Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 26: Hôn anh một cái



An Nhiên vùi đầu ở trước ngực Nam Tịch Tuyệt, không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng rất rõ ràng cảm nhận được động tác của anh ngưng lại. Bàn
tay anh nắm hai chân của cô cũng buông lỏng, chân An Nhiên đều run rẩy,
từ phía sau lưng anh từ từ đưa về phía trước, lấy phần đầu gối để để làm điểm tựa, hai tay ấn vai anh để đứng dậy, tách ra khỏi người anh.

Cô đem mái tóc dài toán loạn túm gọn lại, vội vã lau nước mắt, quay thân thể đi tìm quần áo. Cô mặc quần lót, mặc áo ngực, nhưng bàn tay giơ ra
phía sau lại không cài được khóa. Nam Tịch Tuyệt trầm mặc ở phía sau đi
tới giúp cô cài tốt, cũng không để cô xuống giường, lại đem cô lôi vào
trong lồng ngực mình, cánh tay dài, chân dài vòng quanh người cô.

Nơi kia của anh vẫn còn cứng rắn nóng rực chống vào lưng cô, An Nhiên
không thoải mái di chuyển phía dưới, lại phát hiện nó càng căng lớn hơn, thân thể liền cứng lại không dám cử động mạnh.

Cô bị anh cuốn lấy khó chịu, liền gạt cánh tay của anh “Buông tay, em
còn muốn đến bệnh viện!” Ngón tay của anh êm ái vuốt ve ngực của cô,
chạm phải những vết cắn nông sâu mà anh tạo ra, khiến cô đau đến mức co
rụt người lại. Trên ngón tay anh có vết chai, ma sát qua lại, đau cộng
thêm nhột, khiến cho lòng cô càng thêm khó chịu.

An Nhiên nhìn bắp chân anh, phát hiện trên bắp chân, trên đùi anh có rất nhiều vết thương, thậm chí cũng nạo sạch một lớp da, có nhiều chỗ vẫn
còn rướm máu ra bên ngoài, thậm chí nhìn thấy cả màu hồng của thịt non.
Cô nhớ trên cổ anh cũng có những dấu vết như vậy, bây giờ nhìn lại, đều
cùng một loại, không giống với vết cào của phụ nữ để lại, mà có một chút thô.

Cô thử lấy ngón tay mình in theo sát vết thương, chạm vào vết thương,
đổi lấy thân thể anh run rẩy. An Nhiên lôi kéo tay của anh, đặt ngón tay của anh lên, áp vào vết thương hoàn toàn phù hợp. Hình như là cảm nhận
được ý đồ của cô, anh chợt rút tay về, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.

Kích động lắng xuống, An Nhiên mới phát giác, anh giống như so với cô còn run mạnh hơn.

Trước mắt cô thoáng qua khuôn mặt gầy gò cùng hai hốc mắt hãm sâu của
anh, trên người còn tản ra một chút mùi hôi, trong đầu cô như bị cái gì
đó gõ một cái, ngay sau đó vội vàng xoay người nâng mặt anh lên.

“Cho em xem anh!” An Nhiên không cho anh né tránh, dùng sức giữ chặt mặt anh lại, “Anh cắn thuốc rồi hả ?”

“Không có.”

“Anh đừng gạt em!” giọng nói của An Nhiên cũng có chút thay đổi “Khi nào thì bắt đầu?”

Nam Tịch Tuyệt chỉ nhìn cô, cũng không lên tiếng. Trong mắt toàn là tia máu.

An Nhiên liều mạng cắn môi, thấy anh cũng không tính nói, chợt buông anh ra bò xuống giường, “Anh cái gì cũng không nói, anh có đập đầu chết em
cũng mặc kệ!”

Cô nhặt đông nhặt tây cầm quần áo của mình lên, Nam Tịch Tuyệt lần nữa
xuống giường ôm cô lại, giọng nói khàn khàn khẽ run: “Chớ đi, . . . . . . Rất khó chịu.”

