Hẳn Là Yêu

Chương 8



Không nghi ngờ gì. Giấc mơ đó là một cơn ác mộng.

Ngay giây phút Joe đặt chân vào Anomaly sáng hôm sau, mặc một chiếc quần jeans đã mềm đi ở tất cả những chỗ cần thiết và một cái áo phông Cactus Bar, cả người Gabrielle đỏ bừng hết cả lên. Cô đã cố tình mặc cái váy ren gấp nếp màu xanh đen để làm việc bởi vì nó dễ chịu và mát lạnh, nhưng ngay khoảnh khắc mắt cô khóa vào anh, nhiệt độ cơ thể cô vọt thẳng lên và cô đã phải vào phòng tắm và ấn khăn giấy lạnh vào hai má. Cô thậm chí còn không thể nhìn vào anh mà không nhớ đến cái cách anh đã chạm vào cô và những điều anh đã thì thầm với cô trong giấc mơ của cô nữa. Những thứ anh muốn làm và nơi anh muốn khởi đầu.

Cô cố giữ bản thân bận rộn và tâm trí xa khỏi Joe, nhưng ngày thứ Năm chậm chạp đặc thù, và ngày hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Cô vắt vài giọt tinh dầu cam và hoa hồng vào bình đốt và đốt ngọn nến trà bên dưới. Khi cửa hàng đã bắt đầu tràn ngập mùi hương pha trộn của cam quýt và hoa cỏ, cô tách riêng một mẩu vật nữ thần và bươm bướm cắt từ pha lê. Cô phủi bụi rồi sắp sếp lại, và qua khóe mặt cô nhìn anh trám nốt mấy cái lỗ ở bức tường đằng sau do bộ giá đỡ mà anh đã di chuyển ngày hôm trước để lại. Ánh mắt cô di chuyển dọc xương sống anh lên tới đầu của anh, và cô nhớ lại cô đã tưởng tượng tóc anh mang đến cảm giác gì giữa các ngón tay cô. Điều đó dường như thật chân thực, nhưng tất nhiên nó chỉ xảy ra ở trong đầu cô mà thôi, mà có cảm thấy ngớ ngẩn khi để nó làm cô chới với và cho nó ảnh hưởng tới cô trong cà ánh sáng ban ngày.

Như thể anh có cảm thấy mắt cô trên người anh, Joe nhìn qua vai và bắt gặp cô đang nhìn chăm chú. Ánh mắt thận trọng của anh nhìn đáp trả, và cô nhanh chóng chuyển sự chú ý sang một bức tượng nữ thần vui nhộn, nhưng trước đó má cô đã nóng rẫy.

Như thường lệ, Kevin ở lì trong văn phòng với cánh cửa đóng kín phần lớn buổi sáng, nói chuyện với các nhà cung cấp, nhà bán lẻ, hoặc chăm sóc các món lợi tức kinh doanh khác của anh. Thứ Năm là ngày nghỉ của Mara, nên gần như chắc chắn, Gabrielle biết rằng cô sẽ thấy mình ở một mình với Joe cho đến khi đóng cửa. Cô hít vài hơi thở sâu bình tĩnh và cố không nghĩ đến hàng giờ liền trải dài trước mặt. Hàng giờ liến vắng vẻ. Một mình. Với Joe.

Qua đỉnh một mẫu bình hoa pha lê trưng bày, cô nhìn anh nhúng con dao trát tường của anh vào một chậu vữa và tự hỏi loại phụ nữ nào hấp dẫn được sự hứng thú của một người đàn ông như Joe. Những vận động viên thể thao xinh đẹp với cơ thể săn chắc, hay những người phụ nữ mềm mại nướng bánh mỳ và lo lắng về những con thỏ bụi bặm? Cô không phải là cả hai.

Lúc mười giờ, các dãy thần kinh của cô đã được xoa dịu tới một mức độ quản lý đuợc. Các cái lỗ đều đã được bịt kín, và cô phải nghĩ ra một công việc khác cho Joe. Họ quyết định chọn mấy cái giá ở kho đằng sau. Không có gì phức tạp. Chỉ là mấy miếng gỗ dán dài ba phần tư inch được giữ cố định với những mấu nối chữ L nặng nề.

Vì chẳng có khách hàng để mà phải lo lắng, cô dẫn Joe đi xem nhà kho, căn phòng mà chỉ hơi lớn hơn phòng tắm và có một bóng đèn sáu mươi oát treo trên trần. Nếu có một khách hàng đi vào mặt tiền của cửa hàng, một cái chuông sẽ reo ở phía sau và cho cô biết.

Hai người họ đẩy mấy cái hộp quà và các hạt xốp Styrofoam sang hết một bên phòng. Joe đeo cái thắt lưng đeo dụng cụ thấp trên hông và đưa cô một đầu của cái thước đo bằng sắt. Cô quỳ xuống và giữ nó vào một góc tường.

“Tôi có thể hỏi anh một câu riêng tư không, Joe?”

