Kiều Kiều Vô Song

Chương 158: Cái Chết Của Nghĩa Võ Vương Phu Nhân



Edit: Frenalis

Cơ Việt chỉ nói một câu, hoàn toàn là hảo ý muốn mưu ra kế sách cho các tăng nhân. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi người xung quanh đều giật mình.

Giữa sự tĩnh lặng, hai mắt Cơ Việt rũ xuống, khí thế toàn thân đều thu liễm lại.

Ngay sau sự im lặng ban đầu, một vị tông sư Đạo môn đứng lên, hướng về phía các thiền sư Phật gia đưa ra chất vấn, thu hút sự chú ý của mọi người khỏi Cơ Việt.

Mặc kệ là quan điểm của Phật gia hay Đạo gia, Cơ Việt thực sự không hứng thú chút nào. Cho nên theo cuộc tranh luận giữa hai bên ngày càng gay gắt, Cơ Việt lại như lạc vào cõi thần tiên, chẳng màng đến thế sự.

Đúng lúc này, giọng Thôi Huyền vang lên từ một bên, “Theo lời tiên đoán của Cơ sư hôm qua….” Hắn nhắc đến đây, nở nụ cười khổ, một lát sau mới từ từ hỏi: “Không biết Cơ sư còn lời cảnh cáo nào cho Huyền?”

Cơ Việt quay đầu lại, liếc nhìn Thôi Huyền một cái, rồi nói: “Nên nói, ta đều đã nói xong.” Một lát sau, Cơ Việt lại hỏi: “Không biết Thôi Lang khi nào trở về?”

Ấn theo lẽ thường, khi nghe lời tiên đoán kinh tâm động phách như vậy, Thôi Huyền chỉ sợ lúc này đã đứng ngồi không yên, vội vã quay về Bắc Nguỵ bàn bạc đối sách với gia tộc.

Nghe Cơ Việt nói vậy, Thôi Huyền bật cười, nhàn nhạt nói: “Ừ, ta còn định ở lại một hai tháng nữa.” Nhìn về phía Cơ Việt, Thôi Huyền giọng trầm ấm cất lời: “Lúc nãy ta nói là thật lòng, ta thực tâm thích Cơ lang, cũng thực lòng muốn cưới ngươi làm vợ.”

Nói đến đây, Thôi Huyền tự giễu cười, hắn khẽ đung đưa chân dài, nói: “Ta từ nhỏ đến lớn, được mọi người khen ngợi thông minh, vừa mới biết đi đã được gia tộc bồi dưỡng thành người thừa kế. Cơ lang đang sống ở phương Nam phồn hoa, không biết hoàn cảnh ở Bắc địa đầy rẫy hổ lang gian khổ như thế nào.”

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, một lát sau mới tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, Huyền đã quen với việc tự mình gánh vác mọi thứ, cho đến tối hôm qua, sau buổi nói chuyện với Cơ lang, Huyền đột nhiên có cảm giác như rốt cuộc đã tìm được người có thể sưởi ấm.”

Hắn xoay người nhìn Cơ Việt, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ dõi theo. Cực kỳ chân thành và ôn nhu, hắn lại nói: “Chúng ta quen biết quá ngắn, ta biết Cơ lang tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng ta. Tuy Thôi mỗ cả đời hành vi ph óng đãng, nhưng lời thề đối với chính mình chưa từng vi phạm. Nếu Cơ lang nguyện ý gả cho ta, Huyền thề suốt đời này không hai lòng!”

Trong bầu không khí như vậy, Thôi Huyền lại nói ra lời cầu hôn này với Cơ Việt, tuy khiến người ta không thể không chấn động, nhưng Cơ Việt vẫn cảm nhận được thành ý của hắn. Loại danh sĩ này, bọn họ có thể có đủ loại khuyết điểm, nhưng bất luận là ai, đều chí tình chí nghĩa, và đều xem trọng lời hứa của chính mình.

Cho nên, lời thề này của Thôi Huyền rất có sức nặng!

Nhìn Thôi Huyền một hồi, Cơ Việt đột nhiên hỏi: “Thôi Lang là tối hôm qua mới nảy sinh ý định này?”

