Hiệp Cốt Đan Tâm

Chương 13: Tặng vật báu nhi nữ nhớ nhung Khéo đưa thuốc giả trêu ma đầu



Văn Đạo Trang nửa tin nửa ngờ, cẩn thận cầm viên “thuốc giải”, miệng lầm bầm: “Được, nếu thuốc giải không linh nghiệm, ta sẽ tìm ngươi tính sổ”. Định quay về thì Kim Trục Lưu đã kêu: “Khoan đã!”

Văn Đạo Trang hỏi: “Cái gì? Chả lẽ ngươi đã đưa nhầm thuốc giải?” Y vừa nghi ngờ Kim
Trục Lưu giở trò, nhưng cũng sợ Kim Trục Lưu không cho y đi. Lòng nhủ
thầm: “Tên tiểu tử này mặc kệ tín nghĩa giang hồ, mình không chết trên
tay y, e rằng cũng phải lưỡng bại câu thương. Hừ, mình thật sự đã quá
hối hận đã quá tin y, cho nên không kêu Sa Thiên Phong cùng tới, nay thì một tay khó vỗ nên kêu”.

Kim Trục Lưu cười rằng: “Đừng lo, đã
bảo thuốc giải này rất linh nghiệm, nhưng ta vẫn chưa nói xong. Lúc nãy
ta cho con trai yêu quý của ngươi uống thuốc độc sau đó điểm huyệt đạo
của y”. Văn Đạo Trang đã thử giải huyệt nhưng không có hiệu quả, nghe
thế thì thất kinh, nói: “Sao tên tiểu tử nhà ngươi lại có thể ra tay ác
độc đến thế?”, rồi nghĩ bụng: “Tên tiểu tử này đã rời khỏi long đàm hổ
huyệt, đương nhiên chẳng thể nào quay về. Nhưng mình không biết giải
huyệt, làm thế nào đây?”

Kim Trục Lưu cười ha hả: “Không, không! Nói đến độc ác ta vẫn chưa bằng ngươi. ngươi không nghe nói vô độc bất
trượng phu hay sao?”

Văn Đạo Trang càng kinh hoảng hơn: “Kim Trục Lưu, ngươi muốn thế nào? Có phải ngươi cố ý lừa gạt ta không?”

Kim Trục Lưu nghiêm mặt: “Không, không! Ta làm sao có thể giống như ngươi,
ta rất giữ lời hứa. Ta nói không cần mạng của con trai ngươi, đương
nhiên sẽ dạy ngươi cách giải huyệt. Ngươi hãy lắng tai mà nghe đây!”

Văn Đạo Trang đành phải nhét giận, dục thúc: “Thôi được, coi như ta sợ
ngươi, nói đi”. Kim Trục Lưu: “Ta điểm huyệt toàn cơ của y, ngươi phải
thôi cung quá huyệt ở huyệt đạo tương ứng thì sẽ giải được”. Văn Đạo
Trang ấp úng: “Chả lẽ ngươi lại muốn lừa ta? Ta… ta…” Y định nói đã
thử nhưng không có hiệu quả.

Kim Trục Lưu cười cười: “Ngươi đã
từng thử phải không? Nhưng lần này thì khác, trước tiên ngươi cho hắn
uống thuốc giải, rồi sau đó mới có hiệu quả”.

Kim Trục Lưu tính
toán thời gian, Văn Đạo Trang quay về Hải Sa bang ít nhất cũng phải hơn
một canh giờ, qua thời gian này thì dù y không có Tam tượng thần công
thì cũng có thể dễ dàng giải huyệt đạo.

Văn Đạo Trang nghĩ bụng: “Nếu y lừa mình thì không cần cho mình biết cách giải huyệt. Hừ, không
ngờ tên tiểu tử này cũng có chút nhân đạo”. Bèn đáp tạ Kim Trục Lưu rồi
quay về.

Sau khi Văn Đạo Trang quay về, Kim Trục Lưu ôm bụng
cười, nghĩ tới Văn Thắng Trung lại uống thêm “thuốc giải” một lần nữa,
chàng càng đắc ý hơn!

Nhưng sau khi cười xong, Kim Trục Lưu nhớ
lại tảng huyền thiết đã mất, chàng không khỏi thất vọng, lẩm bẩm: “Không biết kẻ nào đã ra tay? Không ngờ núi cao hơn núi, lần này cả mình cũng
bị nẫng tay trên”.

Kim Trục Lưu đi theo con đường núi, đang lẩm
bẩm một mình thì chợt nghe trong rừng có người bật cười, người ấy nói:
“Ngươi muốn biết ai đánh cắp?” Kim Trục Lưu nghe âm thanh ấy rất quen
thuộc, nhất thời ngỡ ngàng ngẩn người!

Chỉ thấy Sử Hồng Anh từ
trong rừng yểu điệu bước ra, một tay bê cái tráp, một tay cầm trường
kiếm, nét cười như hoa, trông rất đắc ý.

Kim Trục Lưu ngẩn người ra, kêu lên: “Té ra là cô nương!”

Sử Hồng Anh nói: “Đúng thế, nhận lấy”.

Rồi nàng ném cái tráp qua, Kim Trục Lưu chụp cái tráp, cảm thấy rất nặng
nề, không cần mở ra cũng biết tảng huyền thiết bên trong.

Sử
Hồng Anh nói: “Ta không phải có ý muốn nẫng tay trên của ngươi, ta thật
lòng muốn tặng cho ngươi. Này, thế nào, sao ngươi còn chưa đáp tạ ta?”

Kim Trục Lưu biết Sử Hồng Anh đã nghe mình lẩm bẩm bất giác đỏ mặt, tiu
nghỉu tựa như chú gà trống bại trận, bất giác nói một tiếng: “Đa tạ!”
sau đó mới tiếp: “Cô nương đã đánh cắp cho ta, nhưng ta không thể lấy”.

Sử Hồng Anh nói: “Lần trước ngươi đánh cắp, ta tặng cho ngươi không thể
tính là lễ vật. Lần này ta tặng cho ngươi coi như đã trừ hết món nợ ân
tình của ta đối với ngươi!”

Kim Trục Lưu rất lúng túng: “Té ra
cô nương vẫn còn nhớ lời tôi nói. Ngày hôm đó tôi đã không giữ mồm giữ
miệng, cô nương đừng để trong lòng”.

Sử Hồng Anh: “Ngươi đừng
coi thường ta, suốt đời này ta không muốn nợ ơn ai, mà có nợ thì phải
trả. Vả lại ta cũng không cần dùng đến tảng huyền thiết này”. Nghe nàng
nói thế, Kim Trục Lưu cảm thấy nàng đang “so đo tính toán”, cũng có thể
nàng muốn trả đũa mình. Trong nhất thời Kim Trục Lưu không biết nói gì
cho phải.

