Hôm nay đã là ngày Thanh Uyên lên xe hoa, nó phải tất bật giúp con bạn
chuẩn bị mọi thứ. Thanh Uyên gặp rất nhiều rắc rối khi cô thợ trang điểm đột nhiên bận công việc khiến không biết phải xoay sở sao nhưng cũng
nhờ có hắn, hắn đã nhờ chị dâu đến để giúp Uyên rồi đến cả đột nhiên đôi giày Uyên đã đặt từ mấy tháng trời lại không có kịp nhưng cũng may nhờ
có Lam, cô đã giúp Uyên thiết kế một đôi khác,… Tất cả cứ lũ lượt kéo
đến khiến tất cả mọi người đều phải chóng mặt. Uyên hằng ngày đã đẹp nhưng hôm nay lại càng đẹp hơn khi cô mặc trên người một chiếc áo
soire với thiết kế đơn giản màu hồng nhạt cùng với một đôi giày cũng màu hồng nhạt, mái tóc được búi cao gọn gàng cài thêm một chiếc khăn voan
cũng màu hồng nhạt nốt, khuôn mặt được chị dâu hắn trang điểm một cách
đơn giản nhưng lại toát lên được vẻ đẹp nhẹ nhàng, dịu dàng và thánh
thiện của Uyên.
Uyên bước từng bước nhẹ nhàng trên nền thảm đỏ, phíasau cô là nó và Lam đang cầm lấy đuôi váy. Đằng sau là
những em bé đang tung lên những cánh hoa hồng, tất cả chỉ còn lại là một khung cảnh vô cùng đẹp. Uyên bước đến bên Hoàng Bảo khẽ khoát lấy cánh
tay anh. Còn nó và Lam thì đứng sang hai bên cùng hắn và Đăng Duy. Cha
sứ cất tiếng nói:
– Trần Hoàng Bảo, con có đồng ý lấy Nguyễn Thanh Uyên làm vợ hay không? Dù ốm đau, nghèo khổ thì con cũng không rời bỏ cô ấy?
– Con đồng ý.
– Con có đồng ý không?
– Con đồng ý.
– Con có đồng ý không?
– Con đồng ý. – Sau khi hắn trả lời xong ba lần, cha sứ quay qua nó hỏi.
– Nguyễn Thanh Uyên, con có đồng ý lấy Trần Hoàng Bảo hay không? Dù ốm đau, nghèo khổ thì con cũng không rời bỏ anh ấy?
– Con đồng ý.
– Con có đồng ý không?
– Con đồng ý.
– Con có đồng ý không?
– Con đồng ý.
– Bây giờ hai con bắt đầu trao nhẫn cho nhau. – Cha sứ nói.
Nó bước lên và đưa cho Hoàng Bảo một hộp nhẫn. Anh mở ra và đeo vào tay Uyên. Tới lượt Uyên, Lam bước lên và đưa cho Uyên một hộp nhẫn,
Uyên cầm lấy mở ra rồi đeo vào tay Hoàng Bảo.
– Ta tuyên bố, từ giờ hai con đã trở thành vợ chồng. Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu. – Cha sứ nói.
Hoàng Bảo cúi người xuống và đặt lên môi Uyên một nụ hôn thật nhẹ
nhàng nhưng thật nồng nàn, một nụ hôn chứa đựng tất cả tình cảm của anh
dành cho Uyên. Một nụ hôn kết thúc cho một chuyện tình dài của hai
người.
– Ây da, chụp nè. – Uyên quay lưng lại rồi thảy bó hoa cưới lên trời. Và tất cả đều dõi theo bó hoa đó và… bó hoa đã rơi trọn trong vòng tay nó. – Ui chà chà, rơi vào tay mày rồi, Bảo Phương.
Coi bộ mày và Quang Bảo sắp rồi nhỉ?
– Hihi. – Nó chỉ biết cười. Đột nhiên điện thoại nó reo lên. – Xin lỗi, tao đi nghe điện thoại.
– Ừm
– Ê nè, nói cho tụi mình biết đi. Hai người tính đi đâu để hưởng tuần trăng mật vậy? – Đăng Duy hỏi.
– Chắc là mình sẽ đến… – Hoàng Bảo định lên tiếng thì có tiếng nói xen ngang.
– Không còn thời gian để hưởng tuần trăng mật đâu. – Nó nó.
– Sao vậy, Bảo Phương? – Uyên hỏi.
– Công ty Hoàng Bảo gặp vấn đề rồi.
– Cái gì? – Hoàng Bảo và Thanh Uyên gần như hét lên.
– Hiện công ty đang thiếu vốn và mẫu sản phẩm tiếp theo đã bị công ty đối thủ biết.
– Công ty đối thủ? – Quang Bảo hỏi.
– Vâng, là con ty con của Black and White. Cô ta đã quay về.
– Đúng vậy. – Uyên nói.
– Một cuộc chiến mới lại sắp bắt đầu. Và cuộc chiến lần này chắc sẽ là cuộc chiến cuối cùng.
– Ý em là sao? – Hắn lo lắng hỏi.
– Lần này em sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện và lôi ra người cầm đầu. Em chắc người này em quen.
– Quen? – Hắn, Hoàng Bảo, Thanh Uyên, Đăng Duy và còn có cả Ngọc Lam đồng thanh.
– Vâng, chỉ có thể là hắn ta. Nguyễn Phong Vũ, chàng trai của mưa và gió.