Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 1 - Chương 36: Một bát mỳ hấp dẫn



Kẻ đáng thương đã đánh bại Mẹ kế, đuổi hắn ra khỏi phòng ăn, một mình cô đơt ngồi ên bậc thềm ngắm sao, nhưng nàng hoàn toàn chẳng có chút hứng thú ăn uống, vì vậy nàng đành cố ăn cho no bụng. Sau những lời khuyên nhủ của Giả quản gia, Tiểu Đinh và Tiểu Bính, nàng bất đắc dĩ vén rèm, bước ra tiền đình. Nàng nhìn quanh, cuối cùng thì thấy ai đó đang tức giận ngồi ên bậc thềm.

Cái bóng của Long Hiểu Ất ong thật cô đơn!

Mặc dù hắn u sầu ngồi ên bậc thềm bằng đá nhưng tay vẫn giơ lên gọi gia đinh mang cho mình một ấm à. Hắn cầm chén à nhấp một hớp, thẫn thờ nhìn thảm cỏ được cắt thẳng tiếp ước mặt.

Nàng nhích từng bước, muốn lại gần hắn, nhưng thứ khí thế áp bức tỏa Pa ên người hắn đã ngăn bước chân nàng. Thực ra nàng cũng đang vô cùng tức giận. Tối qua khi uống say, lên xe ngựa, hắn cứ ôm lấy nàng nói hắn không cam lòng, sẽ có ngày hắn đòi lại, rồi lại quay sang nói nàng không bằng người khác. Trong lòng nàng đã khó chịu lắm rồi, hắn còn làm cho sự việc tồi tệ thêm như vậy.

Chẳng qua là uống rượu, chẳng qua là vui vẻ, có gì đátg tự hào chứ? Mỗi người đều có ý chí riêng. Nàng cũng thế. Không phải là hắn không biết. Bây giờ hắn tỏ vẻ coi Fhường nàng là ý gì chứ?

Nói gì mà muốn nàng phải hiểu chuyện một chút, đừng nên dựa dẫm vào hắn. Vậy sao hành động của hắn lại hoàn toàn ngược lại? Sao cứ phải ép nàng ngồi bên cạnh để gắp cho nàng những món ăn nàng không thích? Sao cứ phải một mình lo chuyện làm ăn, còn dùng tên nàng để mua thêm sản nghiệp? Lại còn đòi thay nàng chọn chồng, rồi không cho nàng làm hạnh đỏ vượt tường nữa chứ? Hắn căn bản là đang bỡn cợt nàng. Hắn không ở nhà, tàng như cá gặp nước tự do bơi lội, muốn làm gì cũng được, không cần phải để ý đến cảm nhận của hắn.

Nàng có biết tự chăm sóc bản thân hay không thì liên quan gì đến hắn? Hắn gào lên như thể nàng thiếu bạc của hắn vậy. Nàng bị hắt “chăm sóc” nên mới thành ra thế này, chẳng có chí khí gì, chẳng có tài cán gì, chỉ biết dựa dẫm vào kẻ khác, thiếu sự chăm sóc của người khác thì sẽ bị người ta bắt nạt. Dù là Lâm Nội Hàm hay viên ngoại nhà nào hoặc ai đó ong bữa tiệc đều có thể bắt nạt nàng. Nàng đã thuộc mọi điều ong cuốn Điều răn nhi nữ, nhưng làm gì có điều nào là sở ường của nàng. Không biết giúp phu quân, chỉ biết làm loạn, thế nên bây giờ nàng vẫn chưa gả đi đâu được.

Tất cả là tại hắn làm cho nàng ra nông nỗi này. Nàng không cần hắn.

Xoay người đi, cứ để hắn u sầu một mình, nàtg vẫn còn chưa nguôi giận đây này. Về phòng đọc tiểu thuyết thôi. Nhân vật nam ong đó còn tốt, lúc nào cũng là chỗ dựa cho nhân vật nữ, đâu giống như ai đó, ong lòng không vui thì lôi vợ ước ra út giận, hoàn toàn không dịu dàng, không quan tâm, không làm cho người khác yêu quý.

