Lý Tích vừa vui mừng lắng nghe Đỗ Hà nói, vừa lắc đầu cười khổ.
Thì ra bọn hắn đã sớm biết tất cả chuyện này, chỉ có Đỗ Hà là không biết.
Ý đồ của Tùng Tán Kiền Bố có thể giấu diếm được Đỗ Hà, nhưng không thể gạt được Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân căn bản không tin tưởng ý tứ chân chính bên trong phong thư
Tùng Tán Kiền Bố đã viết, với tư cách một quân vương, hắn có tự tin này. Hắn tin tưởng Đại Đường dưới sự cai trị của hắn, trừ phi là kẻ ngu,
bằng không nhất định không dám nói những lời này.
Hoàn toàn có
thể khẳng định, Tùng Tán Kiền Bố tuyệt đối không phải kẻ ngu, ngược lại
là một người tuyệt đỉnh thông minh, bằng không không thể quật khởi Thổ
Phiên, bình định nội loạn, trở thành bá chủ có gần ba mươi vạn binh chỉ
trong bảy năm ngắn ngủi.
Lý Thế Dân sở dĩ không phản đối Đỗ Hà
một vì kế sách của Đỗ Hà xác thực có thể thực hiện, hai là chính hắn
cũng không biết ý tứ chân chính của Tùng Tán Kiền Bố, chỉ phát giác hắn
có toan tính khác, cho nên không nói rõ.
Ngay trong đêm đó, Lý
Thế Dân chiêu tập năm danh tướng mưu trí dưới trướng là Phòng Huyền
Linh, Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh, Lý Tích, Ngụy Chinh cùng nhau thương nghị.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng, với đội hình như vậy, đừng nói là Thổ Phiên,
cho dù phóng mắt toàn bộ thiên hạ cũng không có người nào làm gì được
bọn họ.
Lý Tĩnh lên tiếng đầu tiên:
– Trong thư của Tùng Tán Kiền Bố có lừa dối, lão thần rất hiểu hắn, hắn quyết không phải là người lỗ mãng, hồ đồ như vậy.
Phòng Huyền Linh nói tiếp:
– Nếu không phải hồ đồ thì đích thị là có mưu đồ khác. Ý định của hắn là
tỏ ra yếu thế, để cho chúng ta hiểu lầm Thổ Phiên bọn chúng không có ý
đồ với Đại Đường ta, từ đó sinh ra ý nghĩ khinh địch.
Đỗ Như Hối lập tức nói:
– Khuyển tử chính là hiểu lầm, cho nên cho rằng Tùng Tán Kiền Bố là kẻ tự cao tự đại, lại không biết đây là kế yếu thế dụ địch của hắn. Ta đoán
mục đích của bọn hắn hoàn toàn tương phản với nội dung trong thư, hắn
không có ý định đánh vào Trường An, mà là cố tình đánh bại quân ta.
Bọn họ bỏ ra hai canh giờ, mỗi người một câu, phân tích thấu triệt, sáng tỏ ý định của Tùng Tán Kiền Bố.
Cuối cùng, Đỗ Như Hối hy vọng bọn người Lý Thế Dân không nói ý đồ thật sự
của Tùng Tán Kiền Bố cho Đỗ Hà biết, hy vọng hắn có thể nhận ra thiếu
sót của mình, loại bỏ tính kiêu ngạo của hắn.
Lý Thế Dân, Phòng
Huyền Linh, Lý Tĩnh đều nhìn ra tiềm lực của Đỗ Hà, cũng có lòng muốn
bồi dưỡng hắn, cho nên đồng ý. Chỉ có điều bọn họ không thể ngờ được,
mặc dù không có đội hình khủng bố như bọn họ, Đỗ Hà dựa vào bản lãnh
năng lực của mình vẫn khám phá ra tất cả.
– Hiền chất, làm sao ngươi có thể nhìn ra tất cả mọi chuyện!
Lý Tích cảm thấy rất hiếu kỳ, Lý Thế Dân phải tập hợp nhiều nhân vật cao
minh đương thời mới có thể nhìn thấu được dụng ý của địch quân, nhưng Đỗ Hà chỉ dựa vào bản thân tự khám phá ra, thật sự khiến cho hắn cảm thấy
vô cùng kinh ngạc.
