An Nhiên không lên tiếng, rất cẩn thận đưa tay phải của mình cọ xát lên
tấm thảm, lau đi mồ hôi lạnh trên tay, cũng cố gắng xóa đi hơi thở của
người đàn ông đã chạm phải. Cô cúi thấp đầu làm xong tất cả, dựng cả tay chân chống thân thể lên để bò dậy.
Bởi vì đứng dậy mà động tác có nghiêng về phía trước một chút, một cái
chớp mắt kia cô cơ hồ là kề sát đến trong ngực anh, ngửi được mùi thuốc
lá trên người anh, còn có mùi thơm của xà bông tắm.
Cặp mắt dần dần thích ứng với bóng tối, cô có thể nhìn thấy tay phải anh đang kẹp tàn thuốc lá, cổ áo sơ mi trắng của anh rộng mở, hai ống quần
bị kéo đến cẳng chân, thậm chí, cô cảm nhận được ánh mắt chăm chú của
anh đang ngồi ở chỗ tối nhìn cô. . . . . .
An Nhiên trở về chỗ mà mình ngồi lúc trước, lục lọi lần tìm được túi
xách mà mình vứt qua một bên, đeo lên trên vai, chuẩn bị rời đi. Đi về
hướng cửa được vài bước, cô lại dừng bước, cô có thể đi được nơi nào
chứ? Trở lại cái nhà trống rỗng đó? Cô không khỏi vuốt ve chiếc nhẫn
trên tay trái, hôm nay, ngay cả người để cô có thể gây gổ cũng không có. Cảm giác cô độc nảy sinh từ tận đáy lòng, từng chút một lan tràn vây
quanh cắn nuốt cô.
Cô nghe được anh thật thấp thở dài một cái “Quá muộn rồi, lên trên lầu ngủ đi.”
An Nhiên xoay người, đem túi trên vai dùng sức đập tới hướng của anh!
Trong túi xách của cô cái gì cũng có, chì vẽ mắt, son môi, ví tiền, cái
gương thủy tinh nặng trĩu, một đống đồ lộn xộn lung tung, áo mưa ngừa
thai, tất cả đều bị cô quăng ra ngoài, rầm rầm rơi đầy đất.
Nam Tịch Tuyệt phản xạ có điều kiện giơ tay lên cản một phen, vừa thả
tay xuống liền nhìn thấy An Nhiên quay trở lại trước mặt mình.
Cô bắt đầu xột xoạt cởi nơ con bướm trên eo mình, rút cởi ra, lễ phục
trên người cô liền rơi xuống, cô cũng chỉ nó nhẹ nhàng kéo xuống dưới,
chiếc váy liền từ trên vai cô chảy xuống, cả đống xếp chồng bên chân. Cô nhấc chân, đem đống vải vóc kia đá qua một bên, khom lưng, đỡ vai anh
dạng chân ngồi lên đùi anh.
Tối nay ánh trăng ảm đạm, cùng anh ở cự ly gần như vậy, cũng không nhìn thấy rõ thái độ của anh.
Sau khi cô ngồi vững vàng, buộc lại tóc, liền cởi áo ngực trên người,
tiện tay đem nó treo lên cái đinh ở trên cây cột, nâng mặt của anh lên,
bắt đầu hôn.
Ngón tay của cô từ trên gò má anh dời xuống, cuối cùng cắm vào mái tóc
ngắn của anh. Tóc vẫn còn ướt , nắm chặt ngưng lại trong đó vẫn còn hơi
nước.
Cổ họng Nam Tịch Tuyệt mơ hồ phát ra tiếng vang khẽ, lưỡi của cô đã cạy
mở môi anh, trượt đi vào, đông dò tây dò, quấn lấy đầu lưỡi của anh,
trượt qua trượt lại, cố tình lại câu cuốn lấy đủ chặt. Cánh môi đụng vào nhau tràn ra âm thanh bú mút, có một cái chớp mắt kia, anh thật sự nghĩ đẩy ra cô. Nhưng một giây kế tiếp, ý niệm nho nhỏ này liền bị động tác
của thân thể bóp chết. Anh thử dò xét dùng cánh tay vòng chắc eo của cô, phát hiện cô không có phản kháng, liền đem kéo lại càng chặt hơn.
