Bóng lưng cô thon thả, tay phải xách cái lồng 5kg, đối với cánh tay mảnh
khảnh của cô mà nói, không phải rất nặng sao? Cũng không thấy cô đi cùng ai, có phải cô chỉ có một thân một mình không? Rõ ràng là một người phụ nữ tốt, sao lại không có người đàn ông nào biết thưởng thức? Yêu thương mèo như vậy, sao lại không quan tâm đến bản thân mình? Rốt cuộc anh vẫn không hỏi được. Vấn đề này quá đường đột, anh có thể đoán được cô sẽ
nhẹ nhàng cau mày, dùng kỹ xảo né tránh không đáp — sau đó sẽ không tới nơi này nữa. Cô không thích người ta can thiệp vào chuyện riêng tư của
mình, trực giác anh mách bảo như thế.
Nhưng, mới ba mươi tuổi,
đang là khoảng thời gian rực rỡ nhất tươi đẹp nhất của đời người, sao
lại có ý nghĩ ảm đạm lập di chúc như thế? Cô nói là bỗng nhiên xúc động
mà nghĩ như vậy, anh không cho là như vậy, không có ý nghĩ nào lại tự
nhiên xuất hiện, nhất định là đã tích lũy trong một thời gian dài, ấp ủ
mãi, cuối cùng khiến cho cô cảm thấy di chúc của 50 năm sau hay là của
hiện tại, cũng không có gì khác biệt, cuộc đời của cô đã không còn cơ
hội khác, lựa chọn khác. . . . . .
Nhớ đến tâm trạng của cô khi
nói những lời này, cảm thấy rất thê lương, quá khứ của cô không vui vẻ
sao? Xem ra cô nhã nhặn dịu dàng lịch sự, có tâm sự nặng nề không muốn
người khác biết? Anh suy suy đoán đoán, thất thần rất lâu, cho đến khi
em trai “yêu quý” đã chuồn ra ngoài trở về.
“Anh, anh đang làm gì vậy?” Làm gì mà hướng về phía cửa chính ngẩn người? Quản Trình Hoằng
quay đầu nhìn về phía cửa chính, A Ma ở ngay cạnh cửa ngẩng đầu kêu gâu
gâu với anh.
“Không có gì.” Quản Mục Đông cầm lấy dây xích, dắt
Cẩu Nhi Lĩnh về lồng: “Buổi chiều em đừng chạy lung tung nữa, tối nay
phải ăn cơm với cô, em nhớ chứ? Đừng như chủ nhật tuần trước, không ai
biết em chạy đi đâu, gọi điện thoại cũng không gọi được.”
“Lần đó đúng lúc điện thoại em hết pin mà! Hôm nay em nhớ mà, đặc biệt hủy mọi cuộc hẹn, nhất định sẽ đúng giờ –”
“Cuộc hẹn gì? Em có bạn gái rồi hả?” Quản Mục Đông nghe thấy đầu mối.
“Không phải, là bạn mới quen, nói chuyện rất hợp ý, định nói hai người đều
rảnh, thì cùng ăn một bữa cơm. . . . . .” Quản Trình Hoằng nói lảng ra
chuyện khác, nhưng trước ánh mắt sắc nhọn của ông anh, đành phải thành
thật thừa nhận.
“Là anh Quang, anh ấy muốn biết gần đây chúng ta sống như thế nào, hẹn em ăn cơm, muốn trò chuyện đôi chút.”
Quả nhiên là anh ta, Quản Mục Đông lên tiếng: “Không phải liên lạc với anh ta thì chúng ta đã sống rất tốt.”
“Anh, sao anh có thể nói như vậy?” Quản Trình Hoằng phản đối: “Anh Quang coi
chúng ta như là bạn bè, anh ấy rất quan tâm đến chúng ta đó!”
“Anh biết, anh chỉ hy vọng em hạn chế tới lui với anh ta.”
Tuổi trẻ nông nổi, khoảng thời gian đi theo anh Quang có lẽ là khoảng thời
gian kích động mạo hiểm nhất trong cuộc đời anh, cũng là khoảng thời
gian anh không muốn quay lại nhất, tuy hai bên đều có tình có nghĩa là
bạn bè tốt của nhau, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức có thể, không muốn
liên hệ đến mấy người đó. . . . . .