– Hắc hắc!
Đỗ Hà gãi đầu nói:
–
Kỳ thật từ đầu ta đã cảm thấy chuyện này không được bình thường, mặc dù
Tùng Tán Kiền Bố là địch nhân, nhưng hắn xác thực rất giỏi, chắc chắn
không phạm phải sai lầm như vậy, chỉ có điều trong thời gian ngắn ngủi,
không nhìn ra mục đích thật sự của hắn, chỉ có thể xem hắn là kẻ tự cao
tự đại. Gần đây thỉnh thoảng ngẫm lại cũng dần dần sắp xếp được đầu mối, hiểu rõ dụng ý thật sự của bọn chúng, nhưng….
Hắn nói tới đây, cao giọng nói:
– Chính vì như vậy, trận chiến này chúng ta càng phải thắng, hơn nữa phải đại thắng! Tùng Tán Kiền Bố có thể thiết hạ kế này, đủ thấy hắn tương
đối hiểu rõ Đại Đường ta, nếu không lòng dạ khó lường há có thể như vậy?
Lý Tích kêu Đỗ Hà lui ra, nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi lắc đầu tán thưởng:
– Đỗ Thanh Liên còn trẻ mà đã có mưu trí, suy nghĩ như vậy, thành tựu
tương lai ở trên Lý Tĩnh cũng chưa biết chừng. Đại Đường ta thật có
phúc.
***************
Đô Hộ phủ Tùng Châu!
Tùng Tán Kiền Bố đang tổ chức hội nghị quân sự trong Đô Đốc phủ vừa công chiếm được.
– Tán Phổ! Lý Tích của Đường triều đã dẫn tám vạn đại quân tới nơi hiểm
yếu gần Tùng Châu, đồng thời bố trí doanh trại ở đó, nhưng tựa hồ không
có ý định tiến công, mà đang xây dựng doanh trại. Mặt khác quân ta trinh sát phát hiện Đường quân có một nhánh quân đi đường nhỏ vòng qua Tùng
Châu, đi về phía nào không rõ!
Bách Hộ Trường phụ trách chỉ huy trinh sát báo cáo cho Tùng Tán Kiền Bố tin tức tình báo bộ hạ hắn tìm hiểu được.
Tùng Tán Kiền Bố sắc mặt bất thiện, trầm mặc hồi lâu mới nói:
– Đại Đường quả nhiên không tầm thường, dùng thủ thay công. Bọn chúng
biết được chúng ta không thể đánh lâu dài, dự định cắt đứt con đường
lương thảo của chúng ta, không động đến bất cứ binh đao nào cũng có thể
đánh lui chúng ta, cuối cùng thừa thắng xông lên, thật sự rất giảo hoạt.
Tùng Tán Kiền Bố quả thật không phải nhân vật tầm thường, thoáng chốc đã nhìn ra dụng ý chân chính của chiến thuật này.
– Đây chính là “Người thiện chiến, đứng ở thế bất bại, địch không đánh
được cũng tự thất bại” trong “Tôn Tử binh pháp”, chúng ta có thể tập
được “Tôn Tử binh pháp”, Đường nhân bọn chúng cũng không hề thua kém
chúng ta.
Người lên tiếng chính là Chi Tái Đương Nhữ Cung Đốn, một trong những đạo sư của Tùng Tán Kiền Bố.
Nương Xích Tang Dương Đốn quát:
– Nói như vậy không phải tán dương bọn chúng, mục đích của chúng ta là
muốn bức bách Đường chủ thả Đại tướng, cũng không phải thật sự muốn
tiến vào Trường An.
Hắn cũng là đạo sư của Tùng Tán Kiền Bố.
Tùng Tán Kiền Bố có bốn vị đạo sư, cũng là bốn danh thần trọng yếu nhất dưới trướng hắn, theo thứ tự là Lộc Đông Tán, Thôn Di Tang Bố Trát, Chi Tái
Dương Nhữ Cung Đốn, Nương Xích Tang Dương Đốn.
