Trưa cùng ngày, trên tường thành cửa thành nam quận Vĩnh An.
Gió lạnh thấu xương, Gia Cát Nguyên Hồng đứng trên đầu tường, hướng mắt nhìn đoàn kỵ binh như nước lũ đỏ như máu đang nhanh chóng hành quân, vẻ mặt rất nghiêm túc.
– Cha, có chuyện gì mà mất hứng thế, nói cho con nghe được không?
Gia Cát Vân đứng bên cạnh nhìn cha mở miệng hỏi.
– Không có việc gì đâu.
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu.
Vừa rồi, sau khi Đằng Thanh Sơn trở về, Gia Cát Nguyên Hồng đã truyền âm hỏi. Được báo là Thân Công Phục và Xạ Nhật Thiên Lang đều đã chết, lúc này y mới an tâm phái quân đội đi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hơi bất lực.
“Nói vậy Thanh Sơn cũng đã đoán ra là ta không có chứng cớ, chỉ nói suông mà thôi.”
Gia Cát Nguyên Hồng quả thật không có chứng cớ xác thực. Lúc trước khi Đằng Thanh Sơn hỏi có phải Xạ Nhật thần sơn là chủ mưu sau lưng không, y cũng biết là Đằng Thanh Sơn đã đoán được sự ảo diệu bên trong.
Đằng Thanh Sơn mặc dù không giỏi về tâm kế, nhưng lại cực kỳ thông tuệ.
Hai thầy trò chưa từng nói toạc việc này ra, nhưng ai cũng đều hiểu.
“Thanh Sơn, ta vì Quy Nguyên tông, xin lỗi!”
– Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng thầm nói.
“Chỉ cần chiếm được Viêm châu. Viêm châu cộng thêm tám quận Dương châu cũng có vài trăm triệu dân chúng, Quy Nguyên tông ta chỉ cần thêm trăm năm nữa là có thể trở thành một siêu tông phái cường đại chân chính. Đến lúc đó, cũng không cần phải dựa vào Thanh Sơn nữa.”
Ngày chín tháng chạp, Long Cương quân của Quy Nguyên tông đã xuất phát.
Chẳng mấy chốc, tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng sau khi an bài các công việc bề bộn, cũng tự mình đi hội hợp với Long Cương quân, suất lĩnh Long Cương quân một đường hành quân. Ngoài ra còn có một bộ phận Hắc Giáp quân cùng với vô số quân đội bình thường cũng nhanh chóng được điều động hành quân về phía cảnh nội Viêm châu.
Nhất thời, mọi ánh mắt ở Cửu Châu cơ hồ đều tập trung về đây.
Mặc dù một trận chiến tranh đã dấy lên, nhưng trong quận Vĩnh An lại diễn ra một đại hỉ sự. Tổ sư Nội Gia quyền nhất mạch Đằng Thanh Sơn đã tới Lôi gia ở quận thành quận Vĩnh An hỏi cưới cho nhi tử mình, còn Lôi gia thì lập tức mừng rỡ đáp ứng. Song phương cũng định ngày hôn lễ, đó là ngày mười tám tháng giêng.
Trong quận thành Vĩnh An, ngoài phủ đệ Lôi gia không ít xe ngựa tấp nập.
– Thật không ngờ, Lôi Lạc Thiên cũng có ngày vươn mình lên.
Trong một chiếc xe ngựa sang trọng có hai nam tử, lần lượt mặc áo lông đen và áo lông tím đang trò chuyện.
– Từ sau khi vợ chồng anh hắn chết, Lôi gia như rơi xuống vực thẳm. Không ngờ Lôi Lạc Thiên lúc trước được che anh hắn che chở, bây giờ con gái của y lưu lại lại giúp cho Lôi Lạc Thiên vươn mình.
– Cái này gọi là tốt số. Lần trước ta cũng đã thấy, cô gái đó rất ôn nhu yếu ớt, không ngờ lại có thể cưới được đứa con bảo bối của Đằng Thanh Sơn. Lần này Lôi gia quả thật là phát đạt rồi.
