Ba mươi cái mái che vải sọc quây riêng một khu của công viên Julia Davis gần dàn nhạc. Một tốp các nghệ sĩ ngẫu hứng ngồi vắt chéo chân dưới một tán cây sồi hùng vĩ, đập những ngón tay vững vàng vào bề mặt cả những chiếc trống bongo. Vài người thổi sáo quạt và một nhóm dân du mục chuyên sống trên xe buýt dỗ dành những giai điệu da diết từ những dụng cụ thủ công cũng tham gia cùng. Những vũ công chân trần xoay mình, chân váy bằng sa mỏng và những bím tóc dài xoay tít theo nhịp điệu lôi cuốn, trong khi những người Mỹ da trắng nhìn từ ngoài rìa trông hơi bối rối.
Ở Lễ hội Coeur, bạn có thể mua các viên pha lê chữa bệnh và sách về nghệ thuật xem bói. Đọc lòng bàn tay, tiên đoán số mệnh, và giải thích quá khứ. Các lều đồ ăn mời mọc những món ăn hữu cơ ngon lành như bánh thịt chay, rau xào, rau trộn ớt, và bánh mỳ đậu với nước rưới đậu phụng.
Lều của Gabrielle nằm giữa Tâm Hồn Mẹ, người xoa dịu tinh thần, và Ngài Hữu Cơ, nhà dược thảo ưu tú. Lễ hội này là một tổ hợp cả tinh thần lẫn thương mại của Kỷ nguyên mới, và nhân dịp này Gabrielle đã mặc một cái áo vải mỏng không tay, thêu hình mặt trời vàng và kỳ lân, buộc lại dưới ngực. Chiếc váy đồng bộ trễ thấp trên hông cô và cài khuy đằng trước. Cô mở nút váy từ đầu gối tới mắt cá chân, và cô đã cho chân vào một đôi xăng đan bằng da thủ công. Cô đã thả tóc xuống, và đôi vòng tai vàng mỏng trên tai cô hợp tông với chiếc nhẫn ở rốn. Bộ đồ này gợi cho cô nhớ tới một ít quãng thời gian ngắn ngủi cô đam mê múa bụng.
Tinh dầu và nến thơm của cô đang bán còn tốt hơn cả những gì cô đang hy vọng. Cho đến giờ, món hàng bán chạy nhất của cô là tinh dầu có tác dụng chữa bệnh, với dầu massage về sát nút ở vị trí thứ hai. Đối diện thẳng lều hàng của Gabrielle là một phụ nữ vẽ hình trang trí lên mu bàn tay, và kế bên cô ấy, Doug Tano, nhà chữa bệnh ruột kết bằng nước.
Không may cho Gabrielle, Doug không ở trong lều của anh ta. Anh ta đang ở trong lều của cô, nhồi nhét cho cô những lợi ích của phương pháp chữa bệnh ruột kết bằng nước. Gabrielle vốn tự hào về đầu óc cởi mở của bản thân. Cô thấu hiểu. Cô hiểu và chấp nhận niềm tin của mọi người về những vùng đất siêu hình khác. Cô ủng hộ những nghệ thuật và liệu pháp chữa bệnh không chính thống, nhưng gừ, thảo luận về chất thải vượt quá mức sức chịu đựng của cô và gần như đã tiếp giáp đến địa hạt tục tĩu.
“Cô nên đến và làm sạch đi,” anh ta bảo cô khi cô dựng lại mấy cái chai tinh dầu làm đẹp và dầu tắm nhỏ nhắn.
“Tôi chỉ không thấy là mình có thời gian.” Và cô cũng sẽ không bao giờ thấy mình dành ra thời gian. Về mặt nghề nghiệp, cô xếp hạng công việc rửa sạch ruột kết cùng một vùng với tổ chức tang lễ. Một trong hai việc ấy cô cho là ai cũng phải có ai đó làm thôi nhưng cảm tạ nhân quả may mắn của cô khi đó không phải là cô.
“Cô không thể trì hoãn một việc quan trọng đến thế,” anh ta nói, cũng kiểu gợi cô nhớ đến một tay làm dịch vụ tang lễ. Giọng anh ta hơi quá đều đều, móng tay anh ta hơi quá chải chuốt, và da hơi quá nhợt nhạt. “Tôi nói với cô đấy, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi tất cả những thứ độc hại đó đã được tống khứ.”
Cô sẽ tin lời anh ta về chuyện đó. “Ồ, thật sao?” là tất cả những gì cô rặn ra được, rồi giả vờ vô cùng thích thú với những cây nến thơm của cô. “Tôi nghĩ có ai đó đang ở lều của anh kìa,” cô nói, tuyệt vọng muốn thoát khỏi anh ta đến mức cô cố tình nói dối.
“Không, họ chỉ đi ngang qua thôi.”
