Ngày
hôm sau, Chu Nam dậy sớm sửa soạn sẵn đồ ăn sáng cho cô trên bàn rồi đi làm.
Trước khi đi, anh đứng trước giường ngắm nhìn cô rất lâu, tựa hồ như muốn lưu
giữ hình ảnh lúc này của cô mãi mãi trong lòng. Cô còn cảm nhận được nụ hôn tạm
biệt của anh chạm nhẹ xuống vầng trán xanh xao của mình.
Cuộc
hẹn với Đỗ Hiểu Hồng, cô đến rất đúng giờ.
Đỗ Hiểu
Hồng là một cô gái có tác phong rất chuyên nghiệp, tóc búi gọn, mặc bộ váy công
sở rất lịch sự. Vừa nhìn thoáng qua, Đông Tam liền nhận ra đây là một người đã
bị môi trường văn phòng mô thức hóa. Vừa nhìn thấy cô, Đỗ Hiểu Hồng nhanh nhẹn
đưa tay ra bắt rồi ra hiệu mời cô ngồi.
Họ hẹn
nhau tại quán cà phê dưới tòa nhà làm việc của Đỗ Hiểu Hồng, giờ đang là buổi
trưa, nhưng quán không có mấy người ra vào. Ánh nắng rực rỡ nhảy nhót trên
chiếc bàn gỗ màu xám, nhưng do điều hòa trong quán để ở nhiệt độ quá thấp nên
cô vẫn thấy chân tay lạnh cóng.
Đỗ Hiểu
Hồng hỏi sơ qua về tình hình của cô, sau đó trầm ngâm một lát rồi mới thận
trọng nói:
– Tình
hình của cô hơi phức tạp. Một năm nữa mới tốt nghiệp, nên bây giờ chỉ có thể
làm theo kiểu tập sự. Các công ty bây giờ cũng rất thực dụng, thời gian làm
việc không nhiều mà đòi lương cao, họ sẽ không nhận đâu.
Đông
Tam thu lại ánh nhìn, cúi đầu ngắm nghía thứ chất lỏng sóng sánh trong tách cà
phê trước mặt. Cô nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới chậm rãi trả lời:
– Nếu
bây giờ tôi quyết định thôi học thì liệu có thể tìm được công việc thích hợp
với tôi không?
Khuôn
mặt nghiêm nghị của Đỗ Hiểu Hồng thoáng vẻ ngạc nhiên:
–
Chuyên ngành của cô nếu học tiếp sẽ rất có triển vọng, bây giờ thôi học…
– Cô
nghĩ cơ hội có lớn không? – Cô bướng bỉnh hỏi.
Đỗ Hiểu
Hồng chăm chú nhìn cô gái có ánh nhìn kỳ lạ trước mặt:
– Cô
đúng là một cô gái kỳ lạ, nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ. Thế này đi, tôi
sẽ lưu ý giúp cô tìm việc làm, có tin gì tôi sẽ gọi. Bốn giờ chiều nay tôi có
cuộc họp quan trọng nên không mời cô ăn tối được. Có gì tôi sẽ liên hệ sau.
Đông
Tam liền đứng dậy theo:
– Cảm
ơn cô. Tôi có thể hỏi cô một câu không?
– Gì
vậy?
– Cô có
quan hệ thế nào với Chu Cẩm Thời?
Hiểu
Hồng nhìn cô một lát rồi bật cười vui vẻ:
– Điều
này cô nên đi hỏi Chu Cẩm Thời, chắc anh ấy sẽ không giấu gì cô đâu.
Đây là
lần duy nhất Hiểu Hồng mỉm cười trong suốt cuộc nói chuyện của họ.
Tiễn
Hiểu Hồng xong, Đông Tam lại ngồi xuống ghế. Cô có cả một buổi chiều rảnh rỗi
không biết phải làm gì. Uống hết tách cà phê, cô thanh toán rồi cứ thế vẩn vơ
đi dạo, không ngờ lúc định thần lại thì đã đến chỗ lần trước phỏng vấn. Chính
tại nơi này, cô đã gặp lại Lâm Phong.
Lâm
Phong. Đã nhiều năm không gặp, sự xuất hiện của cậu liệu có thể được coi là
trùng hợp không? Nghĩ đến bức ảnh cậu gửi cho cô hôm đó, bao nhiêu nghi ngờ lại
xuất hiện trong đầu cô. Đông Tam rút điện thoại ra, ngần ngừ một lát, cuối cùng
vẫn quyết định gọi cho Lâm Phong.
