Bàn tay to của anh vuốt ve mỗi tấc da thịt trên người cô, dần dần, lòng
bàn tay khô ráo hiện lên thủy triều. Kích động lúc anh chui vào cổ cô
mút cắn, hận không thể đem cô cắn vỡ thành hai nửa. Thời điểm chưa gấp
rút, anh sẽ đem cô lật tới lật lui nắm bóp, gấp rút trong thời gian ngắn nhất luật động. . . . . .
An Nhiên mồ hôi đầm đìa từ trong mộng tỉnh lại, xốc chăn, khí nóng lập
tức tản ra, cô hắt hơi một cái. Thân thể ngừng lại như vậy, cô lập tức
cảm thấy giữa hai chân lành lạnh, bật đèn ở trên bàn phía đầu giường,
phát hiện ga giường màu xanh nhạt dưới mông đã bị nhiễm đỏ một phần nhỏ.
“Rốt cuộc đã tới. . . . . .” Cô đem cái trán ướt mồ hôi gẩy tóc qua một bên, lẩm bẩm nói.
Lần này chu kỳ kinh nguyệt của cô đến muộn hơn một tuần so với bình
thường. Thời điểm hai ngày đầu cô nghĩ là do vừa chuyển đến Trung Quốc
nên thân thể cô chưa kịp thích nghi, hơn nữa giờ nghỉ ngơi của cô cũng
bị hỗn loạn mất mấy ngày. Mà mấy ngày qua, cô bắt đầu mơ hồ lo lắng.
Nam Tịch Tuyệt rất chú ý ở phương diện này, nhưng buổi tối kia bọn họ
thật sự làm quá nhiều, càng về sau cô cũng không rõ là anh có dùng bao
hay không. Nhưng là, cô nhớ có lúc anh đang ở trong cơ thể cô bộc phát
mang cho cô cảm giác ấm nóng.
Trên mặt xuất hiện vài nốt mụn nhỏ hồng hồng, bộ ngực căng đau, hai chân bủn rủn, bụng dưới có cảm giác nặng trĩu, cô liền nghi ngờ là mình có
thai. Lo lắng hãi hùng ở bên trong, cô phát giác mấy ngày nay, mình
thường xuyên nằm mơ thấy anh, những cảnh tượng lửa nóng kiều diễm kia,
làm cho cô cảm thấy trống không, thậm chí mỗi một tấc da thịt đều đói
khát, muốn lần nữa được ngón tay anh chạm vào.
An Nhiên vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, thay quần áo sạch, đem quần áo
bẩn ôm trở về phòng của mình, rót cho mình hai ly nước lọc liền leo lên
giường đắp kín chăn.
Trong lòng cô ruốt cuộc cũng vững vàng hạ xuống, lại không nói ra được
mất mác cùng buồn bực. Mới vừa rồi khi lau mồ hôi, liền nhất thời cảm
thấy hơi ấm, hai chân càng ngày càng thấy lạnh, bụng dưới đau đớn cũng
càng ngày càng không cách nào bỏ qua.
Hai tay cô che lại hai chân, đem mình co lại thành một đoàn, chỉ hy vọng có thể ngủ nhanh được một chút, sau khi tỉnh lại liền đã qua. Trong mơ
hồ cô giống như nhìn thấy bản thân mình ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt lăn
qua lăn lại làm nũng, la hét kêu đau, bởi vì một chút chuyện nhỏ lung
tung phát ra tính khí. Mà anh luôn ôm cô, tận lực làm cho tay chân cô ấm lên. Thật ra thì cô không phải mỗi lần đều đau, mấy ngày nay trước sau
cô đều đói khát nhưng không được, hận không thể cả ngày ở trên người của anh không xuống. Anh biết rõ thời kỳ không an toàn của cô, trong thời
gian mấy ngày ngắn đó anh kiên quyết không làm. Có lúc bị cô trêu chọc
đến phát hỏa, cả người lột sạch đã lăn đến trên giường, nhưng vẫn là một bộ dáng rất kiên trì.