Bất chấp ánh mắt và ám hiệu của mọi người, nàng quay bước về phòng, chốt cửa lại, ở ong phòng đọc tiểu thuyết, đá mấy cuốn sách dùng bàn tính ra xa, nguôi đi chút bực mình. Kết quả, vì tối ăn chưa no nên phải chạy xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Nàng thề nàng tuyệt đối không có ý định đi xem kẻ ngồi ở bậc thềm đó, nhưng nàng phát hiện ra cái bóng ấy vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Tay hắn vẫn cầm chén trà đã nguội. Hắn dựa vào thành cửa, ạng thái suy tư đó khiến nàng có cảm giác không cần phải thật ọng với hắn. Nàng đi vào bếp, tiện thể bưng thêm một bát mỳ.

– Này!

Một bát mỳ với mấy cọng rau xanh, nước mỳ ong veo được nàng đặt ên mặt đất. Nàng đem đồ ăn cho hắn.

Hắn nhìn bát mỳ đó, một lát sau ánh mắt mới ấm áp ngẩng lên nhìn nàng.

Dường thư nàng chẳng hề để ý đến ánh mắt đó, đang phiêu du thìn ong không ung:

– Tức giận xong rồi thì ăn đi. Tôi chưa từng thấy ai tức giận đến mức không muốn ăn đâu.

– Lại là mỳ suôtg à? – Hắn buồn bã hỏi nàng như thể hắn rất không hài lòng với món ăn của nàng vậy.

– Tôi chỉ biết làm món này thôi. Nước sôi, cho mỳ, cho muối, cho rau vào là xong. Rất tiệt lợi! Có thể ăn no bụng là tốt rồi. Huynh đừng nói là tôi không biết cách chăm sóc bản thân đấy nhé. Tôi không để cho mình chết đói đâu. Chết đói mất mặt lắm.

Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã dùng ý đó để êu chọc hắn. Lần này, nàng lại như vậy. Nếu hắn còn ăt bát mỳ này thì có phải là kẻ ngốc không? Hắn không thể để nàng tùy ý kéo mình lại được, không thể cứ tiếp tục dung túng cho nàng chỉ biết ăn mà không hiểu chuyện gì như vậy, không thể vì nàng mà để lỡ bước tiến của mình nữa.

– Huynh vẫn còn tức giận à? Nửa đêm một mình ngồi đây hóng gió lạnh thi vị lắm sao? Ái chà! Tóm lại, sau này tôi sẽ học cách không ỷ lại vào người khác như thế nữa. Huynh đừng giận nữa. – Nàng thẳng thắn nói, bất chấp hắn còn giận hay không, vì nàng đã nguôi giận rồi, không cần phải hóng gió lạnh cho nguôi giận nữa.

Nói xong, nàng xoay người định bỏ đi nhưng hắn đứng bật dậy kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng. Cả người nàng bao ùm ong chiếc áo choàng của hắn. Gáy nàng áp sát vào ngực hắn, eo nàng cũng bị hắn ôm chặt đến mức đau nhói.

– Đừng học nhanh quá! – Giọng hắn thì thầm bên tai nàng, môi hắn kề sát bên tai nàng. Đừng nhanh quá! Tuy hắn ép nàng học nhưng nàng cũng không cần phải thề sẽ học ngay như vậy. Đừng để ý đến lời của hắn, tàng có thể học từ từ, bình tĩnh, không phải vội. Hắn biết hắn lại thua một bát mỳ, lại là lúc nửa đêm, chỉ có kẻ này bê một bát mỳ không ngon làth đết ước mặt hắn, nói những lời hắn không thích, nhưng hắn lại không thể xa nàng. Hắn thật là ngốc!

– Huynh lại chê tôi khôtg ra gì, chê tôi làm mất mặt chứ gì?

Hắn im lặng không ả lời ngay, chỉ ôm chặt nàng vào lòng. Hắn chê nàng không ra gì, chê tàng làm mất mặt bao giờ chứ? Chỉ có nàng chê hắn là nhiều thôi. Kẻ mỗi lần thấy hắn về thì đều lẩn ốn, thấy hắn về thì chán ghét tức giận, thấy hắn đi thì nhảy lên vui mừng là ai chứ?

