Khách Quan, Không Thể Được

Chương 39



Hồ Nhất Hạ thổn thức xong rồi, quay đầu nhìn lại,
người khác còn duy trì thế đứng cao lớn ở bên giường, chỉ là vẻ mặt càng nặng
nề hơn.

Lúc này cô mới phát giác khác thường, có chút không
xác định vì sao mặt anh lại thối, không thể làm gì khác hơn là giật nhẹ quần
của anh. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, liền bị Chiêm Diệc Dương bắt lấy cổ
tay.

Anh tựa hồ hơi thống khổ, nắm vô cùng dùng sức, cổ tay
Hồ Nhất Hạ hơi đau: “Làm gì? !”

Chiêm Diệc Dương rũ mắt ngó ngó cô, bộ dáng thì cứ như
đang muốn nói lại thôi. Cho đến một dòng máu mũi lặng lẽ trợt xuống, anh mới
cắn răng toát ra hai chữ: “Bệnh viện. . . . . .”

Một giờ sau ——

Bệnh viện, khoa chỉnh hình.

Bác sĩ phân tích ảnh X quang, kết luận chẩn đoán bệnh
là: “Sống mũi bị gãy.”

Chiêm Diệc Dương bị người hại lại có vẻ mặt thoạt nhìn
vô cùng bình tĩnh, Hồ Nhất Hạ là đầu sỏ gây nên lại xanh mặt, đứng ở bên cạnh
anh, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Chiêm Diệc Dương đang chuẩn bị hỏi thăm bác sĩ, liếc
thấy con rùa đen rút đầu bên cạnh đang lúng túng thắt đầu ngón tay, bật cười,
“Đi mua đồ ăn sáng cho anh đi, anh đói bụng.”

Vừa nghe anh nói như vậy, Hồ Nhất Hạ cuống quít ngẩng
đầu lên, ngó ngó anh như được đại xá, quả quyết bay đi.

Mới vừa “bay” đến cửa phòng, chỉ nghe thấy
hai y tá trẻ tuổi kề tai nói nhỏ ở chỗ không xa: “Tôi đoán, là vợ chồng
son gây gổ, nữ hung ác, liền đá gãy sống mũi của bạn trai.”

Hồ Nhất Hạ: o_O”

“Chậc chậc. . . . Quá độc ác! Gương mặt anh tuấn
như vậy, sao cô xuống tay được. . . . Không đúng, xuống chân được?”

Hồ Nhất Hạ: -_-|||

“Tôi thật hiếu kỳ, có phải cô ấy luyện karate
không, người đàn ông kia tuyệt đối cao hơn 180cm, chân một cô gái làm sao đá
cao thế?”

Hồ Nhất Hạ: ~~o(>_

Ghé vào quán nhỏ bên ngoài bệnh viện mua bánh rán,
không mấy tình nguyện trở về nữa, nhắm mắt muốn sư phụ thêm nguyên liệu này,
nguyên liệu kia, mượn này giết thời gian.

Mè nheo đến cuối cùng, chọc cho sư phụ bánh rán cũng
phiền, cô mới không thể không trở lại bệnh viện. Xa xa nhìn thấy Chiêm Diệc
Dương đã đứng ở trên bậc thang ngoài cửa lớn đợi cô rồi, trong tay đang cầm túi
thuốc.

Một màn này cho Hồ Nhất Hạ cảm giác —— trong áy náy
tựa hồ còn xen lẫn một chút xíu ngọt ngào.

Bây giờ nhìn anh, tựa hồ sống mũi còn sưng hơn lúc
nãy, nhưng người đàn ông này rất kỳ quái, cũng không kêu đau, cho đến khi ngồi
lên xe, cũng không oán trách một câu, Hồ Nhất Hạ càng đứng ngồi không yên, lúc
anh chuyên tâm lái xe xem ra rất dữ, Hồ Nhất Hạ không thể làm gì khác hơn là
chờ đèn đỏ, xe dừng lại mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Muốn đi đâu?”