Sử Hồng Anh lại bảo: “Ta trả lại tảng huyền thiết chỉ
mới là trả vốn, thanh kiếm này giờ đây trả lại cho chủ cũ, coi như đó là phần lời”. Kim Trục Lưu thầm nghĩ, nếu không nhận lại thì rõ ràng mình
nhỏ nhen, chàng đành nhận thanh kiếm rồi lại nói thêm một tiếng “đa tạ”, hỏi: “Cô nương làm sao biết tảng huyền thiết rơi vào tay Hải Sa bang?”

Sử Hồng Anh đáp: “Ngày hôm đó ngươi bị lật thuyền ở Trường Giang, rơi
xuống nước, bị Sa Thiên Phong bắt được, chuyện lớn như thế ta làm sao
không biết? Ta biết ngươi bị bắt sống, đó chính là cơ hội tốt để ta đáp
đền, ta làm sao không đến?” Trục Lưu rồi quay về.

Sau khi Văn
Đạo Trang quay về, Kim Trục Lưu ôm bụng cười, nghĩ tới Văn Thắng Trung
lại uống thêm “thuốc giải” một lần nữa, chàng càng đắc ý hơn! Nhưng sau
khi cười xong, Kim Trục Lưu nhớ lại tảng huyền thiết đã mất, chàng không khỏi thất vọng, lẩm bẩm: “Không biết kẻ nào đã ra tay? Không ngờ núi
cao hơn núi, lần này cả mình cũng bị nẫng tay trên”.

Kim Trục
Lưu đi theo con đường núi, đang lẩm bẩm một mình thì chợt nghe trong
rừng có người bật cười, người ấy nói: “Ngươi muốn biết ai đánh cắp?” Kim Trục Lưu nghe âm thanh ấy rất quen thuộc, nhất thời ngỡ ngàng ngẩn
người!

Chỉ thấy Sử Hồng Anh từ trong rừng yểu điệu bước ra, một
tay bê cái tráp, một tay cầm trường kiếm, nét cười như hoa, trông rất
đắc ý.

Kim Trục Lưu ngẩn người ra, kêu lên: “Té ra là cô nương!”

Sử Hồng Anh nói: “Đúng thế, nhận lấy”.

Rồi nàng ném cái tráp qua, Kim Trục Lưu chụp cái tráp, cảm thấy rất nặng
nề, không cần mở ra cũng biết tảng huyền thiết bên trong.

Sử
Hồng Anh nói: “Ta không phải có ý muốn nẫng tay trên của ngươi, ta thật
lòng muốn tặng cho ngươi. Này, thế nào, sao ngươi còn chưa đáp tạ ta?”

Kim Trục Lưu biết Sử Hồng Anh đã nghe mình lẩm bẩm bất giác đỏ mặt, tiu
nghỉu tựa như chú gà trống bại trận, bất giác nói một tiếng: “Đa tạ!”
sau đó mới tiếp: “Cô nương đã đánh cắp cho ta, nhưng ta không thể lấy”.

Sử Hồng Anh nói: “Lần trước ngươi đánh cắp, ta tặng cho ngươi không thể
tính là lễ vật. Lần này ta tặng cho ngươi coi như đã trừ hết món nợ ân
tình của ta đối với ngươi!”

Kim Trục Lưu rất lúng túng: “Té ra
cô nương vẫn còn nhớ lời tôi nói. Ngày hôm đó tôi đã không giữ mồm giữ
miệng, cô nương đừng để trong lòng”.

Sử Hồng Anh: “Ngươi đừng
coi thường ta, suốt đời này ta không muốn nợ ơn ai, mà có nợ thì phải
trả. Vả lại ta cũng không cần dùng đến tảng huyền thiết này”. Nghe nàng
nói thế, Kim Trục Lưu cảm thấy nàng đang “so đo tính toán”, cũng có thể
nàng muốn trả đũa mình. Trong nhất thời Kim Trục Lưu không biết nói gì
cho phải.

Sử Hồng Anh lại bảo: “Ta trả lại tảng huyền thiết chỉ
mới là trả vốn, thanh kiếm này giờ đây trả lại cho chủ cũ, coi như đó là phần lời”.

Kim Trục Lưu thầm nghĩ, nếu không nhận lại thì rõ
ràng mình nhỏ nhen, chàng đành nhận thanh kiếm rồi lại nói thêm một
tiếng “đa tạ”, hỏi: “Cô nương làm sao biết tảng huyền thiết rơi vào tay
Hải Sa bang?”

Sử Hồng Anh đáp: “Ngày hôm đó ngươi bị lật thuyền ở Trường Giang, rơi xuống nước, bị Sa Thiên Phong bắt được, chuyện lớn
như thế ta làm sao không biết? Ta biết ngươi bị bắt sống, đó chính là cơ hội tốt để ta đáp đền, ta làm sao không đến?”

Kim Trục Lưu cười rằng: “Họ là bằng hữu của Lý Đôn, đương nhiên là tốt với cô nương.
Không ngờ Lý Đôn cũng giỏi tâm kế như thế, cả Sử bang chủ mà cũng mắc
mưu y”. Trong lòng Kim Trục Lưu dâng lên cảm giác chua chát, cho nên
cười rất miễn cưỡng.

Sử Hồng Anh liếc chàng rồi nói: “Sao có thể gộp chung được, người giỏi tâm kế cũng có tốt xấu, tâm kế của Lý Đôn là để làm chuyện tốt”. Sử Hồng Anh tránh nói đến anh trai của mình cho nên chỉ nhắc đến Lý Đôn. Kim Trục Lưu nhói đau trong lòng, thầm nhủ: “Trong lòng nàng chỉ có Lý Đôn, sao mình lại xen vào giữa họ!” Chàng muốn bỏ
đi nhưng không nỡ rời xa Sử Hồng Anh.

Vì thế Kim Trục Lưu đành cười trừ: “Đương nhiên, đương nhiên, tôi cũng nghĩ như thế. Tôi đã nói sai, cô nương đừng chấp”.

Sử Hồng Anh bật cười: “Nếu ta chấp ngươi thì đâu có chờ ngươi ở đây!” Sử
Hồng Anh nói như thế lại khiến cho Kim Trục Lưu mừng rỡ trong lòng. Sử
Hồng Anh nói tiếp: “Hai người này đã biết nơi cất giấu tảng huyền thiết, ta tìm đến họ cho nên đánh cắp dễ như trở bàn tay. Nhưng thuốc giải thì họ đã lấy từ phòng của Văn Đạo Trang”.

Kim Trục Lưu nói: “Dù là nhờ ai, tôi cũng đã nợ ân tình của cô nương”.

Sử Hồng Anh: “Nói ra ta cũng rất khâm phục ngươi! Chỉ một mình ngươi mà khiến cho Hải Sa bang long trời lở đất!”

