Đây không phải là lần
đầu tiên An Nhiên đến suối nước nóng, mục đích cô đến đây, chính là vì
có nhiều món ăn đủ loại màu sắc và đồ chơi hấp dẫn. Bùi Anh sau khi dặn
dò con trai mấy câu liền thay đồ bơi đến bể bơi công cộng.
Nam
Tịch Tuyệt mang theo An Nhiên đi thành phố cổ, thời điểm này thành phố
rất nhộn nhịp, đường xá rất đông, trên phố khắp nơi đều treo đèn lồng,
náo nhiệt mà lại vui mừng.
Trên đường có bán các loại đồ chơi bản xứ, An Nhiên thấy thích cái gì, Nam Tịch Tuyệt đều mua cái đó, đối
phương mở miệng muốn bao nhiêu tiền anh liền đưa bấy nhiêu, tốn thêm
không ít tiền uổng phí. Đi loanh quanh một chút, mấy người buôn bán cũng chú ý hai đứa trẻ tiêu tiền như nước, đều rất tích cực kéo hai đứa nhỏ
về phía mình.
Hai người cùng quàng khăn màu đỏ do tự tay Bùi Anh
đan. Trên đầu An Nhiên đội một chiếc mũ đầu hổ màu vàng sậm, thật dầy ,
viền mũ còn có lông trắng mịn như nhung, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng noãn, kết hợp với áo nhung màu hồng trên người, trông rất đáng
yêu. Nam Tịch Tuyệt một thân trang phục màu xanh dương, giầy màu đen,
thân hình cao lớn, anh tuấn đẹp trai.
Đám lái buôn cứ mở miệng nịnh hót ngọt xớt nào là “Công tử” , “Tiểu thư” , lắc lắc những đồ chơi nhỏ hấp dẫn bọn họ.
An Nhiên nhìn hoa cả mắt, Nam Tịch Tuyệt cũng cảm thấy mới lạ.
“Công tử, tiểu thư, mua hoa không, hoa mới đây.” Có một cô gái mặc quần áo
thủ công từ trong đám người chen đến bên cạnh bọn họ, cười ngọt ngào
chào hàng, đem một giỏ hoa lớn trong tay cho bọn họ xem .
Cả một
giỏ lớn chứa đầy hoa ở bên trong, An Nhiên nhìn trúng một cành mai vàng , trên cánh hoa vẫn còn đọng lại sương , màu sắc như sáp mật ong, có lẽ
là bởi vì nhiệt độ thấp, cánh hoa mềm mại có vẻ óng ánh trong suốt,
giống như thủy tinh lại rất mềm mại.
“Anh, em muốn cái này.” An Nhiên vui mừng chỉ vào cành mai vàng kia, nhưng Nam Tịch Tuyệt lại không để ý đến cô.
Nụ cười trên mặt cô gái bán hoa đã biến mất không thấy, cô nhìn Nam Tịch
Tuyệt, ngại ngùng cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng nói nhỏ như muỗi lẩm bẩm: “Bạn học Nam Tịch Tuyệt.”
Nam Tịch Tuyệt cũng không
nghĩ đến ở chỗ này sẽ gặp phải bạn cùng lớp, anh sửng sốt một chút,
lịch sự chào hỏi: “Xin chào, Trương Nghiên.”
Nam Tịch Tuyệt không phải người hay nói chuyện, ở trong lớp cũng không hay giao tiếp với các bạn nữ. Nhớ tên Trương Nghiên thuần túy là bởi vì cô là một trong số ít người trọ ở trường, hơn nữa anh ngồi cùng bàn lại rất thích bắt nạt cô. Anh thật không thể hiểu nổi cô gái nhát gan này, hay thích đỏ mặt, đi
bộ lại thích cúi đầu.
An Nhiên không hài lòng với việc Nam Tịch
Tuyệt không chú ý đến mình, giật nhẹ tay áo Nam Tịch Tuyệt chỉ vào một
quán nhỏ bán ngọc thạch bên đường, “Em muốn nhìn cái kia!”
Nói xong không đợi Nam Tịch Tuyệt đồng ý liền lôi kéo anh đi.