Lời Cơ Việt vừa dứt, Thôi Huyền bật cười, tiêu sái nói: “Không tồi. Cơ lang trước đây xuất sắc nhất cũng chỉ là xuất sắc, Thôi mỗ tuy rằng tâm động, nhưng cũng chỉ là tâm động.”

Hắn tự giễu cười, chậm rãi lại nói: “Sống ở thời đại này, ai cũng mang trong lòng sự hoảng sợ, thường có nỗi sợ không biết ngày mai ra sao, điểm này Huyền cũng không ngoại lệ…… Cũng không biết sao, hôm qua khi Cơ lang cảnh cáo Huyền, đột nhiên, Huyền lại có cảm giác tìm được nơi bình yên cho tâm hồn. Khi đó Cơ lang phảng phất như một dòng Trường Giang cuồn cuộn, mang đến cho ngọn núi này cảm giác an toàn được che chở và không lo lắng về tương lai. Cho nên, sau một đêm suy nghĩ thấu đáo, Huyền chỉ có thể thực lòng xin lỗi Thập Bát lang.”

Người này, thật đúng là cùng Tạ Lang giống nhau, tự phụ đến muốn mạng! Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ chỉ cần hắn nguyện ý cưới Cơ Tự làm vợ, thì Cơ Tự tất nhiên sẽ đáp ứng vậy!

Nghĩ đến đây, Cơ Việt cười cười.

Thấy nụ cười đạm bạc của hắn, Thôi Huyền nhướng mày, từ từ nói: “Chẳng lẽ Cơ lang vẫn chưa quên được Tạ Lang? Theo ta được biết, những danh sĩ xuất thân từ đại tộc ở Nam triều, cho dù bị đao kiếm kề cổ, cho dù tính mạng nguy hiểm, cũng sẽ chọn chết chứ không chọn lấy ngươi làm vợ!”

Thôi Huyền vừa dứt lời, Cơ Việt cảm thấy một nỗi đau khó tả len lỏi trong tâm can. Hắn im lặng hồi lâu, mới lạnh lùng đáp: “Thôi Lang nói sai rồi, Cơ Việt không hề có ý định gả cho người!”

Vừa dứt lời, Cơ Việt hướng mắt nhìn về phía Tạ Lang đang ngồi cách đó không xa. Thân ảnh cao xa đạm mạc của Tạ Lang khiến Cơ Việt bỗng chốc cảm thấy ngột ngạt, một khắc cũng không thể chịu nổi nữa.

Trong quảng trường Phật Đạo vẫn còn tiếp tục tranh luận, Cơ Việt không nghĩ đến chính mình sẽ nhúng chân vào vũng nước đục này, thế nên ngay khi Thôi Huyền quay đầu ôn nhu nhìn về phía hắn thương tiếc, Cơ Việt bỗng nhiên đứng lên, vung tay áo, không nói hai lời liền đi ra khỏi đám người.

Nhìn bóng hình Cơ Việt nhanh chóng khuất xa, Thôi Huyền hơi ngửa đầu ra sau, nụ cười dần tắt trên môi.

Cơ Việt bước ra khỏi quảng trường.

Cơ Việt vừa trở về biệt viện, liền biết được tin các thiền sư đã dùng biện pháp gì đó để kích động Thôi Huyền, nên cuộc tranh luận về Phật Đạo vẫn sẽ tiếp tục.

Tuy nhiên, điều đó không liên quan đến Cơ Việt. Lần này, hắn thực sự muốn tránh xa. Bởi vì dù là Phật hay Đạo, hắn cũng không muốn đắc tội, cũng không muốn dính líu quá sâu.

Nhưng điều mà Cơ Việt không ngờ tới là, sau khi trở lại biệt viện, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ồn ào. Ngay sau đó, Quý Nguyên từ bên ngoài đi vào nói: “Đại Lang, có một nhóm người từ Kiến Khang đến, trong đó có một vị phu nhân cực kỳ xinh đẹp. Nàng ta nói rằng nàng ta là bạn cũ của Đại Lang và Thập Bát Lang.”

Phu nhân cực kỳ mỹ mạo?