Kim Trục Lưu xưa nay không thích ai khen ngợi mình, nhưng nay nghe Sử Hồng
Anh nói như thế, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhàng dễ chịu, hạ giọng
nói: “Thôi được, chúng ta đừng khen nhau nữa. Bây giờ cô nương đi đâu?”

Sử Hồng Anh đáp: “Bây giờ vẫn chưa biết. Có lẽ ta phải tìm một nơi lẩn
trốn, đợi qua ngày sinh thần của Tát Phúc Đỉnh thì sẽ về nhà”.

Kim Trục Lưu vội vàng: “Không được, cô nương ngàn vạn lần đừng trở về nhà!”

Sử Hồng Anh ngạc nhiên: “Tại sao? Ta đã hai lần đánh cắp huyền thiết mà
không bị lộ. Đổng Thập Tam nương và Sa Thiên Phong đều không biết người
đó là ta”.

Kim Trục Lưu: “Dù Sử bang chủ không truy cứu chuyện
này, cô nương cũng đừng nên về nhà! Cô nương mà về nhà thì y sẽ không
tha cho cô nương!”

Sử Hồng Anh: “Sao ngươi biết?”

Kim Trục Lưu nói: “Tôi đã nghe được tin này. Cô nương có biết Soái Mạnh Hùng không?”

Sử Hồng Anh: “Soái Mạnh Hùng? Ồ, ta nhớ ra rồi. Ba năm trước y đã từng đến nhà ta, ca ca bảo y là một cao thủ ở quan ngoại”.

Kim Trục Lưu nói: “Ồ, té ra y là người Mãn Châu. Chả trách nào?”

Sử Hồng Anh: “Chả trách nào cái gì?”

Kim Trục Lưu: “Y giả mạo thành người Hán, dùng quỷ kế ám toán lãnh tụ nghĩa quân ở miền Tây Xương Trúc Thượng Phụ, giành lại Tây Xương cho triều
đình, cô nương có biết chuyện này không?”

Sử Hồng Anh: “Ca ca của tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện nghĩa quân phản Thanh. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Kim Trục Lưu: “Chuyện này không có liên quan gì đến cô nương cả, nhưng Soái Mạnh Hùng thì có!”

Sử Hồng Anh nhíu mày: “Liên quan gì? Chẳng qua tôi chỉ gặp mặt y một lần”.

Kim Trục Lưu: “Sử bang chủ muốn gả cô nương cho y!”

Sử Hồng Anh bực dọc: “Nhảm nhí, sao lại như thế được?”

Kim Trục Lưu: “Không phải tôi nhảm nhí. Sa Thiên Phong đã nghe Sử bang chủ nói như thế, chắc chắn là không phải giả”.

Sử Hồng Anh nghiến răng: “Ca ca của tôi thật hồ đồ, tôi làm sao chịu gả
cho người như thế?” Kim Trục Lưu: “Ca ca của cô nương tham công danh phú quý, chuyện gì mà không làm được? Cho nên cô nương đừng về nhà?”

Sử Hồng Anh trầm ngâm không nói, tựa như vẫn đang tính toán điều gì.

Kim Trục Lưu bảo: “Cô nương trốn không phải là cách, Sử bang chủ có nhiều
tai mắt, nếu bị y tìm thấy thì cô nương phải làm thế nào?”

Sử Hồng Anh hỏi lại: “Vậy theo ngươi thì ta phải làm thế nào?”

Kim Trục Lưu: “Chuyện này…” Chàng vốn muốn nói: “Tốt nhất là cô nương đi
cùng tôi, hai người chúng ta liên thủ thì không cần phải sợ ca ca của cô nương”.

Nhưng chàng lại ái ngại. Giả sử Sử Hồng Anh hỏi thế
này: “Ta cùng đi với ngươi, có lẽ sẽ tránh được một lúc. Chả lẽ ta phải
đi theo ngươi suốt đời hay sao?” Chàng sẽ trả lời như thế nào?

Sử Hồng Anh dục: “Ta đang lo đây, ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra?”

Kim Trục Lưu ấp úng: “Nếu cô nương không chịu bị gả cho Soái Mạnh Hùng, vậy thì… cô nương… cô nương cứ đi tìm Lý Đôn”

Sử Hồng Anh nói: “Tìm y thì có ích gì?”

Kim Trục Lưu ấp úng: “Cô nương… cô nương và Lý Đôn…”

Sử Hồng Anh: “Ngươi sao thế? Sao lại cứ ấp a ấp úng như thế! Ngươi bảo ta
và Lý Đôn thế nào?” Kim Trục Lưu: “Có nghĩa là… các người gạo sống đã
nấu thành cơm, Sử bang chủ cũng không thể ép gả cô nương cho người khác
nữa”. Kim Trục Lưu nghiến răng, cuối cùng đã nói được điều mình muốn
nói.

Sử Hồng Anh đỏ mặt: “Hay lắm, ngươi bắt nạt ta, ta không màng đến ngươi nữa!’

Kim Trục Lưu ngẩn người: “Tôi… tôi chẳng qua là tính cho cô nương, sao lại bảo bắt nạt?”

Sử Hồng Anh nghiến răng: “Ngươi… ngươi coi ta là người thế nào? Sao có
thể nói những lời khó nghe trước mặt ta, cút đi cho ta!”

Kim
Trục Lưu bị nàng mắng, đến khi nghe xong thì trong lòng hớn hở, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi đã hồ đồ. Tôi… tôi tưởng cô nương và Lý Đôn… nào ngờ không phải!”

Sử Hồng Anh vẫn còn chưa hết giận: “Ngươi
tưởng ta như thế nào đó là chuyện của ngươi. Ta đúng cũng được, không
đúng cũng được. Ngươi hãy mặc kệ ta!”

Kim Trục Lưu cười: “Phải, phải! Cô nương đừng giận! Tôi nào dám quản chuyện của cô nương, nhưng
chúng ta coi như cũng là bằng hữu đúng không? Cô nương gặp khó khăn, kẻ
làm bằng hữu phải suy tính cho cô nương có đúng không? Dù không giúp
được, có người bàn tính cũng tốt. Sử cô nương, nếu cô nương không tìm Lý Đôn vậy chúng ta cùng nhau lên kinh được không? Nếu xảy ra chuyện thì
hai người đối phó càng tốt hơn một người”.

Kim Trục Lưu rốt cuộc vẫn là một chàng trai trẻ không có kinh nghiệm tình trường, dù chàng có lắm mưu nhiều kế nhưng cũng không thể hiểu nổi tâm sự của đàn bà con
gái. Nếu chàng chưa nhắc đến chuyện của Lý Đôn, Sử Hồng Anh có lẽ sẽ
chấp nhận. Nhưng lúc này chàng lại nói như thế thì đã quá lộ liễu, vả
lại còn khiến cho Sử Hồng Anh tưởng mình là một kẻ khinh bạc.