“Ăn một bữa cơm cũng đâu có
sao, vả lại anh vẫn còn liên lạc với anh ấy, thỉnh thoảng anh ấy tới nhờ anh giúp, anh vẫn giúp anh ấy.”
“Anh làm việc có chừng mực,
không cần em quản. Nói tóm lại sau này anh không đồng ý, không cho phép
em gặp anh Quang nữa, biết không hả?”
“Em cũng có chừng mực, em
rất kính trọng anh Quang, anh ấy coi em là bạn tốt, em cũng vậy, bạn bè
thân thiết gặp nhau đâu có sai. Hơn nữa,” Quản Trình Hoằng cắn răng: “Em đã bỏ hẳn rồi, lúc trước em đụng vào cái đó, không liên quan đến anh
ấy, anh không thể trách anh ấy.”
“Anh đương nhiên không trách anh ta.” Là lỗi của anh, của người anh trai này, không thể trách người
khác. Quản Mục Đông nói sơ: “Dù sao nếu như em lại tự tiện đi gặp anh
ta, anh sẽ khấu trừ vào tiền lương của em.”
Quản Trình Hoằng trố
mắt: “Đâu có giống nhau? Anh Quang và công việc là hai việc khác nhau,
em chưa bao giờ đến muộn về sớm, mỗi ngày đều chăm chỉ tắm chó rửa mèo. . . . . .”
“Anh là ông chủ của em, anh thích trừ thì trừ.” Hừ, sao nào?
“Chưa từng thấy ông chủ nào『chó má』như vậy. . . . . .” Quản Trình Hoằng nói thầm.
“Nói tiếp thì bắt đầu khấu trừ.”
Quản Trình Hoằng giơ ngón giữa với bóng lưng của ông anh trai.
“À đúng rồi, cô muốn em nhắc nhở anh, buổi xem mắt vào ngày chủ nhật hẹn ở nhà hàng đó, bảo anh đừng quên. Lần này đối tượng xem mắt hình như là
một tác giả, viết sách.”
“Anh không quên.” Quản Mục Đông thở dài, thật sự đã kiệt sức: “Lần sau nói với cô, đừng sắp xếp cho anh nhiều
buổi xem mắt như vậy, mỗi tuần đều đi xem mắt, anh cũng không có thời
gian tìm hiểu mấy vị tiểu thư đó, sao có thể tiến thêm một bước, qua lại với nhau?”
Cha mẹ mất sớm, là cô nuôi lớn hai anh em bọn họ, coi bọn họ như con của mình, họ cũng coi cô như mẹ của mình. Cô không kết
hôn, đối với hôn sự của anh cũng rất tích cực.
Haizz, anh thật sự không quan tâm đến việc có kết hôn hay không, độc thân cũng rất thoải
mái dễ chịu, chỉ là anh không muốn khiến cô lo lắng, một phần cũng ôm ấp tâm trạng tìm kiếm vận may, nói không chừng thật sự sẽ giúp anh gặp
được một cô gái tốt, vì vậy đối với việc xem mắt vẫn phải cố gắng tham
dự.
“Bởi vì cô rất mong anh mau chóng kết hôn, em cũng vậy, anh
cũng ba mươi tuổi rồi, có sự nghiệp có tiền tiết kiệm, theo lý mà nói
hẳn là rất có giá, bán rất chạy, sao ngay cả bạn gái cũng không có?”
Quản Mục Đông cười nói: “Có lẽ là do anh đần, không biết dỗ phụ nữ?”
“Đúng, anh rất đần,” Quản Trình Hoằng khẽ nói: “Mấy lần hẹn trước đều nói về
quá khứ của anh với người ta, nói bản thân anh thì thôi đi, còn nói thêm về em, đương nhiên sẽ dọa người ta chạy mất.”
“Em là em trai của anh, là người nhà của anh, muốn ở cùng với anh dĩ nhiên sẽ phải chấp
nhận em, cái này thì có gì không đúng?” Anh cũng không muốn giấu giếm.
Quản Trình Hoằng rất cảm động, nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại: “Buồn nôn quá.
Dù sao anh cũng sẽ qua lại với bạn gái, đừng nói vội chuyện quá khứ,
trước tiên hãy làm cho cô ấy khăng khăng một mực hết lòng yêu anh rồi
sau đó hãy nói, được không?”
“Anh biết rồi!” Đối tượng lần này là một vị tác giả, không phải cũng giống Trạm tiểu thư sao? Vị trạm tiểu
thư thần bí này, anh thật sự không đoán ra loại sách mà cô ấy viết, tiểu thuyết võ hiệp ư? Hay là khoa học viễn tưởng? Chắc chắn không phải tiểu thuyết tình yêu, anh không thể tưởng tượng được tình yêu do một cô nàng không ôm hi vọng kết hôn viết ra thì sẽ có tình tiết lãng mạn gì được
cơ chứ.
Tuổi cô xấp xỉ anh, chắc là cũng có kinh nghiệm đi xem
mắt chứ? Chẳng lẽ cho rằng không gặp được đối tượng tốt? Thật sự đã
quyết định nuôi mèo, sống cả đời như thế? Anh không khỏi cảm thấy tiếc
hận thay cho cô, cũng vì đàn ông trong thiên hạ mà cảm thấy tiếc hận,
người phụ nữ yêu mèo như thế, chắc chắn có một trái tim thiện lương,
trong hội chợ hôn nhân những người phụ nữ có chất lượng tốt như vậy rất
ít. . . . . .
— ——
Aaa, thật đáng xấu hổ! Xấu hổ chết đi được!
Trên đường về nhà, vừa nghĩ tới những câu nói ngu xuẩn tại phòng khám, Trạm Tâm Luân liền muốn che mặt rên rỉ than vãn.
Cô là tác giả, xuất bản được 10 quyển tiểu thuyết, còn tưởng rằng cái loại tình huống không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ do tác giả tự tạo ra, mấy lần cô cũng từng dùng tình tiết phụ trợ để đẩy lên cao
trào, hiệu quả không tệ, nhưng chỉ là tình tiết, đâu thể xảy ra trong
đời sống hằng ngày? Ai biết lại quản không tốt cái miệng của mình? Nhưng việc này lại xảy đến với cô, hơn nữa còn nói ra những lời nói chấn động như vậy! May là, người ta không cười cô, lại còn rất căng thẳng, cho
rằng cô nghĩ không thoáng. . . . . . coi cô như người có khuynh hướng tự sát? Kì lạ nhất chính là anh ta còn nghiêm túc nói sẵn lòng giúp đỡ cô. Cô mỉm cười.
Lúc trước do bác sĩ khám cho Cẩu Kỷ chuyển đi, mới
tìm đến vị bác sĩ Quản này, anh tươi cười cởi mở thẳng thắn, rất thích
nói chuyện, cô đã từng thấy anh nói chuyện phiếm với mấy người chủ thú
cưng, chuyện trò vui vẻ, cô từng chú ý đến ánh mắt ái mộ của mấy người
phụ nữ đưa vật nuôi đến khám, người phóng khoáng một chút thì trực tiếp
hẹn anh, anh bao giờ cũng khéo léo từ chối.
Đối với người ít nói
như cô, anh vẫn có thể nói không ngừng, anh không làm ra vẻ thân quen,
không vì nghe nói cô đang viết sách, mà liền hỏi đến bút danh của cô,
tiền nhuận bút của cô, anh sẽ dẫn dắt cô nói chuyện — dẫn dắt cô nói về con mèo của mình, để anh có thể càng hiểu rõ hơn về tình trạng của con
mèo yêu dấu của cô, để chăm sóc tốt hơn.
Anh đối xử với mọi người nhiệt tình, đối đãi với động vật dịu dàng lại kiên nhẫn, cho nên khi ý
nghĩ lập di chúc chợt hiện lên trong đầu thì điều đầu tiên cô nghĩ đến
là có thể đem mèo yêu gửi gắm cho anh, cho nên mới có thể không cẩn thận sơ ý nói ra. . . . . .
Chương 1: (2)
Trạm Tâm Luân về đến nhà, chỉ thấy mẹ mình và dì Lưu hàng xóm đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Vừa thấy dì Lưu, Trạm Tâm Luân lập tức có cảm giác không ổn, nhưng mà vẫn lịch sự gật đầu chào.”Dì Lưu.”
“Tâm Luân à, lại đưa mèo ra ngoài sao?” Dì Lưu nhìn cô mở lồng ra, một con
mèo trắng chạy ra như một làn khói, xông lên cầu thang.”Con tiêu tốn
không ít thời gian lo cho mèo, nếu đem một nửa thời gian đó nghĩ cho
mình thì đã lập gia đình từ lâu rồi!”
“Đúng vậy đó!” Mẹ Trạm phụ
họa: “Chị thật sự nghĩ không thông, rõ ràng lúc nuôi nấng nó cũng không
có gì khác lạ, sao có thể đến ba mươi tuổi rồi mà vẫn không ai thèm lấy? Đã nhiều năm không yêu đương rồi, cả ngày ru rú ở nhà viết bản thảo,
còn xuất bản được mấy chục quyển sách, còn là sách viết về tình yêu, chị cũng không hiểu nó lấy linh cảm ở đâu ra?”
Xem ra sắp tiếp tục
đi vào chủ đề cũ rích, Trạm Tâm Luân chỉ muốn trốn tránh.”Con còn phải
viết bản thảo, lên lầu trước, mẹ và dì cứ từ từ trò chuyện–”
“Đợi chút, Tâm Luân!” Mẹ Trạm gọi con gái lại: “Dì Lưu của con vừa giúp con
chọn một đối tượng thích hợp, thu xếp cuối tuần này ăn cơm cùng người
ta, con nhớ sắp xếp thời gian rảnh vào buổi trưa đó.”
Dì Lưu cười mỉm: “Lần này là một vị bác sĩ thú y, dáng vẻ rất tuấn tú, chắc chắn con sẽ thích!”
“Không phải nửa tháng trước mới ăn cơm cùng một vị Vương tiên sinh sao?” Dì
Lưu này thích làm bà mai, nhà hàng xóm nào có nam nữ đến tuổi kết hôn
nhưng chưa lập gia đình thì dì ấy liền nhiệt tình chạy đi giới thiệu,
tác hợp không ít đôi, đến cả tấm sắt cứng thích cô đơn như Trạm Tâm
Luân, giới thiệu hơn mười người cũng không thành công.
Tưởng
tượng đến bữa tiệc xem mắt nhàm chán, ngồi cố định trong phòng ăn đối xử khách sáo với nhau. . . . . . Cô thật sự rất chán ngán.
“Biết
nhiều người rồi so sánh cũng tốt, huống chi mẹ thấy con đi xem mắt đã
hơn mười lần rồi, không một lần nào nghiêm túc chọn lựa.” Mẹ Trạm than
thở.”Con gái à tuổi càng lớn thì càng khó tìm đối tượng, con ba mươi
rồi, phải tích cực một chút –”
“Con biết rồi, con sẽ sắp xếp
thời gian rảnh vào Cuối tuần.” Không muốn nghe mẹ mình thao thao bất
tuyệt, Trạm Tâm Luân ngắt lời mẹ, nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Mẹ cô vẫn còn ở trong phòng khách càu nhàu.”Haizz, thật không hiểu con gái bây giờ sao lại như vậy, đứa nào cũng như đứa nấy đều không muốn kết
hôn. . . . . .”
Cô cũng không hiểu, mẹ đã trải qua cuộc hôn nhân
thất bại, tại sao còn kiên trì muốn cô kết hôn? Khi cô còn nhỏ, cha cô
đi ngoại tình suốt, cha mẹ cãi nhau suốt ngày, cuối cùng cha sống chung
với tình nhân ở bên ngoài, chính mắt mẹ nhìn thấy, thấy không thể xoay
chuyển chồng mình được nữa, vì vậy ký tên ly hôn, những ký ức khó chịu
này khiến cho cô không hề kỳ vọng mong đợi gì vào hôn nhân.
Sau
khi lớn lên, cô có qua lại với vài người, cũng hợp rồi tan, cô không
muốn nói đến chuyện tình cảm nữa. Độc thân quen rồi, cảm thấy càng độc
thân thì càng tự do tự tại, đâu phải chuyện gì cũng cần phải có đàn ông
giúp thì mới có thể làm được, không có đàn ông cũng có thể vui vẻ, vậy
thì tội gì phải xách theo một người bạn trai ở bên người, cũng đâu chắc
vui vẻ sẽ tăng lên gấp đôi, thỉnh thoảng bất đồng ý kiến còn phải băn
khoăn xem xét đến cảm nhận của anh ta, tự tìm phiền toái cho chính mình? Ngay cả bạn trai còn không muốn, huống chi kết hôn? Cho nên mỗi lần đi
xem mắt, cô đều ứng phó cho qua chuyện.
Trạm Tâm Luân đi về phòng mình, lại thấy cửa phòng của em trai đang mở, bên trong truyền ra âm
thanh của trò chơi điện tử. Cô dừng lại bên cạnh cửa, nhìn thấy em trai
nhỏ hơn cô hai tuổi đang chơi game.
“Trạm Kiến Vũ, không phải em đi làm rồi sao?” Giờ làm việc sao lại ở trong nhà?
Trò chơi đang đến thời khắc quan trọng, Trạm Kiến Vũ không hề quay đầu lại, nói: “À, em từ chức rồi!”
“Từ chức?!” Trạm Tâm Luân đổi giọng: “Cái công việc này là chị nhờ học
trưởng từ lâu rồi, anh ấy thật vất vả mới có thể sắp xếp được một chỗ
trống, thế nhưng em lại tùy tiện không làm –”
“Em đâu có tùy
tiện không làm, công việc này mệt chết đi được ah, không phải làm ca
đêm, chính là làm 2 thì được nghỉ 2, vậy mà nửa đêm gọi một cú điện
thoại rồi liền kêu em đi, em sắp mệt chết đi được!”
“Công việc không phải là như vậy sao? Bây giờ kinh tế suy thoái, có công việc thì phải quý trọng, sao lại có thể bỏ việc?”
“Dù sao em cũng sẽ tìm việc mà!” Trạm Kiến Vũ phẫn nộ nói: “Em biết chị xem thường em, cho rằng em ở nhà ăn không ngồi rồi, em lại không xài tiền
của chị, ai cần chị lo?”
“Em dùng tiền của mẹ còn không giống
nhau sao?” Sau khi em trai xuất ngũ, không có một công việc gì làm quá
ba tháng, mọi chi tiêu trong nhà đều duy trì dựa vào việc cô viết bản
thảo và tiền tiết kiệm của mẹ. “Hơn nữa mỗi tháng việc chơi game của em lại tiêu tốn không ít tiền –”
“Cái này gọi là đầu tư, em càng
ngày càng thành thục trò chơi này rồi, có thể xứng đáng là game thủ
chuyên nghiệp!” Trạm Kiến Vũ hài lòng.
Tại sao cô nghe thấy giống như đang kiếm cớ để chơi điện tử? “Game thủ chuyên nghiệp có thể làm cái gì? Thi đấu quốc tế sao?”
“Có thể đánh quái rồi cầm bảo vật đi bán, kiếm tiền á! Bạn trong game của
em đã có người bán bảo vật kiếm được tiền mặt, ba ngàn đồng đó!”
Trạm Tâm Luân phải suy tính cụ thể.”Vậy mỗi tháng có thể cũng bán được mười cái, thu nhập một tháng ba vạn sao?”
“Đâu có đơn giản như vậy, nếu đơn giản thì sẽ không được giá.”
“Nói cách khác công việc này, cũng không thể đem lại thu nhập ổn định.”
“Chị đừng có cái gì cũng nói đến tiền có được hay không?”
“Không nói đến tiền thì phải nói cái gì? Em không còn là con nít, không phải mỗi ngày cứ chơi đùa thì có thể sống qua ngày –”
“Đã nói đây không phải là chơi mà! Đúng rồi, chị rất lợi hại mà! Ở nhà viết bản thảo kiếm tiền thì được coi là công việc, em chơi điện tử làm game
thủ chuyên nghiệp thì không được tính!”