Nam Tịch Tuyệt giới thiệu: “Đây là em gái tớ.” Dừng lại một chút, “Đem cành mai vàng kia gói lại được không, mình muốn.”
“A, được.” Trương Nghiên đỏ mặt, cẩn thận rút cành mai vàng ra.
An Nhiên loay hoay một khối ngọc xinh đẹp, “Em thích cái này, ” nói xong
quay đầu lại liếc nhìn Trương Nghiên, “Hoa em không muốn nữa, thật khó
nhìn!”
Trương Nghiên lúng túng đứng yên tại chỗ.
Nam Tịch Tuyệt đem hoa nhận lấy, “Không có việc gì, con bé vẫn như vậy.”
An Nhiên lớn tiếng nói: “Em chỉ muốn miếng ngọc này, anh có mua cho em hay không?”
Người bán hàng nịnh hót: “Cô gái nhỏ thật biết nhìn , đây chính là ngọc Trấn
Điếm Chi Bảo. Cô bé nếu như muốn mua, tôi sẽ giảm giá, ” hắn giơ ba đầu
ngón tay, “Ba trăm thôi.”
“Ba trăm?” Nam Tịch Tuyệt cũng không phải người không biết hàng, nhìn tảng đá trong tay An Nhiên, mày nhăn lại.
“Em muốn cái này, không cần hoa!” An Nhiên vẫn còn đang ầm ĩ.
Nam Tịch Tuyệt lắc đầu một cái, đang chuẩn bị lấy tiền ra, Trương Nghiên
lại tức giận mở miệng, “Mấy ông chủ này rất xấu xa, sao có thể bịp bợm
người khác như vậy .” Cô giữ tay Nam Tịch Tuyệt, “Đừng nghe ông ta nói
bừa, những thứ này đều do ông ta mua trên đường đến thành phố Tây.” Cô
hướng ông chủ giơ ra năm đầu ngón tay.
Ông chủ cười khổ: “Được được, 50 liền 50, coi như tôi xui xẻo.”
“Là 5 tệ.” Âm thanh của Trương Nghiên không lớn nhưng lại kiên định khác thường.
Mặt của ông chủ trong nháy mắt tối sầm, nhìn về phía Nam Tịch Tuyệt.
Nam Tịch Tuyệt nhìn dáng vẻ của Trương Nghiên, biết mình lúc trước mua
những thứ đó không khác gì coi tiền như rác, nghiêm túc nhìn về phía ông chủ: “5 tệ, không bán coi như xong.”
“10 tệ được không?” Nét mặt ông chủ đau khổ.
An Nhiên cũng không vui lòng, bỏ lại tảng đá trong tay, “tôi không muốn
nữa. Tất cả đều là hàng giả, cẩn thận cảnh sát tới bắt ông!”
Trương Nghiên lấy dũng khí, đỏ mặt hỏi Nam Tịch Tuyệt: “Hai người còn định đi nơi nào chơi nữa không?”
Nam Tịch Tuyệt giữ chặt An Nhiên không để cho cô chạy loạn: “Hôm nay ở đây
đi mua sắm, mẹ mình nói ngày mai muốn đi bộ ngắm cảnh một chút, đi
chùa.”
Trương Nghiên nói: “Nhà tớ ở gần đó, ngày mai tớ làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người được không?”
An Nhiên lập tức phản đối: “Mới không cần, chị có giấy chứng nhận hướng
dẫn viên du lịch không, là tên lường gạt thì làm thế nào?”
Trương Nghiên quẫn bách đến lỗ tai cũng đều đỏ bừng. Nhà cô ở gần thành phố S, vì để cho cô được đi học, nên gánh vác trong nhà rất nặng, chỉ có thể
thừa dịp ngày nghỉ ra ngoài kiếm chút tiền. Cũng may nơi này là khu du
lịch, bận rộn một ngày nghỉ là có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt. Ở trong
lớp, cô đều không dám nói chuyện với NamTịch Tuyệt, nhưng ở tại nơi này, kiếm tiền mới là việc thiết yếu nhất , cô đành phải nhắm mắt nói ra.