Qua khóe mắt cô, một túi giấy màu nâu rơi bịch xuống cạnh mấy bình xịt thủy tinh của cô. “Tôi đã làm bữa trưa đây,” vang lên từ một giọng nói trầm ấm mà cô không bao giờ lại nghĩ rằng cô sẽ thực sự vui mừng được nghe thấy. “Cô có đói không?”
Cô để ánh mắt mình nhẩn nha lên chiếc áo phông trắng trơn của Joe, qua hõm cổ rám nắng của anh, lên tới chỗ lõm sâu ở môi trên của anh. Bóng của một cái mũ bóng chày màu xanh pha đỏ che mất nửa mặt, tô đậm những đường nét nhục dục của miệng anh. Sau cuộc trò chuyện với Doug, cô ngạc nhiên là mình rất đói. “Đói ngấu,” cô trả lời và quay sang người đàn ông đang đứng cạnh cô. “Joe, đây là Doug Tano. Doug có lều hàng ở đằng kia.” Cô chỉ ngang qua đường và không thể dừng chú ý đến sự khác biệt lồ lộ giữa hai người đàn ông. Doug là một linh hồn hiền hòa tương tác với bản chất nội tâm của anh ta. Loe thì lại phóng ra nguồn năng lượng nguyên thủy, nam tính và cũng hiền hòa như một vụ nổ hạt nhân.
Joe liếc qua vai, rồi chuyển sự chú ý của anh sang Doug. “Trị liệu ruột kết bằng nước à? Là anh phải không?”
“Đúng vậy. Thời gian làm việc của tôi là trừ thứ sáu. Tôi trợ giúp giảm cân, khử độc cho cơ thể, tăng khả năng tiêu hóa, và nâng cao các bậc năng lượng. Trị liệu bằng nước có tác dụng rất êm dịu tới cơ thể.”
“Ờ đấy. Các anh không phải tọng một cái vòi vào mông à?”
“Chà, à… à,” Doug lắp bắp. “Tọng… là một từ mạnh ghê tởm. Chúng tôi có đặt một cái ống rất mềm dẻo…”
“Tôi sẽ phải ngăn anh lại ở đó thôi, anh bạn ạ,” Joe ngắt ngang và giơ một tay lên. “Tôi sắp sửa ăn trưa, và tôi thực sự muốn tận hưởng món xúc xích và dăm bông của mình.”
Vẻ chê bai làm các đường nét của Doug rúm ró lại. “Anh đã từng thấy thịt được tiêu hóa làm gì với ruột kết của anh chưa?”
“Chưa,” Joe trả lời khi anh ngó nghiêng trong lều. “Tôi đoán là cách duy nhất để tôi có thể thấy được những gì bên trong ruột kết của tôi là thọc đầu tôi vào mông. Và anh biết gì không, Doug? Điều đó đơn giản là sẽ không bao giờ xảy ra.”
Gabrielle cảm thấy cằm cô rơi xuống một tí. Anh thật thô lỗ… thậm chí là Joe… nhưng cũng rất hiệu quả. Doug quay người và chạy thẳng ra khỏi lều của cô để tránh xa khỏi anh. Và mặc dù cô ghét phải thú nhận điều này, nhưng cô rất biết ơn và còn hơi chút ghen tị nữa.
“Chúa ơi, tôi đã không nghĩ là hắn ta có định rời đi đâu đấy.”
“Tôi đoán là phải cảm ơn anh,” cô lầm bầm. “Anh ta không hề ngừng nói về ruột kết của tôi, và tôi đã không thể thoát khỏi anh ta.”
“Đó là vì hắn ta muốn nhìn cái mông trần của cô.” Joe túm lấy tay cô và đập một cái sandwich gói trong giấy sáp vào lòng bàn tay cô. “Không thể nói là tôi có gì trách móc hắn.”
Anh băng qua cô đi về phía sau lều và ngồi vào một trong hai cái ghế xếp mà cô mang đi từ nhà. Cô không chắc lắm, nhưng cô nghĩ anh vừa cho cô một lời khen.
“Hôm nay Mara có tới giúp cô không?” anh hỏi
“Một tí nữa thôi cô bé sẽ tới đây.” Gabrielle nhìn vào cái bánh sandwich trong tay cô. “Cái gì đây?”
“Thịt gà kẹp lúa mì.”
Cô ngồi xuống cái ghế cạnh anh và liếc xung quanh. “Tôi đoán là anh không biết,” cô nói chỉ hơn một lời thì thào, “nhưng Lễ hội Coeur là hội chợ ăn chay.”
“Tôi tưởng cô đã sa ngã rồi.”
“Đúng vậy.” Cô mở gói giấy sáp ra và nhìn vào một ụ thịt gà và mầm lúa được nhét giữa hai mẩu bánh mì mềm. Dạ dày cô sôi lên và miệng cô chảy nước, và cô cảm thấy vừa có tội vừa nổi bật, như một người dị giáo trong một buổi lễ của đạo cơ đốc.
Joe huých khuỷu tay anh vào cánh tay cô. “Ăn đi. Tôi sẽ không nói cho ai đâu,” anh nói như thể là quỷ Sa tăng mời mọc cô những tội lỗi bản năng.
