Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 154: 154: Người Hiểu Em, Yêu Em Là Anh



Hai tháng trôi qua, anh cũng có thêm thời gian để chuẩn bị kĩ hơn.

Biết bao nhiêu sự cố gắng, tin tưởng và cảm thông mà hai người trải qua. Sự hi sinh của cô anh đều khắc trong lòng, để bù đắp cho cô Đường Quân Viễn đã cho cô một đám cưới thật lớn, biến cô thành cô dâu đẹp nhất.

Tất cả những người được mời đến tham dự lễ cưới của anh và cô đều là những người có tiếng trong giới làm ăn, những đối tác và bạn bè của anh.

Viện trưởng Lý và có cả Trần Hưng, Liếu Giai.

Phòng cô dâu.

Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh ở bên trong cùng cô.

” Cô dâu của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp.”

Chu Tịnh Nguyệt sáng khoái khen một câu.

Phương Tuyết Linh một bên cười, vui vẻ nói.

” Đúng vậy, còn phải thật hạnh phúc nữa.”

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Một giọng nữ truyền vào.

“Đã đến giờ rồi ạ.”

Hai người Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh giúp cô chỉnh trang lại rồi cùng cô đi ra ngoài.

Sau khi ra, hai người họ trở về bàn ngồi.

Không quá lâu, ở trước một cánh cửa lớn được mở ra. Cô xuất hiện với một dáng vẻ xinh đẹp và lộng lẫy, mọi người đều quay lại nhìn về phía cô.

Ông nội Lương nắm tay cô đi về phía trước, thay cho con trai mình đưa cô đi một đoạn đường đến hạnh phúc.

Nhưng điều mà cô không ngờ, là ở trước ông ngoại cũng đứng ở đó. Ông nắm tay còn lại của cô đi về phía anh.

Trên một đoạn đi về phía anh, cô không thể ngăn được cảm xúc của mình. Anh từng nói sẽ cho cô một điều bất ngờ, anh luôn biết cô muốn gì và suy nghĩ thế nào.

Anh gật đầu, yêu chiều nhìn cô một lúc một gần mình hơn.

Đường Quân Viễn một thân tây trang, đứng thẳng người nhìn vào cô một chút cũng không rời mắt. Vẻ ngoài của anh rất bình tĩnh nhưng từ trong lòng đã hạnh phúc thể nào khi thật sự có được cô, mãi mãi gắn kết.

Ông ngoại trao tay cô cho anh, vỗ nhẹ vào tay anh nói.

” Ta biết, ta không có tư cách để nói câu này. Nhưng mong con hãy yêu thương tiểu Thần, dù cho có thế nào cũng phải là nơi nương tựa vững chắc cho con bé.”

Đường Quân Viễn đan tay mình vào tay cô, nhìn ông cụ Lạc nói.

” Ông yên tâm, cô ấy sẽ không phải chịu uất ức nữa. Cháu sẽ là người cho cô hạnh phúc và sẽ yêu thương cô ấy nhiều hơn.”

Ồng gật đầu, rồi quay qua nhìn cô rồi đi xuống.

Sau khi qua cắt bánh kem và rót rượu cô và anh đọc lời tuyên thệ.

Hai người trao nhẫn, bên dưới liền có tiếng hét thất thanh. Mọi người bên dưới cũng được tiếp thêm vui liền hét lên.

” Hôn đi, hôn đi…”

Hàn Thuy thấy vậy thì liền kéo tay Chu Tịnh Nguyệt bảo cô ấy ngồi xuống.

Bữa tiệc kết thúc, anh bị một đám người kéo lại ngôi uống.

Khách khứa đều đã rời đi, người lớn cũng trở về. Chỉ còn lại mấy người Hàn Thuy và Lâm Tường, Đường Quân Vũ,

Nhất Thiên, Trương Hạo là còn ở lại.

Cứ như vậy đến hơn mười một giờ đêm họ mới buồng tha cho anh, vì quá say nên anh và cô phải ở lại khách sạn.

Đường Quân Viễn mở cửa, thấy cô đã tắm rửa ngồi trên giường đọc sách. Anh đi đến, đứng trước mặt cô nhìn xuống.

Cúi đầu hôn lên mặt cô, Y Thần giật mình trước hành động của anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, rồi đặt quyền sách trong tay xuống.

” Anh vào tắm đi, để em đi lấy áo cho.”