Anh bắt đầu đáp lại nụ hôn ướt át của cô, đem toàn bộ nước miếng trong
miệng cô đều mút hết vào trong miệng mình, nuốt xuống, anh khẽ cắn môi
của cô. Anh đáp lại càng khiến cô tức giận, cô hung hăng cắn xuống khóe
môi anh một cái, anh liền cảm thấy mùi vị của máu, có chút lạnh, có chút mặn, còn có chút tanh.
An Nhiên cởi áo sơ mi của anh, giống như anh đã từng đối đãi qua với cô, dùng tay áo sơ mi chưa hoàn toàn rút ra hết trói cổ tay của anh lại. Cô thở nhẹ, cởi dây lưng của anh, lại đụng phải vết thương bên trái dạ dày của anh.
Thân thể anh run rẩy, rất nhanh bình tĩnh lại, mặc cho cô giày vò anh.
Nơi đó là dấu vết một viên đạt xoẹt qua, đây là do anh sau khi đánh gãy
xương sườn của Nam Cung Kỳ Áo, bởi vì Yến tử ngăn cản anh thả tên ác ôn
đó, lại bị Nam Cung Kỳ Áo từ phía sau đánh lén. Thật may là, đánh trật.
Không biết có phải là cố ý hay không, kế tiếp thời điểm An Nhiên cởi
quần anh ra, cánh tay thỉnh thoảng sẽ đụng vào nơi đó, anh cắn răng,
không nói tiếng nào. Anh biết trong lòng cô không dễ chịu, cần tìm cách
phát tiết ra ngoài, anh rất may mắn, cho dù là như thế, cô nghĩ tới vẫn
là anh.
Cô rất nhanh liền nằm ở chỗ bụng dưới của anh, đem nơi kia của anh cầm
xoa nhẹ vài cái, liền từ từ nuốt vào trong miệng. Cô liếm, mút lấy,
thỉnh thoảng đôi tay vuốt ve xoa nắn lấy phía dưới. Ngực của cô dán vào
bên đùi anh, đã nở rộ căng chặt hai đỉnh phấn hồng lại thỉnh thoảng ma
sát qua, anh đang trong miệng cô không thể át chế liền hưng phấn đứng
thẳng, trước một khắc anh xuất ra, An Nhiên liền đem anh khạc ra, lau
miệng lần nữa dạng chân trở về ngồi trên người anh.
Chỗ kia của cô c đè lại nơi cứng rắn nhiệt nóng của anh, nhạy cảm tột độ trong hưng phấn, anh cảm nhận được sự ướt át từ tầng vải vóc thật mỏng
kia thấm tới. Anh không khỏi nâng eo lên định chuẩn bị đi vào, tay của
cô liền không khách khí bấm một cái lên miệng vết thương của anh, đau
đớn thuần túy lan vào tận xương tủy, cơ hồ khiến anh tê dại nửa người.
“Tiểu Nhiên. . . . . .” Giọng nói của anh giống như mất tiếng, gọi cô.
An Nhiên ôm cổ anh, dán chặt vào lồng ngực anh, đầu lưỡi trơn trượt của
cô liếm lỗ tai của anh, thân thể bắt đầu trên dưới phập phồng.
Loại cảm giác này, quả thực là cách giống như gãi ngứa.
Anh rốt cuộc không kiên nhẫn nổi rút tay ra, dò tới dưới mông cô, vạch
đáy quần lót ra, mượn chất lỏng ướt át thuận lợi tiến vào trong cơ thể
cô.
Động tác của anh làm liền một mạch, chờ An Nhiên phản ứng kịp, anh đã đi vào thật sâu. Cảm giác vào mỗi lần lại càng sâu hơn, bụng của cô đều có chút đau.
