Edit: Frenalis
Ba ngày sau, Viên Nhàn chính thức trở thành phi tần trong hậu cung.
Sự kiện này khiến cho giới sĩ tộc vô cùng khó chịu, tựa như nuốt phải ruồi bọ. Nhưng do vừa qua phản tặc Lưu Nghĩa Khang đã bị tiêu diệt, hoàng đế giành được chiến thắng vang dội, mọi người không biết bước đi tiếp theo của hắn sẽ ra sao, nên đành giữ im lặng.
May mắn là mặc dù ai cũng biết Viên Nhàn xuất thân từ sĩ tộc Trần Quận Viên thị, nhưng khi phong phi, hoàng đế vẫn nể mặt sĩ tộc, trong thánh chỉ xưng Viên Nhàn là Cốc phi, cũng không công khai mối quan hệ của nàng với Trần Quận Viên thị.
Ngay sau ngày Viên Nhàn trở thành phi tần, một tin đồn ồn ào đã lan truyền khắp thành Kiến Khang.
Tin đồn cho rằng, Cơ Việt – vị quốc sư tài ba khó lường, thực chất là Cơ thị nữ giả trang. Gia tộc Cơ thị chỉ có duy nhất Cơ Tự là nữ nhi, hoàn toàn không có huynh đệ nào khác. Chứng cứ cho tin đồn này bao gồm người hầu trong trang viên Cơ thị ở huyện Kinh, mẹ của Trang Thập Tam – phụ tá thân cận của Tam hoàng tử.
Tin tức này vừa lan ra, lập tức chấn động cả triều đình!
Ban đầu không ai tin tưởng lời đồn đãi này. Những người nghe được đều coi đó là trò đùa. Tuy nhiên, sau đó lại xuất hiện hàng loạt cao thủ về cốt tướng, dịch dung, cùng với những người từng quen biết Cơ thị trước đây. Họ đưa ra bằng chứng từ nhiều khía cạnh, liên tục khẳng định tính xác thực của tin đồn. Trong thời gian ngắn, hai cái tên Cơ Tự và Cơ Việt đã trở thành chủ đề đàm luận sôi nổi của mọi người trong thành Kiến Khang!
Cơ Tự suốt ngày không ra khỏi cửa, cũng chẳng biết bên ngoài bàn tán về mình như thế nào. Thậm chí, ngay cả người hầu lui tới sân Tạ Lang cũng nhìn nàng với ánh mắt soi mói. Đặc biệt là tám tì nữ tuyệt sắc kia, tuy rằng họ đều đã được định hôn, nhưng họ theo Tạ Lang nhiều năm, bảo rằng không có ý với chàng là không thể. Từ trước đến nay, những tỳ nữ này khi nhìn thấy Cơ Tự đều có phần không vui. Nhưng giờ đây, khi nhìn nàng, họ lại cảm thấy nữ tử chẳng ra gì này trở nên thần bí khó lường hơn, và dấy lên vài phần tôn kính.
Bởi vì lời đồn đãi tàn sát bừa bãi khắp nơi, lòng Cơ Tự càng thêm nặng trĩu. Vừa nhìn thấy Tạ Quảng từ bên ngoài đi vào, nàng vội vàng lên đón.
Cơ Tự nhìn hắn hỏi: “Bên ngoài hiện giờ ra sao?”
Tạ Quảng nhíu mày, giọng trầm trọng: “Có rất nhiều người muốn gặp phu nhân.” Hắn nói thêm: “Việc này do Viên Nhàn tung ra.”
Cơ Tự biết là do Viên Nhàn tung ra. Có lẽ khi ở huyện Kinh, Viên Nhàn đã nghe được tin tức này từ Lưu Nghĩa Khang.
Nghĩ đến sự căm hận của Viên Nhàn dành cho mình, Cơ Tự nhíu mày.
Tạ Quảng cười khổ nói: “Mới hai ngày mà Viên Nhàn đã tung tin đồn như vậy, quả là biết nắm bắt thời cơ.” Sau một lúc, hắn lại nói: “Hai ngày nay, khách khứa ra vào Trần Quận Tạ thị đều bàn tán về phu nhân. Ai cũng tò mò.”
Cơ Tự thầm nghĩ: Đúng vậy, mấu chốt kế hoạch của Viên Nhàn chính là thời cơ. Vừa vặn Tạ Lang phải rời khỏi Kiến Khang vì việc gấp, nàng ta liền tung tin đồn khiến cho nàng không thể tìm ai để bàn bạc.
Chuyện này liên quan đến Cơ Việt – quốc sư danh tiếng, không chỉ hoàng đế và các hoàng tử luôn muốn giữ chặt hắn, mà sau trận chiến với quốc sư Bắc Nguỵ, danh tiếng của hắn càng vang dội. Rất nhiều môn phái đạo giáo ngầm tôn hắn làm lãnh tụ, và ngày càng có nhiều người hò reo. Mọi người đều muốn Cơ Tự giải thích rõ ràng về chuyện này.
