Hứa Chí Hằng và Vu Mục Thành đang ngồi uống rượu trong bar của một khách sạn năm
sao, vì ở đây mới giống với những bar rượu mà khi du học ở Mỹ họ vẫn thường uống
với mục đích đơn thuần là giải sầu, chẳng có thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, chẳng
có cảnh chen vai như vũ trường, cũng chẳng có những đôi trai gái tay trong tay
kề vai đi lại. Ánh đèn ấm áp vừa đủ, ghế sofa rộng rãi. Hai người gọi rượu vang
rồi cùng ngồi nhâm nhi.
” Cậu đã bị vợ huấn luyện thành một người đàn ông
có gia đình thật sự rồi. Cô ấy chỉ đi công tác có một ngày, mai đã về rồi mà hai
người cứ gọi điện thoại liên tục cho nhau”.
Vợ của Vu Mục Thành làm công
tác tài chính cho một xí nghiệp nước ngoài, mỗi tháng cô phải lái xe đi vài ngày
trong thành phố để kiểm tra tình hình. Trước khi cưới, cô lái một chiếc xe
Citroen đã qua sử dụng. Sau khi cưới, Vu Mục Thành cương quyết bắt cô mỗi khi đi
đường dài phải lái chiếc BMW X5 của anh ta. Tạ Nam không muốn lái chiếc xe sang
trọng đó của chồng làm gì vì chỉ khiến cho đồng nghiệp và các cơ sở kinh doanh
đê ý bàn tán, nhưng trước đến nay cô không bao giờ thắng được năng lực thuyết
phục của Vu Mục Thành nên đành nghe theo. Hai vợ chồng vừa nói chuyện điện thoại
xong, Vu Mục Thành dặn cô nên đi ngủ sớm, mai phải lái xe cẩn thận, còn báo cáo
mình đang uống rượu cùng Hứa Chí Hằng và ngoan ngoãn nghe lời cô không uống quá
nhiều. Hứa Chí Hằng nghe mà lắc đầu cười.
“Chí Hằng, cậu đừng mạnh miệng,
rõ ràng là vừa tiễn bạn gái ra ga tầu hỏa, còn lên mặt nói tớ à?”
Hứa Chí
Hằng tiễn Diệp Tri Thu ra ga tầu hỏa, về đến nhà anh thấy buồn chán bèn gọi điện
cho Vu Mục Thành đi uông rượu. Nghe Vu Mục Thành nói thế, anh cũng cười: “Yêu
một cô gái còn bận rộn công việc hơn cả mình, đúng là cũng có cảm giác là
lạ”.
“Hôm nào đó cậu hẹn cô ấy, chúng mình cùng ăn bữa cơm đi, để tớ và
Tạ Nam gặp mặt cô ấy nữa chứ. Vợ tớ cứ nói cậu kén chọn ghê lắm, chẳng biết mẫu
người con gái nào mới lọt vào mắt xanh của cậu đây.”
“Rất phức tạp, cũng
rất đặc biệt. Nếu cậu mới gặp sẽ thấy đây là mẫu con gái điển hình của thành phố
này, tháo vát lanh lợi, mồm miệng sắc sảo, mạnh mẽ và biết mình cần
gì.”
Vu Mục Thành nghi ngờ nhìn anh bạn: “Nghe thì có vẻ không giống mẫu
người mà cậu thích.”
“Cứ gặp vài lần, cậu sẽ có nhiều cảm nhận khác nhau.
Khi cô ấy cười có chút điệu kỷ, giống như bao dung người khác, lại cứ như khuyên
bản thân mình hãy vui vẻ lên một chút. Khi cô ấy ở một mình, dáng vẻ rất cô đơn
nhưng khi gặp gỡ mọi người thì rất thỏa mái vui vẻ. Thông minh, thẳng thắn, độc
lập.”
“Vừa mới quen người ta mà đã có sự quan sát tỉ mỉ thế hả? Cậu tiêu
đời rồi Chí Hăng ơi!” Vu Mục Thành lắc đầu cười, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm:
“Lần trước tớ gặp anh trai cậu, anh ấy cũng nói tốt nhất là tìm một cô gái nào
đó để giữ chân cậu lại để cậu khỏi bay nhảy mà chuyên tâm làm việc cho
tốt.”
” Câu nói này không công bằng rồi, nửa năm nay chẳng phải tớ sống
như một con trâu đó sao? Có cậu làm chứng đấy, như thế còn chưa là chuyên tâm
làm việc à?”
