Cửu Đỉnh Ký

Chương 590: Bùi Tam đến



Bia đá của chí cường giả?

Hai mắt Bùi Tam lóe lên một đạo hàn quang, như một mũi đao lóe ra ánh sáng lạnh buốt làm cho người ta phải run sợ.

Lão giả Tây Vực và hai nữ tử Tây Vực đứng ở cửa Thần Cung bị sát khí đột nhiên phát ra của Bùi Tam làm cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Hai nữ tử thậm chí còn nhũn cả chân ra.

Nhìn thấy cảnh này, Mộng Đỗ Quyên trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng chỉ nhẹ giọng nói:

– Cung chủ, chúng ta về Thần Cung đi!

– Ừm!

Bùi Tam khẽ gật đầu, phất tay áo một cái, sau đó dẫn theo Mộng Đỗ Quyên tiến vào trong Thần Cung.

Lầu hai Thần Cung rất rộng, nhưng lại trống rỗng, chỉ có một chiếc thảm màu đỏ trong phòng. Bùi Tam khoanh chân tĩnh tọa, còn Mộng Đỗ Quyên thì ngoan ngoãn ngồi một bên.

– Kim Thắng này quả là thú vị!

Bùi Tam ngược lại mỉm cười.

– Cung chủ, Kim Thắng nói gì thế?

Mộng Đỗ Quyên mở lời.

Hai mươi năm qua Mộng Đỗ Quyên luôn đi theo Bùi Tam, mặc dù không có danh phận gì, nhưng trên dưới Thiên Thần cung đều đã coi nàng là nữ nhân của Bùi Tam. Quanh năm suốt tháng ở cùng nhau, Bùi Tam và thị nữ thiếp thân có quan hệ rất thân cận.

– Đỗ Quyên, ngươi nhìn xem!

Bùi Tam cười khẽ, đưa bức thư ra.

Mộng Đỗ Quyên nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn, không khỏi thất sắc.

Nàng biết bia đá của chí cường giả là thứ gì. Thời gian trước, vị hư cảnh thần bí suốt ngày đeo mặt nạ vàng có tên là Kim Thắng đến từ Thần Miếu Man tộc xa xôi tới bái phỏng Thiên Thần cung, rồi sống ở đây một thời gian. Khi đó Bùi Tam chỉ hỏi mấy câu, đã xác nhận đối phương đúng thật là trưởng lão của Thần Miếu Man tộc.

Do đó cũng lấy lễ mà đãi.

Sau vài lần tiếp xúc, Kim Thắng cũng nhắc tới một tấm bia đá trong truyền thuyết. Tấm bia đá đó chính là do Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch năm đó sau khi trở thành chí cường giả đã lưu lại. Nên biết là Lý Thái Bạch vốn rất giỏi về thư pháp thi từ, sau khi đạt tới cảnh giới chí cường giả, tấm bia đá mà y viết há có thể bình thường được?

Mộng Đỗ Quyên cũng biết, Bùi Tam cực kỳ muốn có được tấm bia đá đó.

– Quan khán Thần Cấp Bí Điển là những chiêu thức cổ nhân để lại, chỉ là miêu tả cảm ngộ thôi.

Bùi Tam cảm thán:

– Còn Lý Thái Bạch thì thư pháp tung hoành thiên hạ, đạo mạnh nhất của y hoàn toàn có thể thông qua thư pháp mà truyền lại. Nếu ta có thể xem được tấm bia đá thần bí đó…

Bùi Tam không biết, kỳ thật ở Minh Nguyệt đảo xa xôi cũng có một một vách đá được xưng là Thần Tiên Ngọc Bích.

– Cung chủ, ngài muốn giết Đằng Thanh Sơn sao?

Mộng Đỗ Quyên chần chờ hỏi.

– Đỗ Quyên, ngươi thấy sao?

Bùi Tam mỉm cười.

Mộng Đỗ Quyên lắc đầu nói:

– Đỗ Quyên không biết nữa. Sau lưng Đằng Thanh Sơn có Phượng Hoàng mẹ, nếu giết hắn cũng rất phiền.

Bùi Tam chỉ mỉm cười không nói gì.

Sáng sớm hôm sau.

– U…

Một tiếng hót cao vút vang lên giữa tòa vương thành của vương quốc Đạt Sa Nhĩ cổ xưa. Một con thần ưng thật lớn vút thẳng lên trời, sau đó một bóng người mặc trường bào màu vàng nhạt cũng phóng lên cao, cả hai lập tức hợp làm một. Chỉ thấy Bùi Tam mỉm cười, chân đạp Lôi Điện Thần Ưng, miệng phát ra một tiếng kêu to.

Lôi Điện Thần Ưng hiểu chỉ thị, liền hóa thành một luồng điện quang như tia chớp biến mất về phía đông nam.

oOo

Hình Ý môn, Đại Duyên sơn

Lúc này là mùa xuân, cả Hình Ý môn tràn ngập sinh cơ bất tận, có thể nghe thấy từng đợt tiếng hô. Thanh âm của vài chục vạn đệ tử luyện quyền làm chấn động cả Đại Duyên sơn.