Sử Hồng Anh giận đến đỏ mặt, lạnh lùng: “Ngươi tưởng ta cần người bảo vệ
đấy hử? Hừ, ngươi đã quá coi thường ta! Đúng thế, bản lĩnh của ta không
bằng ngươi, nhưng cũng không cần ngươi bảo vệ! Ngươi cứ đi đường ngươi,
ta đi đường ta, đừng nhiều lời?”

Kim Trục Lưu đuổi theo mấy
bước, thở dài: “Tôi quả thật không biết ăn nói đã đắc tội với cô nương!
Tôi làm sao dám coi thường cô nương, cô nương là nữ trung hào kiệt, tôi
bái phục còn không kịp nữa kìa?”

Sử Hồng Anh vừa bước vừa giận
dữ: “Ngươi đúng là khắc tinh của ta, ai cần ngươi khâm phục? Ta chỉ mong ngươi tránh cho xa!” Lúc này nàng vẫn chưa bớt giận nhưng lời lẽ thì
mềm mỏng hơn.

Chợt nghe có tiếng ngựa lọc cọc, Văn Đạo Trang
phóng ngựa đuổi theo, từ xa đã quát: “Tên tiểu tử Kim Trục Lưu hãy đứng
lại cho ta?”

Kim Trục Lưu: “Sử cô nương, cô thấy đấy, chúng ta không đi thì sẽ phiền to!”

Sử Hồng Anh ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy phía sau Văn Đạo Trang còn có ba
thớt ngựa, té ra đó là Sa Thiên Phong cùng với hai thủ hạ của Sử Bạch
Đô, Đổng Thập Tam nương và Viên Hải.

Văn Đạo Trang quát: “Hảo tiểu tử, có giỏi thì đừng chạy!”

Kim Trục Lưu: “Đúng thế, hôm nay chúng ta không thể chạy, nếu chạy ngươi sẽ tưởng bọn ta sợ ngươi”. Kim Trục Lưu định cùng Sử Hồng Anh liên thủ đối địch để làm hòa với nàng. Mặt khác, trong tình huống như thế này Kim
Trục Lưu có muốn chạy cũng chẳng được.

Văn Đạo Trang quát: “Hảo tiểu tử, hôm nay ta phải liều với ngươi!” Y vừa nói xong đã phóng ngựa tới.

Kim Trục Lưu ngạc nhiên: “Sao lại giận dữ như thế, chả lẽ con trai yêu quý
của ngươi đã chết?” Văn Đạo Trang cả giận: “Ngươi còn đám nguyền rủa nó! Hừ, Trung nhi của ta phải nghiền nát ngươi ra mới giải được mối hận
trong lòng”.

Kim Trục Lưu: “Té ra lệnh lang vẫn còn sống, ta đã
chữa trị cho lệnh lang, cha con các ngươi còn chưa đa tạ, trái lại muốn
lấy mạng ta!”

Văn Đạo Trang tức giận đến nỗi mặt đã bừng, y nhảy xuống ngựa, chỉ Kim Trục Lưu mắng: “Hảo tiểu tử, đã dùng thủ đoạn bỉ ổi bỡn cợt bọn ta, nay lại nói như thế!” Dứt lời phát liền một chưởng.

Té ra Văn Đạo Trang cho con trai uống “thuốc giải”, rồi giải huyệt theo
cách Kim Trục Lưu đã chỉ. Quả nhiên Văn Thắng Trung bình phục trở lại,
lập tức nôn một trận thừa chết thiếu sống. Văn Thắng Trung kể ra chuyện
đêm qua bị Kim Trục Lưu bỡn cợt. Lúc này Văn Đạo Trang mới biết “thuốc
giả!” chẳng qua là đất trên mình Kim Trục Lưu kỳ ra.

Kim Trục
Lưu dùng một chiêu Phân hoa phất liễu, hóa giải thế công của Văn Đạo
Trang, cười rằng: “Ta đã bảo có thể giữ lại mạng của lệnh lang, nay
thuốc giải của ta linh nghiệm như thế, sao ngươi lại bảo ta lừa ngươi?”

Khi hai người đang nói thì Sa Thiên Phong và Đổng Thập Tam nương, Viên Hải
cũng đã tới nơi. Sa Thiên Phong kêu to: “Anh muội, sao muội tới đây mà
không gặp ngu huynh. Tên tiểu tử họ Kim chẳng phải thứ tốt lành gì, muội đừng để y dối gạt!”

Kim Trục Lưu nói: “Ta chẳng phải là thứ tốt lành gì, nhưng cũng không đến nỗi xấu như ngươi! Ta chưa hề xưng huynh
gọi đệ với người ta mà lại muốn cướp vật báu của họ!”

Sa Thiên
Phong sợ Kim Trục Lưu nói tiếp, vội vàng quát: “Hảo tiểu tử, ngươi dám
dụ dỗ Sử cô nương, ta phải lấy mạng ngươi! Thập Tam nương, cô nương hãy
khuyên Sử cô nương, chuyện của quý bang tôi không tiện xen vào”. Sa
Thiên Phong biết bản lĩnh của Sử Hồng Anh rất ghê gớm, vả lại nàng là em gái của Sử Bạch Đô, cho nên không thể đả thương nàng. Y lại đề phòng
nàng giúp Kim Trục Lưu cho nên mới đẩy trách nhiệm ấy cho Đổng Thập Tam
nương.

Sử Hồng Anh vừa mới giận Kim Trục Lưu, lại thấy Kim Trục
Lưu chiếm thượng phong khi giao thủ với Văn Đạo Trang, cho nên lúc này
nàng vẫn đứng im mà nhìn. Vốn là nàng có thể bỏ chạy nhưng đến lúc này
vẫn đứng yên.

Đổng Thập Tam nương thấy Sử Hồng Anh không giúp
cho Kim Trục Lưu, tưởng rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, liền bước tới tha thiết: “Anh muội, muội là người thông minh, dù huynh muội có bất hòa
cũng là người một nhà. Bang chủ biết lần này muội bỏ đi là bị tên tiểu
tử này dụ dỗ, Ngài sẽ không trách muội. Tên tiểu tử này không những là
kẻ địch của Lục Hợp bang chúng ta, mà còn đắc tội với bốn bang hội lớn
trên giang hồ khác, muội đi cùng với y sẽ gặp nguy hiểm. Tỷ đã tìm muội
từ lâu, khó khăn lắm mới gặp ở đây, chúng ta về thôi!”

Té ra
ngày hôm đó Đổng Thập Tam nương gặp Cung Bỉnh Phan và bọn Cao Đại Thành
thì mới biết Sử Hồng Anh đi cùng Kim Trục Lưu, huyền thiết cũng nằm
trong tay bọn họ. Vì thế Đổng Thập Tam nương một mặt báo về cho Sử Bạch
Đô, một mặt tìm kiếm khắp nơi.