Nhìn Nam Tịch Tuyệt có chút do dự, cô tiếp tục nói: “Trong khu thắng cảnh
mọi thứ đều rất đắt, tớ là người địa phương, dẫn mọi người đi mua có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Buổi trưa mọi người có thể nếm thử một
chút món ăn mẹ tớ làm, ăn thật sự rất ngon , giá tiền cũng phải chăng.”
An Nhiên vẫn còn uốn éo người nói không muốn, nhưng Nam Tịch Tuyệt đã gật
đầu đồng ý. Mặc dù anh cảm thấy tình huống như thế có chút lúng túng,
nhưng là, ý kiến như thế tương đối tốt?
Trương Nghiên lại càng đỏ mặt hơn: “Chúng ta là bạn học, 50 tệ một ngày. Người khác đều lấy hai trăm, như vậy đã rất rẻ rồi.”
“Ừ, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta liên lạc như thế nào?”
Trương Nghiên nhanh chóng móc ra danh thiếp đưa cho anh, “Phía trên này có số điện thoại nhà mình, ngày mai mọi người đến khu tham quan thì gọi điện
cho mình là được, mình rất nhanh sẽ đến.”
“Được.”
Trương
Nghiên nhìn một chút, An Nhiên vẫn còn đang tức giận, rút từ giỏ ra một cành hoa hồng đưa cho cô, “Em gái, cái này là quà tặng cho em.” Cô vẫy
tay chào tạm biệt Nam Tịch Tuyệt, “Tớ còn có việc, đi trước đây. Hẹn gặp lại.”
An Nhiên không muốn đi dạo nữa phố nữa, trở lại khách sạn, thay đồ bơi mang theo phao đi đến suối nước nóng.
Bể nước nóng rất lớn, thời điểm này đa số du khách đã lên bờ đi ăn cơm,
Nam Tịch Tuyệt rất dễ dàng tìm được An Nhiên trong bộ đồ bơi đang lơ
lửng ở trong nước, cô nhìn thấy anh, xoay mình một vòng đem lưng đưa về phía anh.
Nam Tịch Tuyệt xuống nước, đi qua: “Tiểu Nhiên, đi ăn
cơm trước đã, cơm nước xong rồi lại bơi tiếp. Mẹ đang ở phòng ăn chờ
chúng ta.”
An Nhiên chăm chú nhìn anh: “Anh, anh thích chị ấy?”
“Ai?” Nam Tịch Tuyệt sửng sốt một chút.
“Chính là chị bán hoa .”
Nam Tịch Tuyệt buồn cười: ” Em làm sao lại trưởng thành sớm như vậy, mới vài tuổi đã biết đến thích.”
An Nhiên cảm thấy Nam Tịch Tuyệt đang lảng tránh vấn đề của cô.
Khuyên bảo mãi, Nam Tịch Tuyệt ôm cô từ dưới nước lên, Bùi Anh đợi ở phòng ăn đã gần như hết kiên nhẫn rồi.
“Mau tới đây, ” Bùi Anh cười giới thiệu cho bọn họ cô gái nhỏ nhắn đang ngồi ăn điển tâm ở bên cạnh, “Giới thiệu với các con một người bạn mới, Nam
tử, cô bé với con là bạn học đấy.”
Trong phòng ăn có lò sưởi, cô
gái mặc áo lông kiểu cũ rất rộng, làm cả người càng thêm có vẻ gầy, rõ
ràng là Trương Nghiên không thể nghi ngờ.
Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống, cười nói: “Thật khéo, chúng ta lại gặp mặt.”
Trương Nghiên để bánh ngọt trong tay xuống, ngượng ngùng cười cười.
Bùi Anh hài lòng khép nhẹ mắt, cả người thả lỏng, “Cô bé này này nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng sức tay lại không nhỏ, xoa bóp thật là thoải mái.”
Trương Nghiên nói: “Là mẹ cháu dạy.” Cô nhìn Nam Tịch Tuyệt, giải thích: “Mình buổi tối đi làm ở chỗ này, mát xa xoa bóp đều biết. Bác nhìn thấy mình
là học sinh nên mới hỏi, không ngờ. . . . . .”
Bùi Anh gật đầu
một cái, “Đúng vậy đúng vậy, Nghiên Nghiên, nói cho bác biết một chút,
Nam tử thường ngày ở trường học là người như thế nào?”