An Nhiên thích xem anh mất khống chế, chọc cho anh nghiêm mặt, lần nữa
lại lấy lòng kéo anh, từ từ vuốt ve. Cũng có mấy lần như vậy chọc anh
giật thật, bị anh bày thành những tư thế khác nhau phát tiết một trận.
An Nhiên cố gắng đem bóng dáng của anh đuổi ra khỏi đầu mình, ép buộc
chính mình phải nghĩ cách . Qua một lúc, mới ý thức tới trong đầu mình
vẫn quanh quẩn hình ảnh anh dắt tay cô đi dạo dọc theo con phố. . . . . .
Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa phòng của cô, cô hàm hồ đáp một tiếng.
“Bữa sáng ở trong nồi, tỉnh lại nhớ ăn cơm.” Mợ của cô Triệu Mai dặn dò xong liền đi xuống lầu.
Bởi vì rèm cửa sổ bị kéo xuống, trong phòng vẫn còn tương đối tối, chỉ là đã có ánh mặt trời le lói đi vào.
An Nhiên đi tới nhà cậu trong thành phố C đã được nửa tháng. Nhập Kiến
Quốc là một nhà giáo ở trong vùng này, vợ là y tá ở trong bệnh viện
thành phố, hai người chỉ có một đứa con gái , lớn hơn một tuổi so với An Nhiên, đang lên cấp III, cả ngày đi sớm về trễ, căn bản chưa cùng An
Nhiên gặp mặt. Biết cô muốn tới, nhà họ Nhập đã sớm thu dọn phòng sách
để làm phòng ngủ cho cô.
Căn nhà hai tầng hơi nhỏ, nhưng có An Nhiên ở thêm cũng dư dả. Chưa nói
đến Nhập Kiến Quốc cùng Nhập Hồng là chị em ruột, mà vài năm nay An Diệc Bác cũng giúp đỡ nhà họ Nhập rất nhiều, cũng đủ để An Nhiên ở nơi này
lấy được ưu đãi.
An Nhiên đến cũng không làm rối loạn cuộc sống bình thường của gia đình
này. Chỉ là mỗi sáng sớm An Nhiên nhìn một nhà ba người bọn họ cùng ra
cửa, buổi tối chờ đến khi em gái hai mươi 樰 tan học, người một nhà ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, liền cảm thấy mình tới nơi này cũng thật có ý nghĩa.
Vốn cho là, đổi lại hoàn cảnh, cô sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, trong lòng cô không bỏ được, cho dù có đi xa hơn nữa, cô
vẫn không có cách nào thoát ra được. Giữa ban ngày không có việc gì để
làm, cô liền đem mọi chuyện trong nhà sắp xếp lại một lượt , An Diệc Bác bị bỏ tù, Khâu Thiếu Trạch đã chết, Nhập Hồng tái giá, Nam Tịch Tuyệt
dính vào cơn ghiện, Nam Tĩnh tố giác An Diệc Bác, Bùi Anh chết, cô bị
Nam Cung Kỳ Áo khi dễ. . . . . . Cô cầm bút viết chữ vẽ tranh, phác họa
ra sơ đồ quan hệ nhân quả, đợi đến khi cô hoàn thành lần phân tích cuối
cùng, lại phát hiện, tên tuổi xung quanh Nam Tịch Tuyệt đều trống không, chỉ còn một ý hướng đến chính tên tuổi của cô ở phía trên.
Cho nên tất cả, cuối cùng đều đến trên người An Diệc Bác. Cô không muốn
thừa nhận, nhưng cha cô hoàn toàn chính xác không phải là người tốt.