Anh quỳ một gối và tìm đến góc đối diện với đầu thước đo của anh, rồi liếc qua cô. Ánh mắt anh không bao giờ chạm tới mặt cô. Nó trượt dọc lên cánh tay tới ngực cô và ở lì đó. Gabrielle nhìn xuống ngực váy của cô nơi thân áo rủ xuống, cho Joe nhìn mãn nhãn khe ngực trắng mịn và cái áo lót ren đen của cô. Cô đặt cánh tay rảnh rỗi lên thân áo và vuốt thẳng.

Không có lấy một dấu hiệu xấu hổ, Joe cuối cùng cũng nâng mắt nhìn lên mặt cô. “Cô có thể hỏi, dù vậy không có nghĩa là tôi sẽ trả lời cô,” anh nói, rồi viết gì đó lên tường bằng bút chì.

Gabrielle đã bắt gặp nhiều người đàn ông nhìn cô chằm chằm trong quá khứ, nhưng ít nhất họ cũng biết thân biết phận mà tỏ vẻ xấu hổ. Không phải Joe. “Anh đã kết hôn chưa?”

“Chưa. Tôi đã từng suýt.”

“Anh đã đính hôn à?”

“Không, nhưng tôi suýt thì nghĩ đến điều đó.”

Cô không tin suýt thì nghĩ đến điều đó cũng được tính. “Điều gì đã xày ra thế?”

“Tôi đã được nhìn mẹ cô ấy rất rõ ràng và bỏ chạy thục mạng.” Anh lại nhìn sang cô một lần nữa và mỉm cười như thể anh thực sự hài hước lắm ấy. “Giờ thì cô có thể thả ra được rồi,” anh nói, và cái thước đo bay dọc tường, búng lên, và quất ngón tay cái của anh. “Chết tiệt.”

“Úi!”

“Cô đã cố tình làm thế.”

“Anh nhầm rồi. Tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng tôi đã suýt nghĩ đến điều đó.” Cô đứng dậy, tựa một vai vào tường, và khoanh tay dưới ngực. “Tôi cá anh một trong tên đàn ông kén cá chọn canh muốn vợ mình nấu ăn giỏi như Betty Crocker và trông giống một siêu mẫu.”

“Cô ấy không cần phải trông giống một siêu mẫu, chỉ cần hấp dẫn vừa phải là đuợc. Và không có móng tay dài. Phụ nữ với mấy cái móng tay dài làm tôi sợ.” Một lần nữa, anh lại mỉm cười với cô, lần này chậm rãi và quyến rũ. “Không có gì đáng sợ hơn nhìn mấy cái đoản kiếm dài khiếp đó đâu đó gần thằng bé.”

Cô không hỏi xem có phải anh phát biểu từ kinh nghiệm trong quá khứ hay không. Cô thực sự không muốn biết. “Nhưng tôi đúng về phần Betty Crocker phải không nào?”

Anh nhún vai và trượt cái thước kim lọai lên bức tường tới trần nhà. “Điều đó quan trọng với tôi. Tôi không thích nấu ăn.” Anh dừng lại để đọc độ dài và viết nó cạnh cái đầu tiên. “Tôi không thích mua sắm, dọn dẹp nhà cửa, hay là giặt giũ. Những việc mà phái nữ không ngại làm.”

“Anh nghiêm túc đấy à?” Anh trông thì bình thường, nhưng ở vài điểm trong đời sống cùa anh, anh thực sự còi cọc về tinh thần. “Điều gì khiến anh nghĩ là phụ nữ không ngại giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa? Anh có thể ngạc nhiên khi biết rằng chúng tôi không được sinh ra với tố chất sinh học để giặt tất và chùi toa lét đâu.”

Thước đo trượt nhẹ nhàng vào vỏ kim loại, và anh móc nó vào thắt lưng. “Có lẽ. Tất cả những gì tôi biết là phụ nữ dường như không ngại quét dọn và giặt giũ nhiều như đàn ông. Cũng như đàn ông không ngại thay dầu trong ô tô, và phụ nữ sẽ lái xe mười dặm xa xôi để tới một cửa hàng sửa xe Jiffy Lube.”

Tất nhiên là phụ nữ tới Jiffy Lube rồi. Tên gàn dở nào lại tự thay dầu cho xe của chính hắn chứ? Cô lắc đầu. “Dẫu sao tôi cũng tiên đoán anh sẽ độc thân trong một khoảng thời gian đấy.”

“Gì chứ, cô là bà đồng của tôi đấy à?”

“Không, tôi không cần phải có năng lực siêu nhiên cũng biết rằng không người phụ nữ nào lại muốn làm người hầu của anh cả đời hết. Trừ phi trong đấy có gì đó cho cô ta,” cô thêm vào, nghĩ đến một người phụ nữ vô gia cư tuyệt vọng.

“Trong đấy có gì đó cho cô ấy mà.” Với hai sải bước dài anh đóng lại khoảng cách giữa họ. “Tôi đây.”

“Tôi đang nghĩ thứ gì đó tốt đẹp cơ.”