Chiêm Diệc Dương cắn bánh rán một cái: “Đi
làm.”

Hồ Nhất Hạ cũng cắn bánh rán một cái, ngoài miệng đáp
một tiếng: “Oh.” Trong lòng nghĩ, hình tượng chói lọi thần thánh
không thể xâm phạm của Chiêm Phó tổng trong suy nghĩ của mọi người, sẽ phải
hoàn toàn bị hủy ở trong tay Hồ Nhất Hạ cô. . . .

Thật là không thể tùy tiện oán thầm người khác —— Hồ
Nhất Hạ chính là ví dụ máu dầm dề, trái tim đang nói thầm, đột nhiên liền bị
bánh rán làm cay sặc, ho khan.

Báo ứng này tới vừa sung sướng lại cay nồng, Hồ Nhất
Hạ bị cay đến cả khuôn mặt đỏ bừng.

Nghe tiếng ho khan Chiêm Diệc Dương nghiêng đầu liếc
cô một cái, chỉ thấy cô vừa “ê ê ê” vừa hít hà vừa cúi kiểm tra bánh
rán: “Người nào thất đức như vậy? Bỏ nhiều tiêu cho em như vậy?”

Đang tự nói, nghĩ lại, quỷ thất đức bảo sư phụ bánh
rán liều mạng thêm gia vị, tựa hồ. . . chính là cô.

Quạt gió vào miệng một lát, uống nước, cảm giác cay
mới hơi giảm, Hồ Nhất Hạ lại không dám ăn, cố tình lại rất đói bụng, ánh mắt
tham lam không tự chủ liếc về phía Chiêm Diệc Dương.

Miệng nóng lòng cắn bình nước suối, làm vẻ không cam
lòng: “Cái của anh có vẻ không có vị gì lạ, ăn cái của em đi, khẩu vị cực
kỳ mạnh, ăn rất ngon.”

“Không cần.”

Anh càng cự tuyệt, ý chí chiến đấu của Hồ Nhất Hạ càng
sục sôi, tựa như một phần tử chuyên nán hàng, chưa bán ra vật phẩm trong tay
thì thề không bỏ qua. Trêu chọc ai cũng không thú vị bằng trêu chọc cô, Chiêm
Diệc Dương nghiêng cả thân thể về phía cô, tỏ vẻ em làm khó dễ anh: “Anh
không quen ăn đồ người khác ăn rồi.”

Hồ Nhất Hạ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng
không cười: “Yên tâm, rất sạch sẽ.” Thật ra thì cô càng muốn nói,
thời điểm kiss ăn bao nhiêu nước miếng của lão nương mi cũng không ngại bẩn,
hiện tại kiểu cách cái mông. . . .

“Cái của anh cũng rất cay.”

Anh nói xong, lại thoải mái nhàn nhã cắn một cái. Hồ
Nhất Hạ cũng sắp trợn trắng mắt: “Lừa gạt ai? Có cay hơn cái của em không?
Để cho em nếm thử một chút.”

Nói xong muốn vươn tay đoạt, đáng tiếc, bị Chiêm Diệc
Dương tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay không được như ý.

“Thật muốn nếm thử một chút? Em xác định?”

Dáng vẻười của anh khiến Hồ Nhất Hạ nhìn mà cả người
sợ hãi, “Thôi! Không nếm nữa!” Dùng sức vung tay lên, lại không tránh
thoát sự kiềm chế của anh.

Nụ cười của Chiêm Diệc Dương càng làm người ta sợ hơn,
“Hiện tại hối hận đã chậm.”

Tiếng nói vừa dứt, Chiêm Diệc Dương chợt kéo cô tới
đây, đôi tay ôm lấy mặt của cô, hôn.

Trong cổ họng anh cay vô cùng, Hồ Nhất Hạ cảm thấy
miệng mình cũng có thể bốc khói, mê mê hồ hồ nghĩ, người này coi như thành
thực, bánh rán của anh thực sự cay hơn của cô nhiều. . . .