Gabrielle nhắm mắt lại và cắm phập răng vào miếng sandwich. Vì Joe đã tử tế một cách khác thường và mang bữa trưa cho cô, không ăn thì thật là bất lịch sự. Cô đã rời khỏi nhà sáng nay mà không ăn sáng, và cô thực sự đang đói ngấu. Cho đến nay, cô đơn giản là không thể thôi thúc lòng thèm ăn món rau cải xào ớt. Cô thở dài và môi cô cong lên trong một nụ cười mãn nguyện.
“Đói sao?”
Cô mở mắt ra. “Ừm, ừm.” Anh nhìn cô chằm chằm từ dưới vành mũ, quan sát cô khi anh từ tốn nhai, rồi nuốt xuống. “Có một ít bánh ngọt nếu cô muốn đấy.”
“Anh mua bánh ngọt cho tôi à?” Cô ngạc nhiên và không chỉ hơi cảm động bởi sự sâu sắc của anh.
Anh nhún vai. “Ừ, chắc rồi. Sao lại không chứ?”
“Bởi vì tôi không nghĩ là anh lại thích tôi cơ đấy.”
Ánh mắt anh hạ xuống miệng cô. “Cô được mà.” Anh cắn một miếng sandwich lớn, rồi chuyển sự chú ý của anh sang công viên đông đúc. Gabrielle cầm hai chai nước từ một cái thùng ướp lạnh cạnh ghế của cô và đưa một chai cho Joe. Anh lấy nó từ tay cô, và họ ăn trong sự im lặng thân thiện. Cô ngạc nhiên khi không cảm thấy nhu cầu cần lấp đầy sự im lặng bằng chuyện trò. Cô cảm thấy dễ chịu khi ngồi cạnh Joe, ăn thịt gà tây của cô, không nói chuyện, và ngạc nhiên rằng điều đó càng khiến cô ngạc nhiên hơn.
Cô đá văng đôi sandal của mình ra và vắt chéo chân, ngồi tựa ra sau nhìn đám đông đang trôi qua lều của cô. Đó thực sự là một hỗn hợp đa dạng thực sự từ những người trẻ tuổi giàu có của Bennetton cho tới lớp thanh niên thời đại mới ở Birkenstock, từ những người nghỉ hưu yêu vải bông, cho tới những con người tham vọng sinh cùng năm với cơn sốt nhạc disco. Và lần đầu tiên kể từ khi Joe tấn công cô trong công viên không quá xa nơi họ đang ngồi, cô tự hỏi anh thấy gì khi nhìn cô. Vài người bán hàng khác trông đặc biệt kì dị, và cô tự hỏi anh có thấy cô như thế hay không. Giống như Mẹ Tâm Hồn, với mớ tóc lọn dài, khuyên mũi, và cái áo choàng sáng màu đang ngồi thiền trên tấm thảm cầu nguyện. Và cô tự hỏi sao cô lại phải quan tâm đến những gì anh nghĩ cơ chứ.
Gabrielle đã no sau nửa cái bánh sandwich to đùng, nên cô gói nửa còn lại, rồi đặt nó lên trên một khối đá trong thùng lạnh của cô. “Tôi đã không nghĩ hôm nay tôi sẽ gặp anh đấy,” cô nói, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. “Tôi cứ nghĩ anh sẽ ở cửa hàng của tôi, dán mắt vào Kevin.”
“Tôi sẽ đến đó một lúc.” Anh ngốn nốt chỗ sandwich còn lại và súc nó xuống với nửa chai nước của anh. “Kevin sẽ không đi đâu đâu, nhưng thậm chí nếu có, thì tôi cũng sẽ biết về điều đó.”
Cảnh sát đang theo đuôi Kevin. Cô không nghĩ họ sẽ nói điều đó với cô, nhưng cô cho là mình cũng không quá ngạc nhiên. Cô bóc nhãn chai nước của cô đi và quan sát anh qua khóe mắt. “Hôm nay anh định làm gì? Hoàn thành nốt bộ giá trong nhà kho à?” Đến giờ đóng cửa ngày hôm trước, anh đã cắt bộ giá và đóng bộ giá đỡ vào tường. Tất cả những gì anh phải làm là đặt mấy cái giá vào đúng chỗ. Việc đó sẽ không mất lâu.
“Tôi sẽ sơn chúng trước, nhưng đến cuối ngày chắc tôi sẽ xong. Tôi cần việc gì đó để làm vào ngày mai.”
“Thế còn cái mặt quầy ở phòng phía sau thì sao? Kevin đã nói là anh ấy không ngại thấy nó được thay đâu, và một việc như vậy hẳn phải kéo dài qua thứ Hai.”
“Hy vọng là Kevin sẽ có động tĩnh trong tuần này, và thứ Hai tôi sẽ không ở đây nữa.”
