Ngày đầu Long Hiểu Ất đi, Long Tiểu Hoa cứ nằm trên giường
không chịu dậy.
Ngày thứ hai Long Hiểu Ất đi, Long Tiểu Hoa ăn cơm trong bếp.
Ngày thứ ba Long Hiểu Ất đi, cuối cùng Long Tiểu Hoa cũng có
động tĩnh.
Nàng chui xuống gầm giường, bê ra hộp tiền riêng đầy bụi. Đây
là thứ mẹ nàng đã để lại cho nàng trước lúc lâm chung, bao gồm cả của hồi môn
của nàng. Mẹ nàng vốn định tận tay giao cho tướng công của nàng lúc nàng động
phòng như thể mua một tặng một, sợ nàng không gả nổi cho ai. Nhưng Mẹ kế đến
động phòng cũng chẳng bước vào đã vội vã hưu nàng. Vừa hay nàng kiếm được một
khoản lớn. Nàng dùng số bạc này mua tiểu thuyết vài năm cũng được.
Nàng leo lên giường, thổi bụi, vươn cổ, lấy chiếc chìa khóa
nhỏ cắm vào ổ, mở hộp, lấy ra một chút bạc lẻ rồi chạy thẳng đến phường bán
sách.
Nàng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để lấy lại sự thoải mái, vui
vẻ, thoát khỏi cảnh “trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, ngủ cũng chẳng
buồn” mà Tiểu Đinh nói. Ai có thể ngăn cản được nàng chứ?
Vừa bước vào phường bán sách, nàng đã để bạc trên quầy. Chủ
tiệm vừa nhìn thấy nàng lập tức thay đổi nét mặt, nhếch mép, ra ám hiệu cho nàng
cứ theo quy tắc cũ của tiệm.
Dâm thư được dấu ở ngách trong cùng. Nàng không nói nhiều,
nhanh chóng đi đến chỗ chiếc giá ở ngách trong cùng, hớn hở lựa chọn.
– Cuốn sách mới của Tiểu Như Ý vẫn chưa về. Bây giờ, cô tiêu
bạc hào phóng như vậy. Đợi đến khi sách về, cô đừng khóc đấy nhé.
Chủ tiệm vừa cầm cái vỉ ruồi đi đập ruồi, phe phẩy như chiếc
quạt, vừa nói với nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn người đàn ông sặc mùi ủy mị ấy, hùng hổ
nói:
– Giao tình của chúng ta thân thiết như vậy, có hai lạng bạc
mà ông cũng tính với tôi sao?
– Haizzz! Chuyện nào ra chuyện đấy. Cô đừng có nói như vậy.
Mấy năm trước, tôi nhờ cô lấy chữ thư pháp của ông chủ Long. Cô cứ khất lần
khất lượt mãi. Bây giờ cô lại còn nói chuyện giao tình với tôi sao? – Chủ tiệm
liếc mắt coi thường cô. Đối với đám đàn bà con gái, sắc mặt ông ta chẳng tốt
bao giờ. Mặt ông ta chỉ sáng lên trước đàn ông đẹp mà thôi. Cũng chỉ có lúc
này, Long Tiểu Hoa mới cảm thấy thanh quản phái nữ của mình đã phát triển thành
thục đến thế nào.
– Sau đó, không phải tôi đã trả ông rồi sao… – Nàng ấm ức
giải thích.
– Để xem cô mang đến cho tôi chữ gì? – Ông ta trợn mắt.
– … Nhưng hắn chỉ viết chữ đó cho tôi. – Nàng có đem theo chữ
xin của chồng trước. Hắn đã dùng tay chỉ vào đầu nàng, đuổi nàng ra khỏi thư
phòng và ném theo cho nàng chữ này.
– Phải rồi. Cô muốn tôi treo chữ “Cổn” [1] lên
đầu giường sao? Đây là chữ mà đệ nhất mỹ nam trong thành viết cho tôi sao?
[1] Chữ “Cổn” (滚 ): Cút đi,
xéo đi.
– … Ông không thấy chữ này rất nhiều nét à? Còn chê nữa!