Cùi chỏ của An Nhiên đưa về phía sau hung hăng đụng vào hạ sườn anh, lại đem anh lảo đảo lui về phía sau vài bước, cô tận lực bắt mình phải bỏ
mặc anh cả người đầy vết thương cùng đôi môi đã bị anh cắn đến bật máu,
“Anh khó chịu liền muốn em ở cùng anh, vậy lúc em khổ sở anh ở đâu? Anh
có biết hay không, Khâu Thiếu Trạch cũng sắp chết rồi, anh. . . . . .
Đang lãng phí thời gian của em!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh ở thế yếu đối với cô, lại bị cô chán
ghét ruồng bỏ với thương tích đầy mình. Hôm đó lúc ở trong mê loạn tỉnh
lại, anh liền cảm giác có cái gì đó không đúng, hai ngày nay bị độc dược hành hạ đau đớn đến không muốn sống, nhưng không nghĩ đến lại bị cô
nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác như thế của mình, hôm nay mở ti vi để dời
đi lực chú ý, lại phát hiện khắp nơi đều tràn ngập tin tức An thị muốn
đổi chủ mới.

An Nhiên nhặt lên tấm chi phiếu bị rơi xuống, không thèm quay đầu lại nhìn anh một cái liền vội vã rời đi.

Càng đến gần bệnh viện, cô lại càng sợ. Cô thật sự rất hối hận, cô không nên để Khâu Thiếu Trạch ở một mình trong bệnh viện như vậy. Lúc ấy cô
cũng chỉ có ngủ một giấc, nhưng lại không bao giờ có thể nhìn thấy bác
Anh nữa, hắn có thể như vậy hay không. . . . . . ?

Tình trạng của Khâu Thiếu Trạch so với suy nghĩ của cô còn tốt hơn rất
nhiều, mặc dù vẫn còn ở trong phòng ICU, đang thở oxi, thấy An Nhiên,
còn cười với cô, ngoắc tay ý bảo cô đi vào.

Y tá mở cửa dẫn An Nhiên đi đến, cô đi vào liền chạy ngay đến bên
giường, đem hắn nhìn từ trên xuống dưới vài vòng, xác nhận hắn thật sự
đã rất tốt mới ngồi dậy, kích động ôm cổ hắn, ôm chặt lại nghĩ tới vết
thương trên vai hắn, vội buông ra, cẩn thận đỡ hắn tựa vào trên giường.

Cô đi vòng qua phía sau giường điều chỉnh thanh lên xuống, giúp hắn điều chỉnh độ cao vừa phải. Khâu Thiếu Trạch cười nói: “Có thể, tới đây
ngồi.”

An Nhiên ngoan ngoãn đi sang ngồi, đụng phải tay của hắn, mới cảm thấy
lạnh lẽo. Trong phòng bệnh nhiệt độ đủ ấm, sắc mặt của hắn lại là màu
trắng xám không bình thường, An Nhiên lo lắng cầm tay của hắn, lo lắng
nhét vào trong chăn, “Em đi lấy cho anh cái để ủ ấm tay.”

“Không cần.” Khâu Thiếu Trạch kéo cô, lắc đầu một cái.

Khóe mắt An Nhiên liếc về phía người bên ngoài cửa thủy tinh, kích động đứng lên, “Mẹ em tới thăm anh!”

Nhập Hồng chỉ đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ hình như cũng không tính đi
vào. An Nhiên ấm ức lần nữa ngồi xuống , “Anh không cần trách mẹ em, bà
ấy vừa mới trải qua một chuyện vô cùng khó khăn.” Cô móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu thả vào trong lòng bàn tay Khâu Thiếu Trạch, “Nhìn,
em hiện tại có tiền, anh cứ thoải mái dưỡng bệnh đi. Nghe bác sĩ nói có
một loại thuốc mới có thể dùng thử, khẳng định không thành vấn đề. Đây
cũng không phải là bệnh ung thư.”

Khâu Thiếu Trạch lật tới mặt phía sau, thấy phía sau đều viết tên tuổi
của Nam Tịch Tuyệt và An Nhiên, ánh mắt nhất thời có chút hoảng hốt:
“Anh vẫn rất ghen tỵ với Nam Tịch Tuyệt.”

Hắn thế nào cũng không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt,
khi đó An Nhiên đi theo từ trong nước trở về, anh ta tới nhà làm khách,
cô giống như là một miếng cao dán thật chặt vào người anh ta, một đôi
mắt rơi vào trên người anh ta thậm chí cũng chiếu lấp lánh. Nam sinh
quần áo sạch sẽ như vậy, cử chỉ thỏa đáng, một hàm răng chỉnh tề trắng
như tuyết. Hắn chú ý thấy An Nhiên cố ý ăn chung với Nam Tịch Tuyệt một
đĩa gì đó, đang ăn bát canh của anh ta đã dùng qua, mà lúc đó, cô đang
cùng Khâu Thiếu Trạch gây gổ, luôn lớn tiếng ghét bỏ nói hàm răng của
hắn ố vàng xấu xí, bẩn vả lại cao thấp không đều.