Các ngón tay của Gabrielle sững lại. “Có lẽ chúng ta không nên nói về chuyện này. Anh vẫn nghĩ Kevin có tội, còn tôi thì không.”
“Dẫu sao tôi cũng thà là không nói về Kevin lúc này.” Anh nâng chai nước lên và rót một dòng nước vào miệng. Khi anh uống xong anh mút một giọt nước từ môi dưới và nói, “Tôi có vài câu hỏi quan trọng tôi muốn hỏi cô đây.”
Cô đáng lẽ phải nghi ngờ chuyện anh đối tốt với cô vì anh muốn gì đó chứ. “Gì?”
“Cô lấy cái bộ đồ Barbara Eden (Nữ diễn viên chính trong phim Mơ về Jeanie), Mơ về Jeanie đó ở đâu ra thế?”
Cô liếc xuống cái áo cánh nhỏ xinh và phần bụng trần của mình. “Đây là một trong những câu hỏi quan trọng của anh đấy à?”
“Không, tôi chỉ tò mò thôi.”
Vì ánh mắt anh chiếu thẳng vào bụng cô, cô không thể biết anh đang nghĩ gì. “Anh không thích nó à?”
“Tôi đâu có nói thế.” Anh nhìn thẳng vào mặt cô, đôi mắt cảnh sát của anh trống rỗng một cách cẩn trọng, và cô vẫn không thể biết anh nghĩ gì. “Sau khi cô rời cửa hàng ngày hôm qua,” anh tiếp tục, “cô đã nói gì với mẹ và cô của cô về tôi?”
“Tôi đã kể cho họ sự thật.” Cô khoanh tay dưới ngực và nhìn anh biểu hiện thái độ không hài lòng theo cách thường lệ. Anh cau có với cô.
“Cô đã kể cho họ về việc tôi là một cảnh sát ngầm à?”
“Đúng thế, nhưng họ sẽ không nói gì với bất kỳ ai đâu,” cô trấn an anh. “Họ đã hứa rồi, và thêm vào đó, họ tin rằng số mệnh đưa chúng ta đến với nhau. Họ không làm loạn với số mệnh đâu.” Cô đã cố bảo Claire rằng Joe không phải người tình nồng cháy u ám trong viễn cảnh tâm linh của bà, rằng anh ta thực sự chỉ là một tay thanh tra nóng tính mà thôi. Nhưng cô càng giải thích nhiều, thì mẹ cô càng trở nên tin rằng định mệnh thực sự đóng vai trò trong đời sống tình yêu của Gabrielle. Sau cùng thì, Claire đã phân tích, bị bám đuôi, tấn công, và ép đóng vai bạn gái cùng một sĩ quan cảnh sát ngầm đấy nam tính như Joe không phải chỉ là một sự kiện thường thấy, kể cả trong chuỗi những vụ trùng hợp ngẫu nhiên thường thức của vũ trụ. “Anh còn muốn biết gì nữa không?” cô hỏi.
“Có đấy. Sao cuối tuần trước cô lại biết tôi đang theo đuôi cô? Và đừng có cho tôi cái đống tạp nham như là cảm thấy tần sóng của tôi nhé.”
“Tôi không cảm nhận được tần sóng. Thế nếu tôi nói rằng đó là luồng khí đen ngòm của anh thì sao?” cô hỏi, mặc dù nói thực là cô không hề chú ý đến khí của anh mãi đến sau khi anh tống giam cô.
Từ dưới vành mũ, mắt anh nheo lại, và Gabrielle quyết định giải thoát cho anh. “Dễ thôi. Anh hút thuốc. Tôi không hề biết bất kì một người chạy bộ nào lại hút một điếu thuốc xinh xắn có lợi cho sức khỏe trước khi bắt đầu chạy đâu. Mầm lúa mì, có. Một điếu Marlboro ư, không.”
“Thật đáng chê trách.”
“Lần đầu tiên tôi chú ý đến anh, anh đang đứng dưới một tán cây, khói thuốc bao quanh đầu anh như một đám mây hình nấm vậy.”
Joe khoanh tay ngang ngực, và miệng anh mím lại thành một đường thẳng dữ tợn. “Giúp tôi một việc nhé? Nếu có ai đó hỏi cô xem làm sao mà cô lại phát hiện ra người theo dõi mình, cứ dán chặt vào cái chuyện luồng khí đen ngòm ấy.”
“Sao chứ? Anh không muốn những cảnh sát khác biết một điếu thuốc đã thổi tung vỏ bọc của anh à?”
“Không, nếu tôi có thể ngăn lại.”
Cô nghiêng đầu sang một bên và trao cho anh một nụ cười mà cô hy vọng sẽ khiến anh run rẩy. “Đồng ý, tôi sẽ giúp anh thoát, nhưng anh nợ tôi.”
“Cô muốn gì?”
“Tôi chưa biết. Tôi sẽ nghĩ về nó và báo lại cho anh.”
“Những người cung cấp thông tin khác của tôi luôn biết họ muốn gì.”