“Cậu cũng biết anh trai cậu yêu cầu bản thân anh ấy ở mức độ
nào rồi đấy.”
Anh trai Hứa Chí Hằng hơn anh bảy tuổi, Hứa Chí Hằng chỉ có
thể thừa nhận, anh trai anh chính là ví dụ điển hình về một tín đồ của công
việc. Nói như vợ của anh ấy thì anh ấy đúng là người nghiện việc kiếm tiền chứ
không phải nghiên tiền. Còn anh thì từ trước đến nay, vẫn coi trọng việc hưởng
thụ cuộc sống, bị anh trai phê bình là chuyện thường xuyên.
” Có điều,
anh ấy vẫn vừa ý với công việc trong nửa năm nay của cậu, mình cũng không ngờ
cậu bắt tay vào nhanh như vậy. Công việc xây dựng về cơ bản tiến hành rất thuận
lợi, lại còn nhận được đơn đặt hàng của Quảng Châu nữa. Tuy khối lượng đặt hàng
không lớn lắm nhưng như thế đã là một sự khởi đầu hoàn hảo rồi.”
“Công
việc cũng có niềm vui của nó nhưng nếu cứ như anh trai mình coi công việc là cả
cuộc sống thì mình không theo được đâu, cũng may chị dâu mình chịu được anh ấy.”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Mục Thành, nếu cậu cũng như vậy thì Tạ Nam có chịu được
không?”
“Cái này khó nói lắm, vì Tạ Nam tính cách khá nhẫn nhục, nhưng không phải
kiểu nhẫn nhịn vô nguyên tắc đâu.” Nhắc đến Tạ Nam, Vu Mục Thành nở nụ cười:
“Hơn nữa, có phải ai cũng làm được như anh trai của cậu đâu, mấy năm nay anh ấy
tiến nhanh thật đấy”.
“Anh ấy dành phần lớn thời gian vào công việc nên
cảm thấy công việc là quan trọng nhất. Mình không thể làm được như anh ấy, mình
muốn dành thời gian và tình cảm của mình để tìm nguồn vui bên người mình
yêu.”
Hai người đang nói chuyện thì có một cô gái dáng cao ráo và xinh
đẹp đi đến chào: “Ôi, thật bất ngờ lại gặp Tổng giám đốc Hứa ở đây”.
Hứa
Chí Hằng vội đứng dậy: “Chào cô Lý! Đây là bạn tôi, Vu Mục Thành. Còn đây là cô
Lý Tư Bích, MC của đài truyền hình. Lần trước cô ấy đã đến phỏng vấn để thực
hiện bản tin tổng hợp về khu công nghiệp của chúng ta”.
Hai người lịch sự
gật đầu chào nhau, Lý tư Bích tiện thể ngồi xuống: “Tổng giám đốc Hứa, tuần
trước tôi có gọi điện cho anh đúng lúc anh đang đi công tác nên chưa nói chuyện
kỹ được. Chương trình được quay hôm đó chắc sẽ phát sóng trong vài ngày tới, khi
thời gian được ấn định, tôi sẽ gọi điện cho anh. Đài Truyền hình của chúng tôi
rất muốn làm một chùm tin về các thương gia Chiết Giang đến làm ăn ở thành phố,
đó cũng là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho các anh. Tôi rất muốn hẹn anh dịp
nào đó để bàn bạc kỹ với anh về khung chương trình phỏng vấn.”
“Cô Lý à,
chúng tôi là loại hình doanh nghiệp sản xuất quy mô nhỏ, hơn nữa cũng mới bắt
tay vào đầu tư nên chúng tôi chưa có ý định quảng cáo rầm rộ. Lần trước, đúng là
chúng tôi không tiện từ chối ý tốt của quý đài về việc quảng cáo cho toàn khu
công nghiệp, vì thế e rằng lần này tôi phải từ chối phỏng vấn thôi.”
Lý
Tư Bích vấp phải sự từ chối rất thẳng thắn nhưng cô không hề tỏ ra không vui,
ánh mắt vẫn thân thiện, tươi cười nói: “Tổng giám đốc Hứa thật khiêm tốn, xí
nghiệp của anh đã trở thành trọng điểm thu hút vốn đầu tư của toàn khu công
nghiệp với tổng vốn đầu tư lên đến gần hai trăm triệu nhân dân tệ, đã được đưa
vào Quy hoạch Phát triền công nghiệp linh kiện ô tô của toàn tỉnh. Thế mà anh
vẫn nói là doanh nghiệp quy mô nhỏ, lãnh đạo ủy viên nhân dân tỉnh đã có lời dặn
dò là phải làm thành chương trình trọng điểm nên đài truyền hình chúng tôi thực
sự coi trọng.”
