Hiện tại, tụi nó đang tập trung tại công ty ” The Love “. – Hoàng Bảo, anh lấy dự án phòng bị ra đi nha! – Nó nói.
– Ừm, anh biết rồi. – Hoàng Bảo nói. – Anh đã đưa cho trở lí sử lí rồi.
– Ừm. – Nó nói.
– À mà Phương, lúc ở đám cưới bạn nói Nguyễn Phong Vũ? – Lam hỏi.
– Ừm, chắc mọi người đều biết đến hắn ta. – Nó nói.
– Tất nhiên, hắn nổi tiếng với những thủ đoạn để cướp lấy công ty của
người khác mà không để lại bất kì một manh mối nào, không những thế sau
lưng hắn lại có một nhóm giang hồ, do đó mà không hề có bất cứ một ai có thể trả thù được hắn do mọi người đều sợ đã tiền mất mà còn tật mang
nhưng hắn đã đột nhiên mất tích trong hơn 10 năm nay. – Duy nói.
– Sao em lại chắc chắn đó là hắn làm? – Hoàng Bảo hỏi.
– Vì chỉ có hắn mới có thể làm được những chuyện như thế này. – Nó nói.
– Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, mày không thể dám chắc được. – Uyên nói.
– Vì chỉ có hắn mới có thể biết được hết tất cả những chuyện về em.
– Tất cả? – Hắn hỏi.
– Ừm vì hắn là bạn từ thuở nhỏ của em và đã từng là người bạn thân nhất của em.
– Thuở nhỏ,? Bạn thân? – Tất cả ở đó đều đồng thanh.
– Nếu đã là bạn thân thì không thể nào làm như thế được. – Hắn nói.
– Nhưng hắn ta và em luôn có những sự khác biệt, em luôn luôn hơn hắn ở mọi mặt, ngay cả trên thương trường, công ty của em cũng có thể vượt
qua mặt công ty hắn. Uyên, mày có còn nhớ đến công ty ” The Rain ” được
mở vào năm chúng ta bắt đầu mở công ty này không?
– Nhớ, công ty đó lúc đầu cũng rất nổi tiếng nhưng sau lại ngày càng xuống cấp và cuối cùng đã dần đến phá sản. – Uyên nói.
– Đó là công ty của Phong Vũ, công ty đó sau khi bị công ty chúng ta
vượt mặt thì lập tức xuất hiện những mặt hàng không chất lượng rồi dẫn
đến bị người tiêu dùng loại bỏ và cuối cùng là phá sản. – Nó nói.
– Nhưng những chuyện đó đâu có liên quan gì đến việc hắn làm bây giờ? – Hắn nói.
– Mọi người không thấy trong tất cả những chuyện đã xảy ra đều có bóng
dáng của em trong đó sao? Tất cả mọi chuyện đều do em vượt mặt hắn ta. – Gương mặt nó thoáng buồn.
– Nhưng những chuyện đó đều đâu phải lỗi của mày, tất cả đều do hắn ta mà ra. – Lam nói.
– Ừm, đối với tất cả mọi người đều vậy nhưng với hắn có lẽ là không?
Những giọt nước mắt sắp chực trào trên mi mắt nó. Phong Vũ là người mà nó đã từng tin tưởng nhất, người mà nó từng luôn xem là người anh
trai của mình, người luôn là chỗ dựa trong cuộc đời nó lúc trước nhưng
giờ đây đã không còn nữa rồi. Trong một lần gọi về thăm mẹ, mẹ nó có nói với nó chuyện Phong Vũ đến thăm và nói những đều rất kì lạ, hắn ta cứ
liên tục xin lỗi mẹ nó và nó đã nghi ngờ nhưng cố gạt đi ý nghĩ ấy nhưng tất cả đã sụp đổ hoàn toàn khi nó nhận được hồ sơ điều tra là người
đứng sau tất cả là Phong Vũ.
– … – Tất cả đều im lặng, không ai nói gì nữa. Tất cả đều muốn để nó bình tĩnh lại.
– Rồi, bây giờ em tính sẽ làm gì tiếp theo? – Hắn hỏi.
– Em nghĩ đã đến lúc đối mặt.
– Ừm. Em nhớ phải cẩn thận.
– Em sẽ đối mặt nhưng không phải bây giờ mà là đến lúc hắn ta không còn chịu được nữa.
– Ý em là gì?
– … – Nó không trả lời mà chỉ khẽ cười.
Cốc…Cốc…Cốc…
– Vào đi. – Hoàng Bảo nói.
– Thưa tổng giám đốc, công ty đã trở lại bình thường. – Trợ lý nói.
– Ừm, được rồi. Anh ra ngoài đi.
– Vâng. – Trợ lý nói rồi quay gót bước đi.
Tại phòng làm việc của Phong Vũ.
Hắn ta tức giận đấm mạnh xuống bàn, quát lên:
– Lương Ngọc Bảo Phương, cô giỏi lắm.
– Anh Vũ, anh bình tình lại đã. Chúng ta có thể làm những việc khác nữa mà. – Nghi nói.
– Bình tĩnh, cô nghĩ tôi có thể bình tĩnh được hả? Lần này, tôi sẽ bắt cô ta phải chết. – Hắn ta ngồi xuống ghế nói.
– Anh muốn làm gì?
– Tôi sẽ giết chết cô ta.
– Vũ, anh điên rồi.
– Chẳng phải cô muốn trả thù cô ta sao, chỉ cần cô ta chết thì cô sẽ được toại nguyện sao.
– Nhưng…
– Không nhưng với nhị gì nữa cả, một là làm, hai là biến.
– Được.