Đổng Thập Tam nương và Viên Hải
tìm đến Hải Sa bang, vừa đúng lúc Văn Đạo Trang đem “thuốc giải” của Kim Trục Lưu trở về, họ biết Kim Trục Lưu vẫn chưa đi xa, lập tức lên ngựa
đuổi theo. Quả nhiên gặp Sử Hồng Anh ở đây, họ càng tưởng rằng xưa nay
Sử Hồng Anh cùng một giuộc với Kim Trục Lưu.

Sử Hồng Anh nghe
Đổng Thập Tam nương thì vừa thẹn vừa giận, trợn mắt quát: “Dù bà có nói
gì đi chăng nữa, tôi vẫn không quay về?” Sử Hồng Anh vừa có khí chất
cứng cỏi của nam nhi, vừa có nét e thẹn của thiếu nữ, tuy bị oan khuất
nhưng cũng không muốn phân giải.

Đổng Thập Tam nương ngẩn người: “Anh muội, chả lẽ vì tên tiểu tử này mà muội không về nhà. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt hơn y?” Sử Hồng Anh biến sắc, quát: “Câm mồm!”

Đổng Thập Tam nương đã không thể xuống thang được nữa, liền hạ giọng: “Anh
muội, bang chủ ra lệnh cho chúng tôi tìm muội. Chúng tôi không muốn ép.
Nhưng…” Sử Hồng Anh lạnh lùng gắt ngang: “Đừng nói nữa, ta không về!
Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ bắt sống ta!”

Đổng Thập Tam nương bó tay, chỉ đành nói: “Nếu muội đã không chịu, chúng tôi chỉ đành ‘mời’
muội trở về”. Nói đến chữ “mời” thì phất cây roi trong tay ra. Sử Hồng
Anh quát: “Hay lắm! Chúng ta hãy tỉ thí thử võ công!” Thế rồi vung cây
roi bạt ra, lập tức trả lại một chiêu Trân châu quyển liêm, cả hai người đều sử dụng roi, nhưng vì Sử Hồng Anh xưa nay coi thường Đổng Thập Tam
nương, cả hai người bằng mặt mà không bằng lòng, tuy cùng một bang nhưng chưa bao giờ đối chiêu với nhau.

Hai roi giao nhau, cây roi bạt của Sử Hồng Anh bị Đổng Thập Tam nương đánh bật ra, nhưng nàng xoay mũi roi, quét tiếp về phía Đổng Thập Tam nương, Đổng Thập Tam nương phóng
người lên, suýt tý nữa bị roi của Sử Hồng Anh cuộn vào chân. Số là luận
về khí lực thì Đổng Thập Tam nương rất dồi dào, luận về thuật đánh roi
thì Sử Hồng Anh biến hóa tinh diệu hơn.

Phía bên kia Kim Trục
Lưu và Sa Thiên Phong cũng đã ra chiêu. Lúc đó Kim Trục Lưu đang sử dụng một chiêu Nhất trụ kình thiên, chỉ dùng một chưởng hóa giải Tam tượng
thần công của Văn Đạo Trang, Sa Thiên Phong thấy có lợi, thế là đánh vụt một chưởng tới, trong chưởng có mùi gió tanh rất khó ngửi. Y vốn đã
luyện công phu Độc sa chưởng, nếu bị trúng một chưởng của y thì chắc
chắn da thịt thối rữa mà chết.

Kim Trục Lưu lách mình né tránh,
bịt mũi kêu: “Thối quá, thối quá? Toàn thân của người có độc, xem ra ta
cũng phải cho ngươi một viên thuốc giải mới được!” Kim Trục Lưu đang cầm tảng huyền thiết trên tay trái, khi chàng lách người thì Sa Thiên Phong đã nhận ra.

Sa Thiên Phong quát lớn: “Tên tiểu tử họ Kim kia,
ngươi đang cầm cái gì?” Kim Trục Lưu cười hì hì: “Chính là thứ ngươi
muốn, có trả cho ngươi, ngươi cũng chẳng nhận được”.

Lần trước
Sa Thiên Phong đã mắc lừa, lúc này bán tín bán nghi, thấy Kim Trục Lưu
giơ cái tráp ném về phía y, y toan đưa tay lên chụp lấy, Văn Đạo Trang
vội vàng quát: “Đừng chạm vào!”

Viên Hải thì không dám đắc tội
với Sử Hồng Anh, khi ở Tô Châu, y đã từng bị Kim Trục Lưu bỡn cợt, thế
là rút đao phóng lên trợ chiến. Vừa lúc đó đã đỡ một đòn của Kim Trục
Lưu cho Sa Thiên Phong.

Công phu ngoại gia của Viên Hải rất cao
cường, hai tay có khí lực đến ngàn cân, nhưng không thuần hậu như chân
lực nội gia của Kim Trục Lưu, Kim Trục Lưu cầm tảng huyền thiết, đương
nhiên nếu chạm vào thì phần thiệt nghiêng về phía y. Chỉ nghe keng một
tiếng, tia lửa bắn ra, cái tráp của Kim Trục Lưu bằng gỗ, bị thanh giới
đao của Viên Hải chém một đường, trúng vào tảng huyền thiết bên trong,
cho nên lưỡi đao đã cong queo! Viên Hải cảm thấy hổ khẩu tê rần, chấn
động đến nỗi thối lui mấy bước.

Kim Trục Lưu xoay người, đánh
tảng huyền thiết về phía Văn Đạo Trang, Văn Đạo Trang né tránh chính
diện, hai chưởng mở ra dùng tự quyết chữ “ngự”, mép chưởng nhẹ nhàng dẫn cái tráp qua một bên, đẩy lùi kình lực mạnh mẽ của Kim Trục Lưu nhưng y cũng thối lui hai bước.

Sa Thiên Phong vừa lo vừa mừng, lạc
giọng kêu lên: “Quả nhiên là huyền thiết!” Miệng chưa khép lại thì chợt
thấy có một vật bay vào nghe rất hôi thối. Té ra Kim Trục Lưu nói được
là làm được, chàng đã vò một hòn đất, bắn vào mồm y, Sa Thiên Phong
không kịp phun ra, viên đất đã trôi xuống cổ họng.

Sa Thiên
Phong cả gian quát: “Hảo tiểu tử, hôm nay ta không giết ngươi thề không
làm người!” Dứt lời rút liền đôi phán quan bút, phóng lên liên thủ với
Văn Đạo Trang. Y biết trong tay Kim Trục Lưu đang cầm tảng huyền thiết
cho nên không dám dùng đôi chưởng nữa!

Sau khi Viên Hải đã đứng
vững chân, lửa giận cũng bốc lên cao, lập tức nhảy bổ tới, quát mắng:
“Hảo tiểu tử, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong!”

