32
Phiêu Diêu: “Tôi muốn hỏi Phiền Nhân tiên sinh, chòm sao Song Tử tính cách phân liệt, có khi nào anh cảm thấy mình đang nói chuyện với hai Tâm Tâm không?”
Phiền Nhân: Trước kia tôi chỉ nghe qua chòm sao Song Tử tính cách phân liệt, sau khi ở cùng với cô ấy, tôi mới khắc sâu cảm nhận cái gọi là “Một bên là lửa, một bên là nước”. Cô ấy có thể trong phút chốc khéo léo hiểu lòng người, giây lát lại ngạo nghễ tùy hứng, cư nhiên còn có thể biến hóa được tùy tâm sở dục, không thê không có cảm giác.
Tâm Tâm: Như vậy thì có gì không tốt?
Phiền Nhân: Như vậy thì có gì tốt?
Tâm Tâm: Anh có thể lấy Tâm Tâm khéo hiểu lòng người làm vợ cả, còn Tâm Tâm ngạo nghễ tùy hứng là tiểu tình nhân, đảo mắt một cái anh đã có hai bà vợ, còn không tốt?
Phiền Nhân: Ồ! Vậy có phải thời gian anh muốn gặp vợ cả thì gặp vợ cả, muốn gặp tiểu tình nhân thì gặp tiểu tình nhân?
Tâm Tâm: Không được, vợ cả muốn gặp anh thì anh nhất định sẽ thấy vợ cả, vợ nhỏ muốn anh dỗ thì anh nhất định phải dỗ vợ nhỏ!
Phiền Nhân: ….. Từ nay về sau tôi không bao giờ muốn nuôi tiểu tình nhân nữa!
33
Nhất Nhất: “Xin hỏi Phiền Nhân tiên sinh thích theo dõi phim không? Có bình luận nào cho bộ phim theo dõi gần đây không?”
Tâm Tâm: Phiền Nhân tiên sinh bận rộn nhiều việc, thời gian hoàng kim không dùng để xem phim truyền hình, hắn thích xem kênh thể thao và kênh tin tức. Đương nhiên, nếu có Chương trình truyền hình nào hay, hắn cũng sẽ nhất định mất ăn mất ngủ xem hết.
Nếu như hai chúng tôi có thể cùng thích một Chương trình truyền hình, tôi rất vui, chúng tôi sẽ cùng nhau theo dõi, một mặt hưởng thụ thời gian nhàn nhã, một mặt bình luận nội dung bộ phim, Phiền Nhân cơ bản có thể đoán được đối phương muốn nói gì, tôi cuối cùng cũng có thể đoán được nội dung phát triển của bộ phim…..
Không được, tôi muốn đi xem “Lang gia bảng” với Phiền Nhân.
Nhất Nhất: Hóa ra Phiền Nhân thích xem “Lang gia bảng” à?
Tâm Tâm: haha, tình tiết phim này, tôi sẽ viết phiên ngoại kể lại tỉ mỉ ha.
34
Qua Qua: Tôi thích nhất là “Ngủ cùng sói” của Tâm Tâm, xin hỏi Hàn Trạc Thần với An Dĩ Phong có nguyên mẫu không, nếu có thể được chuyển thể thành phim, bạn muốn ai đóng Hàn Hàn và An An!
Tâm Tâm: Thân mến, Hàn Hàn và An An là hai “người xấu” có tội ác tày trời làm sao có nguyên mẫu được? Cho dù có tôi cũng không có cơ hội gặp!
Nếu bộ tiểu thuyết này có thể được chuyển thể thành phim, tôi khó có thể tưởng tượng được ai có thể diễn được biểu cảm nhân thần cộng phẫn của Hàn Hàn với An An, bất quá, nếu nhất định phải chọn, tôi đã nhăm nhe couple Hoa ca và Hồ ca rồi, xem chừng hai người họ có thể diễn đạt cái loại “gian tình” không thể nói rõ của Hàn Hàn và An An, tôi rất mong đợi!
Quả Quả: Nếu như không có nguyên mẫu, làm cách nào chị có thể xây dựng lên hai nhân vật này, nhất định là nguyên nhân gì đó?