Hai nam tử này vừa nhìn qua là biết con nhà giàu, họ đều là hai nhà buôn muối nổi tiếng Dương châu. Bên ngoài chiếc xe ngựa xa xỉ chỉ có hơn mười hộ vệ đi theo, nhưng ai nấy đều là võ giả nhất lưu. Mỗi một võ giả nhất lưu đều phải bỏ ra vô số tiền bạc mới mời tới được. Hai người cộng lại có thể có tới hơn mười võ giả nhất lưu hộ vệ, chắc chắn không phải là loại diêm thương bình thường.
– Lão gia, tới rồi!
Xe ngựa dừng lại.
– Tới rồi, xuống thôi!
Nam tử áo lông cáo đen cười nói.
– Không ngờ ta lại có ngày giao hảo với Lôi Lạc Thiên!
Nam tử áo lông tím lắc đầu cười khổ:
– Rõ là còng lưng cày bừa khổ cực trăm năm, cũng không bằng con gái lấy chồng một lần.
– Vậy còn phải xem là cưới ai, cưới nhà nào.
Hai phú thương này vừa xuống xe, đám hộ vệ chung quanh lập tức đi theo.
– Chậc chậc, xem kìa! Không ít xe ngựa ngoài cửa, hơn nữa xem ra đều không phải là gia tộc bình thường. Lôi gia bây giờ không phải là Lôi gia ngày xưa nữa. Hai huynh đệ ta đã tới chậm rồi.
Hai phú thương nhìn nhau cười rồi dẫn theo thủ hạ đi về phía cánh cổng của phủ đệ Lôi gia.
Với người thường trên Cửu Châu đại địa, những diêm thương là những nhân vật rất khó lường.
Cho dù là Đằng gia trang khi còn chưa phát đạt, một thủ lĩnh hộ vệ dưới trướng một diêm thương cũng đã làm cho Đằng gia trang phải vô cùng cẩn thận, bị ăn chặn bạc khi chế tạo binh khí cũng đành phải nhẫn nhịn, chứ đừng nói tới diêm thương.
Nhưng bây giờ, diêm thương lại phải lo nịnh bợ chỉ một thông gia của Đằng Thanh Sơn.
Dù sao thân phận của họ cũng không tư cách kết giao với Đằng Thanh Sơn vốn đứng trên đỉnh cao Cửu Châu đại địa, chỉ có thể cố mà kết giao với thông gia của hắn.
Ngày mười chín tháng giêng.
– Cha, mẹ, mời uống trà!
Đằng Thanh Sơn và thê tử Lý Quân đều ngồi trên ghế, còn tân nương và trượng phu Hồng Vũ đang phụng trà.
– Ừm!
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều lần lượt nhận trà.
– Hồng Vũ, đưa Tiểu Như đi đi!
Lý Quân nhìn tân nương có vẻ hơi hồi hộp, phân phó.
– Dạ!
Hồng Vũ dẫn thê tử mới cưới ra ngoài.
Một lát sau Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cũng tới luyện võ trường trong Đông Hoa uyển. Bên trong Đông Hoa uyển hôm nay vẫn còn lưu lại những dấu vết hồ hởi của ngày náo nhiệt hôm qua. Hôm qua nhi tử đại hôn, vô số người có giao tình với Đằng Thanh Sơn trên Cửu Châu đại địa đều tới uống chén rượu mừng.
– Đằng môn chủ!
Một giọng nói sang sảng vang lên.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đai hán râu ria, vẻ mặt hơi méo cười hà hà đi tới, chắp tay nói:
– Quấy rầy đã nhiều ngày, việc hôn nhân của Tiểu Như đã xong, ta tới đây cáo từ Đằng môn chủ!
– Lạc Thiên lão đệ, làm gì sốt ruột thế?
Đằng Thanh Sơn cười nói:
– Ở thêm mấy ngày nữa, chung quanh trong vùng Đại Duyên sơn của ta có rất nhiều nơi đệ chưa đi qua mà.
– Không được rồi, trong nhà còn có việc.
Lôi Lạc Thiên cười khà khà nói.