Thật ra thì Nam Tịch Tuyệt cùng hắn cũng không có tiếp xúc nhiều, nhưng
cũng đủ để hắn ghen tỵ khó có thể hình dung. Hơn nữa hắn dần dần phát
hiện mình có tình cảm không bình thường đối với An Nhiên .

Khâu Thiếu Trạch ngẩng đầu nhìn hai mắt sưng đỏ của An Nhiên, thật ra
thì hắn phải…rất chán ghét cô mới đúng. Mà cho tới bây giờ, hắn thật
sự đã làm như vậy, nắm chặt tất cả cơ hội để cùng cãi vả với cô, vui vẻ
thấy cô giận đến khuôn mặt đỏ bừng phải ném đồ vật để trút giận. Hắn hận cô, nhưng lại ở trong đêm tối yên tĩnh lưu luyến nhớ đến cô. Rất lâu,
hắn cảm thấy An Nhiên mắng hắn biến thái thật sự là rất đúng.

An Nhiên không biết tại sao hắn đột nhiên lại nói như vậy, chỉ là có chút co quắp nhìn hắn.

Khâu Thiếu Trạch xoay chuyển, nói: “Nam Tịch Tuyệt cũng không phải cố ý
muốn phản bội em. Ngày đó anh ta ở trong phòng nghỉ có chút kỳ quái,
giống như là một loại ma túy nào đó.” Một hơi này có vẻ nói hơi dài, hắn mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, lại để cho An Nhiên đi lấy áo khoác của hắn.

An Nhiên không hiểu hết lời nói của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cầm áo khoác của hắn treo trên móc áo, Khâu Thiếu Trạch nhận lấy từ
trong tay cô, ở trong bóng tối vuốt phẳng một chút, ngón út đem chiếc
nhẫn hình ánh trăng lấy ra ngoài.

Hắn kéo tay trái của cô qua, đem chiếc nhẫn chậm rãi đẩy mạnh vào ngón áp út của cô.

An Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn kia, trong lòng lại cảm thấy kỳ
cục, cầu cứu nhìn về phía ngoài cửa, lại phát hiện cha con Nam Tĩnh cũng tới. Chạm phải tầm mắt của Nam Tịch Tuyệt, khiến cô sợ hãi quay đầu
lại.

“Thật ra thì, ” Khâu Thiếu Trạch có chút khó khăn mở miệng, “Anh không
phải thật sự hận ba. . . . . . . Ông ấy đem anh từ trong cô nhi viện
mang về, anh vẫn nhớ.”

An Nhiên phát hiện bên ngoài lại có thêm nhiều người tới hơn, có người
mặc cảnh phục, dẫn theo người mang còng tay đi tới , là An Diệc Bác!

“Cha!” An Nhiên kích động gọi, bắt được tay của Khâu Thiếu Trạch, “Ba nhất định là tới thăm anh.”

“Nhiên Nhiên, ” Khâu Thiếu Trạch hô hấp dồn dập, “Hôn anh, cầu xin em. . . . . .”

Giọng hắn yếu ớt, An Nhiên hoài nghi mình nghe lầm. Thấy bác sĩ mở cửa
phòng bệnh giúp An Diệc Bác, cô kích động lay tay của Khâu Thiếu Trạch,
“Ba tới thăm anh.” Tay của hắn mềm nhũn từ trong tay cô rơi xuống, An
Nhiên kinh ngạc nhìn bàn tay trống không của mình, nhìn thấy Khâu Thiếu
Trạch không hề còn phản ứng gì “Bác sĩ, bác sĩ, mau đến nhìn anh ấy!”

Ba thầy thuốc cùng nhau vây quanh, bọn họ lần lượt nghe tim của hắn, rồi sau đó xin lỗi hướng cô lắc đầu một cái.

An Nhiên kéo bác sĩ phụ trách chính của Khâu Thiếu Trạch không chịu
buông tay, “Ngươi có ý tứ gì? Lắc đầu cái gì, các người tại sao lại
không cho hắn thở oxi, các ngươi có thể chữa trị hay không!”

“Nhiên Nhiên!” An Diệc Bác nghiêm khắc ngăn hành động bất kính của cô lại, “Buông tay, các bác sĩ đã tận lực.”

“Ba nói hắn đã chết?” An Nhiên bởi vì tức giận mà toàn thân phát run,
“Nói bậy! Làm sao có thể nhanh như vậy, hắn ngày hôm qua còn có thể đánh nhau với người khác, còn có thể ôm con chạy trong tuyết, mới vừa rồi
hắn còn nói chuyện với con ….!”