“Tôi tốt. Thực sự tốt,” anh nói đủ thấp để anh không bị ngoài phòng nghe thấy. “Cô có muốn tôi cho cô xem tôi tốt như thế nào không?”

“Không.” Cô đứng thẳng dậy khỏi tường, và anh đứng gần đến mức cô có thể nhìn thấy cả những vành đen trong mống mắt anh.

Joe nâng tay lên và vuốt một bên tóc của cô ra sau tai, ngón tay cái của anh mơn man má cô. “Đến lượt cô.”

Cô lắc đầu, sợ rằng nếu anh quyết định cho cô xem anh tốt như thế nào, cô sẽ không thèm cố gắng ngăn anh lại nữa. “Không, thực đấy. Tôi tin lời anh về chuyện đó mà.”

Tràng cười khục khặc của anh tràn ngập căn phòng. “Ý tôi là đến lượt cô trả lời một câu hỏi.”

“À,” cô nói và không biết vì sao mình lại cảm thấy thất vọng thế đến thế.

“Sao một cô gái như cô lại vẫn còn độc thân?”

Cô tự hỏi ý anh là gì và cố gợi lên một ít căm phẫn, nhưng lời đáp của cô thốt ra hổn hển hơn là khó chịu. “Như tôi thế nào?”

Anh trượt ngón tay cái ngang quai hàm tới cằm cô, rồi vuốt ve môi dưới của cô. “Với mái tóc hoang dại như vừa mới làm tình xong của cô, và đôi mắt màu xanh lục to tròn này, có có thể khiến cho một thằng đàn ông quên đi hết thảy đấy.”

Hơi nóng trong lời nói của anh lắng xuống ở cuối dạ dày có và làm đầu gối cô nhũn ra. “Như là quên gì?”

“Như là lý do tại sao không phải là một ý hay nếu tôi hôn cô,” anh nói và chậm rãi hạ miệng anh xuống với miệng cô. “Khắp mọi nơi.” Tay anh âu yếm hông cô, và anh kéo cô lại gần. Mấy cái túi da ở dây thắt lưng đeo dụng cụ của anh ấn vào bụng cô. “Như là tại sao tôi lại thực sự ở đây, và tại sao chúng ta lại không thể dành cả ngày như kiểu chúng ta sẽ làm nếu cô thực sự là bạn gái của tôi.” Môi anh mơn man môi cô và cô mở ra cho anh, không thể kháng cự lại thôi thúc khao khát đang cuộn tròn các ngón chân cô lại. Đầu lưỡi của anh chạm vào lưỡi cô, rồi anh kéo nó vào khuôn miệng ấm áp của anh. Anh từ tốn hôn cô, gợi lên khoái lạc với những âu yếm chậm rãi, nấn ná của môi và luỡi. Thậm chí khi anh đẩy cô áp vào tường, lồng các ngón tay của họ vào, và khóa chặt tay cô cạnh đầu cô, đôi môi ẩm ướt của cô vẫn níu chặt lấy môi anh và lưỡi anh vẫn dịu dàng luồn vào trong, rồi rút lui.

Trêu chọc thậm chí cả khi anh dỗ dành cô bằng miệng của anh. Vị trí tựa vào tường của cô ưỡn lưng cô lên và đâm ngực cô vào lồng ngực cứng cáp của anh. Đầu ngực cô bắt đầu siết chặt, và khi anh đào sâu nụ hôn, Gabrielle trở nên ướt át hết bên trong. Dòng chất lỏng nóng hổi đong thấp trong bụng cô và kéo ra một tiếng rên rỉ từ sâu trong lồng ngực cô. Cô nghe thấy nó nhưng hầu như không thể nhận thấy nó đang phát ra từ cô nữa.

Rồi cô nghe thấy thứ gì đó như là Joe đang hắng giọng, nhưng đứng trong vòng ảnh hưởng quyến rũ của luồng khí đỏ sậm của anh, cô tự hỏi làm sao mà anh có thể hắng giọng khi lưỡi anh đang ở trong miệng cô.

“Khi em đã xong với tay thợ sửa chữa của em, Gabe, anh cần em nhìn qua mấy cái hóa đơn cho hư hỏng trong việc vận chuyển đĩa sushi.”

Joe lùi ra và trông đờ đẫn như cảm giác của cô. Cô nhận ra rằng anh chẳng hề nói gì, và cô quay đầu vừa kịp lúc để nhìn Kevin đi khỏi phòng sau tới mặt tiền cửa hàng. Cái chuông báo hiệu khách hàng rung lên, và nếu Kevin có chút nghi ngờ nào trong đầu về việc Joe thực sự là bạn trai của cô, thì giờ cũng sẽ không còn nữa.

Joe bước lùi lại và cào tay qua hai bên tóc. Anh thở phù một cái, và tay anh buông thõng xuống hai bên, ánh mắt anh vẫn hơi thẫn thờ và hoang mang như thể anh vừa bị một thế lực vô hình nào đó đánh vào đầu. “Có khi cô không nên mặc những thứ như thế để làm việc.”