“Cô Lý đúng là một phóng viên chuyên nghiệp.” Hứa Chí Hằng
mỉm cười: “Nhưng chúng ta sẽ không phát triển tiếp đề tài đó nữa cô muốn uống gì
không?”
“Xin phép không làm phiền hai vị nữa, bạn tôi đang chờ ở bên kia.
Toi vẫn mong Tổng giám đốc Hứa bỏ chút thời gian xem qua khung chương trình của
chúng tôi. Bây giờ tôi đang thử kiêm nhiệm thêm chức năng biên tập chương trình,
mong Tổng giám đốc Hứa hết sức giúp đỡ.” Cô đứng dậy, Hứa Chí Hằng và Vu Mục
Thành cũng đứng dậy theo, cô bắt tay từng người rồi nhẹ nhàng bước đi.
Vu
Mục Thành cười nói: “Chí Hằng này, xem ra cô Lý vẫn muốn phỏng vấn cậu bằng được
đấy!”
“Tớ chắc chắn không tham dự vào cái vụ phỏng vấn này nữa đâu, chẳng
có ý nghĩa gì cả. Chúng ta đầu tư rồi nhưng còn chưa biết bao giờ sẽ thu lợi
nhuận, nếu chưa gì đã làm quảng cáo rùm benh lên thì sẽ làm cho người cùng ngành
cười cho thối mũi. Hơn nữa chỉ có tớ là Tổng giám đốc, bố tớ mới là Chủ tịch hội
đông quản trị, còn cậu là Phó chủ tịch hội đồng quản trị, nếu có phỏng vấn thì
nên phỏng vấn cậu mới đúng.”
Vu Mục Thành kính cẩn từ chối: “Cái chỗ đó
cậu đừng đẩy tớ vào chứ, tớ cũng chẳng thấy có ý nghĩa gì. Mà cậu cũng đừng nóng
ruột, trong trường hợp bình thường thì đầu tư ở quy mô này khoảng hai năm là thu
được lợi nhuận. Còn nếu phát triển tốt mà sau một năm đã có lợi nhuận thì thật
là một thành tích đáng nể đấy. Chắc chắn anh trai cậu sẽ không đưa ra những yêu
cầu không thực tiễn với cậu đâu”.
“Nhưng bản thân tớ cũng có những yêu
cầu riêng với mình chứ!”
“Cậu và anh trai cậu ít nhất cũng có một điểm
tương đồng đấy, đó là yêu cầu đối với bản thân rất khắc khe.”
“Nếu cuộc
sống của con người mà không có những yêu cầu thì thật quá vô nghĩa.”
Vu
Mục Thành cười lớn: “Thế nên tớ vẫn có chút lo lắng thay cho banh gái của cậu,
những kẻ yêu cầu bản than khắc khe thì yêu cầu người khác cũng không thấp
đâu”.
Hai người cứ thế vừa chậm rãi uống vừa nói chuyện rất tâm đắc. Khi
họ xuống lầu, không ngờ lại gặp Lý Tư Bích cũng đang đi xuống. Cô nói: ” Tổng
giám đốc Hứa có tiện đưa tôi về nhà không? Bạn tôi còn có một chút việc nên giờ
chưa về được”.
Hứa Chí Hằng cười nói: “Tôi ở gần đây nên đi bộ đến, hay
là tôi nhờ Vu Mục Thành đưa cô về vậy”.
Vu Mục Thành đi chiếc xe Citroen
cũ của Tạ Nam, lúc này anh đang mở cửa xe định vào. Lý Tư Bích liếc nhìn chiếc
xe anh một cái, cười nói: “Thôi không phiền anh Vu nữa. Tổng giám đốc Hứa này,
hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng đi bộ nhé! Tiện thể bàn một chút về
khung chương trình phỏng vấn được không?”
Hứa Chí Hằng chẳng có cách nào từ chối nữa, đành gật
đầu. Nhìn sang bên kia chỉ thấy Vu Mục Thành cười và nháy mắt với anh: “Vậy nhé,
tôi xin phép về trước, chào hai người”. Anh lên xe vút đi êm như một làn
gió.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi khách sạn, đi trên phần đường dành cho
người đi bộ của đại lộ lớn ven sông Tần Giang, con đường này khi đêm về không
còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày, gió cuốn hơi nước trên sông thổi lên mát rượi,
thời tiết thật mát mẻ, rất phù hợp để đi tản bộ.
Lý Tư Bích không đá động
gì đến chuyện phỏng vấn: ” Tổng giám đốc Hứa đã quen với thời tiết và môi trường
ở đây chưa?”.
“Cũng quen rồi, có điều chưa thể nghiệm được cái nóng khủng
khiếp của mùa hè nơi đây.”
“Đúng đấy, mùa hè ở đây thực sự rất nóng. Khi
còn nhỏ, tôi cứ mơ ước được đến sống một nơi mà thời tiết bốn mùa đều là mùa
Xuân, tốt nhất là có cả mùi cá biển, chỉ cần mở cửa sổ ra là nhìn thấy mặt trời
lên, để chân trần chạy ra ngoài là giẫm lên bãi cát dài màu trắng bạc, cứ đến
cuối ngày sẽ có tiếng thủy triều ru mình vào giấc ngủ.” Lý Tư Bích thật là một
MC đúng nghĩa, giọng nói ngọt ngào trong trẻo, ngữ điệu nhịp nhàng, êm tai, rất
dễ đi vào lòng người.
Hứa Chí Hằng cười đáp lại: “Một cuộc sống thật nên
thơ, đó cũng là mơ ước của rất nhiều người”.
“Nói như vậy thì Tổng giám
đốc Hứa cũng có suy nghĩ giống như tôi à?” Dưới ánh đén, nụ cười của cô đẹp mê
hồn: “Haizzz, trước đây mỗi lần tôi nhắc đến mơ ước đó thì người khác đều nói
tôi trẻ con quá.”
“Trẻ con một chút cũng có gì là không tốt
đâu”.
“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy mình còn giữ chút tính trẻ con là điều
hay.”
Hứa Chí Hằng mỉm cười, anh đứng lại và nói: “Nếu cứ đi tiếp thế này
thì thành ra cô Lý lại là người đưa tôi về rồi. Hôm nay tôi đã uống chút rượu
nên không tiện lấy xe đưa cô về. Tốt nhất là bây giờ tôi gọi giúp cô một chiếc
taxi nhé?”
Lý Tư Bích tỏ ra rất thỏa mái: “Tôi thấy anh cứ gọi tôi là Tư
Bích, còn tôi sẽ gọi anh là Chí Hằng, chứ gọi thế này khách sáo quá.
Mình nói
chuyện vui vẻ thì có kể ai tiễn ai đâu, Nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, để
hôm khác tôi gọi cho anh để hẹn thời gian mình nói chuyện phỏng vấn, được không
anh Chí Hằng?”
Hứa Chí Hằng cười và gật đầu, anh giơ tay vẫy một chiếc
taxi, rồi mở cửa xe cho cô: “Mình liên lạc sau nhé. Chúc cô ngủ
ngon!”
Taxi lướt đi êm ru, Hứa Chí Hằng nhìn đồng hồ, đã mười một giờ
rồi. Anh nghĩ chắc lúc này Diệp tri Thu đã ngủ nhưng anh vẫn rút điện thoại nhắn
tin cho cô. Không ngờ Tri Thu gọi điện lại ngay.
“Em chưa ngủ
à?”
“Chuẩn bị rồi!” Nghe trong máy có tiếng tàu hỏa ầm ầm, giọng nói của
cô có vẻ mệt mỏi: “Anh cũng đi ngủ sớm đi nhé!”
“Ngủ đi em, chúc em ngủ
ngon! Mai anh sẽ điện lại cho em.”
Sáng nay, trợ lý Tiểu Lưu đưa vé tàu
cho Diệp Tri Thu và nói với cô rằng Thẩm Tiểu Na cương quyết muốn cùng cô đi đợt
này. Theo kế hoạch của Lưu Ngọc Bình, Thẩm Tiểu Na cùng nhà thiết kế sẽ đi vào
sáng hôm sau, vừa đủ thời gian để tham gia lễ khai mạc triển lãm, còn cô sẽ đến
trước để thị sát thị trường. Cô không rõ tại sao Thẩm Tiểu Na cứ muốn đi cùng
mình nhưng cô cũng mặc kệ. Hứa Chí Hằng đưa cô đến ga, cô không cho anh đi vào
trong để khỏi phải chạm mặt Thẩm Tiểu Na.
Chuyến tàu này xuất phát lúc
chín giờ hai mươi phút tối. Diệp Tri Thu đã làm mọi công tác vệ sinh ở nhà rồi,
cô leo lên giường tầng giữa nằm nhắm mắt thư thái, chỉ đợi đèn tắt là chìm vào
giấc ngủ. Thế nhưng, Thẩm Tiểu Na nằm tầng dưới lại quen đi ngủ muộn nên cứ muốn
bắt chuyện với cô, Diệp Tri Thu đành ậm ừ cho qua. Đến khi không cưỡng được cơn
buồn ngủ, cô đành nói thẳng để Thẩm Tiểu Na xoay ra chơi PSP”.
Điện thoại
đổ chuông, cô giơ lên xem thì thấy số gọi đến lạ hoắc, tiện tay ấn nút
nghe.
“Xin chào, xin hỏi ai đó?”
“Chào cô Diệp, tôi là Phương Văn
Tĩnh.”
Diệp Tri Thu chán ngán, hạ thấp giọng: “Thực sự tôi không muốn
nói, vậy mà cứ phải nói. Tại sao lại là cô? Cô lại nói với tôi chuyện váy cưới
phải không? Mặc dù tôi không để ý đến chuyện cô mặc váy do ai thiết kế và làm
đám cưới với ai, nhưng bạn của tôi đã đưa ra quyết định, tôi chỉ có thể ủng hộ.
Tôi không thể đóng vai Đức Mẹ Maria đẻ khuyên cô ấy may váy cưới cho cô
được.”
“Tôi không nói chuyện váy cưới. Cô Diệp, tôi rất muốn gặp cô nói
một chuyện khác”.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần là không cần thiết
nhỉ”.
“Vậy cô cảm thấy tôi có cần thiết phải đi gặp vợ của Tổng giám đốc
Tăng để nói chuyện về quan hệ của cô với ông ta
không?”
Diệp Tri Thu nổi giận, cô ngồi hẳn dậy: “Cô đợi tôi
một chút” rồi cô xuồn nền, đi đến đoạn tiếp giáp giữa hai toa, cười lạnh lùng và
nói: “Cô Phương, cô đóng vai một người con gái ngây thơ hiền hậu trước mặt Phạm
An Dân chắc là vất vả lắm nhỉ? Bây giờ cô cảm thấy có thể bỏ mặt nạ ra để lộ rõ
con người thật với tôi rồi chứ gì?”
Phương văn Tĩnh cũng cười: “Như thế
là cô đồng ý gặp mặt tôi rồi, đúng không?”
” Tôi ghét nhất là bị người
khác điều khiển, nếu như cô thấy mình có nghĩa vụ phải tận tâm tận lực với vợ
ông Tăng thì cô cứ việc”.
“Ồ, tôi không ngờ đấy, cô đang đợi để ngồi vào
chiếc ghế Tăng phu nhân ư? Ha ha, như thế cũng tốt, tôi sẽ đến nói chuyện với bà
Tăng. Như thế có khi sẽ giúp cô sớm đạt được ý nguyện mà An Dân cũng bình tâm
không phải lúc nào cũng áy náy trong lòng. Anh ấy thật lương thiện, lúc nào cũng
nghĩ cô đang đau khổ vì anh ấy lắm.”
“Phạm An Dân hủy bỏ hôn ước nên đã
làm cô bị kích động sao? Cô nghĩ thoáng chút đi, anh ta làm việc đó đâu phải lần
đầu”. Rồi Diệp Tri Thu nghĩ đến Tổng giám đốc Tăng và bà vợ của ông ta, bỗng cảm
thấy buồn bã, quyết định để một thời gian nữa hẵng bàn đến những chuyện này. Cô
đưa di động gần chỗ tiếp giáp hai toa tàu đang kêu xình xịch, sau đó nói: “Cô
nghe thấy chưa, tôi đang ở trên tàu hỏa đi Bắc Kinh công tác, nếu cô thật sự có
thành ý muốn nói chuyện với tôi thì cứ đến.”
“Giờ cô không còn tình cảm
với An Dân nữa nhưng tôi rất yêu anh ấy. Chắc cô cảm thấy mình đang có ưu thế về
mặt tâm lý đúng không? Có điều cô có bao giờ tự hỏi, tại sao cuộc tình những sáu
năm của hai người lại dễ dàng bị anh ấy vứt bỏ đến vậy, anh ấy trong mắt cô chỉ
là người đàn ông vì tiền mà phải bán mình ư?”
Diệp Tri Thu nghiêm mặt
lạnh lùng nói: “Như vậy là cô muốn bàn bạc với tôi về chuyện nhân cách của đàn
ông sao? Nhưng tôi không hiểu, tại sao tôi lại phải dằn vặt mình về chuyện này?
Chỉ là anh ấy không yêu tôi nữa mà đã chuyển sang yêu cô, cô có thứ mà anh ấy
cần trong khi tôi lại không có. Còn chuyện đó là tiền của nhà cô hay là đạo đức
cao thượng của chính cô thì tôi không để tâm.”
“Thực sự cô nhìn vấn đề
rất thấu đáo, thảo nào trước đây An Dân đã từng nói với tôi, anh ấy cảm thấy bị
áp lực khi ở bên cô.”
“Tôi cảnh tỉnh cô nốt lần này thôi nhé, anh ấy đã
hủy hôn ngay tại ngân hàng, cô hãy tìm nguyên nhân ở ngay chính gia đình và bản
thân mình. Cô giả vờ khéo lắm, lúc đầu tôi cũng tin đấy. Nhưng khéo quá lại
thành ra vụng, tôi đoán rằng ở bên người khéo giả bộ quá thì áp lực cũng không
nhỏ chút nào. Có lẽ Phạm An Dân rất lương thiện nhưng anh ta cũng không ngốc. Cô
có vấn đề quan trọng nào cần nói với tôi mà phải dùng đến cả thủ đoạn đe dọa qua
điện thoại vậy?”
Phương Văn Tĩnh im lặng một lát, Diệp Tri Thu đang định
tắt điện thoại thì cô ta bỗng trả lời: “Cô nói đúng một phần cô Diệp ạ. Nhưng cô
nghĩ tại sao tôi cứ phải giả vờ như vậy, nếu như Phạm An Dân không có khúc mắc
trong lòng. Tại sao tôi cứ phải bám lấy cô mà nói chuyện chứ?”
“Đợi tôi
trở về ta sẽ nói chuyện sau. Cô nhớ rằng tôi không quen bị người khác uy hiếp
đâu, mà ông Tăng và bà vợ của ông ta còn cứng rắn hơn tôi nữa đấy, cô liệu mà xử
lý nhé!”
Diệp Tri Thu tắt điện thoại, cô dựa vào thành cửa, cơ thể lắc lư
theo chuyển động của tàu hỏa, nhìn ra ngoài thấy từng dẫy đèn bị đẩy lại phía
sau, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô nghĩ, cuối cùng vẫn bị cô gái đó bắt chẹt, lại
phải nói những lời từ chối chẳng thú vị gì mà chỉ làm mình thêm khổ
tâm.
Cô mệt mỏi lê bước tới khoang của mình và leo lên giường nằm xuống.
Thẩm Tiểu Na than vãn: “Làm sao mà nhủ nổi đây, ầm ỹ quá”.
Diệp Tri Thu
không muốn đáp lại. Từ lúc chuyển sang làm kinh doanh, cô đã đi khắp nơi trên cả
nước, máy bay, tàu hỏa, xe đường dài, làm gì được quyền chọn lựa. Khổ nhất là
một lần cô đi từ Tây Nam về, không mua được vé nằm, cứ thế phải ngồi ba mươi
tiếng đồng hồ. Khi xuống tàu hỏa, xách hành lý ra ngoài ga, cô đã thấy Phạm An
Dân đến đón mình. Cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, cô đã ngã vào vong
tay anh rất lâu.
Cô bỗng giật mình, không hiểu tại sao giờ cô lại nhớ đến
cảnh đó. Lúc đó, trong cô hoàn toàn là sự tin tưởng, là cái ôm siết chặt, nhưng
bây giờ áng mây đẹp đó đã tan đi mất, chỉ còn chút hoài niệm này thôi. Thế mà nó
luôn day dứt trong tâm trí cô không đúng lúc, làm cô buồn bã.
Lúc đó,
điện thoại lại kêu lên “tít tít”, cô cầm lên xem , hóa ra là nhắn tin của Hứa
Chí Hằng, anh chúc cô ngủ ngon và có giấc mơ đẹp. Cô bấm luôn nút gọi lại cho
anh, giọng nói dịu dàng êm ái của anh làm cô bình tâm trở lại. Sau khi nói với
nhau vài câu ngắn gọn, cô tắt máy và kéo chăn phủ kên người, rồi cứ thế chìm vào
giấc ngủ trong tiếng “xình xịch” đơn điệu của đoàn tàu.