Có người, đi tới chỗ
nào đều là hào quang rực rỡ, cho dù ở nơi không khí ngột ngạt này, bạn
vẫn có thể cảm nhận được trên người cậu ấy toát ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, tựa như Tiếu Bạch.
Cô chưa từng mong đợi, cô gặp lại Tiếu bạch ở thành phố G, trong trường hợp này, dưới tình huống này.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy —— xa lạ.
Nhìn một chút người đang đứng bên cạnh cô, âu phục màu xám bạc, cà vạt xinh
đẹp mà phô trương, đầu tóc vuốt keo chỉnh tề, tai trái đeo hoa tai sáng
lấp lánh, bày ra bộ dạng chơi bời. Người này. . . .vừa rồi khi xuống máy bay còn nói chuyện điện thoại với cô, đã từng ở thành phố Z, là người
con trai ôm cô vào trong ngực sao?
Ngoảnh lại nhìn về phía Cổ
Nam, trong mắt của anh ta cũng lộ ra không rõ tin tức. Được rồi, cô thừa nhận, cô đối với Tiếu Bạch, thật ra thì hiểu biết, rất ít. Này, tình
huống gì đây? !
“Anh là ai? Tôi uống rượu cùng ai, liên quan gì tới anh? !” giám đốc Trương rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
“Tôi là ai không quan hệ, ông là người nào mới tương đối quan trọng. Người
có thân phận có địa vị giống như ông, không nên lôi kéo bạn gái người
khác uống rượu, truyền ra ngoài sẽ làm hỏng hình tượng galang của ông.
Ông muốn uống rượu, tùy tiện vẫy tay một cái thì muốn dạng gì phụ nữ
không có, cần gì ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, có nhiều mất hứng. Đúng
không, tổng giám đốc Trương.” Tuy nói đầu óc mấy người có lẽ rất mơ hồ,
nhưng lại lôi kéo cổ tay người ta không buông ra.
Xem ra tâm
tình của tổng giám đốc Trương vẫn không tốt, đang muốn tiếp tục nói lại, một người đàn ông tài giỏi từ xa đi tới ngược lại thành công hấp dẫn sự chú ý của ông ta, chỉ thấy người đàn ông này trực tiếp đi về phía chúng tôi, không thèm để ý đến bên cạnh, mở miệng nói: ““Tổng giám đốc
Trương, đã lâu không gặp. Hạng mục lần trước chúng ta nói, không biết
ông có ý kiến gì không, hôm nay trên đường tới đây tôi còn đang suy
nghĩ, không biết tối nay có thể gặp được ông không? Khó được, chúng ta
đừng để ý tới những đứa trẻ này, kiếm một chỗ nói chuyện được không.”
Dứt lời, ánh mắt quét qua đám người chúng tôi, kéo ông chú hạ lưu đó
hướng về phía phòng lớn bên kia.
Tất cả mọi người liền tản đi.
Chỉ còn lại, cô, Cổ Nam, còn có chẳng biết tại sao lại xuất hiện Tiếu
Bạch. . . Hai mặt nhìn nhau.
Lại có người đi tới, đối với Tiếu
Bạch nói: “Tiếu thiếu, tới sao không nói với chúng tôi một tiếng, tích
trữ rượu ngon chờ cậu đó!”
Tiếu thiếu? Tình huống gì đây? !
Chỉ thấy Tiếu Bạch cười một tiếng: “Không phải mình nghe được, chỗ này của
các cậu tối nay có người đẹp sao, thế nên đã tới rồi.” Dứt lời, hướng về phía cô chớp mắt vài cái. . . . Được rồi. . . Lần này hiểu rõ . . . .
Người vừa tới cười ha ha, “Vừa ý người đẹp nhà ai vậy? Chú Tương sẽ giới thiệu cho cháu!”
Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Tiếu Bạch không ngừng bắn về chỗ tay cô
đang nắm lấy tay Cổ Nam, cô mới ý thức được cô và Cổ Nam vẫn còn ngây
ngốc đứng ở bên cạnh.
Cổ Dật Nam ngược lại phản ứng nhanh, chủ
động đưa tay ra cùng Tiếu bạch bắt tay: “”Thì ra là Tiếu thiếu, công ty
trách nhiệm hữu hạn Tường Vân, lần trước tôi nên nghĩ tới. Thật là có
mắt không biết thái sơn.” Ách, có ý tứ gì?
