– —-
Tiêu Niên cảm thấy mình có hơi quá phận.
Lục Tri Chu đã đi họp, mà một mình cậu ngây ngốc nằm lì ở trên giường, không ngừng nghe hai tin nhắn thoại của Lục Tri Chu gửi đến.
Một lần lại thêm một lần nữa, mãi đến khi vang lên chuông báo có video được gửi tới cậu mới thoát ra khỏi tình huống không sao nói rõ đó.
Tiêu Niên, mày đang làm gì vậy?
Video là Tiểu Minh gửi cho nên cậu ta cũng gọi tới ngay sau đó, hai người nghiêm túc bàn bạc chuyện làm ăn mấy câu, sau đó đề tài rất nhanh chuyển hướng đến Lục Tri Chu.
Tiểu Minh nghe Tiêu Niên kể từng việc một, cười đến nỗi suýt nữa nổ phổi: “Đậu má, hai cái người này, vậy rốt cuộc là có tiến triển hay không đây? Vẫn đang nói chuyện yêu đương à?”
Tiêu Niên xoa mi tâm: “Nói chuyện cái rắm.”
Tiểu Minh: “Ha ha ha.”
Tiểu Minh: “Tôi nghiêm túc hỏi cậu, có phải cậu thích anh ta không?”
Tiêu Niên khịt mũi: “Tôi cũng vừa nghĩ tới vấn đề này.”
Tiểu Minh: “Rồi sao?”
Tiêu Niên: “Thiện cảm khẳng định là có, nhưng không đến nỗi thích đâu ha?”
Tiểu Minh: “Thật à?”
Tiêu Niên buông tiếng thở dài, đầu hàng: “Người đàn ông như vậy ai mà chẳng thích, mẹ nó, tôi còn sớm chiều ở chung với anh ta.”
Tiểu Minh nở nụ cười: “Công nhận.”
“Nói đi cũng phải nói lại.” Tiểu Minh nói: “Tôi thấy Lục Tri Chu là người đàn ông rất tốt.”
Tiểu Niên: “Tốt thì tốt nhưng tụi này không hợp.”
Tiểu Minh: “Tại sao không hợp?”
Tiểu Niên cười: “Cậu cảm thấy hợp à? Cách sống, trình độ văn hóa, hành vi thói quen, cái gì có thể nghĩ đến cũng đều không hợp. Mới buổi tối mấy ngày trước, riêng việc xem TV thôi, một chuyện nhỏ như vậy còn không hợp nữa là.”
Tiểu Minh: “Ồ hô, cậu suy xét kỹ thật đấy, đều nghĩ tới việc muốn sống chung một đời luôn rồi.”
Tiêu Niên: “Ừa, dù sao cũng là thông gia từ bé, hai bên gia đình cũng quen biết nữa, ở bên nhau thật sự không phải chuyện đùa.”
Tiêu Minh: “Cũng đúng.”
“Có điều giữa người và người nào có chuyện không hợp nhau hoàn toàn đâu.” Tiểu Minh dò xét mà đưa ra kiến nghị: “Cậu muốn thử độ chắc ăn không?”
Tiểu Niên: “Chắc ăn thế nào?”
Tiểu Minh: “Làm đó, hí hí hí.”
Tiêu Niên: “Đúng thế thật, nhún trên giường thì rất hợp với tôi.”
Tiểu Minh: “Ha ha, vậy chúc hai người vui vẻ nhé.”
Tiêu Niên: “Đội ơn cậu.”
Sau khi cúp máy, Tiêu Niên ngẫm nghĩ lại một lúc rồi sâu sắc cảm thấy tình trạng của bản thân hiện tại rất không đúng. Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu càng lún sâu hơn nữa thì làm sao bây giờ, đừng tự ném bản thân vào ngõ cụt, không đáng một chút nào.
Quan trọng là Lục Tri Chu đâu có thích cậu, đến lúc đó cậu sẽ thua hoàn toàn, chuyện này không giống với việc thua mất một ngàn tệ.
Màn hình điện thoại lại quay về giao diện cuộc trò chuyện với Lục Tri Chu, Tiêu Niên trượt xuống dưới, mở ra tin nhắn thoại cuối cùng mà cậu đã gửi cho Lục Tri Chu.
“Chồng ơi xem nè, tôi rất nghe lời đó. Buổi tối nhất định sẽ đi ngủ sớm một chút. Tôi chờ anh trở về, anh nhớ về sớm nha.”
Tiêu Niên nghe xong thì nhăn mặt như cái bánh bao.
Trò hề gì đây… Nửa tiếng trôi qua rồi, có thể thu hồi được không?