“Họ muốn gì?”
“Thường là thứ gì đó bất hợp pháp.” Ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô khi anh nói, “như kiểu bắt tôi làm biên bản tiền án tiền sự của họ biến mất hay nhìn ra chỗ khác khi họ hút cần sa.”
“Anh sẽ làm thật sao?”
“Không, nhưng cô có thể hỏi. Điều đó sẽ cho tôi một cái cớ để lục soát cô.” Giờ thì đến lượt anh cười. Và anh cười thật. Môi anh cong lên lười biếng khiến dạ dày cô nhộn nhạo. Anh hạ ánh mắt xuống miệng cô, rồi để nó trượt xuống ngay trên ngực áo cô. “Có lẽ thậm chí còn ép tôi phải lục soát thoát y.”
Hơi thở nghẹn lại trong phổi cô. “Anh sẽ không làm thế đâu.”
“Tất nhiên là tôi sẽ làm rồi.” Ánh mắt anh tuột xuống hàng khuy của cô, nấn ná trên rốn cô, rồi hạ xuống váy và khe hở kéo dài lên tận đùi trái của cô. “Tôi đã tuyên thệ danh dự. Tôi đã thề có trách nhiệm bảo vệ, phục vụ và lục soát thoát y. Đó là công việc của tôi.”
Cơm nhộn nhạo trong dạ dày cô trở nên nóng bừng. Cô chưa bao giờ giỏi tán tỉnh, nhưng cô không thể không hỏi. “Và anh làm việc có giỏi không?”
“Rất giỏi.”
“Nghe anh có vẻ khá tự tin đấy nhỉ.”
“Cứ nói rằng tôi sẽ ở đó cho đến khi mọi việc được phụ trách.”
Cô có thể cảm thấy bản thân tan chảy, và điều đó chẳng liên quan gì đến nhiệt độ ngoài căn lều hết. “Mọi việc nào cơ?”
Anh cúi người về phía cô và nói bằng giọng trầm ấm chảy tràn khắp da cô và nâng nhiệt độ của cô thêm vài độ nữa, “Bất kì việc gì thổi ngược tóc em ra sau, cưng ạ.”
Cô đứng dậy thật nhanh và vuốt mềm những nếp nhăn trên váy. “Tôi phải…” Cô chỉ về mặt lều, lúng túng. Cơ thể cô đang tranh đấu với đầu óc và tinh thần. Khao khát thể chất đang chiến đấu để chế ngự mọi lý lẽ. Thật hỗn loạn. “Tôi chỉ…” Cô đi tới bàn để dầu massage và dựng thẳng gọn gàng một hàng lọ nhỏ màu xanh. Cô không muốn sự hỗn loạn. Một cảm xúc điều khiển những cảm xúc khác là không tốt. Không, rất xấu. Cực kì xấu. Cô không muốn cảm thấy da cô râm ran, dạ dày cô nhộn nhạo, và hơi thở cô nghẹn lại. Không phải bây giờ. Không phải giữa công viên. Không phải với anh.
Vài cô gái đại học đến chỗ cái bàn và hỏi Gabrielle về dầu của cô. Cô trả lời, giải thích, và cố giả vờ như cô không nhận thấy sự hiện diện của Joe một cách mạnh mẽ y như thể anh đang chạm vào cô. Cô bán hai chai dầu hoa lài và cảm thấy, chứ không phải nhìn thấy, anh đi đến đứng đằng sau cô. “Cô có muốn tôi để lại bánh ngọt của cô không?”
Cô lắc đầu.
“Tôi sẽ đặt nó vào tủ lạnh ở cửa hàng của cô nhé.”
Cô nghĩ sau đó anh sẽ rời đi, nhưng không. Thay vào đó, anh vòng tay quanh eo cô tới khoảng bụng trần của cô và kéo lưng cô áp vào lồng ngực anh. Gabrielle đóng băng.
Anh vùi mặt vào tóc cô và nói bên tai cô. “Nhìn thấy cái tên mặc áo ba lỗ đỏ và quần đùi màu xanh lá cây đó không?”
Cô liếc qua con đường đi bộ nhìn sang lều của Tâm Hồn Mẹ. Người đàn ông trong câu nói trông giống như rất nhiều người đàn ông khác ở hội chợ. Sạch sẽ. Bình thường. “Có.”
“Đó là Ray Klotz. Hắn có một hàng cầm đồ ở Main. Tôi đã tống giam hắn năm ngoái vì tội nhận và bán đầu máy video ăn cắp.” Anh xòe rộng ngón tay trên bụng cô, và ngón tay cái của anh ve vuốt cái nút thắt trên áo ngay dưới ngực cô. “Ray và tôi đã quen nhau một quãng đường khá dài, và có thể tốt nhất là hắn không nhìn thấy tôi ở cùng cô.”
Cô cố rời ý nghĩ khỏi những vuốt ve của ngón tay anh trên da thịt trần trụi của cô nhưng thấy thật khó khăn. “Vì sao? Anh nghĩ anh ta biết Kevin à?”