Cơ Tự biết, một gia tộc danh giá như Trần Quận Tạ thị vốn không thích những ồn ào náo nhiệt. Nghe Tạ Quảng nói vậy, Cơ Tự lập tức quyết định rời khỏi phủ đệ Trần Quận Tạ thị.
Cơ Tự rời khỏi Tạ thị, Tạ Quảng vẫn khăng khăng phân phó mấy chục bộ khúc đi theo. Tuy chiếc xe lừa của nàng không có đánh dấu, tuy nàng lặng yên không tiếng động đi đến một toà nhà nhỏ của Tạ Lang, nhưng chưa đến chạng vạng, Tạ Quảng đến báo cho nàng biết có một nhóm thám tử xuất hiện bên ngoài toà nhà.
Khi hoàng hôn buông xuống, Trang Thập Tam đến.
Trang Thập Tam trông vô cùng tiều tụy, hắn nhìn thoáng qua nàng, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên giường, buồn bã không nói lời nào mà uống rượu.
Cơ Tự thấy chòm râu lộn xộn của hắn, quầng thâm dưới mắt và sắc mặt trắng bệch, bèn ngồi đối diện hắn, có chút không đành lòng nói nhỏ: “Ta không trách ngươi.”
Trang Thập Tam ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Cơ Tự mệt mỏi cười, giọng nghẹn ngào: “Ta hiểu rõ mẫu thân ngươi là người thế nào. Cho nên ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Nghe lời nàng, Trang Thập Tam vẫn im lặng. Hắn chậm rãi nhấp rượu, uống ba chung liên tiếp, rồi đột nhiên nói: “Mẫu thân ta sau khi gặp mặt nàng một ngày đã ngã bệnh, vẫn luôn hồ ngôn loạn ngữ!”
Nhìn Cơ Tự, ánh mắt Trang Thập Tam vô cùng phức tạp, giọng nghẹn ngào: “Mẹ ta luôn miệng nói ta đã nạp nàng làm thiếp, còn nói nàng muốn độc chiếm ta, nói nàng không xứng sinh con nối dõi cho ta. Cho nên bà đã lấy cớ nàng bị thương hàn để thiêu sống nàng khi đó đang mang thai đứa con của ta.”
Ngừng một hồi lâu, Trang Thập Tam mới lẩm bẩm nói: “Lúc ấy ta nghe, lại có một cảm giác, dường như lời nói của mẫu thân ta không phải là nói dối!”
Nhìn thấy Cơ Tự vẫn im lặng, Trang Thập Tam nhỏ giọng: “Nhớ lại mấy năm qua, nàng hoàn toàn bình thường và rất ngưỡng mộ ta. Nàng biết tính cách của ta, ta thích khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay. Sau khi ta nhận ra mình có tình cảm với nàng, ta đã từng cử người điều tra kỹ lưỡng người nhà cùng với những sự việc từ nhỏ đến lớn của nàng!”
Cơ Tự nghe đến đây, lòng bỗng chùng xuống. Nhưng sợ lộ ra vẻ khác thường, nàng vẫn không ngẩng đầu.
Trang Thập Tam thấp giọng bồi thêm một câu: “Cho nên nàng có huynh trưởng hay không, không ai rõ hơn ta!”
Trang Thập Tam lại nói: “Mọi sự thay đổi bắt đầu từ khi nàng mười bốn tuổi. Khi đó nàng đi một chuyến đến huyện Thanh Sơn, trở về hoàn toàn khác biệt. Lúc ấy ta còn nghĩ lòng người vốn dĩ dễ thay đổi, nhưng đến khi ta nhận ra rằng chỉ sau một đêm, nàng không chỉ trở nên thông thái uyên bác mà còn thông thạo cầm kỳ thi họa, và xử lý mọi việc một cách vô cùng chín chắn. Lúc đó ta mới dần thấy sự khác thường. Khi đến Kiến Khang, nàng giả trang thành Cơ Việt, lại có khả năng dự đoán tương lai. Từ đó ta bắt đầu linh cảm rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với nàng!”
Trang Thập Tam nói đến đây, cả căn phòng chìm vào im lặng. Hắn không nói lời nào, Cơ Tự cũng không lên tiếng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, Trang Thập Tam nhè nhẹ nói: “Khi ở huyện Kinh, dù là nhắc đến hay nhìn mẫu thân ta, ánh mắt của nàng luôn lộ ra sự kỳ lạ, như thể có mối hận thù sâu sắc. Khi nàng đánh mẫu thân ta trước mặt ta, ánh mắt đó khiến ta mất ngủ nhiều đêm liền.”
Giọng đã khàn khàn, Trang Thập Tam chậm rãi hỏi: “Vậy nên A Tự, những lời mẫu thân ta nói khi mê sảng, đến cùng có phải mê sảng hay không?”
Cơ Tự tái nhợt mặt mày.
Rất lâu sau, nàng nghẹn giọng lên tiếng: “Ta nói là không, ngươi sẽ tin sao?”
