Đại quân không vào thành, mà trực tiếp tập hợp với hai nhánh đại quân khác, đồn trú bên ngoài thành Giao Xuyên.
Lý Tích lập tức tổ chức hội nghị quân sự.
Lý Tích ngồi phía trên, ngồi trên cùng bên cạnh hắn chính là Hữu lĩnh quân Đại Tướng quân Chấp Thất Tư Lục, còn lại là Tả võ vệ Tướng quân Ngưu
Tiến Đạt, Tả lĩnh quân tướng quân Lưu Lan, tiếp theo mới là đám binh
tướng Lý Nghiệp Hủ, Lý Kế Nghiệp, Đỗ Hà.
Chấp Thất Tư Lục là võ
tướng Đột Quyết, từng là một Đại tướng dưới trướng Hiệt Lợi Khả Hãn,
nhưng cảm nhân đức của Lý Thế Dân, chân thành quy thuận. Có một lần, Lý
Thế Dân chơi đuổi thỏ trong vườn ngự uyển, Chấp Thất Tư Lục tiến lên
khuyên giải.
Lý Thế Dân không đồng ý, lại qua mấy ngày, hắn lại
đang chơi con thỏ, trùng hợp thế nào lại để cho Chấp Thất Tư Lục nhìn
thấy, Chấp Thất Tư Lục cởi mũ quan, cởi áo mãng bào đai lưng ngọc, dùng
quan vị của mình tới khuyên giải Lý Thế Dân không nên chơi bời lêu lổng.
Lý Thế Dân cảm động, đã tiếp nhận ý kiến của hắn, hơn nữa còn hạ chiếu gả
con gái của Đường Cao Tổ Lý Uyên, cũng chính là muội muội của mình là
Cửu Giang công chúa cho hắn, từ nay về sau ủy thác trách nhiệm.
Chấp Thất Tư Lục cũng vì vậy mà thăng tiến cực nhanh, dựa vào tài hoa quân
sự xuất chúng, bộc lộ tài năng ở Đại Đường. Năm Trinh Quán thứ chín hắn
theo Lý Tĩnh xuất chinh Thổ Dục Hồn, nhiều lần lập chiến công, trở thành một trong hai hai Vệ Đại Tướng quân của Đại Đường.
Ngưu Tiến Đạt, Lưu Lan có lẽ không có gì nổi danh, nhưng đều là nhân vật rất cao minh, đều là tướng lãnh thiện chiến.
Chấp Thất Tư Lục có đặc điểm đặc thù của người Đột Quyết, tóc tết đuôi ngựa, đỉnh đầu trọc lóc, nhìn rất bưu hãn. Ngưu Tiến Đạt cũng là một vị Tướng quân hung hãn, cường tráng như trâu. Lưu Lan lại là một thư sinh có
phần yếu đuối, có vài phần khí chất nho tướng.
Khi Đỗ Hà đang quan sát ba người bọn họ, Lý Tích phiền muộn nói:
– Đã có tin tức, một canh giờ trước, Thổ Phiên đã công kích Tùng Châu. Chư vị có ý kiến gì không!
Chấp Thất Tư Lục nói đầu tiên:
– Đương nhiên phải nhanh chóng tiến binh đến Tùng Châu, không được để Thổ Phiên tiếp tục càn rỡ.
Ngừng lại một lát, hắn lại nói:
– Ta cảm thấy nên chia binh thành hai đường, một đường ngăn chặn kiền bộ
gì đó của Thổ Phiên, một đường phái một đội kỳ binh tập kích quấy rối
con đường lương thảo của chúng. Nơi này là cảnh nội của Đại Đường, chúng ta hoàn toàn chiếm cứ ưu thế.
Đỗ Hà nghe xong cũng không ngừng
gật đầu tán thưởng, Chấp Thất Tư Lục không hổ là danh tướng, nếu dùng
phương pháp này, phá Thổ Phiên không khó, khuyết điểm duy nhất chính là
khó có thể đại thắng.
– Ta có một đề nghị, quân Thổ Phiên liên
tiếp giành được thắng lợi, trận chiến mở màn Tùng Châu lại chiến thắng
nhanh, nhất định sinh lòng kiêu ngạo, kiêu ngạo sẽ có phần buông lỏng,
nếu như thừa dịp đêm tối tập kích thì….
Trên khuôn mặt thô kệch của Ngưu Tiến Đạt lộ ra nụ cười.