Buổi tối Tiêu Niên thấy hơi nhàm chán, việc có thể làm là chỉ có lướt điện thoại và trầm tư suy nghĩ.
Sau một hồi nghĩ kỹ lại, cậu nhận ra một điều rất nghiêm trọng là khi ở cùng Lục Tri Chu một thời gian dài, người này đã ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống xã hội của cậu.
Bây giờ cậu thấy ai thì trong lòng đều so sánh với Lục Tri Chu một chút. Sau đó cậu cảm thấy chán chết đi được.
Hơn nữa hình như đã mấy ngày rồi, buổi tối cậu đều làm bé ngoan ở nhà không la cà quán xá, dù trong nhà rõ ràng cũng không có việc gì để làm. Tiêu Niên câm lặng bấm nhân trung một cái, nhắc nhở chính mình phải lập tức thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này. Điều này không bình thường một tí nào.
Cậu chợt nghĩ đến năm anh đẹp trai ở Đại học A mấy ngày trước. Vì thế cậu vào mục tin nhắn Wechat, lướt xuống dưới.
Phùng Xuyên, quên đi, cảm thấy tên này quá dính người.
Hai người trong lớp Lục Tri Chu, cũng quên đi thôi, dù sao cũng là học sinh của anh ấy nên tốt hơn hết là đừng dính dáng tới.
Người này từng gặp ở trên đường… Vẻ ngoài như thế nào ấy nhỉ? Cứ nhắn tin trước đã.
Là người đàn ông cơ bắp gặp tại hồ bơi. Tiêu Niên cố gắng nhớ lại đôi chút dáng vẻ của vị kia, kế đó bấm vào cuộc trò chuyện.
“Chào bạn học.” Gõ xong bốn chữ này (*), Tiêu Niên lại để điện thoại sang một bên, cũng không gửi tin đi.
(Tiếng Trung là bốn chữ: “同学你好.”)
Sau đó cậu nở nụ cười, bây giờ mình đã thụt lùi đến mức phải dùng câu “Chào bạn học” để bắt chuyện với người ta rồi ư?
Tiêu Niên càng ngày càng thấy bản thân không ổn tí nào, quá bất thường rồi.
Có thể k1ch thích mà Lục Tri Chu mang lại quá lớn, lần này khiến cho cả người hăng hái, eo không mỏi chân cũng không đau. Bốn mươi phút sau, Tiêu Niên xuất hiện trong quán bar mà Tề Nghệ gửi định vị sang.
Cậu đi vào, đám đông giơ tay chào hỏi với cậu, Tiêu Niên quơ quơ tay lại rồi ngồi xuống cạnh Tề Nghệ.
“Tình huống gì đây ta? Chẳng phải đã nói buổi tối không ra ngoài sao?” Tề Nghệ rót rượu cho Tiêu Niên.
Tiêu Niên lắc đầu: “Bây giờ không muốn cô đơn nữa.”
“Không tồi! Không tồi!” Tề Nghệ cười rộ lên: “Cô đơn thì tìm tôi, đúng không sai.” Tề Nghệ, người này chỉ kết bạn với những anh đẹp trai tốt tính, đúng như dự liệu, trong phạm vi có thể nhìn thấy tất cả đều là cảnh đẹp ý vui. Người không biết còn tưởng lạc đến nơi nào.
Nghe nói hôm nay là sinh nhật của một người bạn, có điều ở cái vòng xã giao này, sinh nhật gì đó không cần coi là thật, đều là mượn cớ để ra ngoài chơi thôi.
Rất nhanh Tiêu Niên đã hòa nhập với bầu không khí bên trong, cùng ca hát uống rượu và trò chuyện với nhau. Nhưng có điều vô lý là khi bánh ga tô vừa được mang lên, người tổ chức sinh nhật thế mà lại biến thành Tiêu Niên?
Một anh đẹp trai không biết từ đâu đến đội chiếc mũ sinh nhật hình vương miện lên đầu Tiêu Niên, tiếp đó một đám người nhìn cậu hát Happy Birthday.
Tiêu Niên chỉ ngây người nửa giây rồi lập tức nhập vai vào nhân vật của mình, đưa tay lên, “Cảm ơn mọi người!”
Quán bar xưa nay đã quen với bầu không khí loại này, chỉ cần có một người khuấy động sẽ dễ dàng kéo theo cả đám, huống chi bọn họ còn đang ngồi trong ghế lô.
(Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi).
Vì vậy thoáng chốc toàn bộ người trong quán bar đều chúc Tiêu Niên sinh nhật vui vẻ, DJ ở phía trên cũng vui vẻ chơi các khúc nhạc mừng.