Lôi Lạc Thiên này cao lớn thô kệch, thoạt nhìn thì có vẻ lớn tuổi hơn Đằng Thanh Sơn, nhưng tuổi thật của y thì lại nhỏ hơn Đằng Thanh Sơn một chút, chỉ là Đằng Thanh Sơn thoạt nhìn trông không khác gì người trên hai mươi tuổi. Mỗi khi nghĩ đến, Lôi Lạc Thiên đều rất thán phục. Đây mới chính là cao thủ chính thức, thoạt nhìn trông chỉ như người thường, người khác không nói, ai mà biết đây chính là Đằng Thanh Sơn? Không ngờ lão Lôi ta cũng có ngày được nói chuyện với Đằng Thanh Sơn, thậm chí còn được xưng huynh gọi đệ.
Khi Lôi Lạc Thiên còn ở tuổi thiếu niên thì đã nghe danh tiếng Đằng Thanh Sơn chấn động thiên hạ rồi.
– Đã thế thì ta không giữ nữa!
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Sau đó đưa mắt nhìn theo đại hán này rời đi.
– Tiểu Quân! Hôn sự của Hồng Vũ cũng xong, ta cũng có thể an tâm tu luyện rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
– Thanh Sơn! Bây giờ thiếp cảm thấy lo nhất một việc.
Lý Quân nhíu mày nói:
– Dựa theo chàng nói, tháng chạp năm ngoái ở quận Vĩnh An, mặc dù Xạ Nhật thần sơn độc sát con chúng ta, nhưng kẻ chủ mưu lại là nam tử mang mặt nạ vàng. Thiếp chung quy cảm giác tên nam tử mang mặt nạ vàng này là một âm hồn bất tán, không thể an tâm được.
– Ta cũng không thể an tâm, nhưng nhất thời cũng không có biện pháp. Người này thật sự quá thận trọng, căn bản không thể tìm ra hắn.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
– Tiểu Quân, nàng cũng đừng lo! Bây giờ Hồng Vũ và Lâm Lâm đều ở Hình Ý môn, lo làm gì? Chúng ta ở ngoài sáng, còn hắn thì ở trong tối. Bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến thôi. Hình Ý môn chúng ta phòng thủ rất kiên cố.
– Chỉ cần tên nam tử mang mặt nạ vàng mà ta nghi ngờ là Cổ Ung có động tĩnh gì, ta nhất định sẽ nhanh chóng ra tay, nắm lấy cơ hội giết chết hắn. Đến lúc đó ta nhất định phải vạch trần mặt nạ, nhìn xem hắn có phải là Cổ Ung không!
Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm. Thân phận của nam tử mang mặt nạ vàng này dù sao cũng chỉ suy đoán của hắn.
Cho dù nắm chắc, khi chưa nhìn thấy gương mặt thật sau mặt nạ, cũng vẫn chỉ là suy đoán.
oOo
Giữa sa mạc vô tận của Tây Vực.
Ánh nắng chói chang, sa mạc giống như đang vặn vẹo. Một thương đội đang từ từ tiến lên giữa sa mạc. Những người này đều cưỡi lạc đà, di chuyển chậm chạp.
– Hả? Bên kia hình như có người.
– Ngươi đúng là hoa mắt, làm gì có người.
– Thật mà, có một người, chỉ lóe lên nên nhìn không có.
– Ngươi nhất định là hoa mắt rồi. Lần trước ta còn thấy một tòa núi cơ, lúc đến gần thì căn bản không có gì.
Người trong thương đội tùy ý tán gẫu.
Cách bọn họ trăm dặm đích xác có một bóng người thần bí mặc áo bào đen, đeo mặt nạ vàng, mỗi một lần lóe lên đều đi xa gần trăm trượng, chỉ hai lần chớp động thân thể đã biến mất khỏi tầm mắt người nhìn.
“Bây giờ ta chỉ có thể làm như vậy thôi!”
Ánh mắt nam tử mang mặt nạ vàng mặc áo bào đen rất u lãnh, vừa đi trong lòng vừa suy nghĩ.