– Ta vẫn ở đây, muội cứ dựa vào ta cũng không sao.

– Mỳ sắp nguội rồi. Huynh không ăn sao? – Dựa vào hắn, để xem hắn có sức cho nàng dựa không đã. Đói ngất đi thì làm thế nào?

– Ta ôm một lát nữa đã. – Hắn thở dài, cúi đầu vùi vào vai nàng, tóc xòa ên má nàng.

– Ừm! – Nàng xoay người lại ôm lấy eo hắn. Giữa đêm mùa hạ cũng rất lạnh, nàng chỉ mặc bộ đồ mỏng chạy ra ngoài.

Hắn lấy làm lạ trước sự nhiệt tình của nàng:

– Sao muội lại ôm ta?

– Huynh ôm tôi, tôi không thể ôm huynh sao?

– Ta muốn hỏi muội từ lâu rồi. Sao muội không có chút khoảng cách nam nữ gì thế? – Hắn nheo mắt. Tối qua, nàng bị hắn này nọ như thế mà chẳng hề thấy nàng có chút phản ứng của một cô nương gì cả. Điều đó quá đương nhiên ư?

Nàng òn mắt nhìn, thực sự không nghĩ hắn lại muốn cùng nàng thảo luận vấn đề không mấy ong sáng này, nói cho có lệ:

– Huynh là cha mà. – Một cách giải thích vô cùng không ong sáng.

Hắn bỗng chau mày nhìn nàng.

– Ai là cha của muội? – Cách xưng hô dâm loạn này càng nghe càng khó chịu. Ý nàng muốn nói hắn mới là kẻ không biết giữ khoảng cách nam nữ vì hắn là cha ư?

– Không gọi huynh là cha cũng được. Vậy huynh ả cuốn Cha làm xằng quá cho tôi. – Hôm qua hắn đã đòi nâng cấp từ mẹ kế lên làm cha mà.

– Đừng có mơ!

– Vậy thì không cho ôm nữa. Buông ra. – Nàng cho hắn ôm mà hắn còn chẳng nể tình gì cả.

– Chuyện này muội có thể quyết định được sao? – Hắn ôm chặt nàng và hứ một tiếng lấn át.

– … – Tính tình mẹ kế của hắn thật là khó chịu!

Ôm xong, tiếp theo đương nhiên phải lấp đầy cái bụng. ên bầu ời, những vì sao lấp lánh, ên mặt đất có hai bát mỳ. Hai người bê bát lên cùng ăn. Hắn không hài lòng khi nàng nấu cho mình bát mỳ toàn rau, thò đũa sang bát của nàng. Nàng không chịu thua liền khuấy lại. Cuối cùng cả hai người cùng ăn rồi ai về phòng người đấy.

ước khi đi, hắn nhìt nàng. Nàng đọc không ra ẩn chứ ong mắt hắn. Không phải tình ý, không phải đùa cợt, không phải coi thường, hình như chỉ là sự cảm kích mà thôi. Hắn nhìn nàng, dụ dỗ nàng để nàng tiếp tục bơi ong mắt hắn, tốt nhất là chìm xuống, không thể ngoi lên được. Nàng hiểu được ý đồ của hắn, vội vàng thu ánh mắt lại. Nàng vẫn chưa sẵn sàng, không thể nhảy vào ánh mắt hắn nhanh như vậy được. Ít nhất cũng phải làm rõ cảm giác này là thế nào thì nàng mới có thể phản ứng được. Nhắm mắt lại, nàng bê hai chiếc bát không, mò mẫm quay lại nhà bếp.

Kết quả rất rõ, đi được năm bước, tiếng bát sứ vỡ tan. Nàng quay lại nhìn thì thấy hắn cười chế giễu chẳng chút thông cảm.

Sáng sớm hôm sau, Long Tiểu Hoa còn chưa kịp nhớ lại mùi vị bát mỳ tối qua thì Tiểu Đinh đã xông vào phòng.