Đỗ Hà cũng hiểu ý mỉm cười, Ngưu Tiến Đạt đúng là trong thô kệch có sự
khéo léo, trận chiến đầu tiên trong lịch sử giữa Đại Đường và Thổ Phiên
cũng vì kế hoạch đánh lén ban đêm của hắn mà chém đầu hơn ngàn tên,
khiến cho Thổ Phiên nhận thức được binh uy của Đại Đường, sợ tới mức
không dám tái chiến.
– Được, đề nghị của Ngưu tướng quân không tệ, mạt tướng tán thành.
Lưu Lan gật đầu tán đồng, những tướng quân khác cũng ra sức phụ họa.
Trong lòng Đỗ Hà bắt đầu thấy nôn nóng, tại sao Lý thúc thúc không nói cho
các Đại Tướng quân phương pháp dụ địch, mọi người bắt đầu lộn xộn thương nghị? Hắn lập tức cũng không nghĩ nhiều, bước ra nói:
– Công kích không bằng thủ!
Lý Tích tựa hồ đang đợi Đỗ Hà lên tiếng, ẩn ý hỏi:
– Đỗ Trung Lang tướng nói vậy là sao?
– Bẩm Đại Tướng quân!
Đây là hội nghị quân sự, với tư cách một người lính, Đỗ Hà cũng biết không thể tùy ý như bình thường, nghiêm nghị nói:
– Binh pháp có nói: “Người thiện chiến, chỉ cần đứng ở thế bất bại, chẳng khác nào địch nhân thất bại”. Thổ Phiên ở cao nguyên, đại quân đột
kích, chiến tuyến kéo dài, tiếp tế bất lợi. Quân ta chỉ cần một mặt cố
thủ, một mặt tập kích con đường lương thảo của bọn chúng, làm cho lương
thảo của đối phương không thể tiếp tục. Không quá một tháng, đợi khí
lương thực của đối phương cạn kiệt, quân ta lại một lần nữa thừa thắng
xông lên. Quân ta được nghỉ ngơi dưỡng sức, tấn công địch không có lương thảo, còn không thể không thắng!
Nghe Đỗ Hà nói thú vị như vậy, chư tướng đều mỉm cười.
Chấp Thất Tư Lục gật đầu khen:
– Ta không thích chiến pháp của vị tiểu tướng này, nhưng đây tuyệt đối là chiến thuật cao minh.
Ngưu Tiến Đạt cũng gật đầu nói:
– Đúng vậy, kế hoạch của Đỗ Trung Lang tướng ít nguy hiểm hơn kế hoạch của bốn tướng, có thể nói vạn toàn, có thể thử xem.
Lưu Lan cũng không có dị nghị.
Khác biệt lớn nhất giữa võ tướng và quan văn chính là tính tình ngay thẳng, minh bạch lý lẽ, ít có lục đục với nhau.
Mặc dù Đỗ Hà chỉ là một gã Trung Lang tướng nhỏ bé, nhưng Ngưu Tiến Đạt,
Lưu Lan không tức giận vì ý kiến phản đối của hắn, ngược lại còn khiêm
tốn tiếp nhận.
Lý Tích cười nói:
– Chủ ý của Tư Lực Đại Tướng quân có thể thực hiện, kế sách của Đỗ Trung Lang tướng có thể nói vạn toàn!
Hắn đứng dậy quát:
– Chư tướng nghe lệnh……
Chư tướng trong doanh trại đều đứng dậy.
– Lệnh cho Chấp Thất Tư Lục Đại Tướng quân dẫn một nhánh quân bất ngờ tập kích, quấy rối lương thảo của đối phương. Sau đó tiến binh Tùng Châu,
chỉ thủ chứ không tấn công! Chư vị Tướng quân tuân thủ chức vị, không
được lười biếng!
– Tuân lệnh!
Chư tướng lĩnh mệnh rời khỏi, Đỗ Hà lại được Lý Tích kêu ở lại.
– Đại Tướng quân?
Đỗ Hà cung kính kêu.
– Ở đây chỉ có ta và ngươi, hiền chất không cần đa lễ.
Lý Tích lẳng lặng nhìn Đỗ Hà, thần bí cười nói:
– Kế sách dụ địch xâm nhập là ngươi sao!
– A!
Đỗ Hà trợn mắt ngạc nhiên.