“Ừ, người anh đầy mùi rượu. Đám người đó thật không thể hiểu được lại ép anh uống tới mức này.”

Cô cười nói.

” Miệng của anh, anh không uống ai ép được anh sao.”

Cô đi lại giường, nhìn anh.

“Không, em sai rồi là bọn họ ép anh, ăn hiếp anh. Không phải anh tự uống, họ nói hôm nay là uống để chia tay sự độc thân của anh.”

Cô nhìn bộ dạng này của anh mà chỉ biết cười trừ, rồi cũng nói theo.

” Được là họ ép anh, đi vào tắm. Em đưa anh vào, phải tắm nước nóng không sẽ cảm lạnh.”

Đường Quân Viễn vội vàng đứng dậy, để cô ngồi xuống giường

” Không, để anh tự làm được.”

Nói rồi anh lấy chiếc áo choàng ngủ trên tay cô rồi đi vào phòng tắm.

Một lúc sau cô vẫn không thấy anh đi ra, nghĩ anh dù tửu lượng tốt. Nhưng tối nay uống cũng không ít, liền lo lắng đi đến gõ cửa.

“Quân Viễn, cũng muộn rồi không nên tắm lâu như vậy đâu. Thấy một vẫn không nghe anh trả lời, cô lo lắng mở cửa thì cảnh tượng bên trong làm cô phải giật nảy mình.

Đường Quân Viễn nằm trong bồn tắm, một tay gác lên thành bồn tắm. Tay còn lại nắm lấy cự vật của mình vuốt ve một cách mạnh bạo..

Thấy cô đứng đó, anh đưa đôi mắt hơi say của mình nhìn cô. Tiếng rên càng lúc càng lớn, rồi bắn ra một chất dịch màu trắng nổi trên mặt nước.

Cô nhìn khuôn mặt anh đã đạt được khoái cảm, chỉ biết câm nín rồi đi ra ngoài. Nhưng lại bị anh nắm tay lại, cô quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm.

Anh đứng trước mặt cô, tay cầm lấy tay cô đặt lên con cự long của anh. Y Thần cảm nhận được độ nóng của nó, như có thể làm bỏng tay cô vậy.

” Đêm tân hôn, lại không thể làm chuyện đó. Anh thấy rất bức bối, nhưng biết làm sao giờ.”

Cô nhìn anh, nói nhẹ.

” Vậy để em giúp anh được không.”

Đường Quân Viễn lắc đầu, rồi kéo cô đi đến bồn rửa tay. Rửa sạch sẽ tay cho cô, rồi tự mình tắm một lượt rồi đi ra ngoài.

Đúng như anh đã nói, anh sẽ không vì thỏa mãn nhu cầu của mình và khiến cô mệt mỏi. Anh để cô gối đầu lên tay mình, ôm cô vào lòng, bụng cô chạm vào bụng anh.

” Bụng to hơn rồi, lần này có đau lưng không.”

Anh hỏi như vậy vì lần mang thai tiểu Vĩ cô đã đau lưng rất nhiều.

” Không, nếu có thì anh sẽ xoa cho em.”

” Nhưng vất vả lắm, chỉ sinh thêm một đứa này nữa thôi. Chỉ cần hai đứa là đủ rồi, nhìn em mang thai và sinh con anh sót lắm.”

Cô choàng tay ôm chặt lấy anh, vỗ nhẹ lưng anh.

” Vì anh, đều xứng đáng.”

Anh không nói, cúi xuống hôn lên trán cô.

Lại nghe cô nói.

“Em không nghĩ bất ngờ mà anh cho em là để ông ngoại lên đưa em đi lấy chồng đó.”

Chỉ nghe anh nói.

” Không trách anh.”

Y Thần ở trong lòng anh lắc đầu.

“Ngược lại em phải cảm ơn anh, vì đã làm việc này cho em. Em không đủ dũng khí để đối mặt để làm mọi việc, nhưng anh luôn hiểu em và thay em làm điều đó.”

Giọng anh nhẹ nhàng nói.

” Anh đã từng nói rồi đúng không, người hiểu em yêu em không ai khác ngoài anh. Cũng đã từng nói em không cần làm gì khi ở bên cạnh anh chỉ cần yêu anh là đủ, mọi chuyện anh sẽ tự biết mà làm cũng sẽ làm thay em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.