Trực giác muốn lui ra, lại không nỡ kết thúc cực hạn
dây dưa giữa môi và lưỡi, chỉ có thể nhắm hai mắt, mặc cho anh tỉ mỉ nếm, liếm
láp.

Người đàn ông này rõ ràng không thích ăn đồ ngọt,
trong miệng còn cay quá mức, nhưng sao cô cảm thấy, mình sắp giống như Ice
Cream, bị anh mút tan. . . .

Bị mấy cọng râu ngắn của anh đâm trúng, mặc dù hơi
đau, vẫn không nỡ tách ra, quả đấm của Hồ Nhất Hạ mềm mại chống đỡ ở ngực anh,
hơi sức hóa thành mềm mại, cho đến khi cằm bị đâm ửng hồng, mới ưm một tiếng:
“Râu ria của anh. . . .”

Chiêm Diệc Dương thoáng tách ra, đôi tay vẫn đang ôm
mặt của cô, nhìn ánh mắt của cô, còn có môi, nhìn đến mức Hồ Nhất Hạ liên tiếp rụt
cổ. Ánh mắt liếc thấy đèn đỏ chuyển xanh lá, Chiêm Diệc Dương ngồi nghiêm
chỉnh, đột nhiên quẹo thật nhanh, xe chạy nhanh lên đường xe hướng ngược lại.

Hồ Nhất Hạ liếm liếm đôi môi, hơi mất hồn mất vía,
“Không phải nói đi công ty sao?”

Chiêm Diệc Dương quẹo cua, gia tốc: “Về nhà cạo
râu.”

Cạo râu? Được rồi, cạo thì cạo đi, Hồ Nhất Hạ không có
ý kiến, nhưng. . . . Tại sao anh cạo râu cạo râu, sao cạo cô lên giường luôn

Ánh sáng trong phòng ở nhà trọ này cực tốt, rèm cửa sổ
trong phòng ngủ cũng không có, Hồ Nhất Hạ nằm lỳ ở trên giường, đầu vừa đúng
hướng về mép giường, giữa trưa ánh mặt trời xuyên qua, mí mắt cô ấm ấm áp áp,
cô lại không chịu mở mắt.

Chủ nhân nhà trọ từ trong phòng tắm ra ngoài, lau tóc
ngồi ở mép giường, vỗ vỗ mông của cô: “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Hồ Nhất Hạ rối rít cắn răng, cũng là hơi thở mong
manh: “Ăn anh!” Lột da hủy xuông đều không đủ để phát tiết phẫn hận
bị ăn khô lau sạch của cô.

Hồ Nhất Hạ hết sức hối hận về việc thổ lộ tối hôm qua.

Tay của anh vẫn còn làm ác ở trên lưng của cô, cô
không để ý tới, nằm ở đó không nhúc nhích, anh liền dán cả người qua, tiến tới
bên tai cô: “Em xác định? Mới vừa rồi còn chưa ăn no?”

Hồ Nhất Hạ cắn răng, giả chết. Chiêm Diệc Dương vén
tóc mai của cô ra sau tai, vành tai mượt mà đáng yêu của cô lộ ra, anh cũng
không còn khách khí, hôn từng chút từng chút.

Hồ Nhất Hạ dùng sức lắc đầu: “Anh tin em thụi cùi
trỏ một cái, lỗ mũi của Phó tổng ngài sẽ không phải chỉ nứt xương đơn giản vậy
không!”

Trong phòng ngủ vang lên tiếng cười của anh.

Đây coi như là bị cô hù dọa? Bệnh cũ của Hồ Nhất Hạ
lại tái phát, được lời chút liền dễ dàng quên hết tất cả, lúc này cũng như thế,
bọc chăn quỳ lên, trên cao nhìn xuống anh: “Nếu về sau mi dám muốn làm gì
thì làm với lão nương, lão nương liền nói cho mọi người biết chuyện mi không
làm việc chính đáng, giờ làm việc lại kéo nữ thuộc hạ lăn lên giường!”