Cơ Việt ngẩn ra, hỏi: “Vị phu nhân kia là ai?”

Quý Nguyên vội vàng nói: “Kêu là Nghĩa Võ Vương phu nhân.”

Nghĩa Võ Vương phu nhân, vừa nghe cái tên này, Cơ Việt rùng mình, hắn chậm rãi đứng lên, hai hàng lông mày bất tri bất giác nhíu chặt.

Một lát sau, Cơ Việt nói: “Đưa tin Nghĩa Võ Vương phu nhân đã vào Dương Châu báo cho Thập Bát Lang.”

“Vâng.”

*********

Chớp mắt, vào đêm.

Vì những lời thương cảm của Thôi Huyền ban ngày, Cơ Tự vẫn luôn đứng ngồi không yên trong phòng. Bóng đêm dần buông, bốn bề tĩnh mịch không tiếng người, nhưng nàng lại chẳng thể chợp mắt.

Cơ Tự khoác mái tóc ướt, lẳng lặng đứng bên cửa sổ ngắm nhìn màn đêm. Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.

Tiếng bước chân ấy kỳ thực thật nhẹ, cũng lại thật xa, nhưng trong đêm tối tĩnh mịch, ngay cả tiếng gió lay cành cỏ cũng khiến lòng người xao động, nên Cơ Tự nghe vô cùng rõ ràng.

Cơ Tự lẳng lặng lắng nghe, một bóng người áo trắng xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng. Khi cách nàng khoảng trăm bước, người đó dừng lại dưới gốc cây đào nở rộ rực rỡ. Chàng đứng im lặng, không tiếng động hướng ánh mắt về phía Cơ Tự.

Đêm tối dần buông, sương giăng mờ mịt, không ai nói lời nào.

Cơ Tự vẫn đứng yên bất động, ngắm nhìn bóng người áo trắng dưới ánh trăng trong màn đêm hoa đào. Lâu đến mức nàng quên cả thở.

Lại một lát sau, Tạ Lang ưu nhã xoay người, chậm rãi rời đi. Mãi cho đến khi chàng rời đi hồi lâu, Cơ Tự vẫn đứng im lặng bên cửa sổ.

*********

Ngày hôm sau, Cơ Việt ngủ đến trưa mới dậy.

Lúc này trong nhà an tĩnh đến dị thường. Cơ Việt qua loa rửa mặt chải đầu, chân trần đi guốc mộc ra ngoài. Vừa đến sân, tiếng ồn ào đột nhiên vang lên từ cổng lớn.

Điều này thật kỳ lạ, bởi vì hôm nay là ngày mấu chốt của cuộc tranh luận Phật Đạo. Hầu như tất cả mọi người ở Dương Châu đều đi xem náo nhiệt. Dù nhiều người không thể đến gần vì thân phận hạn chế, họ vẫn tụ tập ở đó để mong được nhìn thấy phong thái của những nhân vật nổi tiếng khi kết thúc.

Tiếng ồn ào náo nhiệt nơi cổng lớn ngày càng to. Trong nháy mắt, một chiếc xe lừa được đám người bao quanh tiến vào sân viện Cơ Việt với tốc độ nhanh chóng. Sau đó, một vị phu nhân xinh đẹp diễm lệ bước xuống xe, được đám bộ khúc vây quanh tiến về phía Cơ Việt.

Vị phu nhân này sở hữu dung nhan tuyệt mỹ, rạng rỡ kiêu sa, toát lên vẻ kiêu ngạo nhưng cũng đầy mị hoặc.

Chẳng phải đây là Nghĩa Võ Vương phu nhân sao?

Cơ Việt bất ngờ trước sự xuất hiện của ả ta, hắn dừng bước, chắp tay, biểu tình lãnh đạm nhìn về phía trước.

Nghĩa Võ Vương phu nhân với khí thế bức người tiến về phía Cơ Việt.

Chỉ còn năm bước chân nữa là đến chỗ Cơ Việt, Nghĩa Võ Vương phu nhân mới ngừng bước. Ả liếc mắt đưa tình với Cơ Việt rồi cười khanh khách, cất giọng ngân nga: “Không nghĩ tới Cơ lang lại ở chỗ này nghênh đón thiếp thân, thật là vinh hạnh cho thiếp.”