Trong phòng bệnh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gào thét của cô vang vọng, ong ong, lỗ tai của cô có chút đau.

“Nhiên Nhiên ” Nhập Hồng bụm miệng, “Chúng ta cũng là nhận được tin tức
của bệnh viện mới chạy tới , hắn mới vừa rồi cái đó đúng. . . . . . Đó
là hồi quang phản chiếu. . . . . .”

An Diệc Bác cũng nước mắt đầy mặt “Hai năm trước hắn có thể tỉnh lại đã
là chuyện ngoài mong đợi rồi, ban đầu bác sĩ đã dự tính nó sống không
quá hai mươi tuổi .”

“Ba có ý gì?” An Nhiên bén nhọn hỏi, “Ba là ngại anh ấy mạng dài đúng
không? Là ba sinh anh ấy ra, lại không nuôi dưỡng tốt. Đều tại ba làm
chuyện xấu nhiều như vậy, nếu ba không bị bắt , chúng con cũng sẽ không
rơi vào đường cùng, mẹ cũng sẽ không mặc kệ chúng con. . . . . .”

Cô liều mạng oán giận những người khác, muốn làm cho cảm giác đau đớn
trong lòng mình nhẹ đi một chút. Nếu như không phải cô tự cho mình là
thông minh đến nhà Nam Cung, nếu như không phải là cô chiếm đoạt áo
khoác của hắn để cho hắn bị lạnh. . . . . .

Có y tá đi tới muốn dùng ga trắng che mặt Khâu Thiếu Trạch lại, bị An
Nhiên một phen vứt ra, cô nổi điên níu lấy vạt áo của hắn ra sức lay:
“Anh đứng lên cho em, đứng lên! Nói chết cũng đâu có dễ như vậy?”

Cô không thể tiếp nhận, một khắc trước còn lôi kéo cô nói chuyện, vào lúc này đã là thi thể lạnh lẽo.

“Em phải hôn một cái đúng không, em hôn, hôn xong mau đứng lên cho em!”
An Nhiên nổi điên hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, mới một lát như vậy, đã bắt đầu cứng ngắc rồi. Cô liều mạng đi gặm hắn, cắn hắn, mút ra đều
là máu lạnh .

“Tiểu Nhiên, đủ rồi!” Nam Tịch Tuyệt ôm hông của cô đem cô kéo ra khỏi giường bệnh.

Bác sĩ phụ trách của Khâu Thiếu Trạch hướng An Diệc Bác cúi đầu một cái
“An tiên sinh, cậu ấy khi còn sống đã ký hợp đồng hiến tạng, chúng tôi
sẽ liên lạc lại sau với mọi người.”

“Làm phiền.” An Diệc Bác lập tức giống như già đi mười mấy tuổi, cơn đau xót mất con khiến ông gù cả lưng.

Ánh mắt Nam Tĩnh lạnh lẽo nhìn một màn này, đợi đến khi ra khỏi phòng
bệnh, ông từ trong cặp công văn móc ra một phần tài liệu, nói: “Xin ký
tên ở phía trên.”

An Diệc Bác nhìn chỗ đã được kỹ sẵn kia, ngẩng đầu nhìn Nhập Hồng. Sống
lưng Nhập Hồng ở bất cứ lúc nào cũng thẳng tắp “Tôi sẽ không có bất kỳ
áy náy gì, là ông có lỗi với tôi.”

“Các người đang viết gì?” An Nhiên tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Nam
Tịch Tuyệt, đoạt lấy phần tài liệu. Cô cầm tờ thỏa thuận li hôn cùng mấy tờ đơn khác liền đem nó hung hăng ném xuống đất, “Hai người đang làm
cái gì?”

“Nhiên Nhiên, mẹ không phải cố ý muốn tìm lúc này, thời gian ba con ra
ngoài có hạn, cho nên. . . . . .” Nhập Hồng chần chờ giải thích. Nam
Tĩnh một tay ôm lấy bả vai của bà, an ủi vỗ nhẹ hai cái.

Cả người An Nhiên nổi lên một tầng da gà, “Mẹ, mẹ không phải hội. . . . . .”

Nhập Hồng ngẩng đầu nhìn về phía cô, kiên định nói: “Mẹ sẽ cùng Nam Tĩnh kết hôn, mẹ bảo đảm cuộc sống của con sẽ tốt hơn so với trước kia.”

