Federer nợ ông một tình yêu bất tử, phải không?
*
Nằm
mê man đến tận chiều tối, Minh Quý mới gượng gạo mở mắt, nhìn chằm chằm
người đàn ông trung niên đứng ngay cạnh bên. Anh bực mình, ghét sự có
mặt của ông vào những lúc anh thảm hại.
– Lão già, ông tới đây làm gì?
– Thôi gọi tôi là lão già ngay đi! – quản gia Lâm đột nhiên nạt nộ –
Chuyện lúc trưa là sao? Cậu gây gổ với Hữu Phong là thế nào?
– Chả sao, chả thế nào cả! – Minh Quý đáp qua loa – Còn quản gia Lâm lại có nhã hứng xen vào chuyện này là sao?
Đối vời lời châm chọc từ chàng trai, quản gia Lâm chỉ thở dài. Sở dĩ từ trước tới nay ông không can thiệp hay để ý tới hiềm khích giữa Hữu
Phong và Minh Quý vì họ ương ngạnh, hiếu thắng như nhau. Nhất là cậu quý tử của Federer! Chỉ cần ông bênh vực người khác hay nhúng mũi vào những chuyện không thuộc phận sự, anh sẽ nổi giận. Còn Minh Quý, tính tình kỳ quái chẳng khác Hữu Phong là mấy nhưng chưa từng nóng nảy tới mức để
xảy ra ẩu đả như trưa nay. Thế này thì chẳng thể làm ngơ được nữa!
– Cậu lần sau đừng cư xử kiểu đó. Hữu Phong làm gì cậu hẵng hay!
– Hễ cậu ta làm gì vô lý, tôi đều không bỏ qua!
– Hay nhỉ? Cậu thừa hơi thế cơ à?
– Dạy dỗ em trai, sao nào? – Minh Quý lừ mắt, thách thức.
– Quên chuyện đó đi! – giọng quản gia Lâm điềm tĩnh nhưng đanh cứng như thép – cậu không có tư cách đó!
– Không có tư cách? Sao ông không nói luôn là tôi không phải anh trai Hữu Phong! – Chàng trai tức giận.
Cái gật đầu lặng lẽ của quản gia Lâm khiến anh đột ngột lật tung chăn,
ngồi dậy với nét mặt đầy bàng hoàng. Minh Quý chợt vỡ lẽ, hóa ra những
thiệt thòi, bất công mà anh chịu đựng suốt bao năm qua đều có nguyên do
của nó. Dù anh cố gắng chứng tỏ, vắt kiệt mình tới đâu cũng chẳng bằng
Hữu Phong bởi anh thua cậu ta ngay từ giây phút chào đời.
Anh hiểu
rồi! Federer cưng nựng Richard nhưng lại mãi thờ ơ với anh, đơn giản chỉ vì … anh không phải con ruột của ông!
– Vì tôi, Federer mới kết hôn cùng mẹ cậu!
Quản gia Lâm thở ra
một hơi dài, cười như không. Bí mật sắp hé lộ ắt sẽ gây sốc cho Minh
Quý. Đành vậy! Đã là sự thật, người khác không thể không biết!
Năm xưa, mẹ Minh Quý là con gái hiệu trưởng Trung Anh, cũng là nữ sinh
học viện danh giá ấy. Nhưng bỗng dưng … chửa hoang. Sự việc này như quả
bom đã rút chốt, nổ bùng với vô vàn lời bàn tán, dị nghị, rèm qua. Mẹ
Minh Quý bị đình chỉ học, chức ghế hiệu trưởng không tránh khỏi lung
lay. Họ Hồ vốn nổi tiếng gia giáo bỗng chốc bị cho là cặn bã xã hội!
Để họ Hồ xoá bỏ nhục nhã, một người mang dòng máu quý tộc đã kết hôn
cùng con gái họ, bịt kín hết thảy ồn ào dù ông chẳng hề có cảm giác với
cô gái kia, thậm chí chưa từng quen biết. Quản gia Lâm đã phản đối rất
kịch liệt nhưng Federer nhất định không thèm nghe, bởi ông thấy nhẹ lòng khi làm được chút gì đó. Federer luôn cho rằng, mình nợ Lâm nhiều, rất
nhiều …
– Vậy ra, tôi phải gọi ông là cậu Lâm. Hồ Lâm đúng không?
Minh Quý lạnh nhạt, cảm giác khó chịu như mình đang bị qua mặt nhưng có lẽ … nên đổ lỗi cho bản thân thì hơn. Anh quá ngu ngốc! Những bí mật
thật gần, chỉ cần cái chạm tay là anh có thể với tới thế mà anh cứ mù
tịt như kẻ khờ khạo. Từ lâu, anh đã cảm thấy quản gia Lâm là con người
rất kỳ lạ, dường như giữa ông ta và anh còn có mối quan hệ mật thiết nào đó vậy mà không thể xác định nổi.
Anh đang choáng váng nhưng
nỗi hoang mang sẽ chỉ là nhất thời. Một khi đã thông suốt, chính anh sẽ
tự bóp chết lòng ích kỷ và những đố kỵ với Đinh Hữu Phong! Sự thờ ơ của
Federer dành cho anh, đâu còn là điều khó hiểu?
– Còn bố tôi đâu?
– ***** cậu theo tình mới. Chết rồi! – Quản gia Lâm đáp gọn lỏn, cứ như kẻ ông nhắc đang nhắc đến chẳng là ai và chẳng có chút dính líu tới
Minh Quý.
– Thực ra, ông ta sống hay chết với tôi cũng là không tồn tại! – Chàng trai mạnh mẽ tuyên bố. Vì ai mà mẹ con anh thiếu thốn
tình thương? Vì ai mà mẹ con anh sống như ăn bám dòng họ quý tộc? Vì ai
mà anh không thể có một người cha đúng nghĩa? Nực cười! Hết thảy đều vì
kẻ đã sinh ra anh!