Lý Tích thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, mỉm cười giải thích:
– Hoàng thượng phái đại tướng xuất chinh chưa bao giờ hỏi đến Tướng quân
phá địch như thế nào, chỉ tùy ý để thống soái tự quyết định. Lần này lại bất ngờ lập kế hoạch trước, hiển nhiên là có người khác hiến kế phá
địch. Nhưng Hoàng thượng lại nói là diệu tưởng của mình, giải thích duy
nhất chính là người xuất kế thân phận quá thấp, không đủ khiến mọi người tin phục. Ta nhìn toàn quân, chỉ có hiền chất có tư chất, hôm nay thử
qua, quả thật là như vậy!
Đỗ Hà giật mình, vội vàng chắp tay bái nói:
– Thúc phụ quả nhiên rất cao minh, không thể gạt được người, đó chính xác là chủ ý của tiểu chất.
– Nào, chúng ta ngồi xuống rồi nói!
Lý Tích chỉ vào vị trí bên cạnh hỏi:
– Nếu kế sách đó là của ngươi, vậy ngươi định đánh như thế nào! Ta muốn nghe ý kiến của ngươi.
– Tiểu chất vốn định trực tiếp đánh địch trên chiến trường, nhưng gần đây thương thảo binh pháp mưu lược với thúc phụ, khiến cho tiểu chất mở
mang đầu óc, suy nghĩ cũng rõ ràng! Mấy đêm nay, tiểu chất liên tục phân tích động cơ, mục đích của Tùng Tán Kiền Bố. Đại Đường ta phú cường như vậy, tại sao bọn chúng có gan đến đánh? Trước kia ta cảm thấy Tùng Tán
Kiền Bố rất tự cao tự đại, cho nên mới dùng kế trá bại dụ địch, nhưng
gần đây suy nghĩ mới phát hiện mình đã sai lầm!
– Tùng Tán Kiền
Bố có thể kiến tạo sự nghiệp to lớn chỉ trong thời gian bảy năm như vậy, tuyệt đối không phải một thủ lĩnh tự cao tự đại có thể làm được. Cho
nên, hắn không phải tự đại, mà là có mục đích khác.
– Mục đích
của hắn chính là bức bách Đại Đường ta thỏa hiệp, muốn nghênh đón Đại
tướng Lộc Đông Tán trở về. Bởi vì hắn biết rõ, mục đích của Đại Đường ta là hùng bá Tây Vực, cho nên sẽ không đối đầu với bọn hắn, cũng sẽ không xuất động đại quân đối phó với hắn. Huống chi, bọn hắn có cao nguyên là nơi hiểm yếu, cũng không sợ bách chiến hùng binh của Đại Đường ta.
Mục đích của hắn không phải đánh chiếm Trường An, mà tiêu diệt toàn bộ đại quân chúng ta.
Hắn muốn cho Hoàng thượng biết rõ, Thổ Phiên bọn hắn có thực lực trở thành
uy hiếp của Đại Đường, cũng có thực lực trở thành minh hữu của Đại
Đường. Chỉ cần hắn làm được điểm này, sẽ lập tức lên lớp giảng bài nhận
lỗi với Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng không thừa nhận thực lực của bọn
hắn, dẫn đại quân báo thù, bọn hắn sẽ trốn vào cao nguyên, chiến một
trận với quân ta. Nếu đại quân ta rút lui, bọn hắn có thể trở lại, cứ
lặp đi lặp lại như vậy, trừ phi Đại Đường ta mạo hiểm tiến vào nội địa Thổ Phiên, tử chiến một trận, bằng không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch khai thác Tây vực của Hoàng thượng, người chịu thiệt chính là Đại Đường ta.
Cho nên hắn không sợ Đại Đường ta không thỏa hiệp với bọn hắn, không sợ
không cứu được Lộc Đông Tán, đồng thời kết minh với bọn hắn, mà hắn cũng né tránh một cường địch là Đại Đường ta, đánh nhược quốc xung quanh,
xơi tái bọn hắn, tăng cường thực lực của mình.
– Cho nên, hiện
tại tiểu chất có thể khẳng định, chỉ cần đại quân ta đến tiền tuyến,
ngay trong đêm, bọn chúng nhất định sẽ thừa dịp ban đêm tập kích doanh
trại chúng ta. Quân ta thất bại, từ đó bọn chúng cũng giành được thắng
lợi.
Đỗ Hà nói rất chắc chắn, trong mắt lộ ra ánh sáng không tầm thường.