“Em. . . . . . !” An Diệc Bác nghe bà nói muốn kết hôn với Nam Tĩnh,
cũng bị đả kích lớn. Ông nổi giận, muốn đi công kích Nam Tĩnh, lại bị
cảnh sát ngăn lại, bị cảnh cáo: “An tiên sinh, loại công kích này của
ông sẽ chỉ làm ông càng thêm bất lợi trước thẩm phán.”

Nam Tịch Tuyệt đi lên trước, cũng đem Nam Tĩnh chắn ở sau lưng, “Không
liên quan đến ba của tôi, đều là tôi làm. Tội chứng của ông đều là do
tôi thu thập được, đệ trình điều kém cũng là tôi làm.” Anh yên lặng nhìn ông, “Chuyện của ông tôi đã điều tra rất rõ ràng, là ông ủy thác nhà
Nam Cung đi giết hại mẹ tôi, An Diệc Văn biết được tin tức cũng chỉ là
muốn đi cứu bà. Năm đó bác sĩ và y tá kia chính là hung thủ, An Diệc Văn ở viện, bất quá chỉ là đem Tiểu Nhiên suýt nữa bị bọn họ đầu độc chết
cứu ra.”

“Đồ khốn kiếp!” An Diệc Bác đạp anh một cước, ông còn muốn đánh chửi,
rất nhanh liền bị cảnh sát kiềm chế lần nữa nhét về trong xe cảnh sát.

An Nhiên kinh ngạc nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy như không quen
biết bọn họ. Người thân thiết nhất của cô, người mà cô thích nhất, cũng
đã làm gì?

Qua tang lễ của Khâu Thiếu Trạch, chính là đợi phiên tòa thẩm vấn của An Diệc Bác.

Đầu mùa xuân, An Nhiên trên danh nghĩa là ủy viên hội đồng quản trị của
An thị tham gia phiên tòa, cách một khoảng ngắn, cô nhìn thấy Nam Tịch
Tuyệt ngồi ở vị trí nguyên cáo. Ngồi ở bên cạnh là luật sư đang thao
thao bất tuyệt, liệt kê từng tội trạng của An thị cùng An Diệc Bác.
Thỉnh thoảng ánh mắt của cô và anh giao nhau, cô có chút chết lặng,
người đàn ông này, giống như xa lạ tới cực điểm.

An Diệc Bác đối với tất cả tội trạng đều thú nhận không kiêng kỵ, chỉ
trừ hạng nhất cố ý giết người. Bởi vì thời gian đã lâu, vả lại liên lụy
đến nhân viên ngoại tịch, cuối cùng án này còn kết luận là tội phạm kinh tế. Ý vị này, khiến hình phạt của An Diệc Bác sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

An Nhiên ở nhà không muốn đi học, Nhập Hồng cả ngày bận rộn đóng gói hành lý, chuẩn bị cho hôn lễ.

Hiện tại việc mà cô thích làm nhất chính là ngồi vào trong phòng của
Khâu Thiếu mà ngẩn người. Bây giờ nhớ tới hắn, trong lòng vẫn còn cảm
thấy chán ghét nhiều hơn thích, nhưng là, nghĩ tới hắn không còn ở đây,
cô lại khó chịu như vậy, khó chịu đến mức đau lòng, trên mặt đất lăn qua lăn lại. Gần đây mọi chuyện xảy ra giống như một mớ bòng bon, dây dưa
loạn thành một đoàn, làm cho cô không có cách nào để suy nghĩ, có lúc cô sẽ phát hiện mình không tự chủ gặp trở ngại.

Có một ngày, cô lấy được từ dưới sàn nhà của Khâu Thiếu Trạch một gói
thuốc nhăn nheo đã móc, liền đi đến trong ngăn kéo tìm cái bật lửa, run
rẩy đốt. Khói lửa xâm nhập vào phế quản khiến cô cảm nhận được cảm giác
phong phú trong nhấy mắt, thời gian lâu dài, cô liền yêu thích phương
thức khói thuốc này.

Lời nói giữa cô và Nhập Hồng càng ngày càng ít, ngôi nhà to như vậy lại
vắng ngắt. Hôm nay, Nhập Hồng đi tới phòng của cô, lấy ra một bộ lễ phục mới đưa cho cô, nói cho cô biết đây là lễ phục mà cô phải mặc trong
buổi hôn lễ của bà.

An Nhiên mỗi ngày đều đem mình hun trong khói thuốc, cô mở to mắt nhìn bộ lễ phục lộng lẫy, nói: “Con muốn đi Trung Quốc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.