Với dục vọng vẫn cuồn cuộn trong huyết quản, Gabrielle loạng choạng trên gót chân và liếc một ánh mắt bối rối xuống váy của cô. Chân váy chạm tới hai bắp chân cô, và phần thân lùng thùng để lộ rất ít. “Cái này ư? Có gì sai với nó nào?”

Anh chuyển trọng lượng sang một chân và khoanh tay ngang ngực. “Nó quá gợi cảm.”

Cảm giác sửng sốt giữ cô im lặng một lúc, nhưng khi cô nhìn vào mắt anh và nhận ra rằng anh nghiêm túc, cô phá ra cười. Cô không thể dừng lại được.

“Có gì vui đến thế vậy?”

“Không một trí tưởng tượng phong phú nào có thể cho rằng cái váy này gợi cảm hết.”

Anh lắc đầu. “Có thể chính là do cái áo lót ren đen mà cô đang mặc.”

“Nếu anh không nhìn xuống váy của tôi, anh sẽ không biết về áo lót của tôi.”

“Và nếu cô không trưng ra cho tôi, tôi sẽ không nhìn.”

“Trưng ra cho anh á?” Cảm giác giận dữ hóa lạnh bất kỳ khao khát nào còn nấn ná lại, và cô không còn nghĩ có gì đó thú vị về tình huống này nữa. “Anh đang nói rằng cảnh cái áo lót đen của tôi khiến anh mất kiểm soát sao?”

“Thường thì không.” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới. “Có gì trong cái thứ mà cô đốt lúc nãy vậy?”

“Dầu cam và hoa hồng.”

“Không còn gì nữa à?”

“Không. Sao chứ?”

“Bất kỳ thứ gì thay đổi suy nghĩ trong tất cả những cái bình nhỏ kỳ quặc cô mang theo bên mình không? Thần chú, bùa mê hay gì đó?”

“Anh nghĩ rằng anh đã hôn tôi bởi vì một loại bùa dầu nào đó sao?”

“Hợp lý đấy chứ.”

Còn hơn cả lố bịch. Cô rướn ra trước và chọc ngón trỏ của cô vào lồng ngực anh. “Anh có phải đã bị rơi đập đầu khi còn bé không?” Cô lại chĩa vào anh. “Đó là vấn đề của anh phải không?”

Anh thả tay ra và túm lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay nóng hổi của anh. “Tôi cứ nghĩ cô là một người yêu hòa bình đấy.”

“Đúng thế, nhưng anh vừa đẩy tôi đi quá…” Gabrielle dừng lại và lắng nghe những giọng nói đang vang đến từ mặt tiền. Họ di chuyển về hướng phòng sau, và cô không cần nhìn họ cũng biết ai vừa đi vào cửa hàng.

“Gabe ở đằng sau này với bạn trai của cô ấy.” Kevin nói.

“Bạn trai sao? Gabrielle đã không nhắc đến một cậu bạn trai nào khác khi bác nói chuyện với con bé tối hôm qua đấy.”

Gabrielle giật tay ra khỏi nắm tay Joe, lùi lại một bước, và nhanh chóng nghiên cứu anh từ đầu tới chân. Anh đứng trước mặt cô trông y xì những gì mẹ cô đã miêu tả. Cứng đầu, quả quyết, và gợi cảm. Cái quần jean và thắt lưng đeo dụng cụ như một biển báo sáng trưng. “Nhanh lên.” Cô thì thầm, “đưa tôi cái thắt lưng đeo dụng cụ kia đi.”

“Gì cơ?”

“Cứ làm đi.” Không có cái thắt lưng, có lẽ mẹ cô sẽ không nhầm Joe với người đàn ông trong viễn cảnh của bà nữa. “Mau lên.”

Tay anh hạ xuống trước cái quần jean, và anh cởi khóa cái thắt lưng da to bản. Từ từ, anh đưa nó qua và hỏi, “Còn gì nữa không?”

Gabrielle chộp lấy nó từ anh và ném nó ra sau một cái hộp ở trong góc. Nó đập mạnh vào tường, và cô quay lại đúng lúc để nhìn thấy mẹ cô, cô Yolanda, và Kevin đi vào phòng sau. Cô bước ra khỏi kho hàng và đính một nụ cười lên mặt. “Chào mẹ,” cô nói như thể chẳng có gì khác thường hết. Như thể cô không phải vừa hôn hít với một người tình u tối, đam mê vậy.

Joe quan sát đôi vai thẳng đơ của Gabrielle khi cô ra khỏi căn phòng nhỏ. Anh nhanh chóng quay lưng vào cửa và mất một lúc để chỉnh đốn lại bản thân. Anh không quan tâm cô đã nói gì, phải có một tình dược làm thay đổi tâm trí nào đó trong cái thứ mà cô lúc nào cũng đốt lên ấy. Đó là lời giải thích duy nhất cho câu hỏi tại sao anh đã hoàn toàn lạc mất tâm trí của mình.