“Chắc hẳn.”
Cô xoay lại, và không có giày, đỉnh đầu cô vừa khớp dưới vành mũ của anh. Cánh tay anh trượt ra sau lưng cô và ôm cô gần gũi đến nỗi mũi anh chạm vào mũi cô và ngực cô hơi chạm nhẹ lồng ngực anh. “Anh chắc là hắn sẽ nhớ anh chứ?”
Bàn tay tự do của anh trượt lên cánh tay tới vừa đúng quá khuỷu tay cô. “Khi tôi còn làm các vụ án về ma túy, tôi đã từng bắt hắn chịu một án buôn lậu. Tôi đã phải thọc các ngón tay tôi xuống họng hắn và bắt hắn ói ra những bao cao su chứa đầy thuốc phiện mà hắn đã nuốt,” anh nói, các ngón tay anh vuốt ve lên xuống xương sống của cô.
“Ô,” cô thì thào. “Điều đó thật tởm.”
“Đó là bằng chứng,” anh nói ngay trên miệng cô. “Không thể để một gã nào đó cuỗm đi bằng chứng của tôi được.”
Đứng thật gần với anh, ngửi hương làn da anh, âm sắc trầm ấm trong giọng anh tràn ngập đầu cô, nghe anh nói thật hợp tình hợp lý, như thể bắt một gã nào đó nôn mửa là chuyện bình thường lắm vậy. Như thể lòng bàn tay ấm áp của anh trên làn da trần của cô chẳng ảnh hưởng gì tới anh hết. “Hắn đi chưa?”
“Chưa.”
Cô nhìn vào mắt anh và hỏi. “Anh định làm gì?”
Thay vì trả lời, anh bước lùi lại vài bước vào bóng tối của căn lều, kéo cô đi cùng anh. Anh nâng ánh mắt lên tóc cô. “Tôi định làm gì về chuyện gì cơ?”
“Về Ray ấy.”
“Hắn sẽ đi tiếp thôi.” Anh nhìn vào mắt cô, và các ngón tay anh vuốt ve eo lưng cô. “Nếu tôi hôn cô, cô có coi đó là chuyện cá nhân không?”
“Có. Anh thì không sao?”
“Không”. Anh lắc đầu, môi anh mơn trớn môi cô. “Đó là một phần công việc của tôi.”
Cô giữ mình ngừng trệ để khỏi tan chảy trong bức tường ấm áp, vững chãi là lồng ngực anh. “Hôn tôi là một phần công việc của anh sao?”
“Phải.”
“Như lục soát thoát y sao.”
“Đúng rồi.”
“Điều đó không thu hút sự chú ý của Ray về chỗ anh ư?”
“Còn tùy,” anh nói sát miệng cô. “Cô có rên không?”
“Không.” Nhịp tim của anh đập nằng nề sát ngực cô, và cô đặt tay lên vai anh và cảm nhận những cơ bắp cứng cáp dưới lòng bàn tay cô. Sự cân bằng tinh thần của cô bấp bênh nghiêng về phía rơi chúi đầu vào dòng khao khát đang cướp đi sự tự chủ ra khỏi cô và khiến cô yếu ớt. “Anh có rên không?”
“Có thể.” Anh dịu dàng hôn môi cô, rồi nói, “Cô có vị thật tuyệt, Gabrielle Breedlove.”
Cô phải nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay vững chắc của anh ta cũng thông thái như một tảng đá vậy. Anh không phải bạn tâm giao của cô. Anh còn chả gần vị trí đó nữa. Nhưng anh có vị thật tuyệt.
Miệng anh mở ra trên miệng cô, và anh luồn lưỡi vào trong. Cô không rên rỉ, nhưng cô rất muốn. Các ngón tay cô bấm vào áo phông và da thịt anh, và cô níu lấy anh. Anh nghiêng đầu sang một bên và tìm sâu vào trong miệng cô. Lòng bàn tay anh lướt sang lườn cô, và anh vuốt ve những rải sườn trần trụi và ấn ngón tay cái vào rốn cô. Và ngay khi cô sắp sửa chìm vào nụ hôn ấy và ngơ ngẩn ở đó một lúc, thì anh lùi ra và buông tay xuống hai bên.
“A khỉ thật,” anh thì thào bên tai trái của cô.
“Joey, là em đấy à?”
“Em đang làm gì thế, Joey?” một giọng nữ hỏi từ chỗ nào đó phía sau Gabrielle.
“Trông như thể nó đang hẹn hò với một cô gái.”
“Ai thế?”
“Con còn không biết nó đã có một cô bạn gái nữa. Mẹ có biết không?”
“Không. Nó không bao giờ nó gì hết với mẹ.”
Joe thì thầm bên tai Gabrielle. “Chỉ cần phối hợp theo bất kỳ những gì tôi nói, và có khi chúng ta sẽ sống sót mà không khiến họ đi chọn đồ sứ và lên kế hoạch đám cưới cho chúng ta.”