Nam Tịch Tuyệt thấy cô bất động, liền vịn hông của cô biên độ nhỏ mà rất nhanh ra vào. Thân thể cô không yên, một đôi đầy đặn trắng nõn ** trên
dưới đung đưa, mới vừa rồi hai người kề nhau, anh đã cảm thấy nơi đó
căng lên. Bởi vì hưng phấn, quầng vú co rút nhanh, ** như nụ hoa vừa nở
ngạo nghễ ưỡn lên , anh thấy quen mắt, thân thể càng nóng, một cái tay
khác chống đỡ thắt lưng của cô, để cô hơi nghiêng về phía sau, hơi cúi
đầu liền đem một bên mềm mại trắng nõn nuốt vào hơn một nửa. Anh theo
thứ tự đem nó thấm ướt nhẹ nhàng.
An Nhiên vẫn cố nén không để cho mình gọi ra, nhưng khi anh đem cô đặt
ngang trên thảm trải sàn, hơi thô bạo gặm cắn viên chân trâu mềm mại
trước ngực cô, đầu lưỡi chống đỡ vân vê, cô không chống đỡ được “ưm” một tiếng.
An nhiên ở trên giường luôn luôn không an tĩnh, tiếng rên rỉ khác nhau
đại biểu cho cảm thụ khác nhau, ngượng ngùng, hưng phấn, vui mừng, tức
giận. . . . . . Mới vừa rồi cô vẫn không có ra tiếng, chỉ là đè nén hơi
thở, Nam Tịch Tuyệt liền không cam lòng, khiến cho cô gọi ra, trong lòng khôn ngoan suy tính một chút.
Anh lui ra ngoài, một tay xoa vú cô, một tay kia dỗ dành lấy mình, rốt cuộc thả ra ngoài.
Anh thả tới trên người cô, nhìn cô thẳng tắp nằm ở trên đất không động
đậy, liền cầm áo sơ mi nhăn nhúm thành một đoàn của mình lau bắp đùi
cùng bụng dưới cho cô. Ngón tay liền dần dần dời đến phía dưới, vẫn còn
ướt . Anh cầm quần áo vứt qua một bên, cúi người chống đỡ trên thân thể
cô, dần dần lại muốn một lần.
Lông mày An Nhiên nhếnh lên, nhấc chân liền đạp trúng vết thương trên
người anh, nhìn anh khom người té ngã, trong lòng nổi lên ác ý vui mừng.
Anh lại dễ dàng buông tha cô như thế, quả thực là, vứt bỏ như dép cũ.
Cô đẩy anh té xuống đất, áp đảo, đỡ anh gắng gượng, chủ động đem anh đi vào. Bất quá chỉ là luật động mấy cái, liền đứng dậy.
Cô không để ý đi mặc nội y, trực tiếp mặc lại quần áo trên người, nhanh
nhẹn, ở eo thắt nơ một cái. Cô tìm được ví tiền, lấy ra tấm chi phiếu
màu xanh ngọc ở bên trong “Ba” một tiếng vỗ tới trước ngực anh, thẳng
tắp nhìn vào đáy mắt anh “Tối nay là tôi trên anh. . . . . . ! Nói muốn
chính là tôi, nói không muốn cũng là tôi! Chỗ tiền này hoàn lại cho anh, thuận tiện cảm ơn cái người này cả đêm ra sức vận động.” Cô nhéo một
cái trước ngực anh, giọng nói yêu mị “Chỗ của anh khiến cho tôi thấy rất thoải mái, cám ơn.”
Cô lần này thật sự muốn đi, Nam Tịch Tuyệt nắm lấy mắt cá chân của cô,
cô quay đầu lại, giọng nói không kiên nhẫn: “Anh còn muốn ép buộc tôi?”
Nam Tịch Tuyệt ngồi dậy, anh rất cao, lúc ngồi đầu đầu cũng tương đương
với eo của cô. Anh ôm lấy cô, nói: “Anh rất tiện nghi, số tiền này, đủ ở trên anh rất nhiều lần.”
Cô không đi thành công, lại bị anh áp đảo, mở rộng hai chân cô khoác lên đầu vai anh, hưởng thụ môi lưỡi anh chăm sóc. Anh cầm chân của cô mở ra thật rộng, đụng đi vào, rút ra, tần số đều đều, sức lực mỗi lần lại
càng lớn hơn.
