Edit: Frenalis
Một ngày sau Cơ Việt rời khỏi Kiến Khang, Vương Trấn đã đến bái phỏng Cơ Tự.
Khi Vương Trấn đến, Cơ Tự đang ngồi dưới tàng cây bên bụi hoa. Nàng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy u tĩnh, thân hình mảnh mai đến cực điểm. Tuy nhiên, gương mặt nàng so với lần gặp trước còn thêm vài phần mỹ lệ.
Nghe tiếng bước chân, Cơ Tự đang nhìn cánh hoa rơi quay đầu lại. Đôi mắt nàng long lanh, Vương Trấn ngẩn ngơ một lúc rồi cúi đầu hành lễ, tao nhã nói: “Lệnh huynh ngày xưa có ơn với ta, nay hắn không ở Kiến Khang, Vương mỗ thật lo lắng cho tiểu cô.” Hắn lại nói thêm: “Tiểu cô nếu có bất tiện gì, nhất định phải nói cho tại hạ biết.”
Cơ Tự mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Vương gia lang quân.”
Lúc này, người hầu đã mang đến mấy khay điểm tâm cho Vương Trấn.
Vương Trấn thong thả ung dung ngồi xuống, như ở nhà mình, tự nhiên rót rượu uống. Hắn nói: “Lệnh huynh với cả nhà ta là có ơn cứu mạng. Phụ thân ta nhắc đến chuyện này nhiều lần, trong lòng rất cảm kích.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Cơ Tự, lấy ra một vò rượu từ hộp lễ vật, nói: “Đây là do phụ thân ta tự tay ủ, hy vọng tiểu cô sẽ thích.”
Cứ như vậy, Vương Trấn trò chuyện với Cơ Tự suốt non nửa canh giờ mới cáo từ. Sau khi tiễn hắn đi, Cơ Tự quay sang Tần Tiểu Thảo, buồn bực nói: “Ngươi có thấy Vương Trấn kỳ quặc không?”
Tần Tiểu Thảo lắc đầu, cười nói: “Có lẽ vì tiểu cô quá xinh đẹp nên hắn không muốn rời đi.”
Hai chủ tớ đang trêu ghẹo nhau, thì Vương Trấn đã đi ra khỏi cổng phủ. Hắn không vội lên xe lừa mà quay đầu lại nhìn một hồi.
Nhìn theo ánh mắt hắn, ngự phu tò mò hỏi: “Đại nhân, ngài đang nhìn gì vậy?”
Vương Trấn thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm: “Cũng không hiểu sao, mỗi lần nhìn Cơ tiểu cô, ta lại thấy nàng giống hệt huynh trưởng.” Rồi hắn lại tự giễu cười: “Chắc là ta ảo giác.”
Ngự phu kia là đường huynh của hắn, cùng Vương Trấn lớn lên nên có chút tình nghĩa, nghe vậy nói: “Ta thấy đại nhân quan tâm đ ến Cơ Việt lang quân quá mức. Hay là đại nhân thích Cơ tiểu cô? Nghe người ta nói nàng năm nay gần hai mươi vẫn chưa định hôn sự. Đại nhân hiện tại thân phận khác xưa, nếu tới cửa cầu hôn có lẽ sẽ thành.”
Ngự phu này xuất thân thấp kém, mới đến Kiến Khang không lâu nên không biết chuyện về Cơ Tự và Tạ Lang. Vương Trấn cười cười, có chút buồn bã nói: “Nếu là Cơ tiểu cô trước đây, ta có thể cưới nàng làm vợ. Nhưng giờ dung mạo nàng quá kiều diễm, chỉ sợ hàn môn như ta không dám cưới.” Nói tới đây, hắn bước lên xe lừa, ra lệnh: “Đi thôi!”
Cơ Tự không biết Vương Trấn đã nghi ngờ thân phận của mình. Vừa tiễn Vương Trấn đi, Tiêu Đạo Thành tới.
Nghe được đệ đệ đến, Cơ Tự bất chấp việc giả bệnh, nàng từ trên giường nhảy dựng lên, gấp không chờ nổi mà hướng bên ngoài chạy tới. Cơ Tự xa xa nhìn thấy Tiêu Đạo Thành dẫn theo người hầu, bèn vội vàng dừng lại, chờ Tần Tiểu Thảo đi đến, ngã một cái vào người Tần Tiểu Thảo, như muốn dựa vào nàng ấy để đứng vững.
Từ xa, Tiêu Đạo Thành cũng nhìn thấy động tác của tỷ tỷ. Hắn mỉm cười, nhưng rồi khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng. Sau khi ra lệnh cho mọi người dừng lại, Tiêu Đạo Thành chạy đến bên Cơ Tự.