Cơ Việt nhàn nhạt mà nhìn ả ta, không đáp lời.

Từ thời Ngụy Tấn, khi muốn thể hiện sự khinh thường với ai đó, người ta thường dùng cách thức phớt lờ hoặc tỏ ra coi thường. Do đó, thái độ lãnh đạm của Cơ Việt lúc này có thể được hiểu là hắn đang khinh thường Nghĩa Võ Vương phu nhân.

Vì vậy, khuôn mặt diễm lệ kiêu sa của Nghĩa Võ Vương phu nhân nhanh chóng trở nên tái nhợt!

Nhưng rất nhanh, Nghĩa Võ Vương phu nhân nở nụ cười khẽ trên môi. Ả vừa cười vừa xoay quanh Cơ Việt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trước sau một lượt. Vẫn nụ cười khanh khách, ả nói: “Trước kia nghe người ta đồn, Cơ sư thích nam nhân, lại thích ở dưới người, thiếp thân còn không tin. Không ngờ lại là sự thật.”

Ả lại cười nói tiếp: “Thiếp thân nghe nói, Cơ sư và Tạ Thập Bát Lang như hình với bóng? Hì hì, một quốc sư danh giá thế mà lại cùng muội muội chung chồng. Người không biết xấu hổ như vậy, lại còn dám khinh thường thiếp thân?”

Lời nói của ả vừa dứt, sắc mặt Cơ Việt hoàn toàn sầm lại. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng, thì một tiếng ồn ào vang lên từ cửa hông. Ngay sau đó, Nghĩa Võ Vương phu nhân cùng các tỳ nữ đồng loạt quay đầu, vẻ mặt kinh diễm nhìn về phía đó.

Vừa ngoảnh đầu, họ đã nhìn thấy Thôi Huyền, ung dung tao nhã, phong độ nhẹ nhàng mà đến. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thôi Huyền, Nghĩa Võ Vương phu nhân xoa xoa mái tóc đẹp, lắc mông thướt tha lả lướt chuyền tiến về phía hắn.

Theo ả từng bước tiến đến chỗ Thôi Huyền. Cơ Việt lại càng phát hiện, vẻ đẹp của Nghĩa Võ Vương phu nhân này ngày càng rạng rỡ, càng ngày càng mê người.

Nói như thế nào nhỉ? Hai má ả ửng đỏ, phảng phất như thiếu nữ mười lăm mười sáu đang thì xuân sắc. Nét ửng đỏ ấy khiến ả thêm kiều diễm vài phần. Ánh mắt ả cũng nhanh chóng thay đổi, long lanh ánh nước, ẩn chứa vô hạn mừng rỡ cùng tình ý, khiến cho ả càng thêm động lòng người.

Mỗi cử chỉ, mỗi hành động của ả, từ việc uốn éo eo thon đến giơ tay nhấc chân, đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng. Vẻ đẹp ma mị vô biên ấy hòa quyện cùng sự kiêu sa, diễm lệ tiềm ẩn khiến Nghĩa Võ Vương phu nhân trở nên vô cùng tuyệt mỹ!

Lúc này, dung nhan của ả tuyệt đỉnh, phong tình rực rỡ, khiến cho bất kỳ nữ tử nào khi nhìn vào cũng cảm thấy thất sắc.

Mỹ nhân Giang Nam luôn luôn vượt trội hơn phương Bắc. Nghĩ đến đây, liệu Thôi Huyền với kiến thức uyên bác, cũng sẽ bị kinh diễm trước vẻ đẹp của Nghĩa Võ Vương phu nhân?

Nghĩa Võ Vương phu nhân thướt tha lả lướt tiến đến chỗ Thôi Huyền. Khi mọi người đều nghĩ rằng ả sẽ nịnh hót Thôi Huyền, thì ả lại chỉ cùng Thôi Huyền nhìn thoáng qua!

Vị mỹ nhân tuyệt diễm tới cực điểm này chỉ nhìn thoáng qua Thôi Huyền rồi không chút do dự lên xe lừa, lưu lại trong không khí làn gió thơm thoang thoảng.