Khi anh ra khỏi nhà kho, anh không nhận ra hai người phụ nữ ở cùng Kevin, nhưng người cao hơn mang một vẻ tương đồng đáng kể với Gabrielle. Bà ta chia mái tóc màu nâu đỏ dài ra làm đôi ở giữa và buộc lại ở hai bên, giữ cố định với cái dây da đính hạt.

“Joe,” Gabrielle nói, nhìn anh qua vai, “đây là mẹ tôi, Claire, và cô tôi, Yolanda.”

Joe trao tay anh cho mẹ của Gabrielle và thấy nó bị nắm chặt trong một gọng kìm. “Rất vui được gặp bác,” anh nói khi nhìn vào đôi mắt màu xanh biển đang xoáy sâu vào anh như là bà có thể nhìn xuyên qua trán anh vậy.

“Bác đã từng gặp cháu trước đây,” bà thông báo cho anh.

Không thể nào. Joe hẳn phải nhớ đã từng gặp người phụ nữ này. Có một sức mạnh kỳ lạ ở bà mà anh hẳn sẽ không quên. “Cháu nghĩ bác có thể đã nhầm cháu với ai đó khác rồi. Cháu không tin là chúng ta đã từng gặp.”

“À, cháu thì chưa gặp bác,” bà thêm vào như thể điều đó làm sáng tỏ điều bí ẩn.

“Mẹ ơi, làm ơn.”

Claire lật bàn tay anh lại và nhìn vào lòng bàn tay anh. “Đúng y như bác đã nghi ngờ. Nhìn vào cái đường này, Yolanda.”

Cô của Gabrielle bước lại gần và cúi mái đầu vàng xuống lòng bàn tay Joe. “Rất cứng đầu.” Bà cô nâng đôi mắt nâu mềm mại lên nhìn anh, rồi nhìn Gabrielle một cách buồn bã và lắc đầu. “Cháu có chắc về người đàn ông này không, cháu yêu?”

Gabrielle rên lên, và Joe cố rút tay anh ra khỏi kìm kẹp của Claire. Anh phải giật ra hai lần thì bà mời thả anh ra.

“Cháu được sinh ra lúc nào, Joe?” Claire hỏi.

Anh không muốn trả lời. Anh không tin vào tất cả cái trò hoàng đạo vớ vẩn, nhưng khi bà nhìn thẳng vào anh với đôi mắt ma quỷ đó, tóc sau gáy anh dựng đứng hết cả lên, rồi anh mở miệng ra và thú nhận, “Đầu tháng Năm ạ.”

Giờ thì Claire nhìn đến lượt con gái bà và lắc đầu. “Là một Kim Ngưu tới tận rễ.” Rồi bà hướng sự chú ý tới Yolanda. “Rất phàm tục. Yêu thức ăn ngon và tình yêu đẹp. Những người Kim Ngưu là người theo chủ nghĩa nhục dục của cung hoàng đạo.”

“Người theo chủ nghĩa khoái lạc thực sự. Chịu đựng tuyệt vời, và không ngừng nghỉ khi đã tập trung một mục tiêu hoặc nhiệm vụ nào đó,” Yolanda thêm vào danh sách. “Cậu ta có tính sở hữu cao với bạn đời của mình và rất bao bọc con cái.”

Kevin bật cười, và môi Gabrielle trề ra. Nếu hai người phụ nữ này không thảo luận về anh như thể anh là dịch vụ ngựa giống tiềm năng, Joe hẳn cũng sẽ cười. Gabrielle rõ ràng là không thấy tí hài hước nào trong tình huống này, nhưng cô cũng không thể thông báo chính xác cho mẹ và cô cô biết rằng anh không phải bạn trai của cô được. Không khi mà Kevin đứng gần đến thế. Joe không thể làm gì nhiều để giúp cô thoát ra, nhưng anh hẳn đã có thể cố thay đổi chủ đề nếu cô không mở miệng ra và xỉ nhục anh.

“Joe không phải là cái người tình u tối, đam mê mà hai người nghĩ đâu nhé,” cô nói. “Cứ tin lời con về chuyện này.”

Joe khá chắc chắn rằng anh là một người đàn ông đam mê. Anh cũng khá chắc chắn rằng mình là một người tình tốt. Anh chưa bao giờ bị phàn nàn tí nào. Cô cũng có thể nói trắng ra và buộc tội anh là một con cá chết. Anh vòng tay quanh eo cô và hôn thái dương cô. “Cẩn thận hoặc là em sẽ làm anh lo lắng về màn biểu diễn của anh đấy,” anh nói, rồi cười khục khặc như thể ý nghĩ biểu diễn một cách tệ hại thật lố bịch vậy. “Gabrielle hơi giận cháu vì ám chỉ quét dọn nhà cửa và nấu ăn là công việc của phụ nữ đấy mà.”

“Và anh vẫn còn đang thở đấy sao?” Kevin hỏi. “Tôi đã từng gợi ý cô ấy đảm nhận nhiệm vụ quét dọn phòng vệ sinh ở chỗ làm này vì cô ấy là con gái, và tôi đã nghĩ cô ấy sẽ đánh tôi no đòn cơ đấy.”