Cô thường vô ý thức đem tên của Nam Tịch Tuyệt vết chi chít lên trang
giấy, lại có chút tố chất thần kinh mà đem bọn họ mỗi một người đều vẽ
loạn. Trong lòng cô rất rõ ràng, Nam Tịch Tuyệt là vô tội nhất, nhưng cô không có cách nào để tha thứ cho anh. Hận hành động cổ hủ của anh, hận
anh ở thời điểm cô cần anh nhất lại đi lên giường với người khác, hận
anh cùng cô có quan hệ pháp luật ràng buộc ở giữa, càng hận hơn, ở lúc
cô đi, không hề giữ cô lại.
Nếu đã vì cô mà làm nhiều như vậy, tại sao không hy sinh nhiều hơn một
chút? Ở vào thời điểm này, cô chỉ cần một lồng ngực thật dầy để dựa vào, chứ không phải là anh tận lực cự tuyệt.
Càng yêu, càng khó có thể tha thứ. . . . . .
An Nhiên cuối cùng không nhịn được, cắn chăn khóc ra thành tiếng, cô, muốn về nhà rồi.
Có ý nghĩ như vậy, cô liền nằm không được. Nhưng là, sau một phen tìm kiếm, cô phát hiện, hộ chiếu của cô đều không thấy!
Cô lo lắng nhịn đến buổi tối khi vợ chồng Nhập Kiến Quốc trở lại, hỏi
bọn họ có nhìn thấy qua đồ của cô hay không. Cô hỏi lên như vậy, vẻ mặt
Nhập Kiến Quốc lúng túng, ông đốt một điếu thuốc, hít hết một nửa mới
chỉ lên ghế sa lon, nói: “Ngồi.”
An Nhiên ngồi xuống.
Mợ có chút lo lắng nhìn cô một cái, Nhập Kiến Quốc chuẩn bị thật lâu,
mới mở miệng nói: “Tiểu Nhiên, là như vậy. Hai ngày trước mẹ cháu cho
điện thoại chú, cháu cũng biết, bà ấy hiện tại mới vừa có gia đình mới,
bà ấy tạm thời không muốn để cháu trở về.” Ông trầm mặc , đưa tay móc
túi, lấy ra một tờ chi phiếu thả lên trên bàn, thở dài, giao cho An
Nhiên, “Đây là mẹ cháu gửi đến đây cho chú , hôm nay vừa lấy được, dùng
để làm phí học hành cho cháu ở nơi này. Ý của mẹ cháu là sẽ đưa cho cháu theo tháng, chỉ là nếu chị ấy đã đưa cho cháu, vậy thì cháu tự mình cầm thôi.”
Giọng nói của An Nhiên cũng bắt đầu phát run: “Đây là ý gì? Hộ chiếu cùng visa của cháu đâu rồi, các người đã mang đi đâu?”
Nhập Kiến Quốc thấy ánh mắt oán trách của vợ, ho khan vài tiếng, mới
nói: “Những thứ đó bị chú gửi về rồi. Chị nói hiện tại hồ sơ chuyển
trường cũng tới không kịp, sẽ để cho chau đi theo 樰 cùng nhau tham gia
thi tốt nghiệp trung họ năm nay. Chú biết rõ trong lòng cháu rất khổ sở, chỉ là hi vọng cháu cháu cũng vì chị mà suy nghĩ một chút, thật ra thì
An thị ngã xuống còn chưa có cái gì, mấu chốt là bị ba cháu làm tổn
thương. . . . . . . Chị nói, sau khi cháu đi, không thấy được những
người cùng vât có liên quan, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút. . . . . . . Dù sao ở nhà chúng ta có, cháu cứ xem nơi này giống như nhà mình
là được.”
An Nhiên muốn nói cái gì, nhưng một câu cũng không nói nên lời. Đang lúc ấy, Nhập 樰 gọi mở cửa. Triệu Mai vội vã đi ra ngoài mở cửa, bầu không
khí trong nhà nhân cơ hội đó cũng giãn ra chút ít “Dì làm một vài món ăn ngon, Tiểu Nhiên và 樰 nhi cùng nhau ăn chút đi, bồi bổ thân thể.”