Tứ đại danh thần y danh hiển hách ở Thổ Phiên, trong đó Thôn Di Tang Bố Trát giỏi về trị
quốc, Chi Tái Dương Nhữ Cung Đốn khéo binh pháp, Nương Xích Tang Dương
Đốn sở trường xông pha chiến đấu, còn Lộc Đông Tán là một vị văn võ
trọng yếu nhất, cao thủ dùng binh, nhưng hắn am hiểu nhất chính là chiến lược.
Giống như Gia Cát Lượng dưới trướng Lưu Bị, dưới tình
huống Lưu Bị binh lực thiếu hụt, đã định ra xu thế phát triển gần hai
mươi năm sau cho Thục quốc.
Khi Thổ Phiên mới thành lập cũng có
tình huống không sai biệt lắm lúc Lưu Bị tạm trú ở Tân Dã, thậm chí còn
ác liệt hơn. Tây nam có Tượng Hùng quốc, đông nam có Nam Chiếu quốc,
phương tây có Nê Bà La, phương bắc có Đại Đường, những quốc gia này nếu
có ý xâm lấn, bọn họ thực sự khó ngăn cản, có thể nói như bước đi trên
miếng băng mỏng. Nhưng vì có Lộc Đông Tán, mỗi bước đi của Thổ Phiên đều có thể đạt được lợi ích lớn nhất, khiến cho Thổ Phiên nhanh chóng phát
triển lớn mạnh.
Cho nên Tùng Tán Kiền Bố không thể tách rời khỏi Lộc Đông Tán, Thổ Phiên cũng không thể không có Lộc Đông Tán.
Tùng Tán Kiền Bố nhẹ gật đầu.
Từ lúc mới lập quốc, Lộc Đông Tán từng cùng hắn phân tích quốc gia đại sự, lúc ấy hắn nói:
– Đại Đường hiện giờ là một con mãnh hổ, không có kẻ nào có thể địch lại
uy mãnh của nó. Còn Thổ Phiên chúng ta là sói, sói không cách nào chống
lại hổ, việc chúng ta có thể làm là giao hảo với nó, không xâm phạm lẫn
nhau. Nhưng sói sẽ không thua hổ, chỉ cần có thể trấn định hổ, sau đó
thu nạp thực lực xung quanh Thổ Phiên, cho đến khi sói biến thành đàn
sói, mãnh hổ Đại Đường sẽ không còn đáng sợ nữa.
Tùng Tán Kiền Bố từ trước đến nay luôn xem lời nói này như thánh chỉ, cho nên hắn căn
bản không có tâm tư tiến đánh Trường An. Nếu muốn đánh Trường An, xác
thực phải đợi đến lúc đàn sói tập kết.
Hắn cùng các đại thần đã
thương nghị bao nhiêu biện pháp hơn một tháng, cuối cùng mới tìm ra được một loại thủ đoạn có thể bức bách Đường triều trả lại Lộc Đông Tán.
Đương nhiên nếu bọn họ biết rõ công sức hơn một tháng qua lại bị một đám quái vật bên trong Trường An phân tích rành mạch trong hai canh giờ, không
biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Chi Tái Dương Nhữ Cung Đốn trầm giọng nói:
– Không thể kéo dài, chỉ có thể tốc chiến! Đường quân xây dựng công sự
phòng ngự ngay ở chỗ đóng quân, rõ ràng cho thấy không có ý định đối
địch chính diện với chúng ta. Chúng ta chỉ có chủ động tiến công, mới
có thể giành được thắng lợi. Nếu đối phương xây dựng xong công sự
phòng ngự, chúng ta muốn thủ thắng cũng là hi vọng xa vời. Cho nên……
Tùng Tán Kiền Bố đứng lên, múa nắm đấm nói:
– Cho nên chúng ta chỉ có thể tiến công ngay trong tối nay, thừa dịp bọn
chúng ở xa tới mỏi mệt, công sự phòng ngự chưa thành, phát động tập kích ban đêm! Đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta !