Không Muốn Cưới Trạch Nữ

Chương 3



Cẩu Kỷ chạy đến bên chân cô mè nheo, cô mở hộp thức ăn cho mèo ra, đổ vào
chén nhỏ, Cẩu Kỷ ăn ngấu ăn nghiến, cô khẽ vuốt bộ lông mềm mượt của nó, Cẩu Kỷ cực kỳ vui thích, khò khè khò khè biểu đạt sự vui thích của nó.

Cô mỉm cười. Niềm vui sướng của loài mèo rất đơn giản, có đôi khi thật
mong ước được làm mèo, nhảy ra từ cửa sổ, nhảy khỏi những thứ nhàm chán
này, đến một cuộc sống ung dung tự do tự tại.

Khi đã biến thành
mèo, dạo chơi trên phố, khát thì uống nước mưa, đói bụng thì. . . . . .
lục lọi thùng rác? Chiếc mũi thanh tú của cô nhăn lại, không được, lục
lọi rác rến thật là ghê tởm, ngộ nhỡ bị bệnh cũng rất phiền toái, xe
chạy trên đường cũng rất nguy hiểm, muốn làm mèo, có lẽ phải cần một
người chủ tốt chăm sóc, lúc bệnh thì có bác sĩ tốt chăm sóc chữa trị.

Cô lại nghĩ tới bác sĩ Quản. Nghe giọng điệu của anh, anh thì ngược lại có chút mong chờ vào hôn nhân.

Cô khẽ dẩu môi. Đàn ông đương nhiên chào đón hôn nhân, bởi vì có thể lấy
vợ về làm việc nhà, gánh vác một phần chi tiêu trong gia đình, cớ sao mà không làm? Hơn nữa cũng giống như công việc, phụ nữ gánh vác việc nhà
tương đối nhiều, cô viết bản thảo rất bận, phải đọc sách, tra cứu tài
liệu, đuổi theo bản thảo. Lúc đó trời đất mù mịt, tính khí không tốt,
không có tâm trạng phục vụ chồng, cô quản mọi thứ không tốt như mấy
người dâu hiền vợ thảo, về việc này cô rất hiểu rõ mình.

Cô mở máy vi tính, điện thoại vang lên, là biên tập.

“Tâm Luân, em đi đâu đấy? Chị đã gọi nhiều lần, nhưng em đều không bắt máy.”

“Em vừa mới đưa mèo đi khám bác sĩ. Em biết chị muốn hỏi điều gì, bản thảo
cũng sửa xong rồi, viết nhanh một chút, sẽ hoàn thành kịp.”

Biên
tập thở phào một hơi: “Ừm, em thật tốt! Yêu em chết mất! Thật là ngại,
vì tác giả kia đột nhiên xảy ra chuyện, tạm thời muốn em xuất bản thay,
còn về phần bản thảo sắp tới của em, sau này chị sẽ giúp em kéo dài thời gian.”

“Nhưng, hẳn là phải có tác giả khác tốt hơn em chứ?” Tư
cách và sự từng trải của cô không phải sâu sắc nhất, cũng không phải là
tác giả nổi tiếng nhất của nhà xuất bản, lại tìm cô thay, cô rất bất
ngờ.

“Chuyện này đã được suy xét, em có danh tiếng và số lượng
độc giả nhất định, số lượng sách bán ra ổn định, hơn nữa em cũng liên
tục viết bản thảo, viết cũng tốt, bọn chị định tiếp tục nâng em lên, đẩy mạnh số lượng sách bán ra, trong tương lai còn có thể sắp xếp cho em
tham gia nhiều dự án sách. . . . . .” Biên tập hăng hái phân tích.

Trạm Tâm Luân cười nhạt. Xem đi, cô đã đặt vô số tâm huyết vào việc sáng
tác, đến hôm nay nhà xuất bản cho rằng rất đáng bỏ tiền ra đầu tư cho
cô, sự cố gắng nỗ lực của cô đã được đền đáp và khẳng định.

So với sự mơ hồ mờ mịt, không biết đàn ông tốt đang ở nơi nào, sự nghiệp sáng tác của cô đáng được chú ý hơn, không phải sao?

Bởi vì xem mắt chỉ là việc ứng phó cho qua chuyện, lần nào Trạm Tâm Luân
cũng trang điểm, mặc một kiểu quần áo như vậy: áo trắng với một chiếc
váy dài, tóc dài buông xõa tự nhiên, trong quy củ khuôn phép đến mức
nhạt nhẽo vô vị.