Hai tay An Nhiên bụm mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống qua các kẽ ngón tay. Nhập Kiến Quốc không dám nhìn cô, tiếp tục rút điếu thuốc.
Nhập 樰 vừa tiến vào liền phát hiện bầu không khí trong nhà không bình thường, cảnh giác hỏi: “Cha và mẹ lại cãi nhau sao?”
Nhập Kiến Quốc phất tay một cái: “Nói mò gì đấy. Ba và chị con nói chuyện một chút, mau trở về phòng của con đi.”
Nhập 樰 cong môi lên lầu.
Qua thật lâu, An Nhiên muốn lấy điện thoại của Nhập Kiến Quốc, cô muốn
nghe lời nói do chính Nhập Hồng nói. Bởi vì không gọi được điện thoại
quốc tế, cô đành đi mở máy vi tính của mình, dùng skype bấm số điện
thoại của Nhập Hồng.
Nhập Hồng xác nhận lại Nhập Kiến Quốc không có lừa gạt cô. An Nhiên cố
gắng để cho mình bối rối: “Thời điểm nào con có thể trở về?”
Nhập Hồng im lặng thật lâu mới nói: “Khi nào mẹ bảo thì con hãy về .”
Sau đó, Nhập Kiến Quốc cùng Triệu Mai khẩn trương nhìn chằm chằm cô một
lúc, chỉ sợ cô ngộ nhỡ nghĩ không thông. Làm cho hai vợ chồng bọn họ
thoáng yên tâm, An Nhiên trừ việc đến tiệm cắt bỏ đi mái tóc dài, cũng
không làm chuyện gì quá đáng nữa. Cũng ngoan ngoãn cùng Nhập 樰 đến học
tại trường trung học.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Nhập 樰 thi đậu một trường trong địa
phương, phá hỏng kế hoạch của hai vợ chồng Nhập Kiến Quốc. Điểm toán của An Nhiên không đạt tiêu chuẩn, nhưng tiếng Anh lại được điểm tuyệt đối, cũng lên được một bậc. Lúc ghi nguyện vọng, cô điền bừa một ngôi
trường, Nhập 樰 cũng là thận trọng lại thận trọng, cuối cùng ghi tên một
trường nổi tiếng trong thủ đô.
Giấy trúng tuyển của hai người trước một sau được chuyển đến, vợ chồng Nhập Kiến Quốc nói đến chuyện này cũng đều khóc.
An Nhiên nhân cơ hội một mình đi du lịch. Trước rằm tháng 7 khoảng một
tuần lễ, cô đã đến thành phố S, một khắc cũng không trễ nãi đến nghĩa
trang công cộng.
Nam Tịch Tuyệt nhất định sẽ tới nơi này!
Vào buổi tối ngày rằm tháng bảy đó, cô đã chờ suốt đêm, cũng không thấy bóng dáng của Nam Tịch Tuyệt.
Cô không cam lòng tiếp tục ở lại chỗ này, cô chỉ muốn biết, Nhập Hồng có gặp chuyện gì không may hay không, bọn họ có sao không? Cô giống như bị bọn họ tập thể từ bỏ, Yến tử cũng không liên lạc được. . . . . . Thật
vất vả mới bấm được số điện thoại của Lục Nhược, chưa nói được hai câu
đã bị anh cúp. Trực giác nói cho cô biết, nhất định là đã có chuyện xảy
ra.
Mãi cho đến giữa trưa, anh vẫn chưa có tới.
An Nhiên lo lắng vây quanh bia mộ, cô vấp phải một tảng đá, cái chìa
khóa từ trong đó rơi ra ngoài. Cô khom lưng xuống nhặt, bên trong chum
chìa khóa, có một miếng đã ghỉ sắt, cô kích động nâng nó lên, giống như
người điên chạy ra khỏi mộ địa.
Nếu như không ở chỗ này, anh nhất định sẽ đến nhà ở của giáo sư!