Đỗ Hà cùng Lý Tích sóng vai mà đi, trên đường đi bọn họ phần lớn đều ở
cùng một chỗ, tự mình dò xét địa hình chung quanh, thương nghị chỗ bố
trí mai phục để bảo đảm tiêu diệt toàn bộ địch nhân tương lai xâm phạm
đến đây.
Bởi vì Tùng Tán Kiền Bố cũng không phải là bình thường,
cho nên bọn họ cũng không thể lựa chọn chỗ hiểm yếu để bố trí mai phục.
Bởi vì càng hiểm yếu, càng có thể khiến cho lòng người lo lắng, do đó
phát hiện vấn đề. Nhưng nếu không bố trí mai phục chỗ hiểm địa thì sẽ
không có sự bố trí hiểm yếu, muốn tiêu diệt toàn bộ quân địch không phải chuyện dễ. Cho nên chỗ bố trí mai phục phải đủ để cho đối phương không
hoài nghi mà lại đủ hiểm yếu, thật sự phiền toái.
Cũng may bọn họ đang ở vùng đường Kiếm Nam, thuộc về địa khu Ba Thục, nhiều núi rừng
hiểm trở, là nơi phù hợp để tìm kiếm một chỗ phục kích.
Lý Tích trước hết ngầm phái Ngưu Tiến dẫn binh bố trí mai phục, chờ Thổ Phiên tập kích bất ngờ vào ban đêm.
Đối với việc Thổ Phiên tập kích vào ban đêm, Đỗ Hà có mười thành nắm chắc.
Lần này hắn khám phá được ý đồ của Thổ Phiên, minh bạch cách nghĩ của
Tùng Tán Kiền Bố nên bố trí dương mưu bức bọn chúng nếu không mạo hiểm
đánh lén ban đêm thì sẽ cạn lương thực phải lui binh. Cho nên hắn căn
bản không lo Tùng Tán Kiền Bố ban đêm không đến. Vào lúc hoàng hôn, Lý
Tích triệu tập đại tướng văn võ thông báo kế hoạch chính thức tác chiến
ban đêm. Đám Chấp Thất Tư Lực, Lưu Lan hai mặt nhìn nhau nhưng đều dứt
khoát lĩnh mệnh.
Lý Tích hít sâu một hơi, hạ lệnh:
– Việc
này không nên chậm trễ, đại quân ban đêm phân ra lui lại. Ta dẫn đại
quân chủ lực đi nhóm thứ nhất, đại tướng Chấp Thất Tư Lực đi nhóm thứ
hai, Lưu Tướng quân lưu lại ngăn chặn Thổ Phiên tranh thủ thời gian cho
quân ta. Lưu Tướng quân, ngươi có thể chất rơm rạ trước doanh trại, vào
lúc bại có thể phóng hỏa đốt doanh trại ngăn địch, hơn nữa dụ dỗ quân
địch tiến vào trong vòng vây bên ta.
Trong lều, tất cả Đại tướng nhất loạt lĩnh mệnh.
Lý Tích lưu lại Đỗ Hà cùng Lưu Lan thương nghị đủ loại sách lược ngăn
địch. Bởi vì ít nhất vào thời gian tiếp chiến phải giằng co rất lâu mới
có thể vờ bại lui, nếu không ai sẽ tin tưởng tướng sĩ Đại Đường uy danh
hiển hách vừa đánh đã lui?
Lý Tích, Lưu Lan không thẹn là Đại
tướng thân kinh bách chiến, lúc thương nghị đem ra rất nhiều chiến thuật công thủ khiến Đỗ Hà mở rộng tầm mắt. Hắn tuy có cơ trí, cũng có đảm
lượng vượt xa người thường nhiêu thiếu khuyết kinh nghiệm tác chiến
phong phú như bọn họ, tuy chỉ ở bên dự thính nhưng cảm thấy thu được lợi ích không nhỏ.
– Mạt tướng sẽ đi bố trí, tuy là bại lui, nhưng trước lúc đó cũng sẽ khiến cho đám tạp chủng Thổ Phiên gãy vài cái răng!
Lưu Lan lĩnh mệnh rời đi.
Đỗ Hà tuy mong kế sách có thể thuận lợi áp dụng, nhưng nhớ tới vì thế mà
sắp hy sinh quân tốt, đáy lòng đột nhiên cảm thấy áy náy.
Lý Tích kinh nghiệm chiến trường, hiểu được cảm nhận của Đỗ Hà lúc này nên vỗ vai an ủi:
– Chiến trường là phải có người chết, thân là Đại tướng phải nghĩ cách
dùng số thương vong nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất. Quả thật
những quân tốt bọc hậu này sẽ hy sinh vì kế dụ địch của ngươi nhưng số
người sống sót càng nhiều hơn….
Đỗ Hà cũng hiểu đạo lý này, chỉ là có chút khó có thể tiêu tan mà thôi. Dù sao lòng người cũng có tình
cảm, Đỗ Hà cũng tuyệt không phải là nhân vật lãnh huyết vô tình.
Dùng qua bữa tối, màn đêm dần dần hạ xuống. Mây đen che phủ bầu trời nhưng
không hề có một giọt mưa, thuận lợi nhất cho việc đánh lén cũng như bất
lợi truy kích. Đỗ Hà mừng thầm, thời tiết tốt như vậy, xem ra lão thiên
gia đã trợ giúp bọn họ một tay.
Sắp tới rạng sáng, Tùng Tán Kiền
Bố đã dẫn tinh binh đánh lén ban đêm đi tới ngoài doanh trại. Trong
thiên địa một mảnh yên lặng, ngoại trừ bốn phía tiếng muỗi vo ve thì
không hề có tạp âm.