Chẳng phải vẫn hơn để hắn viết cho ông mười mấy chữ “Nhất” [2] sao.
[2] Chữ “Nhất” (一 ): Một.
– Hừ! – Ông chủ tiệm sách ôm đầu, không muốn nhìn nàng thêm
nữa. Đôi mắt phượng mở to, đánh giá chiếc áo choàng màu trăng non mới mua, soi
vào chiếc gương nhỏ trên tay, chỉnh lại những lọn tóc đen của mình.
– … – Tiệm sách này chẳng có tinh thần “khách hàng là trên
hết” gì cả. Vì nàng là vợ trước của đệ nhất mỹ nam nên ông ta càng khinh bỉ
nàng. Nàng đã sớm nhấn mạnh với ông ta, nàng không thèm tên mỹ nam đó. Thế mà
ông ta cứ không tin, lúc nào cũng cảm giác rằng nàng nhất định đã giở trò đồi
bại với mỹ nam đó. Haizzz! Ai bảo ông ta là chủ tiệm sách chứ? Cố nhẫn nhịn đi.
Chọn xong mấy cuốn sách, nàng đem đến quầy. Chủ tiệm hào hứng
lấy dây thừng buộc toàn bộ số sách nàng mua lại, nhìn nàng buột miệng hỏi:
– Nghe nói Bạch công tử, người đang kén vợ là bạn cũ của ông
chủ Long ư? Dạo này, Bạch công tử có thường hay đến nhà cô không?
– Ông muốn có chữ của Bạch công tử sao? – Vụ làm ăn đến rồi.
Nàng giương đôi mắt sáng rực lên nhìn, những cuốn sách này thật sự rất đắt.
– Ai cần cô đi kiếm chữ thư pháp nữa chứ?
– Vậy ông cần gì?
– Cô hỏi thăm giúp tôi thôi.
– Hỏi ư?
– Đàn ông cũng có thể tham gia kén vợ chứ?
– Phì!
– Cô làm gì thế? Nhổ nước bọt lung tung quá đấy.
– …
– Xong việc, tôi sẽ làm cho cô tấm thẻ ưu đãi, giảm giá mười
lăm phần trăm.
– Hai mươi phần trăm. – Chuyện này nguy hiểm như vậy. Dù là
nói với Bạch mã hoàng tử dịu dàng thì nàng cũng phải gánh chịu sóng gió.
– … Nữ nhân thật đáng ghét! Lại còn mặc cả nữa. Hứ! Được rồi.
Được rồi. Mua xong rồi thì đi đi. Nhìn thấy ả đàn bà chiếm giữ mỹ nam là tôi
lại thấy ghét rồi.
– … – Ông ta trỏ ngón tay đuổi nàng đi, điệu bộ trông thật đáng
ghét! Xì! Ghê chết đi được!
Nhận được nhiệm vụ, nàng nên trực tiếp đi tìm Bạch mã hoàng
tử lâu ngày không gặp. Có rất nhiều lý do mà. Nàng nên dũng cảm tiến về phía
trước, bất chấp mọi thứ đi tìm Bạch mã hoàng tử. Mẹ kế không có nhà, đúng là
thời gian tốt để hẹn hò. Nàng đã lãng phí mất ba ngày, không thể tiếp tục lãng
phí được nữa.
Bước ra khỏi tiệm sách, rẽ trái, rẽ trái rồi lại rẽ trái là
đến cổng thành. Hiện tại thời tiết rất đẹp, trời quang mây tạnh, nắng vàng rực
rỡ, gió thổi hiu hiu. Chẳng ai quản lý nàng, chẳng ai ép nàng cưỡi con ngựa
trắng ngốc nghếch đến chỗ hẹn. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Xách bọc
sách bước vào cửa, uống trà cùng Bạch mã hoàng tử, cùng nói chuyện… nghĩ đến đã
thấy vui rồi. Nhưng…
– Chết thật! Sao đột nhiên mình lại cảm thấy áy náy? Sao đột
nhiên mình lại cảm thấy có lỗi với hắn thế này? Sao mình lại có cảm giác muốn
làm một đứa con ngoan ngoãn ở nhà đợi cha về? Tại sao? Tại sao đột nhiên mình
lại có ý nghĩ rằng người đàn ông của mình ra ngoài làm ăn, mình nên ở nhà giữ
đạo làm thê tử? Cách nghĩ này thật đáng sợ! Á á á á á! Trời ơi! Á á á á á! Tất
cả là tại hắn ép mình học thuộc cuốn Điều răn nhi nữ. Á á á á á! Hắn
đã biến mình thành một hiền thê. Hắn dụ dỗ mình rồi bỏ đi là ý gì chứ? Á á á á
á!