Thiếu niên 13-14 tuổi, vóc người đã rất cao, nhưng quá gầy. Khuôn mặt tuấn tú còn ngây ngô, nhưng trên gò má có một vết bầm tím do bị đánh.
Cơ Tự vội vàng đưa tay vỗ lên vết thương trên mặt Tiêu Đạo Thành, tức giận nói: “Làm sao mà hiện tại vẫn có người khi dễ đệ?”
Tiêu Đạo Thành không nói gì, chỉ nhìn Cơ Tự.
Nhìn nàng một hồi lâu, Tiêu Đạo Thành tiến lên, dang hai tay ôm thật mạnh Cơ Tự vào trong lòng. Vừa ôm nàng, thiếu niên vừa khàn khàn gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ……”
Tiêu Đạo Thành tính tình không tốt, trong xương cốt mang theo sự hung ác. Hắn vốn chẳng coi trọng ơn huệ nhỏ nhặt của người khác. Mà thân phận hắn không cao, lại không thèm thần phục người khác, nên thường xuyên gây gổ. Cho dù Cơ Tự đã nói trước với người Lan Lăng Tiêu thị chiếu cố hắn, nhưng cuộc sống của hắn ở đó vẫn luôn bất ổn.
Chưa kể, ở đại gia tộc đó, không có ai thực sự quan tâm đ ến hắn. Đối với Tiêu Đạo Thành, sau khi rời xa Cơ Tự, không còn ai vô điều kiện đối tốt với hắn, dù hắn có hung hăng thế nào cũng không ghét bỏ.
Nghe tiếng khàn khàn u ám của thiếu niên, Cơ Tự lo lắng hỏi: “A Đạo, có phải lại có người khi dễ đệ không?”
Tiêu Đạo Thành chỉ ôm chặt lấy tỷ tỷ. Một lúc sau, thiếu niên mới nghẹn ngào nói: “Đệ không sao, đệ chỉ là nhớ tỷ.” Hắn lui ra sau hai bước, nghiêng đầu đánh giá Cơ Tự trước sau, rồi đắc ý nói: “Tỷ, trước đó không lâu đệ lập được một ít công lao, nên bọn họ không dám bắt nạt đệ nữa. Tỷ xem, đệ có thể đi gặp được tỷ rồi.”
Cơ Tự mỉm cười, mi mắt cong cong nói: “Đúng vậy, đúng vậy, về sau tỷ có thể thường xuyên gặp gỡ A Đạo rồi.” Nàng nắm tay Tiêu Đạo Thành đi vào trong viện, vừa đi vừa vui vẻ nói: “A Đạo, tỷ tỷ lần trước học được hai món ăn ngon, sẽ nấu cho đệ ăn.” Nói rồi lại cười hì hì: “Còn có, tỷ lần này ở Dương Châu tìm được một con ngựa cực kỳ tốt, sẽ dẫn đệ đi xem. Đúng rồi A Đạo, đệ có thiếu tiền không? Tỷ có một ít tiền, để dành cho đệ phòng thân…” Nàng vừa đi vừa nói, lải nhải không ngừng.
Xa xa nhìn tiểu cô nhà mình cười mắt cong cong, giọng nói mềm mại, phảng phất như trở lại dáng vẻ khi còn ở huyện Kinh, Nguyệt Hồng cũng vui sướng theo.
Tiêu Đạo Thành ngây người một canh giờ mới cáo từ rời đi. Hắn hiện tại tuy có một ít tự do trong hành động, nhưng thực ra cũng rất hạn chế.
Sau khi Tiêu Đạo Thành rời đi, Cơ Tự đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.
Nàng quay lại thư phòng, cầm lấy một quyển sách nhìn một hồi rồi lại chậm rãi cất đi. Lúc này màn đêm đã buông xuống, một vầng trăng tròn màu đỏ sậm treo lơ lửng trên bầu trời.
Ngước nhìn trăng tròn, Cơ Tự bỗng cảm thấy có chút lạnh.
Nàng liền chà xát cánh tay, khi nhẹ bước ra khỏi phòng, đột nhiên có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến.
Giữa tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập hướng về phía nàng. Trong nháy mắt, Tần Tiểu Thảo đã vọt đến trước mặt nàng và nói: “Tiểu cô, Tạ gia lang quân đến.”
Tạ Lang đến ư?
Cơ Tự ngẩn ra, chần chừ một lát rồi bước ra phía trước.
Khi Cơ Tự đi đến sân viện, nàng liếc mắt đã nhìn thấy vị lang quân bạch y đang chậm rãi tiến đến.