Cô đắc chí nhướng lông mày lên, hoàn toàn không còn
mất sức như lúc nãy, cũng không còn vẻ mảnh mai, Chiêm Diệc Dương vỗ trán, cánh
tay che khó miệng nhếch lên.

“Buổi sáng chỉ có một vụ đàm phán với Nhật
Phương, hơn nữa đã muộn, huống chi, em cảm thấy bộ dạng hiện tại của anh còn
trấn được những tinh anh của đối phương?”

Trên mũi anh đắp thuốc dán, nhìn thật có chút đáng
thương, người đàn ông này bán thịt lại ngại đáng yêu, chơi cường thế lại chơi
yếu thế. . . . Hồ Nhất Hạ làm sao cũng không chơi nổi anh, nhận thua, than thở:
“Chúng ta coi như là huề nhau. Em muốn ăn thịt bò bít tết.”

Tay Chiêm Diệc Dương như có như không xoa vành tai của
cô, giống như đang suy nghĩ gì, dừng một chút mới nói: “Có một chỗ, miễn
phí thịt bò bít tết, rượu đỏ. . . . Em đến cũng miễn phí, có muốn hay
không?”

Anh càng hướng dẫn từng bước càng giống như không yên
lòng, Hồ Nhất Hạ hoài nghi quan sát anh: “Có chuyện tốt này?”

Anh từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Nhát gan, không
dám đi?”

“Đi! Anh còn có thể bán em hay sao?”

Hồ tiểu thư dễ dàng bị khích, vừa bị khích liền mắc
câu. Đợi cô bị đưa đến chỗ nghe nói tất cả miễn phí thì hối hận đã không
kịp ——

Trường hợp này gọi là, bữa tiệc đính hôn.

Hồ tiểu thư lại bị gian thương bố trí, buồn bực không
vui, tâm tình của Hồ tiểu thư – nữ chính của bữa tiệc đính hôn tựa hồ cũng
không tốt đến đâu, nhất là nhìn thấy Hồ Nhất Hạ và Chiêm Diệc Dương nắm tay
vào.

Hồ Nhất Hạ buồn bực rồi, Phương Chu hết sức khôn khéo,
làm sao không nhìn thấy lửa mạnh thiêu đốt hừng hực trong mắt vị hôn thê của
mình?

Khó được khí trời tốt, vài nhóm người tụ t với nhau,
tự nhiên cũng có không chú ý nhiệt độ thấp lộ ra từ nữ chủ nhân nơi này, hết
sức đẹp mắt.

Chiêm Diệc Dương và cô tiến lên chào hỏi cùng Phương
Chu, Hồ Nhất Hạ hơi luống cuống tay chân, vội vàng kéo anh: “Em nói rõ
trước nha, em chỉ phụ trách ăn, không phụ trách diễn trò.”

“Không thành vấn đề.” Anh dắt tay của cô,
khoác lên trên cánh tay mình.

Hồ Nhất Hạ vẫn hơi không tình nguyện, bộ lễ phục mà
gái tây giả mặc hôm nay, cô tựa hồ đã từng thấy trong mục lục của một vị thợ
may nổi tiếng nào đó, y phục mà mình đặt từ mục lục vẫn còn chưa được chuyển từ
châu Âu đến, gái tây giả đã mặc vào.

Thậm chí hai người hầu nhỏ bên cạnh gái tây giả cũng
mặc trang phục và mang trang sức không rẻ, hai bên đối lập, mình mặc trang phục
nhung quả thật chính là một cô nàng quê mùa không hơn không kém.

Âm thầm cắn răng: gian thương tốt hơn hết là trực tiếp
nói cho cô biết muốn tới làm gì, cô mới có thể thay “chiến bào”.

Thật may là gái tây giả thấy bọn họ đến gần, nói mấy
câu ở bên tai Phương Chu, lúc này xoay người trở về phòng.

