy người Hình Phong bỏ chạy thì nàng nhìn thấy trên lưng của con ngựa này có một người đang ngồi, khi nhìn lại thì nàng nhận ra đó là Kinh Thiên.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Nhu Thủy thì đám Hình Phong, Ảnh Tử, Vạn Lý và Xuân Lan cũng nhìn theo.
Tất cả đều đồng thanh kêu lên: “Sao lại như vậy”. Bọn họ không ngờ được người ngồi trên con thiên thú khủng bố kia lại là Kinh Thiên, không một ai tin được là hắn lại có thể thuần phục một con thú ngũ phẩm khủng khiếp như thế.
Lúc này Kinh Thiên nhìn sang bọn họ gật đầu một cái, mặc dù hắn không còn sức lực để ra tay nhưng vẫn có thể lệnh cho Bôn Lôi Mã tiêu diệt hết đám người Hứa gia và Hãn gia ở đây.
Hãn Thừa Chí lấy hết sức lực la lên: “tại sao ngươi lại có một đầu thiên thú ngũ phẩm được”
Không trách cái tên Hãn Thừa Chí lại kinh ngạc tột độ như vậy, cho dù là gia tộc cấp cao cũng chỉ có một đầu thiên thú như vậy mà thôi, nhưng con lôi mã đi cùng Kinh Thiên kia thì bất đồng.
Nhìn sơ qua cũng biết con thủ này cường hãn và khủng bố hơn nhiều những con đồng cấp khác, chỉ uy áp của nó phát ra thì cao thủ ngũ phẩm đỉnh phong cũng phải nhăn mặt. Đây nói lên huyết mạch của con lôi mã đó không bình thường tí nào.
Còn bên đám người Nhu Thủy thì lấy làm khó hiểu, nếu từ đầu Kinh Thiên kêu con lôi mã này ra thì tình hình đã dễ dàng hơn rồi. Nhưng nào ai biết trước được, không ngờ trong mấy ngày trước Bôn Lôi Mã đã bắt đầu bế quan tăng cấp, trong suốt nhiều ngày cũng chưa có dấu hiệu thành công.
Mới vừa lúc nãy Kinh Thiên đã thấy không còn cách nào để đảo ngược tình thế, nên hắn đã ra tay truyền hết số hoàng kim lôi còn dư lại trong cơ thể cho nó, vì lúc trước khi Long ca cho Kinh Thiên mượn sức mạnh nhưng hắn không thể nào vận dụng hết được, nên đành đẩy sang cho Bôn Lôi Mã làm cho con vật này đột phá nhanh hơn bình thường.
Kinh Thiên nhìn hai tên trưởng lão kia với ánh mắt sắc lạnh, hắn ra lệnh cho Bôn Lôi Mã kết thúc hai tên đó.
Bôn Lôi Mã hí dài một tiếng, cả người dựng thẳng lên rồi nó vung hai chân trước phóng ra hai dòng lam lôi dày đặc đánh về phía hai tên trưởng lão đó.
Do hai luồng lam lôi có tốc độ quá nhanh, gặp hai tên ấy sau khi đánh với Nhu Thủy thì không còn bao nhiêu sức lực nữa nên không thể nào né tránh kip.
Dù vậy hai tên đó vẫn ngoan cường cầm vũ khí lên để chống đỡ lại, nhưng sự tình không như bọn chúng suy nghĩ. Hai luồng lam lôi đó đánh qua làm tan chảy hết vũ khí của bọn chúng, rồi tiếp tục đánh vào ngực của hai tên trưởng lão.
A a a!
Một tiếng thét thất thanh vang lên, khi nhìn lại thì thấy trước ngực hai tên trưởng lão đó đã xuất hiện một cái lỗ lớn xuyên qua người, máu ào ào tuôn ra từ đó, chỉ một thoáng sau thì cả hai tên đều ngã gục xuống.
Kinh Thiên lại vung tay một cái ra hiệu, Bôn Lôi Mã bắn một tia lôi điện nhỏ về phía Hứa Mộc và Hãn Thừa Chí.
Hai tên này nãy giờ đứng đây vẫn thể nào chạy đi đâu được, vì Bôn Lôi Mã đã dùng thiên lực tạo ra một cái hộ tráo rất lớn ngay cản đường lui của bọn chúng.
Hứa Mộc chưa kịp làm gì thì đã bị một tia lôi điện đánh trúng hóa thành tro bụi, còn tên Hãn Thừa Chí kia thì lập tức lấy ra một cái lệnh bãi, hắn bóp nát lệnh bài thì không gian chỗ đó bắt đầu bị vặn vẹo.
Nhưng không hiểu sao chỗ không gian đó lại nghiền nát một cánh tay của hắn, rồi một cái hố rất to nuốt chửng hắn vào trong, lúc này chỗ Hãn Thừa Chí đừng chỉ còn lại cánh tay như bùn nhão của hắn và vết máu mà thôi.
Long ca trong người Kinh Thiên thấy vậy cũng kinh ngạc: “Hô, không ngờ trên người tên này lại có không gian bảo vật như thế, nhưng hắn cũng thật quyết đoán, liền hi sinh một cánh tay để thôi động bảo vật này mà chạy trốn”
Kinh Thiên nghe vậy sắc mặt vẫn bình thường: “Mặc kệ hắn, sau này ta sẽ tự tìm hắn báo thù”
Sau khi trường phong ba này qua đi thì Kinh Thiên lại phun ra một bụm máu lớn, hắn đã cố gắng gượng cho tới lúc này. Kinh Thiên lấy tay quệt đi vết máu trên miệng rồi tiến lại giúp đỡ đám người Nhu Thủy.