Nàng đang ngồi thụp xuống ôm đầu thét lớn thì bỗng nhiên có
tiếng xì xào phía sau.
– Chúa thượng nói nha đầu này sao? Hình như cô ta phát điên
rồi.
– Không cần biết cô ta có điên hay không. Chúa thượng bảo bắt
về thì bắt về. Tiểu thư nhà họ Long thích đọc dâm thư, sáng sớm ngày ra cô ta
đã chạy ra khỏi Long phủ đi mua sách, ngồi đây thét lớn. Đúng là cô ta rồi.
Không sai đâu.
– Khẩu vị của Bạch thiếu chủ cũng kỳ lạ thật đấy! Chọn đúng
loại nữ nhân này sao? Hắn thật sự chịu đem thanh kiếm gia truyền nhà họ Bạch
đổi lấy nha đầu này à?
– Làm sao ta biết được. Chúa thượng nói có là có. Có điều đầu
óc của kẻ thường xuyên đến kỹ viện chắc chắn là không bình thường đâu. Ai cần
nói nhiều làm gì? Bắt người là việc cần gấp. Chúa thượng đang đợi đấy.
– Ơ! Người đâu rồi? – Cúi đầu xuống nhìn thì góc đó đã trống
không.
– Tất cả là tại ngươi nhiều lời đấy. Dù có ngốc hơn nữa, nghe
ngươi nói muốn bắt mình thì cô ta cũng sẽ chạy trốn thôi.
– Nhưng dù có ngốc hơn nữa thì cũng biết chạy trốn thoát thân
cần hơn. Ngươi xem, cô ta ôm chồng sách không chịu vứt đi kia kìa.
– Thế nên mau đuổi theo. Bắt lấy cô ta. – Chỉ có kẻ ngốc mới
để cô ta chạy thoát. Thế thì thật là mất mặt!
– Cứu tôi với! Có cướp giữa ban ngày… Hu hu hu hu…
Sau trận binh mã loạn lạc, trước mặt Long Tiểu Hoa tối sầm.
Nàng ý thức được rằng mình đã bị bắt cóc.
Mục đích của những kẻ vô lại đã quá rõ. Bắt cóc nàng để đổi
lấy thanh kiếm gia truyền của Bạch mã hoàng tử…
Những kẻ vô lại đó là ai cũng đã rõ. Đó chính là đám thổ phỉ
giang hồ đã bao vây nàng hôm tình cờ gặp Bạch Vô Ưu ở bờ sông.
Bạch mã hoàng tử, thời khắc thử thách tình cảm của họ đến
rồi. Xin hãy mau lấy thanh kiếm gia truyền đi chuộc kẻ đáng thương như nàng đi.
Hãy nói với chúng rằng: “Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Long Nhi nhà
ta”.
Ối! Chúng nhét thứ gì vào miệng nàng thế này? Phì phì phì!
Ối! Nàng bị tống vào bao tải mất rồi! Đâu cần phải như vậy chứ? Đạo cụ này có
phải là quá chuyên nghiệp không? Chúng chỉ làm tăng thêm tình cảm của nàng và
Bạch mã hoàng tử sau hoạn nạn mà thôi. Chúng chỉ giúp Bạch mã hoàng tử đóng vai
anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi. Chúng chỉ có thể giúp nàng hẹn hò thành công hơn
mà thôi.
Chúng dám đối xử với nhân vật nữ chính như vậy sao? Đúng là
làm phản rồi.