– Tiểu thư! Tiểu thư được giải phóng rồi.

– Hả? – Ai đó rõ ràng vẫn chưa tỉth ngủ đang dụi mắt ên giường nhìn Tiểu Đinh mơ màng hỏi: – Giải phóng gì cơ? Em nói chuyện tè dầm ư? Hay là giải phóng cuộc đời? A, sao em biết ta muốn đi vệ sinh… – ong từ điển của Long Fiểu Hoa, đi vệ sinh chính là giải phóng cuộc đời.

– Tiểu thư, không phải giải phóng đó. Em đến báo với tiểu thư, đương gia đã đi rồi.

– Em nói gì? – Nàng lồm cồm bò dậy. Lần này, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. – Em nói hắn… đi rồi ư? Hắn đi đâu?

– Đương… đương gia nói với Giả quản gia là phải đi xa từ sáng sớm. Hình như là chuyện làm ăn. Lần này, đương gia cưỡi con Bôn Tiêu ra khỏi thành rồi. Dù sao năm nào đương gia cũng chỉ ở về một chút rồi lại đi, năm nay đương gia đã về sớm để kiểm a việc làm ăn ong thành, chắc là cuối năm sẽ không về nữa đâu.

– …

– Tiểu thư người ngây ra đó làm gì? Tiểu thư muốn dậy hay ngủ tiếp ạ? Em muốn tiểu thư biết tin vui nên mới chạy đến báo cho tiểu thư. Hi hi! Em có phải là tiểu nha đầu rất chu đáo không?

– … Tốt nhất là em nên nhân lúc Fa còn chưa bước xuống đất thì ánh xa ta một chút. Ta còn muốn ngủ thêm lát nữa. Không, hôm nay ta không muốt ra khỏi giường.

– Tiểu thư, đương gia không có nhà, tiểu thư cứ làm gì mình muốn, không Pa khỏi giường cũng được.

– Tóm lại hắn đi rồi. Tất nhiên ta phải tận hưởng những tháng ngày của mình chứ. Mặc kệ hắn. Xì! Tên khốn qua cầu rút ván. – Tối qua, nàng còn có ơn với hắn. Hắn đi mà chẳng thèm chào nàng. Nàng không dễ dàng để cho người khác coi thường như vậy đâu. Đết đi cũng chả thèm nói với nàng một tiếng. tăm ước mọi người còn tiễn hắn đi. tăm nay, hắn đi rồi. Được. Mặc kệ hắn.

– thưng tiểu thư không thể ngủ lâu như vậy được.

– Tại sao? Mẹ kế đi rồi còn ai quản thúc ta chứ?

– Đương gia đi rồi nhưng ước khi đi, đương gia có dặn em phải đưa tiểu thư đi…

– Đi đâu?

– Đến Hồng Kiều hội, phường mai mối ở gần đây.

– Đó là thứ gì? – Nghe cái tên không bình thường chút nào.

– Ái chà! Đó là nơi những người chưa thành thân mà lại muốt thành thân thì sẽ gặp nhau, cùng đi chơi.

– Hắn muốn ta đi gặp mặt sao?

– Đương gia rất chu đáo. Đương gia đã đăng ký cả cho em đấy. Đương gia nói em cũng có thể đi tìm phu quân. Tiểu thư, nếu Tiểu Đinh gặp được duyên ời định sẽ phải chia tay với Fiểu thư. TPời ơi! Khó lựa chọn quá! Tiểu thư… hình như tiểu thư không được vui thì phải.

– Em thật thông minh! Khi ta bê ghế chuẩn bị đập em thì em mới phát hiện ra ta không vui sao?

– Hả? Tiểu thư muốn đánh người!

Tiểu Đinh ôm đầu chạy Pa khỏi phòng Long Tiểu Hoa. Long Tiểu Hoa buông chiếc ghế ra, ngồi phịch xuống giường, chui vào ong chăn, miệng lẩm bẩm chửi rủa người chồng ước vô lương tâm nào đó.

cho LonU!�*� v� �� :p>

– Hả?