Bùi Anh
gọi thân thiết như thế khiến thân thể cả ba đứa nhỏ đều cứng ngắc,
Trương Nghiên ấp úng, xấu hổ nói cô và Nam Tịch Tuyệt căn bản là chưa
từng nói chuyện.
An Nhiên ăn cơm phát ra tiếng”leng keng”, trên mặt biểu lộ vẻ mất hứng, Trương Nghiên lại ăn rất cẩn thận.
Nam Tịch Tuyệt dùng khủy tay đẩy đẩy cô, cô dứt khoát cầm bát cơm cách xa anh một chút.
Một mâm đầy món ăn mới, Bùi Anh nói: “Nhân lúc còn nóng ăn nhanh, đây là đặc sản Nghiên Nghiên mới giới thiệu cho mẹ.”
Một mâm béo ngậy, giống như những miếng bánh ngọt nhỏ, kích thước bằng một quân mạt chược, rất dầy.
Trương Nghiên nói: “Vỏ bên ngoài là nấm đông cô, bên trong là thịt nạc tinh
khiết, rán trong chảo dầu , rất thơm, ăn cũng không thấy nhiều dầu mở.
Tiểu Nhiên, em nếm thử một chút đi, hương vị không tồi đâu.”
Trương Nghiên dùng chiếc đũa của mình gắp cho An Nhiên một miếng đặt ở trong
bát của cô, An Nhiên nhìn chằm chằm miếng gì đó thơm ngào ngạt một lúc
lâu, sau đó dùng thìa gạt qua một bên, “Có nước miếng.”
Trương Nghiên xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.
Ánh mắt Bùi Anh tức giận nheo lại, liếc nhìn An Nhiên, sau đó an ủi Trương
Nghiên: “Nghiên Nghiên đừng để ý, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, đợi
lát nữa bác nói với nó. Ăn nhiều một chút. Tuổi nhỏ như vậy đã phải đi
kiếm tiền, thật không dễ dàng.”
Nam Tịch Tuyệt hoà giải: “Mẹ, thành tích của Trương Nghiên cũng rất tốt, mỗi lần thi đều đứng trong top ba.”
Bùi Anh là giáo viên, trong lòng thích học sinh có thành tích tốt, nghe lời con trai vừa nói, hướng về phía Trương Nghiên cười lại càng thêm hiền
từ, “Ba mẹ cháu có đứa con như cháu thật là hạnh phúc. Đừng ngại, ăn
nhiều một chút. Còn có một năm nữa là thi lên trung học rồi, đến lúc đó
chọn ban của bác nhé.”
Trương Nghiên khéo léo gật đầu. Len lén nhìn Nam Tịch Tuyệt một cái, không ngờ anh biết cô. . . . . .
An Nhiên đẩy bát cơm: “Cháu không đói bụng, về trước.”
Bùi Anh tiễn Trương Nghiên về mới trở lại phòng, phạt An Nhiên đứng úp mặt vào tường sám hối, đứng một giờ mới được đi chơi.
“Tiểu Nhiên, biểu hiện của cháu hôm nay khiến bác vô cùng thất vọng.” Bùi Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bác bình thường dạy cháu như thế nào? Nếu như ở trên bàn cơm, bác ở ngay trước mặt chị gái kia dạy dỗ cháu, cháu sẽ thấy thế nào? Một câu nói tốt ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh
sáu tháng! Cháu tốt nhất suy nghĩ lại cho tốt. Nam tử, con cũng đi ra
ngoài, để cho con bé ngẫm nghĩ lại thật kỹ mình đã làm sai ở chỗ nào.”
Một canh giờ sau, bị phạt đứng xong An Nhiên hướng về phía Bùi Anh làm
kiểm điểm, cam đoan về sau sẽ không tái phạm loại sai lầm này nữa, hơn
nữa đồng ý ngày mai sẽ gặp Trương Nghiên nói xin lỗi.