Anh để cho cô ôm chặt anh, đôi tay nâng mông cô lên, vùi thật sâu vào
trong cơ thể cô, ở bóng tối đi tới đi lui. Anh càng không ngừng ở bên
tai gọi tên của cô, cô vẫn liều chết cắn răng, không chịu dễ dàng kêu
thành tiếng.
Cô vẫn muốn đè ép anh, liều mạng trên người anh gặm cắn, trên người mỗi
một chỗ, trên mặt, thậm chí chóp mũi anh cũng bị cô cố ý dùng răng ranh
cắn thật sâu. Cô thậm chí là luống cuống lo lắng, cô đối với anh rõ ràng có hận ý, nhưng lại càng làm cho cô thống hận mình, cơ hồ như không thể ngăn chặn được tình yêu say đắm.
Có một số việc, trong một chốc lát, thật sự là khó có thể dứt bỏ hoàn toàn.
Người đàn ông đang kết hợp chặt chẽ với cô, là người mà từ khi cô còn
nhỏ đã nhận định, yêu thật sâu. Nghĩ tới những thứ này, cô lại cố gắng
nghênh hợp, quấn chặt anh, xoắn bọc anh, khiến cho anh bởi vì thoải mái
mà run rẩy thở gấp. Nhất thời nhìn thấy thân thể phập phồng của anh,
nghĩ đến anh cũng đã từng nằm ở trên những người phụ nữ khác làm động
tác giống như vậy, nghĩ đến lúc cô bất lực anh vắng mặt, còn có anh gián tiếp làm gia đình của cô tan nát, liền vừa hận không thể cắn xuống từ
trên người anh một miếng thịt.
An Nhiên không biết một đêm này cô và anh làm bao nhiêu lần, chỉ biết
sau đó cô lại khóc đến rối tinh rối mù. Cô không rõ ràng lắm, là bởi vì
trong lòng bi thương, hay là bởi vì trên thân thể quá độ vui vẻ.
Phía chân trời trắng bệch, cô đẩy anh anh đang ngủ say ra, mặc quần áo
tử tế đi ra ngoài. Đóng cửa lại, cô vẫn không nhịn được được rơi nước
mắt, cô hiểu, đi ra khỏi cánh cửa này, cô và anh lại thật sự xong rồi.
Sáng sớm cuối mùa xuân vẫn còn có chút lạnh, An Nhiên đi trên đường phố
không có một bóng người, ôm cánh tay vuốt ve. Có những hạt sương thật
mỏng lơ lửng ở trong không khí, loại không khí mơ hồ này làm cho cô cảm
thấy an toàn. Giữa người với người quá mức rõ ràng cũng không tốt, một
khi có cái gì, sẽ gặp bị thương mà thương tích đầy mình.
An Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, chậm rãi đi.
Cho đến khi có mùi thơm nồng đậm chui vào mũi, cô mới ý thức được là
bụng mình đã đói đến mức biểu tình. Ngẩng đầu ngắm nhìn”Trung Quốc
hương” ba chữ to, cô do dự một chút, vẫn hướng cửa chính mở rộng đi vào.
Cô đói bụng, muốn ăn thật no, mới có hơi sức tiếp tục cuộc sống.
An Diệc Bác bị xử mười năm tù, mười năm sau, khẳng định ông đã suy yếu
rất nhiều, đoán chừng cũng không thể hoa tâm được nữa. An thị đã bị Nam
thị thâu tóm, ông không có sự nghiệp, cũng sẽ không đi làm chuyện phạm
pháp nữa. Mười năm sau cô cũng đã gần 30 tuổi rồi. . . . . . An Nhiên
nhìn tay mình, An Diệc Bác ra tù liền không có người thân để dựa vào, cô sẽ nuôi ông. Dựa vào chính mình, cô nhất định cũng có thể sống rất khá.
Cô sờ chiếc nhẫn trên tay trái mình, Khâu Thiếu Trạch, anh cảm thấy hối
tiếc khi không hiếu thuận được với ba đúng không, em tới giúp anh. . . . . .