“Không đâu, cô ấy là người yêu hòa bình mà,” Joe trấn an Kevin. “Phải không, em yêu?”

Vẻ mặt cô quay sang anh là bất kỳ thứ gì trừ phi bạo lực. “Em luôn sẵn sàng cho anh là ngoại lệ.”

Anh siết chặt cô vào anh và nói, “Đó là những gì một người đàn ông thích nghe từ người phụ nữ của anh ta.” Rồi trước khi cô có thể thốt ra một từ nào nữa và buộc tội anh là ác quỷ đến từ địa ngục, anh ấn môi anh vào môi cô, chặn cơn giận dữ của cô bằng nụ hôn của anh. Mắt cô mở to, rồi nheo lại, và cô nâng tay lên vai anh. Trước khi cô có thể đẩy anh ra, anh thả cô, và nỗ lực đẩy anh ra của cô không lại giống như một vòng ôm để giữ anh lại gần hơn. Anh mỉm cười, và, trong vài giây ngắn ngủi, anh nghĩ cơn oán giận của cô có thể vượt qua niềm tin vào phi bạo lực của cô. Nhưng là người yêu hòa bình thực sự mà cô đã tự xưng, cô hít một hơi thật sâu và chậm rãi thở ra. Rồi cô chuyển sự chú ý sang mẹ lẫn cô cô và lờ tịt anh đi.

“Hai người đến để đưa con đi ăn trưa à?” Cô hỏi.

“Mới có mười giờ ba muơi.”

“Vậy thì bữa lửng vậy,” cô sửa đi. “Con muốn nghe tất cả về kỳ nghỉ của hai người.”

“Bọn mẹ cần đón Beezer,” Claire nói, rồi nhìn Joe. “Tất nhiên là cháu được mời. Yolanda và bác cần kiểm tra năng lượng sinh mệnh của cháu.”

“Chúng ta nên kiểm tra cậu ấy bằng thước đo luồng khí mới,” Yolanda thêm vào. “Em nghĩ nó chính xác hơn…”

“Con chắc chắn rằng Joe thích ở lại đây và làm việc hơn,” Gabrielle cắt ngang. “Anh ấy yêu công việc của mình. Phải không nào?”

Thước đo luồng khí ư? Chúa nhân từ. Tính điên rồ không rơi xa khỏi cây gia phả cho lắm. “Đúng vậy ạ. Nhưng cảm ơn bác, bác Claire. Có lẽ để lần khác.”

“Hy vọng ở điều đó. Số mệnh đã trao cho cháu một người rất đặc biệt, và bác ở đây để đảm bảo rằng cháu sẽ chăm lo đến tinh thần yếu đuối của con bé,” bà nói, ánh mắt bà nhọn hoắt đến mức tóc gáy anh lại dựng đứng. Bà mở miệng để nói thêm, nhưng Gabrielle nắm lấy cánh tay bà và đi với bà về phía mặt tiền cửa hàng.

“Mẹ biết con không tin vào định mệnh,” Joe nghe thấy Gabrielle nói, “Joe không phải định mệnh của con.”

Kevin lắc đầu và thốt ra một tiếng huýt sáo nho nhỏ khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng ba người phụ nữ. “Cậu gần như không tránh được viên đạn đó, bạn của tôi. Mẹ và cô của Gabe là những quý bà thực sự tử tế, nhưng thi thoảng khi họ muốn nói chuyện, tôi mong được nhìn thấy đầu họ quay cuồng như Linda Blair trong phim Quỷ Ám.”

“Tệ đến thế hả?”

“Ừ, tôi nghĩ họ cũng bắt sóng được với Elvis nữa. Khuếch đại Gabrielle khoảng một nghìn lần, và anh có họ hàng của cô ấy.”

Lần duy nhất anh không nghĩ Kevin nói dối. Anh quay sang tay buôn lậu và đập vào lưng anh ta như thể họ là bạn thân. “Cô ấy có thể có những họ hàng gàn dở, nhưng cô ấy có cặp chân tuyệt vời,” anh nói. Đến lúc làm việc rồi. Đến lúc để nhớ lại rằng anh không ở đây để ghim người cung cấp thông tin bí mật của anh vào tường và cảm nhận cơ thể mềm mại của cô ép vào anh, khiến anh cứng đến nỗi anh quên mất tất cả mọi thứ trừ bộ ngực cô chọc vào ngực anh và hương vị tuyệt vời của miệng cô. Đến lúc kết thân với Kevin rồi tóm cổ anh ta vì tội trộm bức Monet của ông Hillard rồi.

° ° °

Sáng hôm sau thám tử Joe Shanahan đi vào tòa án quận Bốn, giơ cánh tay phải lên, và thề sẽ nói sự thực, trong vụ tố tụng Ron và Don Kaufusi. Mấy thằng nhãi nhà Kaufusi là những kẻ xui xẻo đang phải đối mẵt với một quãng thời gian trong tù nếu bị buộc tội cho một loạt vụ ăn trộm ở các khu dân cư. Vụ án này là một trong những nhiệm vụ đầu tiên được chỉ định cho Joe không lâu sau khi anh bị điều chuyển tới phòng Trộm cắp Tài sản.