Tâm Tâm: Trong lòng tôi, trên đời này không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu hoàn toàn, có đôi khi, hoàn cảnh với tình thế khiến con người ta rơi vào hoàn cảnh phải làm những việc ác tày đình, như vậy hắn là người xấu sao? Dựa vào những nghi vấn đó, tôi viết “Ngủ cùng sói”, tôi xây dựng một nhân vật xấu trong mắt mọi người, chỉ người thực sự thấu hiểu hắn, sẽ động lòng vì hắn, sẽ đau lòng vì hắn!
Qua Qua: Tâm Tâm, chị có nghĩ tới Hàn Trạc Thần là người đào hoa hay không, trở thành người yêu trong mộng của rất nhiều cô gái?
Tâm Tâm: Nhắc tới chuyện này, tôi thực sự cảm thấy rất hổ thẹn! Tôi vốn là muốn viết một người đàn ông tồi, cùng mọi người phân tích nghiệm chứng đàn ông tốt đàn ông xấu thị phị một bữa, kết quả là những cô nàng ngây thơ bị ma lực của Hàn Hàn mê hoặc, chìm sâu trong đó không thể tự thoát ra được, hoàn toàn không phân biệt được đúng sai tốt xấu.
Ôi! Tôi cảm thấy bản thân đã phá hủy tam quan của mọi người rồi nên càng hổ thẹn hơn, cho nên, chuyển sang đề tài khác thôi!
35
Tiểu Vi: Tâm Tâm sẽ đi về nhà ai ăn tết, nhà Phiền Nhân hay là nhà Tâm Tâm?
Tâm Tâm: Các bạn có thị lực ghê thật.
Tiểu Vi: Xem ra là đến nhà Tâm Tâm.
Tâm Tâm: Không phải.
Tiểu Vi: Nhà Phiền Nhân?
Tâm Tâm: Cũng không phải. Trước kia chúng tôi đều đến nhà Phiền Nhân rồi lại đến nhà tôi, thời gian nghỉ tết đều hoang phí trên đường đi. Bây giờ chúng tôi ăn tết ở nhà mình, cha mẹ hai bên đều đến nhà chúng tôi ăn tết. Cứ như vậy, tôi với Phiền Nhân không phải lãng phí thời gian nghỉ tết tốt đẹp cho việc di chuyển đi lại giữa hai nhà, người của hai nhà cũng có thể vui vẻ náo nhiệt ở cùng một chỗ, không ai phải cô đơn.
36
樉楉: Tôi muốn hỏi Tâm Tâm, bạn có vì viết tiểu thuyết mà lạnh nhạt với Phiền Nhân không? Phiền Nhân nghĩ như thế nào? Phiền Nhân thấy bạn viết nhiều cuốn tiểu thuyết như vậy, hắn lại nghĩ ra sao? Còn nữa, lúc đầu mỗi cuốn tiểu thuyết của Tâm Tâm đều có nguyên mẫu tương tự ngoài đời thực hả, ha ha ha!
Tâm Tâm: Làm sao không lạnh nhạt đây? Tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ, từng chữ từng chữ cứ xuất ra, chiếm dụng của tôi quá nhiều thời gian, nhưng lẽ ra đó là thời gian ngọt ngào của tôi với Phiền Nhân mới đúng.
Phiền Nhân: Thì ra là em biết? Anh còn tưởng rằng em không biết chứ!
Tâm Tâm: Mỗi ngày anh đều xem tiểu thuyết như tình địch, tưởng chừng như mỗi ngày đều trình diễn tiết mục “cung đấu”, em làm sao lại không biết?
Phiền Nhân: Em đã biết, người em yêu nhất chính là anh, vậy thì từ nay trở đi, em đem hết đống tiểu thuyết nhốt vào lãnh cung hết đi!
Tâm Tâm: Aishh ….. Tôi xin trả lời lại vấn đề này một lần nữa, tôi chưa từng vì viết tiểu thuyết mà lạnh nhạt với Phiền Nhân, cảm ơn! Giờ thì đổi sang câu hỏi khác.