Nhìn cô lại ăn mặc như vậy, mẹ Trạm niệm cho cô
vài câu, nhưng cô ăn mặc đoan trang, thật ra cũng không có gì để bắt bẻ, niệm thì cũng chỉ niệm, hai mẹ vẫn đi cùng nhau.

Đến nhà hàng đã hẹn trước, Trạm Tâm Luân không có chút hứng thú mà suy đoán, Dì Lưu nói lần này là bác sĩ thú y, không biết là loại đàn ông gì? Trước tiên miễn bàn về dáng vẻ bề ngoài, chắc chắn xuất thân rõ ràng trong sạch, có lẽ
có chút tiền tiết kiệm, thậm chí có nhà có xe, đây là lợi ích duy nhất
của việc xem mắt — có người giúp cô lọc đối tượng, sẽ không đem bọn đầu trâu mặt ngựa đặt lên bàn, so với việc kết giao qua lại trên, bảo đảm
hơn nhiều.

Trong nhà hàng ít người, nhạc nhẹ nhàng êm ái, có máy
điều hòa mát mẻ dễ chịu, xa xa cô trông thấy một bàn gần cửa sổ, Dì Lưu
đang ngồi ở chỗ đó, một người đàn ông ngồi lưng quay về phía cô, đang là mùa hè nóng bức, thế nhưng anh ta lại mặc áo sơ mi dài tay và quần tây, không nóng sao? Hai người đang nói chuyện phiếm, người đàn ông đang
nói, Dì Lưu tập trung tinh thần lắng nghe, vẻ mặt dường như đang tỏa
sáng. Người đàn ông nói cái gì đó, khiến Dì Lưu che miệng, cười đến mức
run rẩy hết cả người, dáng vẻ yêu kiều như một thiếu nữ.

Trạm Tâm Luân khẽ nhướng mày. Có lẽ cô đã đoán sai, người đàn ông này là bạn của dì Lưu, đối tượng mà dì Lưu định giới thiệu cho cô còn chưa tới.

Haizz, hi vọng anh ta đừng đến muộn, cô muốn nhanh chóng kết thúc bữa tiệc, về nhà viết bản thảo, tiến độ của cô chậm hơn kế hoạch rồi. . . . . .

Cô vừa nghĩ vừa đi, đi tới gần bàn họ, đúng lúc người đàn ông quay đầu,
bốn mắt mắt nhìn nhau. Người mà dì Lưu giới thiệu, ngoài dự đoán của cô, trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú, mắt to mày rậm, khuôn mặt baby vừa nhìn đã
làm cho người ta thích, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô —

“Trạm tiểu thư? Cô cũng tới đây ăn cơm ư?” Quản Mục Đông kinh ngạc.

“Tôi. . . . . .” Trạm Tâm Luân há hốc mồm, sao anh ta lại ở chỗ này? Lại ngồi cùng bàn với Dì Lưu? Chẳng lẽ, bác sỹ thú y mà Dì Lưu muốn giới thiệu
chính là anh ta?

“Quản tiên sinh, anh biết Tâm Luân?” Dì Lưu nhìn bầu không khí kỳ quái giữa hai người.

“Đúng vậy, ồ. . . . . . Dì Lưu, dì nói muốn giới thiệu cho con một vị tác
giả, chính là trạm tiểu thư sao?” Nghe nói đối phương là tác giả, Quản
Mục Đông liền liên tưởng đến cô, nhưng lại cho rằng không thể trùng hợp
như vậy, không ngờ sự đời lại kỳ diệu như vậy, thật sự chính là cô.

Xem mắt nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Quản Mục Đông cảm thấy thú vị, cười nói: “Con và trạm tiểu thư quen biết đã lâu, cô ấy thường
đưa mèo tới chỗ con khám, mới đến cách đây mấy hôm, thật là trùng hợp
–“. Anh dừng lại, bởi vì vẻ mặt của Trạm tiểu thư rõ ràng là không cảm
thấy một chút trùng hợp nào, hình như cô đang muốn phá cửa sổ chạy trốn, hoặc là bóp chặt lấy cổ anh mà chất vấn “Sao lại là anh”.

Trạm
Tâm Luân rất lúng túng, xem mắt với người lạ thì rất dễ, chào hỏi theo
nghi thức rồi đi đến chào hỏi giới thiệu một chút là được, nhưng xem mắt với bác sĩ Quản nửa quen nửa không này, cảm giác thật là quái dị, đi
xem mắt cho nên họ đều biết kết hôn là điều kiện tiên quyết, bọn họ. . . . . có loại cảm giác đó với đối phương không? Có khả năng đó không? Căn bản chính là không có!

“Đúng vậy, thật sự rất khéo, cái này
chứng tỏ các con có duyên, là ý trời muốn các con phải ở chung một chỗ
với nhau đó!” Dì Lưu không hổ danh là bà mai chuyên nghiệp, nói năng cực kỳ lưu loát tự nhiên.

Có thể nói nhiều hơn nữa không hả. . . . . . Trạm Tâm Luân ngồi xuống, nhìn trộm Quản Mục Đông, vẻ mặt của anh rất dễ chịu, không có chút lúng túng nào, dường như xem mắt với ngày thường không có gì khác biệt.

Cũng đúng, bọn họ chỉ quen biết sơ, cũng
không thể nói là bạn bè, anh ta đương nhiên sẽ không có cảm giác gì đặc
biệt, lần xem mắt này không có gì khác so với quá khứ, chỉ khác ở chỗ
bọn họ đã biết nhau trước.

Sẽ bình tĩnh đối mặt như ngày thường
thôi, hoàn thành xong mọi trình tự của buổi xem mắt ăn cơm nói chuyện
trên trời dưới đất, sau đó không hề tới lui qua lại nữa– Không, từ nay
về sau cô cũng không cần đi xem mắt nữa, gặp phải người quen thật sự rất lúng túng khó xử, còn phải đổi bác sĩ mới cho Cẩu Kỷ. . . . . .

“Bác chưa từng nghe Tâm Luân nhắc tới bác sĩ thú y của nó, không ngờ Quản
tiên sinh lại xuất sắc như thế này.” Mẹ Trạm rất yêu thích Quản Mục
Đông: “Ngay cả đối tượng tốt như cháu cũng không biết nắm bắt, còn phải
đợi đến khi xem mắt giới thiệu, nó đúng là người khó tập trung tư tưởng. . . . . .”

“Nó cứ như vậy bác đã nói rất nhiều lần với nó là
không cần tốn quá nhiều thời gian vào việc chăm lo cho mèo, khi nào thì
mới chuyển sang chú ý đến bác sĩ khám cho mèo?” Nói như thể cô cực kỳ
thiếu vắng đàn ông, Trạm Tâm Luân run sợ nghiêm mặt lại, giả vờ xem thực đơn.

Dì Lưu cười nói: “Nói không chừng chính là vì bác sĩ Quản đẹp trai, nên Tâm Luân mới thường xuyên đi tìm bác sĩ đó chứ!”

“Con chỉ đưa mèo đi khám thôi mà.” Cô cũng không phải là hoa si!

“Trạm tiểu thư khá ít nói, nhưng cô ấy chưa bao giờ bỏ lỡ một buổi khám định
kỳ nào, con cảm thấy cô ấy là một cô gái giàu lòng yêu thương.” Quản Mục Đông nghiền ngẫm nhìn cô nàng đối diện đang cúi gằm đầu.”Chỉ có điều,
tôi lại không biết cô bị cận thị.” Mặt cũng sắp vùi vào thực đơn rồi, đi xem mắt với anh đáng sợ như vậy sao? Đối tượng xem mắt là cô, lúc mới
bắt đầu là anh có chút lúng túng, nhưng nghĩ lại, cứ coi đây là một buổi xem mắt đầy bất ngờ đi, ăn một bữa cơm, trò chuyện một chút, cũng không phải quá khó.

Trạm Tâm Luân lúc này mới đưa thực đơn ra xa.”Bác sĩ Quản cũng vậy, rất biết chăm sóc động vật.” Có qua có lại mới toại
lòng nhau, dù sao khen ngợi người khác cũng đâu bị mất tiền mất bạc.

“Cho nên bác sĩ Quản rất thích Tâm Luân nhà bác sao?” Mẹ Trạm rất phấn chấn.

“Ách. . . . . .” Cũng chưa đến mức như vậy.”Những điều con biết về cô ấy
không nhiều, chỉ biết cô ấy là tác giả, thích mèo, thật ra con gần như
không có ấn tượng gì với cô ấy, cho đến mấy hôm trước cô ấy nói với con
muốn viết di chúc –”

“Viết di chúc?” Dì Lưu và mẹ Trạm mẫu đồng thanh.

Tại sao lại nói đến việc này? Trạm Tâm Luân hoảng sợ, nháy mắt mãnh liệt với Quản Mục Đông, muốn anh đừng nói.

Quản Mục Đông hiểu ý: “À, do con muốn viết, bởi vì con bỗng nhiên phát hiện
đời người rất ngắn, trạm tiểu thư là tác giả, con muốn nhờ cô ấy viết
dùm, như vậy ngộ nhỡ ngày nào đó con đi rồi, ít nhất người khác cũng có
thể thấy một bản di chúc viết rất đặc sắc, biết cách hành văn của Trạm
tiểu thư rất tốt.”

“À, chuẩn bị trước cũng là không sai mà. . . . . .” Trạm mẫu và Dì Lưu cười theo, trong lòng nghĩ thầm, người đàn ông
này hình như hơi quái lạ . . . . .

Trạm Tâm Luân cảm thấy buồn
cười, nói di chúc phải đặc sắc thì cũng được đi, đằng này lại còn nói
đến cách hàng văn của cô để làm gì chứ?

Mẹ Trạm hỏi: “Quản tiên sinh có sở thích gì thế?”

“Con thích vận động, thích nhất là leo núi, chỉ có điều bây giờ đã mở phòng
khám, cả ngày nghỉ cũng phải làm việc, cơ hội đi ra ngoài cũng giảm rất
nhiều, nên đã chuyển sang chạy bộ trong khu chung cư. Bởi vì trước kia
thích đi khắp mọi nơi nên biết không ít món ăn ngon, bản thân cũng thích nghiên cứu sách dạy nấu ăn, thỉnh thoảng xuống bếp.”

“Không có sở thích xấu?” Trạm Tâm Luân chen vào.

“Tôi không hút thuốc, uống rượu, không cờ bạc, như vậy thì có được tính là
không chăng?” Cũng từng có nhưng đã bỏ hết rồi: “Nhưng tôi rất dễ thương lượng, người bên cạnh muốn làm cái gì, tôi đều sẽ phối hợp.” Anh mỉm
cười nhìn cô: “Sở thích của Trạm tiểu thư là?”

“Ngủ.”

“Hả?” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên vắng lặng. Ngủ thì không thể giúp được rồi, ý tứ từ chối rất rõ ràng. . . . . .

“Viết bản thảo tốn rất nhiều chất xám, mệt mỏi thì phải ngủ, ngủ không đủ,
tính tình sẽ không tốt, đầu óc không tỉnh táo, ảnh hưởng đến công việc
–”

Mẹ Trạm kéo kéo tay con gái, lúng túng cười theo nói: “Nó không có ý này. . . . . .”

“Tôi chính là có ý này, chất lượng giấc ngủ rất quan trọng, cho nên tôi rất
nghiêm túc trong việc nghiên cứu chăn màn gối nệm, rất chịu chi tiền cho mấy việc đó.” Cô thừa nhận là cô cố ý muốn nói chuyện này để làm hỏng
không khí, dù sao cũng không có ý định qua lại với anh ta, cần gì phải
cố gắng tạo ấn tượng tốt? Hơn nữa cô cũng đâu nói dối, cô thật sự rất
chú trọng đến giấc ngủ.

“Vậy. . . . . . Ngoài ngủ ra thì sao? Thích xem phim không?”

“Không thích. Rạp chiếu phim tối như mực, tôi không thích chỗ quá tối.”

“Cũng không đi du lịch?”

“An ninh chính trị bất ổn, con gái đi du lịch một mình không an toàn.”

“Đi dạo phố thì sao?” Con gái ai cũng thích đi dạo phố thì phải?

“Đi dạo phố người chen người lấn, thời tiết như thế này sẽ nóng đến chết,
tôi thích mua hàng online, vừa ý cái nào thì trực tiếp đặt hàng rồi gửi
tiền, trong vòng vài ngày sẽ nhận được hàng, rất thuận tiện, anh có từng mua hàng online không?”

“Ặc, tôi có vẻ thích xem qua hàng rồi
mới mua hơn. Nói như vậy, cô không ra ngoài sao?” Thật không ngờ đến, cô ấy không giống loại người quái gở, nhưng sao lại khép kín đến mức này?

“Đương nhiên tôi có đi, tôi sẽ đưa mèo đi khám bác sĩ, không phải anh cũng biết sao?”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng. . . . . . Cô sống như vậy, không thấy nhàm chán sao?” Đổi là anh e rằng anh sẽ buồn đến chết.