Anh lấy ghế ngồi trong khu nhân chứng và bình tĩnh vuốt thẳng cà vạt. Anh trả lời các câu hỏi từ công tố viên và luật sư biện hộ của lũ nhãi con kia, và nếu Joe không có sẵn định kiến với mấy tên luật sư biện hộ, anh hẳn đã thực lòng cảm thấy thương tiếc cho tên luật sư nhận vụ này. Đấy là một cú ghi điểm không thể chối cãi.

Được cho ngồi sau bàn biện hộ, lũ nhóc nhà Kaufusi trông giống những tay sumo, nhưng từ kinh nghiệm trong quá khứ Joe biết rằng hai anh em này có thần kinh thép và trung thành như chú chó Old Yeller. Chúng đã thực hiện một chuỗi hoạt động thực sự gan dạ trong vài tháng trời trước khi bị bắt khi đang chuồn ra khỏi một ngôi nhà ở đại lộ Harrison. Mỗi tuần, mấy tên này sẽ đỗ một chiếc xe chuyên chở hiệu U-Haul kế bên cửa sau của một ngôi nhà nào đó mà chúng đã nhắm đến. Chúng sẽ bốc vác những thứ có giá trị như tiền quý, bộ sưu tập tem, và đồ cổ lên xe tải. Trong một trường hợp, các hàng xóm bên kia đuờng đã nhìn thấy, tin ngay rằng hai anh em này là những người vận chuyển chuyên nghiệp.

Khi Don bị khám xét, nhân viên cảnh sát tống giam đã tìm thấy một thanh Đa năng trong túi quần lao động bằng vải gai của anh. Những dấu hiệu đặc trưng của dụng cụ này phù hợp với một tá dấu hiệu khác sót lại trên các khung cánh cửa sổ và cửa ra vào khắp thành phố. Văn phòng công tố đã thu thập đủ bằng chứng trực tiếp và gián tiếp để tống giam hai anh em này một khoảng thời gian dài, thế mà chúng vẫn từ chối nêu tên kẻ buôn lậu cuả chúng để đổi lấy ân xá. Vài người có thể tin rằng chúng thiếu thiện ý hợp tác có liên quan tới danh dự giữa bè đảng trộm cắp, nhưng Joe thì không nghĩ thế. Anh cho nó hẳn là liên quan nhiều tới công việc kinh doanh béo bở hơn. Mối quan hệ giữa bọn trộm và bọn buôn lậu là mối quan hệ cộng sinh. Tên ký sinh trùng này cho tên ký sinh trùng kia ăn để tồn tại. Hai anh em này đang đặt cược vào một khoảng thời gian ở tù ngắn ngủi và đã lên sẵn kế hoạch cho chúng quay lại làm ăn. Không mang lại lợi lộc gì khi gây thù địch với một tay buôn lậu giỏi giang.

Joe làm chứng trong hai tiếng đồng hồ, và khi đã xong, anh cảm thấy muốn giơ cao hai nắm đấm qua đầu như một tay thợ săn tiền thưởng. Lợi thế đang nghiêng về phía anh, và người tốt sẽ chiến thắng vòng này. Trong một thế giới mà kẻ xấu chiến thắng ngày càng nhiều hơn, thật tốt khi loại bớt một số tên trong bọn chúng ra khỏi đường phố một khoảng thời gian. Hai tên đã hạ gục và còn thêm hai nghìn tên nữa để tiếp tục. Anh đi khỏi phòng xử án với một nụ cười khinh khỉnh trên mặt và đẩy kính râm lên sống mũi. Anh rời khỏi bầu không khí ngột ngạt của phòng xử án và tắm trong ánh nắng mặt trời. Một bầu trời xanh mênh mông và những đám mây bóng xốp lơ lửng trên đầu anh khi anh lái xe rời khỏi đường Hill về nhà. Căn nhà kiểu nông trại này đã được xây dựng vào thập niên năm mươi, và trong năm năm anh đã sống ở đó, anh đã thay thế thảm trải và đồ nhựa từ trong ra ngoài. Giờ tất cả những gì anh phải làm là tống khứ cái bồn tắm màu xanh ô liu ở một phòng tắm đi, và anh cho tạm thời thế là được. Anh thích tiếng cọt kẹt của cái sàn và những viên gạch bạc màu trên cái lò sưởi đắp nổi. Chủ yếu, anh thích tính chất đầm ấm ở ngôi nhà của anh.

Ngay phút Joe bước vào cửa trước, Sam đập cánh và huýt sáo như một tay công nhân xây dựng nhặng xị.

“Mày cần một cô bạn gái,” anh nói với chú chim khi thả nó ra khỏi lồng. Anh đi vào phòng ngủ để thay quấn áo, và Sam theo sau.

“Tên kia, hãy coi chừng đấy,” con chim rít lên từ chỗ đậu trên tay nắm tủ kéo của Joe.