Nam Tịch
Tuyệt và An Nhiên ở cùng một phòng, nghe được bụng cô đang réo, anh liền bưng cho cô một bát mì nóng hổi: “Ăn đi, không đói bụng lắm. Đây là mẹ
bảo nhà bếp làm riêng, buổi tối em không ăn cơm, sẽ không tốt cho dạ
dày.”
An Nhiên ăn từng miếng lớn, ủy khuất rơi nước mắt.
Nam Tịch Tuyệt thở dài: “Hôm nay cũng là do em làm không đúng.”
An Nhiên ăn xong, ợ lên rồi nói: “Anh không thể thích chị ta!”
“Ai?” NamTịch Tuyệt nhất thời sửng sốt.
An Nhiên có chút nhăn nhó: “Chính là. . . . . . Trương Nghiên.”
“Làm sao có thể.” Nam Tịch Tuyệt cảm thấy buồn cười.
An Nhiên giữ chặt tay anh: “Không cho phép anh thích người khác, em quyết
định, sau khi lớn lên sẽ gả cho anh. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau về
nhà, anh không thể bỏ lại em.”
Nam Tịch Tuyệt vui vẻ: “Tiểu Nhiên, em năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Tám tuổi, đã không còn nhỏ.” An Nhiên suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một
câu, “Qua tết là chín tuổi rồi.” Cô vỗ bộ ngực cứng ngắc của mình, “Gần
đây nơi này hơi đau, nhất định là muốn phát triển rồi. Em lớn lên sẽ trở thành một cô gái đẹp ngực nở eo thon , đảm bảo anh hài lòng!”
Đầu Nam Tịch Tuyệt đầy hắc tuyến, con bé này sao nói chuyện kì dị vậy . . . . . . ?
Chỉ có điều những lời này của cô đúng lúc bị Bùi Anh đi ngang qua nghe
được, ngày thứ hai liền dẫn cô đi mua áo lót, cũng nhân cơ hội truyền
dạy không ít biện pháp chăm sóc cơ thể. Bùi anh rất vui mừng: “Hiện tại
cháu bồi bổ cho tốt tốt, phát triển sớm, nhớ lúc năm bác mười hai tuổi
vẫn là sân bay.”
Bùi Anh nhắc nhở Nam Tịch Tuyệt, về sau thời
điểm mang An Nhiên chen xe buýt nhớ phải bảo vệ cô cẩn thận, nói tới mức khiến Nam Tịch Tuyệt mặt đỏ tới tận mang tai, có chút u oán mà nghĩ :
hai người có xem tôi là con trai hay không?
Ba người An Nhiên đi
đến cửa lớn khu thắng cảnh thì gặp Trương Nghiên đang đứng trong phòng
bảo vệ hơ tay bên bếp lửa, nhìn thấy bọn họ, liền vẫy tay ý bảo bọn họ
đi tới.
“A, khoai nướng sao, thơm như vậy?” Bùi Anh ngửi rồi hỏi.
Trong phòng bảo vệ chỉ có một bác, nghe vậy thật thà cười một tiếng, chỉ chỉ góc phòng có một bếp nướng hình tròn bám đầy tro: “Thường ngày
thấy nhàm chán, đi bán khoai lang kiếm chút tiền sinh sống.”
An Nhiên ngửi thấy hương vị ngọt ngào, không khỏi nhìn chằm chằm vào bếp nướng kia.
Trương Nghiên đã bọc ba củ khoai lang vào túi giấy, đưa cho Bùi Anh: “Cám ơn
bác đã mời cháu ăn cơm. Mọi người nếm thử một chút đi, ăn rất ngon.”
Bùi Anh nói cám ơn rồi nhận lấy.
Hôm nay Trương Nghiên đã đổi quần áo mới, tóc cũng buộc cao lên, so với tối hôm qua nhìn xinh đẹp trẻ trung hơn nhiều, ánh mắt luôn nhẹ nhàng nhìn
về phía Nam Tịch Tuyệt. Cũng hiểu tâm tư của các cô gái, Bùi Anh nhìn
con trai một cái, cười đến rạng rỡ.
Thấy An Nhiên đứng bất động,
Bùi Anh đá đá vào gót giày của cô. An Nhiên đi tới trước mặt Trương
Nghiên, không được tự nhiên nói: “Chị xinh đẹp đáng yêu, ngày hôm qua là thái độ của em không tốt, xin chị tha thứ.”