Thêm vào đó Tiêu Niên với sự tự giác của một vũ công dẫn dắt mọi người nhún nhảy vài đoạn, bầu không khí trực tiếp được Tiêu Niên đẩy lên nóc nhà.
Nhưng Tiêu Niên không biết là tối nay thầy giáo Lâm Nhạc Phàm cũng ở quán bar này. Khi mọi người đều đang chú ý tới cậu, thầy Lâm đã gửi video quay được cho Lục Tri Chu.
“Hôm nay là sinh nhật của vị nhà cậu đó.”
“Đỉnh quá, Tiêu Niên giỏi thật đấy, cả vũ trường đều bị cậu ấy làm nóng!”
“Đm! Thật sự có tài mà!”
Lúc kết thúc thì quản lý của quán bar còn gửi thêm một hòm rượu và một ít thức ăn vào ghế lô của Tiêu Niên, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, điều này rất hiếm thấy.
Chơi một lần chơi thẳng đến hai giờ sáng, Tiêu Niên nghĩ sáng mai còn phải đi làm sớm, cậu cân nhắc một chút vẫn là rời đi trước. Uống hơi nhiều rượu, ra khỏi quán còn bị gió thổi qua nên Tiêu Niên thấy hơi chóng mặt.
Trên điện thoại lúc này hiện lên tám cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn Wechat của Lục Tri Chu. Bắt đầu từ mười giờ, Lục Tri Chu đã gọi cho cậu.
Gọi hai cuộc không thấy Tiêu Niên bắt máy thì gửi tin nhắn Wechat.
[Hôm nay sinh nhật cậu à?]
Một tiếng sau, Lục Tri Chu lại gọi tiếp hai cuộc. Lại gửi thêm một tin: [Về sớm một chút.]
Hai cuộc tiếp theo là lúc mười hai giờ. Kế đó là một tin Wechat nữa: [Sinh nhật vui vẻ.]
Hai cuộc điện thoại cuối cùng mới mười phút trước.
Thật ra mỗi lần Lục Tri Chu gọi Tiêu Niên đều biết, không phải cậu không trả lời, cậu chính là…
Cậu chính là không trả lời.
Đúng, cậu chính là không trả lời điện thoại Lục Tri Chu đó, làm sao?
Tiêu Niên nháy mắt cảm thấy khó chịu theo từng nhịp đập tim mình.
Vậy mà còn trùng hợp đến mức gặp cả người quen của Lục Tri Chu trong quán bar.
Thật không thú vị.
Tiêu Niên cầm điện thoại nhìn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Lục Tri Chu.
[Về rồi.]
Không nghĩ tới, tin này vừa mới gửi đi thì điện thoại cậu đã đổ chuông. Tiêu Niên do dự một chút, vẫn bắt máy.
Cửa quán bar giống như một kết giới, chỉ cần đóng cửa là như phong ấn tất cả lại ở bên trong.
(Kết giới: một không gian bảo vệ mang tính tâm linh, phép thuật có thể thực hiện được).
Giờ phút này bên ngoài rất yên tĩnh, ở đây không phải trung tâm thành phố, chỉ có một ít tiếng xe từ đằng xa tình cờ truyền đến.
“Ừm.” Tiêu Niên miễn cường phát ra một tiếng ừm với người bên kia điện thoại.
Lục Tri Chu hỏi cậu: “Về rồi à?”
Tiêu Niên thành thật trả lời: “Vẫn chưa, đang đặt xe.”
Lục Tri Chu: “Mấy giờ rồi?”
Tiêu Niên cười trong bụng một chút, rất muốn dỗi ngược lại, hỏi Lục Tri Chu anh quản tôi à? Nhưng miệng cậu có chút không dám nói, cậu theo bản năng đã sợ Lục Tri Chu rồi.
“Hai giờ mười lăm.”
Lục Tri Chu bên kia yên lặng trong chốc lát, “Buổi tối không phải mới đồng ý với tôi sẽ nghe lời, sẽ đi ngủ sớm hơn sao.” Lục Tri Chu nói những lời này rất nhẹ nhàng, giống như đang giảng đạo lý cho Tiêu Niên, chỉ ra từng chỗ từng chỗ không đúng của Tiêu Niên.
Tiêu Niên cảm thấy có chút buồn cười, “Anh vậy mà cũng tin nữa.”
Lục Tri Chu trầm mặc.
Tiêu Niên xoa xoa huyệt thái dương của mình, đầu càng choáng, trong nháy mắt cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi biết, anh phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tôi, thế nhưng tôi không sao, tôi đã lớn vậy rồi nên không có việc gì đâu. Con người của tôi lúc vui chơi sẽ không ý thức được thời gian, vậy nên sau này tôi ra ngoài anh không cần phải gọi cho tôi. Tôi sẽ về sớm, anh ngủ sớm một chút đi, được không anh trai?”