37
Lưu Quang: Có suy xét đến chuyện lấy Phiền Nhân làm nam chính viết một cuốn tiểu thuyết không, Phiền Nhân cảm thấy xấu hổ dưới ngòi bút của chị sao?
Tâm Tâm: Có chứ! “Đó là, yêu” không phải là một cuốn ngôn tình sao?
Lưu Quang: Chị khẳng định đây là ngôn tình, không phải tự truyện?
Tâm Tâm: Là ngôn tình, tôi khẳng định chắc chắn rõ ràng luôn!
38
Sói mập nho nhỏ: Em muốn hỏi Phiền Nhân, xem qua “Đó là, yêu”, anh ấy thích cuốn tiểu thuyết này không?
Phiền Nhân: Lấy tam quan của tôi mà xem xét, trong tất cả tiểu thuyết của cô ấy, “Đó là, yêu” là được nhất. Quyển sách này rất chân thực, rất gần gũi, rất nhẹ nhàng, còn gợi lại rất nhiều ký ức tuổi thanh xuân. Hiện tôi đang lưu bản thảo trong điện thoại, không có việc gì làm lại lôi ra xem xét tường tận. Những chỗ không được hoàn hảo, những chỗ viết không được hài hòa, cần phải cắt đi một chút!
Tâm Tâm: Quyển sách này không hài hòa? Quyển này là hài hòa đến nỗi vụn thịt dư thừa cũng không có nữa đấy!?
Phiền Nhân: Phải hài hòa đến mức ngay cả vụn thịt trẻ cũng không được có, mới được phép!
Tâm Tâm: Anh thực sự là người xem xét bản thảo nghiêm khắc nhất trong lịch sử! Sao lại nghiêm khắc đến như vậy? Tiểu thuyết ngày trước…… anh còn giúp em nghĩ ra khâu nhỏ đó mà!?
Phiền Nhân (lau mồ hôi ): Cái này vốn không giống. Em cho rằng em nói “Đó là, yêu” không phải tự truyện thì nó không phải là tự truyện sao?
Tâm Tâm: Hả? Các bạn thực sự nghĩ đây là tự truyện sao?
Mọi người: Dạ!
Tâm Tâm: ….. Tôi lại đi cắt gảm một số đoạn tiếp đây!
39
Nhất Chi Độc Tú: Mỗi ngày tôi đều đợi cuốn sách này được cập nhật đó, tôi đã bị Phiền Nhân với tiểu Phiền Nhân làm nhũn ra rồi, xin hỏi Phiền Nhân tiên sinh có weibo không, Phiền Nhân tiên sinh có biết bản thân có nhiều bánh phở lắm không?
Tâm Tâm: Hắn không có weibo, cũng không có ý định mở weibo, bình thường hắn đã quá bận, không có thời gian làm này làm nọ. Hắn cũng không biết tôi đánh phấn hồng cho hắn, chuyện như vậy tuyệt đối không thể để cho hắn biết được, hắn vốn không thể tự mình biết mình được, sau khi cho hắn biết, sẽ càng không hiểu rõ bản thân mình hơn!
Phiền Nhân: Bây giờ thì anh biết rồi đấy!
Tâm Tâm: …..!
40
Thiên Thiên: Hỏi Phiền Nhân tiên sinh, khi biết Tâm khóa cửa nhốt mình bên ngoài, cảm nghĩ đầu tiên của tiên sinh là gì?
Phiền Nhân: Bạn nghĩ thế nào là lần đầu?
Tâm Tâm: Ấy, xấu hổ quá, nhiều lần lắm, bạn phải nói rõ là lần nào.
Thiên Thiên: Chính là lần Tâm Tâm đề cập trong truyện, Phiền Nhân đi công tác, Tâm Tâm nhốt mình ngoài cửa, cuối cùng phải đến khách sạn nghỉ ngơi.