Thứ Minh Quý ghen tị nhất ở Hữu Phong là
người bố vĩ đại cậu ta đang có! Một Federer nắm quyền lực tối cao, tàn
nhẫn bao nhiêu lại càng mềm mỏng với Richard bấy nhiêu. Cách ông quan
tâm-chiều chuộng-gần gũi Richard tựa hồ ông đã đặt cả linh hồn mình vào
cậu quý tử ấy. Còn cậu ta thế nào? Ngang ngược là bản chất! Chả coi ai
ra gì là bản tính!
– Cậu Lâm, cậu nghe này! Tôi sẽ không đời nào phục tùng cậu ta!
– Tất nhiên. Cậu đâu phải nô lệ! Nhưng, tôi nhắc lại lần cuối. Hữu
Phong có làm gì, nếu không liên quan tới cậu thì đừng manh động! – Lấy
vai trò người cậu khó tính, quản gia Lâm thấp giọng răn đe.
Nếu Federer biết tới vụ ẩu đả trưa nay, ông sẽ rất giận Minh Quý cho dù anh mới là kẻ hứng đòn từ thiếu gia!
– Tùy vậy! – Chàng trai gắt gỏng, quay mặt vào tường, ngủ.
Bộ dạng nằm im ngoan ngoãn của anh khiến quản gia Lâm nhíu mày khó hiểu. Một người nhạy bén như anh không thể dễ dàng bỏ qua mấu chốt vấn đề,
trừ khi … anh đã biết tỏng. Và đúng là thế!
– Federer nợ ông một tình yêu bất tử, phải không?
Giọng chàng trai bất chợt vọng ra từ trong chăn phút chốc đã ngưng đọng cả không gian. Ánh đèn vàng quết màu ảm đạm lên mái tóc điểm bạc, nếp
nhăn quanh khóe mặt co rúm trong đau đớn. Người đàn ông ngồi phịch xuống mép giường, nghe và đếm từng tiếng tích tắc vô nghĩa.
***
Chàng trai lẳng lặng tiến vào quán giữa hàng tá con mắt thăm dò lẫn tò
mò. Một số kẻ đã bắt đầu động tay động chân khi anh thản nhiên bước tới
chiếc bàn có chứa tên đại ca của cả bọn. Thực chất, quán bida này chỉ
trá hình, vốn đây là nơi tiêu thụ-trao đổi-buôn bán thuốc kích thích,
hàng cấm.
– Mày là đứa nào? – Một kẻ vênh mặt hất hàm, hắn không thể không đề phòng vị khách lạ lùng.
– Tôi muốn chơi. – thiếu niên nhã nhặn – Vài ván thôi, được không?
– Tao hỏi mày là đứa nào? – một tên khác trợn mắt, hùng hổ xấn tới
người lạ nhưng ánh nhìn sắc lạnh ẩn lấp sau chiếc mũ phớt khiến hắn chột dạ, thay vũ lực bằng giọng hách dịch – điên à? Mày trình nào đòi ** với bọn tao hả? Cái thằng á…
Đang **** rủa, hắn bỗng ngã quị xuống sàn, tay ôm bụng lăn lộn, ngoác miệng nguyền rủa. Một cú sút mạnh nhằm
vào thái dương khiến hắn ngất lịm ngay sau đó. Vị khách vẫn tỏ ra lịch
sự :
– Bắt đầu, được rồi chứ?
Tên đại ca ngăn đám đàn em còn định xông lên, hắn hất mặt về phía cửa:
– Tụi mày ra gác cổng cho tao!
– Ngoài kia vẫn đang có người mà đại ca!
– Vẫn đang có? – Tên đại ca liền vung tay táng vào mặt kẻ vừa phun ra
câu nói ngớ ngẩn – Vẫn đang có cái đầu mày! Nó vào được đây mà tụi mày
còn nghĩ vẫn đang có người à?
Bọn đàn em im thin thít, lấm lét
liếc trộm chàng thiếu niên đội mũ phớt, vừa e ngại vừa ngưỡng mộ khi cả
đám canh cửa đều bị hạ gục.
– Đi ngay đi! Cái lũ ăn hại này! –
Tên đại ca quát ầm. Hắn lướt mắt từ đầu tới chân vị khách, săm soi thật
kỹ càng rồi buông giọng khinh khỉnh – được, tao chơi với mày.
Hắn dứt lời, con dao găm cắm phập xuống bàn đầy đe dọa.
– Mày thua, mạng của mày tao đem chó gặm. Còn nếu mày thắng, mày muốn làm bố tao cũng được!
Quán bida rộ lên tràng cười khoái chí. Chúng đều cho rằng thiếu niên lạ mặt chỉ là một thằng nhãi thích chứng tỏ, tự chui vào hang cọp nộp xác. Tuy chế nhạo, bọn chúng vẫn không lơi là cảnh giác. Từ khí chất tới
thần thái khác thường của vị khách đã chứng tỏ anh ta chẳng hề đơn giản.
Chàng trai nhún vai hờ hững, chẳng chấp nhặt lũ rác tưởi. Chính thái độ ấy làm tên đại ca hiếu kỳ, hắn xoa cằm:
– Ê, mày nghĩ mày sẽ thắng à?
– Không nghĩ, mà là chắc chắn.
– Mày đừng ấu trĩ thế. Tao hỏi lần nữa, mày chắc chắn sẽ thắng sao?
Thiếu niên gật đầu, hiển nhiên. Không lãng phí thêm thời gian, anh đã
khơi màn bằng một cú đánh bóng duy nhất, tất cả trái bida đều lọt lỗ đầy kiêu ngạo.