– Hây!

– Hô!

Hồng Vũ mặc áo lót, đang ở trên luyện võ trường ở Đông Hoa uyển chăm chú luyện quyền. Thê tử mới cưới Tiểu Như thì ngồi một bên lẳng lặng nhìn, chốc chốc lộ ra nụ cười ngọt ngào.

– Hồng Vũ ca, nghỉ ngơi một chút đi, đợt lát nữa hãy luyện!

Thấy trượng phu dừng lại, Tiểu Như vội bưng chén trà tới.

– Không sao đâu.

Hồng Vũ uống cạn một hớp nước trà, quẹt mồ hôi trên trán, cười lắc đầu:

– Lúc này mới luyện được một canh giờ, không cần nghỉ đâu. Nàng thấy cha ta không, tiến vào phòng luyện công mười hai canh giờ mà vẫn còn đang luyện quyền trong đó.

Lôi Tiểu Như nghe thế, không khỏi gật đầu nhìn về phía phòng luyện công đặc chế ở xa xa.

Phòng luyện công tối đen, toàn bộ đóng kín, giống như một bếp lò bằng sắt thật lớn.

“Ầm… ầm…”

Loáng thoáng có thể nghe thấy trong phòng luyện công truyền ra những âm thanh chấn động làm cho người ta ớn lạnh.

Trong phòng luyện công, cánh cửa đá thật lớn đóng chặt. Tuy nói là đóng chặt, nhưng vẫn có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Giữa phòng luyện công tối đen, nhờ chút ánh sáng mỏng manh đó lại loáng thoáng có thể thấy một cái bóng mơ hồ.

“Ầm ầm! Vù!”

Chốc chốc lại vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, lúc thì lại là cuồng phong cuồn cuộn.

Ẩn ước có thể thấy một người chỉ mặc quần dài, cởi trần thân trên đang không ngừng luyện quyền. Quyền pháp cứ tập đi tập lại nhiều lần, nhưng vĩnh viễn vẫn là

“Tam Thể thức”

. Hắn vẫn luyện mãi tới mức mồ hôi toàn thân bốc lên thành sương mù, lởn vởn chung quanh.

Khi chiêu thức chẩn bị đánh ra, khí lưu trong cả phòng luyện công như đều mãnh liệt cuộn trào tụ về phía Đằng Thanh Sơn.

Tiến lên ra quyền.

Vừa đánh ra, phòng luyện công lập tức rung lên. Một khi ra quyền, không gian cũng gầm lên giống như lôi thần đang tức giận.

Cứ như vậy liên tục… thức chuẩn bị… tiến lên ra quyền… rồi lại chuẩn bị, tiến lên ra quyền, thu thế rồi bộc phát.

Một sinh cơ vô tận không ngừng xuất hiện, ẩn chứa năng lượng vô tận. Một thứ giống như năng lượng vô tận trong nháy mắt bộc phát ra, như hủy thiên diệt địa. Trong phòng luyện công tối đen, Đằng Thanh Sơn luyện quyền trông như Bàn Cổ giữa hỗn độn, không ngừng thu thế, không ngừng bộc phát.

“Ầm ầm!”

Đằng Thanh Sơn lại đánh ra một quyền.

Đây là lần thứ chín hắn bế quan để luyện Tam Thể thức. Lần này đã luyện quá hai mươi canh giờ, liên tục không dừng.

Đằng Thanh Sơn đứng trong bóng tối, khi tập trung thức chuẩn bị thì hai mắt lặng yên như mặt hồ không nổi sóng, nhưng khi tiến lên ra quyền thì hai mắt lại sắc bén như dã thú cuồng mãnh, muốn xé rách cả thiên địa.

Ánh mắt, khí tức, thậm chí là cả khí chất cũng theo quá trình luyện quyền không ngừng biến đổi. Trong chốc lát tràn ngập sinh cơ, sau đó lại biến thành sát khí hủy diệt vô tận.

“Ta có thể cảm giác được!”

“Muốn từ động hư tiểu thành tiếp tục đột phá đạt đến động hư đại thành, ta phải từ

“Tam Thể thức”

suy nghĩ mài giũa ra phương pháp ngũ hành hóa thành hai đạo sinh tử.” – Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ:

“May mà lúc trước ta tới hư cảnh đã ngộ ra hai đạo sinh tử. Phải làm thế nào mới có thể làm cho thế giới lực ngũ hành của ta hóa thành thế giới lực sinh tử đây?”

Kỳ thật trong quá trình luyện quyền, đặc biệt là lần bế quan luyện tập Tam Thể thức này, Đằng Thanh Sơn đã kinh hỉ phát hiện ra việc luyện tập Tam Thể thức đã làm cho thế giới lực trong nê hoàn cung của mình, vốn như thủy ngân, lực năm màu lưu động từ từ, lúc này lại sinh ra một chút khí đen nhẹ như sương khói. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, thế giới lực ẩn chứa trong luồng khí đen còn ngưng tụ hơn thế giới lực năm màu.

Đằng Thanh Sơn hiểu rằng, con đường mà hắn phải đi bây giờ, chính là đem thế giới lực ngũ hành hóa thành thế giới lực sinh tử.

“Tam Thể thức không hổ là bản nguyên do các tiền bối Hình Ý quyền ngàn năm qua mài giũa.”

– Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ

Quả thật là huyền ảo không lường được.

Tiến thêm một bước sẽ là động hư đại thành.

Đằng Thanh Sơn không ngừng luyện quyền, không ngừng cảm ngộ sự ảo diệu.

Kiếp trước đến kiếp này, từ lúc mới theo con đường tu luyện nội gia quyền, tới bây giờ đạt đến cảnh giới động hư, Đằng Thanh Sơn vẫn cảm thấy mỗi lần luyện tập Tam Thể thức đều có thu hoạch.

“Vù!”

Cuồng phong rít lên, như những vòng xoáy dồn vào hai tay Đằng Thanh Sơn.

“Ầm!”

Lại một lần nữa nổ tung ra.

Đằng Thanh Sơn như một ma thần, trong phòng luyện công tối đen không ngừng luyện đi luyện lại, làm cả phòng luyện công rung lên.

Đột nhiên quyền pháp dừng lại, tiếng cuồng phong đùng đoàng cũng đình chỉ.

“Hả? Bùi Tam tới đây làm gì?”

Khi một đạo thế giới lực quét qua, Đằng Thanh Sơn liền phát hiện ra hai đạo khí tức. Một là của con Lôi Điện Thần Ưng, còn người kia thì thế giới lực của hắn lại bị cản lại, không thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương. Thế giới lực đặc thù của đối phương khiến cho trong nháy mắt nhận định người này chính là cung chủ Bùi Tam của Thiên Thần cung.

Biết Bùi Tam đến, hắn lập tức dừng luyện quyền.

Mồ hôi đầy người trong nháy mắt khô ran, Đằng Thanh Sơn mặc quần áo và Luân Hồi nội giáp, tay cầm Luân Hồi thương, mở cửa phòng luyện công ra.

“Vù!”

Lôi Điện Thần Ưng từ trên cao đáp xuống, bay thẳng về phía Đông Hoa uyển của Hình Ý môn.

“Người này là ai?”

“Cảnh giới động hư?”

Gương mặt vốn lạnh lùng của Bùi Tam lúc này lộ ra vẻ kinh hãi.

“Hình Ý môn sao lại có cường giả động hư? Rốt cuộc là ai? Thế giới lực này hiển nhiên là động hư tiểu thành, chắc không phải là Đằng Thanh Sơn. Cho dù Đằng Thanh Sơn có tiến vào động hư, cũng sẽ không đạt tới động hư tiểu thành nhanh như vậy.”

Lúc nhi tử thành thân thì Đằng Thanh Sơn cũng không mời các đại tông phái tới. Dù sao so với khai sơn lập phái thì việc nhi tử thành thân cũng không cần thiết phải làm ầm ĩ, mời những cường giả Cửu Châu tới làm gì.

Hai mươi năm qua, Bùi Tam chỉ đến một lần lúc Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái, do đó hắn cũng không biết Đằng Thanh Sơn đã tiến vào cảnh giới động hư.

Nhưng theo tin tình báo, Đằng Thanh Sơn hẳn chỉ là hư cảnh mà thôi, thậm chí chỉ mới đạt tới hư cảnh đại thành không lâu.

– U!

– Ngao hống!

Chỉ thấy ngoài phòng luyện công Đông Hoa uyển trong nháy mắt hiện ra hai con yêu thú hư cảnh, chính là Lục Túc Đao Trì một thân lân giáp, hai mắt đỏ như máu, cùng với Bất Tử Phượng Hoàng toàn thân tựa như ngọn lửa hừng hực. Hai đại yêu thú hư cảnh đều cảnh giác nhìn Lôi Điện Thần Ưng và Bùi Tam vừa đáp xuống bãi đất trống bên ngoài phòng luyện công phòng.

Ánh mắt Bùi Tam nhìn chằm chằm vào cửa phòng luyện công.

“Ầm ầm!”

Hai phiến cửa đá khổng lồ từ từ dạt sang hai bên. Trong bóng tối mờ ảo, một thân ảnh mặc áo bào trắng cầm một thanh trường thương tua đỏ bước ra.

– Cha!

– Thanh Sơn!

Lý Quân và Hồng Vũ đều tới đón.

– Đằng Thanh Sơn, là ngươi à?

Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn đã sớm coi Đằng Thanh Sơn là một thiên tài, nhưng Đằng Thanh Sơn chìm trong đạo của hành mộc rất lâu mà vẫn không đột phá, việc này quả thật làm Bùi Tam hơi thất vọng, cho rằng Đằng Thanh Sơn cũng tới lúc gặp phải khó khăn rồi.

“Đằng Thanh Sơn vừa mới tiến vào hư cảnh đại thành không lâu mà!”

– Bùi Tam thầm nghĩ.

– Bùi cung chủ!

Đằng Thanh Sơn cười chắp tay

– Chẳng biết Bùi cung chủ tới đây là vì chuyện gì?

Bùi Tam mỉm cười.

“Vù!”

Thân ảnh của hắn trong nháy mắt biến mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.