“Các loại phương pháp đều đã nghĩ tới rồi, thế mà chẳng cái nào thành công. Lúc trước Xạ Nhật thần sơn độc sát Đằng Hồng Vũ, quả thật ông trời đã chiếu cố Đằng Thanh Sơn, cho nên hắn mới có mặt tại quận thành Vĩnh An. Lướt mắt nhìn cả thiên hạ, những người ta có thể mời thì không giết được Đằng Thanh Sơn, người có thể giết chết Đằng Thanh Sơn thì ta lại mời không được hoặc không tác động được.”
Nam tử mang mặt nạ vàng mặc áo bào đen cũng rất đau đớn.
Hắn đã nghĩ tới mọi biện pháp để mời các môn phái trên Cửu Châu, bất luận là Ma Ni Tự hay Doanh Thị Gia Tộc, đến cả những hải đảo ngoài Đông hải hắn cũng đi tìm những cao thủ chính thức. Đáng tiếc, tất cả đều chỉ gần thành công thôi. Chẳng hạn như đệ nhất yêu thú hư cảnh của Thần Miếu Man tộc, con yêu long màu đen có thực lực rất mạnh.
Nhưng ở Thần Miếu Man tộc trên mười năm, con yêu long màu đen đó căn bản không để ý tới hắn.
Hắn cũng chỉ có giao tình với yêu thú Hắc Ô, trở thành bạn tốt của nó thôi.
“Đưa mình vào đất chết để tìm cái sống! Lấy mạng ta để đổi mạng Đằng Thanh Sơn cũng đáng.”
“Lần này là một chiêu cuối cùng. Hai lần trước không làm gì được, hi vọng lần này có thể thành công. Thất bại ta coi như sẽ chết. Dù sao còn sống mà không có cách báo thù, sống cũng chỉ là chịu hành hạ mà thôi.”
Ánh mắt nam tử mang mặt nạ vàng rất u lãnh, chẳng mấy chốc thân ảnh hắn đã biến mất cuối sa mạc Tây Vực.
Sâu trong sa mạc Tây Vực cũng có không ít vương quốc được kiến tạo giữa sa mạc, đương nhiên cũng có vài ốc đảo.
Trong đó một cái khá lớn, đó là vương thành của Đạt Sa Nhĩ Vương.
Một tòa đền chùa đỉnh tròn màu vàng, hơi giống phong cách kiến trúc của Phật Tông Ma Ni Tự, được dân chúng vương thành gọi là Thần Cung. Nhìn từ xa chỉ là một kiến trúc đỉnh tròn màu vàng, nếu có thể đi vào bên trong thì sẽ phát hiện đây là một quần thể cung điện chiếm diện tích cực lớn, tòa tháp đỉnh tròn màu vàng Thần Cung là nơi cao nhất. Trước Thần Cung có một cái hồ rất lớn.
Giữa sa mạc nơi này quả là thượng lưu.
– Cung chủ!
Trong Thần Cung, một thiếu nữ mặc quần áo theo phong cách Tây Vực cung kính hành lễ.
Bùi Tam mặc trường bào màu vàng rộng rãi, Mộng Đỗ Quyên đi theo sau, cùng tiến vào giữa Thần Cung.
Ngay lúc này…
– Cung chủ, cung chủ!
Bên ngoài có một người chạy vào.
– Hả?
Bùi Tam nhìn về phía hắn.
Người này là một lão giả Tây Vực có mái tóc quăn tự nhiên, cung kính nói:
– Cung chủ, vị khách mang mặt nạ vàng lúc trước tới chỗ chúng ta làm khách bây giờ đã đi rồi. Nhưng trước khi đi, hắn lưu lại một bức thư.
– Hả?
Bùi Tam sực nghĩ ra.
Hắn vung tay một cái, bức thư trong tay lão giả Tây Vực liền bay vào tay. Hắn lấy tờ giấy bên trong, mở ra đọc…
“Bùi cung chủ! Lúc trước ta nói dối là tấm bia đá do chí cường giả Lý Thái Bạch ghi lại đã mất tích, nhưng thật ra ta đã tìm được nó. Nếu ngài muốn tấm bia đá này, xin hãy lấy cái đầu của Đằng Thanh Sơn rồi tới Thần Miếu Man tộc trao đổi với ta. Thấy đầu Đằng Thanh Sơn, ta sẽ hai tay dâng lên tấm bia đá này.”