Về phần Nhập Hồng. . . . . . An Nhiên lắc đầu một cái, cô hiện tại không muốn suy nghĩ về bà. Nếu như nói An Diệc Bác làm cha đã phá vỡ hình ảnh kiên cường của cô, thì lời nói mềm mại và hành động của Nhập Hồng chính lại giống như con dao sắc bén nhất, chặt đứt nền móng tin tưởng trong
lòng cô .
Trên bậc thang trước cửa chính của “Trung Quốc hương” xuất hiện một mỹ
nam tuấn tú, đang mỉm cười gọi điện thoại. An Nhiên nghe, không phải là
tiếng phổ thông thuần túy, giống như tiếng địa phương ở một nơi nào đó
của Trung Quốc.
Là Cố Lãng, ánh mắt An Nhiên không tự chủ bị nụ cười trên mặt anh hấp
dẫn, không giống với sự dối trá thường ngày mà cô nhìn thấy, mà là tinh
khiết lại dịu dàng, người ở đầu dây bên kia, nhất định là người mà anh
chân chính nhớ thương.
Cô đứng được đã lâu, Cố Lãng liếc cô một cái, lộ ra nụ cười nghề nghiệp: “Muốn ăn mỳ sao? Mời vào bên trong.”
An Nhiên dạ, đi vào bên trong.
Đôi mắt Cố Lãng không an phận ở trên người cô quét vòng, chú ý tới vết
nắm rõ ràng trên cổ chân cô, không nhịn được thở dài một tiếng, dặn dò:
“Em bây giờ là một cô gái đã lớn, phải hiểu được cách bảo vệ mình, không cần quan tâm đến những tên tiểu tử không an phận. . . . . . . Được rồi
anh bắt đầu làm việc, về sau sẽ trò chuyện.”
Cố Lãng cúp điện thoại, duỗi lưng một cái, ba năm nghiên cứu sinh đã qua hai năm rồi, anh cũng nên chính thức suy nghĩ một chút về lời đề nghị
của Nam Tịch Tuyệt rồi.
Trong “Trung Quốc hương” chỉ có một vị khách là An Nhiên, cô gọi mì thịt bò truyền thống. Kéo mì rất nhanh liền mang tới, tràn đầy một bát to,
béo ngậy, có rau có thịt, còn có trứng chiên vàng óng bày tại trong đĩa
nhỏ, cùng nhau được trình lên.
An Nhiên không động, nhìn Cố Lãng bê đồ ăn cho cô: “Tôi không có gọi trứng.”
“Tôi biết ” Cố Lãng đặt xuống cẩn thận cho cô, mình ở phía đối diện cô
ngồi xuống, cười híp mắt nói, “Tôi xin. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi
làm ở đây, cô vừa vặn là vị khách đầu tiên.”
An Nhiên cảm thấy nụ cười của anh rất chói mắt,cúi đầu dùng chiếc đũa
nếm trứng gà tươi, ngoài khét trong sống, cùng cô ăn quán chín bảy phần
vô cùng không giống nhau. Có chút mùi thơm của tiêu, ăn thật ngon.
An Nhiên không chú ý đến Cố Lãng ở đối diện, đem một chén kéo mì ăn thấy đáy. Cô thở ra, vỗ vỗ bụng.
Cố Lãng nhìn cô ăn xong, nhận đồ, lại bưng cho cô một cốc cà phê nóng.
Sau đó lại rời đi, khi trở về cầm theo một cái khăn quàng cổ bằng lông
dê thật mỏng trên tay, đưa cho cô: “Cho cô mượn.”
An Nhiên biết anh chú ý đến dấu vết trên cần cổ cô, nói tiếng cám ơn cũng không khách khí nhận lấy.
Cố Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Vốn là mua cho em gái ở nhà, tiện nghi cho cô rồi.”
An Nhiên mặt không thay đổi nhìn anh: “Là anh tự nguyện, tôi lại không muốn.”
Cố Lãng khinh bỉ nhìn cô một cái.
Ba ngày sau, An Nhiên một thân một mình ngồi lên máy bay về Trung quốc.