Trong
điện thoại, giọng Lâm Phong vẫn bình thản như mọi khi:
– Tiểu
Tam, có chuyện gì thế? – Bao giờ cậu cũng khẽ uốn cao lưỡi ở cuối câu, kèm theo
chút gì đó rất ấm áp.
Đột
nhiên cô cảm thấy miệng khô khốc, căng thẳng đến mức không biết phải nói gì:
– Tớ
đang ở dưới tòa nhà. – Rồi sợ cậu hiểu lầm, cô liền lập tức bổ sung thêm một
câu – Hôm nay tớ có việc đi ngang qua đây nên muốn rủ cậu đi ăn tối thôi. Mấy
giờ cậu nghỉ?
– Đợi
tớ một lát. – Sau đó điện thoại tắt phụt.
Cô biết
cậu sẽ lại xuất hiện ngay lập tức như ngày xưa. Dù tám năm đã trôi qua, nhưng
thói quen này vẫn không hề thay đổi. Cũng giống như phản xạ có điều kiện, chỉ
cần cậu nói một câu là cô có thể hiểu cậu đang định nói gì. Quả nhiên, mấy phút
sau, Lâm Phong xuất hiện trước mặt cô trong chiếc áo phông và chiếc quần sooc
rằn ri kiểu quân đội, dáng dấp vẫn phong trần như xưa. Cũng có thể đó chỉ là
cảm nhận của riêng cô. Người đàn ông trước mặt Đông Tam rõ ràng giờ đã mang sức
hút chết người chỉ có ở người đàn ông từng trải qua bao sóng gió của cuộc đời.
Có lẽ
do chạy vội quá, cậu gập người thở hổn hển, nhìn thấy Đông Tam đứng trước mặt,
sắc mặt cậu mới dần trở lại bình thường.
– Tiểu
Tam. – Cậu gọi, nhưng lại không nói gì thêm nữa. Chắc cậu đang muốn xác nhận cô
gái đang mỉm cười trước mặt có đúng là người cậu cần gặp hay không. Họ yên lặng
nhìn nhau một lát, Lâm Phong ngoái đầu lại nói: – Chúng ta đi thôi.
Đông
Tam đi trước. Ngày xưa, cô chỉ cao đến dái tai Lâm Phong, còn bây giờ cô còn
thấp dưới cả cằm cậu. Nhưng dù thế nào, cậu vẫn là cậu bạn lêu đêu tốt bụng
trong ký ức cô, cảm giác thấp thỏm bất an trước đó cuối cùng cũng dần dần tan
biến, thay vào đó là sự bình yên khó tả trong tâm hồn. Cô khẽ cười:
– Lâm
Phong, cậu cao lên nhiều rồi đấy.
Cô
không biết có phải mình hoa mắt hay không, chàng trai cao mét tám trước mặt
hình như đang đỏ mặt.
Lâm
Phong dẫn cô đến nhà hàng Vân Nam, sau một hồi lật qua lật lại tờ thực đơn,
cuối cùng bọn họ cũng chọn được hai bát mì Trạng nguyên và mì Qua cầu. Lâm
Phong hào hứng khoe với cô bạn, thức ăn ở đây vừa miệng lắm, hầu như ngày nào
tớ cũng phải ăn mì ở đây thì mới chịu được. Nét mặt cậu rạng rỡ như cậu bé mười
sáu tuổi năm nào, khi dẫn cô đến xe hàng rong bên đường ăn mì lạnh, còn hứa như
đinh đóng cột: “Đợi bao giờ tớ có tiền, tớ nhất định sẽ đưa cậu đi ăn những món
ngon nhất quả đất. Mì thì phải ăn đúng kiểu của nó, mì Qua cầu, chà, ăn loại
này mới đã chứ”.
Khi đó
Đông Tam ăn ngấu ăn nghiến không kịp thở, đói lắm rồi, có lẽ hai ba ngày rồi
chưa được ăn một bữa ra hồn. Đầy một miệng mì, Đông Tam lúng búng nói trong
miệng: “Còn nếu tớ có tiền, tớ nhất định sẽ chia cho cậu một nửa”. Lâm Phong
nghe không rõ, đành nhe răng cười trừ, bảo cô ăn từ tốn cho giống con gái một
chút.
Vật đổi
sao dời.
Đông
Tam đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu không phải vì cô, nếu không có cô,
cuộc đời Lâm Phong sẽ không phải trải qua những khó khăn gập ghềnh như vậy.