Dũng khí của Hồ Nhất Hạ nhất thời trở lại, ba bước
thành hai bước đi tới trước mặt Phương Chu: “Chú rể hôm nay thật
đẹp!”

Ngồi trên xe lăn đi lại không mấy dễ dàng, Phương Chu
vốn muốn ngăn bà xã mình, đáng tiếc đã muộn một bước, nhưng những việc này cũng
không trở ngại Phương Chu nhìn về phía Hồ Nhất Hạ: “Cô gái nhỏ miệng ngọt,
đợi lát nữa cho em bao tiền lì xì.”

Phương Chu chuyển sang Chiêm Diệc Dương, mặt vẫn cười
ấm áp: “Không phải nói công việc quá bận rộn, không thể phân thân
sao?”

“Vẫn là lễ đính hôn của cậu quan trọng

Người khác thật đúng là nói láo không đánh bản nháp ——
Hồ Nhất Hạ yên lặng khi dễ trong lòng.

Phương Chu thường ngày thích mặc quần áo thoải mái,
lúc này mặc một bộ lễ phục làm cả người anh rạng rỡ hẳn lên, cả xe lăn cũng
mới, Hồ Nhất Hạ lo có sở thích thưởng thức tất cả đồ vật đẹp, mắt dính vào trên
người Phương Chu, Chiêm Diệc Dương đột nhiên giơ tay lên, làm bộ muốn che kín
mắt của cô, Hồ Nhất Hạ mới không cam không nguyện thu hồi ánh mắt .

Phương Chu cũng lơ đễnh: “Lỗ mũi của cậu bị gì
vậy?”

“Mới tạo hình.”

Chiêm Diệc Dương nói xong không quên nhíu mày liếc cô
một cái, quả nhiên, mặt của cô trong nháy mắt biến ảo thành một chữ “囧”.

“Tạo hình mới này. . . . Rất khác biệt đó. Đúng
rồi, cô gái nhỏ, thấy lễ đính hôn này thế nào?”

Hồ Nhất Hạ làm như ngắm nhìn bốn phía, thật ra thì chỉ
vì tránh ánh mắt có chút lên án của Chiêm Diệc Dương: “Không tệ không
tệ.”

“Vẻ mặt của em cũng không giống như đang nói ‘
không tệ không tệ ’, giống như đang nói ‘ không lớn ’ thì có.”

Hồ Nhất Hạ nhún nhún vai: “Nếu như là em kết hôn,
ta muốn Bugatti Veyron[1] mở đường, Aston Martin[2] quay phim, Zeppelin DS8[3]
hộ tống, sau đó em và ông xã cởi con lừa vào giáo đường.”

Phương Chu “Phì” một tiếng bật cười, khóe
miệng Chiêm Diệc Dương giật giật.

Chú rễ còn những người khách khác phải tiếp, Chiêm
Diệc Dương cũng muốn xã giao, đặc biệt là một số trưởng bối có mặt, “Em
đừng đi, đến lúc đó bị h chuyện mang thai, chính em chịu.”

Hồ Nhất Hạ ước gì như thế, gật đầu như bằm tỏi.

“Đợi anh ở đây, lát nữa dẫn em đi gặp cô dâu,
chúc mừng là được.”

Hồ Nhất Hạ có chút không muốn, nên từ chối cho ý kiến,
rỗi rãnh chuồn đi ăn cái gì, sung sướng tai thoải mái tai.

Bàn ăn ở đây là hình vuông, Hồ Nhất Hạ bưng toàn bộ
thức ăn trên một cái bàn núp ở dưới mặt bàn gặm.

Cho dù vùi trong góc như vậy, vẫn không tránh được lo
lắng mình sẽ bị người khác dễ dàng bắt được, cho nên Hồ Nhất Hạ một mực nắm
chặt thời gian nhét thức ăn vào miệng ——

Tối thiểu sau khi ăn xong, có thể có đủ dũng khí đối
mặt gương mặt làm người ta hâm mộ ghen ghét mặt của gái tây giả.

Nào ngờ cô núp dưới khăn trải bàn, ăn đến sắp ói ra,
lại không có ai tới tìm cô. Hồ Nhất Hạ ăn đến cả người không có cảm giác, lặng
lẽ ngồi chồm hổm lên, lay bàn bên cạnh, lộ ra hai con mắt, nhìn về hội trường
chính bên kia.

Đúng lúc có có một vị khách ở đối diện đang lấy trứng
cá muối, dưới đáy bàn đột nhiên toát ra một cái ót và hai con mắt xoay vòng như
tặc, khách nhất thời sợ tới mức khẽ gọi một tiếng, cái muỗng trong tay theo
tiếng rơi xuống, vài giọt nước trứng cá muối vừa đúng bắn vào trên ót Hồ Nhất
Hạ.

Hồ Nhất Hạ không thể tìm được bóng dáng quen thuộc ở
hội trường chính, lúc này mới nhớ lại đối diện còn có vị khách bị mình làm sợ
tới mức mất tiếng đang đứng, lau trứng cá muối trên trán, cười cười xin lỗi với
đối phương, bàn chân bôi dầu, trượt!

Chiêm Diệc Dương cao, khí thế lại đủ, cực kỳ dễ thấy
trong đám người, Hồ Nhất Hạ suy nghĩ cô điều tra tử tế bên ngoài cũng không tìm
anh, vậy anh nhất định trốn trong phòng.

Bưng ly nước trái cây, nghênh ngang vào trong phòng,
ba tầng lầu, gian phòng thật nhiều, Hồ Nhất Hạ mới vừa lên cầu thang liền nghe
thấy hành lang lầu một tựa hồ có tiếng xe lăn, men theo thanh âm này đi chậm
qua.

Quả nhiên, xa xa đã nhìn thấy Phương Chu đẩy bánh xe
lăn đi về hướng cô đang đến, Hồ Nhất Hạ đang muốn mở miệng kêu anh, lại bị thái
độ khác thường và vẻ mặt của anh hù dọa, bất tri bất giác im lặng.

Hành lang lầu một chỉ có một gian phòng trong cùng,
nhìn trang trí bên ngoài, tựa hồ là phòng nghỉ ngơi của cô dâu và chú rể, Hồ
Nhất Hạ đang liếc trộm vào trong phòng nghỉ mở hé cửa, Phương Chu mới vừa ngẩng
đầu lên liền phát hiện cô.

“Hi hi!” Rình coi bị bắt, Hồ Nhất Hạ vuốt
vuốt mái tóc, có chút ngượng ngùng, “Thấy Chiêm Diệc Dương chứ?”

Sắc mặt Phương Chu dần dần hòa hoãn: “Hình như
anh ấy ở bên ngoài.”

“Oh. . . .” Lòng hiếu kỳ quấy phá, Hồ Nhất
Hạ vẫn không nhịn được ngắm phòng nghỉ ngơi.

Phương Chu vỗ vỗ cánh tay cô: “Cô gái nhỏ, giúp
anh đẩy xe lăn đi.”

Hồ Nhất Hạ chỉ có thể ra sức. Đẩy xe lăn đi ra ngoài:
“Em đã hai mươi mấy, trưởng thành rồi, bị anh mở miệng gọi một tiếng cô
gái nhỏ, thật là xấu hổ. Sau này gọi là ta Hồ Ly đi.”

Phương Chu cười cười: “Lần trước anh gọi em là Hồ
Ly tiểu thư, vị kia ở nhà em rõ ràng không vui. Xưng hô Hồ Ly này, để riêng cho
anh ấy gọi thôi.”

Cũng trong lúc đó, trong phòng nghỉ.

Hồ Diệc Hạ thật vất vả ngừng thút thít, Chiêm Diệc
Dương từ từ buông người đang ôm trong ngực ra: “Anh không biết Phương Chu
rốt cuộc sẽ dung túng em tới khi nào, nhưng anh dung túng, chỉ có lần cuối cùng
này thôi.”

Anh rút khăn giấy đưa cho cô, cô không có nhận. Chiêm
Diệc Dương cũng không nói nữa, liền rời đi.

“Tại sao? Cô ấy đến sau!” Tiếng Trung của cô
cũng không tốt, lại nức nở, càng nói không rõ, Chiêm Diệc Dương dừng lại bước
chân, không quay đầu lại, trả lời từng chữ từng chữ:

“Chỉ có mình cô ấy.”

. . . . . .

Hồ Nhất Hạ đẩy xe lăn tới cạnh bàn tròn ở hội trường
chính, như có mất mát liên tiếp ngắm nhìn bốn phía, Phương Chu cười cô:
“Mới một lát không thấy, em đã khẩn trương như vậy sao?”

“Ai khẩn trương hả? Em là sợ anh ấy. . . .”
. . . . Sợ anh ấy đi trêu chọc vợ của anh. . . . Lời này Hồ Nhất Hạ không có
dũng khí nói.

Cô không muốn nói, Phương Chu cũng không hỏi, chỉ cười
một tiếng cho qua, Hồ Nhất Hạ cũng cười theo, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chiêm
Diệc Dương đi tới bên này.

Vừa đến bên cạnh, liền hết sức tự nhiên ôm eo cô:
“Tán gẫu cái gì vui vẻ như vậy?”

Phương Chu không có trả lời, chỉ hỏi: “Vẫn còn
đang khóc sao?”

“Không khóc.”

Hai người như nói bí mật, tim Hồ Nhất Hạ ngứa ngáy
muốn hỏi rõ, nhưng Chiêm Diệc Dương đã dẫn cô đi: “Hơi đói, đi ăn cái
gì.”

“Em không đói bụng

Kháng nghị của Hồ Nhất Hạ không có hiệu quả, một lát
sau liền bị dẫy tới bàn ăn dành cho hai người bên lùm cây.

“Phương Chu làm Lễ đính hôn thật suy nghĩ cho
khách, sao còn an bài bàn cho tình nhân ở đây?”

Chiêm Diệc Dương cười cười.

Một lát sau phục vụ còn đưa rượu tới. Chiêm Diệc Dương
giúp cô rót một ly lớn.

Mùi rượu xông vào mũi, Hồ Nhất Hạ sắp không nhịn được,
nắm chuôi ly, ngón tay chặt lại chặt: “Không phải anh không cho em uống
rượu sao?”

“Anh đã gỏi Lãnh Tĩnh, chỉ cần không phải rượu
trắng thêm Whisky là không sao.”

“. . . . . .” Hồ Nhất Hạ cau mày quan sát
anh ở đối diện, “Anh và Lãnh Tĩnh biến thành chung một chiến tuyến lúc
nào?”

“Bí mật.”

Anh tỏ vẻ “lo uống rượu đi”, Hồ Nhất Hạ thật
lâu chưa có khui rượu rồi, ngẩng đầu lên “Ừng ực ừng ực” nuốt xuống
một ngụm lớn, chép chép mồm: “Cả người thoải mái!”

Chiêm Diệc Dương mỉm cười, rót đầy vào cho cô.

Lúc này, phục vụ đưa xong rượu, mới vừa đi ra phạm vi
tầm mắt của bọn họ, liền móc tiền boa trong túi quần ra đếm, cười đến mặt mày
nở hoa: “Đổi một chai rượu trắng thêm Whisky thì cho 1000, trời ạ, ông
trời ban cho con thêm mấy thiếu gia ngu ngốc cực phẩm nữa đi! ! !”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Bugatti
Veyron: có giá là $1,700,000 ~.~’

[2]
Aston Martin: từ $120000 – $250000

[3]
Zeppelin DS8: đây là 1 loại xe cổ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.