Kim
Trục Lưu cười khảy: “Ba người đều muốn lấy mạng ta, nhưng ta chỉ có một
mạng, làm thế nào đây? Ta cũng không muốn thiên vị, cho nên chỉ đành giữ lại mạng này!” Chàng vừa nói vừa cười, tay đã rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm
về phía Sa Thiên Phong.

Sa Thiên Phong vội vàng giở đôi bút lên
đỡ, Kim Trục Lưu tạt ngang thân kiếm, Sa Thiên Phong nhảy vọt ra hơn một trượng, hoảng sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.

Kim Trục Lưu xoay
người lướt về đâm kiếm vào ngực Văn Đạo Trang, Văn Đạo Trang vỗ chưởng
trái ra, chưởng phải chém vào hổ khẩu của chàng, toan đoạt kiếm của
chàng. Nào ngờ Kim Trục Lưu sử dụng Truy phong kiếm thức nhanh nhẹn vô
cùng, trong chớp mắt từ thực đã hóa thành hư, rồi từ hư hóa thành thực,
Văn Đạo Trang chụp hụt, mũi kiếm đã xỉa vào huyệt khí du ở be sườn của
y. Văn Dạo Trang rùng người xuống, búng ngón tay keng một tiếng, thanh
kiếm của Kim Trục Lưu bật ra, tuy thế Văn Đạo Trang hoảng hồn đến nỗi đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Lúc này Kim Trục Lưu đã đánh lùi được
Văn Đạo Trang, thanh trường kiếm lại đâm thẳng vào mặt Viên Hải, Viên
Hải giơ thanh giới đao lên gạt keng một tiếng, thanh đao lại bị mẻ mất
một miếng. Kim Trục Lưu chỉ sử dụng một cây kiếm thanh cương bình
thường, còn thanh giới đao của Viên Hải thì nặng hơn kiếm nhiều, nhưng
suýt nữa đã bị chặt gãy, Viên Hải càng kinh hoảng hơn, lòng thầm nhủ:
“Nội công của tên tiểu tử này xem ra chẳng kém gì bang chủ. Hôm nay muốn báo thù e rằng không dễ”.

Kim Trục Lưu dùng kiếm pháp kỳ ảo
nhanh như điện chớp, chỉ trong chốc lát đã tấn công ba đại cao thủ,
khiến cho cả ba người đều toát mồ hôi lạnh. Nhưng đó chẳng qua là nhờ
chàng lanh lẹ, nếu luận bản lĩnh thật sự, Kim Trục Lưu chỉ có thể thắng
được một trong ba người, nếu phía đối phương liên thủ thì chàng chẳng
thể nào đối phó nổi.

May mà trên tay trái chàng đang cầm tảng
huyền thiết, kẻ địch có phần kiêng dè. Kiếm pháp của chàng lại rất tinh
diệu, trong ba người thì Văn Đạo Trang bản lĩnh kiên cường nhất, Văn Đạo Trang có Tam tượng thần công, không sợ đối chưởng với chàng, nhưng lại
kiêng dè kiếm pháp xuất thần nhập quỷ của chàng.

Sau Văn Đạo
Trang là Sa Thiên Phong, tuyệt kỹ của Sa Thiên Phong là tuyệt kỹ Độc xa
chưởng, nay vì kiêng dè tảng huyền thiết trong tay Kim Trục Lưu cho nên
chỉ dám dùng đôi phán quan bút. Công phu điểm huyệt bằng phán quan bút
của Sa Thiên Phong cũng rất linh hoạt, nhưng rốt cuộc cũng không bằng
công phu Độc sa chưởng của y. Cho nên sự lợi hai hại của y chẳng còn như trước.

Vì những điều này, Kim Trục Lưu đã tiên hạ thủ vi cường, cho nên ngang tài ngang sức với ba đại cao thủ. Nhưng cục diện này chỉ
duy trì khoảng năm sáu mươi chiêu, ba người này dần dần bình tĩnh trở
lại, còn Kim Trục Lưu thì càng lúc càng đuối sức.

Lúc này Sử
Hồng Anh đang đấu roi với Đổng Thập Tam nương, nàng đã chiếm được thượng phong. Vốn mỗi người đều có sở trường, luận về khí lực thì Đổng Thập
Tam nương mạnh hơn. Nhưng vì mụ ta không dám đả thương Sử Hồng Anh cho
nên nàng mới chiếm được phần thượng phong!

Trong lúc kịch chiến
Sử Hồng Anh đánh ra một chiêu Hải vũ sinh phong, đẩy Đổng Thập Tam nương thối lui. Sử Hồng Anh đột nhiên xoay người, lướt tới bên cạnh Kim Trục
Lưu, đánh soạt ra một roi về phía Viên Hải. Viên Hải đang định thừa thế
đánh vào chỗ trống của Kim Trục Lưu, không ngờ Sử Hồng Anh đột nhiên tấn công y, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, y không kịp chống đỡ, chỉ nghe soạt
một tiếng, cái đầu trọc của Viên Hải đã trúng một roi. May mà Sử Hồng
Anh chỉ đánh nhẹ nhưng trên đầu của y đã hằn lên một vết máu.

Viên Hải vừa lo vừa tức, lớn giọng quát: “Mẹ… mẹ ơi?” Viên Hải là người
nóng nảy, y vốn muốn mắng “Mẹ nó?” Nhưng mắng được một chữ “mẹ” thì chợt nhớ lại đó là em gái của bang chủ, cho nên chỉ đành kêu mẹ ơi.

Sử Hồng Anh hơi ái ngại: “Ta vốn không muốn đánh ngươi, nhưng các ngươi ỷ đông bắt nạt bọn ta. Không thể trách ta được!”

Kim Trục Lưu nghe Sử Hồng Anh nói hai tiếng “bọn ta” thế là lòng hoa nở rộ, tinh thần phấn chấn, tay trái đánh ra một chiêu Bạch hồng quán nhật,
tay phải đánh ra một chiêu Loan cung xạ điêu, đẩy lùi Văn Đạo Trang và
Sa Thiên Phong, cười rằng: “Viên Hải, hình như ngươi đã ngoài bốn mươi,
mẹ ngươi vẫn còn sống chứ? Chắc là cũng đã sáu bảy mươi tuổi? Người lớn
tuổi tai chẳng còn thính nữa. Nếu nhớ mẹ như thế, ngươi phải về vùi dưới gối bà ta, kêu một tiếng mẹ ơi, ngươi kêu ở đây làm sao bà ta nghe
được?”

Viên Hải tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, kêu lên: “Sử cô nương, tôi không muốn đắc tội với cô nương, nhưng tôi phải lấy mạng tên tiểu tử này!”