Phiền Nhân: À, lần đó ấy à! Lần đó tôi đang uống rượu, nhận được điện thoại của cô ấy, lúc đó cảm nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là, tôi thật sự quá sao nhãng cô ấy. Tôi chỉ nghĩ đến chỉ cần có tôi ở đó, cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nhưng tôi không có thời gian. Lần sau đi công tác, tôi nhất định sẽ để ở văn phòng, trên xe, còn cả nhà của đồng nghiệp, nhà của bạn bè, mỗi nhà gửi một cái chìa khóa, nếu vậy thì cô ấy cũng không phải không có nhà để về, cũng không phải ngủ ở khách sạn.
Tâm Tâm: Chính là chính là, đều tại lỗi của anh! Nhanh nhanh an ủi em, an ủi tâm hồn tổn thương của em nào!
Phiền Nhân: Tim của em ở chỗ nào?
Tâm Tâm: …..
41
Tiểu Bạch Bạch: Em muốn hỏi Tâm Tâm, Phiền Nhân có hồng nhan tri kỉ không? Anh ấy thường xuyên ở cùng một chỗ với nữ sinh, chị có để ý không?
Tâm Tâm: Con người của tôi rất nói đạo lý, rất tôn trọng sự thực, miễn là quan hệ của Phiền Nhân với người khác giới là bình thường, không có gì mập mờ, cách bọn họ đối xử với nhau không chạm đến giới hạn của tôi, tôi sẽ không quấy rối quan hệ bình thường của Phiền Nhân với bạn khác giới.
Phiền Nhân: Thật sự?
Tâm Tâm: Đương nhiên, trước mặt nhiều người như vậy, em có thể nói dối?
Phiền Nhân: Vậy em nói nghe thử xem, cái giới hạn của em là gì?
Tâm Tâm: Ừm …. Không được cùng nói chuyện tâm sự với mỹ nữ; phụ nữ lúc nói chuyện với anh không được làm nũng; và không được nói chuyện với phụ nữ quá một giờ, bất kể nói cái gì; không được một mình đi ăn với phụ nữ, cho dù là cơm trưa. Những điều đó chính là giới hạn của em, một khi chạm đến, nhất định phải cắt đứt mọi quan hệ!
Phiền Nhân: Đây là giới hạn cao nhất anh từng gặp!
Tâm Tâm: Cao sao? Mọi người nói đi, cao sao?
Mọi người: ….
Tâm Tâm (không phục): Phiền Nhân, vậy anh nói một chút xem, giới hạn của anh với quan hệ nam nữ là gì?
Phiền Nhân (nghiêm túc suy nghĩ tự hỏi): Uh….. Không được tâm sự nỗi lòng với soái ca; trò chuyện với đàn ông, không được làm nũng; và không được nói chuyện với đàn ông quá một giờ, cho dù là chuyện gì đi nữa; không được phép ra ngoài một mình ăn trưa với đàn ông, cho dù là cơm trưa….
Tâm Tâm: ….
Cái này gọi là nếu trăm họ không đốt đèn thì châu quan cũn đừng phóng hỏa!
42
Mặt trời núi xinh đẹp: Xin Phiền Nhân trung thực trả lời, khi Tâm Tâm nói chia tay anh có sợ không? Không tính lần đầu tiên nói câu “Đồ lang sói đến” “Chia tay”, có cảm thấy đầu bị chấn động không? Hai mắt choáng váng? Hay là đã định trước mọi việc, chạy không thoát! Hét một tiếng liền ngoan ngoãn.
Phiền Nhân: Tôi đi nhận điện thoại, mấy người trò chuyện trước đi.
Tâm Tâm: Này! Người ta hỏi anh đấy!
Phiền Nhân: Em trả lời giúp anh đi, em trả lời nhất định tốt hơn anh!
Tâm Tâm: Hừ, biết ngay là loại người kiêu ngạo như anh sẽ không trả lời mấy cái vấn đề mất mặt như vậy mà.
Phiền Nhân đi nghe điện thoại, để lộ ra kiểu không được làm phiền!
Tâm Tâm: Được rồi, câu hỏi này tôi thay hắn trả lời. Ừmm ….. Thật ra, hắn cuối cùng nghĩ sao tôi cũng không biết!
Mọi người: Không được, nhất định phải trả lời!
Tâm Tâm (bất đắc dĩ nhìn Phiền Nhân): Được rồi. Tôi sẽ nói bừa vậy. Dựa vào nhưng hiểu biết của tôi về hắn, lúc lần đầu tiên tôi nói chia tay với hắn, đầu tiên hắn sẽ kinh ngạc đến ngây người, hắn không nghĩ đến rằng hai người chúng tôi có thể nói ra hai chữ này, nhưng nếu tôi đã nói, đã có cái quyết định này, hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của tôi, không hề cưỡng cầu. Dù sao, chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng ép được!
Tôi bỏ đi hắn không giữ lại.
Tôi đi rồi, một mình hắn ở lại nơi đã từng là nhà của hai chúng tôi, nơi đó từng có quá nhiều tiếng cười vui của chúng tôi, quá nhiều tiếng đùa ầm ĩ, quá nhiều ngọt ngào, từng có lời thề non hẹn biển của chúng tôi, từng có những lúc hoạn nạn tương cứu của chúng tôi. Mặc dù, nơi đó cũng từng vì tính cách chúng tôi không hợp mà nảy sinh khắc khẩu và cãi vã, nhưng một khắc chia lìa, mọi người thường hay nghĩ đến những điều tốt đẹp, dù là khắc khẩu, cũng sẽ khiến nó trở thành những nhớ nhung….
Một tiếng ngắn ngủi, Phiền Nhân đưa ra quyết định, hắn cần phải xoay chuyển đoạn tình cảm này, bất kể con đường này có bao nhiêu khó khăn hiểm trở, hắn cũng sẽ không buông. Vì thế, hắn suy nghĩ rất nhiều cách, hi vọng một lần nữa vá lại vết rách tình cảm của chúng tôi. Ngoài dự liệu của hắn, chúng tôi vừa mới ăn một bữa cơm “chia tay”, tôi liền vui vẻ theo hắn tay trong tay về nhà.
Khoảnh khắc đó, hắn rốt cuộc hiểu được, có loại phụ nữ, đầu óc nóng lên là đòi chia tay, đầu lạnh sẽ không muốn chia nữa!
Phiền Nhân (đúng lúc nghe điện thoại xong quay lại, bổ sung một câu): Cho nên, khi mà não cô ấy nóng, tôi phải nghĩ cách cho não cô ấy lạnh lên.
43
Năm Chảy Hoa Rơi: Trong khi sống chung đối phương để lộ những khuyết điểm khiến chị phát điên lên, chị Tâm Tâm sẽ làm thế nào? Nói cách khác là bản thân sẽ thay đổi thói quen sinh hoạt của cả hai như thế nào?
Tâm Tâm: Việc này còn phải xem xét xem đối phương mắc khuyết điểm nào khiến tôi phát điên, nếu như vấn đề nguyên tắc không quá lớn, những chuyện khác đều có thể nhân nhượng cho nhau.
Ví dụ như chuyện bất đồng ý kiến, chúng tôi rất ít khi cãi vã, chuyện nhỏ thì nghe hắn, chuyện lớn thì nghe tôi. Đương nhiên giới hạn chuyện lớn là chuyện mua nhà mua xe tìm việc làm dạy dỗ con cái, haha, thực ra người sống trên đời này không ít chuyện hệ trọng, nhưng tôi thấy rất hạnh phúc vui vẻ.
Ví dụ như thói quen sinh hoạt không giống nhau, tôi sẽ nhân nhượng hắn mà thay đổi thói quen, dù sao người chòm sao Xử Nữ rất tích cực, rất khó để thay đổi, còn chòm sao Song Tử rất dễ thay đổi, không thay đổi tôi tôi cảm thấy không vui!
Lại một ví dụ nữa, Phiền Nhân khiến tôi phát điên nhất chính là bản lĩnh ăn nói của hắn, mỗi lần cãi nhau đều chọc giận tôi tức muốn chết, mỗi lần như vậy, tôi đều khóc (người nào đó xem phim hài kịch cũng có thể khóc đến rối tung rối mù, đây là kỹ năng được người nào đó áp dụng linh hoạt nhất), tôi vừa khóc, năng lực ăn nói của Phiền Nhân cũng biến mất, cúi đầu nhận sai mười phút….