Nhờ ánh lửa bập bùng trong doanh trại, Tùng Tán Kiền Bố cũng biết đại khái bố trí quân địch, cảm giác nặng nề, tán thán:
-Lý Tích không hổ là danh tướng bách chiến của Đường Quốc, các ngươi xem bố trí quân doanh tầng tầng lớp lớp, chằng chịt phức tạp; Từng đội binh sĩ tuần doanh đều có tinh khí mười phần, kỷ luật nghiêm minh; Lương thảo
đồ quân nhu chồng chất như núi, phòng giữ sâm nghiêm. Dù đánh lén ban
đêm, quân ta cũng không thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Chẳng trách
đại tướng thường nói nếu không phải tất yếu, không thể cùng Đường Quốc
là địch.
Nương Xích Tang Dương Đốn bên cạnh cũng là danh tướng bách chiến Thổ Phiên đồng ý nói:
– Tán Phổ nói có lý, nhưng đối phương từ xa tới mệt mỏi, quân ta nghỉ ngơi đã lâu coi như là một ưu thế.
Tình thế hôm nay đã là tên trên dây không phát không được, Tùng Tán Kiền Bố giơ tay làm hiệu lệnh công kích.
– Giết……
Hơn một vạn chiến sĩ đột nhiên cùng thét lên, ngay sau đó hơn sáu nghìn tên lính sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, chia nhau rất nhanh từng người phóng tới mục tiêu, thanh thế giống như bài sơn đảo hải!
Chỉ một thoáng,
không khí yên tĩnh đã hoàn toàn sôi sục. Hai mươi mấy quân sĩ đang đứng
gác trước Đường doanh nghe tiếng reo hò cũng vội vàng gõ vang cảnh báo
nhưng chưa tới một khắc đã bị binh sĩ đối phương như cuồng triều đâm
ngã. Trong lúc nhất thời, tiếng quát tháo “Địch tập kích……” “nghênh
địch”…… vang lên liên tiếp.
Toàn bộ Đường doanh nổ tung!
Tiếng trống trận giục vang, nguyên một đám binh sĩ Thổ Phiên như lang như hổ
vọt vào doanh trại, Đường binh cũng đã kịp phản ứng, hai bên đánh giáp
lá cà trộn cùng một chỗ. Luận năng lực tác chiến từng binh sĩ, binh sĩ
Thổ Phiên không hề kém hơn Đường binh.
Đường triều thượng võ, dân phong dũng mãnh nên quân tốt thiện chiến nhưng Thổ Phiên ở trên cao
nguyên, khí hậu khắc nghiệt, được tôi luyện trong thiên nhiên khắc
nghiệt nên đều có thân thể cường tráng.
Đỗ Hà phóng tầm mắt chung quanh, sơ lược đoán chừng, địch nhân tới đây lần này ít nhất cũng có
tới một vạn năm ngàn người, với hình thức tập kích thì đây là một con số khổng lồ, bởi vì bọn chúng chiếm tiên cơ xông vào doanh trại nên chiếm
cứ chút thượng phong.
Quân tốt song phương ngươi chém ta giết,
cực kỳ thảm thiết. Đây là lần đầu hắn chứng kiến cảnh tượng như thế,
tràng diện chiến tranh so với trên TV hay phim ảnh càng khốc liệt hơn
gấp mười, gấp trăm lần.
– Rút lui!
Lý Tích đi tới bên cạnh Đỗ Hà, hắn thuộc về nhóm thứ nhất mà Lý Tích dẫn lui.
– Thúc phụ, ta muốn ở lại trợ giúp Lưu Tướng quân!
Đỗ Hà thấy tiền tuyết vì mình mà lâm vào khổ chiến, trong nội tâm không đành lòng.
Lý Tích nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát nói:
– Cũng được, cho phép ngươi một lần, ngươi là người biết kế hoạch nhất,
để ngươi hiệp trợ Lưu Tướng quân triệt thoái sẽ càng dễ dẫn địch vào
vòng vây! Bất quá…… Mọi sự coi chừng! Ta biết ngươi võ nghệ cao
cường, nhưng đây là chiến trường ……
– Rõ!
Đỗ Hà hô lớn:
– Di Ái, ngươi dẫn Mạch Đao đội gia nhập phòng tuyến cố thủ thứ hai,
Vương tả lang tướng, La hữu lang tướng, các ngươi chia tả hữu tiến vào
trận địch, cứu viện quân sĩ đang khổ chiến, hiệp trợ bọn họ triệt thoái
về phòng tuyến thứ hai, ta tự dẫn thân vệ đột nhập chính diện!
La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái nhất loạt lĩnh mệnh. Lý Tích thấy
Đỗ Hà chỉ huy đâu ra đấy cũng yên tâm, tự lĩnh đại quân lui lại bố trí
mai phục. Đỗ Hà rút Bàn Long Kiếm, thúc dục lương câu dẫn Phạm Nguyên
Thần và 500 nhân mã đột nhập chính giữa.
Đây là lần chiến đấu
trên chiến trường của hắn, không khỏi có chút khẩn trương, bắt chước
Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, quát một tiếng:
– Trường An Đỗ Thanh Liên ở đây, ai dám đánh với ta một trận!
Lời này nói rất uy phong, rất cuồng vọng, cũng rất khí phách. Trương tam
gia vừa quát như thế đã dọa lui mấy chục vạn đại quân Tào Tháo, Đỗ Hà
vừa quát như thế đã khiến cho hơn mười ngọn trường thương đâm thẳng mặt!