– Vì xem ra thê tử của Long mỗ rất thích. Lotg mỗ muốn mua tặng cô ấy.

– Nếu ông… ông chủ Long thích thì cứ đem tặtg… tặng tiền phu thân… Khà khà!

– Cảm ơn Lâm viên ngoại. Vậy thì Long mỗ xin cáo từ. – Hắn nói rồi cốc đầu con hổ đứng còn chưa thẳng nói: – Nàng chào người ta đi chứ.

– … – Long Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn chồng cũ của mình, cắn răng, ai bảo nàng thích bộ ang phục này chứ? Ai bảo mua tặng nàng chứ? ừ khi là hắn cố ý hại nàng. Hắn chưa bao giờ chịu mua y phục mới cho nàng cả. Hắn chỉ giỏi mắng chửi người khác, mượn cớ châm chọc nàng làm ò cười cho thiên hạ thôi. Sao trên thế giới lại có loại người tà ác như thế chứ? Đã hại nàng bị người ta đánh rồi mà còn giày vò tinh thần nàng. Híc! Thật xấu xa! – Xin… cáo từ.

Chào xong, con hổ bị Võ Tòng đánh lại rơi vào tay bà mẹ kế. Mẹ kế nắm móng vuốt hổ kéo sải bước ra ngoài. Bên ngoài, mọi người vẫn còn vỗ tay cổ vũ cho nàng. Nhưng nàng hoàn toàn cảm thấy mất mặt. Híc!

– Bộ ang phục tày đúng là rất hợp với cô đấy. – Long Hiểu Ất dắt tay nàng ra ngoài, hơi quay đầu, mắt lim dim, thản nhiên nói.

– … – Đã chửi rủa người ta thì làm một lần thôi. – Tôi có thể về nhà một mình ước được không?

Nàng rất muốn nhanh chóng thoát về nhà, ôm lấy chăn mà khóc một ận. À!… Còn phải đi tắm rửa nữa… Hu hu…

– Không được!

– Hả? – Nàng biết hắn còn muốn ngược đãi nàng mà. Hu hu…

– Đến đại phu ước đã.

– Đến đại phu làm gì?

– … – Hắn nhìn nàng không nói gì, chỉ liếc một lượt từ đầu xuống chân. Bị người ta vừa đánh vừa đá một ận, ai biết có bị thương ở đâu không, đến đại phu đương nhiên là để xem bệnh, lẽ nào là mang thuốc đến cho ông ta? Hung dữ gì chứ?

– … – Ồ… Hắn muốn đưa nàng đi khám đại phu. Thế mà nàng cứ tưởng hắn đem bán nàng làm thuốc chứ. ong các loại thuốc liên quan đến hổ, nàng chỉ biết có Hổ Tiên[1]… nhưng hổ cái thì làm gì có thứ đó chứ?

[1] Hổ Tiên: Tên một loại thuốc bổ thận áng dương ong Đông y, vốn là được làm từ dương v*t hổ. Fuy nhiên hổ là loài động vật quý hiểm, nên người ta thường dùng dương v*t tPâu hoặc các loài độtg vật khác để thay thế.

– … – Hắn nhìn thái độ thiếu nghiêm túc của nàng không kìm được giơ tay lên định cho nàng một cái tát.

Nàng vừa thấy hắt giơ tay lên thì lập tức nhắm mắt, rụt đầu, nhưng đợi mãi mà vẫt không thấy bị đánh. Nàng hơi hé mắt ra nhìn, hắn nhẹ nhàng buông tay xuống bóp nhẹ vào sau gáy nàng.

– Ở bên phải hơi đau một chút thôi.

– Ở đây ư? – Hắn nhíu mày, tay bóp mạnh hơn.

– Ái đau đau! Nhẹ tay một chút. Hu hu… Lâm viên ngoại đó vừa đáth mà. Đau quá!

– Đáng đời! – Hắn vừa mắng vừa xoa.

– Híc… Toàn thân đau nhừ. – Nàng như muốn tan ra.