Phiền Nhân: Hóa ra đó là em linh động áp dụng kỹ năng hả?
Tâm Tâm: ….
Xong rồi, tôi quên mất là hắn đang ở đây, không để ý mà nói nhiều lời, không được nói nữa!
44
Lưu Quang Phi Võ: Bộ tiếp theo khi nào mới mở hố, đề tài là gì (hi vọng Tâm Tâm có thể viết ra một người đàn ông mị lực!), là ngọt hay ngược!
Tâm Tâm: Đề tài bộ tiểu thuyết tiếp theo còn chưa nghĩ ra, rất nhiều người muốn thấy Ngũ ca và Ngũ tẩu, tôi cũng cảm thấy bọn họ có rất nhiều trò, có thể viết thành thương chiến (cạnh tranh trong kinh doanh), tình tiết đầy kịch tính, mấu chốt nhất chính là, còn có thể cho Diệp tử và Vĩ ca đến làm khách mời được nữa, nghĩ đến thôi tôi đã thấy phơi phới rồi…. Hì hì, có phải các bạn cũng phơi phới rồi không?
45
Xin hỏi Phiền Nhân huynh: Anh thật lòng cảm thấy Tâm Tâm của chúng tôi mơ hồ nhỉ, hay là cô ấy cảm thấy được anh đặc biệt cưng chiều, cho nên Tâm Tâm mới càng lúc càng mơ mơ màng màng?
Phiền Nhân: Lúc bình thường quả thật cô ấy rất mơ hồ, tôi không chỉ một lần cầm di động từ nhà mang đến phòng làm việc cho cô ấy, cũng không chỉ một lần giúp cô ấy đi bổ sung mấy cái thẻ, không ai hưởng thụ mấy cái quá trình này, nhưng nếu không hưởng thụ, không có nghĩa là không muốn đón nhận….
May mà, Tâm Tâm chỉ mơ hồ mấy chuyện nhỏ nhặt, chuyện lớn lại nghiêm túc, ví dụ như, chuyện tìm bạn trai!
Tâm Tâm: Ừ! Chuyện này đúng là lơ mơ nhất!
46
Liễu Như Thị: Nếu như lúc trước không phải Tâm Tâm hỏi tuổi Phiền Nhân, Phiền Nhân có chú ý đến nữ sinh đáng yêu này không? Nếu bỏ lỡ, có phải cảm thấy rất đáng tiếc không?
Phiền Nhân: Mỗi một đoạn quen biết đều có bắt đầu, cô ấy hỏi tuổi tôi chỉ là một câu bắt chuyện mở đầu lam quen, nếu không phải lúc đầu tôi nhận biết cô ấy.
Toàn khóa năm hai có hơn hai trăm học sinh, nhưng chỉ có mười mấy nữ sinh, muốn không chú ý đến cũng rất khó, dù cho không chú ý, nam sinh xung quanh cũng sẽ nhắc bạn chú ý đến.
Cho nên, lần đầu tiên cô ấy xuất hiện ở lớp học, tôi đã biết cô ấy rồi, chẳng qua, biết chưa nhiều thôi….
Về phần nếu lở đánh mất, có hối hận hay không. Có chứ, bởi vì bỏ lỡ cô ấy, tôi sẽ không gặp được người phụ nữ thuần khiết nhất của tôi rồi.
47
La Liễu cách cách: Tâm Tâm cô nương và Phiền Nhân công tác cùng một đơn vị, có xuất hiện cùng một lúc không? Hai người phối hợp làm việc có ăn ý không?
Tâm Tâm: Nghiên cứu của tôi và Phiền Nhân không giống nhau, xuất hiện cùng nhau cũng không nhiều, nhưng chỉ cần lúc tôi yêu cầu, hắn nhất định sẽ xuất hiện, đừng bên cạnh tôi.