Nhưng còn nếu không có cậu thì sao? Có lẽ cô đã chết đói bên đường, có lẽ cô đã
bị đám du côn kia đánh chết, có lẽ cô đã không thể đỗ đại học, không thể gặp
Chu Nam. Cuộc đời của cô, số phận của cậu, vào mùa hè năm đó, tất cả đã thay
đổi hoàn toàn.
Tám năm
qua, bao nhiêu lần cô ôm gối khóc thầm, bao nhiêu đêm trằn trọc không yên giấc?
Nhưng cô không một lần đến thăm cậu. Thậm chí những người bạn đi thăm cậu về
đều kể cho cô nghe tình hình của cậu trong đó, nhưng chưa một lần cậu tỏ ý muốn
cô vào thăm.
– Lâm
Phong, – Cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu chăm chú – mấy năm qua cậu sống thế nào?
Lâm
Phong không nhìn cô, cậu hướng ánh mắt vào một chốn vô định xa xăm:
– Tớ
vẫn tưởng câu đầu tiên mà cậu hỏi tớ sau khi chúng mình gặp lại nhau là câu
này. Tớ cũng đã nghĩ rất lâu nên trả lời cậu thế nào. Thực ra tớ sống không hề
ổn chút nào. Nhưng điều ấy chẳng liên quan gì đến cậu cả, phải không?
Đông
Tam không hỏi thêm gì nữa, cô biết mọi lời nói lúc này đều khách sáo một cách
khó coi. Lâm Phong trong ký ức của cô không bao giờ từ chối thẳng thừng như
thế. Mì được đưa lên, mỗi người một bát to cùng rất nhiều đĩa nhỏ đựng những
thứ ăn kèm. Cô cụp mắt nhìn bát mì đang bốc khói nghi ngút, không biết nên nói
gì lúc này.
Thì ra
cô cũng giả dối như những người khác, cứ nghĩ chỉ cần nói vài ba câu, chỉ cần
gọi một cú điện thoại thì hai người vẫn có thể cùng đi ăn mì, thân thiết như
trước kia. Cô còn muốn tỏ ra chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng với Lâm
Phong, điều này là không thể.
Lâm
Phong thở dài, cậu gác đũa rồi đẩy bát mì ra xa:
– Tớ
đến Bắc Kinh cũng được hơn năm rồi. Không phải tớ không nghĩ đến chuyện đi tìm
cậu, nhưng lần nào tớ cũng lùi bước. Tớ không thể mường tượng được, nếu gặp lại
tớ, thái độ của cậu lúc đó sẽ như thế nào. Khó khăn lắm tớ mới lấy được can đảm
nhắn tin cho cậu, thế mà cậu lại bảo tớ tránh xa cuộc sống của cậu ra. Tớ đã
làm đúng những gì cậu yêu cầu, cậu hài lòng rồi chứ?
Đông
Tam không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, quả thật những chuyện vô tình vô nghĩa
đó đều là do cô làm. Cô ấp úng từng lời như thể bao nhiêu vốn từ của cô biến
sạch đâu mất:
– Năm
ấy tớ… cảm ơn bạn, bây giờ cũng… vậy. Tớ là một đứa ích kỷ… cho dù thế nào cũng
rất… đáng đời. Tớ không đáng để cậu phải bận tâm… cho nên, ăn xong bữa ăn này,
chúng ta hãy coi nhau như những người xa lạ vậy…
Lâm
Phong biến sắc mặt, nhìn cô chằm chằm như không thể tin cô lại có thể nói những
lời tuyệt tình như thế, bỗng cậu mỉm cười chua chát:
– Tớ
biết Đông Tam ích kỷ, nhưng không ngờ lại hồ đồ đến vậy! Những lời cậu nói rất
đúng, nhất định tớ sẽ không bao giờ quên.
Cô
ngẩng phắt đầu lên, ánh nước long lanh bên khóe mắt:
– Vậy
cậu muốn tớ phải thế nào? Chẳng nhẽ muốn tớ nói rằng, năm ấy cậu giúp tớ là một
sai lầm, vì tám năm qua tớ vẫn chỉ là một kẻ tay trắng? Tớ không giàu có, tớ
vẫn là Thẩm Đông Tam ăn chưa đủ no mặc chưa đủ ấm, không một xu dính túi như
ngày xưa? Cậu đã hy sinh vì tớ, nhưng tớ vẫn chỉ như một đứa ngốc, không có
ngày được mở mày mở mặt, không thể…
Lâm
Phong nắm lấy đôi bàn tay run rẩy vì xúc động của Đông Tam, dịu giọng an ủi cô:
– Đừng
khóc, – Dường như câu luôn bất lực trước nước mắt của cô – Tiểu Tam, không phải
tớ đến để giày vò cậu vì những chuyện quá khứ, tớ đến để xem…xem cậu sống có
tốt hay không mà thôi. Tớ không có ý trách cậu…
Bàn tay
ba ngón của cậu vụng về nắm lấy tay cô. Ánh mắt vừa chạm đến đã vụt tránh đi
như phải bỏng. Cảm giác đau đớn, hối hận, bất lực chạy khắp các tế bào thần
kinh trong người cô. Đông Tam run rẩy vùi mặt vào bàn tay khiếm khuyết của cậu,
cuối cùng không nén nổi lòng mình, nước mắt cô lăn xuống mỗi lúc một mau.
Bữa ăn
gần xong thì đèn đường bên ngoài cũng bật sáng. Hai người ngẩng đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, hoàn toàn lặng im. Trong lòng Đông Tam dội lên câu hỏi mà cô
không biết có nên thốt ra hay không. Không hỏi thì chuyến đi đến đây của cô coi
như vô ích. Nhưng nói ra thì sẽ như thế nào? Điều đó có thể lại làm tổn thương
Lâm Phong, mà cô thì vốn đã mắc nợ cậu ấy rất nhiều.
Cô hít
một hơi thật sâu và đầy quyết tâm rồi quay đầu nhìn cậu. Dưới ánh đèn neon rực
rỡ của các biển hiệu kề bên, vẻ phong trần của Lâm Phong càng thêm phần quyến
rũ. Cho dù đang ở trong quán ăn tuềnh toàng thì ở cậu vẫn toát lên vẻ gợi cảm
khó cưỡng. Giống như năm xưa, khi cậu vùi đầu làm bài tập bên chao đèn bàn,
Đông Tam bên cạnh cứ ngồi ngẩn ra ngắm quên cả xấu hổ. Những kí ức êm đềm cứ
thế trôi về khi cô đăm đắm nhìn người đàn ông đang ngồi trầm ngâm trước mặt.
– Lâm
Phong. – Cô khẽ khàng gọi cậu, tựa hồ như sợ mình làm tan vỡ giấc mơ quá khứ –
chúng ta đi xem phim nhé.
Cô và
Lâm Phong từng rất mê xem phim. Năm lớp mười, để chứng minh quan điểm giáo dục
cần phải chú trọng phát triển tố chất, cô giáo chủ nhiệm của họ quyết định
chiếu phim cho học sinh xem vào mỗi tối thứ năm. Bộ phim đầu tiên họ xem là
siêu phẩm Titanic. Trước khi chiếu, cô cán sự văn thể mỹ đa sầu đa cảm còn
thuyết minh trước với các bạn trong lớp đây là một bộ phim rất cảm động, lần
nào xem cũng không kìm được nước mắt. Nhưng Đông Tam thì không. Hay đúng hơn
lúc đó cô còn quá ngờ nghệch để hiểu thế nào là những xúc cảm của tình yêu đôi
lứa. Khi đến phân cảnh hai diễn viên chính ân ái, cô còn tò mò nhìn thấy gò má
cô chủ nhiệm đỏ ửng đầy khả nghi. Lần đó, xem xong phim, Lâm Phong hỏi cô có
thấy bộ phim cảm động không, Đông Tam chỉ nhún vai trả lời rằng nếu mọi thứ chỉ
là giả tạo thì có gì phải buồn thương.
Cho đến
tận sau này, khi hết lần này đến lần khác Lâm Phong dùng bờ vai nhỏ bé của mình
che chở cho cô, cô mới giật mình nhận ra rằng, tất cả những điều cậu làm là để
giữ lại cho cô một nụ cười rạng rỡ.
Đang là
giữa mùa hè nhưng ngoài rạp chẳng có bộ phim nào thực sự hấp dẫn cả. Sau một
hồi xếp hàng dài dằng dặc, cuối cùng Đông Tam cũng mua được hai vé phim Thiết
thính phong vân. Lúc đi ra, Lâm Phong đã cầm túi bắp
rang bơ và hai cốc Coca đứng chờ sẵn ngay cửa phòng chiếu, vẫn dịu dàng, chu
đáo như những ngày xưa.
Họ ngồi
chờ ở bên ngoài đại sảnh, vừa thong thả ăn bắp rang bơ vừa nói chuyện phiếm về
tình hình những người bạn cũ thì bỗng có người chặn đường.
– Ô,
đây chẳng phải là bạn gái của Chu Nam sao. Cô Thẩm cũng đi xem phim à?
Đèn
trong đại sảnh hơi tối, cô cau mày nhìn người đàn ông lùn tịt như quả dưa gang
trước mặt, Phương Dịch Uy. Tóc gã bóng mượt, gương mặt nhờn mỡ trông rõ đáng
ghét, nhưng có vẻ như gã chẳng hề để tâm đến ánh mắt khinh miệt của cô, hồ hởi
chào hỏi:
– Cô
Thẩm đúng là người hay quên, không nhớ ra tôi sao?
Thẩm
Đông Tam nhếch mép cười lạnh lùng, xoa tay cắt lời gã:
– Đương
nhiên là tôi nhớ mình đã từng có duyên gặp anh Phương một lần rồi. Giờ tôi đang
bận, không tiện bị làm phiền nữa, tạm biệt anh.
– Đây
là danh thiếp của tôi, rảnh rỗi thì liên hệ nhé. Vị này là…? – Nụ cười gian xảo
của Phương Dịch Uy rất từ tốn chĩa mũi dùi vào Lâm Phong vốn đang im lặng từ
đầu đến cuối.
Lâm
Phong nhếch mép lảng ánh nhìn sang phía khác, không trả lời. Đông Tam không
muốn dây dưa với gã mặt lợn này lâu hơn nữa, liền nhanh chóng từ chối tấm danh
thiếp đang chìa ra trước mặt:
– Tôi
không quen dùng điện thoại di động, trừ khi là bạn bè thân thiết, còn bình
thường thì không có thói quen liên lạc với những người khác. Chúng tôi phải vào
rồi, có việc gì anh cứ trực tiếp tìm gặp Chu Nam nhé. Tạm biệt.
– Này
này, vội gì thế, cô Thẩm cho tôi gửi lời hỏi thăm Chu Nam nhé. – Phương Dịch Uy
thấy tình hình có vẻ không xuôi chèo mát mái như dự đoán liền vội kéo tay cô
lại. Đông Tam không nể nang gì nữa, hất mạnh tay gã ra rồi hằm hằm đi thẳng vào
phòng chiếu.
Lâm
Phong lẳng lặng đi theo cô không hề nói tiếng nào, đến khi ngồi xuống đúng số
ghế của mình, cậu mới phủi phủi cánh tay giúp cô, dài giọng ra giễu cợt:
– Đúng
là bông hồng có gai, không biết sau vụ này người hái có bị đau đớn gì không,
hay lại ôm mối tương tư trong lòng?
Đông
Tam vẫn đang chưa hết bực bội, gặp thể liền nói xa xả cho bõ tức:
– Cả
đời chưa bao giờ gặp phải loại người đáng ghét như hắn ta. Lần trước hắn còn
dám sờ soạng tớ trên xe bus đấy. Hôm nào tớ phải bảo Chu Nam đánh chết cái tên
khốn kiếp ấy đi mới được.
Lâm
Phong nheo mắt cười, cô bạn này đến chết cũng không thay đổi.
– Cái
tính nóng nảy này của cậu chẳng thay đổi chút nào. Nhưng Chu Nam ấy mà, liệu
anh ta có vì cậu mà gây sự với người ta không?
Đông
Tam trong thoáng chốc không biết nên nói gì. Nếu Chu Nam biết thì sẽ thế nào
chứ? Nhiều lắm thì anh cũng chỉ ném bát ném đũa chửi thề mấy câu rồi khuyên cô
đừng phí công tức giận với loại người mạt hạng đó. Anh không phải là kiểu đàn
ông vì bạn gái mà sẵn sàng xắn tay áo đánh nhau với kẻ khác.
Đèn
trong phòng chiếu vụt tắt, trên màn ảnh đã bắt đầu phát các đoạn trailer quảng
cáo phim. Cô quay sang nhìn Lâm Phong, cậu đang nhìn rất chăm chú lên màn hình
rộng. Trên cốc Côca mát lạnh, những giọt nước đọng lấm tấm bắt đầu dồn tụ vào
nhau rồi lăn dài theo ngón tay của cậu. Cô sực nhớ đến mục đích đến tìm cậu,
liền hỏi:
– Lâm
Phong, làm sao bạn biết Chu Nam?
Không
hiểu vì âm thanh trong rạp quá to, hay do Lâm Phong giả vờ không nghe thấy gì
mà câu hỏi của Đông Tam cứ lơ lửng mãi không có câu trả lời. Ánh mắt cậu vẫn
chăm chú theo dõi tình tiết của bộ phim, thỉnh thoảng còn bật cười sảng khoái,
Đông Tam nghĩ một lúc rồi cũng mặc kệ, không hỏi nữa.