Nói là nói xin lỗi,
nhưng cằm của cô lại vểnh lên, vẻ mặt không tình nguyện, kết hợp với lời nói của cô nữa, NamTịch Tuyệt nghiêng đầu qua chỗ khác cố nín cười.
Trương Nghiên vội vàng khoát tay: “Không có gì không có gì.”
Bùi Anh ăn khoai, thản nhiên nói: “Được rồi. Hiện tại tất cả đều vui vẻ rồi, chúng xuất phát thôi.”
Trong khu thắng cảnh có ngôi chùa với lịch sử rất lâu đời, hương khói cường
thịnh. Gần tới cuối năm, người tới dâng hương nối liền không dứt.
Tới bảo điện Đại Hùng, Bùi Anh rất thành kính thắp hương. Thời tiết lạnh
giá khiến bà lười vận động, rất nhanh liền tìm đến phòng trà cùng mọi
người uống trà nói chuyện phiếm , chỉ dặn dò Nam Tịch Tuyệt để ý tốt An
Nhiên, đói bụng thì đến tìm bà đi ăn cơm.
Trương Nghiên đối với
nơi này rất quen thuộc, cô giải thích rất cặn kẽ. cô dẫn Nam Tịch Tuyệt
cùng An Nhiên đi ra phía sau Bảo Điện, ở đó có một con sông lớn đi ngang qua cả điện, trên mặt sông không có cây cầu nào, chỉ có một tảng đá duy nhất, nằm trơ trụi hai bên lại không có hàng rào cùng lan can, thoạt
nhìn có chút cổ.
“Cầu Nại Hà này cũng là một địa điểm tham quan
nổi tiếng.” Trương Nghiên dừng ở bờ sông, chỉ vào cây cầu kia nói, “Con
sông này đem toàn bộ ngôi chùa chia làm hai phần, bây giờ là mùa đông,
chưa phải là thời điểm tham quan tốt nhất. Vào mùa hè trên mặt sông sẽ
nở đầy hoa sen, sẽ có ngư dân bản địa chèo thuyền đi vào hái. Cây cầu
kia chính cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Tương truyền. . . . . .”
Trương Nghiên lại có chút đỏ mặt, ” Tình nhân dắt tay nhau đi qua cầu
rồi lại quay trở lại, đời này làm vợ chồng, sẽ trọn đời có nhân duyên
tốt đẹp.”
An Nhiên nghe xong thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Tại sao phải đi qua rồi lại quay trở lại?”
” Cầu Nại Hà là trong truyền thuyết tương truyền là từ dương gian đi
thông đến âm giới, nói rằng ở đầu kia của cây cầu có một vị đứng gác
gọi là bà Mạnh, mỗi người đi qua uống canh bà nấu sẽ quên hết mọi chuyện tình từng trải qua ở nhân gian. Có không ít đôi vợ chồng ở nhân gian
trải qua tử biệt đã cùng hứa hẹn đợi nhau trên cầu này, có câu thơ đã
nói “ Nếu ai chết lúc chín mươi bảy tuổi , hãy đợi ở trên cầu Nại Hà
thêm ba năm nữa”, sẽ cùng đi đầu thai, chỉ là khi bọn họ uống canh của
bà Mạnh sẽ quên mất nhau, nhân duyên sẽ đứt.” Trương Nghiên chỉ chỉ đầu
cầu trống trơn kia, “Nếu ở dương thế nắm tay nhau đi một vòng, cho dù
uống canh của bà Mạnh, nhân duyên cũng sẽ không đứt. Hai ngươi có thể. . . . . .”
Để thu hút du khách tham quan, phần lớn các cảnh ở đây đều được biên soạn thành các câu chuyện tình yêu. Trương Nghiên mưa
dầm thấm đất, cũng biết du khách thích nghe những câu chuyện này. Nhưng lại không để ý khách của mình, bất quá phần lớn đều là người lớn, một
đứa trẻ sao hiểu được nhân duyên vợ chồng. Ý thức được cái này, cô không khỏi ảo não .