“Do em làm việc không có kế hoạch, chị đương nhiên sẽ lo lắng –”
“Không phải chị lo lắng, mà là xem thường em không có thu nhập, lúc trước chị
gửi bản thảo đều bị từ chối, nguyên một năm cũng không kiếm được tiền,
mẹ có đuổi chị không? Bây giờ chị kiếm được tiền liền tới đuổi em đi,
đúng rồi chị xuất bản được mấy quyển sách, thật là lợi hại, tác giả nổi
tiếng giỏi lắm a–” Trạm Kiến Vũ trách móc.
Đúng lúc mẹ Trạm lên
lầu, nghe thấy hai chị em đang tranh cãi, nói: “Tâm Luân, con đừng trách em con, công việc đó của học trưởng con thật sự rất vất vả, nó không
nổi nữa.”
Nói thì dễ rồi, đi theo học trưởng nhờ vả giải thích
cũng không phải bọn họ! Trạm Tâm Luân nổi giận. “Mẹ, mẹ đừng nuông chiều Trạm Kiến Vũ như vậy có được không? Cũng bởi vì mẹ nuông chiều nó, nó
mới không chịu trách nhiệm như vậy, mỗi công việc đều có lý do để nghỉ
làm, cứ tiếp tục như vậy sao nó tự nuôi sống bản thân được?”
Trạm Kiến Vũ kêu lên: “Dù sao cũng không cần chị nuôi!”
Sợ hai chị em cãi nhau, mẹ Trạm kéo con gái ra khỏi phòng, ở trên hành
lang nhỏ giọng khuyên giải.”Kiến Vũ còn trẻ, tư tưởng còn chưa ổn định,
từ từ khuyên bảo nó là được rồi, đừng mắng nó.”
“Nếu như nó cứ mãi như vậy thì sao? Mẹ phải nuôi nó cả đời ư?”
“Sẽ không tệ như vậy, ít nhất nó không hư, cũng không có thói quen xấu gì.”
“Mỗi tháng tiền điện thoại của nó đến hơn hai ngàn, tiêu tiền vào việc mua
tài khoản game, mua bảo vật ảo, nhưng ngay cả thời gian thử việc của
công ty cũng làm không hoàn thành được, những việc này không phải bản
tính nó tốt thì có thể không so đo.”
“Haizz, con cho rằng mẹ không phiền não sao? Mẹ chỉ có một đứa con trai, tương lai chỉ có thể dựa vào nó. . . . . .”
“Nó như vậy có thể có tương lai gì chứ?” Nói gì đến tương lai, hiện tại không phải đều dựa vào cô sao?
Mặt mẹ Trạm lộ vẻ tức giận: “Tâm Luân, con nói em mình như vậy, không thấy quá đáng sao?”
“Con chỉ nói sự thật.”
“Chuyện em con để mẹ lo, con lo tốt chuyện của mình là được rồi. Không ai thèm
lấy con, bản thân con cũng không lo lắng sao? Buổi xem mắt vào cuối tuần này, tích cực một chút, gây ấn tượng tốt với người ta.”
Làm như
việc cô ế thì nghiêm trọng hơn việc em trai lười biếng ăn xong lại nằm.
Trạm Tâm Luân lên tiếng nói: “Con căn bản không muốn kết hôn. Cha như
vậy, Trạm Kiến Vũ lại như thế, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc kết hôn
thì có gì tốt?”
“Cũng không phải là đàn ông nào cũng đều là như thế, cũng có đàn ông tốt mà!”
“Chính vì “có thể có người đàn ông tốt”, mà mạo hiểm cuộc sống của mình sao?
Sống một mình thoải mái dễ chịu, lại không ảnh hưởng đến ai, tại sao
phải phản đối việc không kết hôn?”
“Con đó, chỉ giỏi nhanh mồm
nhanh miệng tranh luận với mẹ về vấn đề đó nhất, bảo con đi xem mắt cũng không phải bảo con lên đoạn đầu đài, cuộc sống của chính bản thân con,
làm mẹ phải sốt ruột thay con, con lại còn có thái độ này. . . . . .” Mẹ Trạm mất hứng.
“Con lại chưa nói sẽ không đi. Con đi làm việc trước, biên tập hối thúc yêu cầu bản thảo.”
Trạm Tâm Luân bay về phòng của mình.
Gửi thanks