Gabrielle quay lại và nhìn vào năm đôi mắt nâu đang nhìn cô chằm chằm với sự thích thú rõ rệt. Những người phụ nữ được bao quanh bởi một lũ trẻ con đang cười mỉm, cười khúc khích, và cô không biết nên bật cười hay trốn đi nữa.
“Bạn gái con là ai thế, Joey?”
Cô liếc qua vai nhìn người đàn ông bên cạnh cô. Joey sao? Những đường rãnh sâu hằn trên miệng anh, trong khi một loại cảm giác ngờ ngợ kỳ cục dựng đứng lông trên cánh tay cô lên. Chỉ có điều lần này anh không gặp gỡ gia đình cô. Cô đang gặp gỡ gia đình anh. Nếu Gabrielle tin vào định mệnh, cô hẳn đã nghĩ mẹ cô nói đúng, điều này quá lạ lùng để là một trùng hợp ngẫu nhiên trong vũ trụ. Không, cô không tin vào định mệnh, nhưng cô không thể nghĩ đến một lời giải thích nào khác cho những cú ngoặt quái đản trong đời cô từ khi cô gặp Joe.
Sau vài giây dài dằng dặc, Joe hít vào một hơi chịu đựng và giới thiệu. “Gabrielle,” anh bắt đầu, “đây là mẹ tôi, Joyce.” Anh chỉ về một người phụ nữ lớn tuổi mặc áo phông in hình đầu Betty Boop gắn trên cơ thể Rambo. Trên băng đô của Betty viết chữ Ramboo Boop. “Đây là các chị tôi, Penny, Tammy, Tanya, và Debby.”
“Cháu cũng ở đây nữa, chú Joey ơi.”
“Cả cháu nữa.”
“Và đây là phần lớn lũ cháu trai cháu gái của tôi,” anh nói, điểm tên lũ trẻ bằng ngón trỏ. “Eric, Tiffany, Sara, Jeremy, Pete út, và Christy. Còn bốn đứa nữa ở đâu đó.”
“Chúng hoặc đang ở phố mua sắm hoặc đang chơi bóng rổ ở nhà thờ,” một người chị gái giải thích.
Gabrielle nhìn Joe, rồi quay lại nhìn gia đình anh. Còn nữa sao? Nhóm người trước mặt cô quá đủ áp đảo rồi. “Tất cả là có bao nhiêu người vậy?”
“Bác có năm đứa con,” Joyce trả lời. “Và mười đứa cháu. Tất nhiên điều đó sẽ thay đổi khi Joey kết hôn và cho bác thêm vài đứa nữa. “Bà bước lùi lại một bước nhỏ và nhìn vào cái bàn xếp đầy những lọ nhỏ. “Cái gì đây vậy?”
“Gabrielle chế tạo một số loại dầu,” anh trả lời.
“Cháu điều chế tinh dầu và nến thơm,” cô sửa lại. “Cháu bán chúng trong cửa hàng của cháu.”
“Cửa hàng của cháu ở đâu thế?”
“Mẹ sẽ không thể tìm ra nó đâu,” Joe trả lời trước khi cô kịp mở miệng, như thể anh sợ những gì cô có thể nói.
Một cô chị gái nhấc một lọ gừng pha tuyết tùng lên. “Đây có phải hương kích thích tình dục không?”
Gabrielle mỉm cười. Đây là lúc cô giúp nhân quả của Thám tử Shanahan trả lễ cho anh ta. Vài loại dầu massage của em có tác dụng hóa học của chất kích thích tình dục. Cái chị đang có trong tay đã làm Joe phát cuồng.” Cô vòng tay quanh eo anh và rúc lại gần. Cô rõ ràng sẽ rất vui vẻ nhìn anh co rúm lại gọi là thay đổi. “Không phải thế sao… anh yêu?”
Mắt anh nheo lại, và nụ cười của cô càng rực rỡ hơn.
Cô chị gái đặt lại cái chai xuống và nháy mắt với Joey. “Hai em biết nhau bao lâu rồi?”
“Vài ngày thôi,” anh nói, giật nhẹ tóc của cô, hành động mà cô cho là nhằm nhắc cho cô nhớ phải để mỗi anh nói thôi.
Các cô chị gái liếc nhau. “Với chị thì trông có vẻ như là không chỉ vài ngày đâu. Đó là một nụ hôn nghiêm túc. Trông nó có giống một nụ hôn nghiêm túc với mọi người không?”
Tất cả các cô chị đều gật đầu với nhau. “Trông như thể nó đang cố nuốt sống em ấy vậy. Chị sẽ nói đó là nụ hôn mà một người đàn ông trao đi sau ba tuần. Chắc chắn là không chỉ vài ngày.”
Gabrielle tựa đầu vào đầu Joe và thú nhận, “Chà, bọn em có thể đã biết nhau ở kiếp trước.”