Ví dụ như, mấy ngày hôm trước tôi xét chức, áp lự của tôi rất lớn, tâm tình bất ổn, tôi gọi điện cho Phiền Nhân đang đi công tác: “Đây là chuyện quan trọng nhất đời em, cũng là thời điểm gian nan nhất, anh nhất định phải quay về giúp em, đến khi em xét chức vụ kết thúc.”
Phiền Nhân thoái thác mọi chuyện, quay về giúp tôi sửa chữa báo cáo xét chức vụ. Vì khích lệ tâm tình của tôi, hắn còn nhờ bạn bè ở Mĩ mang về cho tôi cái điện thoại tôi thích, nói với tôi: “Đây là thưởng cho thành quả xét chức của em!”
Tôi ngay lập tức ý chí chiến đấu sục sôi!
Lại ví dụ: Tôi không xin được hạng mục, chuyện đó khiến tâm trạng tôi không tốt, về nhà tìm Phiền Nhân xin được an ủi, Phiền Nhân ngay lập tức tìm bạn bè hắn, giúp tôi liên lạc với những hạng mục khác.
Lại thêm một ví dụ nữa: *OSS giao cho tôi một nhiệm vụ hạng nhất rất khó khăn, tôi tìm Phiền Nhân, cầu xin hắn giúp: “Anh giúp em nghĩ cách làm đi, chuyện này em làm không được, em làm sao nói với *OSS, bọn họ mới tin là em không làm chứ không phải là vì không có năng lực, mà cũng không phải là trốn tránh công việc.”
Phiền Nhân không nghĩ biện pháp ngay lúc đó giúp tôi, mà trước tiên hắn tìm rất nhiều người khai thông, ví dụ như *OSS của tôi, Boss hai, Boss ba, hắn khách quan hiểu rõ tính chất nhiệm vụ khó khăn, đánh giá *OSS trông đợi ở tôi, hơn nữa bình thường hắn rất biết rõ tôi, suy nghĩ kỹ càng hồi lâu.
Đến khi suy nghĩ toàn bộ khả năng, hắn đưa ra cho tôi rất nhiều đề xuất quan trọng: “Chuyện này rất quan trọng, em có năng lực làm tốt, cố gắng hoàn thành đi.”
Sau đó, hắn còn điều động cho tôi một tổ rất nhiều người có tài, bảo đảm tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Có rất nhiều người cho rằng, vợ chồng không nên cùng àm việc ở một đơn vị, bọn họ có thể sẽ hình thành lợi ích khối cộng đồng, bất lợi cho việc thúc đẩy tiến độ công việc. Nhưng ở đơn vị nghiên cứu khao học có rất nhiều cặp vợ chồng hài hòa, Bọn họ đã làm tốt mọi chuyện, cùng hưởng nguồn tài nguyên, khuyến khích và thấu hiểu lẫn nhau, bọn họ ngay cả nằm trên giường cũng bàn bạc về tiến độ công việc, điều này chẳng lẽ không tốt sao?
48
Lu: Tâm Tâm, có câu nói như thế này nha “Bạn bè thât sự không phải là hai người ở cùng với nhau nói không hết lời, mà là hai người ở cùng với nhau không nói lời nào cụng không cảm thấy xấu hổ.” Vậy chị cho rằng hai người sống chung với nhau như vậy có thoải mái không chứ?
Tâm Tâm: Hai người ở cùng một chỗ, nói chuyện hoặc là không nói lời nào, đây đều là hình thức biểu hiện bên ngoài. Tâm có tựa vào nhau hay không, mới là mấu chốt.
Trong lòng của các bạn và tâm không có khoảng cách, cho dù hai người sống chung trong một gian phòng, bận rộn đủ thứ chuyện, không rãnh tán dóc; cho dù hai người gặp nhau trong tháng máy ở đơn vị, ngay ả cái câu bắt chuyện cũng không đả động đến; cho dù hai người sống ở hai thành phố khác nhau, ba ngày không liên lạc với nhau, vậy cũng không để cho người kia cảm thấy không thoải mái….
Bởi vì trong lòng bạn biết rõ, các bạn là hai gốc cây, cành lá dưới ánh mặt trời đung đưa, cây trong bùn đất chặt chẽ quấn lấy nhau.