“Tôi có thể viết tên anh vào di chúc không?”
Trời xanh trong mây trắng trôi bồng bềnh, bác sĩ thú y của phòng khám Gia
Thú Tường Hòa, chó mèo ở đây không ầm ĩ ồn ào, chú chó già “A Ma” đang
nằm lim dim bên cạnh cửa. Mọi việc đều thuận lợi, tâm tình của bác sĩ
thú y Quản Mục Đông đang tốt, lại bị câu nói bất ngờ này dọa giật mình.
Anh há hốc mồm mà nhìn cô gái trẻ tuổi đã nói ra câu nói này, cô đang cúi
nhìn Cẩu Kỷ, con mèo yêu dấu của cô đang bị anh giữ trong tay.
Đây là tình huống gì? Anh nhớ lại lúc bắt đầu không có gì khác với thường
ngày, vị tiểu thư này đưa mèo tới để tiêm phòng, anh tán dóc vài câu với cô, làm những kiểm tra thông thường cho mèo của cô, im ắng trong một
phút, sao đột nhiên cô lại nhắc tới di chúc? Chăm chú quan sát cô, màu
da của cô trắng nhưng khí sắc tốt, không giống người mắc bệnh nan y,
nhất định là cặp chân mày mảnh khảnh đang khẽ chau lại kia, lộ ra vẻ u
buồn, chẳng lẽ — cô ấy định tìm đến…?
“Ặc. . . . . .” Cô ấy tên là gì? Anh liếc nhanh sang chuồng của vật nuôi, trên đó có viết tên người chủ, “Trạm Tâm Luân”.
“Trạm tiểu thư, tôi chỉ là bác sĩ khám cho mèo của cô, tuy đã khám cho nó
được ba năm, không tính là loại công lao to lớn gì, cũng không đủ tư
cách được đưa vào di chúc của cô. Ý tốt của cô, tôi đảm đương không
nổi.” Muốn chết, muốn tự sát cũng đừng nói cho anh biết chứ! Cô cứ nói
ra như vậy, hại anh sẽ cảm thấy nếu không ngăn được cô, anh cũng có
trách nhiệm!
“Ồ?” Trạm Tâm Luân lấy lại tinh thần, cũng giật mình: “Tôi, tôi đã đem suy nghĩ trong lòng nói ra rồi ư?”
Mặt cô nóng rực, theo trực giác lui về sau một bước, đối phương nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô càng lúng túng hơn.
Anh ta có khuôn mặt baby, tóc đen rậm dày, mắt to mày rậm, đôi mắt thẳng
thắn bộc trực sáng ngời, tướng mạo tuấn tú nhưng không hề ẻo lả, anh ta
hay cười, khi cười sẽ khiến cho tâm tình của người khác thoải mái theo.
Anh luôn luôn mặc áo blouse, vai rộng, thân hình rắn chắc, dường như vô
cùng khỏe mạnh, mấy lần cô đến đây mua cát cho mèo, anh đều chủ động
giúp cô khiêng lên xe máy, dễ dàng giống như giúp cô cầm túi xách.
Nhưng giờ phút này, khuôn mặt luôn tươi vui của anh đang rất nghiêm túc, rõ ràng thấy tình hình nghiêm trọng.
“Tôi không biết có phải cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng hay không, nhưng cô nói muốn viết tên tôi vào di chúc.”
Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, lúng túng giải thích: “Hôm nay tôi đột
nhiên có ý nghĩ này, tôi nghĩ nếu như ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, Cẩu Kỷ sẽ không ai chăm sóc, anh là bác sĩ của nó, cho nên tôi muốn đem nó
gửi gắm cho anh.”
“E rằng không được, chỗ này không lớn lắm, không thể thu nhận nó, nhưng tôi có thể thu xếp tìm người nhận nuôi nó.”
“Không, không phải tôi muốn anh tìm người chủ khác cho nó, chỉ hi vọng có người chăm sóc cho nó, để nó an hưởng tuổi già, nếu như anh lo lắng về phí
tổn, tôi sẽ mở một tài khoản tiết kiệm, để dành một khoản tiền –”
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là Cẩu Kỷ nó –” Cổ tay đột nhiên bị
xiết chặt, Quản Mục Đông cúi đầu liền nhìn thấy, cổ tay phải của anh đã
bị một con mèo trắng cắn, nó nhe răng trợn mắt, ra sức cắn thật mạnh.
“Cẩu Kỷ!” Trạm Tâm Luân la lên, vội vàng kéo mèo yêu lại: “Thật xin lỗi, anh có bị thương không?”
“Không sao. Tôi đã có biện pháp phòng ngừa.” Quản Mục Đông kéo ống tay áo lên, trên cổ tay quấn bao tay thật dày: “Đây chính là nguyên nhân mà tôi
định nói: Cẩu Kỷ chán ghét tôi.”
Từ khi con mèo trắng này bị đưa
tới buộc ga-rô (để ngăn sinh nở), kết quả tay anh liền gặp trận cuồng
phong, nó liền hận anh thấu xương, mỗi lần chỉ cần có cơ hội thì sẽ cắn
anh.
Anh mỉm cười với Cẩu Kỷ, Cẩu Kỷ nhe răng đáp lại anh, phát
ra âm thanh rừ rừ cảnh cáo– Không, không đúng! Trọng điểm không phải là sự yêu mến của con mèo này!
Anh nghiêm túc nói: “Trạm tiểu thư,
cô hãy nghe tôi nói, cô xuất sắc như vậy . . . . .” Nhìn dung nhan này,
có thừa sự thanh tú, nhưng không thể nói là xuất sắc, thôi kệ, nói cũng
đã nói rồi.
“Người phụ nữ xuất sắc như cô, tuổi còn trẻ như vậy,
lại rất có tương lai. . . . . .” Cô ấy làm nghề gì? Hình như là viết
tiểu thuyết, nhưng bút danh là gì? Tiền nhuận bút bao nhiêu? Cô chưa bao giờ đề cập tới, viết tiểu thuyết có được coi là có tương lai không?
“Ặc, tóm lại, cuộc đời của cô vẫn còn rất nhiều cơ hội, không cần vì. . . . . . Ặc, thất bại nhất thời. . . . . mà đi vào đường cùng. . . . . .” Tại
sao cô ấy lại muốn tự sát? Lý do mà anh an ủi, xoa dịu có đúng hay
không? Có khi nào làm điều ngược lại không, có kích động cô ấy không? Bị đôi mắt trắng đen rõ ràng, khác thường của đối phương nhìn chằm chằm,
Quản Mục Đông càng nói càng yếu ớt, mồ hôi chảy ròng ròng: “Tóm lại,
chuyện di chúc cô đừng vội, chờ hai mươi, ba mươi năm sau rồi hãy nói. . . . . .”
Trạm Tâm Luân cong môi: “Anh cho rằng tôi muốn tự sát?”
“Không phải sao?”
Cô lắc đầu: “Nửa tháng sau tôi phải giao bản thảo, bận rộn không rảnh tự
sát, cho dù tự sát, biên tập cũng sẽ lôi tôi từ trong quan tài ra, chờ
tôi viết xong mới để cho tôi hạ huyệt.” Nhìn vẻ mặt căng thẳng của bác
sĩ, không hiểu sắc đen hài hước của cô, cô cẩn thận giải thích: “Thật,
tôi không muốn tự sát, chỉ là nhất thời có chút cảm xúc. . . . . .”
“Cảm xúc gì?”
Cô chần chừ. Cô cũng chỉ thỉnh thoảng đưa mèo đến đây kiểm tra, cũng không quen thân với vị này bác sĩ thú y này, trò chuyện về loại đề tài này có chút quá riêng tư. . . . . . Nhưng có lẽ vẫn nên giải thích sơ qua một
chút, tránh việc anh ta đề nghị suy tính dùm con đường sinh mệnh của cô, hoặc khuyên cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
“Bởi vì tôi độc thân lâu
rồi, cũng không có ý định kết hôn, nếu ngộ nhỡ tôi xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ không có ai chăm sóc cho Cẩu Kỷ, tôi phải giúp nó suy tính khi không có tôi nữa.”
“Người nhà cô không thể giúp cô nuôi sao?”
“Bọn họ không thích mèo lắm, hơn nữa, mèo là do tôi quyết định muốn nuôi, tôi có trách nhiệm với nó.”
“Vậy cũng không cần bi quan như thế, cô sẽ sống thật lâu nữa, hơn nữa xem ra cô rất dịu dàng thùy mị, khí chất lại tốt, nên sẽ không khó khăn trong
việc tìm đối tượng, sẽ không sống độc thân cả đời.”
Có khí chất,
đây là từ rất thích hợp để hình dung về cô. Nói xong những lời này, anh
cảm thấy giọng nói của êm dịu nhưng kiên định, khiến cho anh nghĩ đến
những sợ tơ dai bền.
Bỗng nhiên được khen ngợi, Trạm Tâm Luân có
chút không được tự nhiên: “Đúng là có vài người giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng qua mấy lần gặp mặt đều không có kết quả. Về phương diện kết hôn này, tôi không đặc biệt mong chờ.”