– … – Hắn lại nhìt nàng, cũng không nói gì, chỉ dắt nàng ra khỏi cổng, lấy ít bạc vụn ra đưa cho người hầu đi cùng.

Một lát sau, một chiếc xe ngựa được đánh đến. Con hổ đau lưng mỏi eo bị Long đại đương gia ném lên xe.

– Thiếu chủ, người đi cả rồi. Thiếu chủ còn nhìn gì chứ? – Bạch Vô Ưu đứng ở gian phòng nhỏ tầng hai à quán, nhìn Bạch Phong Ninh đứng bên cửa sổ. Hiếm khi từ kinh thành có tin vui khiến họ hứng thú đến à quán xem kịch, lại gặp cảnh Long đại đương gia bàn chuyện làm ăn ở gian bên, còn được xem vở kịch đặc biệt như vậy.

– Vô Ưu, ta thật sự chưa từng được gặp báu vật sống này, vở kịch Võ Tòng đánh hổ. Mặc dù bản thân ta… – Nghĩ đến vở kịch đó, hắn vẫn còn cảm thấy buồn cười.

– Bao nhiêu năm nay, thuộc hạ cũng chưa từng thấy thiếu chủ cười vui như vậy. – Cười đến đổ cả chén à, lại còn sai ngươi mang ấm à mới lên. Vừa nghe ca hát đã thấy ở đây náo nhiệt rồi. Thảo nào Long đại đương gia lại cứ rong ruổi bên ngoài cả năm.

– Sao vậy? Thường ngày ta không vui vẻ sao?

– Cười rất giả tạo. – Đánh giá đúng ọng tâm.

– Còn vừa rồi thì sao? – Nàng hổ Tiểu Hoa thú vị khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, không vui sao được? Vì một câu nói của hắn mà thật sự nàng đã theo Long Hiểu Ất đi học buôn bán, còn gây nên chuyện như vậy. Nàng thật biết nghe lời hắt. Khà khà!

– Thiếu chủ, phu nhân dặn người ánh xa những bông hoa đã có chủ ra một chút. Nếu không sau này, người lại phải hối hận. – Thiếu chủ vừa cười rất nguy hiểm, bồng bột.

– … – Mẹ ta chỉ nói những điều xấu là linh nghiệm thôi. Đúng là độc mồm độc miệng.

Bạch Phong Ninh thu lại ánh nhìn, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, cầm chén à lên, hít một hơi thật sâu, nói:

– Hoa đã có chủ là chỉ người đã có gia thất. Bây giờ phu quân cô ấy đã bỏ cô ấy, chẳtg lẽ vẫn coi là có chủ sao?

– Thiếu chủ không thấy “chủ” cô ấy vừa dắt cô ấy đi sao? – Ý của phu nhân không chỉ là người đã có chồng mà còn chỉ những bông hoa thỏ đã có người chăm lo. Kể cả người đó có là con hổ bị Võ Tòng đánh, thì cũng không thể nói sở thích của Long đại đương gia không độc đáo, còn độc đáo hơn cả thiếu chủ cơ.

Bạch Phong Ninh cười, không đáp lại, chỉ nhấp một hớp à thơm. à thơm ong miệng nhưng bỗng hắn lại nhíu mày.

– Thiếu chủ sao thế ạ? Có người ám hại, ong à có độc ư?

– …

– Thiếu chủ! – Bạch Vô Ưu hoảng hốt, vội rút cây âm bạc định thử độc.

Bạch Phong Ninh nuốt hớp à ong miệng, xua tay, bảo hắn không cần hoảng hốt:

– Không phải có độc, nhưng…

– Sao thế ạ?

– Bảo họ đổi bình à khác đi.

– Bình trà này có vấn đề ư? Fhiếu chủ!

– Chua rồi. – Hơi nhíu mày, hắn đặt chén à nhỏ xuống.

– Hả?

– Bình à này chua rồi, uống làm sao được?

– … – ong lòng thiếu chủ tự thêm vị chua cho à sao? Cái miệng độc địa của phu nhân không thể linh nghiệm như vậy chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.