An Nhiên cũng rất hưng phấn, lôi kéo tay của Nam
Tịch Tuyệt: “Anh , chúng ta đi một vòng đi. Chị ấy nói rồi, đi một vòng
này thì cả đời cũng không tách ra, có thể làm vợ chồng.”
NamTịch Tuyệt cười lắc lắc đầu, kéo cô trở lại, “Đều là gạt người đấy. Hơn nữa, em nhỏ như vậy, đi đâu mà đi.”
An Nhiên gấp đến độ dậm chân: “Anh quên em phải gả cho anh à!”
Cô nghiêm túc nói xong, Nam Tịch Tuyệt ngược lại không tiện cự tuyệt, chỉ đành đi theo cô. An Nhiên mới vừa đi lên cầu, còn nhớ rõ nói cho Trương Nghiên: “Chị không cần phải đi theo, vợ chồng chỉ có thể là hai người.”
Trương Nghiên đứng ngổn ngang trong gió, ngây người một lúc vội nhắc nhở: “Đêm qua sương xuống, đoán chừng trên mặt cầu rất trơn, hai ngươi cẩn thận
một chút!”
An Nhiên lôi kéo Nam Tịch Tuyệt, đi một lần còn không đủ, tới tới lui lui phải đi mười mấy lần.
Qua cầu, Trương Nghiên cho bọn họ xem một tấm bia đá rạn nứt, phủi lớp
tuyết đọng ở trên mặt đi, ở phía trên lộ ra một câu thơ được chạm khác:
“Kim Tịch Hà Tịch này, khiên trong đò chảy.
Hôm nay ngày nào này, phải cùng hoàng tử cùng thuyền
Hổ thẹn bị tốt này, không tí cấu sỉ
Tâm mấy phiền mà không tuyệt này, biết được hoàng tử
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
( tại mình đang ôn thi bận quá nên chưa kịp tra để dịch nghĩa mấy câu thơ này, lúc nào rảnh mình beta lại sẽ dịch bù vào sau, mọi ng thông cảm
cho m nhé!)
“Đây là việt nhân ca.” Trương Nghiên giới thiệu nói, “Nói về việc vua Tử
Tích trong lúc chèo thuyền du ngoạn giữa sông, đã gặp một cô gái người
Việt mến mộ ông, dùng tiếng Việt hát một ca khúc, sau đó Ngạc Quân đã
mời người dịch nó sang tiếng sở, đúng là một bài thơ tình rất đẹp. Vua
nước Sở – hoàng tử Ngạc Quân Tử Tích bị tiếng hát làm cho động, mỉm cười với cô gái Việt cùng nhau chèo thuyền du ngoạn. Lúc ấy bọn họ chèo
thuyền du ngoạn trên sông chính là con sông Nại Hà này . . . . . .”
Càng nói Trương Nghiên càng cảm thấy không được tự nhiên, nơi đất phật thanh tịnh, ba đứa trẻ như bọn họ như thế nào lại luôn nói mấy chuyện tình
yêu này nọ !
NamTịchTuyệt có chút thú vị ngồi xổm xuống nhìn:
“Cái này với cái mình được nghe không giống nhau, bố mình cũng từng nói
qua, nói là một chuyện chính trị xưa. Tình bạn chính trị của Trang Tân
cùng Tương Thành Quân.”
Trương Nghiên âm thầm quyết định về sau
thời điểm khi giải thích phải chọn cảnh đoan trang nghiêm túc, nếu không sẽ xuất hiện tình cảnh quẫn bách như hôm nay.
An Nhiên cũng học
dáng vẻ của NamTịchTuyệt ngồi xổm xuống, “Em cũng biết nó, ” cô cau mày
cố gắng suy nghĩ một chút, “Hình như là chú ba từng ngâm nó. Cái đó Tử
Tích cùng cô gáiViệt đi, ừ Dã Hợp rồi. . . . . .”
Nam Tịch Tuyệt
không nhẫn lại liếc cô một cái, từ trong túi giấy lấy ra một củ khoai
nướng to nhét vào trong miệng cô, hung dữ mà uy hiếp: “Con gái không
được phép tùy tiện nói bậy bạ!”
An Nhiên kêu ô ô không rõ từng chữ.