Joe thoát khỏi bộ vét và đầu óc anh xoay sang chuỗi những câu hỏi ai-cái-gì-ở đâu-khi nào-và-tại sao của vụ án Hillard. Anh không đến gần được phần tống giam một tí nào hết, nhưng ngày hôm qua không hoàn toàn đáng chán. Anh đã biết được tại sao. Anh đã biết được những gì thúc đẩy Kevin Carter. Anh đã biết được rằng Kevin đã phuẫn uất đến thế nào khi đến từ một gia đình đông đúc. Và hơn nữa, anh ta ghét đến phát điên khi lớn lên nghèo đói.

“Tên kia, hãy coi chừng đấy.”

“Mày cần tự lĩnh hội lời khuyên của chính mày đấy, anh bạn ạ.” Joe dắt một cái áo phông màu xanh biển vào cạp chiếc quần Levi’s của anh và ngước lên nhìn Sam. “Tao không phải cái đứa cắn đồ gỗ hoặc tự giật lông mình khi tao phát rồ,” anh nói, rồi rút ra một cái mũ bóng chày của đội New York Rangers để che tóc. Anh không bao giờ thì biết được khi nào thì va phải một ai đó anh từng tống giam trong quá khứ, đặc biệt là ở một nơi kỳ cục như lễ hội Coeur.

Khi anh rời khỏi nhà là gần một giờ, và anh ghé nhanh qua một chỗ trên đường tới công viên. Anh dừng ở cửa hàng thức ăn trên đường Eigth của Ann. Ann đứng sau quầy hàng, một nụ cười ấm áp rọi sáng khuôn mặt cô khi cô ngước lên và nhìn anh. “Xin chào, Joe. Em vẫn hy vọng anh sẽ đến.”

Cái cách cô nhìn anh, anh không làm gì ngoài đáp lại nụ cười của cô. “Anh đã bảo em là anh sẽ đến mà.” Anh thích tia sáng thích thú lấp lánh trong đôi mắt cô. Một tia sáng xinh xắn bình thường. Kiểu tia sáng mà một phụ nữ sẽ cho người đàn ông thấy cô ta muốn tiến xa hơn.

Anh gọi một bánh mỳ trắng kẹp giăm bông và xúc xích, và vì anh không biết một người ăn cay sa ngã sẽ ăn gì, anh gọi một bánh mỳ kẹp thịt gà cho Gabrielle – rất nhiều mầm cây đấy.

“Khi em gọi chị em, Sherry, tối hôm qua và bảo chị ấy rằng em đã chạm mặt anh, chị ấy nói chị ấy nghĩ anh là một cảnh sát. Có đúng không?” Cô hỏi khi cô cắt lát bánh mỳ và đặt một đống thịt vào mỗi lát.

“Anh là một thám tử phòng Trộm cắp Tài sản.”

“Em không ngạc nhiên đâu. Sherry nói anh thường lục soát chị ấy vào năm lớp chín.”

“Anh tưởng đó là lớp mười chứ.”

“Không phải đâu.” Cô bọc mấy miếng sandwich lại và đặt chúng vào một bao giấy. “Anh có muốn thêm salad hoặc khoai tây chiên không?”

Joe bước lùi lại và nhìn vào cái hộp mẫu được đặt đầy nhiều loại salad và tráng miệng khác nhau. “Cái gì thì ngon?”

“Tất cả đều ngon hết. Em chỉ vừa làm chúng sáng nay thôi. Ít bánh kem thì sao?”

“Anh không biết nữa.” Anh rút một tờ hai mươi đô ra khỏi ví và đưa nó cho cô. “Anh cực kỳ khó tính về bánh kem của anh.”

“Em sẽ nói với anh điều này,” cô nói và mở máy tính tiền ra. “Em sẽ đưa anh vài miếng, và nếu anh thích nó, anh sẽ quay lại vào ngày mai và mua cho em một cốc cà phê vào giờ nghỉ của em nhé.”

“Giờ nghỉ của em là khi nào?”

Nụ cười của cô lại một lần nữa thắp sáng đôi mắt cô, và hai má lúm đồng tiền lún hai má cô xuống. “Mười giờ ba mươi,” cô trả lời và đưa anh tiền thối lại.

Anh phải làm việc lúc mười giờ. “Chuyển thành chín đi.”

“Đồng ý.” Cô mở hộp kính ra và cắt hai lát bánh kem và bọc chúng lại trong giấy sáp. “Đấy là một cuộc hẹn.”

Anh sẽ không đi xa đến thế. Nhưng cô rất tử tế và rõ ràng là có thể nấu ăn. Cô chắc chắn không nhìn anh như thể thứ duy nhất cứu anh không bị thụi mạnh vào vào bụng là lòng tin vào phi bạo lực của cô. Anh nhìn cô đặt hai cái bánh và hai cái đĩa nhựa lên đỉnh chồng sandwich, rồi cô đưa anh cái túi.

“Gặp anh vào buổi sáng nhé, Joe.”

Có lẽ Ann chính là những gì anh cần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.