Biến hoá này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cơ Việt thầm nghĩ: Nghĩa Võ Vương phu nhân không hổ là cao thủ tình trường, chiêu thức “lạt mềm buộc chặt” của ả khiến người ta “lửa cháy thành than”!

Rõ ràng, Thôi Huyền cũng có chút ngẩn ngơ. Hắn tao nhã xoay người, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa vài phần ý cười cùng sự kinh ngạc nhìn về phía mỹ nhân.

So với sự thờ ơ trước đó, ánh mắt Thôi Huyền lúc này nhìn về phía Nghĩa Võ Vương phu nhân lại mang theo vài phần chuyên chú.

Nghĩa Võ Vương phu nhân không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được ánh mắt của Thôi Huyền trên người mình. Ả liếc mắt cười đắc ý, thầm nghĩ: Trong thiên hạ này, số lang quân không bị bản phu nhân mê hoặc chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Nghĩa Võ Vương phu nhân vén màn chuẩn bị bước vào xe lừa,

cũng không biết ả dẫm trúng cái gì, liền kêu lên sợ hãi một tiếng, thân hình nghiêng đi, ngã về phía Thôi Huyền.

Phải nói rằng, dù là té ngã, tư thế của Nghĩa Võ Vương phu nhân cũng vô cùng đẹp mắt động lòng người.

Thôi Huyền lúc này đang đứng phía sau ả. Chỉ cần tiến lên một bước, duỗi tay ra, là hắn có thể ôm lấy eo thon của mỹ nhân và ôm vào lòng ngực.

Tất cả mọi người đang chờ Thôi Huyền anh hùng cứu mỹ nhân. Bộ khúc mà ả mang đến lúc này cũng không kinh hoảng. Bởi vì bọn họ đều biết phu nhân nhà mình là một mỹ nhân tuyệt sắc, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không chút nghĩ ngợi mà ra tay cứu giúp!

Nhưng là, khi ả ta ngã về phía Thôi Huyền – vị lang quân tuấn tú, đẹp đẽ vô song này lại vô thức lùi một bước. Sau đó, hắn phong độ nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, mặc kệ Nghĩa Võ Vương phu nhân “bùm” một tiếng ngã sấp xuống dưới chân mình!

… Mọi người bị sự lạnh lùng của hắn làm cho kinh sợ, mãi đến khi Nghĩa Võ Vương phu nhân kêu lên vì đau, họ mới bừng tỉnh.

Đám bộ khúc của Nghĩa Võ Vương phu nhân hoảng hốt khi thấy ả đau đớn đến khóc không thành tiếng. Một bên kêu “Mau đi tìm đại phu!”, một bên vội vã nâng ả lên xe lừa.

Thôi Huyền vuốt cái cằm trơn bóng, lười biếng nhìn theo xe lừa của Nghĩa Võ Vương phu nhân rời đi.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, trong nháy mắt Tạ Quảng vội vã vào sân, hướng Thôi Huyền nói: “Thôi gia lang quân, Thập Bát lang cho mời!”

Tạ Quảng vừa dứt lời, Thôi Huyền nhướng mày, khẽ cười nói: “Đến đúng lúc thật. Lang quân nhà ngươi quả là có tâm.” Dứt lời, hắn hạ mày, thong thả nói: “Mời dẫn đường.”

********

Điều khiến Cơ Việt không ngờ tới là Thôi Huyền vừa đi đã không có trở về.

Vào lúc chạng vạng, Cơ Việt nhận được tin tức: Tạ Thập Bát Lang cùng với Thôi Lang Bắc địa, âm mưu bí mật bán quốc, khi bị Nghĩa Võ Vương phu nhân phát hiện, Tạ Thập Bát đã sát hại phu nhân để diệt khẩu. Việc này bị quận thủ Dương Châu cùng với vài vị quan viên khác phát hiện, Tạ Thập Bát bị bắt giữ ngay tại chỗ. Thôi Huyền bị thương nặng được bộ khúc của mình cứu ra, hiện đang lẩn trốn trong thành…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.