Nghe lời Cơ Tự, toàn thân Trang Thập Tam như rã rời, hắn từ từ ngã xuống giường, nằm im không nhúc nhích.
Mãi lúc lâu sau, hắn mới nhỏ giọng đáp: “Nàng nói là không, ta sẽ tin.” Nói đến đây, hắn ôm mặt cười cay đắng. Nụ cười đó còn bi thảm hơn cả tiếng khóc.
Cười một hồi, hắn mới lại lên tiếng: “A Tự, nàng có tin không? Từ khi nhìn thấy nàng bước đến từ dưới gốc cây liễu năm ấy, ta chưa bao giờ quên được nàng. Suốt bao nhiêu năm qua, dù gặp gỡ bất kỳ mỹ nhân nào, ta cũng không hề rung động, chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ về nàng.”
Giọng nói của hắn tràn ngập nghẹn ngào: “Khi ở huyện Kinh, ta đã suy nghĩ làm thế nào để khiến nàng quay lại với ta. Nhưng nàng thay đổi quá nhanh chóng, quá lớn lao, ta không thể đuổi kịp. Đặc biệt là khi đến Kiến Khang, nàng lại có quan hệ với Tạ Thập Bát. Tạ Thập Bát – dù ta có cố gắng cả đời cũng không thể sánh bằng. Lúc ấy ta chỉ muốn quên nàng đi, nhưng sao ta lại không thể quên được?”
Đôi tay hắn ôm lấy khuôn mặt, những giọt nước mắt lăn dài qua kẽ ngón tay. “Chỉ gặp một lần khi còn niên thiếu, đã khiến ta thương nhớ tột cùng, đến mức tâm can tê liệt. Mấy năm qua, mỗi lần nhớ đến nàng, lòng ta lại bồi hồi giữa niềm vui sướng và tuyệt vọng. Sau này khi nàng trở thành Cơ Việt, người đời đồn thổi nàng có sở thích long dương, ta vốn định mượn cớ này để gặp lại nàng. Nhưng rồi trong một lần trò chuyện cùng Chu Ngọc, ta bỗng phát hiện ra thân phận Cơ Việt của nàng vốn ẩn chứa tội khi quân. Nếu kẻ thù biết ta có ý với nàng, ắt hẳn chúng sẽ tìm mọi cách dò xét, theo dõi từng cử chỉ hành động của nàng. Sợ rằng bí mật sẽ bị bại lộ, ta đành cố gắng kìm nén tình cảm, không dám đến gần nàng.”
Nói đến đây, Trang Thập Tam tự giễu cười một tiếng. Sau một hồi im lặng, hắn cất lời nhẹ nhàng: “A Tự, năm ấy, thái độ của nàng đột nhiên thay đổi trong một đêm, liệu có phải do giấc mơ của mẫu thân ta và nàng đều giống nhau?”
Cơ Tự mím môi, hồi lâu sau mới nghẹn ngào thốt lên: “Đúng vậy!”
Một câu “Đúng vậy” khiến Trang Thập Tam cứng đờ, tay run rẩy không ngừng. Cơ Tự thì thầm: “Năm xưa ở thôn trang ta đã từng kể qua, có một người nằm mơ thấy mình biến thành bướm, tỉnh dậy vẫn còn mơ hồ, không rõ hắn là ở trong mộng biến thành bướm, hay là hồ điệp trong mộng biến thành hắn. Tình huống của ta cũng tương tự. Mấy năm trước, ta từng mơ một giấc mơ. Trong mơ, ta và ngươi cả ngày pha trộn bên nhau, dần dần thanh danh sa sút. Huynh đệ Chu Ngọc đến huyện Kinh, nghe tin đồn về ta liền bỏ đi. Cho nên trong giấc mơ đó không có sự xuất hiện của Chu Ngọc giải quyết mẫu thân ngươi. Trong mơ, ngươi vẫn muốn cưới ta nhưng mẫu thân ngươi không đồng ý. Ta muốn tìm lối thoát cho mình, nên dây dưa với một số con cháu thế tộc, ngươi đem ta khống chế, sau đó dưới sự đốc thúc của mẫu thân, không có nhiều kiên trì mà cưới người khác làm thê, rồi c**ng bức ta làm thiếp. Lòng ta uất hận, chỉ muốn thoát khỏi ngươi. Ngươi đã nhiều lần trói ta lại tra tấn. Sau đó, giống như trong mơ của mẫu thân ngươi, ta mang thai con của ngươi. Mẫu thân ngươi không vui, liền nhốt ta lại và vu khống ta mắc bệnh thương hàn mà thiêu sống ta!”
Trang Thập Tam vẫn ngưng thần lắng nghe. Khi nghe đến chỗ “hắn không có nhiều kiên trì cưới người khác làm thê”, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi. Còn khi Cơ Tự nói đến “thiêu sống ta”, mồ hôi lạnh trên trán hắn ròng ròng tuôn xuống, cả người run rẩy như đang nghĩ đến sự thống khổ khủng khiếp ấy.