Dừng một chút, nàng lại lần nữa đi về phía Tạ Lang. Đến trước mặt chàng, nàng liếc nhìn ánh mắt chàng đang nhìn mình. Quay đầu nhìn hai bộ khúc xa lạ phía sau, nàng nói: “Đã trễ thế này, sao chàng lại đến đây?”
Tạ Lang không trả lời, chỉ khàn khàn ra lệnh: “Các ngươi ở lại.” Dứt lời, chàng ung dung đi về phía thư phòng của nàng.
Tạ Lang bước vào thư phòng của Cơ Tự.
Nhìn bóng hình của chàng phản ánh trên giấy cửa sổ thư phòng, lại nhìn thân ảnh ngọc thụ lâm phong kia, Cơ Tự lại quay đầu nhìn thoáng qua hai bộ khúc có vẻ ngơ ngác kia, dặn dò hai câu, nàng bước vào thư phòng. Nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại, Cơ Tự nhíu mày, giọng điệu đạm mạc nói: “Lang quân mệt mỏi sao vẫn đến đây vào đêm khuya?” Giọng điệu đâu phải là đạm mạc, mà là lạnh nhạt.
Cơ Tự không ngờ rằng, vừa dứt lời, thân hình cao lớn của Tạ Lang ngã thẳng tắp xuống, nàng theo bản năng vội vàng tiến lên hai bước đỡ lấy chàng. Cơ Tự cả kinh nói: “Chàng, trán chàng sao lại nóng như vậy?”
Trán Tạ Lang vô cùng nóng, hơn nữa lúc nãy ở ngoài trời còn không nhìn ra, giờ đây dưới ánh nến, nàng mới phát hiện khuôn mặt tuấn mỹ của chàng đỏ bừng!
Cơ Tự duỗi tay sờ một cái, hoảng hốt nhảy dựng lên, vội vàng gân cổ hướng ra ngoài gọi: “Người đâu, người đâu!”
Ngay lập tức, tiếng Tần Tiểu Mộc vang lên từ bên ngoài: “Tiểu cô?”
Cơ Tự vội la lên: “Mau gọi hai người bộ khúc kia đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, hai bộ khúc đã tới. Cơ Tự vội hỏi: “Lang quân nhà các ngươi bị bệnh, các ngươi biết không?”
Hai bộ khúc ngẩn ra nhìn nhau, sau đó một người mới trả lời: “…… Lang quân mới từ bên ngoài trở về, ngài ấy trực tiếp đến chỗ tiểu cô.”
Cơ Tự ra lệnh: “Mau đi thỉnh đại phu!”
Giọng nàng vừa dứt, Tạ Lang nắm lấy tay nàng, nhắm mắt khàn khàn nói: “Đừng lo lắng, Tư Đồ công đã xem qua cho ta.” Chàng lại thấp giọng nói: “Ta vừa mới uống thuốc, Tư Đồ công nói, nóng lên sau khi uống thuốc là bình thường.”
Nghe vậy, Cơ Tự mới thả lỏng.
Nàng đỡ chàng, chậm rãi di chuyển đến góc trong thư phòng và đặt Tạ Lang lên giường. Vừa mới năm trên giường, chàng liền nhắm mắt kêu r3n một tiếng. Sau đó Cơ Tự phát hiện chàng lại đổ mồ hôi đầy đầu.
Cơ Tự kinh hãi. Nàng định gọi hai người kia quay lại tra hỏi, nhưng nghĩ đến vẻ mặt mờ mịt của họ, nàng lại thôi. Nàng ra lệnh cho Tần Tiểu Mộc đi hỏi Tư Đồ thần y, rồi tiến đến bên giường.
Tạ Lang nắm lấy tay Cơ Tự.
Hai mắt nhắm lại, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, Tạ Lang siết chặt tay Cơ Tự, thấp giọng nói: “A Tự, ta lần này đưa nàng rời khỏi triều đình, nàng có trách ta không?”
Cơ Tự mím môi.
Chưa đợi nàng mở lời, thanh âm Tạ Lang khàn khàn tiếp tục nói: “Tuy nàng thông minh, nhưng lại không nhạy bén với chính sự. Từ xưa đến nay, những người có thể bước vào triều đình, trở thành người đứng đầu, đều là những kẻ có tâm tư khôn khéo, nhạy bén và trăm mưu ngàn kế. Ta đưa nàng đi là vì sợ nàng ở triều đình lâu ngày, những kẻ tinh ranh kia sẽ phát hiện ra nàng là nữ tử.”
Cơ Tự ngẩn người.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Thôi Huyền, hắn đã phát hiện sơ hở và suy đoán ra nàng là nữ tử. Nàng cũng nhớ Thôi Huyền từng nói nàng không nhạy bén với chính sự, hoàn toàn không giống một người làm quan trong triều đình…
Như vậy, chàng thật ra là muốn tốt cho nàng.