Kim Trục Lưu lắc đầu, thở dài: “Ta tốt bụng
khuyên ngươi mà không ngờ ngươi lại chẳng biết trái phải?” Thế rồi tiện
tay đánh ra một chiêu Bạch vân kiến nhật, nhẹ nhàng phá giải thế đao của Viên Hải.

Sa Thiên Phong vung đôi bút, đánh bật cây roi bạc của Sử Hồng Anh ra, sau đó lập tức điểm vào huyệt phong phủ của nàng, Sử
Hồng Anh mau chóng tránh qua một bên, Sa Thiên Phong điểm huyệt bút ấy,
Sử Hồng Anh đã xoay tới bên cạnh Kim Trục Lưu, sánh vai cùng chàng đối
địch. Sa Thiên Phong tức giận: “Anh muội, ta nể mặt Sử bang chủ cho nên
không muốn làm khó muội. Nhưng muội đã rất quá đáng, dám đánh cắp huyền
thiết, đại náo Hải Sa bang của ta, giờ đây chỉ còn hai con đường cho
muội lựa chọn, một là lập tức trở về cùng Thập Tam nương. Hai là ta phải quản giáo muội thay Sử bang chủ!”

Sử Hồng Anh gần giọng: “Sa
bang chủ, tảng huyền thiết là của nhà họ Sử ta, ta lấy vật của mình sao
lại có thể nói là đánh cắp? Trừ phi ngài muốn chiếm hữu, nếu không ngài
phải đa tạ ta mới phải. Ta tự lấy về để ngài khỏi phải sai người đem tới chẳng phải tốt hay sao?”

Sa Thiên Phong có tật giật mình, lúc
này y đỏ mặt quát: “Hay cho ả nha đầu, Sử bang chủ sắp xếp chuyện cả đời cho ngươi mà ngươi lại si mê tên tiểu tử này! Ta sẽ thay ông ta dạy dỗ
ngươi!”

Kim Trục Lưu: “Ngươi mà cũng xứng dạy dỗ người khác Hừ,
lẽ ra ta phải dạy dỗ ngươi mới đúng?” Thế là vung cái tráp lên, tựa như
đánh về phía Sa Thiên Phong, Sa Thiên Phong vội vàng thối lui, bị Sử
Hồng Anh đánh soạt tới một roi, dù y né tránh lanh lẹ, đôi roi cũng quét qua vai y, kéo rách một mảng áo. Kim Trục Lưu cười ha hả, chàng đang
cười thì vung trường kiếm đâm về phía Văn Đạo Trang, Văn Đạo Trang múa
tít hai chưởng, dùng Tam tượng thần công hóa giải chiêu kiếm của Kim
Trục Lưu. Sử Hồng Anh trở tay quét ra một roi Hồi phong tảo liễu. Tam
tượng thần công của Văn Đạo Trang vẫn còn dư lực, khi ngọn roi của Sử
Hồng Anh đánh tới gần thì bị chưởng phong của y đẩy ngược ra.

Sử Hồng Anh cả kinh, lòng thầm nhủ: “Kẻ này là một kình địch, lợi hại hơn
Sa Thiên Phong nhiều. Chả trách nào Kim Trục Lưu đánh mãi mà không
thắng. Xem ra hôm nay chỉ có chạy là thượng sách!” Văn Đạo Trang cũng
thầm thất kinh, hèn gì Sử Bạch Đô phất lên nhanh như thế, chỉ trong vòng mấy năm mà đã lừng danh giang hồ. Em gái của y đã giỏi như thế này, bản lĩnh của y chắc càng ghê gớm hơn”.

Sử Hồng Anh chưa nghĩ xong,
Thập Tam nương đã xông lên, mỉm cười nói: “Anh muội, có thật là muội vì
tên tiểu tử này mà trở mặt với bang chủ không? Ôi, cũng chẳng còn cách
nào nữa, ta chỉ đành đưa các ngươi về bang để cho bang chủ xử lý”.

Sử Hồng Anh đỏ ửng mặt, vừa thẹn vừa giận, nhưng nay bị bốn cao thủ vây
đánh, Sử Hồng Anh cũng không thể nào cãi nhau với Đổng Thập Tam nương
được.

May mà kẻ địch còn e dè, không dám đả thương Sử Hồng Anh
cho nên Kim Trục Lưu cũng được hưởng lây. Cả hai người đứng rất gần
nhau, bọn họ không dám dùng sát chiêu. Nhưng hai người địch bốn nên thực lực cách nhau rất xa, cứ đánh mãi không bị thương cũng sức cùng lực
kiệt.

Sử Hồng Anh vốn đã muốn bỏ chạy, vừa thấy thời cơ đã đến
thì quét một roi đánh lùi Viên Hải rồi nhảy vọt ra. Văn Đạo Trang và Sa
Thiên Phong đang đối phó Kim Trục Lưu, không rảnh để ý đến nàng, một
mình Đổng Thập Tam nương cũng không thể chặn được nàng.

Kim Trục Lưu có khinh công cao cường, Sử Hồng Anh đã phá được vòng vây, chàng
muốn chạy càng dễ dàng hơn. Kim Trục Lưu tuy muốn chạy theo nàng nhưng
trong lòng lại ái ngại, thầm nhủ: “Bọn chúng có khoái mã, thế nào cũng
bị bọn chúng đuổi kịp, lúc đó chẳng phải tốn sức hay sao? Chi bằng cứ
liều một phen”. Nhưng lúc này Sử Hồng Anh đã chạy ở phía trước, Kim Trục Lưu không thể thương lượng cùng nàng cho nên chỉ đành chạy theo.

Quả nhiên bọn họ vừa chạy thì bọn Văn Đạo Trang đã phóng lên ngựa đuổi
theo. Ngựa của Đổng Thập Tam nương chạy nhanh nhất trong bọn, khi đến
gần thì mụ ta vung tay lên, ba mũi ngân thoa phóng theo Kim Trục Lưu.

Ám khí của Đổng Thập Tam nương rất đặc biệt, ba cây thoa mà mụ ta vừa
phóng ra gọi là “hưởng thoa”, khi loại thoa này phóng trong không trung
sẽ phát ra tiếng hú giống như loại “hưởng tiễn” mà chốn lục lâm thường
dùng. Nhưng ngân thoa tương đối nặng hơn, rất sắc bén, trong ruột có
giấu chín mảnh độc châm, nếu đối phương dùng binh khí đánh vỡ ngân thoa, độc châm sẽ bay ra, do đó lợi hại hơn hưởng tiễn nhiều. Đổng Thập Tam
nương vung tay lên, ba mũi ngân thoa bay vào ba phương vị khác nhau trên mình Kim Trục Lưu, mũi ở phía trên thì găm vào huyệt thái dương, mũi ở
giữa thì găm vào huyệt toàn cơ ở ngực, mũi ở dưới thì găm vào huyệt hoàn khiêu ở gối phải. Ba bộ phận này không nằm theo một đường thẳng mà theo một hình tam giác, Đổng Thập Tam nương có thể ném ra ba món ám khí,
đánh vào ba huyệt đạo khác nhau, quả thật công phu phóng ám khí đã đến
hàng nhất lưu.