“Tôi cũng vậy, được giới
thiệu không ít đối tượng, điều kiện của đối phương cũng không tệ, nhưng
luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Thật ra trước kia tôi cũng từng qua
lại với vài người, cũng từng nghĩ nên kết hôn, định là thế, nhưng độc
thân mấy năm nay, cảm giác thật sự cũng không tệ, người trong nhà lại
sốt ruột thay tôi.” Anh lắc đầu một cái: “Người đến ba mươi tuổi, không
kết hôn thì y như tội phạm, sẽ bị tất cả mọi người nhìn chòng chọc, cô
xem, kỳ thật không kết hôn cũng không làm ảnh hưởng đến ai mà? Với lại
cũng không phải không muốn kết hôn, không gặp đúng đối tượng thôi, chẳng lẽ trên đường tùy tiện cầm tay một người rồi kéo người đó đi kết hôn
–”
“Tôi nghĩ,” Cô nhẹ nhàng ngắt lời anh: “Cẩu kỷ khá ngoan ngoãn, thừa dịp này nhanh chóng tiêm cho nó đi.”
“Ờ, phải.” Quản Mục Đông lúng túng, vội vàng xoay người lấy thuốc tiêm.
Bệnh cũ lại tái phát, anh thích nói chuyện, vừa mở miệng sẽ nói không
dứt.
Hồi tưởng lại, anh đã nói chuyện với nhiều người chủ, vị
Trạm tiểu thư đơn độc này rất điềm đạm nho nhã, anh chủ động hỏi, cô mới trả lời, tiếp xúc rất ít, thế cho nên anh hầu như không có ấn tượng gì
với cô.
Quản Mục Đông lặng lẽ quan sát cô, dường như cô rất trẻ,
vẫn chưa tới ba mươi tuổi thì phải? Màu da hơi tái nhợt, hơi gầy, tóc
dài buộc thành đuôi ngựa, diện mạo đơn thuần thanh thanh tú tú, là loại
con gái ngoan mà các bậc trưởng bối yêu thích, khí chất yếu đuối mỏng
manh rất có thể sẽ thu hút ý muốn bảo vệ của người đàn ông. Điều kiện
của cô thật sự không tệ, tại sao cô lại hết hi vọng về hôn nhân? Vậy
loại nguyên nhân nào khiến cô lo lắng cho nửa đời sau của một con mèo
hơn hạnh phúc của mình chứ? Nếu như con mèo này quan trọng với cô như
thế, quan trọng đến mức cô để nó vào chuyện hậu sự sau này của mình còn
suy nghĩ lo lắng cho nó, cô đem mèo giao cho anh, anh thật sự thụ sủng
nhược kinh. Nếu như anh có thể vì cô mà làm chút gì đó, sao lại không
thử xem? Dù sao cũng chỉ là một con mèo, sẽ không quá phiền phức.
Tiêm xong, hẹn thời gian cho lần khám sau, Trạm Tâm Luân liền muốn đưa mèo yêu rời đi.
“Đợi đã. . . . .” Quản Mục Đông gọi cô lại: “Vừa rồi tôi quá bất ngờ, bây
giờ nghĩ lại, cô thật sự muốn viết tên tôi vào trong di chúc, tôi không
ngại.”
Trạm Tâm Luân kinh ngạc, không ngờ anh lại chủ động đề nghị: “Nhưng, anh mới vừa nói Cẩu Kỷ không thích anh. . . . . .”
“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách linh hoạt ứng biến, tôi có một người
bạn cũng là bác sĩ thú y, có lẽ có thể nhờ cậu ấy nhận nuôi Cẩu Kỷ.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?” Vừa rồi lầm tưởng cô muốn tự sát, còn sợ tới mức trợn mắt há mồm, sao bỗng nhiên lại thay đổi thái độ?
“Bởi
vì. . . . . . Cô là người yêu mèo, tôi biết rất nhiều người chủ, tình
cảm của họ đối với thú cưng đều rất sâu nặng, tôi có thể hiểu được tại
sao cô lại lo lắng như vậy, có thể giúp được cô, tôi rất vui, dù sao bây giờ người yêu thương động vật không nhiều lắm.” Anh thoải mái nở nụ
cười.”Tôi cũng mong tôi không chỉ chữa bệnh cho động vật lúc chúng ốm
đau, có thể vì chúng mà làm việc gì đó, như vậy cũng tốt.”
Anh ta quả nhiên là người tốt. . . . . . Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ:
“Thật ra, tôi chỉ đột nhiên có suy nghĩ này, căn bản không nghĩ tới chi
tiết, anh hãy quên suy nghĩ ngốc nghếch của tôi đi! Hơn nữa,” Cô mỉm
cười: “Cẩu Kỷ bốn tuổi, tôi ba mươi tuổi, tôi nghĩ tôi có thể sẽ rời thế giới này muộn hơn nó, có thể chăm sóc nó cả đời.”
Cô cất bước, nhẹ nhàng để lại một câu: “Cám ơn anh, bác sĩ Quản.”
“Ặc, không phải. . . . . .” Quản Mục Đông ấp úng đưa mắt nhìn cô rời đi. Cô
một chút cũng không giống người đã ba mươi tuổi . . . . . .