Ngay khi Cơ Tự tỉnh táo lại, Tạ Lang lại khẽ gọi: “A Tự.”
Cơ Tự cúi đầu nhìn chàng.
Trán Tạ Lang nóng bừng, chàng nhẹ giọng nói: “Ta không cưới vợ nạp thiếp, về sau chỉ giữ gìn cho nàng, đừng giận ta nữa, được không?”
Cơ Tự không tin vào tai mình, cúi đầu ngơ ngác nhìn Tạ Lang một lúc, rồi khẽ hỏi: “Là thật ư?”
Đáp lại nàng, chỉ là tiếng ngáy nhẹ của Tạ Lang. Chàng đã ngủ rồi.
Nửa canh giờ sau, Tần Tiểu Mộc mang đến lời nhắn của Tư Đồ thần y. Tư Đồ thần y nói rằng Tạ Lang đã bị thương ở Dương Châu, nhưng đại phu trị thương lúc đó rất qua loa. Sau khi trở về Kiến Khang, nguy cơ của Tạ Lang đã được giải trừ một phần, nhưng vết thương đó cùng một số bệnh cũ trước đây trong cơ thể bùng phát. Tư Đồ thần y còn nói rằng, thuốc mà ông kê cho Tạ Lang là hổ lang chi dược, dược tính cực mạnh, sẽ dẫn đến phát sốt, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Nghe Tư Đồ thần y nói vậy, Cơ Tự thả lỏng lại.
Nhưng dù thả lỏng thế nào, hiện tại trán Tạ Lang vẫn nóng bừng, trong lúc ngủ còn thường xuyên nói mớ vài câu. Cơ Tự không thể nhẫn tâm kéo tay chàng rời đi.
Ánh trăng bàng bạc len lỏi qua cửa sổ chiếu vào lên giường, rọi lên khuôn mặt tuấn tú đến mức cực hạn của Tạ Lang.
Cơ Tự ngồi trước giường, cúi đầu ngơ ngẩn nhìn chàng đang ngủ mơ, trong chốc lát, lòng nàng như có ngàn vạn điều suy tư.
…… Vừa rồi dường như chàng nói không cưới vợ nạp thiếp, chàng về sau chỉ giữ gìn cho nàng.
Chưa đầy một canh giờ, trán Tạ Lang dần dần bớt nóng.
Ngay khi nàng duỗi tay ấn vào ngực chàng, nhận thấy nhịp tim cũng không còn dồn dập như lúc nãy, Tạ Lang đột nhiên mở bừng mắt.
Dưới ánh trăng, hai mắt chàng từ mê man chuyển sang trong trẻo. Lúc nhìn thấy Cơ Tự, hai mắt chàng sáng ngời.
Chàng mỉm cười, sau đó thanh âm khàn khàn mà nói: “A Tự, người ta dính đầy mồ hôi, chuẩn bị nước tắm nóng cho ta.”
Cơ Tự đã sớm có chuẩn bị, nàng lập tức hướng ra ngoài kêu một tiếng, nhanh chóng có người hầu bưng thau tắm vào.
Vừa đặt thau tắm xuống, Tạ Lang lại nói: “Ta không quen người khác chạm vào, A Tự, nàng đến giúp ta tắm gội.”
Mặt Cơ Tự đỏ bừng, nàng nhàn nhạt nói: “Ta đi gọi hai bộ khúc kia đến.”
Ngay khi nàng dứt lời, Tạ Lang ủy khuất lên tiếng: “Bọn họ là nam……”
Cơ Tự hít sâu một hơi, tiếp tục lãnh đạm nói: “Ta gọi tỳ nữ đến giúp chàng.”
Lời nàng vừa nói ra, Tạ Lang liền ngây người, ngơ ngác nhìn Cơ Tự, không dám tin tưởng mà nói: “Nàng muốn nữ tử khác chạm vào ta?” Giọng chàng quả thực ủy khuất vô cùng, như thể bị nữ tử chạm vào một chút sẽ mất đi sự trong sạch.
Cơ Tự bật cười, cắn răng nói: “Vậy chàng tự tắm đi!”
Tạ Lang nhìn nàng một lúc, rồi ủy khuất đáp: “Vậy được rồi.” Dứt lời, chàng lảo đảo đứng lên.
Cơ Tự không nhìn chàng, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi thư phòng. Nàng nghe thấy một tiếng động “phịch” vang lên từ trong phòng, mới đột nhiên dừng bước chân. Lưỡng lự một chút, Cơ Tự lại tiếp tục đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã đứng ở trong sân.