Tiêu Niên đã cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức. Thế nhưng Lục Tri Chu nghe xong lại hỏi: “Trong miệng của cậu có lời nào thật lòng sao?”
Tiêu Niên khựng lại một chút, cậu đang muốn nói gì đó thì trên vai đột nhiên được phủ lên một chiếc áo.
Tiêu Niên sợ hết hồn la một tiếng rồi vội vã nhảy ra.
Lục Tri Chu trong điện thoại hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Niên nhìn rõ người tới: “Không có gì, là một người bạn.”
Là Phùng Xuyên, hôm nay cậu ta cũng tới, không biết đã ra đây từ khi nào, chắc là thấy Tiêu Niên mặc hơi ít nên mới khoác áo cho cậu.
Tiêu Niên nhìn cậu ta cười cười, đẩy áo gió ra: “Không cần, không lạnh, cảm ơn.”
Phùng Xuyên: “Tôi thấy anh đi rất lâu nên tưởng anh đã về rồi.”
Tiêu Niên: “Không có, đi gọi điện thoại.”
Phùng Xuyên: “Chuẩn bị về à? Tôi đưa anh về, tôi có xe.”
Tiêu Niên vẫn chưa trả lời, Lục Tri Chu trong điện thoại đã nói: “Từ chối cậu ta.”
Tiêu Niên nở nụ cười, thật ra nếu Lục Tri Chu không nói, Tiêu Niên cũng chẳng có ý định đồng ý. Nhưng Lục Tri đã nói vậy, Tiêu Niên không thể không hỏi.
“Tại sao thế?”
“Tại sao?” Lục Tri Chu dường như nghe được một vấn đề rất buồn cười: “Không được lên xe của người lạ, không biết sao?”
Tiêu Niên: “Không phải người lạ, là sinh viên Đại học A các anh, nghe nói là giáo thảo, còn là học bá nữa.”
(Giáo thảo: Có nguồn gốc từ Đài Loan, chỉ những nam sinh được cả trường công nhận là đẹp trai nhất. Giống như danh hiệu “hoa khôi” của các nữ sinh.
Học bá: điểm cao nhờ chăm chỉ học tập.)
Lục Tri Chu nghe xong vẫn nói: “Từ chối.”
Đúng lúc này tài xế xe cậu đặt xa gọi điện thoại tới, Tiêu Niên đưa mắt tìm nhưng không thấy bóng dáng chiếc xe, lập tức nói với Lục Tri Chu: “Biết rồi, tôi cúp trước nha.” rồi tắt máy. Cũng cắt đứt tiếng gọi tên mình của Lục Tri Chu ở đầu bên kia.
Tiêu Niên nhận cuộc gọi của tài xế, báo vị trí cụ thể rồi nói với Phùng Xuyên: “Tôi đặt xe rồi, cảm ơn cậu.”
Phùng Xuyên cũng không ép buộc: “Được, đến nhà nói với tôi một tiếng.”
Xe Tiêu Niên đặt rất nhanh đã đậu ở ven đường, Phùng Xuyên nhất quyết muốn tiễn cậu, còn bước lên một bước giúp Tiêu Niên mở cửa ghế sau. Nhưng Tiêu Niên còn chưa kịp ngồi vào, đằng sau đột nhiên có người lao ra trực tiếp kéo Tiêu Niên về, phịch một tiếng đóng cửa lại.
“Tiêu Niên đi theo tôi.” Người kia nói một câu như vậy.
Tiêu Niên bị kéo ra sau lưng người nọ, cậu nhướng đầu lên trước thăm dò mới nhìn rõ người này là ai.
“Lâm Nhạc Phàm?” Tiêu Niên hơi kinh ngạc.
Lâm Nhạc Phàm: “Là tôi.”
Phá án, hóa ra là tên này cáo trạng.
Lâm Nhạc Phàm che chắn Tiêu Niên siêu kỹ càng, biểu tình trung nhị như thể trời sắp sập xuống tới nơi: “Cậu đừng sợ, Lục Tri Chu nhờ tôi đến bảo vệ cậu, lát nữa tôi đưa cậu về.”
Đầu Tiêu Niên đầy dấu chấm hỏi: “Không phải, anh trai à anh hiểu lầm rồi, cậu ta không đi với tôi, đây là xe tôi tự đặt.”
Lâm Nhạc Phàm bối rối: “Hả?”
Tiêu Niên nở nụ cười: “Lục Tri Chu nói gì với anh thế?”