“Tại sao phải nhàm chán?” Trạm Tâm Luân nhíu mày: “Lãng phí thời gian vào
những chuyện vô nghĩa mới là nhàm chán, kế hoạch quản lý thời gian của
tôi rất chặt chẽ cẩn thận, không lãng phí từng giây từng phút, hiệu suất vô cùng cao. Quản tiên sinh, tôi thật lòng khuyên anh nên nghiêm túc
xem xét lại cuộc sống của mình, có lẽ anh chưa thể nghiệm* được niềm vui sướng của cuộc sống độc thân, nên mới nghĩ đến chuyện đi xem mắt –”

* thể nghiệm: qua kinh nghiệm, thực tế để thấy được điều gì đó là đúng hay không.

Cô kinh ngạc ngừng nói tiếp, bởi vì mẹ già đang cấu véo tay cô ở dưới bàn.

“Quản tiên sinh, Tâm Luân nhà bác từ nhỏ đã tương đối trầm tính, lại đều ở
nhà viết bản thảo, không thường đi ra ngoài, nhưng thật ra là vì không
có bạn, đương nhiên sẽ không thích đi ra ngoài, sau này khi hai con qua
lại với nhau, cái tính này của nó nhất định sẽ thay đổi.” Trạm mẫu cười
cười, đưa mắt trừng liếc con gái. Thật là tức muốn chết, muốn nó đến xem mắt, muốn nó đến ca ngợi vẻ đẹp của bản thân vậy mà nó lại cố ý đập
phá!

Trạm Tâm Luân rất vô tội, được rồi, nói những thứ này không
tốt cho lắm, chỉ là cô nhất thời có xúc động mà bộc phát thôi, làm gì dữ vậy? Hơn nữa Quản tiên sinh người ta cũng không nói gì lại còn cười tủm tỉm nữa mà.

Quản Mục Đông nén cười, rõ ràng tới để xem mắt, vị
Trạm tiểu thư này bảo anh nên suy nghĩ lại về cuộc sống độc thân, vậy
không phải là sẽ làm mất mặt người giới thiệu sao? Hơn nữa vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, rõ ràng không phải cố ý làm cho mọi người khó xử, tất
cả đều là những lời nói xuất phát từ đáy lòng của cô, nhưng lại gợi lên
sự thích thú của anh, và hình như cô còn có điều muốn nói.

Dì Lưu đanh mặt gượng cười: “Đúng vậy, Tâm Luân có vẻ không thích đi ra ngoài, bây giờ có một từ rất phổ biến để hình dung, gọi là. . . . . . gọi
là『Trạch 』đấy!” Nha đầu này cố tình phá bỏ uy tín của bà, phải giới
thiệu được đối tượng cho nó, nếu không bà đây sẽ theo họ Trạm!

Trạm mẫu và dì Lưu tôi một lời chị một câu, muốn thay đổi bầu không khí:
“Vậy à vậy à, Tâm Luân đúng là khá 『Trạch』 đó, không thích giao thiệp.”

“Bảo con bé phải ra ngoài nhiều một chút, cô không nên, ở nhà cả ngày, như thế sẽ càng ngày càng『Trạch』.”

Trạm Tâm Luân cau mày, không thích giao thiệp, không thích đi ra ngoài thì có nghĩa là Trạch, đây là cái lý luận gì?

“Mặc dù rất『Trạch』, nhưng tính nó không hư, chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm xã hội, hơi tách rời xã hội một chút.”

Ai tách rời? Cô vì sáng tác nên tìm rất nhiều số liệu, đọc báo chí, sử
dụng Internet để thu thập tin tức, cũng biết đến chuyện của thiên hạ,
đâu có tách rời?

“Đúng vậy, khuyên nhủ nó cũng không nghe, có lẽ đã『Trạch』quá lâu nên người càng ngày càng lập dị. . . . . .”

Bên trái trạch bên phải trạch, trạch trạch miết, đây là tội lớn tày trời
sao? Cô nghe không vô: “Đúng, con là rất『Trạch』, nhưng con tuân theo
pháp luật, làm công việc đứng đắn, không trốn thuế, đi đúng luật giao
thông, mỗi ngày đổ rác rưởi đều nhớ phân loại, con “trạch” thì có ảnh
hưởng đến ai sao?”

Phì! Quản Mục Đông cười trộm. Anh đoán bác Trạm với dì Lưu đang nói đùa, cô lại nghiêm túc, thật là thú vị.

Lúc này, điện thoại của anh chợt đổ chuông: “Xin lỗi, con nghe điện thoại
một chút.” Anh đứng dậy đi đến chỗ khác nghe điện thoại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.