Tất cả phụ nữ trong gia đình anh trố mắt ra.
“Cô ấy đang đùa mọi người đấy,” anh trấn an họ.
“À.”
“Khi con ghé qua nhà ngày hôm nọ,” mẹ anh lại bắt đầu, “con đã không nhắc đến bạn gái. Con chả bao giờ nói gì hết.”
“Gabrielle chỉ là một người bạn thôi,” Joe thông báo cho gia đình anh. Anh giật nhẹ cô một cái nữa. “Không đúng sao?”
Cô ngửa ra sau, cố tình nhìn anh một cách trống rỗng, rồi nói, “À! À đúng vậy. Đúng thế.”
Lông mày anh nhíu xuống, và anh cảnh cáo nhóm phụ nữ trước mặt, “Đừng có nghĩ gì đấy.”
“Gì là gì cơ?” một cô chị hỏi, mắt cô ấy mở to và ngây thơ.
“Về việc em sẽ sớm kết hôn.”
“Em đã ba mươi lăm rồi.”
“Ít nhất nó cũng thích con gái. Bọn chị đã từng hay lo rằng nó sẽ trở thành gay đấy.”
“Nó thường đi đôi giày cao gót màu đỏ của mẹ và giả vờ làm Dorothy trong Phù thủy xứ Oz.”
“Nhớ khi nó va vào tường và bị khâu mấy mũi trên trán chứ.”
“Thật náo loạn.”
“Chúa ơi, em mới có năm tuổi,” anh rít lên qua kẽ răng. “Và mấy người các chị đã cho em ăn mặc giống Dorothy.”
“Nó thích thế.”
“Các con, các con đang làm em trai xấu hổ đấy,” Joyce quở trách.
Gabrielle bỏ tay ra khỏi eo Joe và vắt cổ tay cô lên vai anh. Dưới làn da rám nắng, má anh đỏ ửng một cách đáng ngờ, và cô cố không bật cười. “Và giờ khi anh không còn mặc quần áo của phái nữ đi giày cao gót đỏ, anh là một cú béo bở sao?”
“Và giờ nó sẽ không còn bao giờ bị bắn nữa,” một cô chị thêm vào.
“Nó là một anh chàng tuyệt vời.”
“Yêu trẻ con.”
“Và động vật.”
“Nó rất tốt với con chim của nó.”
“Nó khá khéo tay với các dụng cụ.”
Như thể từng đấy lời tán tụng không thể thốt ra mà không bị trừng phạt, một cô chị quay sang những người khác và lắc đầu. “Không, không đâu. Nhớ khi nó mổ xẻ con Paula Chạy nhảy của em để xem thứ gì khiến nó đi bộ được chứ?”
“Đúng rồi. Nó không bao giờ có thể xếp lại cái chân đó vào nữa. Con búp bê cứ gục xuống một bên và lắc lư.”
“Ừ đấy, sau đó Paula không thể chạy nhảy được nữa.”
“Chà,” một cô chị nói át những người còn lại, nhắc cho họ nhớ rằng tất cả đáng lẽ phải bán ra những phẩm chất tốt đẹp hơn của Joe, “nó tự giặt giũ đồ của mình.”
“Đúng vậy, và nó không còn biến tất thành màu hồng nữa.”
“Nó làm ra những đồng tiền lương thiện.”
“Và nó…”
“Em có đủ răng,” Joe ngắt lời, rít ra từng từ. “Em không có lông trên lưng, và em vẫn có thể cương cứng.”
“Joseph Andrew Shanahan,” mẹ anh há hốc và che lấy tai đứa trẻ ở gần bà nhất.
“Mấy người các chị không còn gì nữa phải bận tâm sao?” anh hỏi.
“Chúng ta nên đi thôi. Chúng ta vừa làm nó cáu kỉnh rồi.” Như thể các cô chị không muốn đem lại xui xẻo cho một chuyện tốt lành, họ nhanh chóng dồn lũ nhóc của họ lại và nói chào tạm biệt nối tiếp nhau.
“Rất vui được gặp tất cả mọi người,” Gabrielle bảo họ vừa đúng trước khi họ đi sâu hơn vào công viên.
“Bảo Joey mang cháu đến ăn tối một hôm nào đó vào tuần sau nhé,” Joyce mời trước khi bà cũng bỏ đi.
“Chuyện đó là vì sao vậy?” anh hỏi. “Cô đang trả đũa tôi vụ hôm qua đấy à?”
Cô thả tay xuống khỏi vai anh và cắm gót chân xuống đất. “Ồ, chỉ một tí thôi mà.”
“Tôi ghét phải thú nhận điều này, nhưng cảm giác thật là tuyệt, Joe ạ. Thực ra thì, tôi không bao giờ lại nghĩ rằng trả thù thực sự có thể tuyệt đến thế này.”
“Chà, vậy thì cứ tận hưởng trong khi còn thấy thế đi.” Giờ đến lượt anh mỉm cười. “Trả đũa khó nhằn lắm đấy.”