Ông chú bên cạnh vẫn
quấn lấy Tiếu Bạch hỏi đủ thứ, có vẻ chúng tôi rất dư thừa, đưa tay giật giật áo Cổ Nam, cô lôi kéo anh ta đi ra bên ngoài.
Đưa lưng về phía Tiếu Bạch, cô nhỏ giọng hỏi Cổ Nam: “Tiếu thiếu là có ý gì? Rất lợi hại phải không?”
Cổ Nam lại gần: “Anh ta là đệ đệ của Tiếu Khải Văn. Công ty trách nhiệm
hữu hạn Tường Vân là công ty đầu tư nổi lên rất nhanh mấy năm nay, Tiếu
Khải Văn cũng coi như có chút danh tiếng. Nghe nói anh ta có một cậu em
trai, vẫn còn đang học đại học, chưa từng xuất hiện trước truyền thông.
Tiểu thư, bạn của em, có lai lịch như thế nào em cũng không biết sao?”
Nhớ tới ở thành phố Z, cô trêu chọc Tiếu Bạch, nói nếu như cậu ấy là con
trong gia đình giàu có, cô sẽ xem thường cậu ấy. . . Thì ra là. . . .
“Đúng là con của gia đình giàu có, thật không có tinh thần.”
Cổ Dật Nam ở bên cạnh khó hiểu: “Nhưng, anh ta làm sao sẽ tới? Nghe nói em trai Tiếu Khải Văn rất bận rộn, rất ít tham gia những bữa tiệc.”
Cô nhìn Cổ Nam một cái, nhỏ giọng nói: “Em vừa xuống máy bay, gọi điện
thoại cho anh ấy nói muốn cùng anh tới nơi này tham gia tiệc rượu. . .”
Cổ Nam buồn cười nhìn cô: “Cậu ấy lo lắng?”
Mồ hôi. . .”Em không biết. . . .”
Cái thế giới này, thật là kỳ quái.
Cùng là một người, nhìn vào thân phận khác nhau, ở trong mắt cô, có thể liền trở lên khác biệt. Ngày trước Tiếu Bạch ở trong mắt cô, như ánh mặt
trời, đơn giản, có chút du côn, đê tiện. . . Mà trước mặt người này, đắc ý, khoa trương, không ai bì nổi, hình như không giống người cô quen
thuộc. Có phải mỗi ngày, chúng ta ở đây đều không tự chủ mang cái nhìn
phiến diện nhận thức mọi người?
Lúc trước, anh ấy là học trò từng giúp đỡ cô —— Tiếu Bạch.
Sau đó, là cậu học trò mà cô biết —— Tiếu Bạch.
Thậm chí, là bạn trai của cô —— Tiếu Bạch.
Hôm nay, lại là thiếu gia, cậu ấm —— Tiếu Bạch.
Cô không biết người khác sẽ có cái gì cảm xúc. Nhưng, cảm nhận của cô là
—— rất không thoải mái. Tại sao cô hoàn toàn không biết gì về anh ấy cả, anh ấy đối với cô lại biết rõ như lòng bàn tay, giống như, cô không hề
quen biết người bạn nào của anh ấy cho dù chỉ là một người, nhưng ngay
cả cha mẹ của cô anh ấy đều gặp rồi. Nhớ tới đêm đó anh ấy nổi giận với
cô, trong lòng lại để ý một chút. Rốt cuộc là, anh ấy không có tư cách ở bên cô, hay là cô không có tư cách ở bên anh ấy?
Cô cứ tưởng
rằng, là cô không muốn để cho anh ấy đi vào thế giới của cô, trong nháy
mắt, lại phát hiện, anh ấy cũng không có ý định để cho cô đi vào thế
giới của anh ấy. Tình yêu của chúng tôi, có đúng là đơn thuần như vậy
không?
Cô và Cổ Nam rời đi, dạo bước đi đến khu tiệc búp-phê lấp đầy cái bụng, Cổ Nam cầm Giáp Tử đối với cô: “Tiểu thư, sao em lại tới
đây? Hỏi gì cũng không biết?”
Nhìn người đàn ông đang cầm cái ly hướng cô phao mị nhãn, cô rất bất đắc dĩ: “Em thật sự không biết. . . . . . Quỷ mới biết làm sao anh ấy lại đến . . . .”
Cổ Nam không xác đinh nói: “Hai người. . . . Không ở cùng nhau sao?”
Nuốt vào một con tôm, cô bất đắc dĩ nói: “Anh hai. . . Bây giờ anh biết. . . anh ấy vẫn còn đang học đại học. . . . anh nói bọn em làm sao có thể?
Đây chính là nguyên nhân mà em chưa cùng ba mẹ nói. . .”
Cô
nhìn về phía Tiếu Bạch hồi lâu, trợn mắt, cuối cùng nói một câu: “Em
bỗng nhiên nghĩ đến. . . . Anh ấy không. . . . Đi học ở đại học J. . . . .”
Được rồi, không thể nói dối nữa. Gật đầu, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Cổ Dật Nam: “Tốt lắm, anh có thể xem thường em.”
Cổ Dật Nam hung hăng kéo tay cô: “Tiểu thư, em có biết em đang làm gì không?”
. . . . . Có gì không dám. . . . .
Cố làm ra vẻ bình tĩnh lại rót một ly rượu đỏ, một hơi uống cạn, mới đối
với người bên cạnh nói: “Em biết rõ, em biết rõ là không có khả năng . . . . Cho nên, đang giải quyết. . . . .”
Cổ Dật Nam ngăn cản tay
cô tiếp tục bưng cái ly, “Tiểu Mỹ, em nhìn anh. Em không thể tiếp tục
như vậy. Mẹ em giao em cho anh…anh có trách nhiệm đối với em. Nếu đã
làm anh, anh không thể để cho em tiếp tục như vậy. Nhân lúc còn kịp, anh muốn kéo em ra ngoài.”
“Em. . . . Hai chúng ta ở chung một chỗ đi.” Hình như hạ quyết tâm thật lớn.
“Kêu lên. . . . Hai ta ở chung một chỗ là có thể giải quyết vấn đề? Anh đang nói đùa sao?”
“Ít nhất. . . . Anh có thể bảo vệ em, không để em bị tổn thương.” Giọng nói Cổ Nam rất kiên định.
“Cổ Nam, em vẫn cho là, Anh rất chín chắn, rất trầm ổn. Anh bây giờ sao lại kích động như thế, vọng động như vậy, không giống anh một chút nào. Anh nhìn em, rất bình tĩnh.”
Lặng im mấy phút, Cổ Nam điều chỉnh tư thế đứng, dùng nghiêm túc ánh mắt, nắm tay của Cô “Tiểu Mỹ, Anh rất
nghiêm túc. Không phải nhất thời xúc động. Trước kia vẫn không có cơ
hội, hôm nay, thừa dịp cơ hội này, nói ra mà thôi. Mạc Tiểu Mỹ, Anh sẽ
là người thích hợp của em, tin tưởng anh.
Anh nói rồi, hôn nhân, chính là muốn tìm người bầu bạn cùng nhau sinh hoạt nửa đời sau. Anh
ghét xem mắt, là bởi vì những người đó quá nhàm chán. Về phần em. . .
Mặc dù cùng tưởng tượng của anh. . . . . Không giống nhau, nhưng anh
nghĩ, nếu như nửa đời sau cùng em cùng nhau, nhất định. . . . Sẽ không
quá nhàm chán. Cho nên, có thể, em cũng sẽ là người thích hợp của anh.”
Người này, nói xong, còn thật sự?
Người trước mặt này, lý trí, thành thục, ngay cả thổ lộ cũng nói có lý như
vậy, đâu có giống như đứa bé đang tức giận, bề ngoài Tiếu Bạch cũng sẽ
không nghiêm chỉnh quá mười phút. Nhưng. . . . Nhưng cô rất nhớ. . . .
Ánh mắt kia luôn mang theo sự đùa cợt.
“Nhưng, anh yêu em sao?” Đại khái sửng sốt một phút, cô ngơ ngác thốt ra một câu như vậy.
“Mạc Tiểu Mỹ, em ở đây hướng về phía người khác cầu xin tình yêu sao?” Giọng nói sắc bén từ sau lưng cô vang lên, quay đầu, thấy Tiếu Bạch lả lơi,
trong ngực ôm một người đẹp, đi về phía cô, trong mắt tràn đầy trào
phúng giễu cợt.
Cổ Dật Nam đi tới bên cạnh cô, nhìn cô: “Không, là tôi hướng em ấy cầu xin tình yêu.” Phốc. . . . Anh là đang giải thích sao?
Tiếu Bạch đứng lại trước mặt cô: “Không nhìn ra, em còn trở thành trong mắt mọi người hương bội bội, Mạc Tiểu Mỹ?”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiếu tiên sinh, xin ngài chú ý lời nói.”
Trong không khí mùi thuốc súng. . . Có chút mãnh liệt. . .
. . . . Cô vẫn là cúi đầu im lặng tốt lắm. . . .
“Anh xác định cầu là thục nữ? . . . Tôi thấy, Cật Hóa còn không sai biệt
lắm.” Hô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lời này không thế nào xuôi tai. . . .”Này, Cật Hóa, cho anh cả bàn cá hồi, anh đói chết rồi.”
. . . . . .”Đê tiện, muốn ăn chính mình lấy, không nhìn thấy tay em đang
bận sao.” Không đếm xỉa đến biểu tình của cô gái đang nằm trong ngực cậu ấy.
“Miệng lưỡi rất sắc bén nha. . . . vừa rồi khi người khác rót rượu cho em, sao không thấy em như vậy?”
“Đó là bởi vì em đã tính trước, không sợ Uống….uố…ng!”
“Này, nơi này rượu đỏ không tệ, rốt cuộc anh có uống hay không?” Ngẩng đầu,
nụ cười Tiếu Bạch sáng lạn như cũ, giờ phút này, hình như có chút quen
thuộc.
“Cô ấy là cô giáo của anh, em cho là, anh không nên dùng
giọng điệu này nói chuyện với cô ấy. Câu nói lãnh ngạnh này, phá vỡ
không khí thoải mái ở xung quanh chúng tôi vừa nãy.
Tiếu Bạch
không thể tin trừng mắt nhìn cô, lại nhìn Cổ Nam một chút, buông ra cô
gái xinh đẹp ở bên cạnh. Vẻ mặt nghiêm túc đi tới, kéo cô vào trong
ngực, khiêu khích nhìn Cổ Nam: “Anh chính là yêu cô giáo của anh, như
thế nào, em có ý kiến gì không?”
Cổ Dật Nam lôi cô ra ngoài: “Một phút trước, Tiểu Mỹ đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi, ngượng ngùng.”
. . . . . .
Có muốn cẩu huyết như vậy hay không. . . .
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tiếu Bạch, không thể tin nhìn cô, mắt thấy sắp sảy ra một cuộc tranh cãi.
Cô. . . . .
Cô nên làm như thế nào đây? ?
“Cái đó. . . . Hai anh tiếp tục trừng. . . . em đi trước.”
“Anh đưa em đi!” Hai người đồng thanh lớn tiếng trả lời, sau đó tức giận trừng nhau.
Mẹ nó! Bệnh thần kinh!
Không để ý tới hai người bọn họ, cô chạy một mạch xuống lầu, vọt tới đường quốc lộ đón xe. . .
Nhìn hai người ngoài cửa xe đang thở hồng hộc, cô thật sự không nói được gì. Làm ơn! Mới ngày thứ nhất cô trở về trường học, có muốn cẩu huyết như
vậy không? ! !
Áp chế trong lòng rối rắm, đi taxi chậm rãi vào
trường học, cô mới ý thức được, ngoại trừ mấy con tôm, cô thật sự chưa
ăn được cái gì cả . . . .
Trọng điểm là . . . . Ví tiền của cô, điện thoại di động, hành lý. . . . Toàn bộ. . . . Đều ở trên xe Cổ Nam. . . . .
Lần này thảm rồi.
Tác giả có lời muốn nói: một chương này, vốn là sáng sớm liền viết xong,
nhưng lại sửa ba bản thảo. . . Cuối cùng, vẫn là đem một bản thảo sớm
nhất sửa lại đăng lên . Thân phận của Tiếu Bạch, làm ta rối rắm chết
rồi. . . Thôi. . . Không cẩu huyết không sống, cố xem đi. . . Đừng cầm
cà chua ném ta. . .