Nhưng Đổng Thập Tam nương không ngờ rằng, công
phu đỡ ám khí của Kim Trục Lưu càng tinh diệu hơn. Mụ ta tưởng Kim Trục
Lưu một tay giơ tảng huyền thiết, một tay vung kiếm đánh rơi ám khí của
mình. Kim Trục Lưu cười hì hì cười: “Ta đâu có thiếu bạc dùng, xin trả
lại!” thế là chàng vung thanh trường kiếm đánh ra một chiêu Tam chuyển
pháp luân, vẫy ra ba đóa kiếm hoa, ba mũi ngân thoa đều bay ngược trở
về. Chàng sử dụng kình đạo rất vừa vặn, mũi kiếm chàng chỉ đủ đánh bật
ba mũi ngân thoa bay trở về chứ không làm cho độc châm bắn ra.

Điều kỳ diệu hơn là ba mũi ngân thoa bắn về nhanh chậm lại khác nhau, Đổng
Thập Tam nương vung roi lên, toan cuộn ngân thoa, nào ngờ mũi ngân thoa
thứ hai lại đi sau mà đến trước, Đổng Thập Tam nương chỉ chú ý đến mũi
ngân thoa thứ nhất, suýt nữa đã bị mũi ngân thoa thứ hai đả thương, may
mà mụ ta lộn người trốn xuống lưng ngựa, trở tay đánh ra một roi cuộn
được mũi ngân thoa thứ hai.

Nhưng Đổng Thập Tam nương không thể
nào đối phó nổi mũi thứ nhất và mũi thứ ba. Cả hai mũi ngân thoa chia
nhau bay về phía Viên Hải và Sa Thiên Phong. Kim Trục Lưu biết Văn Đạo
Trang võ công cao cường nhất, cho nên đã đánh bật hai mũi ngân thoa về
phía hai người này. Viên Hải biết trong ngân thoa của Đổng Thập Tam
nương có độc châm, thế là không dám tiếp lấy, chỉ hoàng hồn lộn xuống
ngựa. Dù như thế mũi ngân thoa cũng bay lướt qua da đầu y! Viên Hải né
tránh ám khí cho nên buộc phải lăn xuống ngựa, lúc này trông rất thê
thảm!

Nhưng Sa Thiên Phong thì càng tệ hại hơn, y nào biết lợi
hại, cứ vỗ một chưởng về phía mũi ngân thoa. Đổng Thập Tam nương hoảng
hồn kêu lên: “Đừng!” Nhưng đã muộn, chưởng lực của Sa Thiên Phong có thể đánh vở bia nát đá, tức thì mũi ngân thoa vỡ ra, độc châm lập tức bắn
ra.

Văn Đạo Trang vội vàng vung tay lên, phát ra một đòn Phách
không chưởng lực, gạt độc châm cho Sa Thiên Phong. Nhưng bọn họ cách
nhau đến năm trượng, chưởng lực của Văn Đạo Trang không thể đánh rơi hết tất cả độc châm, kết quả là Sa Thiên Phong vẫn bị trúng một mũi, thớt
ngựa của Sa Thiên Phong cũng bị chưởng lực của Văn Đạo Trang quét trúng
nên tung hai vó trước ném y xuống đất.

Trong bốn người thì đã có hai người ngã ngựa, Sa Thiên Phong lại còn bị thương. Trong hai người
còn lại thì Đổng Thập Tam nương tuy chưa ngã ngựa nhưng đã kinh hoảng.
Chỉ có Văn Đạo Trang là vẫn ngồi ngay ngắn trên ngựa. Đổng Thập Tam
nương không ngờ vì mình phát ám khí mà kết quả ngược lại khiến cho đồng
bọn gặp họa, không khỏi vừa thẹn vừa giận, đồng thời cũng không khỏi
thầm kinh hãi. Trong tình huống ấy, tiếp tục truy đuổi hay giải độc cho
Sa Thiên Phong? Với công lực của Sa Thiên Phong, một cây độc châm không
thể lấy được mạng y, nhưng nếu qua một canh giờ thì sẽ bị tàn phế.

Đổng Thập Tam nương vừa mới gây họa, trong lòng đang tức giận, lại còn đang
chần chừ, chỉ nghe Sử Hồng Anh cười lạnh: “Đổng Thập Tam nương, ngươi
dám dùng ám khí đánh ta! Được, có đi thì phải có lại, ngươi xem đây?”

Thực ra Đổng Thập Tam nương phóng ám khí về phía Kim Trục Lưu, Sử Hồng Anh
chỉ mượn cớ mà thôi. Đổng Thập Tam nương không kịp phân giải, Sử Hồng
Anh cũng không để cho mụ phân giải. Chỉ nghe xẹt một tiếng, loại ám khí
ấy đã bắn ra, một luồng khói dày đặc lan rộng ở phía trước mặt!

Té ra loại ám khí này là một vật thể hình cầu, khi phóng ra thì sẽ lập tức bùng nổ, khói bốc lên, năm xưa sư tổ của Thiên Ma giáo là Lệ Thắng Nam
có một loại ám khí lợi hại tên gọi Độc vụ kim châm liệt diễm, bang chủ
của Lục Hợp bang không biết tại sao có thể có được phương pháp chế tạo
loại ám khí này. Nhưng loại ám khí mà Sử Hồng. Anh vừa mới đánh ra chỉ
giống bề ngoài mà thôi, bên trong không có kim châm, cũng chẳng có lửa
nóng, chỉ có khói, mà loài khói này cũng không có độc. Đó là bởi nàng ta không muốn sử dụng loại ám khí quá độc địa, nàng chỉ muốn lợi dụng khói mù để thoát thân.

Nhưng Đổng Thập Tam nương thì không biết có
độc hay không, mụ ta vội vàng kéo Viên Hải lên lưng ngựa, lập tức quay
đầu ngựa chạy về phía sau. Sa Thiên Phong đã trúng độc châm, đương nhiên cũng không dám tiến tới. Chỉ còn lại Văn Đạo Trang một tay khó vỗ nên
kêu, y đánh ra hai đòn Phách không chưởng, khói mù quá dày, vừa tản ra
đã tụ lại, Văn Đạo Trang sợ trúng độc cho nên hoảng hốt quay đầu bỏ
chạy.

Lúc này Kim Trục Lưu đã chạy vào trong rừng, chàng hình
như nghe Sử Hồng Anh chạy về hướng bên kia, nhưng đến khi khói mù tan
hết, chẳng cũng chẳng thấy Sử Hồng Anh đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.